Chương 14:
Phong Hỏa Yên
10/10/2021
Sau vụ nổ, Hermione thoát ra ngoài không gian rồi lăn mạnh xuống nền cỏ, cũng may nơi này đất mềm cỏ ướt nếu không sợ rằng cô đã bị chấn thương phần đầu, dù vậy vẫn không tránh được cơn đau thấu xương.
Trời tối om, trăng khuyết sao ít lại không có ánh đèn đường hay đèn nhà, không nhìn ra được thứ gì rõ ràng. Xung quanh cũng chỉ toàn tiếng xào xạc, xào xạc, tiếng côn trùng kêu nho nhỏ ở đâu đó ngoài ra không còn gì khác. Trong lúc nhất thời Hermione khó mà phân biệt được bản thân đang ở đâu.
Toàn thân đau nhức, ê ẩm, cả người cứ như vừa đánh nhau hội đồng bằng tay không với đám người Muggle vậy. "Đau quá!"
Nằm yên cảm nhận xung quanh, thấy không có chút dao động pháp thuật nào lưu chuyển trong không khí Hermione thở dài, đây là giới Muggle, nếu ở giới pháp thuật thì đã cảm nhận rõ dòng lưu chuyển của pháp thuật.
Được một lúc khi cơn đau dịu xuống, Hermione gắng gượng ngồi dậy lại nhận thấy quần áo có chút không đúng, bàn tay cũng không đúng. Một giả thiết hiện lên trong đầu, kéo áo chùng rộng thùng thình cùng bộ quần áo không vừa người, sự thật mà Hermione không muốn tin đã thành sự thật.
Cơ thể bị biến nhỏ lại rồi!
Gục mặt chán nản, Hermione cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa dù sao cũng không phải không có ví dụ nào. Thở dài huơ đũa phép, áo chùng dần co lại theo kích thước, đôi giày Hermione mang cũng thu lại vừa chân.
Mọi thứ xong xuôi, Hermione ngồi thở hổn hển, cơ thể bị chấn thương, pháp lực dường như cũng có chút vấn đề, cô chỉ mới sử dụng một chút thần chú thu nhỏ đã cảm thấy rất mệt. Không biết mọi người có xảy ra chuyện gì không?
Dựa vào gốc cây, cố gắng chịu đau muốn lấy vài lọ độc dược trong túi không gian thì đột nhiên nghe trong bóng đêm tĩnh lặng có tiếng bước chân rất nhẹ, nếu là bình thường khẳng định không dễ gì nghe ra.
Hermione nắm chặt đũa phép trong tay áo, đề phòng tiếng chân ngày càng đến gần....
"Ai?" Hermione đưa thẳng đũa phép lên ngay khi tiếng bước chân đã đến cô không xa, nếu đối phương là một Muggle, bình thường còn có thể chống trả giờ thì không, mà nếu người tới là một phù thủy thì...tóm lại, dù là tình huống nào cũng rất bất lợi!
"Không ngờ khuya như vậy lại gặp một phù thủy nhỏ." Người tới không thấy rõ bộ dáng nhưng nghe tiếng nói như của một phụ nữ không lớn tuổi, nhẹ nhàng cũng lạnh nhạt.
"Tránh xa tôi ra!" Hermione dù vì cử động đột ngột của mình trên người đã đau càng thêm đau nhưng giọng nói không tỏ chút yếu thế chút nào.
Đôi mắt nâu cảnh giác nhìn người tới, người phụ nữ kia hình như cũng không có ý gì can thiệp với chuyện này, dường như có thở nhẹ một chút rồi xoay người, Hermione vẫn không chút buông lỏng cảnh giác nhìn người kia đi càng lúc càng xa mới thả lỏng nhưng khi cô thả lỏng người trước mắt cũng là một màu đen...
Tỉnh lại lần nữa, trần nhà, cửa sổ, âm u là những gì hiện lên ngay khi Hermione lấy lại ý thức, cô đang nằm trên một cái giường nhỏ. Đây là phòng ngủ của ai? Cô đang ở đâu?
Hermione ngồi dậy đánh giá xung quanh, mọi thứ trong phòng có chút cũ nhưng sạch sẽ, đồ đạc xếp ngăn nắp, trật tự. Đây là...
Huơ tay, đồng hồ trong không khí hiện lên vài con số khiến Hermione sửng sốt 8:47 12/07/1973
Mấy con số trước không quan trọng, quan trọng là bốn con số cuối cùng, 1973????
Như thế nào có thể!????
"Cạch" cửa vang lên tiếng, Hermione vội phất tay, đồng hồ biến mất mà cửa cũng mở ra. Cửa mở Hermione lại càng không dám tin vào mắt mình.
Giáo sư Snape?
Không! Là nữ?!
Không, không phải, người này hẳn là họ hàng, xét theo năm thì người này có lẽ là mẹ của giáo sư - Elien Prince!
"Tỉnh rồi?" Người phụ nữ bước vào nhìn cô bé đang ngây người trên người nhìn mình lạnh nhạt hỏi.
Giọng nói này là của người tối qua?! Người tối qua cô gặp là mẹ giáo sư Snape sao?
Merlin, người hết chuyện để trêu con sao?
"Làm sao thế? Vẫn còn đau?" – Elieen không thấy cô trả lời, hỏi lại.
Hermione nghe hỏi có chút bối rối "không, không còn đâu nữa. Cám ơn."
"Được rồi, đũa phép của con ta đặt dưới gối, ở đây không được dùng pháp thuật, còn đây là cháo, ăn đi."
Elien đặt chén cháo nhỏ xuống rồi đi ra ngoài, Hermione ngơ ngác nhìn theo, quả không sai, giáo sư Snape là di truyền từ bà, quan tâm trong lạnh nhạt. Không biết tên Harry kia mà gặp lại giáo sư sẽ có phản ứng gì, bọn họ đều nhận thấy rõ những biểu hiện khác lạ của cậu ta đối với thầy, tên đó ngu ngốc, chậm tiêu lại lơ ngơ không nhận ra, đám người xung quanh kể cả bọn họ cũng không ai biết điều này cho đến khi…thôi, dù sao mọi chuyện cũng nát bét hết cả rồi. Cũng chỉ có năm người biết được điều này mà cô, chết tiệt chính là người đầu tiên trong số ít những người biết được.
Tư liệu của cô về mẹ giáo sư khá ít, bà là con út trong ba người con của gia tộc Price, gia tộc độc dược nổi danh lâu đời. Elien có thiên phú độc dược nổi trội hơn hai người anh trai, là con gái duy nhất được gia chủ và hai người anh hết mực yêu thương nhưng sau đó cô từ bỏ gia tộc để yêu một người Muggle, chính là Topitas Snape, ban đầu vẫn còn biết tung tích của cô những sau đó không biết chuyện gì xảy ra khiến cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Ra đây là nơi mà bà ấy sinh sống! 1973? Để xem, giáo sư Snape lúc này hẳn là năm thứ ba, tương ứng với chú Sirius, chú Remus, ba của Harry và Peter cũng đồng năm ba. Bây giờ là tháng 7, đã được một nửa kì nghỉ hè rồi, vậy nghĩa là nếu cô ở đây thì sẽ liên tục chạm mặt giáo sư Snape!
