Sinh Mệnh Cấm Khu - Hành Trình Bất Tử
Chương 1: Tiến Vào
Storm Azard
26/09/2022
Viani, Vương quốc Lithén năm 122
Giữa màn đêm đen tối huyền bí, một ánh luồng ánh sáng màu trắng sữa chợt loé lên rồi vụt tắt. Không một âm thanh tiếng động mà chỉ có tiếng cỏ cây xào xạc theo gió. Nơi đây tựa như là một cánh đồng cỏ gần một khu rừng lớn, xa xa có chút khói và ánh đèn thi thoảng lập loè như báo hiệu nơi này vẫn tồn tại sự sống của con người.
Dưới mặt đất có bốn người hai nam hai nữ đang nằm ngổn ngang lên nhau, họ có vẻ như vừa trải qua một hành trình dài, đầy mệt mỏi và bụi bặm.
Một người đàn ông khoảng chừng 33 35 tuổi thức dậy đầu tiên. Anh ta mở mắt cảnh giác đánh giá xung quanh. Đôi mắt ấy ánh lên vẻ bình tĩnh, lặng lẽ như mặt hồ nhưng cũng long lanh và rực sáng như một vì sao. Rồi người đàn ông khẽ đưa tay vào ngực, kiểm tra một vòng thân thể của mình rồi lúc này ánh mắt mới hướng về phía ba người còn lại như có vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Một cô gái trong số đó cũng choàng tỉnh, gương mặt vẫn còn hoảng hốt như vừa trải qua một cơn ác mộng. Khi nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây cô mới có vẻ yên tâm hơn, bắt đầu chỉnh lại quần áo và đầu tóc. Có thể nói cô rất xinh đẹp, mang một vẻ cao quý và quyến rũ lạ kỳ. Mái tóc xám tro dài chấm vai, thân hình gợi cảm, nhất là đôi mắt màu xanh dương như một viên ngọc sáng rực trong đêm tối.
“Nick, chúng ta đã vào được rồi”.
“Ừm” Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng trả lời rồi lại nhìn về phương xa như có điều suy nghĩ.
“Để em gọi bọn họ dậy”
“Sarah Sarah, tỉnh dậy mau, chúng ta đã làm được, chúng ta đã trở về thành công”
Cô đưa tay xoa bóp rồi lại nheo nhéo mặt của Sarah, cảm xúc thật là tốt, tuổi trẻ đẹp biết bao, làn da này, khuôn mặt này vẫn mang vẻ ngây thơ đáng yêu. Sarah như một chú mèo lười biếng chuẩn bị rời giường, khẽ ngáp ngáp rồi lại đẩy tay của Luna ra giống như kiểu chị đừng làm phiền em. Chỉ khi Luna đưa đôi tay tinh nghịch cù lét khắp cơ thể Sarah, cô mới bật cười khúc khích rồi đứng dậy.
“Này, Rocky ngốc, dậy mau dậy mau đừng ngáy to như vậy chứ” Sarah vừa nói vừa lấy chân đá đá vào người đàn ông cuối cùng chưa tỉnh giấc.
“Này Đầu đất, Heo rừng, Bò điên, gì nữa được nhỉ? Thôi bỏ đi”
Cô tinh nghịch đưa hai ngón tay bịt lỗ mũi của Rocky lại, tiếng ngáy bị đứt đoạn và sau đó là một âm thanh động trời vang lên
“SARAHHHHHHH!!!” “aGHHH”
Gương mặt của Guran đầy vẻ khó chịu, hắn xoa xoa cái đầu trọc của mình rồi ngồi dậy, liếc nhìn mọi người xung quanh rồi khẽ hoạt động gân cốt. Cơ thể khổng lồ xoay chuyển kèm theo những tiếng xương khớp va chạm rạu rạu lách cách. Guran quả thực cao lớn vạm vỡ, tuy đang ngồi nhưng vẫn cao hơn Sarah một chút. Hắn như một con mãnh thú lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, khát khao chiến đấu luôn cháy bỏng trong hắn.
Sarah vòng ra phía sau lưng, phủi hết cát bụi và cỏ vẫn còn bám trên lưng của Guran, vừa giúp đỡ hắn vừa phàn nàn tại sao hắn lại thích cởi trần, chẳng lẽ chỉ để khoe cơ bắp và hình xăm hay sao…
“Chúng ta đã vào được nơi đây, mặc dù không biết bằng cách nào, nhưng chúng ta đã vào được” Nick lúc này mới mở miệng.
“Vào được rồi vậy còn suy nghĩ nhiều làm gì” âm thanh to lớn của Rocky vang lên.
Nick lặng yên suy nghĩ, có lẽ nên như vậy. Họ đã vượt qua một hành trình dài để tới nơi đây, giờ là lúc cần một nơi chốn để nghỉ ngơi và chuẩn bị mọi thứ. Nick lặng lẽ nhìn về phía ngôi làng xa xa, có lẽ nơi đây đã không còn giống như lúc trước. Một sức mạnh thần bí nào đó đã ngăn cản họ tới vùng đất này, và cũng…ngăn cản họ thoát ra ngoài.
