Sổ Bệnh Án

Chương 135: Bọn tôi sẽ không từ bỏ

Nhục Bao Bất Cật Nhục

05/03/2022

Hạ Dư chán nản nằm trên giường, như người chồng trẻ tuổi gạ gẫm vợ trong đêm tân hôn không có kết quả, mất đi hi vọng sống tiếp.

Cậu vô cùng cạn lời quay đầu, xuyên qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ, nhìn người vợ xinh đẹp gọi điện thoại bên ngoài.

Cậu thật sự hận Trịnh Kính Phong muốn chết, mẹ nó đã mấy giờ rồi?

Tên ngốc này coi điện thoại Tạ Thanh Trình là đường dây nóng công cộng 24 giờ đó à?

Khó lắm cậu mới có được bầu không khí như vậy với anh Tạ của cậu, từ đêm giao thừa tới tận giờ, cuối cùng cũng vớ được một lần khiến mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình mơ màng, có được cơ hội nửa lừa nửa dỗ rồi lên giường với cậu.

Kết quả tất cả những thứ ấy đều để cho ông chú không có sinh hoạt tình cảm vợ chồng này làm phiền hết!

Người già thời kì mãn kinh với vị trung niên này có thể thông cảm cho thằng nhóc đã mấy tháng rồi chưa được khai trai không vậy hả?!

Trịnh Kính Phong hoàn toàn không biết mình vừa cắt ngang chuyện giường chiếu đã khao khát từ lâu của một nam sinh. Trong điện thoại, đầu tiên là Trịnh Kính Phong nhanh chóng hỏi một câu: "Tiểu Tạ, phía bên cháu vẫn ổn cả chứ?"

Tạ Thanh Trình: "... Sao thế? Vì sao tự dưng lại hỏi như vậy?"

Trịnh Kính Phong nghiêm túc lạ thường đáp: "Cháu không sao là được rồi... Cháu tới nhà chú đi. Chú mới quay về từ thị cục, có chuyện này, chú nghĩ là cháu cần biết."

Tình cảnh này đan xen ít nhiều với cảnh trong mơ.

Tay Tạ Thanh Trình siết chặt điện thoại hơn.

"Chú gặp phải chuyện gì ạ?"

"Vẫn nên gặp rồi hẵng nói, có nhiều thứ không tiện nói qua điện thoại."

Tạ Thanh Trình vừa định đồng ý, không biết từ lúc nào, Hạ Dư đã quấn chăn đi ra khỏi phòng, chỉ lộ mỗi chiếc đầu với tóc mái hơi rối ra ngoài, bất chợt gác cằm lên vai Tạ Thanh Trình. Cậu hiển nhiên nghe thấy nội dung Tạ Thanh Trình nói với Trịnh Kính Phong, lạnh lùng oán trách nói một câu vào điện thoại: "Dẫn cả em theo nữa."

Điện thoại trầm mặc sau hồi lâu: "... Cháu là ai thế? Tiểu Diễn?"

Hạ Dư nhướng mày lên: "Ai cơ?"

Oán trách của cậu càng nặng, hờ hững nhìn Tạ Thanh Trình: "Anh còn quyến rũ thêm được em nào từ bao giờ thế?"

Một tay Tạ Thanh Trình đẩy đầu cậu ra: "Chú ấy bảo là Trần Diễn, cũng là Trần Mạn đấy."

"Xì..." Hạ Dư ngẫm lại, hình như Trần Mạn đúng là không phải là tên thật, biệt danh thôi, nhưng mọi người gọi biệt danh nhiều hơn tên thật, nên cậu vốn chẳng nhớ rõ được tên thật của Trần Mạn.

Hạ Dư có hơi vui vẻ hơn, lại có chút không vui.

Vui vẻ vì Tạ Thanh Trình không quyến rũ thêm được em nào cả.

Không vui bởi vì, Trịnh Kính Phong cảm thấy Tạ Thanh Trình ở cạnh Trần Mạn lúc bốn rưỡi sáng rất bình thường, xem ra trước kia họ từng ở chung không ít rồi.

Không vui dần lấn áp vui vẻ, Hạ Dư lại dán tới gần, kéo dài giọng, mang theo chút giận dỗi: "Alo, chú Trịnh ạ, là cháu á, chú nghe có hiểu không? Cháu là Hạ Dư."

Trịnh Kính Phong ngẫm một hồi mới chợt nhận ra: "Là thằng nhóc đua xe ở hội sở Không Dạ ấy à?"

Hạ Dư cũng lười sửa lại hình tượng hoang dâm không chịu nổi của bản thân trong mắt đội trưởng Trịnh, đáp lời: "Vâng. Là cháu nè."

"Sao giờ này cháu còn ở cạnh Tạ Thanh Trình thế?"

"Chuyện này ấy ạ..."

Tạ Thanh Trình kéo luôn chăn qua đầu Hạ Dư, vùi cả đầu cậu vào trong chăn, sau đó đẩy cậu sang một bên.

"Cậu ấy không cầm chìa khóa, ở lại nhà cháu."

Trịnh Kính Phong: "... Không sao, thế cháu bảo nó qua đây luôn đi, chuyện này vốn dĩ là cháu với nó nói cho chú mà, nó nghe cũng được. Bảo nó qua đây đi."

Nhà theo như lời Trịnh Kính Phong nói, thật ra là một khu chung cư tầm trung cũ gần nơi làm việc của ông.

Rộng khoảng tầm 30 mét vuông, dọn dẹp sạch sẽ. Căn nhà này là do ba mẹ Trịnh Kính Phong để lại, mãi vẫn không nỡ bán, công việc của lão Trịnh lại bận rộn, thường xuyên đảo lộn ngày đêm, nếu nửa đêm về nhà sẽ đánh thức cháu nhỏ, có khi ông sẽ chọn nghỉ ngơi lại ở nơi này.

Lúc Hạ Dư và Tạ Thanh Trình tới nhà ông, phát hiện trong phòng có thêm một người đàn ông đã cao tuổi nữa, cho dù không mặc đồng phục, nhưng khí chất người đàn ông ấy tản ra, vẫn khiến người ta cảm nhận được ông cũng là một cảnh sát lâu năm.

Người đàn ông này chính là thầy của Đại Minh—— Vị pháp y già kia.

Pháp y già: "Là họ à?"

Trịnh Kính Phong: "Là chúng đấy."

Pháp y già đứng dậy, mỉm cười vươn tay ra với Tạ Thanh Trình, lại bắt tay với Hạ Dư: "Cảm ơn các cháu nhé, nếu không phải có các cháu, đài DV của vụ án minh tinh bị giết hại có lẽ bị trộm mất rồi."



Hạ Dư sinh hoạt đêm nay không được như ý nghe thế, hơi đề cao tinh thần lên chút: "Sao thế ạ, thật sự có người tới trộm?"

Vẻ mặt pháp y già xấu hổ: "Đúng thế... Chú không ngờ tới người kia, lại còn là học trò của mình nữa."

Trịnh Kính Phong bảo: "Ngồi xuống trước đã rồi nói tiếp, để chú giới thiệu chút."

Ông cẩn thận giới thiệu từng người, sau đó nói với Tạ Thanh Trình: "Pháp y La là người bạn chú đã quen biết 40 năm, tình báo mà mấy cháu cung cấp cho chú, nói thật, chú cũng không dám tùy tiện nói cho người ở thị cục. Chú khó mà tin tưởng người khác được, may mà pháp y phụ trách vụ án minh tinh bị giết hại lại là ông ấy."

Tiếp đó, Trịnh Kính Phong lại nói về chuyện bắt Đại Minh, kể qua loa cho hai người Hạ Tạ một lượt.

Hóa ra, sau khi Trịnh Kính Phong nhận được tình báo của Hạ Dư, chú Trịnh đã nói chuyện này lại với pháp y La ngay, hai người không hề rút dây động rừng, mà là đặt một đài DV cùng kiểu trong phòng vật chứng, gậy ông đập lưng ông. Đài ghi hình DV giả kia cũng là Trịnh Kính Phong tự quay lại, vốn chỉ là muốn thử xem cái đài DV hàng second-hand này có hoạt động được hay không thôi, kết quả lúc Đại Minh mở video ra, vì có tật giật mình, miễn cưỡng nhìn thấy gương mặt tươi cười của Trịnh Kính Phong thành hiệu ứng đáng sợ.

"DV thật đã khôi phục rồi. Nhưng mà—— Trước mắt thứ gì có thể nói, thứ gì không thể nói, cái gì có thể cho, cái gì không thể cho, trong lòng bọn chú vẫn còn khá mịt mờ." Trịnh Kính Phong bảo, "Vậy nên DV thật này cũng không thể đem tới cho các cháu được."

Tạ Thanh Trình: "Cháu hiểu, có manh mối gì có thể kể ạ?"

Trịnh Kính Phong trầm mặc, nhìn ra được ông không muốn nói chuyện này cho Tạ Thanh Trình biết lắm, thật ra biết càng ít thì lại càng tốt cho Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình cũng nhìn ra ý của ông: "Vậy hôm nay chú gọi cháu tới đây làm gì."

Trịnh Kính Phong: "Thật ra... Chú muốn khuyên cháu, đừng điều tra chuyện này nữa."

Lúc này đến lượt Hạ Dư giận tới bật cười: "Chú à, chú dùng tình báo của bọn cháu, ngăn việc vật chứng bị trộm mất, rồi gọi điện cho bọn cháu lúc 4 rưỡi sáng, vì để bọn cháu tới nhà chú, chỉ để nghe chú nói một câu—— Đừng điều tra nữa?"

Còn một phần nữa cậu vẫn chưa nhắc tới, đó là cậu và Tạ Thanh Trình đã lăn lên giường luôn rồi, tên của cậu đã lên dây, sắp dỗ được Tạ Thanh Trình mơ màng ý loạn tình mê để cậu tiến vào rồi. Là Trịnh Kính Phong thất đức này gọi điện cắt ngang chương trình trăm vạn của cậu đấy, họ Trịnh lấy gì để đền bù hả? Chơi cậu đấy à! Có biết một đêm xuân đáng giá ngàn vàng không vậy!

Trịnh Kính Phong đương nhiên không biết ông phá hỏng đêm xuân của Hạ thiếu gia.

Ông nghiêm túc đáp: "Chuyện học trò của pháp y La bị bắt ngay tại hiện trường hai giờ trước, theo lẽ thường, hai bọn chú hẳn vẫn còn đang ở trong phòng thẩm vấn, chờ cậu ta khai rõ. Nhưng giờ bọn chú lại xuất hiện ở đây, nói chuyện này với các cháu, có biết là vì sao không?"

Cảnh sát già dừng một lát bảo: "Bởi vì thẩm vấn chưa tới nửa giờ, tòa nhà có phòng thẩm vấn của thị cục đã bốc cháy. Tuy là không có nhân viên nào thương vong, nhưng thẩm vấn buộc phải bỏ dở—— Kẻ phóng hỏa cũng đã bắt được, là một tên điên."

Lúc này Hạ Dư mới nhận ra độ nghiêm trọng của chuyện này, không còn mắng không đâu trong lòng nữa, cậu nhíu mày hỏi: "... Cái gì?"

Tạ Thanh Trình lại bảo: "Không thể có chuyện trùng hợp như thế được."

"Kẻ phóng hỏa đó thật sự bị điên, không phải giả vờ đâu." Pháp y La nói, "Nhưng mục đích của gã ta lại rất rõ ràng, là tới tập kích cao ốc giam giữ học trò kia của chú. Chú cảm thấy tình trạng của gã lúc đó cứ như bị thứ gì thôi miên, như đang hoàn thành mệnh lệnh nào đó giao cho gã vậy. Tuy rằng nghe thì không thực tế, có điều nếu muốn chú dùng cách hình dung đơn giản hơn để nói, thật sự giống như gã đang bị điều khiển ấy."

