Chương 213: Bất đảo. (1)
Đường Gia Tam Thiểu
04/10/2013
- Một người có huyết mạch Kỳ Lân như anh? Thế nhưng mà, không phải anh là Kỳ Lân duy nhất sao?
Minh Minh lo lắng lại biến thành buồn rười rượi.
Khí tức trên mặt Tề Nhạc càng ngày càng yếu ớt.
- Không, Minh Minh, em quên sao? Trong thân thể em có mau tươi của anh, nếu như, nếu như...
Nghe xong lời này, Minh Minh lập tức tỉnh táo lại, vội la lên:
- Em có thể sao? Vậy anh mau nói nên làm thế nào đi.
Tề Nhạc miễn cưỡng khắc chế cảm tình bành trướng trong lòng.
- Minh Minh, em nghe anh noi, nếu như sử dụng loại phương pháp này, đối với em có hạn chế rất lớn, bởi vì tâm ý tương thông là có khoảng cách nhất định, em tuyệt đối không rời xa anh quá năm mươi cây số, nếu không trái tim của chúng ta mất đi liên lạc, như vậy, tim của anh sẽ ngừng đập. Hơn nữa, sau khi tâm ý tương thông, mỗi một thời gian ngắn, chúng ta nhất định phải câu thông liên hệ một lần mới tiêp tục được.
- Đừng nói, mau nói cho em biết nên làm thế nào, chỉ cần có thể cứu sống anh, những chuyện này có tính là cái gì.
Gương mặt Minh Minh vì lo lắng biến thành tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tề Nhạc nói:
- Vậy thì tốt, hôn anh đi. Dùng tâm của em cảm thụ tâm của anh.
Minh Minh vào lúc này có lẽ đã quên ngượng ngùng, cúi đầu xuống, không có chút do dụ hôn lên đôi môi của Tề Nhạc.
Bốn môi đụng vào nhau, thân thể Tề Nhạc cùng Minh Minh run lên nhè nhẹ, tuy đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hai người thanh tỉnh hôn nhau, tâm của Tề Nhạc hoàn toàn bị cảm giác mỹ diệu dẫn động, môi của Minh Minh còn lưu lại nước mắt mặn mặn, Tề Nhạc duỗi cánh tay mình ra, cẩn thận ôm thân thể mềm mại của mình.
Minh Minh nhắm hai mắt, đột nhiên nàng cảm giác hai tay hữu lực ôm lấy thân thể của mình, cảm giác ấm áp truyên tới, dưới cánh tya này dẫn dắt, nàng đã tiến vào chăn bông, hai thân thể nóng hổi tiếp xúc với nhau.
Thân thể Tề Nhạc cũng không phải hoàn toàn khôi phục lại, nhưng mà, chỉ là vân lực chưa khôi phục mà thôi, vài ngày trước đó, thần chí của hắn dần dần thanh tinh, chỉ là không khống chế được thân thể của mình mà thôi. Trải qua điều dưỡng thân thể nửa tháng, thương thê trong người khôi phục lại Lúc này ôm thân thể mềm mại động lòng người như thế, với tư cách một nam nhân bình thường, với tư cách xử nam chưa trải sự đời, tâm của hắn rung động kịch liệt.
Trong nội tâm Minh Minh không có dục vọng, hiện giờ nàng chỉ muôn cứu Tề Nhạc, hai thân thể dính sát vào nhau, Minh Minh lập tức cảm giác thân thể của mình nóng bừng, tiếng tim đập của Tề Nhạc truyền vào tai nên nàng cảm nhận rất rõ ràng, nàng cho rằng, đây chinh là quá trình chậm trẽ cứu chữa.
Mút cánh môi của Minh Minh, tay Tề Nhạc không có nhàn rỗi, tay trái ôm vòng eo nhỏ nhắn của Minh Minh, tay phải thì kéo tay phải Minh Minh vào trong ngực, ý niệm trong đầu khẽ động, lặng yên tìm kiếm trong tinh thần của Minh Minh.
Sau khi Tề Nhạc đạt tới ba vân, tuy thực lực chưa khôi phục, nhưng tinh thần lực so với trước kia tăng cường trên phạm vi lớn, hắn có thể cảm nhận rõ mỗi tia chấn động thân thần trong lòng của Minh Minh.
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Minh Minh chạm vào cơ ngực cường tráng của mình, Tề Nhạc lập tức cảm giác một cảm giác kích thích mạnh mẽ, vô ý thức, tay phải của hắn vô ý thức đưa lên ngực Minh Minh.
