Chương 16:
Phong Hỏa Yên
10/10/2021
Draco thong thả vung tay trước khi kẻ kia bóp cò, lập tức đám người kia toàn thể bị đóng băng. Không còn ai cử động!
Tiếng "píp" vang lên không ngớt khiến Draco phiền nhiễu, xoay người chỉ đũa phép vào nó "cách" một tiếng, cái vòng kim loại liền xuất hiện một vết nứt nhỏ rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy vết nứt lan rộng rồi vỡ tan. Tương tự như vậy, những cái vòng kia dưới thần chú phá vỡ theo kiểu cách hoa mỹ của Malfoy mà tan tành.
Draco đi đến trước mặt đứa nhỏ vẫn ôm khư khư đứa bé trong lòng, nó cảnh giác nhìn cậu, Draco ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của cậu bé liền nói:
"Tôi có thể cứu em trai và bạn bè cậu!"
Một câu, cậu bé ngạc nhiên mở to mắt, đôi môi khô nứt run run hồi lâu mới phát âm từng tiếng "anh...anh....cứu....cứu...em....tôi..."
"Phải!" Draco không chút do dự gật đầu. "Tuy không phải sẽ hoàn toàn ngay bây giờ nhưng dù gì sẽ không để họ chết ngay lúc này."
Đôi mắt vô hồn của cậu bé cuối cùng cũng dâng lên chút tình tự, tay run run ôm lấy em trai trong lòng.
Draco nhìn lại những đứa trẻ trên đất, nghĩ nghĩ rồi lôi từ trong túi ra Gương Hai Mặt, thấp giọng trấn an cậu bé "Đừng sợ, đầu tiên chúng ta nên gọi người đến!"
Cậu bé nghe có thêm người đến đột nhiên lại kích động "Lừa đảo, ngươi.....ngươi...một.....một...phe...."
Draco giương mắt nhìn nó, thản nhiên nói "Tin ta, bọn họ mới có thể sống. Và đừng đánh đồng ta với cái đám bẩn thỉu ngoài kia."
Đứa trẻ kia nghe vậy liền im lặng nhưng vẫn nhìn Draco chằm chằm. Draco mỉm cười, truyền pháp lực vào chiếc gương, bên kia nhanh chóng có người bắt lấy.
"Draco?"
"Mione." Draco mỉm cười dịu dàng tràn đầy tình yêu với người trong gương, ngón tay trắng nõn thon dài dọc theo đường nét trong gương như vuốt ve gương mặt cô "Em cũng giống ta sao? Có khỏe không?"
Hermione trong gương cũng làm theo động tác của Draco, cười nhẹ "Thật là chúng ta đều thế, như anh thấy đó. Anh đang ở đâu? Chưa về sao?"
"A, ta đang ở nơi rất thú vị, cũng rất muốn ở thêm nhưng mà có những đứa trẻ sẽ không chịu nổi."
"Đứa trẻ?" Hermione nghi hoặc lặp lại.
"Đúng vậy! Em đang ở Muggle sao?"
"Vâng, bây giờ chưa phải lúc quay về!" Hermione gật đầu rồi nghĩ nói "Ron, Harry, Blasie đâu? Anh có gọi cho họ không?"
"Không!" Draco lắc đầu "Anh gọi em trước!"
Hermione bất đắc dĩ nói "May là anh không gọi họ trước, em ở đây mấy tháng đều không có ai ở đây cả. Ron hình như đang bị kẹt ở nơi nào đó, tín hiệu không kết nối được. Vậy honey, anh có thể nói cho em anh lại đang làm cái gì không?"
Draco cầm Gương Hai Mặt xoay sang nhóm người bị đóng băng ngoài kia, các thiết bị, người mặc áo dài trắng, camera xung quanh, đường đi...cuối cùng là những đứa bé đang ở trên mặt đất.
"Ôi Merlin! Những kẻ đáng chết kia!" Hermione nhịn không được hít sâu. "Draco, độc dược lúc trước vẫn còn chứ? Cho chúng uống, em sẽ về thế giới pháp thuật liên lạc với gia tộc của anh, gọi họ đến. Anh cũng nên đánh động vào gia tộc của mình đi, để lúc đó họ không cho rằng em bị sai khiến." Nói xong, mặt gương nhoáng lên, Hermione biến mất.