Hermione bất đắc dĩ bóp trán, cho dù có là người lúc nhỏ đi nữa cũng thật....khó thở!
Lấy Gương Hai Mặt ra, Hermione nhìn mình trong gương liền có ước muốn đập đầu vào tường, đây chính là hình ảnh cô năm 11 tuổi!
...Thôi, chuyện đó tính sau đi!
"Harry!" Gương không phản ứng.
"Draco?" Gương không phản ứng.
"Ron?!" Mặt gương nhoáng lên một chút rồi biến mất.
Sao lại??!! Ron đang ở đâu mà Gương lại phản lại thế này?
"Blasie!" Gương không phản ứng.
Hermione cau mày, gương không phản ứng vậy nghĩa là cả Harry, Draco, Blasie đều chưa đến đây hoặc ít nhất họ ở thời điểm nào đó – có lẽ là sau này. Riêng Ron thì hình như ở đây nhưng nơi kia không thể kết nối được pháp thuật vì có thứ gì đó ngăn trở.
Xoa hai bên thái dương đang có dấu hiệu đau lên, Hermione cố gắng nhớ lại trong vụ nổ cả đám đều rơi cùng vào một nơi, Draco và Blasie ở trước cô có chút xa, mà Harry thì cách cô khá xa, Ron thì gần như bên cạnh cô, sau đó thì không biết gì nữa. Vậy giả sử nơi bọn họ rơi vào là đường hầm thời gian, sau vụ nổ cả năm người đi vào là năm 1973 thì tương ứng Harry, Draco và Blasie cũng ở năm này, chỉ là ngày tháng có chút khác nhau. Mà nguyên lí thời gian thì...
"Xoảng"
Đang lúc Hermione suy tư thì bên ngoài bỗng có tiếng xô đẩy, tiếp đến là tiếng chén bát rơi vỡ. Hermione cầm đũa phép thu vào túi ẩn dưới tay áo, xuống giường rồi mở cửa. Tiếng nói càng lúc càng rõ ràng, tiếng mắng chửi và xô xát, không khó để hiểu được đây là một cảnh bạo lực gia đình.
Trước mắt cô là một người đàn ông bề ngoài lem luốt, tóc tai bù xù, áo quần có chút rách, vừa lớn tiếng chửi bới vừa hất chén bát trên bàn, hất xong thì đưa bàn tay to lên hướng Elien hạ xuống.
"Dẹp hết đi! Thứ đồ này cũng ăn được hả?"
Chát! "Đừng có làm bộ mặt ghê tởm đó. Cô là đồ phù thủy! Đồ gớm..."
"Expelliarmus!"
Topitas không đề phòng liền bị trúng thần chú bay thẳng đến tường rớt xuống nằm rạp.
"Topitas!" Elien hoảng hốt chạy tới muốn đỡ Topitas lên nhưng bị hắn hất mạnh tay khiến cô ngã qua một bên.
"Đừng chạm vào tôi, ghê tởm!" Topitas cười lạnh nhìn cô rồi lại nhìn sang Hermione "Đây là con nào? Cũng là lũ quái thai..."
"Khóa lưỡi." Thấy Topitas sau khi bị khóa lưỡi thì vừa tức giận lao đến mình Hermione bình tĩnh theo thế khống chế cổ tay Topitas, cúi người vật mạnh Topitas xuống nền, muốn đấu với Muggle, được, vậy cô dùng phương thức Muggle đáp trả.
"Chát! Chát! Chát!"
Hermione không chút nương tay tát thẳng vào mặt người đàn ông, đánh ông ta một trận lại bị Elieen xông tới ngăn lại. “Cháu làm gì vậy? Không được đánh anh ấy.”
Hermione nhìn cô lại nhìn tên đàn ông bị mình đánh đến chảy máu mũi và miệng, giọng lạnh lùng "Là một người đàn ông, đánh phụ nữ đã là không ra gì. Đây lại là đánh vợ mình, ông mới thật sự là kẻ ghê tởm nhất. Đổ lỗi sự thất bại của mình cho người vợ. Ông thật sự là một kẻ xứng đáng với từ ghê tởm mà ông vừa nói.”
Nhìn Topitas kinh hoàng lẫn tức giận nhìn mình, Hermione bằng một tốc độ Elieen không kịp ngăn cản chĩa đũa phép vào gã "Trói toàn thân!"
Hermione lạnh giọng niệm rồi không đợi Elien có phản ứng đã nhanh chóng chĩa đũa phép vào cô. “Trói tay!”
Elien bị trói lại vừa tức giận vừa kinh ngạc nhìn về phía Hermione. "Đừng phí công, cho dù cô có đũa phép cũng không thể đánh lại con, huống hồ đũa phép cô đã gãy." - Dừng một lúc Hermione nói tiếp "Con không làm hại cô, chỉ muốn một hỏi chuyện thôi."
Elien im lặng nhìn cô bé tóc nâu mắt nâu mà mình đã cứu tối qua, ánh mắt cứng cỏi đầy kiên định nhưng cũng ấm áp, cho người khác một cảm giác an toàn, khí thế quanh thân cô bé tựa như một người lớn trải qua bao sóng gió vẫn đứng vững, chắc chắn khi cô bé này trưởng thành sẽ rất thành công trong mọi thứ.
"Cô Prince!" Hermione nghiêm giọng, cô dùng xưng hô là Prince, họ của cô trước khi lấy chồng, trong mắt Hermione - nữ phù thủy cứng rắn hơn bất cứ ai vô cùng gai mắt với hành động bạo lực của Topitas với bà, nhưng trên hết bà là một phù thủy với tài năng thiên phú không cần phải hạ mình với người gọi là chồng đến mức quên mình như vậy. Nếu Topitas Snape thật sự là một người chồng tốt hết lòng vì gia đình, yêu thương vợ con thì không nói nhưng đây, một Topitas chỉ biết bạo lực, đánh đập người khác, có đáng không người ngoài như cô không can thiệp vào được nhưng nếu như ảnh hưởng lên em trai cô – Harry Potter – thì tuyệt đối không nhân nhượng!
Thấy Elien trừng lớn mắt, Hermione gật đâu rồi nói tiếp "Phải, con gọi cô là Prince mà không phải – Hermione chán ghét liếc Topias một cái – Một Snape!.”
