[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay
Chương 68: Hòn Đá Phục Sinh (2/2)
Bạch Hải Hầu
02/11/2021
Trái tim Harry bỗng nhói đau, cảm giác nghẹt thở thình lình ập đến khiến y xuýt nữa bước hụt bậc cầu thang mà ngã xuống. Cũng may Ron nhanh tay
lẹ mắt, vội vàng đưa tay kéo y lại. Cậu thiếu niên tóc đỏ không yên lòng mà lay cánh tay y, hỏi: "Harry, bồ không sao chứ?"
Ánh mắt vẫn còn hoảng hốt, y cũng không đáp lời Ron. Từ sau khi biết Snape đã bị Voldemort gọi đi, nỗi sợ hãi không nói được thành lời không ngừng lan rộng trong lòng y. Mấy chục phút ngắn ngủi, y lại cảm thấy dài đằng đẵng như đã qua nửa thế kỷ.
"Harry..." Ron nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời đã bắt đầu sáng lên nhắc nhở cậu về thời gian. Đối mặt với trạng thái tinh thần rệu rã của người bạn thân, Ron cắn răng mà nói: "Mình biết bồ rất khó buông bỏ, nhưng bọn mình phải đi thôi, Harry! Mình thề với bồ, hai ta trở về thu xếp chuyện trong thế giới hiện thực một chút, sắp đặt xong lý do thì sẽ lập tức quay lại, được không? Bọn mình có thể..."
"Chẳng lẽ đến hừng đông thì bọn mình sẽ giống như tiên cá, biến thành bọt biển rồi tan biến ư?" Harry nở nụ cười thê thảm, bàn tay siết chặt lại đấm mạnh lên bức tường đá của lâu đài. "Để thế giới hiện thực đi đời nhà ma đi! Mình không quan tâm nữa!"
Sắc mặt của Ron thoáng cái trắng bệch. Cậu buồn bã đặt tay lên vai người bạn thân đang gục đầu run khẽ của mình, lặng lẽ an ủi y. Tuy cậu rất thích lôi mối quan hệ giữa Harry và vị giáo sư mình từng căm ghét nhất ra đùa giỡn, nhưng thật ra cả cậu và Hermione đều hiểu rất rõ, tình cảm mà Harry khát vọng là thứ họ không thể nào giúp y có được, là điều Ginny đã chờ đợi rất nhiều năm rồi cuối cùng vẫn mất đi. Thông qua cỗ máy thời gian, hai người họ đã gián tiếp chứng minh tình cảm này, từ hoang mang đến thuần túy, từ mong manh đến nồng sâu.
Cái chết của Lupin như con dao đâm vào trái tim rất nhiều người. Mà người bị tổn thương sâu sắc nhất, ngoài Sirius ra thì chính là Harry. "Mất đi" không còn là lời nói suông hay chuyện xa vời nữa. Ngay cậu còn không dám nghĩ tới hậu quả khi Snape rời khỏi Hogwarts, huống chi là Harry?
"Bọn mình có thể trở về lần nữa, bọn mình có thể thay đổi tất cả những chuyện này. Harry, bồ nhất định phải tin tưởng quyết định của bản thân."
Tiếng nói kiên trì của cậu thiếu niên truyền vào tai Harry. Y vừa gật đầu một cách mịt mờ thì chợt nghe thấy một giọng nói hơi quen vang lên từ khúc hành lang phía trên.
"Ồ? Số người tử vong? Không tính nhầm chứ, chỉ có Remus Lupin thôi?"
Ron cau chặt mày, thở phì phò mà nói: "Sao con cóc đó lại ở đây?"
Harry bước nhanh lên cầu thang. Umbridge mặc một cây hồng phấn đang ghi chép vào sổ với điệu bộ kiêu căng. Mụ hếch cằm lên nói với Kingsley: "Anh cũng biết trong Bộ bận thế nào. Để tôi phát biểu thì Bộ trưởng vốn không nên phái người tới đây nữa. Khi nào về anh tiện thể báo cáo chút đi."
Sirius hai mắt đỏ ngầu gầm lên dữ dằn: "Điều tra sau khi mọi việc xong xuôi đúng là tác phong của Bộ Phép thuật! Có thể mời bà ghi chép xong thì cút cho mau không?"
Umbridge bĩu môi với vẻ chán ghét. Hiển nhiên cho dù Sirius đã được rửa sạch tội danh thì trong mắt mụ, gã vẫn là một kẻ mang tội giết người. "Black, anh nên thấy may mắn cho Remus Lupin. May là anh ta đã chết, nói không chừng còn có thể nhận được một cái huân chương Merlin. Nếu anh ta chưa chết, thì riêng việc sử dụng Lời nguyền không thể tha thứ đã đủ để anh ta ở lại Azkaban hết nửa đời còn lại rồi."
Một tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ trong cổ họng người đàn ông khôi ngô, nghe như thể ngay giây tiếp theo gã sẽ nhào tới giết người. Kingsley giữ thật chặt hai tay Sirius lại, không ngừng nhắc gã phải bình tĩnh.
Harry hít một hơi thật sâu, tiếp đó đẩy Ron đang nghiến răng nghiến lợi ra, xoay người chạy về phía văn phòng hiệu trưởng.
Cụ Dumbledore có lẽ đang xử lý những chuyện còn lại sau trận hỗn chiến, trong văn phòng chỉ có mình Grindelwald. Ông ta thấy Harry bước vào thì vui vẻ như gặp lại bạn cũ: "Chà, cậu nhóc, cậu biết trong Hogwarts có Tủ biến mất chứ? Ta đã thẩm vấn đám Tử thần thực tử ấy, chúng nói đã tiến vào lâu đài qua Phòng cần thiết."
Trái tim Harry đập hẫng một nhịp, nhưng y không có thời gian để tiêu hóa tin tức về sự phản bội xác thực của Malfoy. Trong đầu hiện lên vô số đoạn hình ảnh chệch hướng so với quá khứ, y nén lại cơn phẫn nộ rõ mồn một đối với chính mình, kêu lên: "Tôi cần phải biết bí mật mà Hòn Đá Phục Sinh ẩn giấu."
