Sinh Tồn Dưới Tư Cách Vợ Của Công Tước Ác Quỷ
Chương 41:
Dalrihan
20/11/2024
Phòng buổi lễ tối om, Ilyin căn bản chỉ có thể nhìn ra một cái bàn tròn, từ ánh sáng mờ yếu đến từ hành lang. Các trưởng lão từ ba gia đình ngồi phía sau họ và giờ đứng lên khi cả hai tiến vào, cúi người xuống.
"Ngẩng đầu lên." Aden nói cộc lốc, căn phòng trở lên tối hơn khi cánh cửa đóng lại. Ilyin thấy một ánh sáng mềm mại phát lên từ cái bàn đen tròn, đặt ở giữa căn phòng, cô phải mất một lúc mới nhận ra đó là một chiếc gương.
"Lễ kế vị giờ sẽ bắt đầu," một trong số trưởng lão nói.
Lidan, đến từ Blue North, tiến gần đến bàn và nói gì đó nghe có vẻ là ngôn ngữ của pháp sư. Ilyin không hiểu được từ nào. Cô đã được giáo dục toàn diện về ngôn ngữ nhưng vẫn tự hỏi Lidan đang nói cái gì.
"Nâng tay em lên sau khi ông ta kết thúc việc thôi miên." Ilyin nắm chặt vật phẩm của Mille khi Aden thì thầm với cô. Cô không chắc chắn phải nâng tay nào lên. Aden nắm lấy bàn tay trống rỗng của cô, nâng đỡ và trấn an nói, "Em không cần lo lắng gì cả." Aden an ủi khi Lidan hoàn thành việc thôi miên, anh hướng tay Ilyin lên bàn tròn. Bề mặt nó lạnh đến đáng kinh ngạc, đột nhiên một tia sáng tràn khắp phòng. Cô che mắt bằng bàn tay đang nắm bông hoa Mille theo bản năng.
Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng của ngón tay ở giữa ánh sáng trắng, Ilyin nhận ra rằng bản thân không còn cầm lấy bông hoa nữa. Và cũng không còn cảm nhận được tay Aden. Cô nhìn xung quanh, thấy bản thân đang một mình ở vùng đầy ánh nắng. Rồi, cô nhìn xuống thấy minh đang mặc một chiếc váy trắng cùng giày mùa hè. Cỏ xanh nhẹ xào xạc trong gió, khi Ilyin nhìn về phía xa. Cô thấy cánh đồng rộng lớn cùng một ngọn đồi ở xa. Ilyin đang đứng ở giữa một con đường mòn, trải dài về phía trước, với cỏ và hoa dại trên mỗi phía con đường.
Thời tiết mùa xuân và bầu trời màu xanh lam với những đám mây mềm mai trôi nổi trên đó. Rồi, đột nhiên, mọi thứ xung quanh bắt đầu lớn lên nhanh chóng. Ilyin lùi bước khi cảm nhận được mặt đất rung chuyển, một cái cây thần kì lớn lên nơi mà cô vừa đứng. Giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột, cô lùi thêm vài bước nữa và thấy một điều kinh ngạc rằng nó lại phát triển cao hơn cô vài lần. Cây sức khỏe cung cấp cho Ilyin bóng râm khỏi ánh sáng mặt trời nhưng cô cô vẫn cảm nhận được cơn gió. Nhìn lên những chiếc lá, mặt trời có vẻ ngay phía trên khiến cô nheo mắt.
Khi hạ tầm mắt xuống, cô thấy những bông hoa dại sắc màu nhưng cũng chú ý đến một số thứ khác. Ilyin tưởng bản thân đã sai rồi, nhưng khi nhìn gần hơn, cô thấy Gia sản Biflten tỏa sáng dưới ánh dương. Cây nho xanh phủ trên dinh thự giờ là một màu xanh lục sáng, tràn đầy sức sống! Cô nhìn lướt về phía dinh thự, cô hiện thấy Biflten trong mùa hè.
Ilyin thấy bốn mùa trải qua khi cô bước đi. Khung cảnh như thể ai đó đặt những phong cảnh khác nhau cạnh cô mỗi khi cô đi một bước. Ilyin dừng lại khi trời trở lại mùa hè, cô nghe thấy sóng lớn từ biển đập vào bờ, nơi mà đã bị đóng băng ở Biflten. Cát trắng trở nên tối màu khi sóng xông vào. Cô cảm nhận được sóng ở mắt cá chân mình khi thủy triều rút xuống tạo một làn sóng khác, chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt vời khi cô dùng tay chạm vào cát ướt mềm.
Mặt trời nóng chống lại mặt cô, dòng nước khá mát lạnh trên bàn chân, cô thỏa mãn bởi cảm xúc đối lập. Nhìn vào bóng của mình, nó tiết lộ rằng cô đang đội một chiếc mũ rơm mà cô chưa từng thấy. Di chuyển nó trong sự khó tin, ánh nắng thâm nhập mắt cô vào khoảnh khắc mà cô làm vậy, không còn cách nào khác ngoài đội nó lại.
Khi cô lội sâu vào dòng nước mát lạnh, cô thấy một vách đá, phủ lên bởi cỏ xanh, trên đường chân trời. Dù cảnh tượng có vẻ lạ, cô biết đó là Biflten. Bình tĩnh lại, cô đi xung quanh để quan sát cảnh phía xa, cây lá um tùm, và cũng để xem kĩ vách đá phía xa, nhưng không khám phá ra được thứ bản thân đang tìm kiếm. Có quá nhiều thứ để tìm hiểu.
