Chương 120: Sương mù thời mạt thế 16
Lục Y
19/05/2020
Năm thứ mười sau mạt thế, phía Nam nổi lên một trận sóng thần rất mạnh, một khu an toàn bị hủy trong nháy mắt. Cả khu vực rộng lớn đó bị nước chua ô nhiễm xâm nhập, hy vọng xây dựng lại căn cứ chỉ là con số không.
Thứ may mắn duy nhất là lúc đó không có sương độc.
Không có cách nào khác cả, những người ở khu an toàn đó vội vàng thu dọn đồ đạc đi nhờ cậy những khu an toàn khác. Đường đi gian khổ không nói, vừa vặn bọn Du Hành xuôi nam vận chuyển đồ tiếp tế cho những căn cứ gặp nạn, từ xa nhìn thấy đám người đi theo đoàn dài như đám gian thì giật mình không thôi.
"Bên ngoài vẫn còn nhiều người sống sót như vậy sao?" Giọng nói kinh ngạc vang lên.
Sao có thể chứ? Những người bên ngoài khu an toàn đều biến thành dị nhân cả rồi!
Du Hành nhìn thoáng qua, nói: "Không phải, cậu nhìn lá cờ kia đi- hình như là ký hiệu của khu an toàn Trạch Khố phía nam."
"Sao có thể? Đang tốt đẹp sao lại di chuyển hết thế này?"
Đám người bên kia cũng nhìn thấy đoàn xe của Du Hành, rối rít gào thét chạy tới, sau khi tra hỏi bọn họ mới biết chuyện khu an toàn Trạch Khố gặp nạn.
"Rất nhiều người đã chết..."
Trên xe của đám Du Hành chứa đầy đồ, không thể đưa họ lên được, đành nói với họ: "Chờ chúng tôi quay lại khu an toàn sẽ báo cáo lên bên trên để họ phái xe tới đón mọi người."
Chỉ sợ họ vừa đi thì sương độc tràn tới!
"Mau lên!"
"Tăng thêm tốc độ đi!"
"Nhanh nhanh nhanh! Số vật liệu này rất quan trọng, phải mau chóng quay về!"
Khu an toàn Trung Hoàng sớm nhận được tin tức, khi thấy đoàn xe từ xa đã cho người chuẩn bị: "Chuẩn bị__ Mở__ Cửa__"
Đoàn xe nhanh chóng tiến vào cửa, sau đó là một màn tiêu độc cả đoàn xe. Thấy có người tới đón, Du Hành vội nói: "Cách chúng ta sáu câu số gặp phải người của khu an toàn Trạch Khố, khu an toàn đó đã bị phá hủy hoàn toàn, người dân bên đó đang di chuyển tới đây."
"Thật sao?" Khu trưởng kinh ngạc nói: "Sao có thể như vậy được?" Vừa hỏi vừa nhanh chóng chỉ huy mọi người đi đón: "Động tác mau lên! Chú ý an toàn!"
"Nghe nói là do bão và sóng thần."
"Bão à? Bên chúng ta cũng gặp một số rắc rối do bão gây ra, không ngờ bên bọn họ lại chịu thiệt hạ nghiêm trọng như thế?"
"Tới đây, mọi người tới đây trước đi, tôi mang mọi người đi nghỉ ngơi một chút, đi từ thủ đô tới đây cực khổ cho các cậu rồi."
Vì trao đổi kỹ thuật giữa các căn cứ với nhau, khu an toàn Minh Thái ở thủ đô đứng đầu thường xuyên giao lưu, trao đổi với các căn cứ khác. Đây là lần đầu tiên Du Hành được giao trách nhiệm lớn như này, coi như là đội trưởng dẫn người ra ngoài vận chuyển vật liệu.
Cậu nói: "Làm phiền ngài rồi, nhưng ngài vẫn nên kiểm tra lại số vật liệu thật kĩ một chút."
Nói xong, Du Hành dẫn mọi người đi nghỉ ngơi dùng cơm.
Tới chiều liền nghe được tin tức đã đón được đám người di cư kia tới căn cứ an toàn.
"Bên này quả thật không thể dồn thêm người được nữa, cậu nhìn thử xem trong khu an toàn này còn chỗ trống nào không đi?"
"Ngài có thể dùng danh nghĩa của khu an toàn báo lên trên, bên khu an toàn Minh Thái chắc hẳn sẽ có danh sách tổng dân số." Dù sao Du Hành cũng chẳng có quyền lực an bài chỗ ngủ cho đám người còn sống sót kia.
"Được." Đó là quy trình, khu trưởng cũng hiểu rõ trong lòng.
