Chương 15
Mây Mây
23/03/2016
Vương Triều Vân lang thang ở trung tâm mua sắm, đi lòng vòng không dưới 5 lần, chắc cũng phải hơn khoảng 2 tiếng đồng hồ. Cứ thỉnh thoảng dừng lại xem đôi chút về quần áo, túi xách, mũ nón và phụ kiện thời trang. Tâm trạng không rõ là gì, chỉ vô thức ngắm nhìn những món đồ vô cảm, lạnh nhạt đó mà thôi. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là cô không hề có ý định mua chúng. Nếu là trước kia, khi thấy những món đồ này, cô liền với tay chộp ngay một mớ hỗn tạp, không phân biệt loại nào với loại nào, có khi còn cùng một loại mà mua những nhiều món, rồi chẳng ngần ngại gì mà mang ra quầy thanh toán. Ngay cả cái cách mở ví ra cũng thật kiêu, tự mãn, vung tay tiêu xài hoang phí. Nhất là lúc còn học đại học, cứ cuối tuần là cô lại lôi Diệp Triết đi lòng vòng ở nơi này, dụ dỗ cô ấy cùng nghiện phung phí tiền với mình. Bây giờ nghĩ lại, quả thực thấy mình khi đó có chút ngu muội. Hiện tại, ngay cả khi sờ vào một cái áo thuộc hàng cỡ trung, cô cũng phải liếc mắt nhìn cái giá trước tiên. Thực chỉ cảm thấy những món đồ này quá đắt đỏ, lại không đến mức gọi là cần thiết. Đôi tay cô vươn ra chạm vào chiếc áo phông màu trắng trước mặt, cảm giác mềm mại từ vải làm cô cảm thấy hơi thỏa mãn.
" Preppy trắng blouse. "
Âm thanh từ phía sau truyền đến, theo bản năng cô quay mặt lại, đôi mắt hơi nhướng lên, không tránh khỏi hơi ngạc nhiên.
Là Vi Tang Tang.
" Chào cô! " Người kia mở lời trước.
" Chào! " Vương Triều Vân lịch sự đáp lại, nhưng rất nhanh chóng lấy chiếc áo mang đến quầy thanh toán. " Thật không tiện, tôi có việc phải về nhà. Hẹn hôm khác gặp lại! "
Cô toan bước đi, bỗng nhiên bị Vi Tang Tang gọi. " Chúng ta có thể ra quán cà phê nào đó gần đây không? "
Vương Triều Vân bối rối cầm túi đồ, lại nghe thấy Vi Tang Tang nói tiếp. " Dù gì cũng là bạn học cũ. Nói chuyện một chút chắc cũng không làm mất nhiều thời gian của cô đâu! " Giọng nói trầm trầm nhu nhu, nhưng Vương Triều Vân lại thấy nó đáng ghét vô cùng. Có cần phải giả vờ thanh cao, thục nữ tới vậy không?
Bạn học cũ?
Ai là bạn học cũ của cô? Vương Triều Vân bỗng cảm thấy nực cười vô độ. Thời đại học, bạn bè nhiều vô số kể nhưng tuyệt nhiên điều kì lạ là không hề để mắt đến Vi Tang Tang, còn không quan tâm đến những chuyện liên quan tới cô ấy. Sự hiện diện và tồn tại của cô ấy trong mắt Vương Triều Vân chẳng qua cũng chỉ là mờ ảo như bong bóng xà phòng mà thôi.
---------------------------------------------------
Vi Tang Tang đưa ngón tay thon dài lên gạt những lọn tóc ngắn bên tai, đôi mắt ẩn chìm trong lọ hoa Tử Dương phía trước, vẻ mặt thăng trầm, hầu như là im lặng không nói. Trong khi Vương Triều Vân lại không có nhã ý muốn ngồi lại đây quá lâu, cô thỉnh thoảng lại đưa đồng hồ lên xem, tay vẫn còn nắm chặt lấy dây chiếc túi . Cuối cùng không khách khí, lạnh nhạt mở miệng:
" Cô không định nói gì sao? "
Ánh mắt cô ấy mông lung nhìn về phía Vương Triều Vân, cũng không xác định rõ được mình đang muốn nói ra điều gì.
" ... "
Vương Triều Vân thực rất khó chịu, cố gắng không để mình cư xử quá đà trước mặt cô, chỉ nhẹ giọng nhắc lại lần nữa.
" Này cô! Cô không phải là muốn im lặng mãi đó chứ? " Bàn tay chậm rãi khuấy đảo cốc Caramel Macchiato của mình, cô lại hơi mất kiên nhẫn thì đối phương lại càng im hơi lặng tiếng. Cô chờ đợi cô ta nói ra cái gì đó, cố ý lắng tai nghe, nhưng buồn cười là lại nghe thấy tiếng mọi người trong quán nói chuyện với nhau, ngay cả tiếng bước chân ra vào của họ còn có thể nghe rõ hơn. Không khí yên tĩnh ở cái bàn này đúng là không phải bình thường!
" Vương Triều Vân!... "
Cuối cùng cũng chịu mở miệng, nói được một câu, nhưng thật sự mặc dù cũng chưa được tính là một câu nhưng từ khi nãy đến giờ mà Vi Tang Tang nói được thế này thì cũng đã là diễm phúc muôn phần của cô rồi.
" Cô muốn hỏi đến anh ấy? Không sao, tôi có thể giúp cô. " Trên tay Vương Triều Vân đang cầm điện thoại, nhanh tay ấn ấn vài nút, một loạt dãy số hiện ra trước mắt, cô nghiêng điện thoại về phía Vi Tang Tang. " Có cả số của anh ấy, nếu có không ngại... ".
" Không. Tôi không có ý đó! " Cô cắt ngang lời Vương Triều Vân, trong lòng cảm thấy ủy khuất vì bị hiểu lầm. Ánh mắt cô trong suốt, thoáng ẩn hiện tia nhìn trong suốt khó đoán.
Vương Triều Vân hơi ngẩng đầu lên, nâng mí mắt hướng về phía cô, chạm phải ngay ánh mắt đó, xem ra cũng có chút tin tưởng.
" Được, cô cứ nói. "
" Cô còn nhớ năm đó... " Giọng điệu có chút lệch lạc, nhạt đi mấy phần so với lúc trước. " Tôi đã từng nói với cô rằng Tống Hàn là người đã trộm những cuốn tập, sách truyện tranh, tiểu thuyết cả giày và thẻ dự phòng thể thao của cô... Sau đó đem giấu đi, mất tích không còn một dấu vết sót lại. "
Vương Triều Vân hoài nghi, cô gắng nhớ về những chuyện đã xảy ra ngày trước. Trong đầu đột nhiên hiện lên một lọat những hình ảnh, những hình ảnh chẳng mấy vui vẻ gì. Có thể xem như là một phần kí ức của ngày tháng vẫn còn nguyên vẹn với thời gian ấy, không cách nào xóa nhòa đi được.
" Trí nhớ của tôi vốn không được tốt, nhưng không hiểu sao những chuyện ấy lại đặc biệt nhớ rõ. Hey, chính bản thân tôi cũng thấy thật kì lạ. " Vẫn là cái giọng mỉa mai quen thuộc kia, có lẽ từ lâu đã sớm trở thành thói quen. Cô cười lạnh hai tiếng, không có ý định muốn nghe câu nói kế tiếp của Vi Tang Tang
" Tôi xin lỗi! " Vi Tang Tang bỗng cúi thấp đầu, lặng lẽ nói ba từ ấy. Cho dù là người trong cuộc như cô đây thì cũng không thể nào biết được rốt cuộc ba từ ấy thì có liên quan gì đến câu chuyện vừa rồi mà cô ấy vừa kể.