Grindelwald chỉ sửng sốt trong thoáng chốc sau đó mỉm cười lắc đầu: "Ablus nói giờ vẫn chưa đến lúc, Harry."
"Tôi cần phải biết ngay bây giờ." Harry không nhượng bộ chút nào. Y mở to hai mắt đối diện với Grindelwald, giọng nói vừa bướng bỉnh vừa cương quyết.
Vị phù thủy già quan sát chàng trai trẻ với vẻ hào hứng, đôi mắt xanh lam nhìn y đầy hứng thú: "Ta cũng không đồng ý giấu cậu, cậu nhóc ạ. Có thể Ablus cho rằng không nên bắt cậu phải gánh chịu quá nhiều nữa. Nhưng ta cảm thấy, sự thương tiếc của ông ấy sẽ chỉ làm cậu nghĩ ngợi lung tung thôi, đúng không?"
Grindelwald không chờ Harry trả lời mà đi thẳng tới chiếc ghế cụ Dumbledore thường ngồi và ngồi xuống, mặt thoáng nét cười: "Nhân lúc Albus chưa về, ta rất vui lòng được nói cho cậu biết, Harry Potter ạ, sự miêu tả và giải thích về Hòn Đá Phục Sinh trong câu chuyện Ba anh em, thật ra chỉ là một loại định nghĩa hạn hẹp và phiến diện. Tác dụng đích thực của Hòn Đá Phục Sinh là, có thể thực hiện nguyện vọng mà cậu khao khát có được nhất trong sâu thẳm đáy lòng vào khoảnh khắc cậu sử dụng nó."
"Nguyện vọng?" Harry lặp lại một lần, không khỏi nhớ tới chuyện trước đây vài ngày Grindelwald đã từng hỏi điều y mong mỏi có được nhất là gì. Y đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa đưa ra được đáp án.
"Không sai." Grindelwald gật đầu, đôi con ngươi linh động sáng lên lấp lánh. "Người trong câu chuyện, cầm vào Hòn Đá Phục Sinh thì đã gặp được người con gái mình yêu thương, bởi vì lòng hắn khát vọng có được người mình yêu. Còn cậu, Harry, Albus nói cho ta biết cậu cũng đã từng lấy được Hòn Đá Phục Sinh. Dứt bỏ quan niệm cố hữu đi, suy nghĩ thật kỹ xem điều cậu khát vọng khi đó là gì?"
Harry rơi vào trầm tư. Trước khi vào rừng Cấm chịu chết, y vừa mới xem ký ức của Snape trong chậu Tưởng ký, thấy người đàn ông cô độc ấy dốc hết tình yêu say đắm của gần như cả cuộc đời cho mẹ y. Y rất hâm mộ tình cảm ấy, thế nhưng nhận thức mịt mờ trong khoảng thời gian ngắn cũng không đủ để y hiểu được niềm khao khát dưới đáy lòng mình. Sở dĩ y gặp được cha mẹ mình, Sirius và Lupin, là bởi...
"Tôi khao khát được yêu, bất kể ngắn ngủi cỡ nào."
Grindelwald tươi cười, mừng rỡ trước sự phối hợp của chàng trai trẻ. Ông ta nói tiếp: "Mà Chúa tể Hắc Ám trẻ tuổi của chúng ta – xin lỗi, trẻ tuổi là nói tương đối so với ta – một phần linh hồn của gã vốn được giấu trong chiếc nhẫn, tiếp đó có một phần khác tới thêm, nguyện vọng của gã ngay lúc đó hẳn là không quá khó đoán nhỉ? Xét thấy gã vừa mới bị cậu giết chết, ta cho rằng điều Voldemort khát vọng nhất chẳng có gì nằm ngoài việc có được một cơ thể chân thật, rời xa cái bóng của tử vong, tiện thể khôi phục tất thảy sức mạnh mà gã có thể nắm giữ. A ha, xem xét từ lần giao chiến giữa Albus và gã vào năm ngoái thì sức mạnh mà Hòn Đá Phục Sinh cho gã có hơi quá mức."
"Nhiều sức mạnh dư thừa như thế..."
"Thời gian để thử thách cậu đến rồi, Harry. Hãy nói cho ta biết, bây giờ mong muốn lớn nhất sâu trong lòng cậu là gì?"
Vị phù thủy già vốn chẳng để ý là bao đến phép lịch sự, nhanh chóng cắt ngang lời của chàng trai trẻ, dù bận vẫn ung dung ngồi chờ đáp án cho câu hỏi của mình.
Harry há miệng, ngay sau đó lại ngậm lại. Trước ngày hôm nay, y đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng đã phác họa nên một bức tranh hoàn hảo, ngay cả nằm mơ cũng bật cười mà tỉnh dậy. Còn bây giờ, trong đầu óc y chỉ còn lại yết hầu be bét máu của Lupin, nỗi phẫn nộ và tuyệt vọng trong mắt Sirius vừa rồi, và cả hình ảnh mà y không bao giờ muốn nhớ lại, trong Lều Hét Snape túm lấy áo choàng y, trút hơi thở cuối cùng. Từng người trong bức tranh hoàn hảo của y lần lượt méo mó rồi tan biến, chỉ còn lại chính y vẫn mỉm cười, cười trong nước mắt. Nếu như kết thúc viên mãn này đã được định sẵn là giả tạo hư vô, nếu như dù làm thế nào y cũng không thể cứu vớt tất cả... Thì thứ mà y bằng lòng buông bỏ đã rất rõ ràng rồi, không phải sao?
Y mở mắt ra, sự kiên quyết lắng sâu trong đôi ngươi xanh biếc. Y cất tiếng, trong lời nói thấm đẫm sự dũng cảm và quyết đoán.
"Tôi muốn tất cả họ đều sống sót, cho dù sống trong thế giới không có tôi, cho dù họ thậm chí không hề nhớ tôi là ai, cũng không sao cả."
Y muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của những người y yêu, dù bản thân y có ở trong bức tranh ấy hay không, cũng đâu có liên quan gì chứ?
Vẻ tán thưởng ánh lên trong mắt Grindelwald, ông ta vui mừng vỗ tay và cười lớn: "Cậu thật sự không hổ là học trò cưng của Albus, Harry Potter ạ. Ta vẫn luôn ghét việc đặt lương thiện và đạo đức lên quá cao, đến mức gần như là dối trá và cổ hủ. Nhưng quả thật ta phải thừa nhận, một linh hồn can đảm ngay cả ước vọng cũng không hề suy xét vì bản thân, nếu so với một linh hồn ích kỷ vĩnh viễn chỉ nghĩ cho chính mình, thì lớn mạnh hơn nhiều! Bạn của cậu đã nói với Albus là hai người sẽ phải rời đi trong tháng này. Còn có gì để do dự chứ? Bọn ta vẫn luôn ở đây, mong đợi gặp lại cậu lần nữa, Harry."
"Thế nhưng." Harry không kìm được mà nôn nóng lên tiếng: "Tôi hoàn toàn chưa..."
"Lần trước lý do cậu chọn phương pháp hủy diệt linh hồn để giết chết Voldemort, ngoại trừ là bởi dũng khí và sự gan dạ sáng suốt ra, e rằng còn vì cậu biết rõ một linh hồn hoàn chỉnh tất nhiên sẽ không thua một linh hồn không trọn vẹn, phải chứ?" Grindelwald học theo cụ Dumbledore mà nháy mắt một cái, cười nói: "Nhược điểm của gã, còn cần ta nói ra nữa sao? Tuy trường hợp của Voldemort có hơi đặc thù, cơ thể và linh hồn gã đã sớm trở thành một phần của Hòn Đá Phục Sinh. Thế nhưng Harry này, mỗi một Trường sinh linh giá của gã bị hủy diệt đều là do bàn tay cậu. Cho dù có Hòn Đá Phục Sinh chống đỡ cho thì gã cũng đã bắt đầu suy yếu rồi. Trừ khi Voldemort thông minh đến mức dung hợp những Trường sinh linh giá còn lại về cơ thể, nếu không thì thắng lợi của cậu là điều không thể nghi ngờ."
Chàng trai trẻ cúi đầu im lặng trong chốc lát, tiếng tim đập của y vang dội trong không gian. Grindelwald kiên nhẫn chờ đợi, rồi lại bỗng nhiên kêu lên "ai da" như thể vừa tỉnh ngộ. Ánh mắt ông ta nhìn Harry có thêm rất nhiều sự thấu hiểu: "Cậu đang lo... Ta hiểu, nhóc ạ, loại thấp thỏm bất an cứ lặp đi lặp lại này dằn vặt người ta ghê lắm. Thế nhưng cậu ở lại thì làm được gì chứ? Tin ta đi, sự ngu xuẩn của Voldemort sẽ không lan đến việc đối phó với kẻ địch. Gã căm hận việc mình có bất cứ nhược điểm nào, đồng thời, gã rất thích nắm nhược điểm của người khác trong tay. Cậu hoàn toàn không biết thân phận của Snape đã bị bại lộ hay chưa, đúng không? Cho dù Voldemort có hoài nghi, gã có lỗ mãng đến mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ không giết Snape ngay."
Harry bình tĩnh nhìn mặt đất, như thể nơi ấy có thứ gì đó không thể không nhìn. Cuối cùng, y chỉ có thể khuất phục trước lý trí đang vượt trên sự nôn nóng và cấp bách đan xen. Y lấy từ trong áo choàng ra chiếc cúc áo đại diện cho mình do Hermione chế tác, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Grindelwald.
"... Nếu như có tin tức của Severus, xin nhất định hãy nói cho tôi biết."
"Cậu nhóc." Grindelwald cầm chiếc cúc áo, giơ ly rượu lên không trung làm động tác cụng ly, nụ cười mỉm khiến ông ta trông giống như một ông lão hiền lành: "Chúc chúng ta đều có được may mắn."
Harry mỉm cười yếu ớt, xoay người đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng. Cậu thiếu niên tóc đỏ đang chờ ở bên cạnh cặp thú đá, thấy Harry thì bĩu môi nhún vai nói: "Mình biết ngay là bồ ở đây mà."
"Ron." Harry thở dài, có phần không biết nên thuật lại thế nào: "Đám Tử thần thực tử ấy, tiến vào thông qua Tủ biến mất trong Phòng cần thiết."
"Mình biết." Ron tiếp lời một cách nhanh chóng, nụ cười tươi vẫn còn nguyên trên mặt, chẳng qua có mang chút sầu khổ: "Từ hôm qua Draco vẫn chưa về trường, không phải sao? Thật ra mình cũng giống bồ, vào lúc nhìn thấy đám Tử thần thực tử ấy thì đã suy nghĩ cẩn thận... Chẳng qua... Không muốn thừa nhận mà thôi."
"Bọn mình ngốc thật, Harry à, thời gian đã trêu đùa chúng ta." Cậu thiếu niên Gryffindor tóc đỏ chậm rãi thở dài, sắc mặt trắng bệch khiến những đốm tàn nhang càng thêm nổi bật. Một cậu bé bình thường, cũng là người bạn mà Kẻ Được Chọn tin tưởng nhất, không thể rời bỏ. "Tất cả những chuyện bọn mình đã trải qua, Draco đều không từng nếm trải. Cậu ta không biết mỗi con đường sẽ có kết quả thế nào, sao có thể tin tưởng bọn mình một cách đơn thuần chứ? Bọn mình vốn cũng không hiểu cậu ta, lại đơn phương cho rằng cậu ta có thể dễ dàng buông lòng đề phòng, trao đi tấm lòng chân thật."
Ron cảm khái mà sụp vai xuống, sau đó lại tức khắc lạc quan trở lại: "Nhưng vẫn may, bọn mình còn có cơ hội trở về lần nữa! Harry, vứt hết lo âu và đau xót ra sau đầu đi, đây không phải sự thật, cũng sẽ không phải kết cục."
Harry không kìm được mà đấm nhẹ một cú vào vai Ron, đôi môi vặn vẹo thành một nụ cười xấu xí. Có rất nhiều điều y không cần nói ra, bởi vì hai người đều hiểu.
Cảm ơn bồ, Ron, vì không trách cứ mình.
Đừng ngốc thế. Từ khi bắt đầu mình cũng đã nói, đây không phải chuyện một mình bồ có thể gánh vác.
"Bồ đã học thuộc đoạn ma văn cổ kia chưa? Hay bộ định túm tay mình để trở về?"
Ron tức khắc nhướng mày, trả lời lớn tiếng: "Ma văn cổ? Đừng đùa! Mình đọc làu làu từ lâu rồi!"
Cùng lúc đó, ở trang viên Malfoy, Draco Malfoy rúc sâu vào trong lòng cha mình. Lucius vẫn đang mặc quần áo tù trên người, mái tóc bạch kim mềm mượt giờ cáu bẩn bết dính lại. Draco nghe thật kỹ tiếng tim đập trong lồng ngực cha, nỗi buồn đau và tự trách bỗng dâng lên ào ạt. Cậu ta không nhịn được mà bật khóc khe khẽ.
Lucius dịu dàng xoa tóc Draco, đôi mắt xám bạc lãnh đạm nhìn lướt qua bốn phía, nét âm u thấp thoáng sâu trong con ngươi.
"Đây không phải là lỗi của con, con trai ta."
Có điều, bắt một người nhà Malfoy phải chịu sự đau lòng và tủi nhục thế này, chủ nhân của ta à, cho dù ngài có tôn quý nhường nào, cũng đừng nghĩ sẽ thoát thân một cách dễ dàng.
Harry sải bước đến trước cửa văn phòng Bộ trưởng, vừa định đẩy cửa tiến vào thì một giọng nói truyền ra từ bên trong khiến sắc mặt y tức khắc sa sầm xuống.
"Cô nói Bộ trưởng của chúng ta đi đầu rồi, Granger? Cả sáng nay không thấy anh ta đâu nha. Cho dù là Bộ trưởng Bộ Phép thuật, cũng không thể tùy tiện rời khỏi cương vị công tác, cô nói đúng không?"
Chàng trai trẻ đẩy cửa ra với khuôn mặt không có biểu cảm gì, tức thì nhìn thấy Umbridge giật nảy mình. Nghĩ đến lời của mụ sau khi Lupin qua đời, sự độc địa tàn khốc không kiềm chế được mà trào dâng trong lòng Harry.
"Tự tiện xông vào văn phòng Bộ trưởng, Dolores, bà muốn lấy cắp thông tin cơ mật, bị đưa vào Azkaban hả?"
Khuôn mặt Umbridge sung huyết đến mức đỏ bừng. Mụ trợn trừng mắt nhìn Harry và Hermione một cách hung tợn rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Hermione cau mày nhìn Umbridge rời đi, sau đó liếc nhìn Harry, cất tiếng vừa nghiêm khắc vừa đúng chuẩn mực: "Bộ trưởng, sau này nếu như ngài muốn xin nghỉ, xin hãy tìm lý do hợp lý một chút! Đi xem bóng cùng Ron Weasley là chuyện gì đây?"
Harry đi tới bên cạnh Hermione, nói khẽ với vẻ mệt mỏi: "Thầy Remus... Hermione à, thầy ấy bị Greyback... Đềup là lỗi của mình."
Cô phù thủy thông minh ngạc nhiên một thoáng, sau đó ánh mắt dần trở nên mềm mại. Cô vỗ về chàng trai trẻ một cách dịu dàng: "Chuyện thầy Remus bị Greyback cắn chết, sao có thể trách bồ chứ Harry? Đây đều là chuyện đã qua, thứ bồ nên nhìn vào là cuộc sống hiện tại. Mình ngăn cản bồ sử dụng cỗ máy thời gian, cũng là bởi mình biết bên trong nó có rất nhiều nhân tố không ổn định. Harry, mình nghĩ bồ đã hiểu, bất kể bồ cố gắng thế nào, có lẽ chỉ có thể khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn."
Chàng trai trẻ hít vào một hơi lạnh buốt, lùi về phía sau một bước. Y nhìn chằm chằm vào Hermione rất lâu, cuối cùng cúi đầu, nói với giọng thương cảm: "Để mình ở một mình một lúc nhé, Hermione."
Cô phù thủy do dự trong thoáng chốc, nhìn y với ánh mắt lo lắng rồi rời khỏi văn phòng Bộ trưởng.
Hermione đã bị thay đổi ký ức. Bắt đầu từ khoảnh khắc cô ấy không còn thao tác cỗ máy thời gian, cô ấy cũng đã không thể chia sẻ cùng y nữa, bất kể là vui sướng hay khổ đau.
Cỗ máy này đáng sợ biết bao. Có lẽ sẽ có một ngày, y thật sự sẽ giống như Drynbia, bị tất cả họ quên đi hoàn toàn?
Y không kiềm chế được mà run lẩy bẩy. Từ quá khứ cho đến hiện tại, nỗi sợ hãi bị đè nén khiến y thô bạo gạt tung chồng văn kiện thật dày chất đống trên bàn làm việc. Giữa đám giấy tờ tung bay lả tả, Harry luồn tay vào mái tóc đen rối bù, bấu thật mạnh đầu ngón tay xuống da đầu, chịu đựng cơn đau gần như là tự ngược đãi.
