Chương 214: Bất đảo. (2)
Đường Gia Tam Thiểu
04/10/2013
Trong nội tâm vui vẻ, Minh Minh thầm nghĩ, xem ra đã thành công, nhưng mà, rốt cuộc đây là phương pháp gì! Quá cảm thấy khó xử, khá tốt hắn không có việc gì. Ah! Hắn nói cái gì kia, sau này mình không thể rời khỏi hắn quá năm mươi cây số sao? Nếu như là như vậy, vậy sau này...
Minh Minh vừa nghĩ tới đây, Tề Nhạc bởi vì bị khí cơ của Minh Minh dẫn dắt nên tỉnh lại. Hơi động một chút, bốn môi nhẹ nhàng tách ra, có lẽ bởi vì hôn nhau quá lâu, cánh môi hai người dình vào nhau, cho nên khi tách ra bờ môi hơi đau đớn.
- Tề Nhạc, anh sao rồi?
Minh Minh nhẹ giọng hỏi, lúc nói ra những lời này, gương mặt nàng đỏ bừng.
Tề Nhạc vẫn ôm Minh Minh như trước, bàn tay lớn đặt trên ngực nàng cũng bóp nhẹ, lúc bóp bóp, cảm giác tràn ngập co giãn thật thoải mái, bị bóp vú, Minh Minh rên rỉ một tiếng, nhưng nàng không dám kéo tay Tề Nhạc ra, ngượng ngùng thả người vào trong ngực, tay phải vẫn đặt lên ngực Tề Nhạc, tay trái vô ý thức ôm cổ của hắn.
- Minh Minh, anh không có việc gì, em cảm giác được không? Tim của chúng ta hoàn toàn nhất trí, từ góc đọ này mà nhìn, chúng ta từ nay về sau xai chung con tim, em cần phải phụ trách với anh, hắc hắc...
- Chán ghét.
Minh Minh đầm lên vai hắn một cái, tâm của nàng hiện giờ rất loạn, nhưng ở trong ngực Tề Nhạc lúc này thật thoải mái, nàng thật sự không muốn suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ hy vọng vĩnh viễn có thể ở trong ngực của hắn, quên hết mọi chuyện không vui.
- Tề Nhạc, anh thích em sao?
Minh Minh nỉ non.
- Không, anh không thích em.
Gương mặt Tề Nhac tươi cười.
- Anh nói cái gì?
Minh Minh ngẩng đầu, tay đang ôm cổ Tề Nhạc đưa lên lỗ tai của hắn, xiết chặt, hung dữ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng mà, nàng nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn.
- Nha đầu ngốc, I love you ah! Làm sao có thể dùng chữ thích để thay thế được chứ?
Tuy không có kinh nghiệm thực tế gì, nhưng lý luận tán gái của Tề Nhạc vô cùng phong phú, Minh Minh thuần khiết như tiểu hài tử làm sao là đối thủ của hắn.
Minh Minh đỏ mặt buông tay ra, muốn nói hai chữ chán ghét và đấm lên vai Tề Nhạc, nhưng nghĩ đến thân thể của hắn cũng chưa khôi phục, nói cái gì cũng không hạ thủ được.
- Tề Nhạc, anh thật yêu em sao? Thế nhưng mà, vì cái gì ánh mắt của anh nhìn qua con gái khác lại mê đắm như vậy? Anh yêu em từ lúc nào?
- Cái này...
Tề Nhạc lặng đi, vấn đề của Minh Minh làm hắn không biết nên trả lời thế nào, nếu hỏi hắn yêu thích Minh Minh thì không biết được, về phần nhìn thấy con gái xinh đẹp, thì đây chính là thói quen của hắn. Đương nhiên, đây cũng là thói quen của đa sô nam nhân (Trừ số ít chỉ thích nhìn nam nhân).
Minh Minh ôn nhu lắc đầu, nói:
- Đi, không cần phải nói. Em hiểu. Trát Cách Lỗ đại sư từng nói qua, Kỳ Lân mỗi thời đại đều gắn với hai chữ phong lưu, đây là huyết mạch Kỳ Lân giao phó cho các người, nhưng đây là giao phó mặt trái. Em chỉ hy vọng trong tim của anh có em là được rồi. Nhưng mà, sau này anh có người khác mà khi dễ em là không được đâu, nghe rõ chưa?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Minh, hơi giật mình nói:
- Em có ý khác không, về sau anh còn có thể tán gái? Minh Minh, kỳ thật anh cũng không có háo sắc như vậy...