Dù cô vẫn nhìn thấy mùa đông, nó cũng không khắc nghiệt như mùa đông hiện tại ở Biflten. Tuyết đủ dày để chơi nhưng không dày đế mức chôn một người, đám trẻ vui vẻ chạy trong trang phục sáng màu. Cơn gió cũng không đủ để đóng băng con người; đó là một mùa đông ấm áp đủ để mang lại nụ cười trên mặt Ilyin.
"Ngẩng đầu lên." Aden nói cộc lốc, căn phòng trở lên tối hơn khi cánh cửa đóng lại. Ilyin thấy một ánh sáng mềm mại phát lên từ cái bàn đen tròn, đặt ở giữa căn phòng, cô phải mất một lúc mới nhận ra đó là một chiếc gương.
"Lễ kế vị giờ sẽ bắt đầu," một trong số trưởng lão nói.
Lidan, đến từ Blue North, tiến gần đến bàn và nói gì đó nghe có vẻ là ngôn ngữ của pháp sư. Ilyin không hiểu được từ nào. Cô đã được giáo dục toàn diện về ngôn ngữ nhưng vẫn tự hỏi Lidan đang nói cái gì.
"Nâng tay em lên sau khi ông ta kết thúc việc thôi miên." Ilyin nắm chặt vật phẩm của Mille khi Aden thì thầm với cô. Cô không chắc chắn phải nâng tay nào lên. Aden nắm lấy bàn tay trống rỗng của cô, nâng đỡ và trấn an nói, "Em không cần lo lắng gì cả." Aden an ủi khi Lidan hoàn thành việc thôi miên, anh hướng tay Ilyin lên bàn tròn. Bề mặt nó lạnh đến đáng kinh ngạc, đột nhiên một tia sáng tràn khắp phòng. Cô che mắt bằng bàn tay đang nắm bông hoa Mille theo bản năng.
Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng của ngón tay ở giữa ánh sáng trắng, Ilyin nhận ra rằng bản thân không còn cầm lấy bông hoa nữa. Và cũng không còn cảm nhận được tay Aden. Cô nhìn xung quanh, thấy bản thân đang một mình ở vùng đầy ánh nắng. Rồi, cô nhìn xuống thấy minh đang mặc một chiếc váy trắng cùng giày mùa hè. Cỏ xanh nhẹ xào xạc trong gió, khi Ilyin nhìn về phía xa. Cô thấy cánh đồng rộng lớn cùng một ngọn đồi ở xa. Ilyin đang đứng ở giữa một con đường mòn, trải dài về phía trước, với cỏ và hoa dại trên mỗi phía con đường.
Thời tiết mùa xuân và bầu trời màu xanh lam với những đám mây mềm mai trôi nổi trên đó. Rồi, đột nhiên, mọi thứ xung quanh bắt đầu lớn lên nhanh chóng. Ilyin lùi bước khi cảm nhận được mặt đất rung chuyển, một cái cây thần kì lớn lên nơi mà cô vừa đứng. Giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột, cô lùi thêm vài bước nữa và thấy một điều kinh ngạc rằng nó lại phát triển cao hơn cô vài lần. Cây sức khỏe cung cấp cho Ilyin bóng râm khỏi ánh sáng mặt trời nhưng cô cô vẫn cảm nhận được cơn gió. Nhìn lên những chiếc lá, mặt trời có vẻ ngay phía trên khiến cô nheo mắt.
Khi hạ tầm mắt xuống, cô thấy những bông hoa dại sắc màu nhưng cũng chú ý đến một số thứ khác. Ilyin tưởng bản thân đã sai rồi, nhưng khi nhìn gần hơn, cô thấy Gia sản Biflten tỏa sáng dưới ánh dương. Cây nho xanh phủ trên dinh thự giờ là một màu xanh lục sáng, tràn đầy sức sống! Cô nhìn lướt về phía dinh thự, cô hiện thấy Biflten trong mùa hè.
Ilyin thấy bốn mùa trải qua khi cô bước đi. Khung cảnh như thể ai đó đặt những phong cảnh khác nhau cạnh cô mỗi khi cô đi một bước. Ilyin dừng lại khi trời trở lại mùa hè, cô nghe thấy sóng lớn từ biển đập vào bờ, nơi mà đã bị đóng băng ở Biflten. Cát trắng trở nên tối màu khi sóng xông vào. Cô cảm nhận được sóng ở mắt cá chân mình khi thủy triều rút xuống tạo một làn sóng khác, chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt vời khi cô dùng tay chạm vào cát ướt mềm.
Mặt trời nóng chống lại mặt cô, dòng nước khá mát lạnh trên bàn chân, cô thỏa mãn bởi cảm xúc đối lập. Nhìn vào bóng của mình, nó tiết lộ rằng cô đang đội một chiếc mũ rơm mà cô chưa từng thấy. Di chuyển nó trong sự khó tin, ánh nắng thâm nhập mắt cô vào khoảnh khắc mà cô làm vậy, không còn cách nào khác ngoài đội nó lại.
Khi cô lội sâu vào dòng nước mát lạnh, cô thấy một vách đá, phủ lên bởi cỏ xanh, trên đường chân trời. Dù cảnh tượng có vẻ lạ, cô biết đó là Biflten. Bình tĩnh lại, cô đi xung quanh để quan sát cảnh phía xa, cây lá um tùm, và cũng để xem kĩ vách đá phía xa, nhưng không khám phá ra được thứ bản thân đang tìm kiếm. Có quá nhiều thứ để tìm hiểu.
Dù cô vẫn nhìn thấy mùa đông, nó cũng không khắc nghiệt như mùa đông hiện tại ở Biflten. Tuyết đủ dày để chơi nhưng không dày đế mức chôn một người, đám trẻ vui vẻ chạy trong trang phục sáng màu. Cơn gió cũng không đủ để đóng băng con người; đó là một mùa đông ấm áp đủ để mang lại nụ cười trên mặt Ilyin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.