Đi sai một bước, tất thảy tiêu tan. Toàn bộ những cố gắng trước mắt, bỗng dưng đều trở nên chẳng còn quan trọng.
Thế nhưng y đã không còn dừng tay được nữa, không phải sao?
Y yêu họ. Đây là chút kiên định và hy vọng cuối cùng y còn sót lại.
– TBC –
Ánh mắt vẫn còn hoảng hốt, y cũng không đáp lời Ron. Từ sau khi biết Snape đã bị Voldemort gọi đi, nỗi sợ hãi không nói được thành lời không ngừng lan rộng trong lòng y. Mấy chục phút ngắn ngủi, y lại cảm thấy dài đằng đẵng như đã qua nửa thế kỷ.
"Harry..." Ron nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời đã bắt đầu sáng lên nhắc nhở cậu về thời gian. Đối mặt với trạng thái tinh thần rệu rã của người bạn thân, Ron cắn răng mà nói: "Mình biết bồ rất khó buông bỏ, nhưng bọn mình phải đi thôi, Harry! Mình thề với bồ, hai ta trở về thu xếp chuyện trong thế giới hiện thực một chút, sắp đặt xong lý do thì sẽ lập tức quay lại, được không? Bọn mình có thể..."
"Chẳng lẽ đến hừng đông thì bọn mình sẽ giống như tiên cá, biến thành bọt biển rồi tan biến ư?" Harry nở nụ cười thê thảm, bàn tay siết chặt lại đấm mạnh lên bức tường đá của lâu đài. "Để thế giới hiện thực đi đời nhà ma đi! Mình không quan tâm nữa!"
Sắc mặt của Ron thoáng cái trắng bệch. Cậu buồn bã đặt tay lên vai người bạn thân đang gục đầu run khẽ của mình, lặng lẽ an ủi y. Tuy cậu rất thích lôi mối quan hệ giữa Harry và vị giáo sư mình từng căm ghét nhất ra đùa giỡn, nhưng thật ra cả cậu và Hermione đều hiểu rất rõ, tình cảm mà Harry khát vọng là thứ họ không thể nào giúp y có được, là điều Ginny đã chờ đợi rất nhiều năm rồi cuối cùng vẫn mất đi. Thông qua cỗ máy thời gian, hai người họ đã gián tiếp chứng minh tình cảm này, từ hoang mang đến thuần túy, từ mong manh đến nồng sâu.
Cái chết của Lupin như con dao đâm vào trái tim rất nhiều người. Mà người bị tổn thương sâu sắc nhất, ngoài Sirius ra thì chính là Harry. "Mất đi" không còn là lời nói suông hay chuyện xa vời nữa. Ngay cậu còn không dám nghĩ tới hậu quả khi Snape rời khỏi Hogwarts, huống chi là Harry?
"Bọn mình có thể trở về lần nữa, bọn mình có thể thay đổi tất cả những chuyện này. Harry, bồ nhất định phải tin tưởng quyết định của bản thân."
Tiếng nói kiên trì của cậu thiếu niên truyền vào tai Harry. Y vừa gật đầu một cách mịt mờ thì chợt nghe thấy một giọng nói hơi quen vang lên từ khúc hành lang phía trên.
"Ồ? Số người tử vong? Không tính nhầm chứ, chỉ có Remus Lupin thôi?"
Ron cau chặt mày, thở phì phò mà nói: "Sao con cóc đó lại ở đây?"
Harry bước nhanh lên cầu thang. Umbridge mặc một cây hồng phấn đang ghi chép vào sổ với điệu bộ kiêu căng. Mụ hếch cằm lên nói với Kingsley: "Anh cũng biết trong Bộ bận thế nào. Để tôi phát biểu thì Bộ trưởng vốn không nên phái người tới đây nữa. Khi nào về anh tiện thể báo cáo chút đi."
Sirius hai mắt đỏ ngầu gầm lên dữ dằn: "Điều tra sau khi mọi việc xong xuôi đúng là tác phong của Bộ Phép thuật! Có thể mời bà ghi chép xong thì cút cho mau không?"
Umbridge bĩu môi với vẻ chán ghét. Hiển nhiên cho dù Sirius đã được rửa sạch tội danh thì trong mắt mụ, gã vẫn là một kẻ mang tội giết người. "Black, anh nên thấy may mắn cho Remus Lupin. May là anh ta đã chết, nói không chừng còn có thể nhận được một cái huân chương Merlin. Nếu anh ta chưa chết, thì riêng việc sử dụng Lời nguyền không thể tha thứ đã đủ để anh ta ở lại Azkaban hết nửa đời còn lại rồi."
Một tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ trong cổ họng người đàn ông khôi ngô, nghe như thể ngay giây tiếp theo gã sẽ nhào tới giết người. Kingsley giữ thật chặt hai tay Sirius lại, không ngừng nhắc gã phải bình tĩnh.
Harry hít một hơi thật sâu, tiếp đó đẩy Ron đang nghiến răng nghiến lợi ra, xoay người chạy về phía văn phòng hiệu trưởng.
Cụ Dumbledore có lẽ đang xử lý những chuyện còn lại sau trận hỗn chiến, trong văn phòng chỉ có mình Grindelwald. Ông ta thấy Harry bước vào thì vui vẻ như gặp lại bạn cũ: "Chà, cậu nhóc, cậu biết trong Hogwarts có Tủ biến mất chứ? Ta đã thẩm vấn đám Tử thần thực tử ấy, chúng nói đã tiến vào lâu đài qua Phòng cần thiết."
Trái tim Harry đập hẫng một nhịp, nhưng y không có thời gian để tiêu hóa tin tức về sự phản bội xác thực của Malfoy. Trong đầu hiện lên vô số đoạn hình ảnh chệch hướng so với quá khứ, y nén lại cơn phẫn nộ rõ mồn một đối với chính mình, kêu lên: "Tôi cần phải biết bí mật mà Hòn Đá Phục Sinh ẩn giấu."
