Chương 15:
Phong Hỏa Yên
10/10/2021
Khác với Ron và Hermione, Draco bị tống ra khỏi vòng xoáy thời gian với cú tiếp đất tuy ngắn ngủi nhưng đau hơn nhiều so với rơi từ trên xuống mà có cây cối um tùm, bên dưới là đất ẩm chống đỡ, tuy thương tích ít nhiều cũng có nhưng có lẽ không chật vật như Draco lúc này.
Bị đẩy mạnh ra khỏi vòng xoáy thời gian, Draco rơi xuống nền đất vừa cứng vừa lạnh, theo quán tính còn lăn hai vòng rồi va mạnh vào tường, dừng lại. Cơ thể bị va đập mạnh như vậy làm xương cốt, nội tạng trong cơ thể bị chấn động khiến Draco suýt khó thở.
Nằm im trên mặt đất lạnh cố gắng hít thở đều, cả người đau đến không muốn nhúc nhích. Được một lát cảm thấy đỡ khó chịu, Draco giật giật tay muốn cử động đột nhiên cảm thấy không thích hợp lắm, Draco cố gắng nhịn đau cử động chậm rãi.
Vì sao cứ cảm thấy quần áo không đúng lắm?
Xung quanh là một mảnh tối om, Draco lại sắc bén cảm nhận được trong tối có người, hơn nữa lại cách cậu không xa, hơn nữa tuy mơ hồ nhưng cậu cảm nhận được có dấu vết của pháp thuật lưu động trong không khí.
Trong bóng tối, giác quan của Draco như nhân lên gấp mấy lần, chậm rãi ngồi dậy, mặc kệ sự đau đớn tưởng chừng như, xương khớp bị gãy, bàn tay trống không dưới lớp áo chùng không biết lúc nào thì cầm đũa phép.
Cảm giác cầm đũa phép có chút là lạ, Draco vô thức cúi đầu nhìn tay mình, trong bóng tối tuy không thấy được nhưng cảm nhận rõ bàn tay đang nắm đũa phép vẫn bị vướng mắc do áo chùng mang lại. Draco ngây người!
Cậu....cậu....cậu thế nhưng lại bị biến....nhỏ?
Draco vội vàng điều động pháp lực trong cơ thể lại cảm giác pháp lực không đầy đủ như lúc đầu, pháp lực tựa như đã bị "lấy" đi gần một nửa.
Merlin, không phải chứ????
Cái giá của xuyên không chính là đây??
Draco khó có thể tin được chuyện này. Sau Harry là cậu?
"Soạt" một tiếng, Draco nắm đũa phép quay đầu về phía tiếng động nhưng đợi một lúc vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Với cơ thể và áo quần có chút tương phản, hành động khá là vướng, Draco không tiếng động vẫy đũa phép trong tay áo, áo quần, áo chùng, giầy đều nhỏ lại, vừa với kích cỡ của mình, xong xuôi, cậu lấy từ trong túi không gian của mình kết hợp bùa triệu tập lần lượt rút ra vài bình độc dược uống vào.
May là trong bọn họ ai cũng giữ được thói quen tốt, luôn mang những thứ cần dùng bên người, mà độc dược chính là một trong số đó. Sau khi uống độc dược thấy khỏe hơn, Draco bắt đầu chú ý đến phía trước mặt.
Đôi mắt dần quen với bóng tối, Draco lờ mờ thấy được vài đường nét, không khí âm u, tường và mặt đất đều lạnh ngắt, phía trước hình như có vài người. Nghĩ nghĩ, đầu tiên là cho mình một bùa chắn rồi đưa tay lên.
"Lumos!" Nhưng đợi khi ánh sáng bùng lên, thấy rõ cảnh tượng trước mặt Draco trừng to mắt nhìn những "người" trước mắt.
Có bảy đứa trẻ gầy nhom, rất yếu ớt, đứa nào cũng mặc trên mình tấm áo trắng toát có vài vệt đen, trong cái lạnh của căn phòng vô cùng lạnh lẽo này, cái áo kia căn bản không thể chống đỡ được cái lạnh trong phòng. Sáu đứa trẻ đều nằm rạp trên nền đất, không chút nhúc nhích, đôi môi khô nứt, trắng bệch, có đứa nhắm mắt có đứa mở nhưng những đứa mở mắt thì đôi mắt chúng đều vô hồn, còn một đứa trẻ đang ngồi dựa vào tường, trong lòng ôm một đứa nhỏ, bởi vì gầy yếu nhưng từ đường nét vẫn nhận ra hai đứa vô cùng giống nhau. Là sinh đôi sao?