Sai lại xin lỗi?
Chưa kịp hết hoang mang, lại nghe thấy cô nói tiếp: " Tất cả chuyện đó, tôi thừa nhận là do chính tay tôi làm! Là tôi không đúng, ngay lúc ấy lại đỗ lỗi cho Tống Hàn, Tôi sai rồi! ". Tuy rằng đang xin lỗi nhưng lời nói ra lại mang một tia nhẹ nhõm khác thường, tựa như đã trút được gánh nặng ngàn cân khỏi cơ thể.
Quả thực, bí mật nào rồi cũng không còn là bí mật.
Có nhầm không? Vi Tang Tang sao lại làm được?
" Khoan đã! Cô... Cô vừa mới nói cái gì vậy? Tôi nghe không rõ! "
Sắc mặt Vương Triều Vân kém đi rõ rệt, gương mặt trong phút chốc bỗng trở nên trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu. Vi Tang Tang nhìn thấy bộ dạng kia của cô cũng phải phát hoảng.
Lại có dự cảm chẳng lành chăng?
" Những chuyện đó, đều do tôi làm! " Nếu cô ấy nghe không rõ, vậy thì cô cũng không ngại phải nhắc lại lần thứ hai. Nếu lại nghe không rõ thì cô cũng có thể nhắc lại lần nữa.
" Cô khẳng định? "
"Tôi khẳng định! "
Trên tay đang cầm cốc Macchiato run rẩy kịch liệt, không hề kiêng nể gì để lại vài vết xước trên thân cốc, giống như là vết cào của móng tay. Khóe môi giật mạnh, cô gằn giọng hỏi lại:
" Sao cô lại kể với tôi những chuyện vô vị này? Lẽ nào cô hẹn tôi ra đầy cũng chỉ để nói những chuyện này? "
Vi Tang Tang không còn cúi đầu giống như khi nãy nữa, lúc này cô vô cùng thẳng thắng, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tiếp nhận, hoặc là đối diện với sự thật. Cả hai thực chất là như nhau. Nhưng tuyệt nhiên cô cũng chỉ có thể im lặng. Còn có thể nói được điều gì nữa đây? Còn có cơ hội để nói nữa sao?
Cô gật đầu, xem như là thừa nhận toàn bộ mọi thứ về mình, đến nước này rồi, cô không còn điều gì phải che giấu nữa.
Vương Triều Vân bỗng mất kiềm chế, đứng dậy, tay nắm chặt túi đeo chéo vai, tư thế chuẩn bị rời đi. " Vậy thì để tôi nói cho cô biết một chút, cô rãnh rỗi quá rồi! Nếu đã như vậy thì sao không dám gặp trực tiếp anh ấy để nói ra sự thật đi? Cô còn gặp tôi làm gì? Sớm biết mọi việc thế này, tôi đã không đến đây cùng cô. Cô tìm nhầm người rồi! "
Tức giận và chán ghét, tất cả cuối cùng cũng đều lộ ra, hiện rõ trên gương mặt cô. Thiết nghĩ, lẽ ra mình nên làm việc này từ lâu mới phải. Trước hoàn toàn biết mất dạng sau cánh cửa, cô còn không quên ném lại một câu: " Tôi biết giữa hai người từng có một tình yêu. Nhưng đây lại không phải là hiện tại! "
Vương Triều Vân vừa ra khỏi quán cà phê chừng mười phút, một chiếc xe thể thao màu xám bạc hiện ra trước mắt cô, nhưng cô vẫn không tự giác tình nguyện lên xe, vẻ mặt phụng phịu. Cuối cùng người trong xe phải bước ra, mở cửa trước, đẩy cô vào ngồi ở ghế phụ, chỉ là một hành động rất đơn giản thôi nhưng lại khiến cho người khác cũng phải nhìn theo. Rất nhanh chóng, chiếc xe rời đi, không để lại một dấu vết.
Từ bên trong quán cà phê, ngay vị trí ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ toàn diện khung cảnh bên ngoài. Vi Tang Tang vừa chứng kiến một màn kia, cũng đủ để cô có thể thức tỉnh lí trí. Người vừa rồi, cùng Vương Triều Vân là Tống Hàn.
Đó là sự thật, không thể nào chối cãi được.
Cô còn nhớ đến câu nói khi nãy của Vương Triều Vân: " ... Giữa hai người từng có một tình yêu... "
Có lẽ đây chính là câu an ủi hay nhât mà cô từng nghe.
Bởi vì chỉ sợ điều đó cho dù là từ trước tới nay vẫn chưa từng tồn tại.
[Editor: Ri-i]
- Chương 15 - Cuộc Gặp Mặt Không Mong Muốn.
" Preppy trắng blouse. "
Âm thanh từ phía sau truyền đến, theo bản năng cô quay mặt lại, đôi mắt hơi nhướng lên, không tránh khỏi hơi ngạc nhiên.
Là Vi Tang Tang.
" Chào cô! " Người kia mở lời trước.
" Chào! " Vương Triều Vân lịch sự đáp lại, nhưng rất nhanh chóng lấy chiếc áo mang đến quầy thanh toán. " Thật không tiện, tôi có việc phải về nhà. Hẹn hôm khác gặp lại! "
Cô toan bước đi, bỗng nhiên bị Vi Tang Tang gọi. " Chúng ta có thể ra quán cà phê nào đó gần đây không? "
Vương Triều Vân bối rối cầm túi đồ, lại nghe thấy Vi Tang Tang nói tiếp. " Dù gì cũng là bạn học cũ. Nói chuyện một chút chắc cũng không làm mất nhiều thời gian của cô đâu! " Giọng nói trầm trầm nhu nhu, nhưng Vương Triều Vân lại thấy nó đáng ghét vô cùng. Có cần phải giả vờ thanh cao, thục nữ tới vậy không?
Bạn học cũ?
Ai là bạn học cũ của cô? Vương Triều Vân bỗng cảm thấy nực cười vô độ. Thời đại học, bạn bè nhiều vô số kể nhưng tuyệt nhiên điều kì lạ là không hề để mắt đến Vi Tang Tang, còn không quan tâm đến những chuyện liên quan tới cô ấy. Sự hiện diện và tồn tại của cô ấy trong mắt Vương Triều Vân chẳng qua cũng chỉ là mờ ảo như bong bóng xà phòng mà thôi.
---------------------------------------------------
Vi Tang Tang đưa ngón tay thon dài lên gạt những lọn tóc ngắn bên tai, đôi mắt ẩn chìm trong lọ hoa Tử Dương phía trước, vẻ mặt thăng trầm, hầu như là im lặng không nói. Trong khi Vương Triều Vân lại không có nhã ý muốn ngồi lại đây quá lâu, cô thỉnh thoảng lại đưa đồng hồ lên xem, tay vẫn còn nắm chặt lấy dây chiếc túi . Cuối cùng không khách khí, lạnh nhạt mở miệng:
" Cô không định nói gì sao? "
Ánh mắt cô ấy mông lung nhìn về phía Vương Triều Vân, cũng không xác định rõ được mình đang muốn nói ra điều gì.
" ... "
Vương Triều Vân thực rất khó chịu, cố gắng không để mình cư xử quá đà trước mặt cô, chỉ nhẹ giọng nhắc lại lần nữa.
" Này cô! Cô không phải là muốn im lặng mãi đó chứ? " Bàn tay chậm rãi khuấy đảo cốc Caramel Macchiato của mình, cô lại hơi mất kiên nhẫn thì đối phương lại càng im hơi lặng tiếng. Cô chờ đợi cô ta nói ra cái gì đó, cố ý lắng tai nghe, nhưng buồn cười là lại nghe thấy tiếng mọi người trong quán nói chuyện với nhau, ngay cả tiếng bước chân ra vào của họ còn có thể nghe rõ hơn. Không khí yên tĩnh ở cái bàn này đúng là không phải bình thường!