Hermione vung tay, đống lộn xộn trong nhà quay về vị trí ban đầu, thủy tinh hay đồ sứ, những thứ lộn cũng tự động được lau chùi. Mặc kệ Topias sợ hãi như thế nào, cô nàng còn chẳng buồn quan tâm đến ông ta.
Vung đũa phép, cái ghế salong cũ kỹ trượt tới, Hermione làm động tác mời cô ngồi, Elieen do dự một lát cũng ngồi xuống. Lòng đề phòng của cô với cô bé này không lớn, nhưng chuyện cô quan tâm là… “Nếu cháu cứ sử dụng đũa phép trong kỳ nghỉ hè, Bộ Pháp Thuật chắc chắn sẽ phát hiện.” – Elieen không biết tuổi thật của Hermione nên cho rằng cô nhóc đang trong kỳ nghỉ hè năm một kết thúc.
Hermione xua tay, “Quên Fudge đi! Lão ngốc đó chẳng làm gì được ngoài việc ếm truy tung đũa phép.”
Elieen bất ngờ, một đứa nhỏ lại…
Hermione còn không để cô nghĩ sâu xa hơn, nói tiếp “Cô cứ phụ thuộc như vậy có phải là một cách hay? Không phải cô muốn người chồng mình quay lại - người đàn ông cô yêu và cũng yêu cô, khiến cô rời bỏ thế giới phù thủy, rời bỏ vinh quang mà một Thiên Tài Độc Dược Sư có thể đem lại bất chấp bị xóa tên khỏi gia tộc, bất chấp rời bỏ gia tộc luôn yêu thương cô?"
Elieen im lặng không trả lời.
"Là một người thiên tài về độc dược cũng đam mê nó lại có thể bỏ hết để đi theo một người Muggle, ẩn đi năng lực thiên phú? Hơn nữa là một trong ba người của gia tộc lừng lẫy Prince, thiên phú hơn các anh trai, không quan tâm bất cứ cái gì ngoài độc dược lại vì người yêu mà từ bỏ tất cả thì con nghĩ người để cô yêu chắc chắn rất xứng đáng.”
Dừng một chút, Hermione ngao ngán phủ nhận, “Đáng tiếc, không như cô mong muốn.”
Hermione thở dài một hơi, “Cô Prine, cô muốn người kia quay về tôi hiểu nhưng bao nhiêu năm qua, hy vọng mà cô ao ước có hiệu quả sao? Phụ nữ cho dù có là phù thủy hay không cũng không nên chịu đựng vậy, huống hồ là từ người chồng mình, càng huống gì cô là một phù thủy xuất sắc."
"...Ngươi là ai? Vì sao biết ta?" Elien lạnh lùng mở miệng.
Hermione nhắm mắt, mím môi một lát mới mở miệng "...vì một người bạn chúng con nợ một mạng Prince, nên đã điều tra..."
Elien nghe vậy dịu đi một chút, ân sinh mạng thật sự mà nói không một phù thủy nào thích nói ra bởi vì không ai thích nợ sinh mạng của phù thủy khác, cô bé này thật sự không phải kẻ thù.
Hermione hạ đũa phép xuống hỏi cô.
"Cô Prince, cô thật sự từ bỏ mọi thứ vậy sao? Gia tộc, Độc Dược Sư và...cả tính mạng đang sắp tàn của mình? Cô Prince, con không hiểu?"
Cô và Draco đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, kể cả gia tộc anh ấy không thích hợp để một Muggle thuần túy vào làm dâu nhưng cuối cùng, hiển nhiên, mọi thứ rất tốt đẹp.
Nhưng cô vẫn tự tin vượt qua bởi vì cho đến những thời khắc khó khăn nhất, cho đến phút cuối Draco vẫn chứng tỏ là một người đàn ông mà cô có thể tin tưởng, người bất chấp mọi thứ vì cô. Không để cô một mình bao giờ, dù rằng lúc ở trường học thì anh ta đúng là một thằng tội tệ theo đúng nghĩa đen.
Ha! Ai cũng có thời kỳ trẻ trâu của mình mà.
Nhưng ở người đàn ông này .... đáng sao?
"Con sẽ không bao giờ hiểu được. Dù Topitas bây giờ khác xa với Topitas lúc trước nhưng ..." Elieen bình thản nói, nhưng lần nữa lại bị cắt lời.
"Kể cả khi cơ thể cô đã không còn nhiều thời gian..." Hermione tức giận nói "Vậy còn con trai cô?"
Elien nghe vậy giật mình nhìn Hermione, thấy cô bé đầy bức xúc nhìn mình, cả sự tức giận tràn đầy thì cúi mặt.
"Cô chỉ có thể xin lỗi thằng bé. Cô đã không thể cho nó một gia đình tốt, không cho nó một tuổi thơ đẹp, không cho nó sự vui vẻ mà một đứa trẻ nên có."
"Cô chỉ có thể cho nó kiến thức về thế giới pháp thuật, về gia tộc Prince kiêu hãnh, về năng lực độc dược và một tình yêu về độc dược...mọi thứ cô đã từ bỏ phía sau, mọi thứ cô luôn yêu thương, mọi thứ cô luôn ước ao, luôn muốn trở về nhưng không được. Severus là hi vọng, là ước mơ của cô. Là những thứ cô luôn mong ước ... nay chỉ có thể trao cho nó mà thôi."
Nước mắt Elien rơi dài trên gương mặt gầy gò, đôi mắt luôn lạnh nhạt mờ dần trong nước mắt. Elien giọng run rẩy nói trong tuyệt vọng "Cô đã từ bỏ rất nhiều thứ, cô cũng đã không cho nó bất cứ hình ảnh đẹp nào về một gia đình, cô chỉ có thể làm như vậy. Severus là những mong muốn của cô. Cô biết, Severus nó rất hận gia đình này, hận Topias, hận cô, nhưng đó là những gì cô có thể cho nó." Elieen khóc thật thương tâm.
Hermione cắn răng, cô ngăn nước mắt rơi xuống, hai tay nắm thành nắm đấm: "Phải công nhận người nhà Prince thật sự rất ích kỉ. Toàn lấy sinh mạng mình để đền bù lại cho sự tổn thương mà không cần biết cảm nhận của người bị ép nhận lấy nó."
"Cái gì cơ?" Elien ngẩng đầu nhìn cô bé vô cùng tức giận. Áp lực pháp thuật trong người ẩn ẩn phát ra.
"Đây là di truyền Prince sao? Cô biết sinh mạng mình không còn thời gian, những dao động pháp thuật trên người cô hỗn loạn mà yếu ớt, mà với một phù thủy, pháp thuật gắn liền sinh mạng, cô cứ thế bỏ đi, cô có nghĩ cậu ta sau khi cô đi sẽ thế nào không? Cô có nghĩ về cảm giác của nó, một đứa trẻ mà thôi! Làm mọi thứ cho nó nhưng ngay cả một câu nói cũng không nói, ngay cả một tình thương cũng dấu kín. Đến khi nó biết sự thật cô nghĩ đứa trẻ đó sẽ vui vẻ sao?"
