Chương 134: Có thể để tôi làm một lần không thế!!
Nhục Bao Bất Cật Nhục
04/03/2022
Cùng lúc ấy.
Ký túc xá Hỗ Y khoa.
Tạ Thanh Trình trong lúc ngủ mơ màng nhận được một cuộc điện thoại.
"Lão Trịnh?"
Trịnh Kính Phong: "Chú muốn gặp riêng cháu."
Tạ Thanh Trình hơi sửng sốt, nhìn đồng hồ: "Giờ này ạ?"
"Ngay bây giờ."
"... Được rồi, chú nói địa chỉ cho cháu, gặp ở đâu?"
Tạ Thanh Trình không mang chút nghi ngờ nào với Trịnh Kính Phong.
Anh rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Cho dù làm rất khẽ, vẫn đánh thức Hạ Dư dậy.
"Anh đi đâu thế?"
"... Mua bữa sáng." Tạ Thanh Trình nói dối, "Về sớm thôi. Cậu ngủ tiếp đi."
Lúc này Hạ Dư mới yên tâm, tiếp túc ngủ trên giường của Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình lái xe theo địa chỉ Trịnh Kính Phong gửi cho anh. Phát hiện đó là một nơi rất hẻo lánh ở Hỗ Châu, có lẽ là vấn đề ở trạm truyền phát, tín hiệu mạng ở đó chỉ có một vạch, sóng bị nhiễu rất lớn.
Tạ Thanh Trình vào nhà xưởng cũ bị bỏ hoang.
Trịnh Kính Phong ngồi đó, cúi đầu, mặc thường phục đợi anh.
"Sao tự dưng lại hẹn gặp cháu ở đây thế." Tạ Thanh Trình hỏi.
Trịnh Kính Phong vẫn cứ cúi đầu, cũng không nói chuyện ngay. Giờ còn chưa sáng, tuy chân trời đã hiện ánh vàng nhàn nhạt, nhưng ánh ban mai yếu ớt này cũng không đủ để chiếu xuyên qua lớp kính phủ bụi dày, nhà xưởng bỏ hoang vẫn tối đen.
Cửa Tạ Thanh Trình mở ra còn chưa đóng lại hoàn toàn, gió lùa vào, vang lên chầm chậm.
"Lão Trịnh?"
Trịnh Kính Phong không trả lời, nhưng trong nhà xưởng bỏ hoang chợt vang tiếng chuông quỷ quái lạ thường.
"Ném nào ném nào, ném khăn tay nào, khẽ đặt sau lưng cậu bạn nhỏ, mọi người đừng nói cho cậu ấy nha..."
Tạ Thanh Trình bỗng hoảng hốt—— Sao lại là bài đồng dao này?!
Tiếng máy móc rè rè phát ra từ bốn phương tám hướng, quanh quẩn trong nhà xưởng cũ này.
Tạ Thanh Trình chợt nhận ra có điểm không đúng, giơ tay chạm vào cơ thể cúi đầu của Trịnh Kính Phong.
Vừa chạm vào——
Bộp.
Trịnh Kính Phong ngã xuống đất, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng nhìn rõ được mặt ông...
Đó là gương mặt máu thịt be bét, giống hệt cha mẹ Tạ Thanh Trình, nửa khuôn mặt đã bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.
Khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
"Lão Trịnh... Lão Trịnh!!!"
——
"Tạ Thanh Trình! Tạ Thanh Trình!!"
Tạ Thanh Trình choàng mở mắt.
Phản chiếu vào mắt là gương mặt vô cùng lo âu của Hạ Dư.
Thấy anh tỉnh giấc, cuối cùng Hạ Dư cũng thở phào.
"Anh lại mơ thấy ác mộng rồi."
"..." Mặt Tạ Thanh Trình trắng bệch đáng sợ, anh nằm trên sô pha, cả người như cá rời nước, ngực lặng lẽ phập phồng mạnh.
Anh không nói lời nào, cổ như bị nghẹn lại.
Cảnh cuối cùng trong mơ quả thực quá mức đáng sợ, anh như không chỉ trông thấy mỗi khuôn mặt của Trịnh Kính Phong.
Trên gương mặt kia toàn là máu, da thịt lẫn lộn, gần như chẳng nhìn rõ nổi. Vậy nên trong mắt anh nó có thể là Trịnh Kính Phong, cũng có thể là cha mẹ anh, thậm chí còn có thể là Tần Từ Nham chết thảm trong tay Dịch Bắc Hải.
Anh chẳng nói nổi câu nào. Cả người phát run lên.
Giấc mơ này thật ra đã vạch trần nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng anh—— Anh không bao giờ muốn trông thấy bất cứ một người thân bên cạnh nào chết thảm như thế nữa.
