Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 119: Sương mù thời mạt thế 15

Lục Y

19/05/2020

Người lớn cãi cọ ầm ĩ, thiếu niên thiếu nữ kêu khóc không ngừng, người xung quanh bình tĩnh nhìn họ, trong mắt mang theo hiểu rõ.

Quả nhiên, kéo người lên cao, tiếng radio lại vang lên, lúc này, người nói chuyện không phải bác sĩ tâm lý, mà là một binh lính trẻ tuổi.

Du Hành chậm rãi nói, “Gần đây, quán d thường quyên phát sinh trộm cướp, sau khi chúng ta điều tra, hôm nay đã có kết quả…”

Phía dưới ồ lên.

“Tin tưởng rằng mọi người đều biết quy định xử lý trộm cắp. Trẻ con dưới mười bốn tuổi trộm cắp, cha mẹ chịu trách nhiệm, mười bốn tuổi trở lên, tự chịu trách nhiệm. Hiện tại, mời đại đội trưởng quán b lên đọc kết quả trừng phạt lần này.

“Tôi không phục! Đây là ép nhận tội! Là coi rẻ pháp luật! Tôi không phục! Dựa vào cái gì mà nói chúng tôi ăn trộm? Chứng cứ đâu, chứng cứ đâu?”

Du Hành nói, “Ba tháng trước, sau khi khói độc tan đi, chúng ta tiến hành tu bổ lại sân vận động, đồng thời xây dựng phòng cách ly, trong quá trình xây dựng, chúng tôi có trang bị thiết bị theo dõi. Cậu muốn nhìn không, Hoàng Chấn Cường tiên sinh?” Cho rằng ở quán b sang quán d trộm thì không bị phát hiện sao, nằm mơ.

Trong sân vận động có mấy chục vạn người ở, quản lý tầng ngày đêm vất vả, không có thời gian rảnh tay. Vội vàng lương thực, vội vàng ngăn cản khói độc, vô cùng vất vả, vì thế mà bọn họ trang bị thiết bị theo dõi.

Đó là camera mới nhất được phát minh, tiêu tốn năng lượng cực thấp, trang bị tia hồng ngoại có thể phát hiện trong bóng đêm, yêu ma quỷ quái cũng không có chỗ trốn.

Thời điểm xây dựng phòng cách ly, khoảng 40 mét vuông sẽ có một trụ đèn, ban đêm phát ra ánh sáng ảm đạm, còn có một chút điểm đỏ, ban ngày sẽ không thấy, mọi người đều cho rằng đó là chốt mở đèn, ai nghĩ được là camera?

Chờ xử lý xong đám người đó, mấy người Du Hành mệt mỏi đi ra ngoài.

Đến hành lang mới xây, chớp mũi toàn mùi hương gay mũi, sau khi hành lang được xây dựng, các quán cũng liên tiếp mọc theo, khi khói độc tiến vào có thể tạo thành đường thẳng, càng dễ quản lý đi lại.

Hàng lang cách ly đó là dùng bột phấn thần bí lúc trước tạo thành gạch, hiệu quả khá tốt, nửa năm cũng không thấy hư hại gì. Chỉ có điểm duy nhất không tốt: mùi quá khó chịu.

Chờ sau khi chế tạo ra được máy móc làm gạch, mọi người càng không muốn đi làm gạch thủ công, sợ ngửi nhiều sẽ nhiễm bệnh, mặc dù chúng không có độc tính.

Mấy nhà xúi dục con gái vị thành niên đi trộm đồ, trộm không nhiều, chỉ là trộm cắp là tội danh nghiêm trọng nhất hiện tại, nên mới bị giết gà dạo khỉ nghiêm túc như vậy.

Đưa bọn họ đến nhà tù, cũng không để bọn họ nhàn rỗi, mà để bọn họ đi làm gạch. Có người đi xử lý ao phân.

Sau khi rời khỏi đó, đại đội trưởng quán b vỗ vỗ bả vai Du Hành, “Thằng nhóc không tồi, đủ dũng khí, đại đội trưởng của các ngươi dạy dỗ rất tốt.” Dưới trường hợp bị mấy vạn người nhìn chằm chằm như vậy, còn có thể thoải mái nói chuyện, dũng khí đó rất đáng khen.

Du Hành chỉ cười.

Có gì đáng sợ? Nếu là mấy vạn zombie nhìn chằm chằm cậu, cậu còn có thể run rẩy.

“Được rồi, về đi.”

Du Hành về phòng của mình, chiến hữu đã được thay ca nằm trên giường. Cậu cũng nằm xuống nghỉ ngơi nửa giờ, trong chốc lát lại có việc.

Nói đến khói độc, quy luật ngày càng rõ ràng, nhưng sau khi thăm dò cũng không khiến mọi người thả lỏng: Bời vì thời gian có khói độc ngày càng dài, khẽ hở ngày càng ngắn.

Một lần khói độc phải giằng co suốt năm tháng mười chín ngày, hơn nửa năm.

Trong lúc đó còn xuất hiện mười mấy lần máy lọc không khí xảy ra sự cố, cũng may sửa kịp, không khiến mọi người khủng hoảng lớn.

Viện khoa học nghiên cứu trang bị bảo hộ, đồng thời cũng gieo trồng, bất cứ lúc nào cũng không từ bỏ nghiên cứu dược vật có thể tiêu trừ khói độc.

Qua ba năm, những loại dược vật đó phun ra, trước sau không có cách nào làm tan đám khói độc đó.

Dường như không biết nguy nhân gì, đám khói độc kia không ngừng được luân chuyển, không tìm điểm yếu, tất cả mọi cách đều vô dụng.

Trong khi Du Hành từng bước làm việc, nỗ lực lên chức, tích cực thám thính tin tức, cao tầng lại làm ra một quyết định: Thành lập thành phố trên không trung.

Trước đó đã nói, thời điểm khói độc xuất hiện được gọi là độc nguyên, thời gian không có quy luật, chỉ có thể thám tính dấu hiệu trên mặt đất, càng nơi cao, khói độc càng vây nhiều, đồng thời cũng là nơi khói độc sớm tan nhất.

Mặt đất không còn an toàn, nhổ nhưỡng hoàn toàn hỏng bét, thực vật động vật đều không thể tồn tại, cảnh vật tiêu điều.



Bọn họ không có cách nào làm khói độc biến mất, lại tiếp tục nghiên cứu thứ làm khói độc thâp xuống. Nếu bọn họ đều ở trên cao, chờ khói độc xuất hiện, phun thứ thuốc đó ra, làm đám khói độc nặng hơn, bao phủ mặt đất mà không thể lên cao, không phải an toàn rồi sao? Cái tưởng tượng đó rất tốt, nhưng khoa học kỹ thuật hiện có không đủ để xây dụng thành thị trên không trung, kỹ thuật quá khó khăn, lại còn có áp lực, tốc độ gió.

Nhưng cứ từ bỏ như vậy sao?

“Tôi không nghĩ chúng ta hiện tại giống như chuột, bị vây ở một nơi hắc ám, nhìn không thấy ánh sáng, duỗi không nổi tay chân. Vậy sống như thế có ý nghĩa gì?”

“Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì năm năm, còn có mười năm, hai mươi năm! Nếu thế hệ này không làm được, chúng ta còn có đời sau.”

Quyết định của cao tầng người bình thường không có cách biết được.

Mỗi người còn sống đều so đo được mất, giống như hamster tích góp lương thực, lại không biết người lãnh đạo đã nhìn về phía lâu đài tương lai, lập tức đập nát khát vọng tốt đẹp của mình…

Nguyện vọng của tôi là có thể lần nữa đứng dưới ánh sáng mặt, hô hấp không khí mới mẻ, cảm thụ gió xuân thổi tới, nhìn mặt trời hoàng hôn.

Rất nhanh bảy năm trôi qua, Du Hành không chỉ tuần tra bên ngoài, cậu đã bắt đầu làm nhiệm vụ khác.

Từ sớm, cậu đã biết nhiệm vụ của đội tuần tra khá thoải mái, lại không nghĩ rằng nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.

Khu an toàn không phải hoàn toàn phong bế, sao có thể vì khói độc không tan đi mà mãi ở trong này không ra?

Bọn họ có thể trồng rau quả, nhưng không thể biến ra nước từ trong chai rỗng, cho nên nước rất quý giá.

Bên thủ đô nhiều núi, sông hồ rất ít, khí hậu thiên nhiên khô ráo, tập trung nhiều người ăn uống ở nơi này, thời gian mười năm tiêu hao quá nhiều.

Bất đắc dĩ, bọn họ phải lấy nước từ bên ngoài vào chống đỡ cho mấy chục vạn người uống.

Địa điểm lấy nước ở Bắc Hải…. không có cách nào, con sông Hàn Gian gần sân vận động Hà Cai và khu an toàn Thái An, mực nước kiệt liệt giảm xuống khả năng phải chờ đến ngày mưa tiếp theo mới có thể trở về như cũ.

Đây cũng là việc bất đắc dĩ, nguồn nước bị khói độc làm ô nhiễm, sau khi lấy về, lọc tiêu độc kĩ càng cuối cùng cũng có thể uống không tồi. Tuần hoàn ác tính, càng lấy càng nhiều, nhưng vẫn không đủ uống.

Gần như mỗi ngày quân đội đều phải ra ngoài lấy nước.

Đó là công việc vô cùng nguy hiểm. Du Hành mặc ba lớp quần áo bảo vệ, mang mặt nạ phòng độc, tay chân bị kìm kẹp hơn ngày thường. Chiếc xe đặc chế chở nước đi trước, người đứng bên cửa cũng một thân quần áo bảo hộ, chờ đến khi cửa mở ra, xe lại chạy như bay ra ngoài, khói độc nháy mắt ùa tới, xe chạy như bay, khói độc nháy mắt đã đến, lưu lại người phía sau không cút hoang man xử lý khói độc.

Mội xe đi ra, cửa kính duy nhất bị bao phủ, nhưng màn hình bên trong vẫn hiển thị tình hình giao thông.

”Đừng vội vàng, chiếc xe cùng đồ bảo hộ của chúng ta đều được cải tiến vài lần, người xưa đã nói gieo nhân nào… Ai, lại nói về nhiệm vu của chúng tôi, thật ra không quá khó, chờ đến khi đến Bắc Hai, lấy thiết bị ra là được, đừng để thiết bị bị hủy hoại…”

“Đừng sợ khói độc, trong lòng sợ, thì ngay cả xuống xe cũng không dám.”

“Có khả năng sẽ gặp phải sự công kích của dị nhân, nhưng người đó đề là giống loài đã biến dị, thoát khỏi phạm trù nhân loại, mấy người có thể đành gục như bình thường, nhưng ngàn vạn lần đừng đến gần, chúng nó có tính ăn mòn rất lớn, nhớ rõ, mọi người đã đươc huấn luyện về phương diện này!”

“Vâng!”

Dị nhân là giống loài trước khi khói độc xuất hiện, chúng bị nhuộm trong đám khói độc mà chết, chúng thật sự là quái vật.

Chúng không có ngoại hình, rất ít còn bộ dáng, thậm chí có trường hợp chỉ còn cục thịt, tính ăn mòn rất lớn. Nghe các tiền bối trước đó nói, lực va chạm của chúng, có thể khiến chiếc xe chống đạn lãm một cái.

Tuy rằng ở khu an toàn đã bái người đến tiêu diệt đám thổ phỉ, nhưng sau khi khói độc xuất hiện, hoạt động, mọi thứ càng trở nên phiền toái, còn có sy trung nhân sạc sẽ.

Nếu đi trên đường, bọn họ cũng gặp không ít dị nhân, Du Hành nghe được âm thanh ba tư của cô, lập tức bị được.

Nước Bắc Hải cũng không quá sạch sẽ.

Hơn ba mươi phút sau, các xe đã đầy nước, mọi người lên đường.

Cả đường, bọn họ cũng không gặp dị nhân. Du Hành nghe được tiếng ăn mòn bên tai rốt cuộc cũng dừng lại, khói độc tiến vào trong xe đã bị thiết bị lọc khí lọc ra ngoài.

Cậu trở về khu an toàn, cởi bộ đồ phòng hộ ra, ba tầng quần áo phòng hộ, tầng bên ngoài đã ăn ăn mòn sạch sẽ.

“A… Cái này đúng là đáng sợ!” Chiến hữu cùng kí túc xá hít một ngụm khí lạnh.



“Trách không được người ra ngoài lại tổn thất nhanh như vậy, thân thể bình thường sao có thể kháng được khói độc…”

Một người trẻ tuổi đến đây, hỏi, “Du đội, nếu quá nguy hiểm, anh có thể xin thêm ngừi, chúng ta đi tuần tra.”

Lập tức cậu ta bị người bên cạnh gõ một cái, “Đừng nói bậy, tôi muốn phục tùng an bài của thượng cấp.”

“A.”

Du Hành cười, “Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, cảm ơn. Nhưng cho dù là chuyện nguy hiểm, vẫn cần có người làm.”

Có hao tổn hiển nhiên phải có người mới đi vào, mấy năm qua, tiền bối ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rất nhiều. Dù sao ở bên ngoài nếu có chuyện xảy ra, cũng không có cách nào phản hồi lại khu an toàn, chỉ có thể sống sờ sờ bị khói độc hại chết, lục phủ ngũ tạng hóa thành nước mủ.

Loại tình huống bi thảm đó, tố chất tâm lý mà yếu, cũng không bị phái ra ngoài. Sợ bọn họ kinh nghiệm không đủ, hoảng loạn lại tự hại chính mình.

Du Hành nhập ngũ bảy năm, tư lịch đủ, hành sự ổn trọng, nên cậu cũng đến lượt ra ngoài làm nhiệm vụ.

Đương nhiên nếu không muốn ra ngoài mạo hiểm, cậu có rất nhiều cách để tránh thoái, chỉ cần khiến chính mình không xuất sắc, cho dù tiếp tục tuần tra mười năm cũng không có vấn đề gì.

Nhưng điều đó có lợi ích gì?

Ở thời đại này tin tức là thứ quan trọng nhất! Sinh tử của bọn họ gắn liền với cao tầng, nửa điểm cũng không thoát được, một ngày nào đó khu an toàn thất thủ, bọn họ cũng không thoát.

Vì để kịp thời thám thính được tin tức mới nhất, cậu phải bò lên cao.

Đương nhiên cậu có hậu thuẫn mới dàm làm như vậy, [Tinh cấp phòng hộ] có thể che chở cậu không chết.

Khói độc hung hiểm, nhưng năm gần đây, theo nghiên cứu thống kê, thời gian khói độc xuất hiện ngày càng dài, đặc biệt hao phí công lọc không khí.

Có một lần Du Hành ra ngoài, đến khu Thái An, trên đường về đột nhiên phát sinh sự việc khói độc xâm lấn. Du Hành gặp nguy không sợ, nghe thấy âm thanh khác thường, cậu lập tức biết không ổn, lập tức báo các chiến hữu cùng xe, phát ra cả tín hiệu.

Anh trong quân có tiếng là tai thính mắt sáng, ngũ cảm thí nghiệm cùng thí nghiệm thế năng vô cùng xuất sắc. Quả nhiên rất nhiên bọn họ phát hiện ra một chỗ tổn hại, sương màu trắng nhẹ nhẹ tiến vào.

“A…” Chiến hữu bị dọa nhảy dựng, chạy nhanh đến lấy sương mù phun lên, sau đó lấy tài liệu tu bổ dán vào, vá chỗ hỏng lại.

“Còn may là cậu phát hiện nhanh, nếu không cùng ta đều gặp chuyện.”

Đoàn ra tuyệt đối không dừng bên đường, cho nên cho dù một chiếc xe xảy ra chuyện, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, thậm chí phải chờ đến khi khói độc tan đi mới có thể trở về khu an toàn.

Đó cũng phải những người khác tàn nhẫn, mà là quy định, để giữ được tính mạng cho những người khác.

Xe ở bên ngoài, không có khả năng làm đám sương mù biến mất, một khi mở xe, không đợi người bên xe kia đến, cả hai xe đều đã chết.

Dưới nhiều lần xảy ra chuyện đó, không có cách nào cứu giúp, thì có quy định như vậy: Cần phải giữ được tính mạng binh lính may mắn còn sống, không hy sinh vô ích.

Cho nên chỉ có chiến hữu cùng xe mới có thể mồ hôi đầm đìa nói lời đó, thật sự bị dọa.

Sau khi trở về khu an toàn, báo cáo nhiệm vụ xong, Du Hành cùng các chiến hữu cùng xe có nửa ngày nghỉ ngơi, còn có mười lăm phút trị liệu tâm lý, vì sợ bọn họ bị sự cố nhỏ lúc nãy dọa sợ, ảnh hưởng đến trạng thái làm việc.

“Hỵ vọng đồ vật hôm nay có thể tạo ra bước ngoặt.” Du hành đối với lần đến viện khoa học khu Thái An, lấy đồ vật này ôm kỳ vọng rất lớn chỉ hỵ vọng lần này sẽ thành công.

Khói độc tàn sát bừa bãi đã chín năm, khu Thái An từ một vùng bùn đất hoang vu tìm được đường sống. Thổ nhưỡng thay đổi do bị khói độc nhuộm mười mấy năm, từ chỗ bọn họ có thể tìm ra cách ngăn cản khói độc, thậm chí trực tiếp xử lý lại đất đai, sau đó có thể dùng cho xây dựng.

Tuy rằng trước kia có thể nghiên cứu chế tạo ra cách ngăn khói độc bằng thuốc bột, nhưng quá mức trân quý, không có cách nào ứng dụng rộng rãi, hơn nữa mùi quá nặng, mọi người không quá hoan nghênh trong sinh hoạt.

Mà bọn họ còn phát hiện ra rằng, đất đó cũng không có vấn đề gì, không biết vì sao, nó hấp thu khói độc xong biến dị, không hề độc, mà còn có tính dẻo không tồi.

Nếu dùng chúng xây dựng khu cách ly, có thể không cần bảo trì khá lâu, không cần thường xuyên yêu cầu tu bổ như bây giờ, hao phí rất nhiều.

“Lập tức gia tăng tiến độ nghiên cứu, đây là một cơ hội!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook