Chương 14: Truy đuổi
codon22
02/05/2017
Trần Phi lùi về sau khá xa, trân trối nhìn sinh vật đang phá kén chui
ra. Quá trình này diễn ra rất nhanh, ngay khi cánh tay to lớn thò ra
ngoài liền nắm lớp vỏ bọc kéo mạnh, cái kén như giấy mỏng dễ dàng bị xé
vụn, một thân hình phủ đầy nhớt nhau gớm ghiếc từ bên trong chồm dậy.
Sinh vật mới xuất hiện trông như người khổng lồ trần trùng trục, không hề có cơ quan sinh dục. Nó cao trên hai mét, toàn thân nổi vồng những múi cơ rắn chắc, tứ chi thô to, tuyệt đối vạm vỡ hơn bất cứ lực sĩ thể hình danh tiếng nào trước kia Trần Phi biết. Da nó rất mỏng, màu đỏ rực quái dị, lộ rõ những mạch máu li ti và các lớp biểu bì bên dưới, vô số sợi gân to chạy loằng ngoằng phủ khắp cơ thể hệt như dây leo bám đầy trên cây cổ thụ, khuôn mặt cũng đầy gân máu ghê tởm.
Mặt con quái vật vẫn còn chút nhân dạng với đầy đủ ngũ quan nhưng đã bị biến đổi, hai tròng mắt trắng dã, đồng tử đỏ rực hẹp dài như loài rắn máu lạnh, xương trán nhô ra trước, gò má hõm sâu, không mũi, miệng chỉ là cái hố đen ngòm liên tục chảy nước dãi hôi hám, răng nhọn lởm chởm trắng ởn. Tứ chi nó cuồn cuộn cơ bắp rắn chắc, cái bắp tay còn to hơn đùi Trần Phi, trên mỗi đầu ngón tay ngón chân đều mọc móng vuốt cong cong sắc nhọn đen sì, dài hơn hai tấc, đâm vào người khó lòng toàn mạng.
Nội tâm Trần Phi rúng động mãnh liệt, không phải vì sợ con quái vật, mà bởi dù ngoại hình nó đã biến đổi rất nhiều nhưng vẫn còn nét quen thuộc. Hắn vô thức tiến lên một bước, miệng lẩm bẩm:
- Minh Thành...
Con quái vật nghe gọi, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Trần Phi. Quan sát kĩ lần nữa, Trần Phi càng thêm xác định nó chính là người bạn Minh Thành của mình biến thành. Thật khó miêu tả cảm giác khó chịu trong lòng hắn lúc này, sự thực thường phũ phàng. Trần Phi tiếp tục gọi, hi vọng Minh Thành còn chút tỉnh táo sẽ nhận ra mình:
- Là tôi, Trần Phi đây. Cậu sao lại thành ra thế này?
"Minh Thành" nghiêng đầu nhìn Trần Phi thật lâu, khi hắn khấp khởi mừng thầm, cho rằng cậu ta vẫn còn thanh tỉnh thì con quái vật đột ngột gầm váng động rồi lao tới, móng vuốt vươn ra.
Vụt!
Tốc độ con quái vật cực nhanh, cơ hồ ngay khi Trần Phi chỉ kịp nhận ra đây không còn là người bạn cũ thì nó đã đến trước mặt hắn, cặp móng vuốt sắc lẻm chém mạnh xuống theo hình chữ X. Tóc gáy Trần Phi dựng đứng, vội đưa dao lên đỡ.
Keng keng!
Móng vuốt con quái vật chém trúng Dao Mổ Chó xẹt lửa tứ phía, rực sáng giữa đêm tối hun hút.
Trần Phi lảo đảo thoái lùi mấy bước mới trụ vững, kinh hãi nhìn cổ tay hắn sau cú va chạm đã bị chấn rách một đường khá sâu, máu tươi theo đó tràn ra nhỏ xuống sàn tong tong. Chỉ là va chạm gián tiếp còn thụ thương như vậy, Trần Phi hít sâu một hơi, quả nhiên hắn không lo hão, con quái vật kia rất mạnh.
"Minh Thành" trông thấy máu đổ thì hưng phấn gào lớn, hai bàn chân đạp mạnh xuống sàn chấn vỡ mấy viên gạch, phóng tới tiếp tục công kích.
Đã có kinh nghiệm xương máu, Trần Phi không dám lơ là, lập tức tràn thân sang bên tránh được một trảo chém ngang vị trí hắn vừa đứng, hơi gió cuốn mạnh thổi quần áo hắn giũ phần phật.
Nhân cơ hội "Minh Thành" vồ hụt khựng lại, Trần Phi tung người lên cao, vung dao bổ một phát toàn lực xuống đỉnh đầu nó. Bạn thân biến thành quái vật, Trần Phi đau buồn song sẽ không vì vậy mà nương tay, nếu không kẻ bỏ mạng chính là hắn.
Đối diện thế dao xé gió chém xuống, con quái vật không hề tránh né, ngạo nghễ vung móng vuốt đón đỡ.
Keng!
Hoa lửa tung tóe, một ít tàn lửa bắn xẹt qua mặt Trần Phi rát bỏng, vài sợi lông tơ trên da mặt hắn cháy trụi bốc mùi khét lẹt. Thân hình Trần Phi còn ở trên không trung bị lực phản chấn hất bay ngược về sau, rất khó khăn mới tiếp đất bằng hai chân, dù vậy vẫn phải liên tục lùi cả chục bước. Vết thương nơi cổ tay hắn rách toác ra, máu chảy thành dòng.