Bảy đứa trẻ nhận thấy ánh sáng thì có đứa mở mắt, có đứa chuyển mắt nhìn qua, điểm giống chính là đôi mắt chúng vẫn vô hồn.
Draco đến gần, bọn chúng không chút nhúc nhích. Lồng ngực lên xuống một cách yếu ớt, hơi thở cũng mỏng manh.
Draco im lặng nhìn qua một vòng, nhìn kĩ thấy liền thấy không phải chúng đều vô hồn, ít nhất đứa bé đang ngồi dựa vào tường thì không, nó chỉ chăm chú nhìn đứa bé trong lòng, bàn tay gầy gò chậm chạp vuốt ve hai má của đứa trẻ trong lòng. Theo tay của nó, Draco thấy một cái vòng kim loại vô cùng mới và đắc tiền, không hề hợp với đứa trẻ này.
Nhìn lại, đứa nào cũng có một cái trên tay, Draco nhíu mày. Trong không khí vẫn còn dấu vết lưu chuyển của pháp thuật.
Draco di chuyển tới gần rồi ngồi xuống trước mặt hai đứa trẻ sinh đôi, nhẹ nhàng mở miệng, sợ mình lớn tiếng sẽ dọa chúng sợ.
"Này cậu bé!"
Không phản ứng!
Draco nhíu mày đưa tay lên muốn chạm vào tay nó nhưng nó đột nhiên phản ứng, cùng lúc đó thấy được rõ ràng pháp thuật của đứa trẻ phát ra công kích cậu, may là cậu đã cho mình trước đó một bùa chắn nên pháp lực kia không làm gì được Draco.
Đứa trẻ kia kích động vô cùng, mắt trừng to, đôi tay ôm chặt lấy đứa bé trong lòng.
"Không được động vào em tôi! Tôi không cho phép! Cút! Cút đi! Các ngươi hại bạn ta chưa đủ sao? Không được phép động vào em ấy..."
Draco im lặng nhìn nó, đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện. Lúc trước Hermione vì muốn bọn họ có cái nhìn đúng về Muggle đã đưa họ đến trải nghiệm cách sống không-pháp-thuật trong nửa năm sau khi đã giành được quyền lực trong cuộc chiến với Bộ Pháp Thuật.
Trong nửa năm đó, Hermione đã truyền cho họ rất nhiều kiến thức của Muggle, từ kinh tế đến chính trị, từ khoa học kỹ thuật đến y tế, bọn họ lúc đó phải tranh thủ nửa năm đó nắm bắt hết thông tin cần thiết để thiết lập lại "bộ máy phù thủy" đã lạc hậu.
Sau khi chứng kiến, không ai có thể nói Muggle "nhỏ bé yếu đuối" được. Dần dần, tiết Muggle được tryền dạy từ cái nhìn đúng đắn hơn là "nhỏ yếu" đã từng có trong nhận thức của nhóm phù thủy.
Một nhóm bọn họ đi cùng sẽ có nhóm khác quay về để bắt tay vào việc phục hưng và phát triển cho giới pháp thuật. Không phải không có những khó khăn bởi một bộ phận không chấp nhận được "lí thuyết Muggle", nhưng khi những việc đó cho thấy một kết quả to lớn cùng với Harry âm thầm "động tay động chân", phù thủy hỗn huyết hay xuất thân từ Muggle địa vị cũng dần cao lên, mặc cho một nhóm những quý tộc Máu Trong căm ghét sự thật rằng phù thủy Máu Bùn hay hỗn huyết đều sẽ có địa vị ngang hàng với Máu Trong, thậm chí có thể hơn xa trong việc phát triển thế giới phù thủy và giống nòi sau này! Dù sao cận huyết thống cũng mang lại rất nhiều hậu quả không mong muốn.