Draco bất đắc dĩ, người yêu của cậu lúc nào cũng nói đi đôi với làm. Gia tộc Malfoy có một thiết bị giành cho người nhà gia tộc Malfoy, nếu đứa trẻ trong gia tộc gặp nguy hiểm hay bị uy hiếp đến tính mạng hoặc gặp khó khăn mà người trong nhà không có cách nào tìm được, chỉ cần dùng tuần hoàn pháp lực của gia tộc Malfoy khởi động nó, người nhà Malfoy lập tức biết được rồi hành động. Chẳng qua, Draco cảm thấy mình có chút tâm lí về cái này. Cậu đã qua cái tuổi ham nghịch thích chơi đùa mà chạy xa nhà để rồi sau đó sợ hãi dùng nó, bây giờ, cậu - một gia chủ Malfoy tương lai - một phó bộ trưởng lại sử dụng thứ giành cho trẻ con này khiến cậu có chút mất mặt. Đắn đo suy tư một chút, Draco lấy bộ dáng "thấy chết không sờn" để vận dụng pháp lực của mình đánh động thiết bị kia, chỉ ba giây là xong còn lại chờ người yêu cậu tới biệt thự Malfoy giải thích mọi chuyện, Draco chợt nhớ đến ba ba mình - Lucius thiếu niên lúc này hoàn toàn là tư tưởng bài xích Muggle - liền cảm thấy thái dương giật giật liên hồi, đoán rằng cha cậu sẽ bị vợ yêu của cậu dằn mặt một trận.
Lắc đầu, không muốn suy nghĩ nữa, việc của cậu bây giờ là nên xem xét dùng độc dược gì cho những đứa trẻ này.
Không phải Muggle nào cũng uống được độc dược bởi vì một số độc dược cần có pháp lực hấp thu, mà độc dược Draco mang theo đều là những loại này, chỉ có rất ít loại là có thể cho Muggle dùng. Nên trong hoàn cảnh này cậu phải may mắn ở đây đều là những phù thủy nhỏ sao?
Độc dược mà Hermione nói không phải loại Độc Dược chuyên dụng bình thường, những loại độc dược có thể dùng cho những đứa trẻ lúc này là một loại đặc biệt được Harry và Hermione cùng một vài độc dược sư xuất thân từ Muggle chế tạo cho bọn họ lúc cả nhóm đến Muggle "ăn ở" nửa năm, số thuốc còn lại thì dự trữ dùng cho những lần thâm nhập sâu hơn để tìm hiểu về các vấn đề khác, Hermione xuất phát từ tính cẩn thận luôn đưa cho bọn họ cả một đống chai chai lọ lọ phòng trường hợp bị thương khi ở đó.
May mắn, trước khi bọn họ bị đưa về nơi này cậu vừa bổ sung số thuốc đó vào hộp Độc Dược của mình, nếu không thì bây giờ cũng chẳng biết nên làm sao. Nếu dùng Vòng Cứu Hộ thì...chậc, có lẽ cậu sẽ do dự nhiều hơn một chút suy nghĩ có nên cứu hay không. Mà trước hết, để đảm bảo tính bảo mật của thế giới phù thủy, mấy cái camera ở đây nên vô hiệu hóa chúng trước đã.
"Rẹt....rẹt" "bức tường" lúc nãy di chuyển lúc này chậm rãi xê dịch trở về vị trí cũ.
Bóng tối lại một lần nữa trở lại, Draco vung đũa phép, căn phòng bỗng sáng bừng lên, các góc phòng đều có ánh lửa bập bùng trên những bó đuốc không biết từ đâu xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.
Đứa bé kia ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa, đường nhìn chậm rãi di động sang thiếu niên trước mắt.
Draco cũng không nhìn nó, mở túi không gian lấy một cái hộp nhỏ rồi khôi phục kích thước bình thường, mở ra, bên trong là các tầng ngăn đựng các lọ Độc Dược đủ loại. Trong một ngăn kéo dưới cùng có hơn 20 loại Độc Dược cần dùng, Draco bắt đầu phất tay kiểm tra tình trạng của tất cả bọn trẻ rồi phân loại Độc Dược phù hợp cho tình trạng của bọn nhỏ. Dù sao Draco cũng là con đỡ đầu của một bậc thầy độc dược, trình độ độc dược khỏi cần bàn.