Hermione hoàn toàn bị chọc giận, áp lực phát ra khiến chiếc bàn cũ kĩ và bốn cái ghế sofa cũ nát, bình hoa, kệ...vỡ tan tành.
Elien ngay khi phát hiện bất chấp cơ thể bị trói một phần chạy ra phía trước đỡ cho Topitas bị trói toàn thân, cố gắng tạo cho bọn họ một tấm chắn vô hình, Topias bị cô đè lên nằm úp sấp trên nền nhà nãy giờ không nói một tiếng nhưng Elieen đã quên, cô không chống nổi áp lực pháp thuật đó, rất nhanh đã bị áp lực của Hermione đánh cho tan nát bùa phòng hộ khiến Elieen hộc máu ngay tại chỗ, thấy vậy, Hermione mới cố giằng xuống pháp lực của mình.
"Hóa ra cô là người như vậy, người kia cũng không khác là bao. Không, còn tàn nhẫn hơn cô nhiều, đã khiến một người tâm hồn hầu như vỡ nát, để rồi cứ thế chết, vô tình chết mặc kệ mọi thứ."
Đúng, chính là như vậy! Harry vì giáo sư Snape cả tâm hồn đều như tan vỡ, nếu không phải bọn họ phát hiện và người kia xuất hiện kịp thời xoa dịu dù sau đó còn tệ hơn gấp nhiều lần, những gì bốn người họ phải làm không chỉ là xóa đi hơn một nửa kí ức của cậu ấy, nhưng nếu không như vậy thì còn đâu một Harry vui vẻ như bây giờ. Cậu ta suýt nữa là hủy luôn chính mình, hủy luôn....một phần ba giới pháp thuật Anh, tự tổn thương bản thân, lao vào cuộc chiến không có hồi kết.
Lúc trước bọn họ đã rất vất vả để không khiến Harry nhận ra và phục hồi trí nhớ. Một "Obiliver" không là gì đối với Harry nếu như không phải là bốn người bọn họ hợp lực cùng với độc dược lãng quên của Draco và thành phần bí truyền của Blasie thì rất có thể đã không tồn tại một Harry Potter như bây giờ. Chiến tranh không giết được Harry nhưng kí ức và đau khổ về giáo sư, về người kia, về con trai cậu ấy, về những người thân, người bạn bên cạnh sẽ giết được cậu ấy.
Năm người bọn họ là bạn bè vào sinh ra tử, là anh em sống chết cùng nhau, huống gì cô xem Harry như đứa em trai ruột thịt mà thương yêu, em cô bị như vậy cô không đau lòng sao? Ron, Draco, Blasie đã khổ tâm biết mấy khi ngăn cản Harry. Bao nhiêu độc dược an thần, bao nhiêu câu chú "Obiliver" bao nhiêu câu thần chú lãng quên cảm xúc, bao nhiêu thứ khác, năm người bọn họ chỉ có thể đứng nhìn Harry chìm trong đau khổ từng ngày sau chiến tranh, sau những cuộc cải cách đẫm máu. Phải nói trong tất cả thần chú bình thường thì năm người bọn họ mạnh nhất chính là "Obiliver".
Cuối cùng cô cũng đã hiểu được, giáo sư Snape để lại bao nhiêu thứ cho Harry mà ra đi, mang theo cảm nhận gì.
Hoàn toàn là con số không!
"Cô và người đó thật sự rất ích kỷ cô biết không?” Hermione khẽ nói, ngực phập phồng vì giận.
"..."
Elien không nói gì được, một cô bé đứng trước mặt cô nói lên những cảm xúc của bản thân về Prince, mà cô, thân là tiểu thư của gia tộc Prince lại chẳng thể nói được một câu bào chữa.
"Cảm nhận của con cô thế nào? Cô đặt mọi hi vọng của mình vào cậu ta rồi sau đó?" Hermione lạnh lùng chất vấn nhưng Elieen vẫn không trả lời được.
"Có một gia đình vì con bất chấp mọi thứ hi sinh, để lại một đứa trẻ cho người thân khác lại chỉ có thể sống như một gia tinh, sau bao nhiêu năm đau khổ sống bên ngoài cuối cùng cũng trở lại giới pháp thuật. Gặp một kẻ luôn đối nghịch căm hờn suốt sáu năm, sự căm hận đó chuyển hóa thành tình yêu lúc nào cũng không biết, đứa trẻ đó cũng không nhận tình cảm mình cho dù đến cuối người kia chết vì mình, mơ hồ còn chưa được bao nhiêu đền đáp đã phải chịu nỗi đau thấu linh hồn, sau cùng hết sự thật này lại đến sự thật khác lăng trì. Cô nghĩ đứa bé đó sẽ ra sao? Nói thì thật nhẹ nhàng nhưng trải qua những ngày đó thế nào cô hoàn toàn không biết, đúng không?"
"Cô thử đặt mình vào con cô sau khi cô chết vì nó, và những điều đó ảnh hưởng thế nào đến….cậu ta. Con muốn hỏi có khi nào… cô nhìn thấy con cô gọi ông ta một tiếng "ba" hay một cái nhìn thân thiện.… Con nghĩ một chữ hận không đủ để nói đến cảm xúc của cậu ta đâu!"
Bởi vì cô đã không làm nên cậu ta cũng đặt người khác vào vị trí của mình năm xưa, thậm chí sâu hơn thứ cậu ta đã cảm nhận. Tình gia đình cậu ta không có cảm nhận rõ ràng, nhưng Harry có, về gia đình mình, tình cha con với một người cha trong hi vọng, thêm cả tình bạn bè, tình đồng đội, tình thầy trò, tình yêu của người ấy, tình yêu với con trai cậu ấy...và cả tình yêu mà Harry giành cho giáo sư Snape!
Vì thế giáo sư Snape vẫn còn chống đỡ được khi mẹ Harry - ánh sáng đời thầy ra đi, một lí do hoàn hảo nhưng Harry thì khác xa…
"Người nhà của cô và cả cô thật sự ích kỉ! Cô thiếu lời xin lỗi không chỉ là một người đâu, Elieen Snape."
Elien ngây người tại chỗ, bần thần nhìn Hermione. Hermione nói xong hít sâu một hơi rồi xoay người đi ra phía cửa chính.
Mở cửa, cô dừng một chút cô nói "Cám ơn về sự giúp đỡ tối qua!"