" Vương Triều Vân!... "
Cuối cùng cũng chịu mở miệng, nói được một câu, nhưng thật sự mặc dù cũng chưa được tính là một câu nhưng từ khi nãy đến giờ mà Vi Tang Tang nói được thế này thì cũng đã là diễm phúc muôn phần của cô rồi.
" Cô muốn hỏi đến anh ấy? Không sao, tôi có thể giúp cô. " Trên tay Vương Triều Vân đang cầm điện thoại, nhanh tay ấn ấn vài nút, một loạt dãy số hiện ra trước mắt, cô nghiêng điện thoại về phía Vi Tang Tang. " Có cả số của anh ấy, nếu có không ngại... ".
" Không. Tôi không có ý đó! " Cô cắt ngang lời Vương Triều Vân, trong lòng cảm thấy ủy khuất vì bị hiểu lầm. Ánh mắt cô trong suốt, thoáng ẩn hiện tia nhìn trong suốt khó đoán.
Vương Triều Vân hơi ngẩng đầu lên, nâng mí mắt hướng về phía cô, chạm phải ngay ánh mắt đó, xem ra cũng có chút tin tưởng.
" Được, cô cứ nói. "
" Cô còn nhớ năm đó... " Giọng điệu có chút lệch lạc, nhạt đi mấy phần so với lúc trước. " Tôi đã từng nói với cô rằng Tống Hàn là người đã trộm những cuốn tập, sách truyện tranh, tiểu thuyết cả giày và thẻ dự phòng thể thao của cô... Sau đó đem giấu đi, mất tích không còn một dấu vết sót lại. "
Vương Triều Vân hoài nghi, cô gắng nhớ về những chuyện đã xảy ra ngày trước. Trong đầu đột nhiên hiện lên một lọat những hình ảnh, những hình ảnh chẳng mấy vui vẻ gì. Có thể xem như là một phần kí ức của ngày tháng vẫn còn nguyên vẹn với thời gian ấy, không cách nào xóa nhòa đi được.
" Trí nhớ của tôi vốn không được tốt, nhưng không hiểu sao những chuyện ấy lại đặc biệt nhớ rõ. Hey, chính bản thân tôi cũng thấy thật kì lạ. " Vẫn là cái giọng mỉa mai quen thuộc kia, có lẽ từ lâu đã sớm trở thành thói quen. Cô cười lạnh hai tiếng, không có ý định muốn nghe câu nói kế tiếp của Vi Tang Tang
" Tôi xin lỗi! " Vi Tang Tang bỗng cúi thấp đầu, lặng lẽ nói ba từ ấy. Cho dù là người trong cuộc như cô đây thì cũng không thể nào biết được rốt cuộc ba từ ấy thì có liên quan gì đến câu chuyện vừa rồi mà cô ấy vừa kể.
Sai lại xin lỗi?
Chưa kịp hết hoang mang, lại nghe thấy cô nói tiếp: " Tất cả chuyện đó, tôi thừa nhận là do chính tay tôi làm! Là tôi không đúng, ngay lúc ấy lại đỗ lỗi cho Tống Hàn, Tôi sai rồi! ". Tuy rằng đang xin lỗi nhưng lời nói ra lại mang một tia nhẹ nhõm khác thường, tựa như đã trút được gánh nặng ngàn cân khỏi cơ thể.
Quả thực, bí mật nào rồi cũng không còn là bí mật.
Có nhầm không? Vi Tang Tang sao lại làm được?