"Không sao đâu, đừng sợ, chỉ là một giấc mơ thôi."
"..."
"Tạ Thanh Trình, đó chỉ là một giấc mơ thôi."
Tạ Thanh Trình kiệt sức nằm đó, cả người anh lạnh ngắt, chỉ có lòng bàn tay là ấm, anh siết chặt chút ấm áp kia, tốn bao lâu mới thoát được khỏi dòng chảy của ác mộng.
Anh tỉnh táo lại, phát hiện mình đang siết chặt lấy tay Hạ Dư không buông.
Anh lập tức buông tay ra.
Tạ Thanh Trình vừa dùng một loại trấn định khác người, tự chỉnh đốn lại chút yếu ớt không nên có trên mặt, vừa cố gắng gượng người ngồi dậy.
Anh không nhìn vào mặt Hạ Dư, mắt thoáng liếc qua mu bàn tay Hạ Dư, mu bàn tay thiếu niên đã bị anh siết chặt hằn từng vệt đỏ.
Anh khàn khàn bảo: "Xin lỗi."
"..."
"Tôi... Đi rửa mặt."
Tạ Thanh Trình vừa định đứng dậy, đã bị một lực mạnh kéo xuống, bước đi của anh vốn không vững vì mới tỉnh giấc, hơn nữa một cánh tay không dùng được lực, lập tức bị kéo ngã về sô pha.
Tạ Thanh Trình xuyên qua mái tóc tán loạn của mình, đối diện với khuôn mặt giận dữ nghiến răng nghiến lợi của Hạ Dư.
"Sao anh cứ nhất định phải làm vậy với em thế. Anh không nằm im nghỉ ngơi cho khỏe được à?"
"... Buông tôi ra."
Đáp lại anh chính là sức lực càng ngang ngược hơn của Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình nhíu mày nói: "Nặng."
Hạ Dư chẳng để ý tới anh, cứ thế bế anh lên, thằng nhóc này ngày thường rèn luyện khoa học, thể chất rất tốt, bế một người đàn ông cao mét tám kể cũng không có gì khó khăn.
Nhưng mà sắc mặt Tạ Thanh Trình lập tức khó coi không chịu nổi: "Mẹ nó, cậu bỏ tôi xuống!"
Hạ Dư bế người vào trong phòng ngủ, ném mạnh lên trên giường, bản thân cũng đè lên theo.
Tạ Thanh Trình: "Cậu——!"
Hạ Dư áp sát nhìn vào mắt anh: "Giờ mới bốn giờ sáng. Anh ngủ một giấc thật ngon không được à."
"..."
"Em ngủ cùng anh."
Cơ thể Tạ Thanh Trình lạnh như băng, tuổi anh cũng chẳng còn nhỏ, thể chất lại không khỏe mạnh, tuần hoàn máu cũng không lưu thông tốt. Nhất là sau khi trải qua giấc mơ, tay chân càng lạnh lẽo.
Hạ Dư lại rất nóng, trên người cậu trai hai mươi tuổi thường như cái bếp lò, cậu ôm anh như thế, nói theo bản năng của sinh vật, không thể bảo là không thoải mái.
Nhưng Tạ Thanh Trình không thích.
Anh không thích bị ôm, càng không thích bị nam giới ôm.
Tạ Thanh Trình bảo: "Tôi không mệt, cậu buông tay ra."
"Ngủ."
"Tự cậu ngủ đi, buông ra."
Người ít dục vọng thường quên mất không phải ai trên thế giới này cũng chẳng có chút ham muốn như bọn họ.
Tạ Thanh Trình dây dưa lôi kéo với Hạ Dư trên giường, không khỏi đụng chạm cọ xát tứ chi.
Hạ Dư là nam sinh sinh lý bình thường, hai mươi tuổi, lại chẳng phải đàn ông trưởng thành tính tình lạnh nhạt như Tạ Thanh Trình, sao mà chịu nổi cọ xát như thế, dần dần, màu mắt Hạ Dư dần sâu hơn hẳn.
Cậu thấp giọng nói: "Tạ Thanh Trình, anh đừng cựa nữa."
Tạ Thanh Trình nghe thấy càng giận, chẳng những người này không nghe anh, thế mà còn ra lệnh cho anh, anh nhìn thấy cậu đã nổi giận: "Cậu định chơi trò quỷ ấu trĩ cử động thì là người gỗ với tôi lúc bốn giờ sáng đấy à?"
Nói xong đã định xuống giường.
Hạ Dư bộp một tiếng, đẩy mạnh anh xuống giữa đệm giường, rủ mắt, tới hô hấp cũng nặng: "Sao anh có thể thông cảm cho mọi người, lại không thông cảm cho em thế?"
Tạ Thanh Trình vừa định hỏi tôi không thông cảm cho cậu chỗ nào.
Hạ Dư đã nắm lấy cánh tay anh, cả người nặng nề phủ lên anh.
"Có cảm nhận được không?"
Hạ Dư chẳng có biểu cảm gì nhìn sắc mặt Tạ Thanh Trình dưới thân cậu càng tái nhợt hơn hẳn, sau đó gần như ấm ức nói: "Em thật sự vẫn luôn nhẫn nhịn. Anh còn muốn đối xử với em như thế nữa."
"..."
"Rốt cuộc ai mới là quỷ ấu trĩ đây, anh Tạ?"
Tạ Thanh Trình: "... Mẹ nó cậu xuống khỏi người tôi ngay."
Hạ Dư: "Vậy anh có chịu im lặng ngủ cùng với em hay không?"
"Xuống ngay."
"... Tạ Thanh Trình, anh ngủ cũng chẳng chịu ngủ yên, anh đúng là quỷ ấu trĩ."
"Hạ——"
Bị cắt ngang giữa răng môi.
Hạ Dư cuối cùng không nhịn nổi ái dục mãnh liệt, chiếm hữu điên cuồng, cùng với khao khát xót thương không thể nói thành lời này nữa.
Những ham muốn này thôi thúc cậu, khiến cậu hôn mạnh lên môi Tạ Thanh Trình.
Nụ hôn này hoàn toàn khác biệt với lúc ngắm pháo hoa cắt bánh kem khi nãy, là đàn ông thì đều cảm nhận được sự ra hiệu chứa đầy ham muốn của phái mạnh này. Đây là nụ hôn kích động chỉ có lúc làm tình mới có, Tạ Thanh Trình nhất thời không thể chịu nổi ham muốn xâm phạm ấy, muốn tránh né, lại bị đè chặt xuống.
Tạ Thanh Trình mất sức một cánh tay càng khó kháng cự trước mặt Hạ Dư, Tạ Thanh Trình không thể không nhận lấy nụ hôn chân thành thâm tình lại tuyệt vọng như thế, lúc bị Hạ Dư kéo xuống vực sâu dục vọng, giữa lúc thở dốc, dùng cặp mắt đào hoa trầm tĩnh kia nhìn cậu.
"Hạ Dư, cậu phải có trách nhiệm với bản thân đã biết chưa?"
"..."
"Cậu với tôi không có bất cứ kết quả nào cả, đừng làm chuyện sẽ càng khiến mình lún sâu, mắc thêm sai lầm này nữa."
Hạ Dư hơi khựng lại, thoáng thở dốc, dùng cặp mắt cuồng nhiệt, lưu luyến, cố chấp tựa màn đêm nhìn anh.
"Những lời này của anh, muộn mười hai năm rồi."
"Tạ Thanh Trình, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, có lẽ em cũng đã bắt đầu lún vào rồi. Bởi vì anh đến, thế giới của em mới có hi vọng. Bởi vì anh xuất hiện, em mới có thể biết rõ ràng rằng nỗi khổ của em vẫn có người bầu bạn."
"Nếu giờ em với anh đang làm chuyện sai lầm, thế thì từ lúc anh bắt đầu vươn tay ra cho em vào mười hai năm trước, cũng đã là sai lầm rồi."
Tạ Thanh Trình cảm thấy cậu quá vớ vẩn, anh nói với cậu trai đang đè trên người mình: "Tôi bảo rồi, cậu đang coi sự ỷ lại vào trưởng bối thành yêu thích. Nên tỉnh rồi đấy."
"Không phải." Hạ Dư đáp, "Anh cảm thấy thứ ấy rồi đấy, không phải ỷ lại vào một người sẽ biến thành như thế."
"Em thích anh đó, Tạ Thanh Trình, nếu anh cảm thấy em sai lầm, em đây cũng muốn tiếp tục sai mãi như thế, em có thể sai cả đời, cho tới ngày chết đi, cũng chứng minh em mới đúng."
"Anh đừng khổ sở như thế, bất an tới vậy, đừng choàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ khi đang ngủ nữa. Bởi vì còn có em tồn tại, mỗi ngày em sống, mỗi phút, mỗi giây, em đều yêu anh, em đều sẽ bảo vệ anh, em sẽ không rời khỏi anh."
Trong mắt nam sinh có tình cảm nặng bằng ngàn quân, đối diện gần như thế, đâm thẳng vào trong lòng Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình vốn tưởng tim bản thân đã thành mặt băng hang đất, sẽ không nổi bất cứ gợn sóng nào nữa. Nhưng dưới đầu Hạ Dư không phải phiến đá cũng chẳng phải tảng đá, cậu hóa toàn bộ ánh sáng bầu trời trở thành mưa sao băng, lúc rơi xuống đến mặt băng cũng không thể không rung chuyển.