Harry đã từng cho bọn họ biết, "Thật ra đằng sau của những điều mà Muggle đang làm tốt kia thì có những kẻ điên cuồng muốn tìm tòi những khả năng khác. Bằng mọi cách mà chúng sử dụng các thí nghiệm lên con người, xem người khác thậm chí là một đứa trẻ như một vật thí nghiệm, mặc kệ sống chết của họ: biến đổi gen, thí nghiệm với những người có năng lực đặc biệt, tham lam muốn chiếm đoạt, trường sinh, không lão hóa, tăng khả năng sống nhưng cũng rút đi nhiều bản năng của con người, hay những cuộc giải phẫu người đầy biến thái, mua bán lắp ghép nội tạng, vân vân và vũ vũ, có nhiều khi còn biến thành người không ra người, quỷ không thành quỷ. So với đám người mê luyến pháp thuật hắc ám dùng lên người khác của giới phù thủy chỉ có hơn không kém."
Giờ thì Draco đã hiểu cái câu "Chỉ có hơn không kém là như thế nào!!!"
Đây chỉ là đứa trẻ, thậm chí bọn nhỏ đó còn không có năng lực phản kháng. Đáng giận chính là những đứa trẻ này đều có những dao động pháp thuật riêng khá yếu ớt, tính mạng của phù thủy cũng liên kết với pháp lực, pháp lực cạn kiệt tính mạng cũng không còn.
Draco nhìn đứa trẻ kia cuồng loạn kêu la mà chiếc vòng trên tay cậu bé cũng sáng lên chút ánh sáng đỏ nhấp nháy, còn có âm thanh "píp píp" theo quy luật vang lên trong căn phòng nhỏ tối tăm này càng khiến nó rõ ràng.
Bên ngoài có tiếng bước chân, "rẹt rẹt" vài tiếng, một bức tường khác đang di chuyển mà sau khi nó di chuyển, trước mặt không phải một lối đi, mà là những song sắt to, cứng, bên kia có không ít người chạy tới, nam nữ đều có, ai cũng khoát một cái áo trắng dài trắng bóc tới, trên mặt đều hiện lên vài biểu tình hưng phấn khó nén, còn có hai người kéo một cái giường cao cao có bánh xe chạy tới, đứng hai bên là khoảng 6 người mặc đồng phục tựa như vệ sĩ của Muggle.
Đám người kia nhìn thấy Draco thì kinh ngạc, khi nào lại có một đứa trẻ xuất hiện ở đây?
Draco nhìn đám người kia, chán ghét hiện lên trong mắt, cau mày, xoay người bước đến gần chỗ song sắt, liếc mắt.
Bên kia có không ít thiết bị máy móc, ở đây tựa như nằm dưới lòng đất hay đại loại chỗ nào thấp sâu, hướng hai người kia đẩy cái giường có một đường băng đi lên hẳn là giành cho cái xe kia. Trên tay đám người đó là kẻ cầm kim tiêm, kẻ cầm dây trói, có kẻ cầm thêm một thứ kim loại kì quái, có kẻ cầm kim loại không khác lắm so với cái trên tay mấy đứa nhỏ nhưng lớn hơn. Đến gần hơn chút nữa, cảm nhận được trên đống trụ sắt lớn này có gì đó đang di chuyển bên trong. Draco nhìn sơ qua mọi thứ rồi lại nhìn về phía đám người kia.
Lúc Draco quan sát đánh giá đám người kia thì họ cũng quan sát Draco. Kinh ngạc nhìn đứa trẻ xinh đẹp tóc vàng mắt xám đột nhiên xuất hiện trong căn phòng. Phòng này chứa những vật thí nghiệm của họ, được bảo vệ nghiêm ngặt, camera và phòng tuyến được thiết lập khắp nơi, không có chuyện một đứa trẻ đi vào không ai phát hiện. Chưa hết, căn phòng này vì những "vật thí nghiệm" đặc biệt của họ mà có thiết kế riêng, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài mà mấy người canh giữ cũng không có phát hiện, máy móc cũng không phát ra tiếng báo nào. Hay đứa trẻ này cũng giống mấy đứa nhỏ kia?
Suy nghĩ này làm cả đám hưng phấn!
"Mau...mau...đem nó ra đây!"
Một ông lão khoảng 60-65 tuổi hét lớn, hưng phấn đến mức nói lắp, những kẻ khác cũng không khác gì, tay đang cầm thứ gì đều đều đang khởi động. Một tên ăn mặc như vệ sĩ lấy ra một vật, Draco biết nó gọi là súng, còn súng gì thì không biết rồi nhắm vào mình.