Minh Minh cười khúc khích, nói:
- Đi, anh có chỗ nào so sánh với nam nhân bình thường không? Giải thích chính là che dấu. Tất cả nên thuận theo tự nhiên, em sẽ không ép anh làm cai gì, đồng dạng, em cũng không muốn anh ép em làm cái gì, được không nào?
Trong lòng Tề Nhạc căng thẳng, nhưng rất nhanh hắn lại cười lên.
- Tốt, đương nhiên tốt. Anh cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần em nhớ kỹ em là người của anh, anh sẽ phụ trách với em, cho con tim chúng ta đập chung, em cũng không thể rời khỏi anh quá năm mươi cây số.
Hắn có thể hoàn toàn khẳng định một điểm, Minh Minh tuyệt đôi không để mình chết, tuy cảm giác có chút hèn hạ, nhưng cân nhác vi tương lai của mình, Tề Nhạc không thể không lợi dụng điểm này.
Minh Minh trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Anh thật hèn hạ.
Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc có thứ gì đó.
- Minh Minh, kỳ thật anh rất rõ ràng, bất luận từ dung mạo hay là thân phận, anh đều không xứng với em. Nhưng mà, em cũng biết, anh là lưu manh, là côn đồ, vào lúc em lấy thân thể của mình đón một chiêu đánh lén kia, anh biết ngay, em nhất định là người của anh. Không phải một ngày, cũng không phải là một năm, mà là cả đời, một đời một thế.
Tề Nhạc nói rất kiên định, tay của hắn kéo Minh Minh vào ngực, hoàn qua lưng áo mềm mại của nàng, ôm thật chặt, làm thân thể mềm mại của nàng dán vào người hắn, cúi đầu xuống, nhìn qua đôi mắt to tròn của Minh Minh.
Minh Minh có chút lảng tránh cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói:
- Cũng là vì em ngăn cản một chiêu đó cho anh, anh mới...
- Không, anh không phải là người như vậy. Em ngăn cản một đâm đó cho anh, chỉ làm anh hiểu ra thôi, trong lòng anh đã có em từ lâu rồi. Đã như vầy, nếu anh còn không hành động, thì anh đúng là đồ ngốc. Minh Minh, anh sẽ thủ hộ em cả đời, thẳng đến vĩnh viễn. Đáp ứng anh nhé? Làm nữ nhân của anh.
- Tề Nhạc.
Minh Minh ngẩng đầu, lệ quang óng ánh trong mắt lóe lên, hai tay vờn quanh cổ của Tề Nhạc, chủ động dâng đôi môi mềm mại của mình lên, chỉ có điều, lúc này là bờ môi nóng bỏng của nàng.
Thân ảnh cao gầy ngoài cửa chậm rãi thoái lui, nàng thông qua khe cửa đã sớm nhìn thấy cảnh bên trong rồi, nàng không có đi vào, chỉ rời đi trong yên lặng, trong ánh mắt có vài phần cô đơn.
Mười ngày sau, biệt thự Long Vực có khách tới thăm.
- Đại sư.
Lấy Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt cầm đầu, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cung kính chạy tới trước mặt người trẻ tuổi kia, bọn họ cung kính hoàn toàn từ nội tâm, không có chút làm ra vẻ, bởi vì, người đứng trước mặt bọn họ, chính là Thiên Dẫn Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao, trên đầu mang theo cái mũ, nhìn hắn giống thanh niên hăng hái tuổi trẻ, chỉ có đều trong mát ôn hòa, không hợp với bộ dáng của hắn.
- Đột nhiên tới quấy rầy mọi người, thật sự có lõi, vài ngày trước tôi đã nghĩ tới, nhưng có việc không thể phân thân ra được, cho tới hôm nay mới tới đây. Tề Nhạc, anh không sao chứ?
Tề Nhạc cười hắc hắc, đi đến trước mặt Trát Cách Lỗ, mặt mày hớn hở nói:
- Đại sư nhìn bộ dáng của tôi giống có việc gì sao? Đại sư, lần này ngài tới đây là xem tôi có chết hay chưa sao?
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Anh đấy, vẫn như cũ, tôi nghe Như Nguyệt nói anh đã đạt tới ba vân rồi, lại nói tiếp, ngay cả tôi cũng không tin đấy.
Vừa nói, hắn thò tay phải ra, dùng ngón cái, ngón giữa, ngón trỏ bắ mạch cổ tay phải của Tề Nhạc.
Tề Nhạc không có trốn tránh, trong miệng lại giễu giễu nói:
- Đại sư, tôi không thích nam nhân sờ tôi đâu.