Sau khi chở đồ tới, bọn Du Hành liền trở nên rảnh rỗi, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, xe cộ của họ cũng được sửa chữa xong xuôi.
Vì vậy cả đám chuẩn bị quay lại thủ đô.
Bởi vì chỉ cần vận chuyển đồ nên giáo sư và chuyên gia không có ai đi theo cả... hiện tại phần tử trí thức chính là nòng cốt của cả nước, tuyệt đối không thể để cho họ gặp nguy hiểm được. Cho nên họ không cần thiết đi tới các khu an toàn để trao đổi kĩ thuật, đồ có thể đưa đến là được rồi.
Một ngày trước khi đi, lúc Du Hành đi dạo trong khu an toàn gặp được người của nhà họ Lục, cũng chính là mẹ ruột của nguyên chủ Lục Hằng.
Mười năm trôi qua, Trần Quý Thư hơn năm mươi tuổi cũng không già nua quá nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy được ngũ quan xinh đẹp năm đó, chẳng qua không còn nét đẹp thực sự như ngày xưa nữa.
Người xung quanh đi lại rất nhiều trên đường, bà giống như một giọt nước lẻ loi trong biển sóng xanh ngần. Khi nguyên chủ còn nhỏ, lúc làm văn thường xuyên viết muốn nắm tay mẹ, dắt mẹ tản bộ dưới ánh chiều. Vì thế mà nguyên chủ cố gắng học tập thật giỏi, ngày ngày vươn lên, phải trở thành người thành công mới có thể cho mẹ dưỡng lão.
Càng về sau này nguyên chủ mới biết hắn không phải là con trai trưởng trong nhà, nguyện vọng cũng vì thế mà thay đổi, hắn vẫn sẽ cho mẹ dưỡng lão, nhưng không còn quyền lợi dắt tay mẹ nữa. Tay bà ấy đã thuộc về hai đứa em rồi.
Du Hành thấy bà ấy xách đồ, chen lấn trong đám người đi ngược đi xuôi, cuối cùng biến mất trong biển người, không thấy bóng dáng.
"Lục đội trưởng, bên này có chuyện cần ý của anh."
Cậu xoay người lại: "Đi thôi."
Trần Quý Thư bên kia đột nhiên đứng sững lại, khi tỉnh táo thì cũng không nhìn thấy ai cả.
"Mẹ! Mẹ đứng đó làm gì?"
Trần Quý Thư quay đầu: "Không có gì, sao con lại ra đây?"
"Mẹ chậm chạp quá, Vân Vân đối bụng lắm rồi." Lục Tân cau mày nói.
"À à, vậy phải mau lên, đừng để đứa bé trong bụng bị đói." Trần Quý Thư mang theo con trai cùng quay về nhà: "Không có cách nào cả, người của khu an toàn Trạch Khố đột nhiên đổ tới đây, trong phòng ăn đã đông nghịt người, mẹ xếp hàng rất lâu mới lấy được."
"Vậy lần sau mẹ nhớ tới sớm để xếp hàng, mẹ xem xem giờ đã mấy giờ rồi đi."
"Được, được rồi."
Trở lại ngôi nhà chật hẹp, cô con dâu Lưu Vân của bà vểnh miệng nói: "Sao dì đi lấu thế, con cũng sắp chết đói tới nơi rồi này."
"Nhanh ăn đi."
Thức ăn miễn phí trong khu an toàn chính là như thế, chỉ cần ăn không bị đói thì mùi vị ra sao cũng kệ.
Lưu Vân đang mang thai, khẩu vị có hơi kén chọn: "Khó ăn quá... ọe..."
Lục Tân vội vàng dỗ dành cô ta.
Lưu Vân nước mắt lưng tròng: "Em muốn ăn thịt, không muốn ăn mấy đồ cho lợn ăn này..."
Hiện tại là giờ cơm tối, khu an toàn vừa chật vừa hẹp, nói mấy câu trong nhà thôi hàng xóm bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Nếu muốn ăn ngon thì không phải không có cách, chỉ cần có thể chịu khổ thì trong khu an toàn có rất nhiều việc. Lấy được điểm cống hiếm dĩ nhiên cũng có thể lấy được phần ăn tốt hơn. Nhưng những người có nhiều điểm cống hiếm cũng không buông tha phần ăn miễn phí, nên đa số người trong căn cứ đều ăn bữa ăn miễn phí, cùng lắm là lấy thêm một chút thức ăn thôi.
Nhà người ta đang ăn cơm, còn nói cái gì mà đồ ăn cho lợn? Có biết suy nghĩ hay không?
Trần Quý Thư bị hàng xóm gọi ra: "Con dâu bà như này là không được đâu, bây giờ có ai không phải ăn cái này không?"