Cửa đóng lại, bùa chú cũng được giải trừ nhưng không ai động đậy. Phía bên góc bị cầu thang che khuất không ai để ý, cánh cửa khép hờ, phía sau cánh cửa một cậu bé đứng trong căn phòng với chút ánh sáng mờ ảo, cúi mặt, người không thấy rõ mặt cũng không thấy được phản ứng, chỉ là hai tay đã nắm chặt…rất chặt…
Trời tối om, trăng khuyết sao ít lại không có ánh đèn đường hay đèn nhà, không nhìn ra được thứ gì rõ ràng. Xung quanh cũng chỉ toàn tiếng xào xạc, xào xạc, tiếng côn trùng kêu nho nhỏ ở đâu đó ngoài ra không còn gì khác. Trong lúc nhất thời Hermione khó mà phân biệt được bản thân đang ở đâu.
Toàn thân đau nhức, ê ẩm, cả người cứ như vừa đánh nhau hội đồng bằng tay không với đám người Muggle vậy. "Đau quá!"
Nằm yên cảm nhận xung quanh, thấy không có chút dao động pháp thuật nào lưu chuyển trong không khí Hermione thở dài, đây là giới Muggle, nếu ở giới pháp thuật thì đã cảm nhận rõ dòng lưu chuyển của pháp thuật.
Được một lúc khi cơn đau dịu xuống, Hermione gắng gượng ngồi dậy lại nhận thấy quần áo có chút không đúng, bàn tay cũng không đúng. Một giả thiết hiện lên trong đầu, kéo áo chùng rộng thùng thình cùng bộ quần áo không vừa người, sự thật mà Hermione không muốn tin đã thành sự thật.
Cơ thể bị biến nhỏ lại rồi!
Gục mặt chán nản, Hermione cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa dù sao cũng không phải không có ví dụ nào. Thở dài huơ đũa phép, áo chùng dần co lại theo kích thước, đôi giày Hermione mang cũng thu lại vừa chân.
Mọi thứ xong xuôi, Hermione ngồi thở hổn hển, cơ thể bị chấn thương, pháp lực dường như cũng có chút vấn đề, cô chỉ mới sử dụng một chút thần chú thu nhỏ đã cảm thấy rất mệt. Không biết mọi người có xảy ra chuyện gì không?
Dựa vào gốc cây, cố gắng chịu đau muốn lấy vài lọ độc dược trong túi không gian thì đột nhiên nghe trong bóng đêm tĩnh lặng có tiếng bước chân rất nhẹ, nếu là bình thường khẳng định không dễ gì nghe ra.
Hermione nắm chặt đũa phép trong tay áo, đề phòng tiếng chân ngày càng đến gần....
"Ai?" Hermione đưa thẳng đũa phép lên ngay khi tiếng bước chân đã đến cô không xa, nếu đối phương là một Muggle, bình thường còn có thể chống trả giờ thì không, mà nếu người tới là một phù thủy thì...tóm lại, dù là tình huống nào cũng rất bất lợi!
"Không ngờ khuya như vậy lại gặp một phù thủy nhỏ." Người tới không thấy rõ bộ dáng nhưng nghe tiếng nói như của một phụ nữ không lớn tuổi, nhẹ nhàng cũng lạnh nhạt.
"Tránh xa tôi ra!" Hermione dù vì cử động đột ngột của mình trên người đã đau càng thêm đau nhưng giọng nói không tỏ chút yếu thế chút nào.
Đôi mắt nâu cảnh giác nhìn người tới, người phụ nữ kia hình như cũng không có ý gì can thiệp với chuyện này, dường như có thở nhẹ một chút rồi xoay người, Hermione vẫn không chút buông lỏng cảnh giác nhìn người kia đi càng lúc càng xa mới thả lỏng nhưng khi cô thả lỏng người trước mắt cũng là một màu đen...
Tỉnh lại lần nữa, trần nhà, cửa sổ, âm u là những gì hiện lên ngay khi Hermione lấy lại ý thức, cô đang nằm trên một cái giường nhỏ. Đây là phòng ngủ của ai? Cô đang ở đâu?
Hermione ngồi dậy đánh giá xung quanh, mọi thứ trong phòng có chút cũ nhưng sạch sẽ, đồ đạc xếp ngăn nắp, trật tự. Đây là...
Huơ tay, đồng hồ trong không khí hiện lên vài con số khiến Hermione sửng sốt 8:47 12/07/1973
Mấy con số trước không quan trọng, quan trọng là bốn con số cuối cùng, 1973????
Như thế nào có thể!????
"Cạch" cửa vang lên tiếng, Hermione vội phất tay, đồng hồ biến mất mà cửa cũng mở ra. Cửa mở Hermione lại càng không dám tin vào mắt mình.
Giáo sư Snape?
Không! Là nữ?!
Không, không phải, người này hẳn là họ hàng, xét theo năm thì người này có lẽ là mẹ của giáo sư - Elien Prince!
"Tỉnh rồi?" Người phụ nữ bước vào nhìn cô bé đang ngây người trên người nhìn mình lạnh nhạt hỏi.
Giọng nói này là của người tối qua?! Người tối qua cô gặp là mẹ giáo sư Snape sao?
Merlin, người hết chuyện để trêu con sao?
"Làm sao thế? Vẫn còn đau?" – Elieen không thấy cô trả lời, hỏi lại.
Hermione nghe hỏi có chút bối rối "không, không còn đâu nữa. Cám ơn."
"Được rồi, đũa phép của con ta đặt dưới gối, ở đây không được dùng pháp thuật, còn đây là cháo, ăn đi."
Elien đặt chén cháo nhỏ xuống rồi đi ra ngoài, Hermione ngơ ngác nhìn theo, quả không sai, giáo sư Snape là di truyền từ bà, quan tâm trong lạnh nhạt. Không biết tên Harry kia mà gặp lại giáo sư sẽ có phản ứng gì, bọn họ đều nhận thấy rõ những biểu hiện khác lạ của cậu ta đối với thầy, tên đó ngu ngốc, chậm tiêu lại lơ ngơ không nhận ra, đám người xung quanh kể cả bọn họ cũng không ai biết điều này cho đến khi…thôi, dù sao mọi chuyện cũng nát bét hết cả rồi. Cũng chỉ có năm người biết được điều này mà cô, chết tiệt chính là người đầu tiên trong số ít những người biết được.
Tư liệu của cô về mẹ giáo sư khá ít, bà là con út trong ba người con của gia tộc Price, gia tộc độc dược nổi danh lâu đời. Elien có thiên phú độc dược nổi trội hơn hai người anh trai, là con gái duy nhất được gia chủ và hai người anh hết mực yêu thương nhưng sau đó cô từ bỏ gia tộc để yêu một người Muggle, chính là Topitas Snape, ban đầu vẫn còn biết tung tích của cô những sau đó không biết chuyện gì xảy ra khiến cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Ra đây là nơi mà bà ấy sinh sống! 1973? Để xem, giáo sư Snape lúc này hẳn là năm thứ ba, tương ứng với chú Sirius, chú Remus, ba của Harry và Peter cũng đồng năm ba. Bây giờ là tháng 7, đã được một nửa kì nghỉ hè rồi, vậy nghĩa là nếu cô ở đây thì sẽ liên tục chạm mặt giáo sư Snape!
Hermione bất đắc dĩ bóp trán, cho dù có là người lúc nhỏ đi nữa cũng thật....khó thở!
Lấy Gương Hai Mặt ra, Hermione nhìn mình trong gương liền có ước muốn đập đầu vào tường, đây chính là hình ảnh cô năm 11 tuổi!
...Thôi, chuyện đó tính sau đi!
"Harry!" Gương không phản ứng.
"Draco?" Gương không phản ứng.
"Ron?!" Mặt gương nhoáng lên một chút rồi biến mất.
Sao lại??!! Ron đang ở đâu mà Gương lại phản lại thế này?
"Blasie!" Gương không phản ứng.
Hermione cau mày, gương không phản ứng vậy nghĩa là cả Harry, Draco, Blasie đều chưa đến đây hoặc ít nhất họ ở thời điểm nào đó – có lẽ là sau này. Riêng Ron thì hình như ở đây nhưng nơi kia không thể kết nối được pháp thuật vì có thứ gì đó ngăn trở.
Xoa hai bên thái dương đang có dấu hiệu đau lên, Hermione cố gắng nhớ lại trong vụ nổ cả đám đều rơi cùng vào một nơi, Draco và Blasie ở trước cô có chút xa, mà Harry thì cách cô khá xa, Ron thì gần như bên cạnh cô, sau đó thì không biết gì nữa. Vậy giả sử nơi bọn họ rơi vào là đường hầm thời gian, sau vụ nổ cả năm người đi vào là năm 1973 thì tương ứng Harry, Draco và Blasie cũng ở năm này, chỉ là ngày tháng có chút khác nhau. Mà nguyên lí thời gian thì...
"Xoảng"
Đang lúc Hermione suy tư thì bên ngoài bỗng có tiếng xô đẩy, tiếp đến là tiếng chén bát rơi vỡ. Hermione cầm đũa phép thu vào túi ẩn dưới tay áo, xuống giường rồi mở cửa. Tiếng nói càng lúc càng rõ ràng, tiếng mắng chửi và xô xát, không khó để hiểu được đây là một cảnh bạo lực gia đình.
Trước mắt cô là một người đàn ông bề ngoài lem luốt, tóc tai bù xù, áo quần có chút rách, vừa lớn tiếng chửi bới vừa hất chén bát trên bàn, hất xong thì đưa bàn tay to lên hướng Elien hạ xuống.
"Dẹp hết đi! Thứ đồ này cũng ăn được hả?"
Chát! "Đừng có làm bộ mặt ghê tởm đó. Cô là đồ phù thủy! Đồ gớm..."
"Expelliarmus!"
Topitas không đề phòng liền bị trúng thần chú bay thẳng đến tường rớt xuống nằm rạp.
"Topitas!" Elien hoảng hốt chạy tới muốn đỡ Topitas lên nhưng bị hắn hất mạnh tay khiến cô ngã qua một bên.
"Đừng chạm vào tôi, ghê tởm!" Topitas cười lạnh nhìn cô rồi lại nhìn sang Hermione "Đây là con nào? Cũng là lũ quái thai..."
"Khóa lưỡi." Thấy Topitas sau khi bị khóa lưỡi thì vừa tức giận lao đến mình Hermione bình tĩnh theo thế khống chế cổ tay Topitas, cúi người vật mạnh Topitas xuống nền, muốn đấu với Muggle, được, vậy cô dùng phương thức Muggle đáp trả.
"Chát! Chát! Chát!"
Hermione không chút nương tay tát thẳng vào mặt người đàn ông, đánh ông ta một trận lại bị Elieen xông tới ngăn lại. “Cháu làm gì vậy? Không được đánh anh ấy.”
Hermione nhìn cô lại nhìn tên đàn ông bị mình đánh đến chảy máu mũi và miệng, giọng lạnh lùng "Là một người đàn ông, đánh phụ nữ đã là không ra gì. Đây lại là đánh vợ mình, ông mới thật sự là kẻ ghê tởm nhất. Đổ lỗi sự thất bại của mình cho người vợ. Ông thật sự là một kẻ xứng đáng với từ ghê tởm mà ông vừa nói.”
Nhìn Topitas kinh hoàng lẫn tức giận nhìn mình, Hermione bằng một tốc độ Elieen không kịp ngăn cản chĩa đũa phép vào gã "Trói toàn thân!"
Hermione lạnh giọng niệm rồi không đợi Elien có phản ứng đã nhanh chóng chĩa đũa phép vào cô. “Trói tay!”
Elien bị trói lại vừa tức giận vừa kinh ngạc nhìn về phía Hermione. "Đừng phí công, cho dù cô có đũa phép cũng không thể đánh lại con, huống hồ đũa phép cô đã gãy." - Dừng một lúc Hermione nói tiếp "Con không làm hại cô, chỉ muốn một hỏi chuyện thôi."
Elien im lặng nhìn cô bé tóc nâu mắt nâu mà mình đã cứu tối qua, ánh mắt cứng cỏi đầy kiên định nhưng cũng ấm áp, cho người khác một cảm giác an toàn, khí thế quanh thân cô bé tựa như một người lớn trải qua bao sóng gió vẫn đứng vững, chắc chắn khi cô bé này trưởng thành sẽ rất thành công trong mọi thứ.
"Cô Prince!" Hermione nghiêm giọng, cô dùng xưng hô là Prince, họ của cô trước khi lấy chồng, trong mắt Hermione - nữ phù thủy cứng rắn hơn bất cứ ai vô cùng gai mắt với hành động bạo lực của Topitas với bà, nhưng trên hết bà là một phù thủy với tài năng thiên phú không cần phải hạ mình với người gọi là chồng đến mức quên mình như vậy. Nếu Topitas Snape thật sự là một người chồng tốt hết lòng vì gia đình, yêu thương vợ con thì không nói nhưng đây, một Topitas chỉ biết bạo lực, đánh đập người khác, có đáng không người ngoài như cô không can thiệp vào được nhưng nếu như ảnh hưởng lên em trai cô – Harry Potter – thì tuyệt đối không nhân nhượng!
Thấy Elien trừng lớn mắt, Hermione gật đâu rồi nói tiếp "Phải, con gọi cô là Prince mà không phải – Hermione chán ghét liếc Topias một cái – Một Snape!.”
Hermione vung tay, đống lộn xộn trong nhà quay về vị trí ban đầu, thủy tinh hay đồ sứ, những thứ lộn cũng tự động được lau chùi. Mặc kệ Topias sợ hãi như thế nào, cô nàng còn chẳng buồn quan tâm đến ông ta.
Vung đũa phép, cái ghế salong cũ kỹ trượt tới, Hermione làm động tác mời cô ngồi, Elieen do dự một lát cũng ngồi xuống. Lòng đề phòng của cô với cô bé này không lớn, nhưng chuyện cô quan tâm là… “Nếu cháu cứ sử dụng đũa phép trong kỳ nghỉ hè, Bộ Pháp Thuật chắc chắn sẽ phát hiện.” – Elieen không biết tuổi thật của Hermione nên cho rằng cô nhóc đang trong kỳ nghỉ hè năm một kết thúc.
Hermione xua tay, “Quên Fudge đi! Lão ngốc đó chẳng làm gì được ngoài việc ếm truy tung đũa phép.”
Elieen bất ngờ, một đứa nhỏ lại…
Hermione còn không để cô nghĩ sâu xa hơn, nói tiếp “Cô cứ phụ thuộc như vậy có phải là một cách hay? Không phải cô muốn người chồng mình quay lại - người đàn ông cô yêu và cũng yêu cô, khiến cô rời bỏ thế giới phù thủy, rời bỏ vinh quang mà một Thiên Tài Độc Dược Sư có thể đem lại bất chấp bị xóa tên khỏi gia tộc, bất chấp rời bỏ gia tộc luôn yêu thương cô?"
Elieen im lặng không trả lời.
"Là một người thiên tài về độc dược cũng đam mê nó lại có thể bỏ hết để đi theo một người Muggle, ẩn đi năng lực thiên phú? Hơn nữa là một trong ba người của gia tộc lừng lẫy Prince, thiên phú hơn các anh trai, không quan tâm bất cứ cái gì ngoài độc dược lại vì người yêu mà từ bỏ tất cả thì con nghĩ người để cô yêu chắc chắn rất xứng đáng.”
Dừng một chút, Hermione ngao ngán phủ nhận, “Đáng tiếc, không như cô mong muốn.”
Hermione thở dài một hơi, “Cô Prine, cô muốn người kia quay về tôi hiểu nhưng bao nhiêu năm qua, hy vọng mà cô ao ước có hiệu quả sao? Phụ nữ cho dù có là phù thủy hay không cũng không nên chịu đựng vậy, huống hồ là từ người chồng mình, càng huống gì cô là một phù thủy xuất sắc."
"...Ngươi là ai? Vì sao biết ta?" Elien lạnh lùng mở miệng.
Hermione nhắm mắt, mím môi một lát mới mở miệng "...vì một người bạn chúng con nợ một mạng Prince, nên đã điều tra..."
Elien nghe vậy dịu đi một chút, ân sinh mạng thật sự mà nói không một phù thủy nào thích nói ra bởi vì không ai thích nợ sinh mạng của phù thủy khác, cô bé này thật sự không phải kẻ thù.
Hermione hạ đũa phép xuống hỏi cô.
"Cô Prince, cô thật sự từ bỏ mọi thứ vậy sao? Gia tộc, Độc Dược Sư và...cả tính mạng đang sắp tàn của mình? Cô Prince, con không hiểu?"
Cô và Draco đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, kể cả gia tộc anh ấy không thích hợp để một Muggle thuần túy vào làm dâu nhưng cuối cùng, hiển nhiên, mọi thứ rất tốt đẹp.
Nhưng cô vẫn tự tin vượt qua bởi vì cho đến những thời khắc khó khăn nhất, cho đến phút cuối Draco vẫn chứng tỏ là một người đàn ông mà cô có thể tin tưởng, người bất chấp mọi thứ vì cô. Không để cô một mình bao giờ, dù rằng lúc ở trường học thì anh ta đúng là một thằng tội tệ theo đúng nghĩa đen.
Ha! Ai cũng có thời kỳ trẻ trâu của mình mà.
Nhưng ở người đàn ông này .... đáng sao?
"Con sẽ không bao giờ hiểu được. Dù Topitas bây giờ khác xa với Topitas lúc trước nhưng ..." Elieen bình thản nói, nhưng lần nữa lại bị cắt lời.
"Kể cả khi cơ thể cô đã không còn nhiều thời gian..." Hermione tức giận nói "Vậy còn con trai cô?"
Elien nghe vậy giật mình nhìn Hermione, thấy cô bé đầy bức xúc nhìn mình, cả sự tức giận tràn đầy thì cúi mặt.
"Cô chỉ có thể xin lỗi thằng bé. Cô đã không thể cho nó một gia đình tốt, không cho nó một tuổi thơ đẹp, không cho nó sự vui vẻ mà một đứa trẻ nên có."
"Cô chỉ có thể cho nó kiến thức về thế giới pháp thuật, về gia tộc Prince kiêu hãnh, về năng lực độc dược và một tình yêu về độc dược...mọi thứ cô đã từ bỏ phía sau, mọi thứ cô luôn yêu thương, mọi thứ cô luôn ước ao, luôn muốn trở về nhưng không được. Severus là hi vọng, là ước mơ của cô. Là những thứ cô luôn mong ước ... nay chỉ có thể trao cho nó mà thôi."
Nước mắt Elien rơi dài trên gương mặt gầy gò, đôi mắt luôn lạnh nhạt mờ dần trong nước mắt. Elien giọng run rẩy nói trong tuyệt vọng "Cô đã từ bỏ rất nhiều thứ, cô cũng đã không cho nó bất cứ hình ảnh đẹp nào về một gia đình, cô chỉ có thể làm như vậy. Severus là những mong muốn của cô. Cô biết, Severus nó rất hận gia đình này, hận Topias, hận cô, nhưng đó là những gì cô có thể cho nó." Elieen khóc thật thương tâm.
Hermione cắn răng, cô ngăn nước mắt rơi xuống, hai tay nắm thành nắm đấm: "Phải công nhận người nhà Prince thật sự rất ích kỉ. Toàn lấy sinh mạng mình để đền bù lại cho sự tổn thương mà không cần biết cảm nhận của người bị ép nhận lấy nó."
"Cái gì cơ?" Elien ngẩng đầu nhìn cô bé vô cùng tức giận. Áp lực pháp thuật trong người ẩn ẩn phát ra.
"Đây là di truyền Prince sao? Cô biết sinh mạng mình không còn thời gian, những dao động pháp thuật trên người cô hỗn loạn mà yếu ớt, mà với một phù thủy, pháp thuật gắn liền sinh mạng, cô cứ thế bỏ đi, cô có nghĩ cậu ta sau khi cô đi sẽ thế nào không? Cô có nghĩ về cảm giác của nó, một đứa trẻ mà thôi! Làm mọi thứ cho nó nhưng ngay cả một câu nói cũng không nói, ngay cả một tình thương cũng dấu kín. Đến khi nó biết sự thật cô nghĩ đứa trẻ đó sẽ vui vẻ sao?"
Hermione hoàn toàn bị chọc giận, áp lực phát ra khiến chiếc bàn cũ kĩ và bốn cái ghế sofa cũ nát, bình hoa, kệ...vỡ tan tành.
Elien ngay khi phát hiện bất chấp cơ thể bị trói một phần chạy ra phía trước đỡ cho Topitas bị trói toàn thân, cố gắng tạo cho bọn họ một tấm chắn vô hình, Topias bị cô đè lên nằm úp sấp trên nền nhà nãy giờ không nói một tiếng nhưng Elieen đã quên, cô không chống nổi áp lực pháp thuật đó, rất nhanh đã bị áp lực của Hermione đánh cho tan nát bùa phòng hộ khiến Elieen hộc máu ngay tại chỗ, thấy vậy, Hermione mới cố giằng xuống pháp lực của mình.
"Hóa ra cô là người như vậy, người kia cũng không khác là bao. Không, còn tàn nhẫn hơn cô nhiều, đã khiến một người tâm hồn hầu như vỡ nát, để rồi cứ thế chết, vô tình chết mặc kệ mọi thứ."
Đúng, chính là như vậy! Harry vì giáo sư Snape cả tâm hồn đều như tan vỡ, nếu không phải bọn họ phát hiện và người kia xuất hiện kịp thời xoa dịu dù sau đó còn tệ hơn gấp nhiều lần, những gì bốn người họ phải làm không chỉ là xóa đi hơn một nửa kí ức của cậu ấy, nhưng nếu không như vậy thì còn đâu một Harry vui vẻ như bây giờ. Cậu ta suýt nữa là hủy luôn chính mình, hủy luôn....một phần ba giới pháp thuật Anh, tự tổn thương bản thân, lao vào cuộc chiến không có hồi kết.
Lúc trước bọn họ đã rất vất vả để không khiến Harry nhận ra và phục hồi trí nhớ. Một "Obiliver" không là gì đối với Harry nếu như không phải là bốn người bọn họ hợp lực cùng với độc dược lãng quên của Draco và thành phần bí truyền của Blasie thì rất có thể đã không tồn tại một Harry Potter như bây giờ. Chiến tranh không giết được Harry nhưng kí ức và đau khổ về giáo sư, về người kia, về con trai cậu ấy, về những người thân, người bạn bên cạnh sẽ giết được cậu ấy.
Năm người bọn họ là bạn bè vào sinh ra tử, là anh em sống chết cùng nhau, huống gì cô xem Harry như đứa em trai ruột thịt mà thương yêu, em cô bị như vậy cô không đau lòng sao? Ron, Draco, Blasie đã khổ tâm biết mấy khi ngăn cản Harry. Bao nhiêu độc dược an thần, bao nhiêu câu chú "Obiliver" bao nhiêu câu thần chú lãng quên cảm xúc, bao nhiêu thứ khác, năm người bọn họ chỉ có thể đứng nhìn Harry chìm trong đau khổ từng ngày sau chiến tranh, sau những cuộc cải cách đẫm máu. Phải nói trong tất cả thần chú bình thường thì năm người bọn họ mạnh nhất chính là "Obiliver".
Cuối cùng cô cũng đã hiểu được, giáo sư Snape để lại bao nhiêu thứ cho Harry mà ra đi, mang theo cảm nhận gì.
Hoàn toàn là con số không!
"Cô và người đó thật sự rất ích kỷ cô biết không?” Hermione khẽ nói, ngực phập phồng vì giận.
"..."
Elien không nói gì được, một cô bé đứng trước mặt cô nói lên những cảm xúc của bản thân về Prince, mà cô, thân là tiểu thư của gia tộc Prince lại chẳng thể nói được một câu bào chữa.
"Cảm nhận của con cô thế nào? Cô đặt mọi hi vọng của mình vào cậu ta rồi sau đó?" Hermione lạnh lùng chất vấn nhưng Elieen vẫn không trả lời được.
"Có một gia đình vì con bất chấp mọi thứ hi sinh, để lại một đứa trẻ cho người thân khác lại chỉ có thể sống như một gia tinh, sau bao nhiêu năm đau khổ sống bên ngoài cuối cùng cũng trở lại giới pháp thuật. Gặp một kẻ luôn đối nghịch căm hờn suốt sáu năm, sự căm hận đó chuyển hóa thành tình yêu lúc nào cũng không biết, đứa trẻ đó cũng không nhận tình cảm mình cho dù đến cuối người kia chết vì mình, mơ hồ còn chưa được bao nhiêu đền đáp đã phải chịu nỗi đau thấu linh hồn, sau cùng hết sự thật này lại đến sự thật khác lăng trì. Cô nghĩ đứa bé đó sẽ ra sao? Nói thì thật nhẹ nhàng nhưng trải qua những ngày đó thế nào cô hoàn toàn không biết, đúng không?"
"Cô thử đặt mình vào con cô sau khi cô chết vì nó, và những điều đó ảnh hưởng thế nào đến….cậu ta. Con muốn hỏi có khi nào… cô nhìn thấy con cô gọi ông ta một tiếng "ba" hay một cái nhìn thân thiện.… Con nghĩ một chữ hận không đủ để nói đến cảm xúc của cậu ta đâu!"
Bởi vì cô đã không làm nên cậu ta cũng đặt người khác vào vị trí của mình năm xưa, thậm chí sâu hơn thứ cậu ta đã cảm nhận. Tình gia đình cậu ta không có cảm nhận rõ ràng, nhưng Harry có, về gia đình mình, tình cha con với một người cha trong hi vọng, thêm cả tình bạn bè, tình đồng đội, tình thầy trò, tình yêu của người ấy, tình yêu với con trai cậu ấy...và cả tình yêu mà Harry giành cho giáo sư Snape!
Vì thế giáo sư Snape vẫn còn chống đỡ được khi mẹ Harry - ánh sáng đời thầy ra đi, một lí do hoàn hảo nhưng Harry thì khác xa…
"Người nhà của cô và cả cô thật sự ích kỉ! Cô thiếu lời xin lỗi không chỉ là một người đâu, Elieen Snape."
Elien ngây người tại chỗ, bần thần nhìn Hermione. Hermione nói xong hít sâu một hơi rồi xoay người đi ra phía cửa chính.
Mở cửa, cô dừng một chút cô nói "Cám ơn về sự giúp đỡ tối qua!"
Cửa đóng lại, bùa chú cũng được giải trừ nhưng không ai động đậy. Phía bên góc bị cầu thang che khuất không ai để ý, cánh cửa khép hờ, phía sau cánh cửa một cậu bé đứng trong căn phòng với chút ánh sáng mờ ảo, cúi mặt, người không thấy rõ mặt cũng không thấy được phản ứng, chỉ là hai tay đã nắm chặt…rất chặt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.