Chương 16: Mọi Chuyện Rồi Sẽ Tốt Đẹp Hơn?
Mây Mây
11/04/2016
" Vương Triều Vân... " Tống Hàn đưa tay vặn chỉnh lại nhiệt độ trên xe ấm áp hơn, phù hợp với cơ thể cô, anh biết cô bị dị ứng với nhiệt độ thấp.
Cô rất thắc mắc tại sao lại không nói thẳng vào vấn đề. Vì sao ai cũng gọi tên cô trước khi nói lại còn ngập ngừng như thế, cảm giác thật không thoải mái. Cứ như hồi còn đi học, cứ mỗi khi bị thầy cô gọi cả họ lẫn tên để khảo bài, cô lại thấy sờ sợ. Có lẽ điều đó từng rất khủng khiếp đối với học sinh như thế! Cho đến bây giờ khi nghĩ lại vẫn còn bị ám ảnh.
Mặc dù mọi chuyện đã qua từ rất lâu, nhưng ai dám chắc mình không còn nhớ?
" Có vấn đề gì sao? " Cô làm như không quan tâm lắm, ngã người tựa vào ghế, đôi mắt khép hờ. Khuôn mặt không che dấu một chút tia mệt mỏi hiếm có.
Dường như lúc nào ánh mắt của anh nhìn cô cũng nghiêm túc, chưa hoặc không bao giờ có ý đùa bỡn với cô. Và hiện tại cũng không phải ngoại lệ. " Em không thấy là mình nên giải thích gì sao? Ví dụ như là tại sao em lại ở cùng một chỗ với cô ấy? "
Vương Triều Vân đương nhiên biết anh muốn nói đến điều gì, vừa rồi chắc chắn anh nhìn thấy Vi Tang Tang, mặc dù khoảng cách giữa bên trong và bên ngoài quán có hơi xa nhưng có lẽ cũng đủ để nhìn thấy nhau.
" ... " Cô không muốn trả lời, ngay chính lúc này cô bỗng nhiên lại rất muốn ngủ, muốn được nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình. Thật sư giấc ngủ ngay lúc này mà nói trở nên rất xa xỉ.
" Vương Triều Vân! "
Anh gọi tên cô, tức giận. Vì sao lần nào cũng như vậy? Rồi lại gọi tên cô, lại lần nữa trút giận lên một cái tên.
Cô cố gắng không để tâm, kìm nén tiếng thở dốc vì bức bối. Âm thanh bị đè nén đến cực độ.
" À, lại là xe mới sao? Hình như trong một tháng nay anh đã có thêm hai chiếc nữa, gara có đủ chỗ không? " Cô cố lãng tránh, nói sang chuyện khác. " Nói không chừng vài ngày nữa anh lại có thêm chiếc Range Rover, haha. " Giọng cười gượng gạo vang lên, không khí trong xe càng tăng thêm vài phần ngột ngạt, cảm giác cứ như bị dồn nén, kìm hãm. Cô thực chỉ muốn kiếm một chuyện gì đó để nói, lờ đi câu hỏi của anh.
Tống Hàn mặt đanh lại, vẫn không nhìn cô, nhàn nhạt nói: " Em sao đột nhiên lại chuyển chủ đề? Tôi đang hỏi em vì sao vừa rồi lại ở cùng Vi Tang Tang? "
" ... "
Cô quay mặt đi, không muốn trả lời, đôi tay vươn ra khẽ ấn cái nút nhỏ, cửa sổ tự mở ra, gió từ bên ngoài lùa vào. Tâm tư của cô bỗng trở nên phức tạp, không biết nên làm gì lúc này, cô im lặng.
" Sao vẫn không trả lời? Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?... "
" ... " Lại im lặng.
Tống Hàn không nhịn được, gào lên.
" Này! Vương Triều Vân... "
" Anh muốn tôi phải trả lời thế nào? " Cô hỏi anh, giọng nói bất ngờ chuyển sang lạnh buốt đến đáng sợ. " Anh sợ tôi làm gì cô ấy à? Đúng không? Chẳng hạn như là tát vào mặt cô ấy rồi đe dọa, làm nhục cô ấy trước mặt mọi người...? "
" Em biết tôi không có ý đó mà! "
Cô bỗng nhiên bật cười, nhếch môi giễu cợt.
" Nhưng những tình tiết đó phù hợp với trong phim tình cảm sướt mướt hơn. Anh không cảm thấy là làm như vậy rất không lí trí sao? Tuyệt đối yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ra cái loại chuyện đó đâu, thật là ấu trĩ. "
Cảm giác của Vương Triều Vân ngay lúc này chính là buồn cười. Anh thực sự lo sợ điều đó? Sợ cô sẽ làm gì Vi Tang Tang?
Hoang đường! Đột nhiên cô lại cảm thấy rất khó chịu, động lực cuối cùng rồi cũng thúc đẩy cô muốn được ngủ. Có lẽ từ sâu trong tiềm thức con người, ai cũng mong chỉ cần sau một giấc ngủ, mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp. Đôi mắt rốt cuộc cũng không còn kháng cự nỗi nữa, cụp mi mắt xuống, tựa lưng vào ghế.
Tống Hàn nhìn cô lẳng lặng chìm vào giấc ngủ, trong lòng cảm thấy có chút xót xa mơ hồ. Vừa rồi còn thấy trên gương mặt của cô hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng anh lại vẫn cứ ép buộc cô phải trả lời câu hỏi của mình cho bằng được. Kết cục, mọi chuyện lại thành thế này.
Là anh đã sai!
Nhưng cô cũng không phải là người duy nhất biết mệt mỏi.
Chiếc xe bỗng nhiên di chuyển chậm lại, vận tốc giảm đi rất nhiều, có lẽ là do một người vì muốn bảo vệ cho giấc ngủ của người khác.
----------------------------------------------------
Dương Đình Hy vừa từ phòng làm việc của Tống Hàn ở tầng trên đi xuống, mặc dù đã mấy phút trôi qua kể từ lúc rời khỏi phòng, vẻ mặt không giấu nỗi vẻ áp lực, lại còn có chút hoảng sợ.
Một nữ đồng nghiệp đang chăm chú gõ văn bản, nghe tiếng mở cửa liền ngước mắt lên nhìn, vừa hay thấy bộ dạng kia của cô, không kìm được mở miệng:
" Sao thế? Sao mặt cô lại nghiêm trọng thế? Có phải lại có chuyện gì không? Nào, nào... Mau lại đây này! " Cô ta kéo chiếc ghế lại bên cạnh, vỗ vỗ lên lưng ghế ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Dương Đình Hy không có ý kiến, uể oải bước chậm chạp rồi ngồi yên vị trên ghế. Thuận tay cầm li cà phê của cô bạn đồng nghiệp lên, nhấp môi mấy cái rồi thản nhiên uống.
" Hey, tôi còn chưa kịp uống nữa đó! " Người ngồi bên cạnh lên chau mày, tiếng nhắc nhở cô.
Cô không những không có phản ứng gì, ngược lại càng thản nhiên hơn trước. " Vậy hả? Hay để tôi thay cô uống nốt vậy. Có gì, cô tự đi pha li khác nhé! " Cả cử chỉ, lời nói và hành động của cô đều thực rất " bình thường " khiến cho cô gái kia cũng phải cả kinh.
" Tôi thật chưa thấy ai đã không tốt mà lại còn " tỉnh táo " như cô! "
" Vậy thì bây giờ cô thấy rồi nhỉ. "
Đồng nghiệp bó tay không muốn nói đến chuyện đó nữa, rất nhanh chuyển giọng nói bay sang chủ đề trọng tâm. " Này Dương Đình Hy, vừa rồi là chuyện gì vậy? Cô còn chưa kể cho tôi nghe. " Lúc sau lại còn thêm một câu vào: " Tuyệt đối yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói với ai đâu! "
Dương Đình Hy thực sự muốn kể nhưng nghe được câu này lại thấy lạnh sống lưng đến đáng sợ, câu nói này, sức công phá vô cùng lớn. Thà không nói còn cảm thấy dễ chịu hơn, tự dưng khi thêm vào lại làm cô phát kinh.