Soạt!
Trần Phi xé một mảnh áo quấn chặt cổ tay cầm máu, Dao Mổ Chó giơ lên đề phòng con quái vật kia đánh lén. Đọ sức vài chiêu, người thua thiệt là hắn. So về sức mạnh lẫn tốc độ, nó đều vượt trội Trần Phi, ngay cả chỗ dựa lớn nhất của hắn là Dao Mổ Chó cũng không thể làm gì được mấy cái móng vuốt sắc bén và cứng hơn thép. Trần Phi bị áp chế toàn diện, bắt đầu cảm thấy nao núng, tâm trí xoay chuyển thật nhanh tìm cách đối phó.
"Minh Thành" không để hắn có cơ hội nghỉ ngơi, gào rú xông tới, tốc độ nhanh đến mức hóa thành làn khói đỏ rực phủ chụp xuống Trần Phi. Hắn không dám ở nguyên vị trí, mau chóng dịch chuyển sang nơi khác, song con quái vật giống như đã đoán biết hành động này, nó đang phóng tới với tốc độ cao đột ngột uốn mình đâm sầm vào chỗ Trần Phi vừa chạy qua.
Móng vuốt nhọn hoắt trong chớp mắt xuất hiện đâm thẳng mặt Trần Phi, hắn phản xạ nghiêng đầu tránh khiến nó sượt qua cổ xé rách mấy lớp khăn quấn. Trần Phi nghiến răng tung một đá toàn lực vào bụng đối thủ.
Bốp!
Chân Trần Phi dội mạnh trở về, loạng choạng suýt ngã, cú đá trúng bụng con quái vật mà hắn tưởng mình vừa va phải tấm thép.
Lực đá Trần Phi hiện giờ đủ làm tan xương nát thịt người bình thường, thế mà con quái vật lãnh trọn chẳng hề hấn gì. Chân hắn tê dại truyền đến từng cơn đau đớn thấu xương, còn chưa kịp kiểm tra thương thế ra sao đã nghe hơi gió cuộn tới, Trần Phi lăn một vòng xuống đất về bên trái, vừa lúc năm cái móng đen đúa cắm ngập sát thân hắn, gạch lát nát vụn, bụi mù bốc cao.
Trần Phi lồm cồm bò dậy, đầu tóc phủ đầy bụi bặm và vụn đá trắng xóa, hắn chạy điên cuồng tới chỗ Nguyễn Huy vác gã lên vai rồi cắm đầu lao khỏi phòng. Kẻ địch quá kinh khủng, Trần Phi tạm thời không chơi nổi, phải té gấp khỏi đây. Về phần những kẻ hôn mê nằm kia, lúc đầu Trần Phi định giết chết quái vật rồi sẽ cứu sau, nhưng giờ mạng hắn còn lo chưa xong, không thể nghĩ nhiều đến vậy, chỉ trách họ xui xẻo chạy đâu không chạy lại lao đầu vào con biến thái.
Trần Phi muốn chạy là một chuyện, người bạn thân "Minh Thành" có chịu buông tha cho hắn hay không lại là chuyện khác. Cặp mắt nó như hai hòn than đỏ rực nhìn xuyên đêm đen, gầm lên vang dội, ào ào đuổi theo Trần Phi.
Vút! Vút!
Một người một quái hệt hai mũi tên đuổi nhau bắn nhanh qua hành lang. Đến gần cầu thang, Trần Phi vờ lao sang phải dụ con kia đổi hướng rồi bất ngờ rẽ trái, vừa chạy vừa nhảy xuống vô số bậc thang trải dài.
Con quái vật bị lừa, hai bàn chân to cộ đạp sập một mảng lớn vách chắn hành lang, lấy đà đổi hướng truy theo Trần Phi, vận tốc nó đột ngột tăng mạnh, thoáng chốc đã tới sau lưng hắn, móng vuốt sắc lạnh vồ xuống.
Trần Phi đang cõng Nguyễn Huy hôn mê phía sau, khóe mắt trông thấy tia chớp đen xẹt xuống đầu liền lạng người tránh. Hắn đạp chân lên vách cầu thang, bỏ qua hàng chục bậc nhảy thẳng xuống chiếu nghỉ bên dưới. Chân vừa chạm đất, Trần Phi không hề quay đầu nhìn lại mà tiếp tục lao đi, hắn phải tranh thủ từng giây nếu không muốn toi đời.
Con quái vật cuồng nộ gào rú, tốc độ đột ngột tăng lên, khoảng cách Trần Phi vừa cố gắng tạo ra liền bị rút ngắn, nhưng khi nó lần nữa đánh tới thì hắn đã uốn người theo lối rẽ cầu thang vừa xuất hiện, đổi qua hướng khác, rốt cuộc con quái vật lại tấn công hụt. Liên tục vồ vào khoảng không, nó càng thêm điên tiết kêu rú ầm ĩ, nhất quyết không buông tha Trần Phi, tăng tốc thêm lần nữa.
Tốc độ con quái vật vốn đã cực nhanh, sau hai lần tăng tốc vượt xa Trần Phi. Hắn vừa ngoặt qua cầu thang xuống tới tầng năm, hơi thở hôi thối từ sau phả thẳng vào gáy làm cho tóc tai dựng đứng, lập tức tạt người nép sát vách, Dao Mổ Chó chém ngược ra sau.
Trần Phi nãy giờ chỉ biết cắm mặt chạy, đột nhiên ra tay bất thình lình khiến con quái vật không lường trước, dù vậy phản ứng nó rất nhanh, móng vuốt vung lên che chắn trước người.Keng!