Hạ Dư và Tạ Thanh Trình nghe tới đó, lập tức yên lặng hơn hẳn——

Bọn họ liên tưởng tới huyết cổ, cũng liên tưởng tới nước nghe lời.

Nhưng huyết cổ là thứ chỉ mỗi Hạ Dư có, giờ xem ra, hẳn là kết quả của nước nghe lời gây ra rồi.

"Thật ra trong nửa giờ bọn chú nói chuyện với cậu ta, chẳng thể hỏi bất cứ thứ gì từ miệng Đại Minh được cả, cậu ta vốn không biết chủ mưu sau lưng là ai. Nhưng cho dù là thế, mấy kẻ đứng sau ấy vẫn nóng lòng cứu cậu ta ra ngoài—— Hoặc là nói, muốn thiêu chết cậu ta." Trịnh Kính Phong bảo, "Chuyện này khiến chú cảm thấy rất bất an. Chú thậm chí còn có hơi lo lắng về sự an toàn của cháu nữa, vậy nên chú mới lập tức xác nhận xem cháu có sao không, gọi điện gọi cháu tới vào giờ này."

"..."

"Tiểu Tạ, cả... Cậu nhóc kia nữa. Hai người các cháu biết những vụ phạm tội lần này khác với những vụ án trước kia ở đâu không?"

Tạ Thanh Trình: "Chú nói đi."

"Bất cẩn." Trịnh Kính Phong nói, "Quá liều lĩnh, khiến chú có cảm giác như con chó nhà có tang đang sốt ruột hoảng hốt, làm việc chẳng màng gì cả, hoàn toàn khác biệt với phong cách cẩn trọng, bình tĩnh, càn rỡ của những vụ phạm tội trước kia. Người như thế rất dễ lộ dấu vết, lại cũng đáng sợ lạ thường. Bởi vì không có tính toán."

"Kẻ không có tính toàn, sẽ không tính tới việc thiệt thòi tổn hại, không thể suy đoán theo lẽ thường, rất có thể sẽ gây ra một vài chuyện đả thương người khác không cần thiết." Trịnh Kính Phong nói, "Đây là nguyên nhân vì sao chú lại bảo các cháu đừng điều tra tiếp nữa."

"Tính mạng mới là quan trọng nhất."

Lúc này pháp y La cũng mở miệng: "Hơn nữa với những manh mối cảnh sát bọn chú nắm giữ hiện tại, chú cảm thấy ngày mà đối thủ bại lộ tung tích đã gần ngay trước mắt rồi—— Phóng hỏa đốt tòa nhà thị cục, chuyện ngu xuẩn như thế cũng dám làm ra, đã nói rõ giờ đối phương đang rối loạn đầu trận tuyến. Hiện tại người không liên quan nên làm là bảo vệ bản thân cho tốt, đừng trở thành vật hi sinh oan uổng trong dòng xoáy."

"..."

Đây là nguyên nhân mà Tạ Thanh Trình không thích lằng nhằng với Trịnh Kính Phong mãi trong mấy năm nay.

Trịnh Kính Phong phân biệt cảnh sát và dân thường quá rõ ràng, cho dù manh mối để ông phá án có là do mình cung cấp, thậm chí kết quả của vụ án này là chung một nhịp thở với Tạ Thanh Trình, lão Trịnh quay đầu vẫn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Cháu không phải cảnh sát.", sau đó gạt anh ra ngoài.

Lúc ở tháp truyền thông cũng chính là như thế.

Chuyện tới tận giờ, Tạ Thanh Trình cũng không muốn nói gì thêm với Trịnh Kính Phong, con trâu bướng bỉnh mấy chục năm, nói lí lẽ với ông thì có ích gì. Huống chi Trịnh Kính Phong cũng không phải hiểu rõ hết tình cảnh của anh, không biết chỉ có điều tra rõ điện ảnh Chí Long, anh mới có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Tạ Tuyết.

Tạ Thanh Trình im lặng giây lát, chỉ bảo: "Lần trước mấy chú bảo với cháu, đừng nhúng tay vào quan tâm vụ án của cha mẹ cháu nữa, bảo cháu đợi, cháu đợi mười chín năm, giờ bước sang năm thứ hai mươi rồi, xin hỏi đã bắt được phạm nhân chưa?"

Trịnh Kính Phong: "... Tội phạm lần này không giống thế, chú bảo cháu rồi, vụ phạm tội lần này quá sơ suất, manh mối bại lộ sẽ không cần nhiều thời gian nữa."



Tạ Thanh Trình hỏi: "Vậy thì, lần này chú muốn cháu phải đợi bao lâu."

Pháp y La: "Chú cảm thấy theo tiến độ hiện giờ, một tuần sẽ có tiến triển để công bố cho công chúng rồi. Một tuần, cháu có đợi được không?"

Tạ Thanh Trình đứng dậy, dùng sự trầm mặc thay cho câu trả lời.

Anh thật sự không muốn nói thêm với cảnh sát, mấy người này vất vả hiền lành, nhưng bị quá nhiều điều hạn chế.

Cuối cùng anh chỉ nói một câu với Trịnh Kính Phong: "Lão Trịnh, nếu đối phương là kẻ điên giết người không màng hậu quả, chú bảo cháu không phải cảnh sát, không muốn cháu dấn sâu vào. Thế thì tự chú cũng phải chú ý. Tuy rằng chú là cảnh sát, nhưng chú cũng là người có gia đình. Với người nhà chú mà nói, chú cũng chỉ là người bình thường mà thôi."

Trịnh Kính Phong chợt run lên, đôi mắt tựa báo nhìn anh.

Tạ Thanh Trình rất hiếm khi có vẻ mặt gì dễ nhìn, hoặc là bộc lộ tình cảm gì với ông, nhưng giờ khắc này Trịnh Kính Phong nghe thấy anh nói như thế, một người mà cả cha cả mẹ đã hi sinh, đang nhắc nhở ông—— Chú đừng quên chú cũng là người có nhà có con.

Tạ Thanh Trình nói xong câu đó, hất mặt ra hiệu cho Hạ Dư, Hạ Dư cũng đứng dậy theo, hai người rời khỏi nơi này.

Cao ốc của cảnh sát bị kẻ điên phóng hỏa, kẻ điên suy nghĩ bất thường, không tra hỏi được chuyện gì, phía bên Đại Minh cũng chẳng moi ra được thông tin quan trọng nào hết cả. Nhưng mà phía đông không sáng thì phía tây sáng, trên người hai người họ chẳng manh mối bại lộ nào, mà vụ án nữ minh tinh bị giết hại thật sự có tiến triển đột phá——

Sau một tuần từ đêm họ nói chuyện với Trịnh Kính Phong, khi đó Tạ Thanh Trình đang ăn tối ở nhà ăn Hỗ Y khoa, chợt nhận được điện thoại của Hạ Dư.

Hạ Dư: "Anh lên Weibo chưa?"

"Chưa, tôi không chơi thứ đó. Sao vậy?"

Hạ Dư: "Anh ở đâu, em tới đó nói với anh."

Chỉ một lát sau Hạ Dư đã lái xe tới Hỗ Y khoa, vào nhà ăn tìm anh. Giờ đang giờ cơm, nhà ăn đông người, Hạ Dư vì học ké lớp Tạ Thanh Trình nhiều, sinh viên Hỗ Y khoa nhận ra cậu cũng không ít.

Mấy sinh viên ấy vừa thấy cậu, đã bắt đầu thì thầm nho nhỏ:

"Nhìn kìa, lại là anh đẹp trai trường bên đó."