“Được rồi đi thôi”
Giữa màn đêm đen tối huyền bí, một ánh luồng ánh sáng màu trắng sữa chợt loé lên rồi vụt tắt. Không một âm thanh tiếng động mà chỉ có tiếng cỏ cây xào xạc theo gió. Nơi đây tựa như là một cánh đồng cỏ gần một khu rừng lớn, xa xa có chút khói và ánh đèn thi thoảng lập loè như báo hiệu nơi này vẫn tồn tại sự sống của con người.
Dưới mặt đất có bốn người hai nam hai nữ đang nằm ngổn ngang lên nhau, họ có vẻ như vừa trải qua một hành trình dài, đầy mệt mỏi và bụi bặm.
Một người đàn ông khoảng chừng 33 35 tuổi thức dậy đầu tiên. Anh ta mở mắt cảnh giác đánh giá xung quanh. Đôi mắt ấy ánh lên vẻ bình tĩnh, lặng lẽ như mặt hồ nhưng cũng long lanh và rực sáng như một vì sao. Rồi người đàn ông khẽ đưa tay vào ngực, kiểm tra một vòng thân thể của mình rồi lúc này ánh mắt mới hướng về phía ba người còn lại như có vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Một cô gái trong số đó cũng choàng tỉnh, gương mặt vẫn còn hoảng hốt như vừa trải qua một cơn ác mộng. Khi nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây cô mới có vẻ yên tâm hơn, bắt đầu chỉnh lại quần áo và đầu tóc. Có thể nói cô rất xinh đẹp, mang một vẻ cao quý và quyến rũ lạ kỳ. Mái tóc xám tro dài chấm vai, thân hình gợi cảm, nhất là đôi mắt màu xanh dương như một viên ngọc sáng rực trong đêm tối.
“Nick, chúng ta đã vào được rồi”.
“Ừm” Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng trả lời rồi lại nhìn về phương xa như có điều suy nghĩ.
“Để em gọi bọn họ dậy”
“Sarah Sarah, tỉnh dậy mau, chúng ta đã làm được, chúng ta đã trở về thành công”
Cô đưa tay xoa bóp rồi lại nheo nhéo mặt của Sarah, cảm xúc thật là tốt, tuổi trẻ đẹp biết bao, làn da này, khuôn mặt này vẫn mang vẻ ngây thơ đáng yêu. Sarah như một chú mèo lười biếng chuẩn bị rời giường, khẽ ngáp ngáp rồi lại đẩy tay của Luna ra giống như kiểu chị đừng làm phiền em. Chỉ khi Luna đưa đôi tay tinh nghịch cù lét khắp cơ thể Sarah, cô mới bật cười khúc khích rồi đứng dậy.
“Này, Rocky ngốc, dậy mau dậy mau đừng ngáy to như vậy chứ” Sarah vừa nói vừa lấy chân đá đá vào người đàn ông cuối cùng chưa tỉnh giấc.
“Này Đầu đất, Heo rừng, Bò điên, gì nữa được nhỉ? Thôi bỏ đi”
Cô tinh nghịch đưa hai ngón tay bịt lỗ mũi của Rocky lại, tiếng ngáy bị đứt đoạn và sau đó là một âm thanh động trời vang lên
“SARAHHHHHHH!!!” “aGHHH”
Gương mặt của Guran đầy vẻ khó chịu, hắn xoa xoa cái đầu trọc của mình rồi ngồi dậy, liếc nhìn mọi người xung quanh rồi khẽ hoạt động gân cốt. Cơ thể khổng lồ xoay chuyển kèm theo những tiếng xương khớp va chạm rạu rạu lách cách. Guran quả thực cao lớn vạm vỡ, tuy đang ngồi nhưng vẫn cao hơn Sarah một chút. Hắn như một con mãnh thú lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, khát khao chiến đấu luôn cháy bỏng trong hắn.
Sarah vòng ra phía sau lưng, phủi hết cát bụi và cỏ vẫn còn bám trên lưng của Guran, vừa giúp đỡ hắn vừa phàn nàn tại sao hắn lại thích cởi trần, chẳng lẽ chỉ để khoe cơ bắp và hình xăm hay sao…
“Chúng ta đã vào được nơi đây, mặc dù không biết bằng cách nào, nhưng chúng ta đã vào được” Nick lúc này mới mở miệng.
“Vào được rồi vậy còn suy nghĩ nhiều làm gì” âm thanh to lớn của Rocky vang lên.
Nick lặng yên suy nghĩ, có lẽ nên như vậy. Họ đã vượt qua một hành trình dài để tới nơi đây, giờ là lúc cần một nơi chốn để nghỉ ngơi và chuẩn bị mọi thứ. Nick lặng lẽ nhìn về phía ngôi làng xa xa, có lẽ nơi đây đã không còn giống như lúc trước. Một sức mạnh thần bí nào đó đã ngăn cản họ tới vùng đất này, và cũng…ngăn cản họ thoát ra ngoài.
“Được rồi đi thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.