Tạ Thanh Trình nhất thời thất thần, Hạ Dư bèn nhắm mắt lại, khẽ run mi cúi xuống, cậu ghé người tới, lại hôn mạnh lên anh lần nữa...
Nụ hôn này triền miên lại hàm chứa ham muốn, thâm tình lại gấp gáp, giữa nụ hôn ướt át, trong hơi thở dồn dập, mỗi lần nghiêng nhẹ đổi tư thế, hòa cùng tiếng thở dốc.
Hạ Dư đều sẽ nỉ non một lần: "Tạ Thanh Trình, em thích anh, em không hề sai."
"Em thích anh."
"Em muốn anh."
"Em chỉ cần anh thôi."
Tạ Thanh Trình bị cậu vừa hôn vừa gọi, không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng xót xa.
Anh cho rằng anh đồng cảm vì chấp niệm của Hạ Dư chẳng nhận được hồi đáp.
Nhưng hình như, lại không chỉ có như thế.
"Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình..."
"..." Vì sao người này lại si mê anh tới vậy?
Nhưng đôi mắt cậu trai ngập si mê, thậm chí chẳng cần bất cứ lí do gì cả.
"Anh nhìn em được không?"
"..."
"Anh nhìn em đi, em sẽ mãi ở bên anh. Anh đừng sống trong những người đã khuất nữa. Em sẽ mãi ở bên anh."
"..."
"Không có ác mộng đâu. Em sẽ mãi ở đây."
Hạ Dư là người biết nhìn thấu trái tim, Tạ Thanh Trình nhiều ít cũng bị lời cậu làm xúc động.
Anh giương mắt, đối diện với mắt hạnh gần trong gang tấc của Hạ Dư.
Mắt đào hoa nhìn mắt hạnh.
Sau đó, mắt hạnh hình như có hơi ươn ướt.
Hạ Dư như nhận được sự cổ vũ thầm lặng nào đó, cậu vén tóc mái trên trán Tạ Thanh Trình, ôm anh, lại hôn anh bằng ái dục sâu đậm lần nữa.
Không khí trên giường lớn càng trở nên kiều diễm, môi răng cuốn nhau như bùng lửa mạnh, cháy thành tứ chi quấn quít.
Tiếng hít thở trong phòng cũng trở nên nặng nề dồn dập, thi thoảng nệm cao su còn vang cọt kẹt lúc cơ thể cử động.
Đồng hồ treo trường chỉ bốn rưỡi sáng, Hạ Dư quấn lấy anh, tựa như ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhưng mà——
"Reng reng reng!"
Trong thời gian kì quái này, điện thoại Tạ Thanh Trình vứt ngoài phòng khách chợt đổ chuông.
Tiếng chuông kia vang mãi chẳng dứt, lập tức đánh thức Tạ Thanh Trình khỏi bùa Hạ Dư yểm xuống.
Não bộ Tạ Thanh Trình tỉnh táo tức thì, chợt nhận ra bản thân đang làm gì, lập tức đẩy Hạ Dư ra.
Trong lòng thậm chí còn nói, mẹ nó, nguy hiểm thật.
Mắt đào hoa của anh còn vương vẻ ửng đỏ của dục vọng, mà ánh mắt cũng đã bình tĩnh lại.
Anh đề phòng nhìn chằm chằm Hạ Dư liếc một cái: "Tôi đi nghe điện thoại."
Hạ Dư giận dữ kéo mạnh anh về, con ngươi cũng phiếm đỏ lên: "Nghe cái gì! Nhất định là môi giới bất động sản đầu tư cổ phiếu giáo dục mầm non thôi!"
Nói xong lại quấn lên.
Nhưng một khi Tạ Thanh Trình đã tỉnh táo nào dễ thất thần tới vậy nữa, hơn nữa người gọi tới ở phòng khách còn rất kiên nhẫn gọi hết cuộc này tới cuộc khác, hiển nhiên không phải tin quảng cáo mà thật sự có người tìm anh có việc.
Tạ Thanh Trình vẫn kiên nhẫn đẩy người trẻ tuổi lún sâu trong dục vọng ra, kéo quần áo của mình kín mít, xuống giường nghe điện thoại.
Người trẻ tuổi giận tới mức đấm một phát lên đầu giường, đánh tới mức ván giường anh Tạ của cậu cũng nứt thành một vệt.
Hạ Dư nằm bẹp xuống giường, cắn răng, rốt cuộc là súc sinh nào thế chứ——!!
"Có chuyện gì vậy." Giọng Tạ Thanh Trình truyền tới từ phòng khách, nêu tên súc sinh ấy cuối cùng là ai—— "Lão Trịnh."