"Đù má sao còn tới vậy, nghe nói cậu ấy là học sinh rất ưu tú của trường họ đấy, kết quả chẳng biết học kì này bị làm sao, không phải xin nghỉ thì là trốn học, chắc dồn hết tâm tư để tán gái rồi, cứ như học sinh trung học bàn chuyện yêu đương rồi suy giảm thành tích học tập ấy..."

"Ngày ngày cậu ấy đều đẩy mạnh việc nịnh nọt Tạ Thanh Trình, rốt cuộc là muốn theo đuổi ai trong lớp Tạ Thanh Trình vậy, theo đuổi lâu vậy rồi mà vẫn chưa theo đuổi được."

"Hết chỗ để nói rồi, cậu ấy đẹp trai thế còn không theo đuổi được, mắt nữ sinh kia đặt cao tới mức nào vậy."

Hạ Dư chen qua đám người, tìm thấy chỗ Tạ Thanh Trình ngồi. Vị trí ấy rất dễ tìm, Tạ Thanh Trình lần nào cũng quen ngồi ở chỗ đó.

Tạ Thanh Trình gọi cho cậu một phần cơm niêu, giờ vừa hay có thể ăn rồi, Hạ Dư ngồi xuống, Tạ Thanh Trình hỏi: "Sao thế?"

"Vụ án minh tinh bị giết hại ấy, cảnh sát công bố vài manh mối rồi. Tin tức trên Weibo nhanh hơn truyền thông nhiều, anh xem cái này đi." Hạ Dư nói, đưa điện thoại mình qua cho Tạ Thanh Trình.

Đưa ra thông báo là một official website, bởi vì độ nổi tiếng của nữ minh tinh rất cao, Hoàng Chí Long không áp nổi dư luận, dân mạng chú ý tới chuyện này ngày càng tăng, ngày nào mọi người cũng đoán hung thủ trên Weibo, thậm chí còn có fan não tàn chạy tới chỗ mấy minh tinh bị nghi ngờ, gây rối cho ông chủ và người đại diện, cứ mắng mỏ vu oan cho người ta là tội phạm giết người.

Có nam minh tinh nóng tính, đã báo cảnh sát về sự bịa đặt của đối phương, nói ngắn lại là vì chuyện này, rất nhiều người bị liên lụy vô cớ, cảnh sát official website cũng không thể mặc kệ ngồi nhìn được, cuối cùng đã tuyên bố một phần báo cáo manh mối vào chiều nay.

Hung thủ là ai? Có phải vụ án giết người vì tình không? Có phải có tiến triển gì trong việc truy bắt không?

Mọi người tràn ngập chờ mong vào địa chỉ.

Kết quả nhìn thấy nội dung giám định pháp y mà chẳng ai nghĩ tới.

Nữ minh tinh chết trong bồn tắm biệt thự kia, chết kì quái, lạ thường, khắp nhà toàn dấu vết đánh nhau dữ dội khi đó.

Nhưng mà kết quả thông báo cuối cùng lại bảo nữ minh tinh ấy—— Kết luận, tự sát!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường 《Nếu Tạ Thanh Trình không nói dối lão Trịnh là Hạ Dư quên lấy chìa khóa》

Sau khi lão Trịnh gặp nhóm Hạ Dư...

Lão Trịnh: Tôi phát hiện có một điểm đáng nghi.

Pháp y: Điểm đáng nghi gì?

Lão Trịnh: Bốn năm giờ sáng, nhóc trẻ tuổi này sao lại ở trong nhà Tạ Thanh Trình thế?

Pháp y: Chắc là chúng cũng có việc phải làm giống chúng ta thôi...

Lão Trịnh: Cứ thấy là lạ...

Hạ Dư: Hai chú ạ, thật sự hai chú đã chen ngang vào công việc của cháu rồi đấy (mìm cười). Hơn nữa còn là loại rất trọng đại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Bệnh Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook