[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay
Chương 69: Sắp xếp
Bạch Hải Hầu
06/11/2021
Đôi mắt xám của người đàn ông tuấn tú sáng lên lấp lánh. Thật dịu dàng,
gã nhìn chăm chú vào khuôn mặt mang những vết sẹo mờ của người đàn ông
Gryffindor ở đối diện.
"Thật ra mình đã nghĩ lâu lắm rồi, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn à. Mình từng không hiểu cảm giác sợ mất đi cậu có ý nghĩa là gì. Nhưng bây giờ mình rất rõ, mình quả thật muốn có một gia đình, một gia đình được xây nên bởi cậu và mình."
Gã hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói ra lời mình đã muốn thổ lộ từ lâu.
"Mình yêu..."
Ngón tay Lupin nhanh chóng đặt lên môi Sirius. Trong mắt của người đàn ông hiền hòa ấy có rất nhiều sự căng thẳng và bất an, còn có chút mừng rỡ và thương cảm mơ hồ, chẳng dễ để nhận ra.
"Đừng nói ra, Chân Nhồi Bông, xin cậu." Người đàn ông tóc nâu sợ bị Sirius nhìn thấu cảm xúc mà mình đang che giấu, bèn cụp mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất. "Đương nhiên mình sẽ ở bên cậu, dùng thân phận Mơ Mộng Ngớ Ngẩn..."
Lời nói của anh khựng lại bởi cơn run rẩy thình lình truyền từ đầu ngón tay đến tận trái tim. Lupin bối rối ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy Sirius thế mà lại đang khóc. Vẻ mặt của người đàn ông ấy xen lẫn giữa vui sướng và buồn đau, nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống thảm trải sàn rồi vỡ tan khiến Lupin luống cuống.
"Sirius?" Tiếng gọi khe khẽ của Lupin bị một vòng ôm ấm áp bao phủ. Gã ôm quá chặt, quả thật khiến Lupin có ảo giác như mình sắp nghẹt thở. Trái tim anh đau thắt dữ dội theo tiếng nghẹn ngào gần như là gầm thét của Sirius. Bàn tay anh không tự chủ được mà nâng lên ôm lại người đàn ông vẫn luôn kiêu hãnh và phóng khoáng như "Chân Nhồi Bông" của thuở thiếu thời.
"Mình yêu cậu! Remus, mình yêu cậu! Đừng bỏ lại mình, đừng để mình có lý do hối hận nữa, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn... Đừng để chúng ta đánh mất lẫn nhau nữa! Xin... cậu..."
Quay ngược lại mấy giờ trước. Harry sải bước vào phòng cha đỡ đầu của mình ở nhà số 12 quảng trường Grimmauld. Không có gì bất ngờ, Sirius đang ôm Teddy cùng đọc sách. Y tiến lên trước hai bước, nhìn kỹ vào đôi mắt to trong sáng của Teddy rồi hỏi nhẹ nhàng: "Chú có nhớ thằng bé là ai không, chú Sirius?"
Người đàn ông tuấn tú liếc nhìn con đỡ đầu của mình với ánh mắt hài hước, bàn tay to xoa nhẹ mái tóc bông xù của Teddy khiến cậu nhóc chu môi giận dỗi: "Con sao thế, Harry? Teddy là con trai Remus, là con đỡ đầu của..."
"Con đỡ đầu của con? Con trai của thầy Remus và cô Tonks?" Chàng trai trẻ quay sang nhìn chằm chằm vào Sirius, nói nhanh và nghiêm túc: "Thầy Remus qua đời khi con học năm thứ sáu rồi, chú Sirius, khi đó thầy ấy và cô Tonks còn chưa kết hôn!"
Biểu cảm của Sirius bắt đầu trở nên mịt mờ, rất rõ ràng là mối nghi ngờ và bối rối đã xâm chiếm suy nghĩ của gã. Gã cúi đầu nhìn Teddy đang ngơ ngác, bỗng dưng nghĩ tới những cơn đau thắt ngực cứ thình lình ập đến gần đây.
Harry nhanh chóng ếm một bùa ngủ lên Teddy. Không đợi Sirius ngạc nhiên mà trách cứ, y đã lấy hết dũng khí mà nói lớn: "Trí nhớ của chú trước sau không khớp, là bởi nó đã bị cỗ máy thời gian sửa đổi! Còn con, chính con dã sử dụng cỗ máy thời gian, thay đổi quá khứ, thay đổi số phận của mọi người."