- Con khốn chết tiệt!
Cánh tay cầm dao của Trần Phi tê rần suýt chút đánh rơi, hắn phun ra mấy chữ rồi hối hả chạy vắt giò lên cổ. Càng giao chiến Trần Phi càng nhận ra sự chênh lệch giữa hắn và đối phương, chạy trốn là lựa chọn tối ưu nhất, chần chừ ở lại chỉ chuốc họa vào thân.
Trần Phi giận một, con quái vật giận mười. Rõ ràng thực lực nó vượt trội đối thủ, vậy mà mãi vẫn không nhai được. Nó gầm thét một tràng ghê rợn, hằn học nhìn theo Trần Phi vừa khuất sau khúc quanh, bỗng nhiên không đuổi nữa mà nhảy chồm lên thành cầu thang rồi cứ thế gieo mình xuống dưới.
Ầm!
Cát bay đá chạy tán loạn. Con quái vật rơi tự do thẳng xuống tầng một, phá tan một khoảnh sân rộng, khoét thành cái hố sâu mấy mét.
Trần Phi đang hộc tốc chạy tới, nghe tiếng động lớn ngó xuống thấy con quái vật vừa chồm dậy từ cái hố sâu hoắm còn bốc khói bụi mù mịt. Nó lắc lắc thân thể khổng lồ vài cái hất tan bụi bặm, sau đó tiến tới đứng chắn ngay lối ra cầu thang, cặp đồng tử không chút biểu cảm nhìn lên cao chờ đợi.
Vừa rồi con quái vật từ tầng bốn nhảy xuống thế nhưng chẳng hề bị thương, ngoại trừ ít vết trầy ngoài da. Trần Phi ngẩn người, phải mất mấy giây hắn mới định hình được chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra, lắp bắp không thành lời:
- Vậy... vậy cũng được sao?!
Nếu con quái kia có thể nói tiếng người có lẽ nó sẽ nói ngay: "Được". Đáng tiếc nó không thể, chỉ thè cái lưỡi vằn vện những gai thịt đỏ rực liếm mép thèm khát nhìn Trần Phi thay cho lời đáp, nước dãi chảy thành đống nhớp nhúa trên mấy bậc thang.
Từ đầu Trần Phi đã nhận ra không thể so tốc độ với quái vật, chưa tính hắn còn phải vác theo một người. Nhưng trong cầu thang chật hẹp, lợi thế của nó chỉ phát huy được ở những đoạn thẳng, khi đến khúc quanh thì Trần Phi thấp bé linh hoạt hơn hẳn, cộng thêm mấy lần liều mạng tung hỏa mù kéo giãn khoảng cách, hắn nghĩ lần này tuy nguy hiểm song vẫn có thể chạy thoát. Thế nhưng trí khôn con kia không kém, độ điên cuồng càng vô địch, chẳng ngờ cậy thân thể trâu bò nhảy thẳng từ tầng bốn xuống tận sảnh, chặn hết mọi đường lui của Trần Phi.
Nghĩ con mồi không còn đường trốn tránh, "Minh Thành" không hề gấp gáp, gầm gừ đi từng bước chậm rãi lên cầu thang như cố tận hưởng hương vị. Nơi nó đi qua, nước dãi nhễu nhão bám đầy, mùi tanh tưởi lợm giọng.
Trần Phi thụt lùi trở lên, bỗng nhiên cười nhạt:
- Thích chơi đùa hả? Tao chơi với mày!
Dứt lời, hắn bất thần xốc mạnh Nguyễn Huy lên vai, chạy thật nhanh lên tầng trên. Con quái vật mơ hồ phát hiện ra ý đồ Trần Phi, nó mất đi vẻ ngạo nghễ chậm rãi khi trước, rống giận phóng theo. Đáng tiếc vì nó điên cuồng nhảy xuống lúc nãy mà khoảng cách hai bên hiện giờ xa tận bốn tầng, tổng cộng tám đoạn thang quanh co qua lại, vô tình tự làm khó mình, nhất thời không cách nào đuổi kịp Trần Phi.
Trần Phi không vì thế mà khinh suất, hai chân chạy như bay lên mấy bậc thang. Liên tục di chuyển với tốc độ cao, lại vác theo Nguyễn Huy khiến thể lực Trần Phi tụt rất nhanh, hắn vừa chạy vừa lấy Bình Thể Lực ra nốc một ngụm, đây đã là lần thứ ba, cái bình chỉ còn sử dụng được thêm một lần nữa sẽ trống rỗng.
Thoáng chốc Trần Phi đã xông ra hành lang tầng bốn, nơi này khi trước có không ít thây ma bị hắn giết chết vẫn còn nằm la liệt, máu thịt ngập ngụa. Trần Phi dẫm đạp lên chúng mà chạy. Phía sau, con quái vật đang hùng hục rượt tới, tiếng gầm rú vang vọng xé toang màn đêm, bất kỳ kẻ nào còn ở trong trường đều có thể nghe được.
Chưa khi nào Trần Phi chạy điên cuồng như lúc này, cảm giác chỉ cần chậm một giây hắn sẽ mất mạng, máu thịt thối rữa bì bõm bám đầy chân bay lên tận đầu gối. Trần Phi chỉ biết chạy, chạy và chạy, mặc kệ tất cả, mặc kệ luôn đôi chân mỗi lần cử động lại đau kinh khủng như muốn xé toạc khỏi cơ thể hắn.
Đến cuối dải hành lang, trước mặt Trần Phi hiện ra vách tường chắn cao ngang ngực, hắn không dừng mà càng tăng tốc lao tới, cơ thể như chim cất cánh bay lên trên, chân đạp mạnh xuống bề mặt bức vách chỉ to bằng viên gạch thẻ, thân hình lướt ngang qua không trung rồi gieo thẳng xuống hành lang tòa nhà đối diện cách gần chục mét.
Trong lúc bay giữa khoảng không, sợ Nguyễn Huy sau lưng bị thương, Trần Phi chuyển gã ra ôm chặt trước ngực, vừa chạm đất hắn lăn lông lốc hơn chục vòng mới hãm lại được. Khắp người Trần Phi trầy trụa đổ máu nhưng hắn không có thời gian bận tâm, bởi con quái vật phía bên kia đã đuổi tới hành lang, nó rầm rập chạy đến như chuẩn bị học theo phương pháp hắn mới thực hiện, đạp vách chắn bay qua.
- Chết tiệt, bám dai hơn đỉa!
Trần Phi tức giận mắng, hối hả cõng Nguyễn Huy tiếp tục phóng đi. Hành lang tòa nhà bên này có không ít thây ma lởn vởn tới lui, nghe động túa ra chắn ngang đường hắn di chuyển. Trần Phi gồng một tay giữ chặt Nguyễn Huy, tay kia vung dao chém loạn vào bất cứ con nào ngáng đường. Dao Mổ Chó công kích mạnh hơn gậy, giúp hắn tiêu hao ít sức nhưng ra đòn uy lực hơn, con nào xui xẻo trúng dao không chết cũng trọng thương, tay chân đứt lìa, có con thậm chí bị trúng một nhát đứt đôi người nhưng vẫn cố vứt lại đôi chân, gào rú kéo lê phần bụng lòng thòng ruột thối bò theo.
Dọc hành lang, Trần Phi chạy ngang qua mấy nhóm người bị thây ma tấn công hoặc vây kín trong những căn phòng đang tuyệt vọng chờ chết. Trông thấy hắn như hung thần ác sát một đường chém giết cuồng loạn, mấy người kia mừng rỡ kêu cứu. Đối với việc này, Trần Phi chỉ đành mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe không thấy gì, bỏ lại phía sau tiếng than khóc hoảng loạn khi họ bị lũ thây ma cắn xé tan xương nát thịt.
Lúc này, Trần Phi vừa giết xong một đám thây ma, mới chạy chưa được chục mét đã bị lũ khác nhào tới.
Phập! Phập! Phập!
Ánh sáng đen sì chớp lên, Dao Mổ Chó vung ngang chém dọc, mở ra một con đường máu chật hẹp, Trần Phi cứ thế lao xuyên qua. Hắn trông thấy vài món đồ từ thi thể chúng tuôn ra, rất muốn nhặt mà không dám dừng chân, sợ bị con kia đuổi kịp, đành tiếc nuối bỏ qua.
Chém giết thêm một đoạn, thể lực Trần Phi lại cạn. Hắn thở hổn hển dùng nốt lần hồi phục cuối cùng, tiếp tục vừa chạy vừa tiêu diệt lũ thây ma đông như kiến, không rõ vì sao chúng tập trung bên này còn nhiều gấp mấy lần tòa nhà bên kia. Đến bây giờ, động tác của Trần Phi đã biến thành bản năng, chỉ cần thấy thây ma lao ra, Dao Mổ Chó lập tức vung loạn xạ. Hắn không thể nhớ mình đã giết chết bao nhiêu con, chỉ liên hồi nghe tiếng hệ thống thông báo quay cuồng.
Một đường đâm ngang chém dọc, nơi Trần Phi lao qua xác thây ma chồng chất nghẹt lối, máu thịt vương vãi tanh nồng, rốt cuộc khi thể lực lần nữa chuẩn bị cạn kiệt, thanh âm hệ thống như thiên thần đàn hát vang lên.
"Ding, chúc mừng người chơi đã tích lũy đủ điểm kinh nghiệm, tăng từ cấp 7 lên cấp 8, được tặng 2 điểm tiềm năng, có muốn lập tức sử dụng hay không?"
Dao Mổ Chó uy lực mạnh giúp Trần Phi ít tốn sức mà hiệu quả giết quái lại tăng lên, không nghĩ liều mạng chém giết chạy trốn cũng lên cấp nhanh đến vậy. Trần Phi thoáng thấy cầu thang hiện ra phía trước, hắn cuống cuồng chạy xuống, miệng rống lên:
- Tăng 2 điểm nhanh nhẹn!
Thời khắc sinh tử, mọi kế hoạch phát triển trước kia từng nghĩ đến đều bị Trần Phi vứt khỏi đầu. Hắn cần tốc độ, hắn cần phải chạy nhanh hơn nữa mới mong thoát khỏi móng vuốt con quái vật đáng chết vẫn lì lợm đeo bám phía sau.
Một luồng ánh sáng trắng bao trùm khắp người Trần Phi, hai chân hắn bỗng cử động nhanh hơn trước không ít, cơ thể nhẹ đi, vô số bậc thang trôi vùn vụt về phía sau. Nãy giờ liên tục vận động cường độ cao, chân Trần Phi có dấu hiệu co rút, cảm giác đau đớn tê dại từ gan bàn chân chạy dọc lên đùi hành hạ nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, thúc ép chúng nghe lời, hiện tại sau khi lên cấp thì toàn bộ các vết thương và mệt mỏi đều biến sạch.