Ký túc xá Hỗ Y khoa.
Tạ Thanh Trình trong lúc ngủ mơ màng nhận được một cuộc điện thoại.
"Lão Trịnh?"
Trịnh Kính Phong: "Chú muốn gặp riêng cháu."
Tạ Thanh Trình hơi sửng sốt, nhìn đồng hồ: "Giờ này ạ?"
"Ngay bây giờ."
"... Được rồi, chú nói địa chỉ cho cháu, gặp ở đâu?"
Tạ Thanh Trình không mang chút nghi ngờ nào với Trịnh Kính Phong.
Anh rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Cho dù làm rất khẽ, vẫn đánh thức Hạ Dư dậy.
"Anh đi đâu thế?"
"... Mua bữa sáng." Tạ Thanh Trình nói dối, "Về sớm thôi. Cậu ngủ tiếp đi."
Lúc này Hạ Dư mới yên tâm, tiếp túc ngủ trên giường của Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình lái xe theo địa chỉ Trịnh Kính Phong gửi cho anh. Phát hiện đó là một nơi rất hẻo lánh ở Hỗ Châu, có lẽ là vấn đề ở trạm truyền phát, tín hiệu mạng ở đó chỉ có một vạch, sóng bị nhiễu rất lớn.
Tạ Thanh Trình vào nhà xưởng cũ bị bỏ hoang.
Trịnh Kính Phong ngồi đó, cúi đầu, mặc thường phục đợi anh.
"Sao tự dưng lại hẹn gặp cháu ở đây thế." Tạ Thanh Trình hỏi.
Trịnh Kính Phong vẫn cứ cúi đầu, cũng không nói chuyện ngay. Giờ còn chưa sáng, tuy chân trời đã hiện ánh vàng nhàn nhạt, nhưng ánh ban mai yếu ớt này cũng không đủ để chiếu xuyên qua lớp kính phủ bụi dày, nhà xưởng bỏ hoang vẫn tối đen.
Cửa Tạ Thanh Trình mở ra còn chưa đóng lại hoàn toàn, gió lùa vào, vang lên chầm chậm.
"Lão Trịnh?"
Trịnh Kính Phong không trả lời, nhưng trong nhà xưởng bỏ hoang chợt vang tiếng chuông quỷ quái lạ thường.
"Ném nào ném nào, ném khăn tay nào, khẽ đặt sau lưng cậu bạn nhỏ, mọi người đừng nói cho cậu ấy nha..."
Tạ Thanh Trình bỗng hoảng hốt—— Sao lại là bài đồng dao này?!
Tiếng máy móc rè rè phát ra từ bốn phương tám hướng, quanh quẩn trong nhà xưởng cũ này.
Tạ Thanh Trình chợt nhận ra có điểm không đúng, giơ tay chạm vào cơ thể cúi đầu của Trịnh Kính Phong.
Vừa chạm vào——
Bộp.
Trịnh Kính Phong ngã xuống đất, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng nhìn rõ được mặt ông...
Đó là gương mặt máu thịt be bét, giống hệt cha mẹ Tạ Thanh Trình, nửa khuôn mặt đã bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.
Khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
"Lão Trịnh... Lão Trịnh!!!"
——
"Tạ Thanh Trình! Tạ Thanh Trình!!"
Tạ Thanh Trình choàng mở mắt.
Phản chiếu vào mắt là gương mặt vô cùng lo âu của Hạ Dư.
Thấy anh tỉnh giấc, cuối cùng Hạ Dư cũng thở phào.
"Anh lại mơ thấy ác mộng rồi."
"..." Mặt Tạ Thanh Trình trắng bệch đáng sợ, anh nằm trên sô pha, cả người như cá rời nước, ngực lặng lẽ phập phồng mạnh.
Anh không nói lời nào, cổ như bị nghẹn lại.
Cảnh cuối cùng trong mơ quả thực quá mức đáng sợ, anh như không chỉ trông thấy mỗi khuôn mặt của Trịnh Kính Phong.
Trên gương mặt kia toàn là máu, da thịt lẫn lộn, gần như chẳng nhìn rõ nổi. Vậy nên trong mắt anh nó có thể là Trịnh Kính Phong, cũng có thể là cha mẹ anh, thậm chí còn có thể là Tần Từ Nham chết thảm trong tay Dịch Bắc Hải.
Anh chẳng nói nổi câu nào. Cả người phát run lên.
Giấc mơ này thật ra đã vạch trần nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng anh—— Anh không bao giờ muốn trông thấy bất cứ một người thân bên cạnh nào chết thảm như thế nữa.
"Không sao đâu, đừng sợ, chỉ là một giấc mơ thôi."