Cô cười trừ. " Thật ra chuyện này cô muốn đi kể với mọi người cũng chẳng có vấn đề gì! "
" Được, được. Cô mau mau kể! Vì sao Tống tổng lại đột nhiên xuất hiện vậy? Hiện giờ đang là trong thời hạn từ chức nghỉ lâu dài, ít nhất thì cũng là ba tháng nữa mới nhận lại chức cơ! "
Dương Đình Hy thở dài bắt đầu than vãn." Haiz, ai lại biết được, vừa rồi anh ấy gọi tôi vào xem bản kế hoạch của tháng trước, đột nhiên không nói một câu nào dù là nhận xét hay phê bình, chỉ lẳng lặng đọc vài dòng qua loa rồi đưa cho tôi đi ra ngoài, ngay cả tiếng chào cũng không có, điều này vốn không giống với bình thường. Không khí cứ lặng như tờ khiến tôi thấy lạnh cả người, nhỏ từng giọt mồ hôi vì kinh hãi. "
" Hình như " chuyện nhà " không mấy suôn sẻ. " Cô gái ngồi bên cạnh khẽ than thở. " Chả trách lại đến công ty sớm đến vậy, hóa ra là do không muốn ở nhà. "
Dương Đình Hy nâng mí mắt nhìn cô: " Thật không hiểu sao cô lại dám nói chắc chắn như vậy? "
" Nếu không phải thế thì còn là gì? " Cô ấy bỗng đắc ý cười " Dựa trên kinh nghiệm của bản thân tôi đã từng trải, thì đây đúng là sự thật! "
Cô bật cười, đánh vào vai đồng nghiệp một cái. " Hay thật, có cả kinh nghiệm luôn cơ đấy! "
" Đó là điều dĩ nhiên. "
" Tôi cũng không biết, nhưng trước mắt chưa dám khẳng định điều gì. " Cô giơ tay xem đồng hồ, mười phút nữa sẽ có một cuộc hẹn với phía đối tác, cô nhanh nhẹn đứng dậy. " Tôi có việc, đi trước nhé! "
" Vâng, tạm biệt! "
Dương Đình Hy vừa đẩy cửa ra khỏi phòng, bất ngờ lại gặp Tống Hàn, khuôn mặt cứng ngắc, mọi cảm xúc đều ngưng đọng lại, vẻ xấu hổ tràn ngập trên khuôn mặt, nhân viên đi nói xấu cấp trên quả thực là một điều cấm kỵ ở nơi này.
" A... " Cô giật mình, bối rối không biết nên biện hộ thế nào cho bản thân.
" Anh làm em sợ tới vậy sao? " Giọng nói lạnh lùng pha chút kiêu ngạo, cười như không cười nhìn cô.
Cô vội nói lấp vào: " A, không không, không phải như vậy, em... " Có chút lúng túng không biết phải nói tiếp ra sao, chợt cô nghe thấy một âm thanh nhỏ, giống như là tiếng anh thở dài.
" Không sao, thật sự em nói cũng không sai. "
" Gì... gì cơ? " Cô sửng sốt, không tin vào tai mình. Lẽ nào, thực sự... thực sự đúng như lời của đồng nghiệp vừa rồi sao?
" Không có gì. " Anh đột nhiên quay phắt lưng một trăm tám mươi độ, cô không thể nào biết được biểu hiện trên khuôn mặt anh ngay lúc này bởi họ không còn đứng đối diện nhau nữa, có lẽ nào là tức giận lắm phải không? Cô có nói sai gì rồi phải không?
Đương nhiên là sai rồi! Dương Đình Hy cười nhạt, như là tự cười với chính bản thân mình có sở thích tự ngược. Sự thật là chưa ai làm gì mình cả, là do suy nghĩ nhiều mới bị hoang tưởng trầm trọng.
Trước khi Tống Hàn rời đi còn không quên nói một câu: " Tạm biệt! "
Nhìn bóng dáng anh đi phía trước rồi từ từ mất hút sau dãy tường kính bóng nhẵn, mạnh mẽ và dứt khoát khiến cô cảm thấy không khí lạnh lẽo đến ngộp thở, họ hấp dường như rối loạn. Tự hỏi có phải chăng do phong thái của anh quá mức bình tĩnh nên cô mới sinh ra tâm lý hoảng sợ?