Draco cười lạnh, muốn bắt cậu?
Can đảm! thật sự rất can đảm!
Bị đẩy mạnh ra khỏi vòng xoáy thời gian, Draco rơi xuống nền đất vừa cứng vừa lạnh, theo quán tính còn lăn hai vòng rồi va mạnh vào tường, dừng lại. Cơ thể bị va đập mạnh như vậy làm xương cốt, nội tạng trong cơ thể bị chấn động khiến Draco suýt khó thở.
Nằm im trên mặt đất lạnh cố gắng hít thở đều, cả người đau đến không muốn nhúc nhích. Được một lát cảm thấy đỡ khó chịu, Draco giật giật tay muốn cử động đột nhiên cảm thấy không thích hợp lắm, Draco cố gắng nhịn đau cử động chậm rãi.
Vì sao cứ cảm thấy quần áo không đúng lắm?
Xung quanh là một mảnh tối om, Draco lại sắc bén cảm nhận được trong tối có người, hơn nữa lại cách cậu không xa, hơn nữa tuy mơ hồ nhưng cậu cảm nhận được có dấu vết của pháp thuật lưu động trong không khí.
Trong bóng tối, giác quan của Draco như nhân lên gấp mấy lần, chậm rãi ngồi dậy, mặc kệ sự đau đớn tưởng chừng như, xương khớp bị gãy, bàn tay trống không dưới lớp áo chùng không biết lúc nào thì cầm đũa phép.
Cảm giác cầm đũa phép có chút là lạ, Draco vô thức cúi đầu nhìn tay mình, trong bóng tối tuy không thấy được nhưng cảm nhận rõ bàn tay đang nắm đũa phép vẫn bị vướng mắc do áo chùng mang lại. Draco ngây người!
Cậu....cậu....cậu thế nhưng lại bị biến....nhỏ?
Draco vội vàng điều động pháp lực trong cơ thể lại cảm giác pháp lực không đầy đủ như lúc đầu, pháp lực tựa như đã bị "lấy" đi gần một nửa.
Merlin, không phải chứ????
Cái giá của xuyên không chính là đây??
Draco khó có thể tin được chuyện này. Sau Harry là cậu?
"Soạt" một tiếng, Draco nắm đũa phép quay đầu về phía tiếng động nhưng đợi một lúc vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Với cơ thể và áo quần có chút tương phản, hành động khá là vướng, Draco không tiếng động vẫy đũa phép trong tay áo, áo quần, áo chùng, giầy đều nhỏ lại, vừa với kích cỡ của mình, xong xuôi, cậu lấy từ trong túi không gian của mình kết hợp bùa triệu tập lần lượt rút ra vài bình độc dược uống vào.
May là trong bọn họ ai cũng giữ được thói quen tốt, luôn mang những thứ cần dùng bên người, mà độc dược chính là một trong số đó. Sau khi uống độc dược thấy khỏe hơn, Draco bắt đầu chú ý đến phía trước mặt.
Đôi mắt dần quen với bóng tối, Draco lờ mờ thấy được vài đường nét, không khí âm u, tường và mặt đất đều lạnh ngắt, phía trước hình như có vài người. Nghĩ nghĩ, đầu tiên là cho mình một bùa chắn rồi đưa tay lên.
"Lumos!" Nhưng đợi khi ánh sáng bùng lên, thấy rõ cảnh tượng trước mặt Draco trừng to mắt nhìn những "người" trước mắt.
Có bảy đứa trẻ gầy nhom, rất yếu ớt, đứa nào cũng mặc trên mình tấm áo trắng toát có vài vệt đen, trong cái lạnh của căn phòng vô cùng lạnh lẽo này, cái áo kia căn bản không thể chống đỡ được cái lạnh trong phòng. Sáu đứa trẻ đều nằm rạp trên nền đất, không chút nhúc nhích, đôi môi khô nứt, trắng bệch, có đứa nhắm mắt có đứa mở nhưng những đứa mở mắt thì đôi mắt chúng đều vô hồn, còn một đứa trẻ đang ngồi dựa vào tường, trong lòng ôm một đứa nhỏ, bởi vì gầy yếu nhưng từ đường nét vẫn nhận ra hai đứa vô cùng giống nhau. Là sinh đôi sao?
Bảy đứa trẻ nhận thấy ánh sáng thì có đứa mở mắt, có đứa chuyển mắt nhìn qua, điểm giống chính là đôi mắt chúng vẫn vô hồn.
Draco đến gần, bọn chúng không chút nhúc nhích. Lồng ngực lên xuống một cách yếu ớt, hơi thở cũng mỏng manh.
Draco im lặng nhìn qua một vòng, nhìn kĩ thấy liền thấy không phải chúng đều vô hồn, ít nhất đứa bé đang ngồi dựa vào tường thì không, nó chỉ chăm chú nhìn đứa bé trong lòng, bàn tay gầy gò chậm chạp vuốt ve hai má của đứa trẻ trong lòng. Theo tay của nó, Draco thấy một cái vòng kim loại vô cùng mới và đắc tiền, không hề hợp với đứa trẻ này.
Nhìn lại, đứa nào cũng có một cái trên tay, Draco nhíu mày. Trong không khí vẫn còn dấu vết lưu chuyển của pháp thuật.
Draco di chuyển tới gần rồi ngồi xuống trước mặt hai đứa trẻ sinh đôi, nhẹ nhàng mở miệng, sợ mình lớn tiếng sẽ dọa chúng sợ.
"Này cậu bé!"
Không phản ứng!
Draco nhíu mày đưa tay lên muốn chạm vào tay nó nhưng nó đột nhiên phản ứng, cùng lúc đó thấy được rõ ràng pháp thuật của đứa trẻ phát ra công kích cậu, may là cậu đã cho mình trước đó một bùa chắn nên pháp lực kia không làm gì được Draco.
Đứa trẻ kia kích động vô cùng, mắt trừng to, đôi tay ôm chặt lấy đứa bé trong lòng.
"Không được động vào em tôi! Tôi không cho phép! Cút! Cút đi! Các ngươi hại bạn ta chưa đủ sao? Không được phép động vào em ấy..."
Draco im lặng nhìn nó, đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện. Lúc trước Hermione vì muốn bọn họ có cái nhìn đúng về Muggle đã đưa họ đến trải nghiệm cách sống không-pháp-thuật trong nửa năm sau khi đã giành được quyền lực trong cuộc chiến với Bộ Pháp Thuật.
Trong nửa năm đó, Hermione đã truyền cho họ rất nhiều kiến thức của Muggle, từ kinh tế đến chính trị, từ khoa học kỹ thuật đến y tế, bọn họ lúc đó phải tranh thủ nửa năm đó nắm bắt hết thông tin cần thiết để thiết lập lại "bộ máy phù thủy" đã lạc hậu.
Sau khi chứng kiến, không ai có thể nói Muggle "nhỏ bé yếu đuối" được. Dần dần, tiết Muggle được tryền dạy từ cái nhìn đúng đắn hơn là "nhỏ yếu" đã từng có trong nhận thức của nhóm phù thủy.
Một nhóm bọn họ đi cùng sẽ có nhóm khác quay về để bắt tay vào việc phục hưng và phát triển cho giới pháp thuật. Không phải không có những khó khăn bởi một bộ phận không chấp nhận được "lí thuyết Muggle", nhưng khi những việc đó cho thấy một kết quả to lớn cùng với Harry âm thầm "động tay động chân", phù thủy hỗn huyết hay xuất thân từ Muggle địa vị cũng dần cao lên, mặc cho một nhóm những quý tộc Máu Trong căm ghét sự thật rằng phù thủy Máu Bùn hay hỗn huyết đều sẽ có địa vị ngang hàng với Máu Trong, thậm chí có thể hơn xa trong việc phát triển thế giới phù thủy và giống nòi sau này! Dù sao cận huyết thống cũng mang lại rất nhiều hậu quả không mong muốn.
Harry đã từng cho bọn họ biết, "Thật ra đằng sau của những điều mà Muggle đang làm tốt kia thì có những kẻ điên cuồng muốn tìm tòi những khả năng khác. Bằng mọi cách mà chúng sử dụng các thí nghiệm lên con người, xem người khác thậm chí là một đứa trẻ như một vật thí nghiệm, mặc kệ sống chết của họ: biến đổi gen, thí nghiệm với những người có năng lực đặc biệt, tham lam muốn chiếm đoạt, trường sinh, không lão hóa, tăng khả năng sống nhưng cũng rút đi nhiều bản năng của con người, hay những cuộc giải phẫu người đầy biến thái, mua bán lắp ghép nội tạng, vân vân và vũ vũ, có nhiều khi còn biến thành người không ra người, quỷ không thành quỷ. So với đám người mê luyến pháp thuật hắc ám dùng lên người khác của giới phù thủy chỉ có hơn không kém."
Giờ thì Draco đã hiểu cái câu "Chỉ có hơn không kém là như thế nào!!!"
Đây chỉ là đứa trẻ, thậm chí bọn nhỏ đó còn không có năng lực phản kháng. Đáng giận chính là những đứa trẻ này đều có những dao động pháp thuật riêng khá yếu ớt, tính mạng của phù thủy cũng liên kết với pháp lực, pháp lực cạn kiệt tính mạng cũng không còn.
Draco nhìn đứa trẻ kia cuồng loạn kêu la mà chiếc vòng trên tay cậu bé cũng sáng lên chút ánh sáng đỏ nhấp nháy, còn có âm thanh "píp píp" theo quy luật vang lên trong căn phòng nhỏ tối tăm này càng khiến nó rõ ràng.
Bên ngoài có tiếng bước chân, "rẹt rẹt" vài tiếng, một bức tường khác đang di chuyển mà sau khi nó di chuyển, trước mặt không phải một lối đi, mà là những song sắt to, cứng, bên kia có không ít người chạy tới, nam nữ đều có, ai cũng khoát một cái áo trắng dài trắng bóc tới, trên mặt đều hiện lên vài biểu tình hưng phấn khó nén, còn có hai người kéo một cái giường cao cao có bánh xe chạy tới, đứng hai bên là khoảng 6 người mặc đồng phục tựa như vệ sĩ của Muggle.
Đám người kia nhìn thấy Draco thì kinh ngạc, khi nào lại có một đứa trẻ xuất hiện ở đây?
Draco nhìn đám người kia, chán ghét hiện lên trong mắt, cau mày, xoay người bước đến gần chỗ song sắt, liếc mắt.
Bên kia có không ít thiết bị máy móc, ở đây tựa như nằm dưới lòng đất hay đại loại chỗ nào thấp sâu, hướng hai người kia đẩy cái giường có một đường băng đi lên hẳn là giành cho cái xe kia. Trên tay đám người đó là kẻ cầm kim tiêm, kẻ cầm dây trói, có kẻ cầm thêm một thứ kim loại kì quái, có kẻ cầm kim loại không khác lắm so với cái trên tay mấy đứa nhỏ nhưng lớn hơn. Đến gần hơn chút nữa, cảm nhận được trên đống trụ sắt lớn này có gì đó đang di chuyển bên trong. Draco nhìn sơ qua mọi thứ rồi lại nhìn về phía đám người kia.
Lúc Draco quan sát đánh giá đám người kia thì họ cũng quan sát Draco. Kinh ngạc nhìn đứa trẻ xinh đẹp tóc vàng mắt xám đột nhiên xuất hiện trong căn phòng. Phòng này chứa những vật thí nghiệm của họ, được bảo vệ nghiêm ngặt, camera và phòng tuyến được thiết lập khắp nơi, không có chuyện một đứa trẻ đi vào không ai phát hiện. Chưa hết, căn phòng này vì những "vật thí nghiệm" đặc biệt của họ mà có thiết kế riêng, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài mà mấy người canh giữ cũng không có phát hiện, máy móc cũng không phát ra tiếng báo nào. Hay đứa trẻ này cũng giống mấy đứa nhỏ kia?
Suy nghĩ này làm cả đám hưng phấn!
"Mau...mau...đem nó ra đây!"
Một ông lão khoảng 60-65 tuổi hét lớn, hưng phấn đến mức nói lắp, những kẻ khác cũng không khác gì, tay đang cầm thứ gì đều đều đang khởi động. Một tên ăn mặc như vệ sĩ lấy ra một vật, Draco biết nó gọi là súng, còn súng gì thì không biết rồi nhắm vào mình.
Draco cười lạnh, muốn bắt cậu?
Can đảm! thật sự rất can đảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.