"Đúng vậy, con dâu bà quá yếu ớt rồi, đừng nói là mang thái, những năm này ai mà không chật vật hả? Con dâu bà chắc là vàng là bạc?"
Trần Quý Thư vội vàng hòa giải: "Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, mọi người đừng nóng giận."
Tám năm đầu sau mạt thế, chồng bà qua đời vì bệnh, bà một mình nuôi hai đứa bé rất khó khăn. Trước kia bà luôn tự hào phương pháp dạy con của mình tốt, con cái học giỏi, tính cách cũng lạc quan sáng sủa. Nhưng không nghĩ cả hai đứa một chút khổ cũng không chịu được, mười sáu mười bảy tuổi đã được coi là một nửa người lớn rồi mà cả hai đứa vẫn như một đứa trẻ con.
Nếu là thời kỳ trước thì chẳng sao, nhưng trong thời kỳ này lại chính là vấn đề lớn.
Đột nhiên rơi từ tháp ngà voi xuống khốn cảnh, con trai bà lại càng sa sút tinh thần hơn, cho tới bây giờ vẫn yếu kém như thế.
Sau khi Trần Quý Thư giải thích với hàng xóm xong liền đóng cửa lại.
Lúc này Lục Tân mới nói: "Mẹ, mẹ tìm em con lấy chút thịt đi, không phải em ấy làm ở khu nông nghiệp sao?"
Mặt Trần Quý Thư sa sầm lại: "Không được đi tìm con bé, nó làm việc cũng chẳn dễ dàng, sao có thể vô cớ lấy thịt trong nông khu cho con được." Lại nói Lục Lộ cũng có gia đình riêng, chúc điểm cống hiến của con bé sao có thể đưa cho nhà mẹ đẻ dùng được?
Lưu Vân chép miệng, trừng mắt nhìn chồng.
Lục Vân sa sầm mặt, nói: "Mẹ không đi con đi. Đây là con trai con, mẹ không quản thì con quản." Người hiếm khi cứng rắn như Trần Quý Vân sau khi nghe xong cũng tức giận suýt thổ huyết.
Mâu thuẫn gia đình nhà họ Lục như nào Du Hành không biết, ngày hôm sau họ đã rời khỏi nơi này.
"Chờ một chút." Trên đường Du Hành bỗng nhiên kêu dừng xe, nhân viên lập tức dừng xe lại.
Cậu nhìn ra ngoài cửa xe... bóng người màu đen như ẩn như hiện.
"Đi về hướng mười một giờ... được rồi, dừng lại, mở trang bị ra."
Thiết bị lắp đặt trên xe dần lộ ra, là một cánh tay cơ giới, Du Hành cẩn thận khống chế, bắt vật trên mặt đất.
Đồ tự động bị bọc kín, nhưng khi lấy xong Du Hành cũng không tiếp tục để ý nữa, chờ quay lại khu an toàn sẽ lấy ra xem thử.
Trong mặt đất đã hư hỏng hoàng toàn mọc ra một bụi cây đen màu đen?
Chắc chắn không phải thứ tầm thường.
Nhưng trên đoạn đường này, họ không chỉ gặp được buội cây khả nghi mà còn gặp được một cuộc tập kích quy mô lớn.
Ở vùng đất bỏ hoang, gần như không thể sử dụng được đã khó tưởng tượng được rồi, có tập kích cũng không trách, lạ ở chỗ số lượng. Nhiều năm qua, dị nhân còn tồn tại rất ít, tập kích thành quy mô lớn như thế rất hiếm thấy!
Trong màn sương mù dày đặc có thể thoáng thấy được những bóng dáng tránh tới tránh lui, tia hồng ngoại trong xe quét được thân hình của đám người dị nhân kia, bộ dạng không còn nguyên vẹn, cực kì hung dữ đang dùng sức đụng người vào xe.
Xe của họ không ngừng vang lên tiếng va chạm.
"Không giống dị nhân!"
Du Hành ra lệnh cho cả đoàn xe gấp rút lên đường: "Phải chú ý tới tình trạng của xe!"
Cậu ở trên xe chỉ dẫn, loại sinh vật không danh tính này phải bắt về kiểm tra, không biết chúng có công kích khu an toàn không nữa?!
Chuyến đi lần này có thể nói là rất nguy hiểm. Đám quái vật kia vô cùng hung dữ, không ngừng liều mạng đụng vào thân xe. Thân xe theo chuyển động của chúng lắc lư không ngừng.
May mắn sau khi chạy được ba cây số đã thoát khỏi đám quái vật này.
"Đó là thứ gì?!"