Nếu đúng là vậy thì quả thực không còn gì để nói, nhưng sâu trong thâm tâm cô dường như vẫn còn tồn tại một điều gì đó, có khi là hơn mức bình thường, cũng có thể gọi là bất thường. Trong giờ phút này, cô bỗng dưng lại phát hiện ra một chuyện, mối quan hệ giữa hai người trong lòng cô vốn không đơn giản chỉ là quan hệ nhân viên và cấp trên. Chợt nhận ra trên thế giới này có quá nhiều thứ mà con người dù tiếp xúc hằng ngày nhưng nhất thời vẫn chưa phát hiện ra, đến khi mọi thứ đã sáng tỏ thì cũng chính là lúc biết được bản thân thật thất bại cỡ nào.
Trong câu chuyện này, cô là người ngoài cuộc, hoàn toàn không có chỗ đứng, hoàn toàn không có một cơ hội nào dù chỉ là chút ít hi vọng nhỏ bé cũng đã là tốt lắm rồi. Cô biết, đối với anh, cô ấy rất quan trọng, cô thua cô ấy một quãng thời gian dài, hai người họ gặp nhau trước cô bảy năm, trong bảy năm đó còn không ai biết đến sự tồn tại của cô. Huống hồ hiện tại hai người đã là vợ chồng, mặc dù trong mắt mọi người, họ chỉ kết hôn với nhau vì lợi nhuận đôi bên, hay nói chính xác hơn là hôn nhân mang hiệu quả kinh tế. Nhưng cô biết sự thật không giống vậy, họ không đối xử lạnh lùng đến thế kia, hay chí ít Tống Hàn đối với cô ấy lại có một thứ tình cảm gì đó, mặc dù không nói ra, cũng không thể hiện ra nhưng cô lại có thể thấy được nó rất sâu đậm.
Đã vài phút trôi qua kể từ lúc anh đi, cô vẫn còn đứng nguyên tại vị trí ngay góc tường, thẫn thờ không biết mất bao nhiêu thì giờ. Di chuyển tầm mắt rơi xuống trên chiếc đồng hồ, cô giật mình cuống quýt, vội vã bước vào thang máy đi xuống tầng trệt.
----------------------------------------------------
Tống Hàn vừa về đến nhà lại thấy cô ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, tay cầm điều khiển ti vi, liên tục nhấn nhấn chuyển kênh, dường như không tìm được kênh nào ưng ý. Anh nhìn vẻ mặt của cô trông không mấy vui vẻ, lại là khó chịu, cuối cùng cô bực bội tắt ti vi, mệt mỏi ngã người xuống ghế.
" Triều Vân! "
Nghe có người gọi tên mình mà lại còn là giọng nói quen thuộc, cô theo bản năng ngẩng mặt lên nhìn.
" Uhm. " Giọng nói không nghe rõ ra chính là loại cảm xúc gì. Nhưng đột nhiên cô như nhớ ra điều gì liền ngồi bật dậy nhìn anh, ánh mắt ngờ vực đầy chất vấn: " Vừa... vừa rồi anh gọi tôi là gì nhỉ? Nói lại thử xem! "
" À, là Triều Vân. " Anh nhẹ giọng nhắc lại. " Có vấn đề gì sao? "
Vương Triều Vân cáu tiết, bác bỏ câu nói của anh: " Không được gọi tên tôi bằng hai chữ như thế! "
" Vì sao? "
" Vì quan hệ của chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức có thể gọi tên như thế. Đừng nhầm lẫn hay cố tình là vậy thêm một lần nào nữa nhé! "
" Tôi vẫn mặc kệ, dù sao chúng ta vẫn là quan hệ vợ chồng. " Ngập ngừng một lát. " Ít nhất là trên giấy tờ và cả về mặt phát lý. "
Cô liếc mắt lườm anh sau đó đứng dậy, rất không chủ động lại đi về phòng mình. Mỗi lần có chuyện là cô lại lựa chọn cách bỏ trốn về phòng, càng ngày càng lạm dụng điều này. Cứ như căn phòng là nơi duy nhất dung túng cô trong ngôi nhà to lớn này, trong cái gia đình đơn chiết, trống rỗng này.
Ai ngờ vừa đúng lên lại bị anh dùng thân hình to lớn chắn ngang trước mắt, vai bất giác đập vào vòm ngực rắn chắc của anh, đau vô cùng. Cảm thấy rất phẫn uất, cô cắn một cái vào vai anh.
" Đau! " Cô cắn sâu đến nỗi anh không kìm được phải rên lên một tiếng.