"..."
"Tạ Thanh Trình, đó chỉ là một giấc mơ thôi."
Tạ Thanh Trình kiệt sức nằm đó, cả người anh lạnh ngắt, chỉ có lòng bàn tay là ấm, anh siết chặt chút ấm áp kia, tốn bao lâu mới thoát được khỏi dòng chảy của ác mộng.
Anh tỉnh táo lại, phát hiện mình đang siết chặt lấy tay Hạ Dư không buông.
Anh lập tức buông tay ra.
Tạ Thanh Trình vừa dùng một loại trấn định khác người, tự chỉnh đốn lại chút yếu ớt không nên có trên mặt, vừa cố gắng gượng người ngồi dậy.
Anh không nhìn vào mặt Hạ Dư, mắt thoáng liếc qua mu bàn tay Hạ Dư, mu bàn tay thiếu niên đã bị anh siết chặt hằn từng vệt đỏ.
Anh khàn khàn bảo: "Xin lỗi."
"..."
"Tôi... Đi rửa mặt."
Tạ Thanh Trình vừa định đứng dậy, đã bị một lực mạnh kéo xuống, bước đi của anh vốn không vững vì mới tỉnh giấc, hơn nữa một cánh tay không dùng được lực, lập tức bị kéo ngã về sô pha.
Tạ Thanh Trình xuyên qua mái tóc tán loạn của mình, đối diện với khuôn mặt giận dữ nghiến răng nghiến lợi của Hạ Dư.
"Sao anh cứ nhất định phải làm vậy với em thế. Anh không nằm im nghỉ ngơi cho khỏe được à?"
"... Buông tôi ra."
Đáp lại anh chính là sức lực càng ngang ngược hơn của Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình nhíu mày nói: "Nặng."
Hạ Dư chẳng để ý tới anh, cứ thế bế anh lên, thằng nhóc này ngày thường rèn luyện khoa học, thể chất rất tốt, bế một người đàn ông cao mét tám kể cũng không có gì khó khăn.
Nhưng mà sắc mặt Tạ Thanh Trình lập tức khó coi không chịu nổi: "Mẹ nó, cậu bỏ tôi xuống!"
Hạ Dư bế người vào trong phòng ngủ, ném mạnh lên trên giường, bản thân cũng đè lên theo.
Tạ Thanh Trình: "Cậu——!"
Hạ Dư áp sát nhìn vào mắt anh: "Giờ mới bốn giờ sáng. Anh ngủ một giấc thật ngon không được à."
"..."
"Em ngủ cùng anh."
Cơ thể Tạ Thanh Trình lạnh như băng, tuổi anh cũng chẳng còn nhỏ, thể chất lại không khỏe mạnh, tuần hoàn máu cũng không lưu thông tốt. Nhất là sau khi trải qua giấc mơ, tay chân càng lạnh lẽo.
Hạ Dư lại rất nóng, trên người cậu trai hai mươi tuổi thường như cái bếp lò, cậu ôm anh như thế, nói theo bản năng của sinh vật, không thể bảo là không thoải mái.
Nhưng Tạ Thanh Trình không thích.
Anh không thích bị ôm, càng không thích bị nam giới ôm.
Tạ Thanh Trình bảo: "Tôi không mệt, cậu buông tay ra."
"Ngủ."
"Tự cậu ngủ đi, buông ra."
Người ít dục vọng thường quên mất không phải ai trên thế giới này cũng chẳng có chút ham muốn như bọn họ.
Tạ Thanh Trình dây dưa lôi kéo với Hạ Dư trên giường, không khỏi đụng chạm cọ xát tứ chi.
Hạ Dư là nam sinh sinh lý bình thường, hai mươi tuổi, lại chẳng phải đàn ông trưởng thành tính tình lạnh nhạt như Tạ Thanh Trình, sao mà chịu nổi cọ xát như thế, dần dần, màu mắt Hạ Dư dần sâu hơn hẳn.
Cậu thấp giọng nói: "Tạ Thanh Trình, anh đừng cựa nữa."
Tạ Thanh Trình nghe thấy càng giận, chẳng những người này không nghe anh, thế mà còn ra lệnh cho anh, anh nhìn thấy cậu đã nổi giận: "Cậu định chơi trò quỷ ấu trĩ cử động thì là người gỗ với tôi lúc bốn giờ sáng đấy à?"
Nói xong đã định xuống giường.
Hạ Dư bộp một tiếng, đẩy mạnh anh xuống giữa đệm giường, rủ mắt, tới hô hấp cũng nặng: "Sao anh có thể thông cảm cho mọi người, lại không thông cảm cho em thế?"
Tạ Thanh Trình vừa định hỏi tôi không thông cảm cho cậu chỗ nào.
Hạ Dư đã nắm lấy cánh tay anh, cả người nặng nề phủ lên anh.
"Có cảm nhận được không?"
Hạ Dư chẳng có biểu cảm gì nhìn sắc mặt Tạ Thanh Trình dưới thân cậu càng tái nhợt hơn hẳn, sau đó gần như ấm ức nói: "Em thật sự vẫn luôn nhẫn nhịn. Anh còn muốn đối xử với em như thế nữa."
"..."
"Rốt cuộc ai mới là quỷ ấu trĩ đây, anh Tạ?"
Tạ Thanh Trình: "... Mẹ nó cậu xuống khỏi người tôi ngay."
Hạ Dư: "Vậy anh có chịu im lặng ngủ cùng với em hay không?"
"Xuống ngay."
"... Tạ Thanh Trình, anh ngủ cũng chẳng chịu ngủ yên, anh đúng là quỷ ấu trĩ."
"Hạ——"
Bị cắt ngang giữa răng môi.
Hạ Dư cuối cùng không nhịn nổi ái dục mãnh liệt, chiếm hữu điên cuồng, cùng với khao khát xót thương không thể nói thành lời này nữa.
Những ham muốn này thôi thúc cậu, khiến cậu hôn mạnh lên môi Tạ Thanh Trình.
Nụ hôn này hoàn toàn khác biệt với lúc ngắm pháo hoa cắt bánh kem khi nãy, là đàn ông thì đều cảm nhận được sự ra hiệu chứa đầy ham muốn của phái mạnh này. Đây là nụ hôn kích động chỉ có lúc làm tình mới có, Tạ Thanh Trình nhất thời không thể chịu nổi ham muốn xâm phạm ấy, muốn tránh né, lại bị đè chặt xuống.
Tạ Thanh Trình mất sức một cánh tay càng khó kháng cự trước mặt Hạ Dư, Tạ Thanh Trình không thể không nhận lấy nụ hôn chân thành thâm tình lại tuyệt vọng như thế, lúc bị Hạ Dư kéo xuống vực sâu dục vọng, giữa lúc thở dốc, dùng cặp mắt đào hoa trầm tĩnh kia nhìn cậu.
"Hạ Dư, cậu phải có trách nhiệm với bản thân đã biết chưa?"
"..."
"Cậu với tôi không có bất cứ kết quả nào cả, đừng làm chuyện sẽ càng khiến mình lún sâu, mắc thêm sai lầm này nữa."
Hạ Dư hơi khựng lại, thoáng thở dốc, dùng cặp mắt cuồng nhiệt, lưu luyến, cố chấp tựa màn đêm nhìn anh.
"Những lời này của anh, muộn mười hai năm rồi."
"Tạ Thanh Trình, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, có lẽ em cũng đã bắt đầu lún vào rồi. Bởi vì anh đến, thế giới của em mới có hi vọng. Bởi vì anh xuất hiện, em mới có thể biết rõ ràng rằng nỗi khổ của em vẫn có người bầu bạn."
"Nếu giờ em với anh đang làm chuyện sai lầm, thế thì từ lúc anh bắt đầu vươn tay ra cho em vào mười hai năm trước, cũng đã là sai lầm rồi."
Tạ Thanh Trình cảm thấy cậu quá vớ vẩn, anh nói với cậu trai đang đè trên người mình: "Tôi bảo rồi, cậu đang coi sự ỷ lại vào trưởng bối thành yêu thích. Nên tỉnh rồi đấy."
"Không phải." Hạ Dư đáp, "Anh cảm thấy thứ ấy rồi đấy, không phải ỷ lại vào một người sẽ biến thành như thế."
"Em thích anh đó, Tạ Thanh Trình, nếu anh cảm thấy em sai lầm, em đây cũng muốn tiếp tục sai mãi như thế, em có thể sai cả đời, cho tới ngày chết đi, cũng chứng minh em mới đúng."
"Anh đừng khổ sở như thế, bất an tới vậy, đừng choàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ khi đang ngủ nữa. Bởi vì còn có em tồn tại, mỗi ngày em sống, mỗi phút, mỗi giây, em đều yêu anh, em đều sẽ bảo vệ anh, em sẽ không rời khỏi anh."
Trong mắt nam sinh có tình cảm nặng bằng ngàn quân, đối diện gần như thế, đâm thẳng vào trong lòng Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình vốn tưởng tim bản thân đã thành mặt băng hang đất, sẽ không nổi bất cứ gợn sóng nào nữa. Nhưng dưới đầu Hạ Dư không phải phiến đá cũng chẳng phải tảng đá, cậu hóa toàn bộ ánh sáng bầu trời trở thành mưa sao băng, lúc rơi xuống đến mặt băng cũng không thể không rung chuyển.