Con quái vật sắp đuổi kịp trông thấy con mồi bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ hệt lắp hỏa tiễn vào mông thì tức tối gào rú, hai mắt nóng rực xạ thẳng lên lưng Trần Phi như muốn đốt cháy hắn thành tro.
Sinh vật mới xuất hiện trông như người khổng lồ trần trùng trục, không hề có cơ quan sinh dục. Nó cao trên hai mét, toàn thân nổi vồng những múi cơ rắn chắc, tứ chi thô to, tuyệt đối vạm vỡ hơn bất cứ lực sĩ thể hình danh tiếng nào trước kia Trần Phi biết. Da nó rất mỏng, màu đỏ rực quái dị, lộ rõ những mạch máu li ti và các lớp biểu bì bên dưới, vô số sợi gân to chạy loằng ngoằng phủ khắp cơ thể hệt như dây leo bám đầy trên cây cổ thụ, khuôn mặt cũng đầy gân máu ghê tởm.
Mặt con quái vật vẫn còn chút nhân dạng với đầy đủ ngũ quan nhưng đã bị biến đổi, hai tròng mắt trắng dã, đồng tử đỏ rực hẹp dài như loài rắn máu lạnh, xương trán nhô ra trước, gò má hõm sâu, không mũi, miệng chỉ là cái hố đen ngòm liên tục chảy nước dãi hôi hám, răng nhọn lởm chởm trắng ởn. Tứ chi nó cuồn cuộn cơ bắp rắn chắc, cái bắp tay còn to hơn đùi Trần Phi, trên mỗi đầu ngón tay ngón chân đều mọc móng vuốt cong cong sắc nhọn đen sì, dài hơn hai tấc, đâm vào người khó lòng toàn mạng.
Nội tâm Trần Phi rúng động mãnh liệt, không phải vì sợ con quái vật, mà bởi dù ngoại hình nó đã biến đổi rất nhiều nhưng vẫn còn nét quen thuộc. Hắn vô thức tiến lên một bước, miệng lẩm bẩm:
- Minh Thành...
Con quái vật nghe gọi, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Trần Phi. Quan sát kĩ lần nữa, Trần Phi càng thêm xác định nó chính là người bạn Minh Thành của mình biến thành. Thật khó miêu tả cảm giác khó chịu trong lòng hắn lúc này, sự thực thường phũ phàng. Trần Phi tiếp tục gọi, hi vọng Minh Thành còn chút tỉnh táo sẽ nhận ra mình:
- Là tôi, Trần Phi đây. Cậu sao lại thành ra thế này?
"Minh Thành" nghiêng đầu nhìn Trần Phi thật lâu, khi hắn khấp khởi mừng thầm, cho rằng cậu ta vẫn còn thanh tỉnh thì con quái vật đột ngột gầm váng động rồi lao tới, móng vuốt vươn ra.
Vụt!
Tốc độ con quái vật cực nhanh, cơ hồ ngay khi Trần Phi chỉ kịp nhận ra đây không còn là người bạn cũ thì nó đã đến trước mặt hắn, cặp móng vuốt sắc lẻm chém mạnh xuống theo hình chữ X. Tóc gáy Trần Phi dựng đứng, vội đưa dao lên đỡ.
Keng keng!
Móng vuốt con quái vật chém trúng Dao Mổ Chó xẹt lửa tứ phía, rực sáng giữa đêm tối hun hút.
Trần Phi lảo đảo thoái lùi mấy bước mới trụ vững, kinh hãi nhìn cổ tay hắn sau cú va chạm đã bị chấn rách một đường khá sâu, máu tươi theo đó tràn ra nhỏ xuống sàn tong tong. Chỉ là va chạm gián tiếp còn thụ thương như vậy, Trần Phi hít sâu một hơi, quả nhiên hắn không lo hão, con quái vật kia rất mạnh.
"Minh Thành" trông thấy máu đổ thì hưng phấn gào lớn, hai bàn chân đạp mạnh xuống sàn chấn vỡ mấy viên gạch, phóng tới tiếp tục công kích.
Đã có kinh nghiệm xương máu, Trần Phi không dám lơ là, lập tức tràn thân sang bên tránh được một trảo chém ngang vị trí hắn vừa đứng, hơi gió cuốn mạnh thổi quần áo hắn giũ phần phật.
Nhân cơ hội "Minh Thành" vồ hụt khựng lại, Trần Phi tung người lên cao, vung dao bổ một phát toàn lực xuống đỉnh đầu nó. Bạn thân biến thành quái vật, Trần Phi đau buồn song sẽ không vì vậy mà nương tay, nếu không kẻ bỏ mạng chính là hắn.
Đối diện thế dao xé gió chém xuống, con quái vật không hề tránh né, ngạo nghễ vung móng vuốt đón đỡ.
Keng!
Hoa lửa tung tóe, một ít tàn lửa bắn xẹt qua mặt Trần Phi rát bỏng, vài sợi lông tơ trên da mặt hắn cháy trụi bốc mùi khét lẹt. Thân hình Trần Phi còn ở trên không trung bị lực phản chấn hất bay ngược về sau, rất khó khăn mới tiếp đất bằng hai chân, dù vậy vẫn phải liên tục lùi cả chục bước. Vết thương nơi cổ tay hắn rách toác ra, máu chảy thành dòng.
Soạt!