" Khoan đã! Cô... Cô vừa mới nói cái gì vậy? Tôi nghe không rõ! "
Sắc mặt Vương Triều Vân kém đi rõ rệt, gương mặt trong phút chốc bỗng trở nên trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu. Vi Tang Tang nhìn thấy bộ dạng kia của cô cũng phải phát hoảng.
Lại có dự cảm chẳng lành chăng?
" Những chuyện đó, đều do tôi làm! " Nếu cô ấy nghe không rõ, vậy thì cô cũng không ngại phải nhắc lại lần thứ hai. Nếu lại nghe không rõ thì cô cũng có thể nhắc lại lần nữa.
" Cô khẳng định? "
"Tôi khẳng định! "
Trên tay đang cầm cốc Macchiato run rẩy kịch liệt, không hề kiêng nể gì để lại vài vết xước trên thân cốc, giống như là vết cào của móng tay. Khóe môi giật mạnh, cô gằn giọng hỏi lại:
" Sao cô lại kể với tôi những chuyện vô vị này? Lẽ nào cô hẹn tôi ra đầy cũng chỉ để nói những chuyện này? "
Vi Tang Tang không còn cúi đầu giống như khi nãy nữa, lúc này cô vô cùng thẳng thắng, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tiếp nhận, hoặc là đối diện với sự thật. Cả hai thực chất là như nhau. Nhưng tuyệt nhiên cô cũng chỉ có thể im lặng. Còn có thể nói được điều gì nữa đây? Còn có cơ hội để nói nữa sao?
Cô gật đầu, xem như là thừa nhận toàn bộ mọi thứ về mình, đến nước này rồi, cô không còn điều gì phải che giấu nữa.
Vương Triều Vân bỗng mất kiềm chế, đứng dậy, tay nắm chặt túi đeo chéo vai, tư thế chuẩn bị rời đi. " Vậy thì để tôi nói cho cô biết một chút, cô rãnh rỗi quá rồi! Nếu đã như vậy thì sao không dám gặp trực tiếp anh ấy để nói ra sự thật đi? Cô còn gặp tôi làm gì? Sớm biết mọi việc thế này, tôi đã không đến đây cùng cô. Cô tìm nhầm người rồi! "
Tức giận và chán ghét, tất cả cuối cùng cũng đều lộ ra, hiện rõ trên gương mặt cô. Thiết nghĩ, lẽ ra mình nên làm việc này từ lâu mới phải. Trước hoàn toàn biết mất dạng sau cánh cửa, cô còn không quên ném lại một câu: " Tôi biết giữa hai người từng có một tình yêu. Nhưng đây lại không phải là hiện tại! "
Vương Triều Vân vừa ra khỏi quán cà phê chừng mười phút, một chiếc xe thể thao màu xám bạc hiện ra trước mắt cô, nhưng cô vẫn không tự giác tình nguyện lên xe, vẻ mặt phụng phịu. Cuối cùng người trong xe phải bước ra, mở cửa trước, đẩy cô vào ngồi ở ghế phụ, chỉ là một hành động rất đơn giản thôi nhưng lại khiến cho người khác cũng phải nhìn theo. Rất nhanh chóng, chiếc xe rời đi, không để lại một dấu vết.
Từ bên trong quán cà phê, ngay vị trí ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ toàn diện khung cảnh bên ngoài. Vi Tang Tang vừa chứng kiến một màn kia, cũng đủ để cô có thể thức tỉnh lí trí. Người vừa rồi, cùng Vương Triều Vân là Tống Hàn.
Đó là sự thật, không thể nào chối cãi được.
Cô còn nhớ đến câu nói khi nãy của Vương Triều Vân: " ... Giữa hai người từng có một tình yêu... "
Có lẽ đây chính là câu an ủi hay nhât mà cô từng nghe.
Bởi vì chỉ sợ điều đó cho dù là từ trước tới nay vẫn chưa từng tồn tại.
[Editor: Ri-i]
- Chương 15 - Cuộc Gặp Mặt Không Mong Muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.