Trát Cách Lỗ không có mở miệng, chỉ nhắm mắt yên lặng cảm thụ cái gì đó, một tầng phật khí phiêu du ra ngoài, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ở chung quanh như được tắm trong gió xuân.
Minh Minh vừa nghĩ tới đây, Tề Nhạc bởi vì bị khí cơ của Minh Minh dẫn dắt nên tỉnh lại. Hơi động một chút, bốn môi nhẹ nhàng tách ra, có lẽ bởi vì hôn nhau quá lâu, cánh môi hai người dình vào nhau, cho nên khi tách ra bờ môi hơi đau đớn.
- Tề Nhạc, anh sao rồi?
Minh Minh nhẹ giọng hỏi, lúc nói ra những lời này, gương mặt nàng đỏ bừng.
Tề Nhạc vẫn ôm Minh Minh như trước, bàn tay lớn đặt trên ngực nàng cũng bóp nhẹ, lúc bóp bóp, cảm giác tràn ngập co giãn thật thoải mái, bị bóp vú, Minh Minh rên rỉ một tiếng, nhưng nàng không dám kéo tay Tề Nhạc ra, ngượng ngùng thả người vào trong ngực, tay phải vẫn đặt lên ngực Tề Nhạc, tay trái vô ý thức ôm cổ của hắn.
- Minh Minh, anh không có việc gì, em cảm giác được không? Tim của chúng ta hoàn toàn nhất trí, từ góc đọ này mà nhìn, chúng ta từ nay về sau xai chung con tim, em cần phải phụ trách với anh, hắc hắc...
- Chán ghét.
Minh Minh đầm lên vai hắn một cái, tâm của nàng hiện giờ rất loạn, nhưng ở trong ngực Tề Nhạc lúc này thật thoải mái, nàng thật sự không muốn suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ hy vọng vĩnh viễn có thể ở trong ngực của hắn, quên hết mọi chuyện không vui.
- Tề Nhạc, anh thích em sao?
Minh Minh nỉ non.
- Không, anh không thích em.
Gương mặt Tề Nhac tươi cười.
- Anh nói cái gì?
Minh Minh ngẩng đầu, tay đang ôm cổ Tề Nhạc đưa lên lỗ tai của hắn, xiết chặt, hung dữ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng mà, nàng nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn.
- Nha đầu ngốc, I love you ah! Làm sao có thể dùng chữ thích để thay thế được chứ?
Tuy không có kinh nghiệm thực tế gì, nhưng lý luận tán gái của Tề Nhạc vô cùng phong phú, Minh Minh thuần khiết như tiểu hài tử làm sao là đối thủ của hắn.
Minh Minh đỏ mặt buông tay ra, muốn nói hai chữ chán ghét và đấm lên vai Tề Nhạc, nhưng nghĩ đến thân thể của hắn cũng chưa khôi phục, nói cái gì cũng không hạ thủ được.
- Tề Nhạc, anh thật yêu em sao? Thế nhưng mà, vì cái gì ánh mắt của anh nhìn qua con gái khác lại mê đắm như vậy? Anh yêu em từ lúc nào?
- Cái này...
Tề Nhạc lặng đi, vấn đề của Minh Minh làm hắn không biết nên trả lời thế nào, nếu hỏi hắn yêu thích Minh Minh thì không biết được, về phần nhìn thấy con gái xinh đẹp, thì đây chính là thói quen của hắn. Đương nhiên, đây cũng là thói quen của đa sô nam nhân (Trừ số ít chỉ thích nhìn nam nhân).
Minh Minh ôn nhu lắc đầu, nói:
- Đi, không cần phải nói. Em hiểu. Trát Cách Lỗ đại sư từng nói qua, Kỳ Lân mỗi thời đại đều gắn với hai chữ phong lưu, đây là huyết mạch Kỳ Lân giao phó cho các người, nhưng đây là giao phó mặt trái. Em chỉ hy vọng trong tim của anh có em là được rồi. Nhưng mà, sau này anh có người khác mà khi dễ em là không được đâu, nghe rõ chưa?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Minh, hơi giật mình nói:
- Em có ý khác không, về sau anh còn có thể tán gái? Minh Minh, kỳ thật anh cũng không có háo sắc như vậy...
Minh Minh cười khúc khích, nói:
- Đi, anh có chỗ nào so sánh với nam nhân bình thường không? Giải thích chính là che dấu. Tất cả nên thuận theo tự nhiên, em sẽ không ép anh làm cai gì, đồng dạng, em cũng không muốn anh ép em làm cái gì, được không nào?