Ngực Minh Minh, không có to như của Hải Như Nguyệt, nhưng lại tràn ngập co dãn, vừa vặn một tay có thể bóp hết, cảm giác ôn nhuận từ bộ ngực, tuy cách quần áo, nhưng vẫn làm huyết mạch Tề Nhạc trương phồng.
Tâm thần Minh Minh run động kịch liệt, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với nam nhân như vậy, mà đây càng là lần đầu tiên có nam nhân chạm vào cấm khu của nàng, nhiệt độ từ bàn tay của Tề Nhạc, nàng như con bồ câu nhỏ bị tổn thương, không ngừng run rẩy.
Đổi lại bình thường, có lẽ Minh Minh đã sớm né ra, nhưng ý niệm của nàng bây giờ chỉ muốn cứu Tề Nhạc, bởi vậy, trong kích thích mãnh liệt, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại, nhưng trong lòng có một cổ hỏa diễm bốc lên cao.
Tâm của Tề Nhạc đang giãy dụa, hắn biết rõ, nếu như hiện giờ mình muốn làm, như vậy, rất có cơ hội sẽ đạt được thân thể Minh Minh, nếu là như vậy, Minh Minh mất trinh tiết, đương nhiên không cách nào đi Hy Lạp. Thế nhưng mà, dưới loại tình huống này đạt được Minh Minh, thật sự không công bằng với nàng. Không, không thể làm như vậy, mặc dù mình phi thường khát vọng có được nàng, nhưng mà, tuyệt đối không được dùng phương pháp này, chỉ dưới tình huống Minh Minh hoàn toàn tự nguyện mới có thể.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc cố nén xúc động trong nội tâm, thở sâu, bằng vào tinh thần lực và vân lực của chính mình, câu thông với tinh thần Minh Minh.
Có lẽ nguyên nhân có sự tồn tại của huyết mạch Kỳ Lân, khí tức hai người câu thông thập phần thuận lợi, dưới vân lực Tề Nhạc tác động, vân lực của bản thân Minh Minh cũng cảm nhận được vân lực Tề Nhạc dao động, bốn loại vân lực của Tề Nhạc tiến vào thân thể của nàng, vây quanh kinh mạch của nàng mà hoàn thành một chu thiên.
Làm như vậy, vân lực yếu ớt của Tề Nhạc tuy làm cho Minh Minh cảm thấy thoải mái, mà vân lực của Minh Minh dưới vân lực của Tề Nhạc kích thích cũng càng ngưng tụ hơn trước.
Một vân chu kết thúc, biến hóa đầu tiên của hai người là hô hấp, Tề Nhạc hấp thu hô hấp của Minh Minh, Minh Minh hấp thu hô hấp của Tề Nhạc, khi phun ra nuốt vào, thân thể của hai người từ từ hình thành đại vân chu, mà vân lực của hai người tiến vào thân thể của nhau, hình thành một tuấn hoàn hoàn mỹ
Trong lúc vô tình lại lục lọi ra phương pháp tu luyện hoàn mỹ, trong tình huống vân lực của hai người đồng nguyên, tâm thần Tề Nhạc cùng Minh Minh vốn có chút khẩn trương và kích động đã bình thường lại. Mà ngay cả Tề Nhạc khắc chế dục vọng của mình cũng dịu lại, một cổ khí tức bình thản mang theo chính khí dâng trào trong người, bọn họ dần dần tiến vào cảnh giới mỹ diệu, trong cảnh giới này, thần chí dần dần mơ hồ, hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện nhập định.
Vuốt ve bộ ngực của đối phương, bốn môi đụng vào nhau, phương pháp tu luyện như vậy có thể nói là khoáng tuyệt cổ kim.
Không biết thời gian qua boa lâu, Minh Minh chậm rãi từ trong mê mang tỉnh táo lại, nàng cùng Tề Nhạc vẫn hôn nhua như trước, bàn tay lớn ấm áp vẫn đặt vào ngực của nàng, vân lực trong cơ thể lúc này hóa thành thanh khí, không ngừng vận chuyển, vân lực nhìn thì không tăng lên quá nhiều, nhưng cảm giác có chút biến hóa khác với trước kia, cụ thể biến hóa thể hiện ở nơi nào Minh Minh cũng nói không rõ, đây chỉ là một loại cảm giác, môi của hai người hôn nhau, tự nhiên không cách nào dùng miệng hô hấp, mũi hô hấp nhưng vì khoảng cách quá gần nên cảm giác được, vẫn là một người hít một người xả, tiết tấu tim đập như hòa vào nhau. Tay phải đặt trên ngực trái Tề Nhạc, Minh Minh có thể cảm giác tiếng tim đập của Tề Nhạc giống mình như đúc, không có chút sai lệch nào.