- Chương 16 - Mọi Chuyện Rồi Sẽ Tốt Đẹp Hơn?
[ Editor: Ri-i ]
Cô rất thắc mắc tại sao lại không nói thẳng vào vấn đề. Vì sao ai cũng gọi tên cô trước khi nói lại còn ngập ngừng như thế, cảm giác thật không thoải mái. Cứ như hồi còn đi học, cứ mỗi khi bị thầy cô gọi cả họ lẫn tên để khảo bài, cô lại thấy sờ sợ. Có lẽ điều đó từng rất khủng khiếp đối với học sinh như thế! Cho đến bây giờ khi nghĩ lại vẫn còn bị ám ảnh.
Mặc dù mọi chuyện đã qua từ rất lâu, nhưng ai dám chắc mình không còn nhớ?
" Có vấn đề gì sao? " Cô làm như không quan tâm lắm, ngã người tựa vào ghế, đôi mắt khép hờ. Khuôn mặt không che dấu một chút tia mệt mỏi hiếm có.
Dường như lúc nào ánh mắt của anh nhìn cô cũng nghiêm túc, chưa hoặc không bao giờ có ý đùa bỡn với cô. Và hiện tại cũng không phải ngoại lệ. " Em không thấy là mình nên giải thích gì sao? Ví dụ như là tại sao em lại ở cùng một chỗ với cô ấy? "
Vương Triều Vân đương nhiên biết anh muốn nói đến điều gì, vừa rồi chắc chắn anh nhìn thấy Vi Tang Tang, mặc dù khoảng cách giữa bên trong và bên ngoài quán có hơi xa nhưng có lẽ cũng đủ để nhìn thấy nhau.
" ... " Cô không muốn trả lời, ngay chính lúc này cô bỗng nhiên lại rất muốn ngủ, muốn được nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình. Thật sư giấc ngủ ngay lúc này mà nói trở nên rất xa xỉ.
" Vương Triều Vân! "
Anh gọi tên cô, tức giận. Vì sao lần nào cũng như vậy? Rồi lại gọi tên cô, lại lần nữa trút giận lên một cái tên.
Cô cố gắng không để tâm, kìm nén tiếng thở dốc vì bức bối. Âm thanh bị đè nén đến cực độ.
" À, lại là xe mới sao? Hình như trong một tháng nay anh đã có thêm hai chiếc nữa, gara có đủ chỗ không? " Cô cố lãng tránh, nói sang chuyện khác. " Nói không chừng vài ngày nữa anh lại có thêm chiếc Range Rover, haha. " Giọng cười gượng gạo vang lên, không khí trong xe càng tăng thêm vài phần ngột ngạt, cảm giác cứ như bị dồn nén, kìm hãm. Cô thực chỉ muốn kiếm một chuyện gì đó để nói, lờ đi câu hỏi của anh.
Tống Hàn mặt đanh lại, vẫn không nhìn cô, nhàn nhạt nói: " Em sao đột nhiên lại chuyển chủ đề? Tôi đang hỏi em vì sao vừa rồi lại ở cùng Vi Tang Tang? "
" ... "
Cô quay mặt đi, không muốn trả lời, đôi tay vươn ra khẽ ấn cái nút nhỏ, cửa sổ tự mở ra, gió từ bên ngoài lùa vào. Tâm tư của cô bỗng trở nên phức tạp, không biết nên làm gì lúc này, cô im lặng.
" Sao vẫn không trả lời? Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?... "
" ... " Lại im lặng.
Tống Hàn không nhịn được, gào lên.
" Này! Vương Triều Vân... "
" Anh muốn tôi phải trả lời thế nào? " Cô hỏi anh, giọng nói bất ngờ chuyển sang lạnh buốt đến đáng sợ. " Anh sợ tôi làm gì cô ấy à? Đúng không? Chẳng hạn như là tát vào mặt cô ấy rồi đe dọa, làm nhục cô ấy trước mặt mọi người...? "
" Em biết tôi không có ý đó mà! "
Cô bỗng nhiên bật cười, nhếch môi giễu cợt.
" Nhưng những tình tiết đó phù hợp với trong phim tình cảm sướt mướt hơn. Anh không cảm thấy là làm như vậy rất không lí trí sao? Tuyệt đối yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ra cái loại chuyện đó đâu, thật là ấu trĩ. "
Cảm giác của Vương Triều Vân ngay lúc này chính là buồn cười. Anh thực sự lo sợ điều đó? Sợ cô sẽ làm gì Vi Tang Tang?
Hoang đường! Đột nhiên cô lại cảm thấy rất khó chịu, động lực cuối cùng rồi cũng thúc đẩy cô muốn được ngủ. Có lẽ từ sâu trong tiềm thức con người, ai cũng mong chỉ cần sau một giấc ngủ, mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp. Đôi mắt rốt cuộc cũng không còn kháng cự nỗi nữa, cụp mi mắt xuống, tựa lưng vào ghế.
Tống Hàn nhìn cô lẳng lặng chìm vào giấc ngủ, trong lòng cảm thấy có chút xót xa mơ hồ. Vừa rồi còn thấy trên gương mặt của cô hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng anh lại vẫn cứ ép buộc cô phải trả lời câu hỏi của mình cho bằng được. Kết cục, mọi chuyện lại thành thế này.
Là anh đã sai!
Nhưng cô cũng không phải là người duy nhất biết mệt mỏi.
Chiếc xe bỗng nhiên di chuyển chậm lại, vận tốc giảm đi rất nhiều, có lẽ là do một người vì muốn bảo vệ cho giấc ngủ của người khác.
----------------------------------------------------
Dương Đình Hy vừa từ phòng làm việc của Tống Hàn ở tầng trên đi xuống, mặc dù đã mấy phút trôi qua kể từ lúc rời khỏi phòng, vẻ mặt không giấu nỗi vẻ áp lực, lại còn có chút hoảng sợ.
Một nữ đồng nghiệp đang chăm chú gõ văn bản, nghe tiếng mở cửa liền ngước mắt lên nhìn, vừa hay thấy bộ dạng kia của cô, không kìm được mở miệng:
" Sao thế? Sao mặt cô lại nghiêm trọng thế? Có phải lại có chuyện gì không? Nào, nào... Mau lại đây này! " Cô ta kéo chiếc ghế lại bên cạnh, vỗ vỗ lên lưng ghế ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Dương Đình Hy không có ý kiến, uể oải bước chậm chạp rồi ngồi yên vị trên ghế. Thuận tay cầm li cà phê của cô bạn đồng nghiệp lên, nhấp môi mấy cái rồi thản nhiên uống.
" Hey, tôi còn chưa kịp uống nữa đó! " Người ngồi bên cạnh lên chau mày, tiếng nhắc nhở cô.
Cô không những không có phản ứng gì, ngược lại càng thản nhiên hơn trước. " Vậy hả? Hay để tôi thay cô uống nốt vậy. Có gì, cô tự đi pha li khác nhé! " Cả cử chỉ, lời nói và hành động của cô đều thực rất " bình thường " khiến cho cô gái kia cũng phải cả kinh.
" Tôi thật chưa thấy ai đã không tốt mà lại còn " tỉnh táo " như cô! "
" Vậy thì bây giờ cô thấy rồi nhỉ. "
Đồng nghiệp bó tay không muốn nói đến chuyện đó nữa, rất nhanh chuyển giọng nói bay sang chủ đề trọng tâm. " Này Dương Đình Hy, vừa rồi là chuyện gì vậy? Cô còn chưa kể cho tôi nghe. " Lúc sau lại còn thêm một câu vào: " Tuyệt đối yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói với ai đâu! "
Dương Đình Hy thực sự muốn kể nhưng nghe được câu này lại thấy lạnh sống lưng đến đáng sợ, câu nói này, sức công phá vô cùng lớn. Thà không nói còn cảm thấy dễ chịu hơn, tự dưng khi thêm vào lại làm cô phát kinh.
Cô cười trừ. " Thật ra chuyện này cô muốn đi kể với mọi người cũng chẳng có vấn đề gì! "
" Được, được. Cô mau mau kể! Vì sao Tống tổng lại đột nhiên xuất hiện vậy? Hiện giờ đang là trong thời hạn từ chức nghỉ lâu dài, ít nhất thì cũng là ba tháng nữa mới nhận lại chức cơ! "
Dương Đình Hy thở dài bắt đầu than vãn." Haiz, ai lại biết được, vừa rồi anh ấy gọi tôi vào xem bản kế hoạch của tháng trước, đột nhiên không nói một câu nào dù là nhận xét hay phê bình, chỉ lẳng lặng đọc vài dòng qua loa rồi đưa cho tôi đi ra ngoài, ngay cả tiếng chào cũng không có, điều này vốn không giống với bình thường. Không khí cứ lặng như tờ khiến tôi thấy lạnh cả người, nhỏ từng giọt mồ hôi vì kinh hãi. "
" Hình như " chuyện nhà " không mấy suôn sẻ. " Cô gái ngồi bên cạnh khẽ than thở. " Chả trách lại đến công ty sớm đến vậy, hóa ra là do không muốn ở nhà. "
Dương Đình Hy nâng mí mắt nhìn cô: " Thật không hiểu sao cô lại dám nói chắc chắn như vậy? "
" Nếu không phải thế thì còn là gì? " Cô ấy bỗng đắc ý cười " Dựa trên kinh nghiệm của bản thân tôi đã từng trải, thì đây đúng là sự thật! "
Cô bật cười, đánh vào vai đồng nghiệp một cái. " Hay thật, có cả kinh nghiệm luôn cơ đấy! "
" Đó là điều dĩ nhiên. "
" Tôi cũng không biết, nhưng trước mắt chưa dám khẳng định điều gì. " Cô giơ tay xem đồng hồ, mười phút nữa sẽ có một cuộc hẹn với phía đối tác, cô nhanh nhẹn đứng dậy. " Tôi có việc, đi trước nhé! "
" Vâng, tạm biệt! "
Dương Đình Hy vừa đẩy cửa ra khỏi phòng, bất ngờ lại gặp Tống Hàn, khuôn mặt cứng ngắc, mọi cảm xúc đều ngưng đọng lại, vẻ xấu hổ tràn ngập trên khuôn mặt, nhân viên đi nói xấu cấp trên quả thực là một điều cấm kỵ ở nơi này.
" A... " Cô giật mình, bối rối không biết nên biện hộ thế nào cho bản thân.
" Anh làm em sợ tới vậy sao? " Giọng nói lạnh lùng pha chút kiêu ngạo, cười như không cười nhìn cô.
Cô vội nói lấp vào: " A, không không, không phải như vậy, em... " Có chút lúng túng không biết phải nói tiếp ra sao, chợt cô nghe thấy một âm thanh nhỏ, giống như là tiếng anh thở dài.
" Không sao, thật sự em nói cũng không sai. "
" Gì... gì cơ? " Cô sửng sốt, không tin vào tai mình. Lẽ nào, thực sự... thực sự đúng như lời của đồng nghiệp vừa rồi sao?
" Không có gì. " Anh đột nhiên quay phắt lưng một trăm tám mươi độ, cô không thể nào biết được biểu hiện trên khuôn mặt anh ngay lúc này bởi họ không còn đứng đối diện nhau nữa, có lẽ nào là tức giận lắm phải không? Cô có nói sai gì rồi phải không?
Đương nhiên là sai rồi! Dương Đình Hy cười nhạt, như là tự cười với chính bản thân mình có sở thích tự ngược. Sự thật là chưa ai làm gì mình cả, là do suy nghĩ nhiều mới bị hoang tưởng trầm trọng.
Trước khi Tống Hàn rời đi còn không quên nói một câu: " Tạm biệt! "
Nhìn bóng dáng anh đi phía trước rồi từ từ mất hút sau dãy tường kính bóng nhẵn, mạnh mẽ và dứt khoát khiến cô cảm thấy không khí lạnh lẽo đến ngộp thở, họ hấp dường như rối loạn. Tự hỏi có phải chăng do phong thái của anh quá mức bình tĩnh nên cô mới sinh ra tâm lý hoảng sợ?
Nếu đúng là vậy thì quả thực không còn gì để nói, nhưng sâu trong thâm tâm cô dường như vẫn còn tồn tại một điều gì đó, có khi là hơn mức bình thường, cũng có thể gọi là bất thường. Trong giờ phút này, cô bỗng dưng lại phát hiện ra một chuyện, mối quan hệ giữa hai người trong lòng cô vốn không đơn giản chỉ là quan hệ nhân viên và cấp trên. Chợt nhận ra trên thế giới này có quá nhiều thứ mà con người dù tiếp xúc hằng ngày nhưng nhất thời vẫn chưa phát hiện ra, đến khi mọi thứ đã sáng tỏ thì cũng chính là lúc biết được bản thân thật thất bại cỡ nào.
Trong câu chuyện này, cô là người ngoài cuộc, hoàn toàn không có chỗ đứng, hoàn toàn không có một cơ hội nào dù chỉ là chút ít hi vọng nhỏ bé cũng đã là tốt lắm rồi. Cô biết, đối với anh, cô ấy rất quan trọng, cô thua cô ấy một quãng thời gian dài, hai người họ gặp nhau trước cô bảy năm, trong bảy năm đó còn không ai biết đến sự tồn tại của cô. Huống hồ hiện tại hai người đã là vợ chồng, mặc dù trong mắt mọi người, họ chỉ kết hôn với nhau vì lợi nhuận đôi bên, hay nói chính xác hơn là hôn nhân mang hiệu quả kinh tế. Nhưng cô biết sự thật không giống vậy, họ không đối xử lạnh lùng đến thế kia, hay chí ít Tống Hàn đối với cô ấy lại có một thứ tình cảm gì đó, mặc dù không nói ra, cũng không thể hiện ra nhưng cô lại có thể thấy được nó rất sâu đậm.
Đã vài phút trôi qua kể từ lúc anh đi, cô vẫn còn đứng nguyên tại vị trí ngay góc tường, thẫn thờ không biết mất bao nhiêu thì giờ. Di chuyển tầm mắt rơi xuống trên chiếc đồng hồ, cô giật mình cuống quýt, vội vã bước vào thang máy đi xuống tầng trệt.
----------------------------------------------------
Tống Hàn vừa về đến nhà lại thấy cô ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, tay cầm điều khiển ti vi, liên tục nhấn nhấn chuyển kênh, dường như không tìm được kênh nào ưng ý. Anh nhìn vẻ mặt của cô trông không mấy vui vẻ, lại là khó chịu, cuối cùng cô bực bội tắt ti vi, mệt mỏi ngã người xuống ghế.
" Triều Vân! "
Nghe có người gọi tên mình mà lại còn là giọng nói quen thuộc, cô theo bản năng ngẩng mặt lên nhìn.
" Uhm. " Giọng nói không nghe rõ ra chính là loại cảm xúc gì. Nhưng đột nhiên cô như nhớ ra điều gì liền ngồi bật dậy nhìn anh, ánh mắt ngờ vực đầy chất vấn: " Vừa... vừa rồi anh gọi tôi là gì nhỉ? Nói lại thử xem! "
" À, là Triều Vân. " Anh nhẹ giọng nhắc lại. " Có vấn đề gì sao? "
Vương Triều Vân cáu tiết, bác bỏ câu nói của anh: " Không được gọi tên tôi bằng hai chữ như thế! "
" Vì sao? "
" Vì quan hệ của chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức có thể gọi tên như thế. Đừng nhầm lẫn hay cố tình là vậy thêm một lần nào nữa nhé! "
" Tôi vẫn mặc kệ, dù sao chúng ta vẫn là quan hệ vợ chồng. " Ngập ngừng một lát. " Ít nhất là trên giấy tờ và cả về mặt phát lý. "
Cô liếc mắt lườm anh sau đó đứng dậy, rất không chủ động lại đi về phòng mình. Mỗi lần có chuyện là cô lại lựa chọn cách bỏ trốn về phòng, càng ngày càng lạm dụng điều này. Cứ như căn phòng là nơi duy nhất dung túng cô trong ngôi nhà to lớn này, trong cái gia đình đơn chiết, trống rỗng này.
Ai ngờ vừa đúng lên lại bị anh dùng thân hình to lớn chắn ngang trước mắt, vai bất giác đập vào vòm ngực rắn chắc của anh, đau vô cùng. Cảm thấy rất phẫn uất, cô cắn một cái vào vai anh.
" Đau! " Cô cắn sâu đến nỗi anh không kìm được phải rên lên một tiếng.
- Chương 16 - Mọi Chuyện Rồi Sẽ Tốt Đẹp Hơn?
[ Editor: Ri-i ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.