Sirius sững sờ nhìn Harry, ước chừng đang nghĩ đây là tính đùa dai y được thừa hưởng từ James. Gã nhúc nhích khóe môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói khẽ với giọng suy yếu: "Con không nên lấy chuyện quá khứ ra đùa, Harry à. Sự lương thiện của con sao cho phép chứ?"
Chàng trai trẻ bỗng thấy lòng đau như cắt. Y ép mình đối diện với Sirius, không hề e sợ mà nói tiếp: "Cỗ máy ấy ở ngay trong Sở Thần bí, Hermione và Ron vẫn luôn giúp con. Con đã thay đổi rất nhiều điều, chú Sirius, bao gồm cả sự hồi sinh của chú và cái chết của thầy Remus."
Sirius như thể hoàn toàn không nghe thấy Harry đang nói gì. Ánh mắt gã dừng lại ở Teddy đang mơ màng ngủ, dịu dàng mà ngẩn ngơ: "Đừng thế nữa Harry. Remus và Greyback đã cùng chết rồi, con muốn nhắc nhở chú nên phẫn nộ và khóc lóc sao? Chúng ta chẳng thể làm được gì, quá khứ là quá khứ. Hiện giờ, chú chỉ muốn cùng Teddy trưởng thành."
Harry để mặc cho cơn phẫn nộ và giận dữ lấp đầy đầu óc. Hai tay y siết chặt thành nắm đấm, khống chế chút nhẫn nại vốn chẳng có là bao: "Chú cam lòng ư? Chú Sirius? Chú cam lòng để thầy Remus cứ thế rời chú mà đi? Có những vết thương nếu như không chữa trị thì cả đời cũng sẽ không lành lại! Chú coi Teddy là thuốc hay ư? Hay là cái cớ để lảng tránh tất cả? Con biết, cha đỡ đầu ạ, 'quá khứ là quá khứ', thế nhưng chú cũng thế, con cũng vậy, vĩnh viễn đều không buông bỏ được."
Sirius bỗng nhiên nổi trận lôi đình, gân xanh gồ lên trên huyệt thái dương, gã hét lớn: "Vậy chú phải làm thế nào hả, Harry! Nói cho chú biết đi! Nhìn Teddy là chú lại nhớ đến Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, cậu ấy luôn gắng làm bộ như thoải mái vui vẻ để cho mọi người xem. Nhưng chú không phải Remus! Chú không thể chịu đựng được hết thảy những chuyện này! Hối hận mỗi đêm ư? Hay như một tên ngốc, nghĩ giả sử như trước đây mình thông minh hơn chút thì tất cả đều đã khác? Qua bao nhiêu năm rồi, Harry... Chuyện đêm đó vẫn rõ ràng như còn ngay trước mắt... Không một ngày nào là dáng vẻ khi Remus chết đi không giày vò chú... Chú không buông xuống được, vĩnh vĩnh cũng không thể buông. Thế nhưng, thế nhưng, ngoài bù đắp cho Teddy ra thì rốt cuộc chú còn làm được gì đây?"
Nhìn người đàn ông trước mặt từ nóng nảy giận dữ dần chuyển sang mất hồn mất vía, Harry có thể cảm nhận được rất rõ ràng Sirius đã đè nén bao nhiêu đớn đau. Hermione nói không sai, bắt đầu từ khi y trở về quá khứ cứu Sirius, Chân Nhồi Bông chưa từng có ngày nào vui vẻ. Vẫn may, y đã biết đâu là điều người đàn ông này thật sự cần. Y hít sâu một hơi, giọng nói lại bỗng trở nên bình tĩnh và vững vàng:
"Quay về cứu thầy Remus đi, chú Sirius. Thầy ấy là người chú yêu."
Sirius không nói gì, hai người đàn ông Gryffindor cứ thế nhìn nhau. Rồi bỗng sự im lặng đáng sợ bị phá vỡ bởi tiếng bước chân vội vã nặng nề nện xuống cầu thang. Ron đẩy mạnh cửa phòng ra, không nói gì mà kéo thẳng Harry ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại ngay trước mặt Sirius.
"Rốt cuộc bồ có biết mình đang làm gì không hả?" Ron nén giận mà kêu lên: "Bồ định lôi cả chú Sirius vào ư? Harry, bồ điên rồi à? Bí mật về Sương Bạc Trí Mạng đã bị bao nhiêu người biết rồi? Tiếp tục thế này thì số người dính dáng đến sẽ càng lúc càng nhiều, sớm muộn gì chuyện bồ dùng đồ cấm cũng sẽ bị phơi bày!"