Tạ Thanh Trình nhất thời thất thần, Hạ Dư bèn nhắm mắt lại, khẽ run mi cúi xuống, cậu ghé người tới, lại hôn mạnh lên anh lần nữa...
Nụ hôn này triền miên lại hàm chứa ham muốn, thâm tình lại gấp gáp, giữa nụ hôn ướt át, trong hơi thở dồn dập, mỗi lần nghiêng nhẹ đổi tư thế, hòa cùng tiếng thở dốc.
Hạ Dư đều sẽ nỉ non một lần: "Tạ Thanh Trình, em thích anh, em không hề sai."
"Em thích anh."
"Em muốn anh."
"Em chỉ cần anh thôi."
Tạ Thanh Trình bị cậu vừa hôn vừa gọi, không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng xót xa.
Anh cho rằng anh đồng cảm vì chấp niệm của Hạ Dư chẳng nhận được hồi đáp.
Nhưng hình như, lại không chỉ có như thế.
"Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình..."
"..." Vì sao người này lại si mê anh tới vậy?
Nhưng đôi mắt cậu trai ngập si mê, thậm chí chẳng cần bất cứ lí do gì cả.
"Anh nhìn em được không?"
"..."
"Anh nhìn em đi, em sẽ mãi ở bên anh. Anh đừng sống trong những người đã khuất nữa. Em sẽ mãi ở bên anh."
"..."
"Không có ác mộng đâu. Em sẽ mãi ở đây."
Hạ Dư là người biết nhìn thấu trái tim, Tạ Thanh Trình nhiều ít cũng bị lời cậu làm xúc động.
Anh giương mắt, đối diện với mắt hạnh gần trong gang tấc của Hạ Dư.
Mắt đào hoa nhìn mắt hạnh.
Sau đó, mắt hạnh hình như có hơi ươn ướt.
Hạ Dư như nhận được sự cổ vũ thầm lặng nào đó, cậu vén tóc mái trên trán Tạ Thanh Trình, ôm anh, lại hôn anh bằng ái dục sâu đậm lần nữa.
Không khí trên giường lớn càng trở nên kiều diễm, môi răng cuốn nhau như bùng lửa mạnh, cháy thành tứ chi quấn quít.
Tiếng hít thở trong phòng cũng trở nên nặng nề dồn dập, thi thoảng nệm cao su còn vang cọt kẹt lúc cơ thể cử động.
Đồng hồ treo trường chỉ bốn rưỡi sáng, Hạ Dư quấn lấy anh, tựa như ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhưng mà——
"Reng reng reng!"
Trong thời gian kì quái này, điện thoại Tạ Thanh Trình vứt ngoài phòng khách chợt đổ chuông.
Tiếng chuông kia vang mãi chẳng dứt, lập tức đánh thức Tạ Thanh Trình khỏi bùa Hạ Dư yểm xuống.
Não bộ Tạ Thanh Trình tỉnh táo tức thì, chợt nhận ra bản thân đang làm gì, lập tức đẩy Hạ Dư ra.
Trong lòng thậm chí còn nói, mẹ nó, nguy hiểm thật.
Mắt đào hoa của anh còn vương vẻ ửng đỏ của dục vọng, mà ánh mắt cũng đã bình tĩnh lại.
Anh đề phòng nhìn chằm chằm Hạ Dư liếc một cái: "Tôi đi nghe điện thoại."
Hạ Dư giận dữ kéo mạnh anh về, con ngươi cũng phiếm đỏ lên: "Nghe cái gì! Nhất định là môi giới bất động sản đầu tư cổ phiếu giáo dục mầm non thôi!"
Nói xong lại quấn lên.
Nhưng một khi Tạ Thanh Trình đã tỉnh táo nào dễ thất thần tới vậy nữa, hơn nữa người gọi tới ở phòng khách còn rất kiên nhẫn gọi hết cuộc này tới cuộc khác, hiển nhiên không phải tin quảng cáo mà thật sự có người tìm anh có việc.
Tạ Thanh Trình vẫn kiên nhẫn đẩy người trẻ tuổi lún sâu trong dục vọng ra, kéo quần áo của mình kín mít, xuống giường nghe điện thoại.
Người trẻ tuổi giận tới mức đấm một phát lên đầu giường, đánh tới mức ván giường anh Tạ của cậu cũng nứt thành một vệt.
Hạ Dư nằm bẹp xuống giường, cắn răng, rốt cuộc là súc sinh nào thế chứ——!!
"Có chuyện gì vậy." Giọng Tạ Thanh Trình truyền tới từ phòng khách, nêu tên súc sinh ấy cuối cùng là ai—— "Lão Trịnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.