Trần Phi xé một mảnh áo quấn chặt cổ tay cầm máu, Dao Mổ Chó giơ lên đề phòng con quái vật kia đánh lén. Đọ sức vài chiêu, người thua thiệt là hắn. So về sức mạnh lẫn tốc độ, nó đều vượt trội Trần Phi, ngay cả chỗ dựa lớn nhất của hắn là Dao Mổ Chó cũng không thể làm gì được mấy cái móng vuốt sắc bén và cứng hơn thép. Trần Phi bị áp chế toàn diện, bắt đầu cảm thấy nao núng, tâm trí xoay chuyển thật nhanh tìm cách đối phó.
"Minh Thành" không để hắn có cơ hội nghỉ ngơi, gào rú xông tới, tốc độ nhanh đến mức hóa thành làn khói đỏ rực phủ chụp xuống Trần Phi. Hắn không dám ở nguyên vị trí, mau chóng dịch chuyển sang nơi khác, song con quái vật giống như đã đoán biết hành động này, nó đang phóng tới với tốc độ cao đột ngột uốn mình đâm sầm vào chỗ Trần Phi vừa chạy qua.
Móng vuốt nhọn hoắt trong chớp mắt xuất hiện đâm thẳng mặt Trần Phi, hắn phản xạ nghiêng đầu tránh khiến nó sượt qua cổ xé rách mấy lớp khăn quấn. Trần Phi nghiến răng tung một đá toàn lực vào bụng đối thủ.
Bốp!
Chân Trần Phi dội mạnh trở về, loạng choạng suýt ngã, cú đá trúng bụng con quái vật mà hắn tưởng mình vừa va phải tấm thép.
Lực đá Trần Phi hiện giờ đủ làm tan xương nát thịt người bình thường, thế mà con quái vật lãnh trọn chẳng hề hấn gì. Chân hắn tê dại truyền đến từng cơn đau đớn thấu xương, còn chưa kịp kiểm tra thương thế ra sao đã nghe hơi gió cuộn tới, Trần Phi lăn một vòng xuống đất về bên trái, vừa lúc năm cái móng đen đúa cắm ngập sát thân hắn, gạch lát nát vụn, bụi mù bốc cao.
Trần Phi lồm cồm bò dậy, đầu tóc phủ đầy bụi bặm và vụn đá trắng xóa, hắn chạy điên cuồng tới chỗ Nguyễn Huy vác gã lên vai rồi cắm đầu lao khỏi phòng. Kẻ địch quá kinh khủng, Trần Phi tạm thời không chơi nổi, phải té gấp khỏi đây. Về phần những kẻ hôn mê nằm kia, lúc đầu Trần Phi định giết chết quái vật rồi sẽ cứu sau, nhưng giờ mạng hắn còn lo chưa xong, không thể nghĩ nhiều đến vậy, chỉ trách họ xui xẻo chạy đâu không chạy lại lao đầu vào con biến thái.
Trần Phi muốn chạy là một chuyện, người bạn thân "Minh Thành" có chịu buông tha cho hắn hay không lại là chuyện khác. Cặp mắt nó như hai hòn than đỏ rực nhìn xuyên đêm đen, gầm lên vang dội, ào ào đuổi theo Trần Phi.
Vút! Vút!
Một người một quái hệt hai mũi tên đuổi nhau bắn nhanh qua hành lang. Đến gần cầu thang, Trần Phi vờ lao sang phải dụ con kia đổi hướng rồi bất ngờ rẽ trái, vừa chạy vừa nhảy xuống vô số bậc thang trải dài.
Con quái vật bị lừa, hai bàn chân to cộ đạp sập một mảng lớn vách chắn hành lang, lấy đà đổi hướng truy theo Trần Phi, vận tốc nó đột ngột tăng mạnh, thoáng chốc đã tới sau lưng hắn, móng vuốt sắc lạnh vồ xuống.
Trần Phi đang cõng Nguyễn Huy hôn mê phía sau, khóe mắt trông thấy tia chớp đen xẹt xuống đầu liền lạng người tránh. Hắn đạp chân lên vách cầu thang, bỏ qua hàng chục bậc nhảy thẳng xuống chiếu nghỉ bên dưới. Chân vừa chạm đất, Trần Phi không hề quay đầu nhìn lại mà tiếp tục lao đi, hắn phải tranh thủ từng giây nếu không muốn toi đời.
Con quái vật cuồng nộ gào rú, tốc độ đột ngột tăng lên, khoảng cách Trần Phi vừa cố gắng tạo ra liền bị rút ngắn, nhưng khi nó lần nữa đánh tới thì hắn đã uốn người theo lối rẽ cầu thang vừa xuất hiện, đổi qua hướng khác, rốt cuộc con quái vật lại tấn công hụt. Liên tục vồ vào khoảng không, nó càng thêm điên tiết kêu rú ầm ĩ, nhất quyết không buông tha Trần Phi, tăng tốc thêm lần nữa.
Tốc độ con quái vật vốn đã cực nhanh, sau hai lần tăng tốc vượt xa Trần Phi. Hắn vừa ngoặt qua cầu thang xuống tới tầng năm, hơi thở hôi thối từ sau phả thẳng vào gáy làm cho tóc tai dựng đứng, lập tức tạt người nép sát vách, Dao Mổ Chó chém ngược ra sau.
Trần Phi nãy giờ chỉ biết cắm mặt chạy, đột nhiên ra tay bất thình lình khiến con quái vật không lường trước, dù vậy phản ứng nó rất nhanh, móng vuốt vung lên che chắn trước người.Keng!
- Con khốn chết tiệt!
Cánh tay cầm dao của Trần Phi tê rần suýt chút đánh rơi, hắn phun ra mấy chữ rồi hối hả chạy vắt giò lên cổ. Càng giao chiến Trần Phi càng nhận ra sự chênh lệch giữa hắn và đối phương, chạy trốn là lựa chọn tối ưu nhất, chần chừ ở lại chỉ chuốc họa vào thân.
Trần Phi giận một, con quái vật giận mười. Rõ ràng thực lực nó vượt trội đối thủ, vậy mà mãi vẫn không nhai được. Nó gầm thét một tràng ghê rợn, hằn học nhìn theo Trần Phi vừa khuất sau khúc quanh, bỗng nhiên không đuổi nữa mà nhảy chồm lên thành cầu thang rồi cứ thế gieo mình xuống dưới.
Ầm!
Cát bay đá chạy tán loạn. Con quái vật rơi tự do thẳng xuống tầng một, phá tan một khoảnh sân rộng, khoét thành cái hố sâu mấy mét.
Trần Phi đang hộc tốc chạy tới, nghe tiếng động lớn ngó xuống thấy con quái vật vừa chồm dậy từ cái hố sâu hoắm còn bốc khói bụi mù mịt. Nó lắc lắc thân thể khổng lồ vài cái hất tan bụi bặm, sau đó tiến tới đứng chắn ngay lối ra cầu thang, cặp đồng tử không chút biểu cảm nhìn lên cao chờ đợi.
Vừa rồi con quái vật từ tầng bốn nhảy xuống thế nhưng chẳng hề bị thương, ngoại trừ ít vết trầy ngoài da. Trần Phi ngẩn người, phải mất mấy giây hắn mới định hình được chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra, lắp bắp không thành lời:
- Vậy... vậy cũng được sao?!
Nếu con quái kia có thể nói tiếng người có lẽ nó sẽ nói ngay: "Được". Đáng tiếc nó không thể, chỉ thè cái lưỡi vằn vện những gai thịt đỏ rực liếm mép thèm khát nhìn Trần Phi thay cho lời đáp, nước dãi chảy thành đống nhớp nhúa trên mấy bậc thang.
Từ đầu Trần Phi đã nhận ra không thể so tốc độ với quái vật, chưa tính hắn còn phải vác theo một người. Nhưng trong cầu thang chật hẹp, lợi thế của nó chỉ phát huy được ở những đoạn thẳng, khi đến khúc quanh thì Trần Phi thấp bé linh hoạt hơn hẳn, cộng thêm mấy lần liều mạng tung hỏa mù kéo giãn khoảng cách, hắn nghĩ lần này tuy nguy hiểm song vẫn có thể chạy thoát. Thế nhưng trí khôn con kia không kém, độ điên cuồng càng vô địch, chẳng ngờ cậy thân thể trâu bò nhảy thẳng từ tầng bốn xuống tận sảnh, chặn hết mọi đường lui của Trần Phi.
Nghĩ con mồi không còn đường trốn tránh, "Minh Thành" không hề gấp gáp, gầm gừ đi từng bước chậm rãi lên cầu thang như cố tận hưởng hương vị. Nơi nó đi qua, nước dãi nhễu nhão bám đầy, mùi tanh tưởi lợm giọng.
Trần Phi thụt lùi trở lên, bỗng nhiên cười nhạt:
- Thích chơi đùa hả? Tao chơi với mày!
Dứt lời, hắn bất thần xốc mạnh Nguyễn Huy lên vai, chạy thật nhanh lên tầng trên. Con quái vật mơ hồ phát hiện ra ý đồ Trần Phi, nó mất đi vẻ ngạo nghễ chậm rãi khi trước, rống giận phóng theo. Đáng tiếc vì nó điên cuồng nhảy xuống lúc nãy mà khoảng cách hai bên hiện giờ xa tận bốn tầng, tổng cộng tám đoạn thang quanh co qua lại, vô tình tự làm khó mình, nhất thời không cách nào đuổi kịp Trần Phi.
Trần Phi không vì thế mà khinh suất, hai chân chạy như bay lên mấy bậc thang. Liên tục di chuyển với tốc độ cao, lại vác theo Nguyễn Huy khiến thể lực Trần Phi tụt rất nhanh, hắn vừa chạy vừa lấy Bình Thể Lực ra nốc một ngụm, đây đã là lần thứ ba, cái bình chỉ còn sử dụng được thêm một lần nữa sẽ trống rỗng.
Thoáng chốc Trần Phi đã xông ra hành lang tầng bốn, nơi này khi trước có không ít thây ma bị hắn giết chết vẫn còn nằm la liệt, máu thịt ngập ngụa. Trần Phi dẫm đạp lên chúng mà chạy. Phía sau, con quái vật đang hùng hục rượt tới, tiếng gầm rú vang vọng xé toang màn đêm, bất kỳ kẻ nào còn ở trong trường đều có thể nghe được.
Chưa khi nào Trần Phi chạy điên cuồng như lúc này, cảm giác chỉ cần chậm một giây hắn sẽ mất mạng, máu thịt thối rữa bì bõm bám đầy chân bay lên tận đầu gối. Trần Phi chỉ biết chạy, chạy và chạy, mặc kệ tất cả, mặc kệ luôn đôi chân mỗi lần cử động lại đau kinh khủng như muốn xé toạc khỏi cơ thể hắn.
Đến cuối dải hành lang, trước mặt Trần Phi hiện ra vách tường chắn cao ngang ngực, hắn không dừng mà càng tăng tốc lao tới, cơ thể như chim cất cánh bay lên trên, chân đạp mạnh xuống bề mặt bức vách chỉ to bằng viên gạch thẻ, thân hình lướt ngang qua không trung rồi gieo thẳng xuống hành lang tòa nhà đối diện cách gần chục mét.
Trong lúc bay giữa khoảng không, sợ Nguyễn Huy sau lưng bị thương, Trần Phi chuyển gã ra ôm chặt trước ngực, vừa chạm đất hắn lăn lông lốc hơn chục vòng mới hãm lại được. Khắp người Trần Phi trầy trụa đổ máu nhưng hắn không có thời gian bận tâm, bởi con quái vật phía bên kia đã đuổi tới hành lang, nó rầm rập chạy đến như chuẩn bị học theo phương pháp hắn mới thực hiện, đạp vách chắn bay qua.
- Chết tiệt, bám dai hơn đỉa!
Trần Phi tức giận mắng, hối hả cõng Nguyễn Huy tiếp tục phóng đi. Hành lang tòa nhà bên này có không ít thây ma lởn vởn tới lui, nghe động túa ra chắn ngang đường hắn di chuyển. Trần Phi gồng một tay giữ chặt Nguyễn Huy, tay kia vung dao chém loạn vào bất cứ con nào ngáng đường. Dao Mổ Chó công kích mạnh hơn gậy, giúp hắn tiêu hao ít sức nhưng ra đòn uy lực hơn, con nào xui xẻo trúng dao không chết cũng trọng thương, tay chân đứt lìa, có con thậm chí bị trúng một nhát đứt đôi người nhưng vẫn cố vứt lại đôi chân, gào rú kéo lê phần bụng lòng thòng ruột thối bò theo.
Dọc hành lang, Trần Phi chạy ngang qua mấy nhóm người bị thây ma tấn công hoặc vây kín trong những căn phòng đang tuyệt vọng chờ chết. Trông thấy hắn như hung thần ác sát một đường chém giết cuồng loạn, mấy người kia mừng rỡ kêu cứu. Đối với việc này, Trần Phi chỉ đành mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe không thấy gì, bỏ lại phía sau tiếng than khóc hoảng loạn khi họ bị lũ thây ma cắn xé tan xương nát thịt.
Lúc này, Trần Phi vừa giết xong một đám thây ma, mới chạy chưa được chục mét đã bị lũ khác nhào tới.
Phập! Phập! Phập!
Ánh sáng đen sì chớp lên, Dao Mổ Chó vung ngang chém dọc, mở ra một con đường máu chật hẹp, Trần Phi cứ thế lao xuyên qua. Hắn trông thấy vài món đồ từ thi thể chúng tuôn ra, rất muốn nhặt mà không dám dừng chân, sợ bị con kia đuổi kịp, đành tiếc nuối bỏ qua.
Chém giết thêm một đoạn, thể lực Trần Phi lại cạn. Hắn thở hổn hển dùng nốt lần hồi phục cuối cùng, tiếp tục vừa chạy vừa tiêu diệt lũ thây ma đông như kiến, không rõ vì sao chúng tập trung bên này còn nhiều gấp mấy lần tòa nhà bên kia. Đến bây giờ, động tác của Trần Phi đã biến thành bản năng, chỉ cần thấy thây ma lao ra, Dao Mổ Chó lập tức vung loạn xạ. Hắn không thể nhớ mình đã giết chết bao nhiêu con, chỉ liên hồi nghe tiếng hệ thống thông báo quay cuồng.
Một đường đâm ngang chém dọc, nơi Trần Phi lao qua xác thây ma chồng chất nghẹt lối, máu thịt vương vãi tanh nồng, rốt cuộc khi thể lực lần nữa chuẩn bị cạn kiệt, thanh âm hệ thống như thiên thần đàn hát vang lên.
"Ding, chúc mừng người chơi đã tích lũy đủ điểm kinh nghiệm, tăng từ cấp 7 lên cấp 8, được tặng 2 điểm tiềm năng, có muốn lập tức sử dụng hay không?"
Dao Mổ Chó uy lực mạnh giúp Trần Phi ít tốn sức mà hiệu quả giết quái lại tăng lên, không nghĩ liều mạng chém giết chạy trốn cũng lên cấp nhanh đến vậy. Trần Phi thoáng thấy cầu thang hiện ra phía trước, hắn cuống cuồng chạy xuống, miệng rống lên:
- Tăng 2 điểm nhanh nhẹn!
Thời khắc sinh tử, mọi kế hoạch phát triển trước kia từng nghĩ đến đều bị Trần Phi vứt khỏi đầu. Hắn cần tốc độ, hắn cần phải chạy nhanh hơn nữa mới mong thoát khỏi móng vuốt con quái vật đáng chết vẫn lì lợm đeo bám phía sau.
Một luồng ánh sáng trắng bao trùm khắp người Trần Phi, hai chân hắn bỗng cử động nhanh hơn trước không ít, cơ thể nhẹ đi, vô số bậc thang trôi vùn vụt về phía sau. Nãy giờ liên tục vận động cường độ cao, chân Trần Phi có dấu hiệu co rút, cảm giác đau đớn tê dại từ gan bàn chân chạy dọc lên đùi hành hạ nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, thúc ép chúng nghe lời, hiện tại sau khi lên cấp thì toàn bộ các vết thương và mệt mỏi đều biến sạch.
Con quái vật sắp đuổi kịp trông thấy con mồi bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ hệt lắp hỏa tiễn vào mông thì tức tối gào rú, hai mắt nóng rực xạ thẳng lên lưng Trần Phi như muốn đốt cháy hắn thành tro.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.