Grindelwald chỉ sửng sốt trong thoáng chốc sau đó mỉm cười lắc đầu: "Ablus nói giờ vẫn chưa đến lúc, Harry."
"Tôi cần phải biết ngay bây giờ." Harry không nhượng bộ chút nào. Y mở to hai mắt đối diện với Grindelwald, giọng nói vừa bướng bỉnh vừa cương quyết.
Vị phù thủy già quan sát chàng trai trẻ với vẻ hào hứng, đôi mắt xanh lam nhìn y đầy hứng thú: "Ta cũng không đồng ý giấu cậu, cậu nhóc ạ. Có thể Ablus cho rằng không nên bắt cậu phải gánh chịu quá nhiều nữa. Nhưng ta cảm thấy, sự thương tiếc của ông ấy sẽ chỉ làm cậu nghĩ ngợi lung tung thôi, đúng không?"
Grindelwald không chờ Harry trả lời mà đi thẳng tới chiếc ghế cụ Dumbledore thường ngồi và ngồi xuống, mặt thoáng nét cười: "Nhân lúc Albus chưa về, ta rất vui lòng được nói cho cậu biết, Harry Potter ạ, sự miêu tả và giải thích về Hòn Đá Phục Sinh trong câu chuyện Ba anh em, thật ra chỉ là một loại định nghĩa hạn hẹp và phiến diện. Tác dụng đích thực của Hòn Đá Phục Sinh là, có thể thực hiện nguyện vọng mà cậu khao khát có được nhất trong sâu thẳm đáy lòng vào khoảnh khắc cậu sử dụng nó."
"Nguyện vọng?" Harry lặp lại một lần, không khỏi nhớ tới chuyện trước đây vài ngày Grindelwald đã từng hỏi điều y mong mỏi có được nhất là gì. Y đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa đưa ra được đáp án.
"Không sai." Grindelwald gật đầu, đôi con ngươi linh động sáng lên lấp lánh. "Người trong câu chuyện, cầm vào Hòn Đá Phục Sinh thì đã gặp được người con gái mình yêu thương, bởi vì lòng hắn khát vọng có được người mình yêu. Còn cậu, Harry, Albus nói cho ta biết cậu cũng đã từng lấy được Hòn Đá Phục Sinh. Dứt bỏ quan niệm cố hữu đi, suy nghĩ thật kỹ xem điều cậu khát vọng khi đó là gì?"
Harry rơi vào trầm tư. Trước khi vào rừng Cấm chịu chết, y vừa mới xem ký ức của Snape trong chậu Tưởng ký, thấy người đàn ông cô độc ấy dốc hết tình yêu say đắm của gần như cả cuộc đời cho mẹ y. Y rất hâm mộ tình cảm ấy, thế nhưng nhận thức mịt mờ trong khoảng thời gian ngắn cũng không đủ để y hiểu được niềm khao khát dưới đáy lòng mình. Sở dĩ y gặp được cha mẹ mình, Sirius và Lupin, là bởi...
"Tôi khao khát được yêu, bất kể ngắn ngủi cỡ nào."
Grindelwald tươi cười, mừng rỡ trước sự phối hợp của chàng trai trẻ. Ông ta nói tiếp: "Mà Chúa tể Hắc Ám trẻ tuổi của chúng ta – xin lỗi, trẻ tuổi là nói tương đối so với ta – một phần linh hồn của gã vốn được giấu trong chiếc nhẫn, tiếp đó có một phần khác tới thêm, nguyện vọng của gã ngay lúc đó hẳn là không quá khó đoán nhỉ? Xét thấy gã vừa mới bị cậu giết chết, ta cho rằng điều Voldemort khát vọng nhất chẳng có gì nằm ngoài việc có được một cơ thể chân thật, rời xa cái bóng của tử vong, tiện thể khôi phục tất thảy sức mạnh mà gã có thể nắm giữ. A ha, xem xét từ lần giao chiến giữa Albus và gã vào năm ngoái thì sức mạnh mà Hòn Đá Phục Sinh cho gã có hơi quá mức."
"Nhiều sức mạnh dư thừa như thế..."
"Thời gian để thử thách cậu đến rồi, Harry. Hãy nói cho ta biết, bây giờ mong muốn lớn nhất sâu trong lòng cậu là gì?"
Vị phù thủy già vốn chẳng để ý là bao đến phép lịch sự, nhanh chóng cắt ngang lời của chàng trai trẻ, dù bận vẫn ung dung ngồi chờ đáp án cho câu hỏi của mình.
Harry há miệng, ngay sau đó lại ngậm lại. Trước ngày hôm nay, y đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng đã phác họa nên một bức tranh hoàn hảo, ngay cả nằm mơ cũng bật cười mà tỉnh dậy. Còn bây giờ, trong đầu óc y chỉ còn lại yết hầu be bét máu của Lupin, nỗi phẫn nộ và tuyệt vọng trong mắt Sirius vừa rồi, và cả hình ảnh mà y không bao giờ muốn nhớ lại, trong Lều Hét Snape túm lấy áo choàng y, trút hơi thở cuối cùng. Từng người trong bức tranh hoàn hảo của y lần lượt méo mó rồi tan biến, chỉ còn lại chính y vẫn mỉm cười, cười trong nước mắt. Nếu như kết thúc viên mãn này đã được định sẵn là giả tạo hư vô, nếu như dù làm thế nào y cũng không thể cứu vớt tất cả... Thì thứ mà y bằng lòng buông bỏ đã rất rõ ràng rồi, không phải sao?
Y mở mắt ra, sự kiên quyết lắng sâu trong đôi ngươi xanh biếc. Y cất tiếng, trong lời nói thấm đẫm sự dũng cảm và quyết đoán.
"Tôi muốn tất cả họ đều sống sót, cho dù sống trong thế giới không có tôi, cho dù họ thậm chí không hề nhớ tôi là ai, cũng không sao cả."
Y muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của những người y yêu, dù bản thân y có ở trong bức tranh ấy hay không, cũng đâu có liên quan gì chứ?