Minh Minh lo lắng lại biến thành buồn rười rượi.
Khí tức trên mặt Tề Nhạc càng ngày càng yếu ớt.
- Không, Minh Minh, em quên sao? Trong thân thể em có mau tươi của anh, nếu như, nếu như...
Nghe xong lời này, Minh Minh lập tức tỉnh táo lại, vội la lên:
- Em có thể sao? Vậy anh mau nói nên làm thế nào đi.
Tề Nhạc miễn cưỡng khắc chế cảm tình bành trướng trong lòng.
- Minh Minh, em nghe anh noi, nếu như sử dụng loại phương pháp này, đối với em có hạn chế rất lớn, bởi vì tâm ý tương thông là có khoảng cách nhất định, em tuyệt đối không rời xa anh quá năm mươi cây số, nếu không trái tim của chúng ta mất đi liên lạc, như vậy, tim của anh sẽ ngừng đập. Hơn nữa, sau khi tâm ý tương thông, mỗi một thời gian ngắn, chúng ta nhất định phải câu thông liên hệ một lần mới tiêp tục được.
- Đừng nói, mau nói cho em biết nên làm thế nào, chỉ cần có thể cứu sống anh, những chuyện này có tính là cái gì.
Gương mặt Minh Minh vì lo lắng biến thành tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tề Nhạc nói:
- Vậy thì tốt, hôn anh đi. Dùng tâm của em cảm thụ tâm của anh.
Minh Minh vào lúc này có lẽ đã quên ngượng ngùng, cúi đầu xuống, không có chút do dụ hôn lên đôi môi của Tề Nhạc.
Bốn môi đụng vào nhau, thân thể Tề Nhạc cùng Minh Minh run lên nhè nhẹ, tuy đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hai người thanh tỉnh hôn nhau, tâm của Tề Nhạc hoàn toàn bị cảm giác mỹ diệu dẫn động, môi của Minh Minh còn lưu lại nước mắt mặn mặn, Tề Nhạc duỗi cánh tay mình ra, cẩn thận ôm thân thể mềm mại của mình.
Minh Minh nhắm hai mắt, đột nhiên nàng cảm giác hai tay hữu lực ôm lấy thân thể của mình, cảm giác ấm áp truyên tới, dưới cánh tya này dẫn dắt, nàng đã tiến vào chăn bông, hai thân thể nóng hổi tiếp xúc với nhau.
Thân thể Tề Nhạc cũng không phải hoàn toàn khôi phục lại, nhưng mà, chỉ là vân lực chưa khôi phục mà thôi, vài ngày trước đó, thần chí của hắn dần dần thanh tinh, chỉ là không khống chế được thân thể của mình mà thôi. Trải qua điều dưỡng thân thể nửa tháng, thương thê trong người khôi phục lại Lúc này ôm thân thể mềm mại động lòng người như thế, với tư cách một nam nhân bình thường, với tư cách xử nam chưa trải sự đời, tâm của hắn rung động kịch liệt.
Trong nội tâm Minh Minh không có dục vọng, hiện giờ nàng chỉ muôn cứu Tề Nhạc, hai thân thể dính sát vào nhau, Minh Minh lập tức cảm giác thân thể của mình nóng bừng, tiếng tim đập của Tề Nhạc truyền vào tai nên nàng cảm nhận rất rõ ràng, nàng cho rằng, đây chinh là quá trình chậm trẽ cứu chữa.
Mút cánh môi của Minh Minh, tay Tề Nhạc không có nhàn rỗi, tay trái ôm vòng eo nhỏ nhắn của Minh Minh, tay phải thì kéo tay phải Minh Minh vào trong ngực, ý niệm trong đầu khẽ động, lặng yên tìm kiếm trong tinh thần của Minh Minh.
Sau khi Tề Nhạc đạt tới ba vân, tuy thực lực chưa khôi phục, nhưng tinh thần lực so với trước kia tăng cường trên phạm vi lớn, hắn có thể cảm nhận rõ mỗi tia chấn động thân thần trong lòng của Minh Minh.
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Minh Minh chạm vào cơ ngực cường tráng của mình, Tề Nhạc lập tức cảm giác một cảm giác kích thích mạnh mẽ, vô ý thức, tay phải của hắn vô ý thức đưa lên ngực Minh Minh.
Ngực Minh Minh, không có to như của Hải Như Nguyệt, nhưng lại tràn ngập co dãn, vừa vặn một tay có thể bóp hết, cảm giác ôn nhuận từ bộ ngực, tuy cách quần áo, nhưng vẫn làm huyết mạch Tề Nhạc trương phồng.
Tâm thần Minh Minh run động kịch liệt, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với nam nhân như vậy, mà đây càng là lần đầu tiên có nam nhân chạm vào cấm khu của nàng, nhiệt độ từ bàn tay của Tề Nhạc, nàng như con bồ câu nhỏ bị tổn thương, không ngừng run rẩy.
Đổi lại bình thường, có lẽ Minh Minh đã sớm né ra, nhưng ý niệm của nàng bây giờ chỉ muốn cứu Tề Nhạc, bởi vậy, trong kích thích mãnh liệt, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại, nhưng trong lòng có một cổ hỏa diễm bốc lên cao.
Tâm của Tề Nhạc đang giãy dụa, hắn biết rõ, nếu như hiện giờ mình muốn làm, như vậy, rất có cơ hội sẽ đạt được thân thể Minh Minh, nếu là như vậy, Minh Minh mất trinh tiết, đương nhiên không cách nào đi Hy Lạp. Thế nhưng mà, dưới loại tình huống này đạt được Minh Minh, thật sự không công bằng với nàng. Không, không thể làm như vậy, mặc dù mình phi thường khát vọng có được nàng, nhưng mà, tuyệt đối không được dùng phương pháp này, chỉ dưới tình huống Minh Minh hoàn toàn tự nguyện mới có thể.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc cố nén xúc động trong nội tâm, thở sâu, bằng vào tinh thần lực và vân lực của chính mình, câu thông với tinh thần Minh Minh.
Có lẽ nguyên nhân có sự tồn tại của huyết mạch Kỳ Lân, khí tức hai người câu thông thập phần thuận lợi, dưới vân lực Tề Nhạc tác động, vân lực của bản thân Minh Minh cũng cảm nhận được vân lực Tề Nhạc dao động, bốn loại vân lực của Tề Nhạc tiến vào thân thể của nàng, vây quanh kinh mạch của nàng mà hoàn thành một chu thiên.
Làm như vậy, vân lực yếu ớt của Tề Nhạc tuy làm cho Minh Minh cảm thấy thoải mái, mà vân lực của Minh Minh dưới vân lực của Tề Nhạc kích thích cũng càng ngưng tụ hơn trước.
Một vân chu kết thúc, biến hóa đầu tiên của hai người là hô hấp, Tề Nhạc hấp thu hô hấp của Minh Minh, Minh Minh hấp thu hô hấp của Tề Nhạc, khi phun ra nuốt vào, thân thể của hai người từ từ hình thành đại vân chu, mà vân lực của hai người tiến vào thân thể của nhau, hình thành một tuấn hoàn hoàn mỹ
Trong lúc vô tình lại lục lọi ra phương pháp tu luyện hoàn mỹ, trong tình huống vân lực của hai người đồng nguyên, tâm thần Tề Nhạc cùng Minh Minh vốn có chút khẩn trương và kích động đã bình thường lại. Mà ngay cả Tề Nhạc khắc chế dục vọng của mình cũng dịu lại, một cổ khí tức bình thản mang theo chính khí dâng trào trong người, bọn họ dần dần tiến vào cảnh giới mỹ diệu, trong cảnh giới này, thần chí dần dần mơ hồ, hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện nhập định.
Vuốt ve bộ ngực của đối phương, bốn môi đụng vào nhau, phương pháp tu luyện như vậy có thể nói là khoáng tuyệt cổ kim.
Không biết thời gian qua boa lâu, Minh Minh chậm rãi từ trong mê mang tỉnh táo lại, nàng cùng Tề Nhạc vẫn hôn nhua như trước, bàn tay lớn ấm áp vẫn đặt vào ngực của nàng, vân lực trong cơ thể lúc này hóa thành thanh khí, không ngừng vận chuyển, vân lực nhìn thì không tăng lên quá nhiều, nhưng cảm giác có chút biến hóa khác với trước kia, cụ thể biến hóa thể hiện ở nơi nào Minh Minh cũng nói không rõ, đây chỉ là một loại cảm giác, môi của hai người hôn nhau, tự nhiên không cách nào dùng miệng hô hấp, mũi hô hấp nhưng vì khoảng cách quá gần nên cảm giác được, vẫn là một người hít một người xả, tiết tấu tim đập như hòa vào nhau. Tay phải đặt trên ngực trái Tề Nhạc, Minh Minh có thể cảm giác tiếng tim đập của Tề Nhạc giống mình như đúc, không có chút sai lệch nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.