"Bồ nghĩ mình còn quan tâm sao Ron?" Harry nhìn thẳng vào anh chàng Thần sáng trẻ tuổi một cách bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng và hờ hững như thể ngâm trong nước biển: "Đúng là ban đầu mình đã ôm rất nhiều hy vọng xa vời, một cuộc sống yên bình, cứu vớt mọi người mà không ai hay biết,... Chà, thật ra đạo lý rất đơn giản. Muốn có được một thứ thì phải bỏ ra một thứ khác. Ron này, mình bằng lòng trả giá bằng cả tính mạng, huống chi là danh lợi và quyền thế trong hiện thực."
Chàng Thần sáng tóc đỏ ảo não mà nện một cú vào đầu mình, tức giận mắng to: "Bồ biết không, mình rất ghét chủ nghĩa anh hùng cá nhân! Ai nói muốn cứu người khác thì phải hy sinh chính mình hả? Harry, bồ đâu phải người bi quan như thế!"
Harry không kìm được mà bật cười vui vẻ, y vạch ra sai lầm của Ron một cách nghiêm túc: "Đây không phải bi quan, mà là một loại quyết tâm. Bọn mình quay về Bộ không bao lâu, Grindelwald đã dùng cúc áo để truyền lời cho mình rằng... Voldemort quả thật chưa giết Severus. Gã cố ý để lộ tin tức ra, nói cho chúng ta biết gã đang giam cầm thầy ấy... Tra tấn thầy ấy... Gã muốn dụ mình tự chui đầu vào lưới. Chết tiệt thật, sách lược của Voldemort rất đúng đắn, mình hoàn toàn không nhẫn nại nổi."
Ron dừng mọi lời nói lại, nhìn chăm chú vào y với ánh mắt buồn rầu. Dưới vầng sáng mông lung, chàng trai trẻ đưa tay che nửa bên mặt lại, bóng mờ phủ trùm lên cánh môi đang run rẩy của y, đầy vẻ ẩn nhẫn.
"Cho dù chúng ta quay về cứu thầy Remus lần nữa, bồ có thể chắc chắn kết cục sẽ trọn vẹn hơn hiện tại được ư? Ron, lỗ hổng sẽ liên tiếp xuất hiện. Chúng ta lấp được một cái, nhưng không lấp được cái tiếp theo. Thay vì lùi bước hay do dự thì mình muốn tiến về phía trước hơn, cố gắng hết mức để mọi chuyện kết thúc sớm một chút, bất kể nó có hoàn hảo hay không."
Trái tim chàng Thần sáng trẻ tuổi vô cớ run khẽ trong thoáng chốc. Cậu có cảm giác mơ hồ rằng, phần "không hoàn hảo" mà Harry nói, rất có thể đang ám chỉ số phận của chính y.
"Thế nhưng bồ lại không thể mặc kệ cái chết của thầy Remus, cho nên bồ nghĩ đến việc để Chân Nhồi Bông đi cứu Mơ Mộng Ngớ Ngẩn?" Ron nói một cách khó nhọc: "Mình hiểu, Harry, nhưng sự sắp xếp của bồ quả thật... Bồ định khi nào thì hành động?"
"Bây giờ."
"Bây giờ?" Lần này Ron thật sự phải gào lên: "Bọn mình vừa mới trở về! Thậm chí còn chưa có thời gian để xem trong hiện thực có thay đổi gì! Hơn nữa quan trọng nhất là, trong vòng một ngày xin nghỉ hai lần, cần dùng lý do gì cho hợp lý đây?"
"Sao cũng được, bị sinh vật huyền bí cắn gì đó." Harry cau mày bổ sung: "Dù sao cũng đừng nói là đi xem bóng, cái đó tệ quá."
"Lý do của bồ thì tốt hơn đi xem bóng được bao nhiêu chứ!" Ron âu sầu đỡ trán mà thở dài: "Ài, thôi bỏ đi, để mình thử xem sao. Bồ tèo, bồ nhất định phải cầu nguyện cho mình có thể trở về đấy. Mình luôn có cảm giác rất có khả năng Ron Weasley sẽ bị Hermione giết chết ở Bộ Phép thuật."