Trong lòng mọi người đều mang theo nghi vấn.
"Lục đội trưởng, nếu đến khu an toàn đám quái vật kia đã chết thì sao?"
Du Hành mỉm cười nói: "Bản lĩnh của viện khoa học như nào không lẽ cậu không biết sao? Cho dù có chết họ cũng nghiên cứu ra được."
"Ha ha ha, cũng đúng..."
Kết quả họ lại ngồi trên xe đi thêm một ngày đường, khi tới hội quán thể dục Hà Trạch, đám quái vật họ bắt được kia vẫn đang tưng bừng sinh cơ.
Trong thùng xe vang lên tiếng vang, Du Hành ngăn cản nhân viên nghiên cứu muốn mở cửa thùng xe: "Thứ đó rất hung hăng, anh đi lấy cái lồng thật chắc tới đi. Trong đó còn sáu tên vẫn sống, lấy cái lồng lớn một chút."
Khi đám quái vật kia bị bắt ra, thoạt nhìn chúng rất "hoạt bát", những người theo dõi hiện trường đều bị chúng hù dọa.
"Thứ này là cá sao?"
Chỉ thấy bên trong lồng tre là sáu con quái vật gần giống cá. Trên người mọc vảy đen nhánh, không có tròng mắt, bên trong chỉ có hai nhãn cầu trắng hết, trên người còn mọc bốn cái chân kỳ dị.
Bốn cái chân kia vừa to vừa ngắn lại toàn thịt là thịt, nhưng cực kì cứng rắn, có lực. Đạp đạp mấy cái liền khiến cái lồng tre lăn mấy vòng trên đất.
Tình cảnh này khiến mọi người lạnh sống lưng không thôi.
"Quái...quái vật!"
"Lập tức mang tới phòng thí nghiệm!" Du Hành nói, sau đó đáp lời người khác: "Bắt đầu từ bây giờ người ở đây không được tự ý rời đi, phải chờ chỉ thị từ bên trên." Sau đó để phụ tá mà cậu tín nhiệm nhất ở lại trông coi, còn cậu thì tự mình đi báo cáo với cấp trên.
Quả nhiên thượng cấp rất quan tâm chuyện này.
Nếu làm lộ chuyện này ra ngoài thì nhất định sẽ khiến khu an toàn rơi vào khủng hoảng!
"Cậu làm rất đúng, giờ cậu về đơn vị trước đi, trước tiên cứ để ý đội cậu dẫn ra ngoài lần này, chờ chỉ thị tiếp theo của tôi."
"Vâng!"
Viện khoa học ở hội quán thể dục Hà Cai vội vàng tiến vào quá trình nghiên cứu, bọn Du Hành phát biểu với mọi người, sau đó cũng trở lại công việc bình thường.
Bên viện khoa học cũng nghiên cứu ra được kết quả.
"Đây là một chủng loại cá biến dị do sương độc làm ô nhiễm nước ở biển, tuần hoàn trong cơ thể chúng đã bị biển đổi làm sinh ra tứ chi để chúng có thể đi lại trên bờ, răng cũng trở nên có lực cắn hơn...
Không phải Lục đội trưởng từng nói bắt được chín con sao? Ba con mất tích kia chúng tôi tìm thi thể của ba con đó trong bụng của sáu con còn lại, chắc hẳn là chưa tiêu hóa hết. Trong người chúng có bộ phận trữ đồ, những thứ không tiêu hóa hết đều ở trong đó..."
Thượng cấp hội quán thể dục Hà Cai nghe xong thì đổi sắc mặt: "Bọn chúng không chỉ ăn đồng loại mà còn công kích con người... ông vừa nói chúng là một loài cá dưới biển sâu sao?"
"Đúng vậy, không sai. Tôi đã hỏi Lục đội trưởng, cậu ta đã xác nhận khu phía Nam gặp ba cơn bão, khu an toàn Trạch Khố cũng bị nhấn chìm hoàn toàn."
Chuyện này thượng cấp đã biết, dù sao đó cũng là chuyện rất lớn.
Chỉ là chẳng ai biết được đám quái ngư kia cũng bị cuốn lên cạn luôn?
"Được, rôi đã biết rồi. Còn bụi hoa máu đen mà họ mang về được kia nghiên cứu tới đâu rồi?"
"Đã có chút tiến triển rồi, qua ba ngày nữa tôi sẽ mang bản báo cáo chi tiết lên cho ngái."
"Được rồi, cực khổ cho mọi người."
Khu an toàn nhanh chóng cho người tới gần bắc hải thăm dò, thật may ở đó không xuất hiện quái ngư. Xem ra ngọn nguồn đều từ Hải vực phía nam.