Trong lòng Tề Nhạc căng thẳng, nhưng rất nhanh hắn lại cười lên.
- Tốt, đương nhiên tốt. Anh cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần em nhớ kỹ em là người của anh, anh sẽ phụ trách với em, cho con tim chúng ta đập chung, em cũng không thể rời khỏi anh quá năm mươi cây số.
Hắn có thể hoàn toàn khẳng định một điểm, Minh Minh tuyệt đôi không để mình chết, tuy cảm giác có chút hèn hạ, nhưng cân nhác vi tương lai của mình, Tề Nhạc không thể không lợi dụng điểm này.
Minh Minh trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Anh thật hèn hạ.
Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc có thứ gì đó.
- Minh Minh, kỳ thật anh rất rõ ràng, bất luận từ dung mạo hay là thân phận, anh đều không xứng với em. Nhưng mà, em cũng biết, anh là lưu manh, là côn đồ, vào lúc em lấy thân thể của mình đón một chiêu đánh lén kia, anh biết ngay, em nhất định là người của anh. Không phải một ngày, cũng không phải là một năm, mà là cả đời, một đời một thế.
Tề Nhạc nói rất kiên định, tay của hắn kéo Minh Minh vào ngực, hoàn qua lưng áo mềm mại của nàng, ôm thật chặt, làm thân thể mềm mại của nàng dán vào người hắn, cúi đầu xuống, nhìn qua đôi mắt to tròn của Minh Minh.
Minh Minh có chút lảng tránh cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói:
- Cũng là vì em ngăn cản một chiêu đó cho anh, anh mới...
- Không, anh không phải là người như vậy. Em ngăn cản một đâm đó cho anh, chỉ làm anh hiểu ra thôi, trong lòng anh đã có em từ lâu rồi. Đã như vầy, nếu anh còn không hành động, thì anh đúng là đồ ngốc. Minh Minh, anh sẽ thủ hộ em cả đời, thẳng đến vĩnh viễn. Đáp ứng anh nhé? Làm nữ nhân của anh.
- Tề Nhạc.
Minh Minh ngẩng đầu, lệ quang óng ánh trong mắt lóe lên, hai tay vờn quanh cổ của Tề Nhạc, chủ động dâng đôi môi mềm mại của mình lên, chỉ có điều, lúc này là bờ môi nóng bỏng của nàng.
Thân ảnh cao gầy ngoài cửa chậm rãi thoái lui, nàng thông qua khe cửa đã sớm nhìn thấy cảnh bên trong rồi, nàng không có đi vào, chỉ rời đi trong yên lặng, trong ánh mắt có vài phần cô đơn.
Mười ngày sau, biệt thự Long Vực có khách tới thăm.
- Đại sư.
Lấy Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt cầm đầu, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cung kính chạy tới trước mặt người trẻ tuổi kia, bọn họ cung kính hoàn toàn từ nội tâm, không có chút làm ra vẻ, bởi vì, người đứng trước mặt bọn họ, chính là Thiên Dẫn Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao, trên đầu mang theo cái mũ, nhìn hắn giống thanh niên hăng hái tuổi trẻ, chỉ có đều trong mát ôn hòa, không hợp với bộ dáng của hắn.
- Đột nhiên tới quấy rầy mọi người, thật sự có lõi, vài ngày trước tôi đã nghĩ tới, nhưng có việc không thể phân thân ra được, cho tới hôm nay mới tới đây. Tề Nhạc, anh không sao chứ?
Tề Nhạc cười hắc hắc, đi đến trước mặt Trát Cách Lỗ, mặt mày hớn hở nói:
- Đại sư nhìn bộ dáng của tôi giống có việc gì sao? Đại sư, lần này ngài tới đây là xem tôi có chết hay chưa sao?
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Anh đấy, vẫn như cũ, tôi nghe Như Nguyệt nói anh đã đạt tới ba vân rồi, lại nói tiếp, ngay cả tôi cũng không tin đấy.
Vừa nói, hắn thò tay phải ra, dùng ngón cái, ngón giữa, ngón trỏ bắ mạch cổ tay phải của Tề Nhạc.
Tề Nhạc không có trốn tránh, trong miệng lại giễu giễu nói:
- Đại sư, tôi không thích nam nhân sờ tôi đâu.
Trát Cách Lỗ không có mở miệng, chỉ nhắm mắt yên lặng cảm thụ cái gì đó, một tầng phật khí phiêu du ra ngoài, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ở chung quanh như được tắm trong gió xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.