Lấy bình độc dược ra, đưa cho đứa trẻ kia bắt nó uống hết rồi lần lượt đến những đứa trẻ khác đang nằm trên mặt đất. Lần đầu tiên nếm được mùi vị độc dược, cái mùi vị "độc nhất vô nhị" làm mấy đứa trẻ sau khi bước chân vào thế giới phù thủy cố gắng hết sức để tránh xa, mà nếu có bất đắc dĩ phải uống thì trước khi uống độc dược đều phải dùng định lực cao nhất của mình để khống chế cơ thể có thể nuốt được.
Uống xong độc dược, mấy đứa trẻ lần lượt nhắm mắt. Draco phất tay, các lọ độc dược đều tập trung vào chiếc hộp, chiếc hộp tự động đóng lại rồi tự động trôi về túi không gian. Đối với hiệu quả Độc Dươc phát huy tức thì, Malfoy luôn tự tin.
Một ánh sáng xanh lóe lên, giây tiếp theo vài người xuất hiện. Trước khi cơ thể kịp phản ứng nắm đũa phép cho ra một đống thần chú phản kích, ánh mắt Draco nhìn qua nhất thời đại não lập tức đình chỉ.
Một mái tóc bạch kim, một đôi mắt xám, một nụ cười hiền hòa, một dáng người quen thuộc đứng ngay phía trước, sau lưng anh là vài người mặc áo chùng với huy hiệu của gia tộc Malfoy. Người mà Draco thích nhất trong các vị tổ tiên nhà Malfoy - ông nội cậu - Abaraxas Malfoy!
"...."
Sau khi cho người đem những đứa trẻ kia bằng cách nhanh nhất đến ST.Mungo, không thể độn thổ, sức khỏe của mấy đứa nhỏ này không chịu nổi do độn thổ mang lại, cũng không thể dùng khóa cảng, chỉ có thể dùng trận pháp, liên kết với trận pháp ở ST.Mungo để đưa người đi.
Draco ngại ngùng nhìn Abaraxas.
"Ông...ông nội!"
Cho dù lấy gương mặt trẻ trung và tuổi đời chỉ mới hơn ba mươi đã lên chức "ông nội" thấy thế nào cũng kỳ dị nhưng Abaraxas lại thấy rất hài lòng. Abaraxas cười sung sướng đến mức xung quanh hình như có muôn vàn đóa hoa nở rộ. Draco có xúc động muốn dụi mắt xem, hình như cậu bị ảo giác rồi.
Hai ông cháu còn chưa nói được với nhau vài câu đã nghe thấy bên ngoài có tiếng chân vội vàng, Draco vẫy tay thu lại phép thuật của mình, bên ngoài tiếng ồn càng lúc càng gần.
"Rẹt...ret.." Tiếng cánh cửa bị cưỡng ép lần nữa mở ra cho thấy đám người bên ngoài vừa thoát khỏi thần chú đóng băng đã nhanh chóng muốn tìm chết, vội vã muốn bắt được đứa nhóc đặc biệt.
Draco nhanh chóng nói với mấy cấp dưới của ông mình, "Chia nhau ra đi phá toàn bộ nơi này, tan tành luôn càng tốt, oanh động vào nhưng trước hết nên vô hiệu hóa mấy cái ghi hình của Muggle. Ai hiểu về cái này?"
Abaraxas nhìn họ, một người bước lên, Draco gật đầu ra hiệu bắt đầu. Abaraxas cười hiền lành xoa nhẹ đầu Draco.
"Rất vui vì gặp con! Cẩn thận nhé!"
Khi "bức tường" kia mở ra, trong phòng chỉ còn lại một mình đứa trẻ xinh đẹp xoa đầu mình, mấy người kia lại càng hưng phấn, họ dường như không nghĩ nhiều về những "vật thí nghiệm" khác đã biến mất bằng cách nào, háo hức muốn nhanh chóng bắt lấy đứa nhỏ này đặt lên bàn thí nghiệm. Niềm hưng phấn quá độ khiến cho vài vị tiến sĩ khoa học đến ra lệnh cũng lắp bắp.
"Bắt...bắt lấy..."
Draco xoay người đối mặt với đám người, cười nhạt, vẫy tay mấy chiếc camera đồng loạt vỡ tan tành, tay phải không biết khi nào xuất hiện đũa phép, vung lên. Lạnh nhạt "Diffindo"
Ánh sáng đánh lên song sắt giam cầm hoàn toàn khiến nó nát vụn. Những tên như vệ sĩ ngắm súng vào Draco lập tức bị đánh bật ngã rầm rầm hết về phía sau, máu chảy đầy đất.
"Ngu xuẩn!"
Draco Malfoy cậu không phải là đứa trẻ, chỉ dựa vào bọn chúng mà muốn bắt cậu đi làm thí nghiệm?
Thật sự là lâu quá rồi chưa đánh nhau thỏa thích!
Một tiếng sau, truyền hình Muggle đưa tin một hòn đảo ngoài biển xảy ra một vụ nổ rất lớn, ở đây cảnh sát tìm thấy được là một căn cứ thí nghiệm trong đám vụn còn sót lại, người bên trong không còn ai sống sót. Hiện vẫn chưa có đầu mối gì làm rõ việc ở đây đã xảy ra chuyện gì, có bao nhiêu người trong toàn cảnh, thiêt hại về vật chất và người là bao nhiêu vẫn còn là một ẩn số, hiện cảnh sát đang tiếp tục tìm kiếm....
Mà ở thế giới phù thủy, trong biệt thự của Malfoy, Draco gặp lại Hermione, hai người trao nhau cái ôm nhiệt tình và cái hôn đầy yêu thương.
Abaraxas mỉm cười mà Lucius thì mặt mày tái nhợt không biết vì tức giận hay vì bị Hermione vừa dạy dỗ xong.
Draco lấy hình thức không bình thường như trên để gặp mặt người nhà và cùng vợ sắp cưới của mình - Hermione chờ đợi những tin tức tiếp theo của ba người bạn.
Tiếng "píp" vang lên không ngớt khiến Draco phiền nhiễu, xoay người chỉ đũa phép vào nó "cách" một tiếng, cái vòng kim loại liền xuất hiện một vết nứt nhỏ rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy vết nứt lan rộng rồi vỡ tan. Tương tự như vậy, những cái vòng kia dưới thần chú phá vỡ theo kiểu cách hoa mỹ của Malfoy mà tan tành.
Draco đi đến trước mặt đứa nhỏ vẫn ôm khư khư đứa bé trong lòng, nó cảnh giác nhìn cậu, Draco ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của cậu bé liền nói:
"Tôi có thể cứu em trai và bạn bè cậu!"
Một câu, cậu bé ngạc nhiên mở to mắt, đôi môi khô nứt run run hồi lâu mới phát âm từng tiếng "anh...anh....cứu....cứu...em....tôi..."
"Phải!" Draco không chút do dự gật đầu. "Tuy không phải sẽ hoàn toàn ngay bây giờ nhưng dù gì sẽ không để họ chết ngay lúc này."
Đôi mắt vô hồn của cậu bé cuối cùng cũng dâng lên chút tình tự, tay run run ôm lấy em trai trong lòng.
Draco nhìn lại những đứa trẻ trên đất, nghĩ nghĩ rồi lôi từ trong túi ra Gương Hai Mặt, thấp giọng trấn an cậu bé "Đừng sợ, đầu tiên chúng ta nên gọi người đến!"
Cậu bé nghe có thêm người đến đột nhiên lại kích động "Lừa đảo, ngươi.....ngươi...một.....một...phe...."
Draco giương mắt nhìn nó, thản nhiên nói "Tin ta, bọn họ mới có thể sống. Và đừng đánh đồng ta với cái đám bẩn thỉu ngoài kia."
Đứa trẻ kia nghe vậy liền im lặng nhưng vẫn nhìn Draco chằm chằm. Draco mỉm cười, truyền pháp lực vào chiếc gương, bên kia nhanh chóng có người bắt lấy.
"Draco?"
"Mione." Draco mỉm cười dịu dàng tràn đầy tình yêu với người trong gương, ngón tay trắng nõn thon dài dọc theo đường nét trong gương như vuốt ve gương mặt cô "Em cũng giống ta sao? Có khỏe không?"
Hermione trong gương cũng làm theo động tác của Draco, cười nhẹ "Thật là chúng ta đều thế, như anh thấy đó. Anh đang ở đâu? Chưa về sao?"
"A, ta đang ở nơi rất thú vị, cũng rất muốn ở thêm nhưng mà có những đứa trẻ sẽ không chịu nổi."
"Đứa trẻ?" Hermione nghi hoặc lặp lại.
"Đúng vậy! Em đang ở Muggle sao?"
"Vâng, bây giờ chưa phải lúc quay về!" Hermione gật đầu rồi nghĩ nói "Ron, Harry, Blasie đâu? Anh có gọi cho họ không?"
"Không!" Draco lắc đầu "Anh gọi em trước!"
Hermione bất đắc dĩ nói "May là anh không gọi họ trước, em ở đây mấy tháng đều không có ai ở đây cả. Ron hình như đang bị kẹt ở nơi nào đó, tín hiệu không kết nối được. Vậy honey, anh có thể nói cho em anh lại đang làm cái gì không?"
Draco cầm Gương Hai Mặt xoay sang nhóm người bị đóng băng ngoài kia, các thiết bị, người mặc áo dài trắng, camera xung quanh, đường đi...cuối cùng là những đứa bé đang ở trên mặt đất.
"Ôi Merlin! Những kẻ đáng chết kia!" Hermione nhịn không được hít sâu. "Draco, độc dược lúc trước vẫn còn chứ? Cho chúng uống, em sẽ về thế giới pháp thuật liên lạc với gia tộc của anh, gọi họ đến. Anh cũng nên đánh động vào gia tộc của mình đi, để lúc đó họ không cho rằng em bị sai khiến." Nói xong, mặt gương nhoáng lên, Hermione biến mất.
Draco bất đắc dĩ, người yêu của cậu lúc nào cũng nói đi đôi với làm. Gia tộc Malfoy có một thiết bị giành cho người nhà gia tộc Malfoy, nếu đứa trẻ trong gia tộc gặp nguy hiểm hay bị uy hiếp đến tính mạng hoặc gặp khó khăn mà người trong nhà không có cách nào tìm được, chỉ cần dùng tuần hoàn pháp lực của gia tộc Malfoy khởi động nó, người nhà Malfoy lập tức biết được rồi hành động. Chẳng qua, Draco cảm thấy mình có chút tâm lí về cái này. Cậu đã qua cái tuổi ham nghịch thích chơi đùa mà chạy xa nhà để rồi sau đó sợ hãi dùng nó, bây giờ, cậu - một gia chủ Malfoy tương lai - một phó bộ trưởng lại sử dụng thứ giành cho trẻ con này khiến cậu có chút mất mặt. Đắn đo suy tư một chút, Draco lấy bộ dáng "thấy chết không sờn" để vận dụng pháp lực của mình đánh động thiết bị kia, chỉ ba giây là xong còn lại chờ người yêu cậu tới biệt thự Malfoy giải thích mọi chuyện, Draco chợt nhớ đến ba ba mình - Lucius thiếu niên lúc này hoàn toàn là tư tưởng bài xích Muggle - liền cảm thấy thái dương giật giật liên hồi, đoán rằng cha cậu sẽ bị vợ yêu của cậu dằn mặt một trận.
Lắc đầu, không muốn suy nghĩ nữa, việc của cậu bây giờ là nên xem xét dùng độc dược gì cho những đứa trẻ này.
Không phải Muggle nào cũng uống được độc dược bởi vì một số độc dược cần có pháp lực hấp thu, mà độc dược Draco mang theo đều là những loại này, chỉ có rất ít loại là có thể cho Muggle dùng. Nên trong hoàn cảnh này cậu phải may mắn ở đây đều là những phù thủy nhỏ sao?
Độc dược mà Hermione nói không phải loại Độc Dược chuyên dụng bình thường, những loại độc dược có thể dùng cho những đứa trẻ lúc này là một loại đặc biệt được Harry và Hermione cùng một vài độc dược sư xuất thân từ Muggle chế tạo cho bọn họ lúc cả nhóm đến Muggle "ăn ở" nửa năm, số thuốc còn lại thì dự trữ dùng cho những lần thâm nhập sâu hơn để tìm hiểu về các vấn đề khác, Hermione xuất phát từ tính cẩn thận luôn đưa cho bọn họ cả một đống chai chai lọ lọ phòng trường hợp bị thương khi ở đó.
May mắn, trước khi bọn họ bị đưa về nơi này cậu vừa bổ sung số thuốc đó vào hộp Độc Dược của mình, nếu không thì bây giờ cũng chẳng biết nên làm sao. Nếu dùng Vòng Cứu Hộ thì...chậc, có lẽ cậu sẽ do dự nhiều hơn một chút suy nghĩ có nên cứu hay không. Mà trước hết, để đảm bảo tính bảo mật của thế giới phù thủy, mấy cái camera ở đây nên vô hiệu hóa chúng trước đã.
"Rẹt....rẹt" "bức tường" lúc nãy di chuyển lúc này chậm rãi xê dịch trở về vị trí cũ.
Bóng tối lại một lần nữa trở lại, Draco vung đũa phép, căn phòng bỗng sáng bừng lên, các góc phòng đều có ánh lửa bập bùng trên những bó đuốc không biết từ đâu xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.
Đứa bé kia ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa, đường nhìn chậm rãi di động sang thiếu niên trước mắt.
Draco cũng không nhìn nó, mở túi không gian lấy một cái hộp nhỏ rồi khôi phục kích thước bình thường, mở ra, bên trong là các tầng ngăn đựng các lọ Độc Dược đủ loại. Trong một ngăn kéo dưới cùng có hơn 20 loại Độc Dược cần dùng, Draco bắt đầu phất tay kiểm tra tình trạng của tất cả bọn trẻ rồi phân loại Độc Dược phù hợp cho tình trạng của bọn nhỏ. Dù sao Draco cũng là con đỡ đầu của một bậc thầy độc dược, trình độ độc dược khỏi cần bàn.
Lấy bình độc dược ra, đưa cho đứa trẻ kia bắt nó uống hết rồi lần lượt đến những đứa trẻ khác đang nằm trên mặt đất. Lần đầu tiên nếm được mùi vị độc dược, cái mùi vị "độc nhất vô nhị" làm mấy đứa trẻ sau khi bước chân vào thế giới phù thủy cố gắng hết sức để tránh xa, mà nếu có bất đắc dĩ phải uống thì trước khi uống độc dược đều phải dùng định lực cao nhất của mình để khống chế cơ thể có thể nuốt được.
Uống xong độc dược, mấy đứa trẻ lần lượt nhắm mắt. Draco phất tay, các lọ độc dược đều tập trung vào chiếc hộp, chiếc hộp tự động đóng lại rồi tự động trôi về túi không gian. Đối với hiệu quả Độc Dươc phát huy tức thì, Malfoy luôn tự tin.
Một ánh sáng xanh lóe lên, giây tiếp theo vài người xuất hiện. Trước khi cơ thể kịp phản ứng nắm đũa phép cho ra một đống thần chú phản kích, ánh mắt Draco nhìn qua nhất thời đại não lập tức đình chỉ.
Một mái tóc bạch kim, một đôi mắt xám, một nụ cười hiền hòa, một dáng người quen thuộc đứng ngay phía trước, sau lưng anh là vài người mặc áo chùng với huy hiệu của gia tộc Malfoy. Người mà Draco thích nhất trong các vị tổ tiên nhà Malfoy - ông nội cậu - Abaraxas Malfoy!
"...."
Sau khi cho người đem những đứa trẻ kia bằng cách nhanh nhất đến ST.Mungo, không thể độn thổ, sức khỏe của mấy đứa nhỏ này không chịu nổi do độn thổ mang lại, cũng không thể dùng khóa cảng, chỉ có thể dùng trận pháp, liên kết với trận pháp ở ST.Mungo để đưa người đi.
Draco ngại ngùng nhìn Abaraxas.
"Ông...ông nội!"
Cho dù lấy gương mặt trẻ trung và tuổi đời chỉ mới hơn ba mươi đã lên chức "ông nội" thấy thế nào cũng kỳ dị nhưng Abaraxas lại thấy rất hài lòng. Abaraxas cười sung sướng đến mức xung quanh hình như có muôn vàn đóa hoa nở rộ. Draco có xúc động muốn dụi mắt xem, hình như cậu bị ảo giác rồi.
Hai ông cháu còn chưa nói được với nhau vài câu đã nghe thấy bên ngoài có tiếng chân vội vàng, Draco vẫy tay thu lại phép thuật của mình, bên ngoài tiếng ồn càng lúc càng gần.
"Rẹt...ret.." Tiếng cánh cửa bị cưỡng ép lần nữa mở ra cho thấy đám người bên ngoài vừa thoát khỏi thần chú đóng băng đã nhanh chóng muốn tìm chết, vội vã muốn bắt được đứa nhóc đặc biệt.
Draco nhanh chóng nói với mấy cấp dưới của ông mình, "Chia nhau ra đi phá toàn bộ nơi này, tan tành luôn càng tốt, oanh động vào nhưng trước hết nên vô hiệu hóa mấy cái ghi hình của Muggle. Ai hiểu về cái này?"
Abaraxas nhìn họ, một người bước lên, Draco gật đầu ra hiệu bắt đầu. Abaraxas cười hiền lành xoa nhẹ đầu Draco.
"Rất vui vì gặp con! Cẩn thận nhé!"
Khi "bức tường" kia mở ra, trong phòng chỉ còn lại một mình đứa trẻ xinh đẹp xoa đầu mình, mấy người kia lại càng hưng phấn, họ dường như không nghĩ nhiều về những "vật thí nghiệm" khác đã biến mất bằng cách nào, háo hức muốn nhanh chóng bắt lấy đứa nhỏ này đặt lên bàn thí nghiệm. Niềm hưng phấn quá độ khiến cho vài vị tiến sĩ khoa học đến ra lệnh cũng lắp bắp.
"Bắt...bắt lấy..."
Draco xoay người đối mặt với đám người, cười nhạt, vẫy tay mấy chiếc camera đồng loạt vỡ tan tành, tay phải không biết khi nào xuất hiện đũa phép, vung lên. Lạnh nhạt "Diffindo"
Ánh sáng đánh lên song sắt giam cầm hoàn toàn khiến nó nát vụn. Những tên như vệ sĩ ngắm súng vào Draco lập tức bị đánh bật ngã rầm rầm hết về phía sau, máu chảy đầy đất.
"Ngu xuẩn!"
Draco Malfoy cậu không phải là đứa trẻ, chỉ dựa vào bọn chúng mà muốn bắt cậu đi làm thí nghiệm?
Thật sự là lâu quá rồi chưa đánh nhau thỏa thích!
Một tiếng sau, truyền hình Muggle đưa tin một hòn đảo ngoài biển xảy ra một vụ nổ rất lớn, ở đây cảnh sát tìm thấy được là một căn cứ thí nghiệm trong đám vụn còn sót lại, người bên trong không còn ai sống sót. Hiện vẫn chưa có đầu mối gì làm rõ việc ở đây đã xảy ra chuyện gì, có bao nhiêu người trong toàn cảnh, thiêt hại về vật chất và người là bao nhiêu vẫn còn là một ẩn số, hiện cảnh sát đang tiếp tục tìm kiếm....
Mà ở thế giới phù thủy, trong biệt thự của Malfoy, Draco gặp lại Hermione, hai người trao nhau cái ôm nhiệt tình và cái hôn đầy yêu thương.
Abaraxas mỉm cười mà Lucius thì mặt mày tái nhợt không biết vì tức giận hay vì bị Hermione vừa dạy dỗ xong.
Draco lấy hình thức không bình thường như trên để gặp mặt người nhà và cùng vợ sắp cưới của mình - Hermione chờ đợi những tin tức tiếp theo của ba người bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.