Chàng Thần sáng tóc đỏ vội vã rời đi. Harry vốn nên tranh thủ chút thời gian ít ỏi còn lại để dạy Sirius đoạn ma văn cổ dùng khi trở về quá khứ và quay lại hiện thực, nhưng đôi chân y như thể có ý thức tự chủ, lại dẫn y đến trước một cánh cửa khác.
Lần trước khi rời đi, y còn ngu ngốc mà nói với vị giáo sư áo đen trong tranh về kỳ vọng của mình. Em mong chúng ta có thể sống cùng nhau... Ngón tay Harry xoa nhẹ tay nắm cửa, lặp đi lặp lại, phác họa lại hình dáng lạnh lẽo ấy chẳng ngại phiền hà.
Y sợ nhìn thấy Snape ở trong phòng, sợ thấy người trong tranh để lộ ra vẻ mỏi mệt do từng bị hành hạ. Thậm chí ngay cả dũng khí để bước vào trong, y cũng cảm thấy mình không có đủ.
Cuối cùng bàn tay Harry vẫn rút khỏi tay nắm cửa dù muôn lần không nỡ. Y cất lời trong thinh lặng trước cánh cửa đóng kín.
Nguyện vọng của em nhỏ nhoi đến vậy, hiện giờ em chỉ mong mỏi, khung tranh ấy thật sự trống không, Severus à.
Chàng trai trẻ xoay người bước nhanh vào phòng của Sirius. Trên mặt người đàn ông tuấn tú ấy không có bất cứ nét do dự nào. Harry nhìn thẳng vào đôi mắt xám của gã, hỏi chậm rãi: "Vào lúc thầy Remus ra đi chú đã nói, chú bằng lòng vứt bỏ tất cả để đổi lấy cơ hội làm lại một lần. Chú Sirius, nếu như bây giờ có một cơ hội như vậy, không được thay đổi bất cứ chuyện gì khác, chỉ cần cứu được tính mạng của thầy Remus, chú muốn mạo hiểm thử một lần chứ?"
Sirius thu lại ánh nhìn chăm chú vẫn luôn đặt trên người Teddy. Gã đứng thẳng dậy, vươn mình để giãn đám xương cốt bị gò bó đã lâu. Nụ cười của gã vừa rực rỡ vừa kiêu ngạo, hòa trộn vào nhau tạo nên một nét quyến rũ đặc biệt.
"Chà, chú mong còn không được."
Sau khi dùng cỗ máy thời gian để đưa Sirius đi, Harry và Ron cũng khởi động cỗ máy ngay theo đó, cùng nín thở chờ đợi được đưa về năm thứ bảy. Để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, Ron kể lại lúc ở Bộ Phép thuật cậu thấy Hermione đang tìm bọn họ khắp nơi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc và đầy lo lắng. May là cậu nhanh trí tránh được, đi tìm thẳng Kingsley để viện lý do xin nghỉ. Nụ cười của Harry không thể nở rộ hoàn toàn, bởi vì chỉ sau khoảnh khắc trời đất quay cuồng, Hermione mười bảy tuổi với vẻ mặt hết sức nghiêm túc và đầy lo lắng đã đứng ngay trước mặt y.
"Hai bồ sao còn lề mề thế? Mau thu dọn đồ đạc đi! Harry, không phải bồ đề nghị đi tìm những Trường sinh linh giá còn lại sao? Hay bồ muốn ngày mai đón sinh nhật trong vòng tay bác Weasley?"
Ron lầm bầm một câu gì đó không rõ, nghe như là cách dùng từ thật thảm khốc. Harry vội vã gật đầu, dùng vẻ mặt chân thành tha thiết để bày tỏ mình sẽ lập tức làm ngay rồi kéo Ron chạy về phòng ngủ, động tác còn nhanh hơn tốc độ phản ứng của Hermione.
Họ nhét một số vật dụng cần thiết vào trong ba lô. Harry lục lọi trong rương hành lý lộn xộn, bỗng mò thấy một cái lọ nhỏ trơn nhẵn. Y dừng động tác một lúc lâu rồi mới lấy chiếc lọ ấy ra một cách thận trọng. Hình như đây là thứ duy nhất Snape từng tặng y, là thuốc độc đúng không nhỉ. Chẳng phải kỷ niệm tốt đẹp gì, nhưng nực cười là nó lại thay thế cho hạnh phúc.
Y đưa lọ thuốc độc trong suốt lên bên môi, hôn khẽ sau đó nhét vào trong ba lô cùng với quần áo của mình.