Bọn Du Hành lại nhận được một nhiệm vụ khác.
"Quay lại phía Nam, thăm dò rõ khu vực hoạt động và số lượng của đám quái ngư..."
Thứ may mắn duy nhất là lúc đó không có sương độc.
Không có cách nào khác cả, những người ở khu an toàn đó vội vàng thu dọn đồ đạc đi nhờ cậy những khu an toàn khác. Đường đi gian khổ không nói, vừa vặn bọn Du Hành xuôi nam vận chuyển đồ tiếp tế cho những căn cứ gặp nạn, từ xa nhìn thấy đám người đi theo đoàn dài như đám gian thì giật mình không thôi.
"Bên ngoài vẫn còn nhiều người sống sót như vậy sao?" Giọng nói kinh ngạc vang lên.
Sao có thể chứ? Những người bên ngoài khu an toàn đều biến thành dị nhân cả rồi!
Du Hành nhìn thoáng qua, nói: "Không phải, cậu nhìn lá cờ kia đi- hình như là ký hiệu của khu an toàn Trạch Khố phía nam."
"Sao có thể? Đang tốt đẹp sao lại di chuyển hết thế này?"
Đám người bên kia cũng nhìn thấy đoàn xe của Du Hành, rối rít gào thét chạy tới, sau khi tra hỏi bọn họ mới biết chuyện khu an toàn Trạch Khố gặp nạn.
"Rất nhiều người đã chết..."
Trên xe của đám Du Hành chứa đầy đồ, không thể đưa họ lên được, đành nói với họ: "Chờ chúng tôi quay lại khu an toàn sẽ báo cáo lên bên trên để họ phái xe tới đón mọi người."
Chỉ sợ họ vừa đi thì sương độc tràn tới!
"Mau lên!"
"Tăng thêm tốc độ đi!"
"Nhanh nhanh nhanh! Số vật liệu này rất quan trọng, phải mau chóng quay về!"
Khu an toàn Trung Hoàng sớm nhận được tin tức, khi thấy đoàn xe từ xa đã cho người chuẩn bị: "Chuẩn bị__ Mở__ Cửa__"
Đoàn xe nhanh chóng tiến vào cửa, sau đó là một màn tiêu độc cả đoàn xe. Thấy có người tới đón, Du Hành vội nói: "Cách chúng ta sáu câu số gặp phải người của khu an toàn Trạch Khố, khu an toàn đó đã bị phá hủy hoàn toàn, người dân bên đó đang di chuyển tới đây."
"Thật sao?" Khu trưởng kinh ngạc nói: "Sao có thể như vậy được?" Vừa hỏi vừa nhanh chóng chỉ huy mọi người đi đón: "Động tác mau lên! Chú ý an toàn!"
"Nghe nói là do bão và sóng thần."
"Bão à? Bên chúng ta cũng gặp một số rắc rối do bão gây ra, không ngờ bên bọn họ lại chịu thiệt hạ nghiêm trọng như thế?"
"Tới đây, mọi người tới đây trước đi, tôi mang mọi người đi nghỉ ngơi một chút, đi từ thủ đô tới đây cực khổ cho các cậu rồi."
Vì trao đổi kỹ thuật giữa các căn cứ với nhau, khu an toàn Minh Thái ở thủ đô đứng đầu thường xuyên giao lưu, trao đổi với các căn cứ khác. Đây là lần đầu tiên Du Hành được giao trách nhiệm lớn như này, coi như là đội trưởng dẫn người ra ngoài vận chuyển vật liệu.
Cậu nói: "Làm phiền ngài rồi, nhưng ngài vẫn nên kiểm tra lại số vật liệu thật kĩ một chút."
Nói xong, Du Hành dẫn mọi người đi nghỉ ngơi dùng cơm.
Tới chiều liền nghe được tin tức đã đón được đám người di cư kia tới căn cứ an toàn.
"Bên này quả thật không thể dồn thêm người được nữa, cậu nhìn thử xem trong khu an toàn này còn chỗ trống nào không đi?"
"Ngài có thể dùng danh nghĩa của khu an toàn báo lên trên, bên khu an toàn Minh Thái chắc hẳn sẽ có danh sách tổng dân số." Dù sao Du Hành cũng chẳng có quyền lực an bài chỗ ngủ cho đám người còn sống sót kia.
"Được." Đó là quy trình, khu trưởng cũng hiểu rõ trong lòng.
Sau khi chở đồ tới, bọn Du Hành liền trở nên rảnh rỗi, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, xe cộ của họ cũng được sửa chữa xong xuôi.
Vì vậy cả đám chuẩn bị quay lại thủ đô.