Vẻ tán thưởng ánh lên trong mắt Grindelwald, ông ta vui mừng vỗ tay và cười lớn: "Cậu thật sự không hổ là học trò cưng của Albus, Harry Potter ạ. Ta vẫn luôn ghét việc đặt lương thiện và đạo đức lên quá cao, đến mức gần như là dối trá và cổ hủ. Nhưng quả thật ta phải thừa nhận, một linh hồn can đảm ngay cả ước vọng cũng không hề suy xét vì bản thân, nếu so với một linh hồn ích kỷ vĩnh viễn chỉ nghĩ cho chính mình, thì lớn mạnh hơn nhiều! Bạn của cậu đã nói với Albus là hai người sẽ phải rời đi trong tháng này. Còn có gì để do dự chứ? Bọn ta vẫn luôn ở đây, mong đợi gặp lại cậu lần nữa, Harry."
"Thế nhưng." Harry không kìm được mà nôn nóng lên tiếng: "Tôi hoàn toàn chưa..."
"Lần trước lý do cậu chọn phương pháp hủy diệt linh hồn để giết chết Voldemort, ngoại trừ là bởi dũng khí và sự gan dạ sáng suốt ra, e rằng còn vì cậu biết rõ một linh hồn hoàn chỉnh tất nhiên sẽ không thua một linh hồn không trọn vẹn, phải chứ?" Grindelwald học theo cụ Dumbledore mà nháy mắt một cái, cười nói: "Nhược điểm của gã, còn cần ta nói ra nữa sao? Tuy trường hợp của Voldemort có hơi đặc thù, cơ thể và linh hồn gã đã sớm trở thành một phần của Hòn Đá Phục Sinh. Thế nhưng Harry này, mỗi một Trường sinh linh giá của gã bị hủy diệt đều là do bàn tay cậu. Cho dù có Hòn Đá Phục Sinh chống đỡ cho thì gã cũng đã bắt đầu suy yếu rồi. Trừ khi Voldemort thông minh đến mức dung hợp những Trường sinh linh giá còn lại về cơ thể, nếu không thì thắng lợi của cậu là điều không thể nghi ngờ."
Chàng trai trẻ cúi đầu im lặng trong chốc lát, tiếng tim đập của y vang dội trong không gian. Grindelwald kiên nhẫn chờ đợi, rồi lại bỗng nhiên kêu lên "ai da" như thể vừa tỉnh ngộ. Ánh mắt ông ta nhìn Harry có thêm rất nhiều sự thấu hiểu: "Cậu đang lo... Ta hiểu, nhóc ạ, loại thấp thỏm bất an cứ lặp đi lặp lại này dằn vặt người ta ghê lắm. Thế nhưng cậu ở lại thì làm được gì chứ? Tin ta đi, sự ngu xuẩn của Voldemort sẽ không lan đến việc đối phó với kẻ địch. Gã căm hận việc mình có bất cứ nhược điểm nào, đồng thời, gã rất thích nắm nhược điểm của người khác trong tay. Cậu hoàn toàn không biết thân phận của Snape đã bị bại lộ hay chưa, đúng không? Cho dù Voldemort có hoài nghi, gã có lỗ mãng đến mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ không giết Snape ngay."
Harry bình tĩnh nhìn mặt đất, như thể nơi ấy có thứ gì đó không thể không nhìn. Cuối cùng, y chỉ có thể khuất phục trước lý trí đang vượt trên sự nôn nóng và cấp bách đan xen. Y lấy từ trong áo choàng ra chiếc cúc áo đại diện cho mình do Hermione chế tác, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Grindelwald.
"... Nếu như có tin tức của Severus, xin nhất định hãy nói cho tôi biết."
"Cậu nhóc." Grindelwald cầm chiếc cúc áo, giơ ly rượu lên không trung làm động tác cụng ly, nụ cười mỉm khiến ông ta trông giống như một ông lão hiền lành: "Chúc chúng ta đều có được may mắn."
Harry mỉm cười yếu ớt, xoay người đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng. Cậu thiếu niên tóc đỏ đang chờ ở bên cạnh cặp thú đá, thấy Harry thì bĩu môi nhún vai nói: "Mình biết ngay là bồ ở đây mà."
"Ron." Harry thở dài, có phần không biết nên thuật lại thế nào: "Đám Tử thần thực tử ấy, tiến vào thông qua Tủ biến mất trong Phòng cần thiết."
"Mình biết." Ron tiếp lời một cách nhanh chóng, nụ cười tươi vẫn còn nguyên trên mặt, chẳng qua có mang chút sầu khổ: "Từ hôm qua Draco vẫn chưa về trường, không phải sao? Thật ra mình cũng giống bồ, vào lúc nhìn thấy đám Tử thần thực tử ấy thì đã suy nghĩ cẩn thận... Chẳng qua... Không muốn thừa nhận mà thôi."
"Bọn mình ngốc thật, Harry à, thời gian đã trêu đùa chúng ta." Cậu thiếu niên Gryffindor tóc đỏ chậm rãi thở dài, sắc mặt trắng bệch khiến những đốm tàn nhang càng thêm nổi bật. Một cậu bé bình thường, cũng là người bạn mà Kẻ Được Chọn tin tưởng nhất, không thể rời bỏ. "Tất cả những chuyện bọn mình đã trải qua, Draco đều không từng nếm trải. Cậu ta không biết mỗi con đường sẽ có kết quả thế nào, sao có thể tin tưởng bọn mình một cách đơn thuần chứ? Bọn mình vốn cũng không hiểu cậu ta, lại đơn phương cho rằng cậu ta có thể dễ dàng buông lòng đề phòng, trao đi tấm lòng chân thật."
Ron cảm khái mà sụp vai xuống, sau đó lại tức khắc lạc quan trở lại: "Nhưng vẫn may, bọn mình còn có cơ hội trở về lần nữa! Harry, vứt hết lo âu và đau xót ra sau đầu đi, đây không phải sự thật, cũng sẽ không phải kết cục."