Sẽ không quá lâu đâu, Severus, em thề, mọi chuyện sẽ không còn quá lâu đâu.
– TBC –
"Thật ra mình đã nghĩ lâu lắm rồi, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn à. Mình từng không hiểu cảm giác sợ mất đi cậu có ý nghĩa là gì. Nhưng bây giờ mình rất rõ, mình quả thật muốn có một gia đình, một gia đình được xây nên bởi cậu và mình."
Gã hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói ra lời mình đã muốn thổ lộ từ lâu.
"Mình yêu..."
Ngón tay Lupin nhanh chóng đặt lên môi Sirius. Trong mắt của người đàn ông hiền hòa ấy có rất nhiều sự căng thẳng và bất an, còn có chút mừng rỡ và thương cảm mơ hồ, chẳng dễ để nhận ra.
"Đừng nói ra, Chân Nhồi Bông, xin cậu." Người đàn ông tóc nâu sợ bị Sirius nhìn thấu cảm xúc mà mình đang che giấu, bèn cụp mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất. "Đương nhiên mình sẽ ở bên cậu, dùng thân phận Mơ Mộng Ngớ Ngẩn..."
Lời nói của anh khựng lại bởi cơn run rẩy thình lình truyền từ đầu ngón tay đến tận trái tim. Lupin bối rối ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy Sirius thế mà lại đang khóc. Vẻ mặt của người đàn ông ấy xen lẫn giữa vui sướng và buồn đau, nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống thảm trải sàn rồi vỡ tan khiến Lupin luống cuống.
"Sirius?" Tiếng gọi khe khẽ của Lupin bị một vòng ôm ấm áp bao phủ. Gã ôm quá chặt, quả thật khiến Lupin có ảo giác như mình sắp nghẹt thở. Trái tim anh đau thắt dữ dội theo tiếng nghẹn ngào gần như là gầm thét của Sirius. Bàn tay anh không tự chủ được mà nâng lên ôm lại người đàn ông vẫn luôn kiêu hãnh và phóng khoáng như "Chân Nhồi Bông" của thuở thiếu thời.
"Mình yêu cậu! Remus, mình yêu cậu! Đừng bỏ lại mình, đừng để mình có lý do hối hận nữa, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn... Đừng để chúng ta đánh mất lẫn nhau nữa! Xin... cậu..."
Quay ngược lại mấy giờ trước. Harry sải bước vào phòng cha đỡ đầu của mình ở nhà số 12 quảng trường Grimmauld. Không có gì bất ngờ, Sirius đang ôm Teddy cùng đọc sách. Y tiến lên trước hai bước, nhìn kỹ vào đôi mắt to trong sáng của Teddy rồi hỏi nhẹ nhàng: "Chú có nhớ thằng bé là ai không, chú Sirius?"
Người đàn ông tuấn tú liếc nhìn con đỡ đầu của mình với ánh mắt hài hước, bàn tay to xoa nhẹ mái tóc bông xù của Teddy khiến cậu nhóc chu môi giận dỗi: "Con sao thế, Harry? Teddy là con trai Remus, là con đỡ đầu của..."
"Con đỡ đầu của con? Con trai của thầy Remus và cô Tonks?" Chàng trai trẻ quay sang nhìn chằm chằm vào Sirius, nói nhanh và nghiêm túc: "Thầy Remus qua đời khi con học năm thứ sáu rồi, chú Sirius, khi đó thầy ấy và cô Tonks còn chưa kết hôn!"
Biểu cảm của Sirius bắt đầu trở nên mịt mờ, rất rõ ràng là mối nghi ngờ và bối rối đã xâm chiếm suy nghĩ của gã. Gã cúi đầu nhìn Teddy đang ngơ ngác, bỗng dưng nghĩ tới những cơn đau thắt ngực cứ thình lình ập đến gần đây.
Harry nhanh chóng ếm một bùa ngủ lên Teddy. Không đợi Sirius ngạc nhiên mà trách cứ, y đã lấy hết dũng khí mà nói lớn: "Trí nhớ của chú trước sau không khớp, là bởi nó đã bị cỗ máy thời gian sửa đổi! Còn con, chính con dã sử dụng cỗ máy thời gian, thay đổi quá khứ, thay đổi số phận của mọi người."
Sirius sững sờ nhìn Harry, ước chừng đang nghĩ đây là tính đùa dai y được thừa hưởng từ James. Gã nhúc nhích khóe môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói khẽ với giọng suy yếu: "Con không nên lấy chuyện quá khứ ra đùa, Harry à. Sự lương thiện của con sao cho phép chứ?"
Chàng trai trẻ bỗng thấy lòng đau như cắt. Y ép mình đối diện với Sirius, không hề e sợ mà nói tiếp: "Cỗ máy ấy ở ngay trong Sở Thần bí, Hermione và Ron vẫn luôn giúp con. Con đã thay đổi rất nhiều điều, chú Sirius, bao gồm cả sự hồi sinh của chú và cái chết của thầy Remus."
Sirius như thể hoàn toàn không nghe thấy Harry đang nói gì. Ánh mắt gã dừng lại ở Teddy đang mơ màng ngủ, dịu dàng mà ngẩn ngơ: "Đừng thế nữa Harry. Remus và Greyback đã cùng chết rồi, con muốn nhắc nhở chú nên phẫn nộ và khóc lóc sao? Chúng ta chẳng thể làm được gì, quá khứ là quá khứ. Hiện giờ, chú chỉ muốn cùng Teddy trưởng thành."
Harry để mặc cho cơn phẫn nộ và giận dữ lấp đầy đầu óc. Hai tay y siết chặt thành nắm đấm, khống chế chút nhẫn nại vốn chẳng có là bao: "Chú cam lòng ư? Chú Sirius? Chú cam lòng để thầy Remus cứ thế rời chú mà đi? Có những vết thương nếu như không chữa trị thì cả đời cũng sẽ không lành lại! Chú coi Teddy là thuốc hay ư? Hay là cái cớ để lảng tránh tất cả? Con biết, cha đỡ đầu ạ, 'quá khứ là quá khứ', thế nhưng chú cũng thế, con cũng vậy, vĩnh viễn đều không buông bỏ được."
Sirius bỗng nhiên nổi trận lôi đình, gân xanh gồ lên trên huyệt thái dương, gã hét lớn: "Vậy chú phải làm thế nào hả, Harry! Nói cho chú biết đi! Nhìn Teddy là chú lại nhớ đến Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, cậu ấy luôn gắng làm bộ như thoải mái vui vẻ để cho mọi người xem. Nhưng chú không phải Remus! Chú không thể chịu đựng được hết thảy những chuyện này! Hối hận mỗi đêm ư? Hay như một tên ngốc, nghĩ giả sử như trước đây mình thông minh hơn chút thì tất cả đều đã khác? Qua bao nhiêu năm rồi, Harry... Chuyện đêm đó vẫn rõ ràng như còn ngay trước mắt... Không một ngày nào là dáng vẻ khi Remus chết đi không giày vò chú... Chú không buông xuống được, vĩnh vĩnh cũng không thể buông. Thế nhưng, thế nhưng, ngoài bù đắp cho Teddy ra thì rốt cuộc chú còn làm được gì đây?"
Nhìn người đàn ông trước mặt từ nóng nảy giận dữ dần chuyển sang mất hồn mất vía, Harry có thể cảm nhận được rất rõ ràng Sirius đã đè nén bao nhiêu đớn đau. Hermione nói không sai, bắt đầu từ khi y trở về quá khứ cứu Sirius, Chân Nhồi Bông chưa từng có ngày nào vui vẻ. Vẫn may, y đã biết đâu là điều người đàn ông này thật sự cần. Y hít sâu một hơi, giọng nói lại bỗng trở nên bình tĩnh và vững vàng:
"Quay về cứu thầy Remus đi, chú Sirius. Thầy ấy là người chú yêu."
Sirius không nói gì, hai người đàn ông Gryffindor cứ thế nhìn nhau. Rồi bỗng sự im lặng đáng sợ bị phá vỡ bởi tiếng bước chân vội vã nặng nề nện xuống cầu thang. Ron đẩy mạnh cửa phòng ra, không nói gì mà kéo thẳng Harry ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại ngay trước mặt Sirius.
"Rốt cuộc bồ có biết mình đang làm gì không hả?" Ron nén giận mà kêu lên: "Bồ định lôi cả chú Sirius vào ư? Harry, bồ điên rồi à? Bí mật về Sương Bạc Trí Mạng đã bị bao nhiêu người biết rồi? Tiếp tục thế này thì số người dính dáng đến sẽ càng lúc càng nhiều, sớm muộn gì chuyện bồ dùng đồ cấm cũng sẽ bị phơi bày!"
"Bồ nghĩ mình còn quan tâm sao Ron?" Harry nhìn thẳng vào anh chàng Thần sáng trẻ tuổi một cách bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng và hờ hững như thể ngâm trong nước biển: "Đúng là ban đầu mình đã ôm rất nhiều hy vọng xa vời, một cuộc sống yên bình, cứu vớt mọi người mà không ai hay biết,... Chà, thật ra đạo lý rất đơn giản. Muốn có được một thứ thì phải bỏ ra một thứ khác. Ron này, mình bằng lòng trả giá bằng cả tính mạng, huống chi là danh lợi và quyền thế trong hiện thực."
Chàng Thần sáng tóc đỏ ảo não mà nện một cú vào đầu mình, tức giận mắng to: "Bồ biết không, mình rất ghét chủ nghĩa anh hùng cá nhân! Ai nói muốn cứu người khác thì phải hy sinh chính mình hả? Harry, bồ đâu phải người bi quan như thế!"
Harry không kìm được mà bật cười vui vẻ, y vạch ra sai lầm của Ron một cách nghiêm túc: "Đây không phải bi quan, mà là một loại quyết tâm. Bọn mình quay về Bộ không bao lâu, Grindelwald đã dùng cúc áo để truyền lời cho mình rằng... Voldemort quả thật chưa giết Severus. Gã cố ý để lộ tin tức ra, nói cho chúng ta biết gã đang giam cầm thầy ấy... Tra tấn thầy ấy... Gã muốn dụ mình tự chui đầu vào lưới. Chết tiệt thật, sách lược của Voldemort rất đúng đắn, mình hoàn toàn không nhẫn nại nổi."
Ron dừng mọi lời nói lại, nhìn chăm chú vào y với ánh mắt buồn rầu. Dưới vầng sáng mông lung, chàng trai trẻ đưa tay che nửa bên mặt lại, bóng mờ phủ trùm lên cánh môi đang run rẩy của y, đầy vẻ ẩn nhẫn.
"Cho dù chúng ta quay về cứu thầy Remus lần nữa, bồ có thể chắc chắn kết cục sẽ trọn vẹn hơn hiện tại được ư? Ron, lỗ hổng sẽ liên tiếp xuất hiện. Chúng ta lấp được một cái, nhưng không lấp được cái tiếp theo. Thay vì lùi bước hay do dự thì mình muốn tiến về phía trước hơn, cố gắng hết mức để mọi chuyện kết thúc sớm một chút, bất kể nó có hoàn hảo hay không."
Trái tim chàng Thần sáng trẻ tuổi vô cớ run khẽ trong thoáng chốc. Cậu có cảm giác mơ hồ rằng, phần "không hoàn hảo" mà Harry nói, rất có thể đang ám chỉ số phận của chính y.
"Thế nhưng bồ lại không thể mặc kệ cái chết của thầy Remus, cho nên bồ nghĩ đến việc để Chân Nhồi Bông đi cứu Mơ Mộng Ngớ Ngẩn?" Ron nói một cách khó nhọc: "Mình hiểu, Harry, nhưng sự sắp xếp của bồ quả thật... Bồ định khi nào thì hành động?"
"Bây giờ."
"Bây giờ?" Lần này Ron thật sự phải gào lên: "Bọn mình vừa mới trở về! Thậm chí còn chưa có thời gian để xem trong hiện thực có thay đổi gì! Hơn nữa quan trọng nhất là, trong vòng một ngày xin nghỉ hai lần, cần dùng lý do gì cho hợp lý đây?"
"Sao cũng được, bị sinh vật huyền bí cắn gì đó." Harry cau mày bổ sung: "Dù sao cũng đừng nói là đi xem bóng, cái đó tệ quá."
"Lý do của bồ thì tốt hơn đi xem bóng được bao nhiêu chứ!" Ron âu sầu đỡ trán mà thở dài: "Ài, thôi bỏ đi, để mình thử xem sao. Bồ tèo, bồ nhất định phải cầu nguyện cho mình có thể trở về đấy. Mình luôn có cảm giác rất có khả năng Ron Weasley sẽ bị Hermione giết chết ở Bộ Phép thuật."
Chàng Thần sáng tóc đỏ vội vã rời đi. Harry vốn nên tranh thủ chút thời gian ít ỏi còn lại để dạy Sirius đoạn ma văn cổ dùng khi trở về quá khứ và quay lại hiện thực, nhưng đôi chân y như thể có ý thức tự chủ, lại dẫn y đến trước một cánh cửa khác.
Lần trước khi rời đi, y còn ngu ngốc mà nói với vị giáo sư áo đen trong tranh về kỳ vọng của mình. Em mong chúng ta có thể sống cùng nhau... Ngón tay Harry xoa nhẹ tay nắm cửa, lặp đi lặp lại, phác họa lại hình dáng lạnh lẽo ấy chẳng ngại phiền hà.
Y sợ nhìn thấy Snape ở trong phòng, sợ thấy người trong tranh để lộ ra vẻ mỏi mệt do từng bị hành hạ. Thậm chí ngay cả dũng khí để bước vào trong, y cũng cảm thấy mình không có đủ.
Cuối cùng bàn tay Harry vẫn rút khỏi tay nắm cửa dù muôn lần không nỡ. Y cất lời trong thinh lặng trước cánh cửa đóng kín.
Nguyện vọng của em nhỏ nhoi đến vậy, hiện giờ em chỉ mong mỏi, khung tranh ấy thật sự trống không, Severus à.
Chàng trai trẻ xoay người bước nhanh vào phòng của Sirius. Trên mặt người đàn ông tuấn tú ấy không có bất cứ nét do dự nào. Harry nhìn thẳng vào đôi mắt xám của gã, hỏi chậm rãi: "Vào lúc thầy Remus ra đi chú đã nói, chú bằng lòng vứt bỏ tất cả để đổi lấy cơ hội làm lại một lần. Chú Sirius, nếu như bây giờ có một cơ hội như vậy, không được thay đổi bất cứ chuyện gì khác, chỉ cần cứu được tính mạng của thầy Remus, chú muốn mạo hiểm thử một lần chứ?"
Sirius thu lại ánh nhìn chăm chú vẫn luôn đặt trên người Teddy. Gã đứng thẳng dậy, vươn mình để giãn đám xương cốt bị gò bó đã lâu. Nụ cười của gã vừa rực rỡ vừa kiêu ngạo, hòa trộn vào nhau tạo nên một nét quyến rũ đặc biệt.
"Chà, chú mong còn không được."
Sau khi dùng cỗ máy thời gian để đưa Sirius đi, Harry và Ron cũng khởi động cỗ máy ngay theo đó, cùng nín thở chờ đợi được đưa về năm thứ bảy. Để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, Ron kể lại lúc ở Bộ Phép thuật cậu thấy Hermione đang tìm bọn họ khắp nơi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc và đầy lo lắng. May là cậu nhanh trí tránh được, đi tìm thẳng Kingsley để viện lý do xin nghỉ. Nụ cười của Harry không thể nở rộ hoàn toàn, bởi vì chỉ sau khoảnh khắc trời đất quay cuồng, Hermione mười bảy tuổi với vẻ mặt hết sức nghiêm túc và đầy lo lắng đã đứng ngay trước mặt y.
"Hai bồ sao còn lề mề thế? Mau thu dọn đồ đạc đi! Harry, không phải bồ đề nghị đi tìm những Trường sinh linh giá còn lại sao? Hay bồ muốn ngày mai đón sinh nhật trong vòng tay bác Weasley?"
Ron lầm bầm một câu gì đó không rõ, nghe như là cách dùng từ thật thảm khốc. Harry vội vã gật đầu, dùng vẻ mặt chân thành tha thiết để bày tỏ mình sẽ lập tức làm ngay rồi kéo Ron chạy về phòng ngủ, động tác còn nhanh hơn tốc độ phản ứng của Hermione.
Họ nhét một số vật dụng cần thiết vào trong ba lô. Harry lục lọi trong rương hành lý lộn xộn, bỗng mò thấy một cái lọ nhỏ trơn nhẵn. Y dừng động tác một lúc lâu rồi mới lấy chiếc lọ ấy ra một cách thận trọng. Hình như đây là thứ duy nhất Snape từng tặng y, là thuốc độc đúng không nhỉ. Chẳng phải kỷ niệm tốt đẹp gì, nhưng nực cười là nó lại thay thế cho hạnh phúc.
Y đưa lọ thuốc độc trong suốt lên bên môi, hôn khẽ sau đó nhét vào trong ba lô cùng với quần áo của mình.
Sẽ không quá lâu đâu, Severus, em thề, mọi chuyện sẽ không còn quá lâu đâu.
– TBC –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.