Bởi vì chỉ cần vận chuyển đồ nên giáo sư và chuyên gia không có ai đi theo cả... hiện tại phần tử trí thức chính là nòng cốt của cả nước, tuyệt đối không thể để cho họ gặp nguy hiểm được. Cho nên họ không cần thiết đi tới các khu an toàn để trao đổi kĩ thuật, đồ có thể đưa đến là được rồi.
Một ngày trước khi đi, lúc Du Hành đi dạo trong khu an toàn gặp được người của nhà họ Lục, cũng chính là mẹ ruột của nguyên chủ Lục Hằng.
Mười năm trôi qua, Trần Quý Thư hơn năm mươi tuổi cũng không già nua quá nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy được ngũ quan xinh đẹp năm đó, chẳng qua không còn nét đẹp thực sự như ngày xưa nữa.
Người xung quanh đi lại rất nhiều trên đường, bà giống như một giọt nước lẻ loi trong biển sóng xanh ngần. Khi nguyên chủ còn nhỏ, lúc làm văn thường xuyên viết muốn nắm tay mẹ, dắt mẹ tản bộ dưới ánh chiều. Vì thế mà nguyên chủ cố gắng học tập thật giỏi, ngày ngày vươn lên, phải trở thành người thành công mới có thể cho mẹ dưỡng lão.
Càng về sau này nguyên chủ mới biết hắn không phải là con trai trưởng trong nhà, nguyện vọng cũng vì thế mà thay đổi, hắn vẫn sẽ cho mẹ dưỡng lão, nhưng không còn quyền lợi dắt tay mẹ nữa. Tay bà ấy đã thuộc về hai đứa em rồi.
Du Hành thấy bà ấy xách đồ, chen lấn trong đám người đi ngược đi xuôi, cuối cùng biến mất trong biển người, không thấy bóng dáng.
"Lục đội trưởng, bên này có chuyện cần ý của anh."
Cậu xoay người lại: "Đi thôi."
Trần Quý Thư bên kia đột nhiên đứng sững lại, khi tỉnh táo thì cũng không nhìn thấy ai cả.
"Mẹ! Mẹ đứng đó làm gì?"
Trần Quý Thư quay đầu: "Không có gì, sao con lại ra đây?"
"Mẹ chậm chạp quá, Vân Vân đối bụng lắm rồi." Lục Tân cau mày nói.
"À à, vậy phải mau lên, đừng để đứa bé trong bụng bị đói." Trần Quý Thư mang theo con trai cùng quay về nhà: "Không có cách nào cả, người của khu an toàn Trạch Khố đột nhiên đổ tới đây, trong phòng ăn đã đông nghịt người, mẹ xếp hàng rất lâu mới lấy được."
"Vậy lần sau mẹ nhớ tới sớm để xếp hàng, mẹ xem xem giờ đã mấy giờ rồi đi."
"Được, được rồi."
Trở lại ngôi nhà chật hẹp, cô con dâu Lưu Vân của bà vểnh miệng nói: "Sao dì đi lấu thế, con cũng sắp chết đói tới nơi rồi này."
"Nhanh ăn đi."
Thức ăn miễn phí trong khu an toàn chính là như thế, chỉ cần ăn không bị đói thì mùi vị ra sao cũng kệ.
Lưu Vân đang mang thai, khẩu vị có hơi kén chọn: "Khó ăn quá... ọe..."
Lục Tân vội vàng dỗ dành cô ta.
Lưu Vân nước mắt lưng tròng: "Em muốn ăn thịt, không muốn ăn mấy đồ cho lợn ăn này..."
Hiện tại là giờ cơm tối, khu an toàn vừa chật vừa hẹp, nói mấy câu trong nhà thôi hàng xóm bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Nếu muốn ăn ngon thì không phải không có cách, chỉ cần có thể chịu khổ thì trong khu an toàn có rất nhiều việc. Lấy được điểm cống hiếm dĩ nhiên cũng có thể lấy được phần ăn tốt hơn. Nhưng những người có nhiều điểm cống hiếm cũng không buông tha phần ăn miễn phí, nên đa số người trong căn cứ đều ăn bữa ăn miễn phí, cùng lắm là lấy thêm một chút thức ăn thôi.
Nhà người ta đang ăn cơm, còn nói cái gì mà đồ ăn cho lợn? Có biết suy nghĩ hay không?
Trần Quý Thư bị hàng xóm gọi ra: "Con dâu bà như này là không được đâu, bây giờ có ai không phải ăn cái này không?"
"Đúng vậy, con dâu bà quá yếu ớt rồi, đừng nói là mang thái, những năm này ai mà không chật vật hả? Con dâu bà chắc là vàng là bạc?"
Trần Quý Thư vội vàng hòa giải: "Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, mọi người đừng nóng giận."
Tám năm đầu sau mạt thế, chồng bà qua đời vì bệnh, bà một mình nuôi hai đứa bé rất khó khăn. Trước kia bà luôn tự hào phương pháp dạy con của mình tốt, con cái học giỏi, tính cách cũng lạc quan sáng sủa. Nhưng không nghĩ cả hai đứa một chút khổ cũng không chịu được, mười sáu mười bảy tuổi đã được coi là một nửa người lớn rồi mà cả hai đứa vẫn như một đứa trẻ con.
Nếu là thời kỳ trước thì chẳng sao, nhưng trong thời kỳ này lại chính là vấn đề lớn.
Đột nhiên rơi từ tháp ngà voi xuống khốn cảnh, con trai bà lại càng sa sút tinh thần hơn, cho tới bây giờ vẫn yếu kém như thế.
Sau khi Trần Quý Thư giải thích với hàng xóm xong liền đóng cửa lại.
Lúc này Lục Tân mới nói: "Mẹ, mẹ tìm em con lấy chút thịt đi, không phải em ấy làm ở khu nông nghiệp sao?"
Mặt Trần Quý Thư sa sầm lại: "Không được đi tìm con bé, nó làm việc cũng chẳn dễ dàng, sao có thể vô cớ lấy thịt trong nông khu cho con được." Lại nói Lục Lộ cũng có gia đình riêng, chúc điểm cống hiến của con bé sao có thể đưa cho nhà mẹ đẻ dùng được?
Lưu Vân chép miệng, trừng mắt nhìn chồng.
Lục Vân sa sầm mặt, nói: "Mẹ không đi con đi. Đây là con trai con, mẹ không quản thì con quản." Người hiếm khi cứng rắn như Trần Quý Vân sau khi nghe xong cũng tức giận suýt thổ huyết.
Mâu thuẫn gia đình nhà họ Lục như nào Du Hành không biết, ngày hôm sau họ đã rời khỏi nơi này.
"Chờ một chút." Trên đường Du Hành bỗng nhiên kêu dừng xe, nhân viên lập tức dừng xe lại.
Cậu nhìn ra ngoài cửa xe... bóng người màu đen như ẩn như hiện.
"Đi về hướng mười một giờ... được rồi, dừng lại, mở trang bị ra."
Thiết bị lắp đặt trên xe dần lộ ra, là một cánh tay cơ giới, Du Hành cẩn thận khống chế, bắt vật trên mặt đất.
Đồ tự động bị bọc kín, nhưng khi lấy xong Du Hành cũng không tiếp tục để ý nữa, chờ quay lại khu an toàn sẽ lấy ra xem thử.
Trong mặt đất đã hư hỏng hoàng toàn mọc ra một bụi cây đen màu đen?
Chắc chắn không phải thứ tầm thường.
Nhưng trên đoạn đường này, họ không chỉ gặp được buội cây khả nghi mà còn gặp được một cuộc tập kích quy mô lớn.
Ở vùng đất bỏ hoang, gần như không thể sử dụng được đã khó tưởng tượng được rồi, có tập kích cũng không trách, lạ ở chỗ số lượng. Nhiều năm qua, dị nhân còn tồn tại rất ít, tập kích thành quy mô lớn như thế rất hiếm thấy!
Trong màn sương mù dày đặc có thể thoáng thấy được những bóng dáng tránh tới tránh lui, tia hồng ngoại trong xe quét được thân hình của đám người dị nhân kia, bộ dạng không còn nguyên vẹn, cực kì hung dữ đang dùng sức đụng người vào xe.
Xe của họ không ngừng vang lên tiếng va chạm.
"Không giống dị nhân!"
Du Hành ra lệnh cho cả đoàn xe gấp rút lên đường: "Phải chú ý tới tình trạng của xe!"
Cậu ở trên xe chỉ dẫn, loại sinh vật không danh tính này phải bắt về kiểm tra, không biết chúng có công kích khu an toàn không nữa?!
Chuyến đi lần này có thể nói là rất nguy hiểm. Đám quái vật kia vô cùng hung dữ, không ngừng liều mạng đụng vào thân xe. Thân xe theo chuyển động của chúng lắc lư không ngừng.
May mắn sau khi chạy được ba cây số đã thoát khỏi đám quái vật này.
"Đó là thứ gì?!"
Trong lòng mọi người đều mang theo nghi vấn.
"Lục đội trưởng, nếu đến khu an toàn đám quái vật kia đã chết thì sao?"
Du Hành mỉm cười nói: "Bản lĩnh của viện khoa học như nào không lẽ cậu không biết sao? Cho dù có chết họ cũng nghiên cứu ra được."
"Ha ha ha, cũng đúng..."
Kết quả họ lại ngồi trên xe đi thêm một ngày đường, khi tới hội quán thể dục Hà Trạch, đám quái vật họ bắt được kia vẫn đang tưng bừng sinh cơ.
Trong thùng xe vang lên tiếng vang, Du Hành ngăn cản nhân viên nghiên cứu muốn mở cửa thùng xe: "Thứ đó rất hung hăng, anh đi lấy cái lồng thật chắc tới đi. Trong đó còn sáu tên vẫn sống, lấy cái lồng lớn một chút."
Khi đám quái vật kia bị bắt ra, thoạt nhìn chúng rất "hoạt bát", những người theo dõi hiện trường đều bị chúng hù dọa.
"Thứ này là cá sao?"
Chỉ thấy bên trong lồng tre là sáu con quái vật gần giống cá. Trên người mọc vảy đen nhánh, không có tròng mắt, bên trong chỉ có hai nhãn cầu trắng hết, trên người còn mọc bốn cái chân kỳ dị.
Bốn cái chân kia vừa to vừa ngắn lại toàn thịt là thịt, nhưng cực kì cứng rắn, có lực. Đạp đạp mấy cái liền khiến cái lồng tre lăn mấy vòng trên đất.
Tình cảnh này khiến mọi người lạnh sống lưng không thôi.
"Quái...quái vật!"
"Lập tức mang tới phòng thí nghiệm!" Du Hành nói, sau đó đáp lời người khác: "Bắt đầu từ bây giờ người ở đây không được tự ý rời đi, phải chờ chỉ thị từ bên trên." Sau đó để phụ tá mà cậu tín nhiệm nhất ở lại trông coi, còn cậu thì tự mình đi báo cáo với cấp trên.
Quả nhiên thượng cấp rất quan tâm chuyện này.
Nếu làm lộ chuyện này ra ngoài thì nhất định sẽ khiến khu an toàn rơi vào khủng hoảng!
"Cậu làm rất đúng, giờ cậu về đơn vị trước đi, trước tiên cứ để ý đội cậu dẫn ra ngoài lần này, chờ chỉ thị tiếp theo của tôi."
"Vâng!"
Viện khoa học ở hội quán thể dục Hà Cai vội vàng tiến vào quá trình nghiên cứu, bọn Du Hành phát biểu với mọi người, sau đó cũng trở lại công việc bình thường.
Bên viện khoa học cũng nghiên cứu ra được kết quả.
"Đây là một chủng loại cá biến dị do sương độc làm ô nhiễm nước ở biển, tuần hoàn trong cơ thể chúng đã bị biển đổi làm sinh ra tứ chi để chúng có thể đi lại trên bờ, răng cũng trở nên có lực cắn hơn...
Không phải Lục đội trưởng từng nói bắt được chín con sao? Ba con mất tích kia chúng tôi tìm thi thể của ba con đó trong bụng của sáu con còn lại, chắc hẳn là chưa tiêu hóa hết. Trong người chúng có bộ phận trữ đồ, những thứ không tiêu hóa hết đều ở trong đó..."
Thượng cấp hội quán thể dục Hà Cai nghe xong thì đổi sắc mặt: "Bọn chúng không chỉ ăn đồng loại mà còn công kích con người... ông vừa nói chúng là một loài cá dưới biển sâu sao?"
"Đúng vậy, không sai. Tôi đã hỏi Lục đội trưởng, cậu ta đã xác nhận khu phía Nam gặp ba cơn bão, khu an toàn Trạch Khố cũng bị nhấn chìm hoàn toàn."
Chuyện này thượng cấp đã biết, dù sao đó cũng là chuyện rất lớn.
Chỉ là chẳng ai biết được đám quái ngư kia cũng bị cuốn lên cạn luôn?
"Được, rôi đã biết rồi. Còn bụi hoa máu đen mà họ mang về được kia nghiên cứu tới đâu rồi?"
"Đã có chút tiến triển rồi, qua ba ngày nữa tôi sẽ mang bản báo cáo chi tiết lên cho ngái."
"Được rồi, cực khổ cho mọi người."
Khu an toàn nhanh chóng cho người tới gần bắc hải thăm dò, thật may ở đó không xuất hiện quái ngư. Xem ra ngọn nguồn đều từ Hải vực phía nam.
Bọn Du Hành lại nhận được một nhiệm vụ khác.
"Quay lại phía Nam, thăm dò rõ khu vực hoạt động và số lượng của đám quái ngư..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.