Harry không kìm được mà đấm nhẹ một cú vào vai Ron, đôi môi vặn vẹo thành một nụ cười xấu xí. Có rất nhiều điều y không cần nói ra, bởi vì hai người đều hiểu.
Cảm ơn bồ, Ron, vì không trách cứ mình.
Đừng ngốc thế. Từ khi bắt đầu mình cũng đã nói, đây không phải chuyện một mình bồ có thể gánh vác.
"Bồ đã học thuộc đoạn ma văn cổ kia chưa? Hay bộ định túm tay mình để trở về?"
Ron tức khắc nhướng mày, trả lời lớn tiếng: "Ma văn cổ? Đừng đùa! Mình đọc làu làu từ lâu rồi!"
Cùng lúc đó, ở trang viên Malfoy, Draco Malfoy rúc sâu vào trong lòng cha mình. Lucius vẫn đang mặc quần áo tù trên người, mái tóc bạch kim mềm mượt giờ cáu bẩn bết dính lại. Draco nghe thật kỹ tiếng tim đập trong lồng ngực cha, nỗi buồn đau và tự trách bỗng dâng lên ào ạt. Cậu ta không nhịn được mà bật khóc khe khẽ.
Lucius dịu dàng xoa tóc Draco, đôi mắt xám bạc lãnh đạm nhìn lướt qua bốn phía, nét âm u thấp thoáng sâu trong con ngươi.
"Đây không phải là lỗi của con, con trai ta."
Có điều, bắt một người nhà Malfoy phải chịu sự đau lòng và tủi nhục thế này, chủ nhân của ta à, cho dù ngài có tôn quý nhường nào, cũng đừng nghĩ sẽ thoát thân một cách dễ dàng.
Harry sải bước đến trước cửa văn phòng Bộ trưởng, vừa định đẩy cửa tiến vào thì một giọng nói truyền ra từ bên trong khiến sắc mặt y tức khắc sa sầm xuống.
"Cô nói Bộ trưởng của chúng ta đi đầu rồi, Granger? Cả sáng nay không thấy anh ta đâu nha. Cho dù là Bộ trưởng Bộ Phép thuật, cũng không thể tùy tiện rời khỏi cương vị công tác, cô nói đúng không?"
Chàng trai trẻ đẩy cửa ra với khuôn mặt không có biểu cảm gì, tức thì nhìn thấy Umbridge giật nảy mình. Nghĩ đến lời của mụ sau khi Lupin qua đời, sự độc địa tàn khốc không kiềm chế được mà trào dâng trong lòng Harry.
"Tự tiện xông vào văn phòng Bộ trưởng, Dolores, bà muốn lấy cắp thông tin cơ mật, bị đưa vào Azkaban hả?"
Khuôn mặt Umbridge sung huyết đến mức đỏ bừng. Mụ trợn trừng mắt nhìn Harry và Hermione một cách hung tợn rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Hermione cau mày nhìn Umbridge rời đi, sau đó liếc nhìn Harry, cất tiếng vừa nghiêm khắc vừa đúng chuẩn mực: "Bộ trưởng, sau này nếu như ngài muốn xin nghỉ, xin hãy tìm lý do hợp lý một chút! Đi xem bóng cùng Ron Weasley là chuyện gì đây?"
Harry đi tới bên cạnh Hermione, nói khẽ với vẻ mệt mỏi: "Thầy Remus... Hermione à, thầy ấy bị Greyback... Đềup là lỗi của mình."
Cô phù thủy thông minh ngạc nhiên một thoáng, sau đó ánh mắt dần trở nên mềm mại. Cô vỗ về chàng trai trẻ một cách dịu dàng: "Chuyện thầy Remus bị Greyback cắn chết, sao có thể trách bồ chứ Harry? Đây đều là chuyện đã qua, thứ bồ nên nhìn vào là cuộc sống hiện tại. Mình ngăn cản bồ sử dụng cỗ máy thời gian, cũng là bởi mình biết bên trong nó có rất nhiều nhân tố không ổn định. Harry, mình nghĩ bồ đã hiểu, bất kể bồ cố gắng thế nào, có lẽ chỉ có thể khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn."
Chàng trai trẻ hít vào một hơi lạnh buốt, lùi về phía sau một bước. Y nhìn chằm chằm vào Hermione rất lâu, cuối cùng cúi đầu, nói với giọng thương cảm: "Để mình ở một mình một lúc nhé, Hermione."
Cô phù thủy do dự trong thoáng chốc, nhìn y với ánh mắt lo lắng rồi rời khỏi văn phòng Bộ trưởng.
Hermione đã bị thay đổi ký ức. Bắt đầu từ khoảnh khắc cô ấy không còn thao tác cỗ máy thời gian, cô ấy cũng đã không thể chia sẻ cùng y nữa, bất kể là vui sướng hay khổ đau.
Cỗ máy này đáng sợ biết bao. Có lẽ sẽ có một ngày, y thật sự sẽ giống như Drynbia, bị tất cả họ quên đi hoàn toàn?
Y không kiềm chế được mà run lẩy bẩy. Từ quá khứ cho đến hiện tại, nỗi sợ hãi bị đè nén khiến y thô bạo gạt tung chồng văn kiện thật dày chất đống trên bàn làm việc. Giữa đám giấy tờ tung bay lả tả, Harry luồn tay vào mái tóc đen rối bù, bấu thật mạnh đầu ngón tay xuống da đầu, chịu đựng cơn đau gần như là tự ngược đãi.
Đi sai một bước, tất thảy tiêu tan. Toàn bộ những cố gắng trước mắt, bỗng dưng đều trở nên chẳng còn quan trọng.
Thế nhưng y đã không còn dừng tay được nữa, không phải sao?
Y yêu họ. Đây là chút kiên định và hy vọng cuối cùng y còn sót lại.
– TBC –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.