Chương 181: Bước lên bảo tọa
Nhục Bao Bất Cật Nhục
27/05/2022
Bởi vì tòa nhà hồ sơ đại học Y Hỗ Châu nhiều tài liệu sổ sách, toàn bộ
tài liệu của biết bao năm trước cũng nằm hết ở nơi này, không có nhập
vào sổ điện tử, sau bao lần di chuyển cũng xuất hiện tình trạng tài liệu bị lẫn lộn, cuối cùng Tạ Thanh Trình tìm gần một tháng, mới tìm ra được phần hồ sơ cũ thuộc về Vệ Dung kia.
Vệ Dung từng là nghiên cứu sinh khoa ngoại của đại học Y, học tập xuất sắc, trên hồ sơ vẫn còn bảng điểm của bà ta, gần như mỗi môn chuyên ngành đều đạt điểm tuyệt đối, nhưng bà ta không tham gia vào hoạt động đoàn thể nào hết cả, mấy môn tự chọn như thể dục, mỹ thuật hội họa đều chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Nhìn qua, bà ta là một người hoàn toàn không hứng thú gì với kiến thức ngoài chuyên ngành.
Tạ Thanh Trình lật thêm chút nữa, tới tờ cuối cùng, anh lật tới tấm ảnh khoảng 2 inch chụp lúc Vệ Dung tốt nghiệp.
Vì thế sau hai mươi năm, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng gặp được gương mặt thật của người đã làm rơi chiếc khuyên tai ở quán bar Yên Châu vào năm đó——
Đó là một nữ học trò có gương mặt chẳng có gì đặc biệt để ghi nhớ, mặt tròn, mắt hai mí, nhưng mí mắt có hơi sưng, vậy nên ánh mắt nhìn có vẻ rất vô thần, cả gương mặt trông như một bức tranh vẽ chì bị tẩy đi lung tung, bình thường nhạt nhẽo. Bà ta mang mái tóc đen trong ảnh, kiêu căng nhìn về phía ống kính, có thể nhìn ra, tuy rằng bà ta không phải là cô nàng xinh đẹp được người ta theo đuổi, nhưng vì gia cảnh giàu có lại thêm thành tích chuyên ngành xuất sắc, bà ta vẫn giữ được vẻ thong dong tự tin phù hợp.
Lúc Tạ Thanh Trình nhìn thấy bức ảnh chụp này, không hiểu sao lại lạnh sống lưng.
Cảm giác ấy anh cũng từng có lúc nhìn thấy ảnh chụp của Kim Tú Hà, sau đó vụ án được phá giải, Tạ Thanh Trình cũng biết Kim Tú Hà chính là Giang Lan Bội, vậy nên cảm giác lành lạnh này, khiến đại não anh sau khi tiếp nhận hình ảnh ấy lại tăng thêm cảm giác quen thuộc quỷ dị nữa, nhưng tới cùng vẫn chẳng giống bất cứ một ai hết cả.
Chẳng lẽ anh đã từng thấy ảnh chụp của bà ta trong nhà Tần Từ Nham rồi ư? Ở chỗ treo ảnh chụp chung của học trò?
Tạ Thanh Trình không nghĩ ra, những di vật của Tần Từ Nham cần dọn cũng đã dọn, cần chôn theo đã chôn theo, có phải anh từng trông thấy ảnh chụp của Vệ Dung ở chỗ Tần Từ Nham hay chưa cũng không biết chắc chắn được.
Anh lại quay về xem chỗ hồ sơ cũ kia từ đầu tới cuối một lần cẩn thận.
Lần này, anh có một phát hiện càng chẳng ngờ đến hơn——
Lúc Vệ Dung thực tập, đã từng đến phòng thí nghiệm của một dược xí, bà ta đạt được thành tích vô cùng xuất sắc nào đó trên đơn thực nghiệm xã hội, nên người phụ trách xí nghiệp đánh giá bà ta rất cao, mà tên người phụ trách kia, viết cái tên rõ ràng chính là:
Hạ Kế Uy!!
Cô gái này vậy mà cũng nhờ vào quan hệ của lão Tần được tới làm việc ở xí nghiệp của Hạ Kế Uy giống như anh!
Nhưng anh không làm lâu dài ở phòng thí nghiệm của Hạ Kế Uy, mà sau khi Vệ Dung tốt nghiệp, lại lựa chọn tiếp tục làm việc ở nơi ấy, mãi cho tới khi bà ta gặp phải tai nạn giao thông rồi qua đời.
Sau khi Tạ Thanh Trình phát hiện ra chuyện này, nỗi lòng cũng khó yên, định lập tức hẹn gặp mặt Hạ Kế Uy, vì thế gọi điện vào số điện thoại của Hạ Kế Uy.
"Tút tút tút..."
Trong lúc chờ đợi, tới tay anh cũng hơi run lên.
Sự thật đang cách càng ngày càng gần... Chỉ cần Hạ Kế Uy đồng ý giúp đỡ thôi...
Nhưng mà, không biết có phải vì Hạ Kế Uy biết được chuyện giữa anh và Hạ Dư hay không, anh gọi liên tục bốn năm cuộc điện thoại, đối phương cũng chẳng trả lời.
Tới tận đêm khuya cùng ngày, Tạ Thanh Trình cho rằng Hạ Kế Uy sẽ chẳng thể nào trả lời điện thoại được nữa, cả người anh rơi vào nỗi sốt ruột và phiền muộn vô tận, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác ra.
Nhưng mà ngay lúc anh gần như sắp chôn mình vào đống tàn thuốc, điện thoại trong tay anh chợt vang lên, Tạ Thanh Trình giật mình, nhìn tên người gọi tới——
Hạ Kế Uy!!
Đồng tử anh chợt co rụt lại, máu cũng dâng lên, lập tức nghe điện thoại.
"Hạ tổng."
"..."
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng tín hiệu lẹt xẹt yếu ớt.
Ngoài song cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trong, Tạ Thanh Trình ngồi bên giường, tim đập thình thịch, đè hơi thở dồn dập lại, chờ Hạ Kế Uy mở miệng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài phút, có lẽ là mấy chục giây, hoặc có lẽ thật ra chỉ có vài giây ngắn ngủi thôi. Trong tiếng máy móc khuếch đại này cuối cùng cũng truyền qua một giọng nói.
Giọng nói ấy chẳng phải là của Hạ Kế Uy, mà là của một người anh còn quen thuộc hơn hẳn.
Hạ Dư nói: "Tạ Thanh Trình..."
"..." Tạ Thanh Trình ngạc nhiên, "Sao lại là cậu? Cha cậu đâu?"
"..."
Lại một thời gian trầm mặc dài dòng.
Sau gáy Tạ Thanh Trình như có một sợi tĩnh mạch đập thình thịch, anh nâng tay xoa nhẹ cổ, thử khiến nỗi bất an trong lòng mình bình tĩnh lại. Chuyện này quá kì lạ... Vì sao Hạ Dư lại dùng điện thoại của Hạ Kế Uy?
Hơn nữa giọng của Hạ Dư nghe cũng không phù hợp cho lắm, cứ như vì tốn sức lực đè nén cảm xúc nào đó quá mức, mà loại cảm xúc này lại không cam lòng khuất phục muốn xé tan cổ họng vọt ra, hai loại mâu thuẫn khiến cho chất giọng cậu trở nên mơ hồ đến lạ.
Tim Tạ Thanh Trình chợt lệch nhịp: "Giờ cậu đang ở đâu?"
"... Em ở ngay trước cửa nhà anh."
"..."
"Anh mở cửa đi." Hạ Dư nói, "Em muốn gặp anh."
Chuyện này thật sự khiến người ta chẳng ngờ, Tạ Thanh Trình thậm chí còn quên mất anh không nên để ý tới Hạ Dư thêm nữa. Anh nhanh chóng đứng dậy xuống giường, giây phút mở cửa nhà ra ấy, quả nhiên anh thấy Hạ Dư đang đứng dưới tán cây tường vi trước ngõ, mặc toàn đồ đen, càng tôn lên làn da tái nhợt vì bệnh của cậu, điện thoại cậu cầm vẫn đang trong cuộc gọi, im lặng trông thấy Tạ Thanh Trình, trên mặt chẳng có một biểu cảm nào.
Tạ Thanh Trình vô thức nhìn vòng tay của cậu, muốn biết cảm xúc giờ phút này của cậu——
Hạ Dư đã tháo vòng tay xuống.
Trên cổ tay cậu trống trơn, chẳng đeo gì hết.
Hạ Dư đứng thẳng người dậy, cúp máy, dựa vào ánh trăng đi về phía trước vài bước, rõ ràng cậu chẳng hề nói gì hết cả, biểu cảm nào cũng không hề để lộ ra, khí chất lại như hoàn toàn khác biệt với lần cuối cùng gặp mặt hơn một tháng trước.
"Mời em vào trong ngồi đi, Tạ Thanh Trình."
"..."
Cậu hơi nghiêng mặt đi, rủ thấp mi mắt, trên lông mi phủ một lớp ánh trăng bạc màu.
"Em chỉ có thể tới mỗi chỗ này của anh thôi."
Bởi vì Hạ Dư quá khác thường, Tạ Thanh Trình không hề đuổi cậu đi mà để cậu vào trong nhà, đóng cửa phòng lại.
"Cậu gặp phải chuyện gì rồi à?"
"..."
Thấy Hạ Dư mãi không đáp lời, màu môi lại tái nhợt, Tạ Thanh Trình quyết định trước tiên không hỏi nữa, mà là tới trước bàn trà pha cho cậu một ấm trà nóng. Nhưng lúc anh đang dọn đồ pha trà, Hạ Dư đứng dậy đi tới phía sau anh, bỗng dưng nâng tay lên, ôm lấy vòng eo anh.
Tạ Thanh Trình: "..."
"Đừng cử động." Trước khi anh tránh ra khỏi mình, Hạ Dư đã khàn khàn mở miệng, "... Để em ôm anh một lát thôi. Được không? Lòng em khó chịu lắm, hiện tại ngoại trừ anh ra, em không biết còn có ai có thể khiến em bình tĩnh lại được một chút cả."
"Hạ Dư... Cậu làm sao thế?"
Hạ Dư ôm chặt lấy anh, cản hành động muốn xoay người của Tạ Thanh Trình lại: "Anh đừng quay đầu lại."
"Dáng vẻ hiện tại của em thảm hại lắm, khó nhìn. Em sợ anh trông thấy rồi sẽ lại càng không thích em hơn."
Tạ Thanh Trình cảm thấy vải áo trên vai mình đã bị nước mắt ấm áp thấm ướt, Hạ Dư không cho anh nhìn, Hạ Dư đang khóc.
Anh cứ bị ôm như thế hồi lâu, cho dù Hạ Dư gần như chẳng nói gì hết cả, nhưng trong lòng Tạ Thanh Trình đã lờ mờ hiện lên một loại dự cảm, trước mặt anh như có một lớp sương dày, sâu trong lớp sương có bóng dáng mờ ảo khổng lồ của quái thú lộ ra chẳng thể thấy rõ.
Hạ Dư gần như chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác, mà ở trước mặt anh lại thường có thể khóc tới chẳng để ý thứ gì, nhưng lúc này tựa như đã không còn giống với mỗi một lần trong quá khứ nữa rồi.
Hạ Dư quá yếu ớt, cậu giống như đang chìm vào một loại tình cảm mâu thuẫn, loại cảm xúc ấy khiến cậu càng vỡ nát đến lạ.
Trong phòng im lặng vô cùng, có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.
Thình thịch.
Thình thịch.
"Anh biết không..."
Cự thú chạy tới càng lúc càng gần trong lớp sương mù dày đặc——
"Người ấy chết rồi." Cuối cùng, Hạ Dư khẽ mở miệng.
Thịch——
Một giây, hai giây... Trái tim tựa như im lặng, hoặc cũng có thể là tiếng ù tai nho nhỏ khiến người ta không còn nghe thấy âm thanh khe khẽ trong lồng ngực kia nữa?
Hạ Dư cũng không nói là ai, chỉ bảo người ấy.
Nhưng Tạ Thanh Trình chỉ một chớp mắt đã hiểu ra ngay "người ấy" là ai.
Quái vật gào thét khản đặc trong lớp sương mù dày rồi vọt ra, mặt mũi hung tợn, gương mặt tựa đầu trâu mặt ngựa, sau lưng cắm lá cờ của Hắc Bạch Vô Thường.
"Người ấy chết rồi." Hạ Dư thầm thì một lần nữa, không biết là nhắc lại cho ai nghe, "Người ấy đã đi rồi..."
Không biết qua bao lâu sau, tay Tạ Thanh Trình mới chậm rãi đặt chén trà đã rót một nửa lại xuống bàn. Anh và Hạ Kế Uy coi như cũng có chút giao tình, nhưng phản ứng của anh thật ra lại mạnh mẽ hơn hẳn lúc bất chợt nghe thấy tin một người bạn bè bình thường qua đời, anh biết đó là vì Hạ Dư—— Dù sao Hạ Kế Uy cũng là cha của Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình mặc Hạ Dư ôm mình.
Rất lâu sau anh hỏi, chặn sự run rẩy trong giọng lại: "... Chuyện xảy ra khi nào?"
"... Thật ra đã gần một tháng rồi, bởi vì những rủi ro trên thị trường của chi nhánh công ty ở Mỹ nên không công bố ra ngoài, không để lộ chút tin tức nào ra hết cả. Em cũng... Cho tới tận giờ em cũng không nói cho người khác biết... Em với mẹ vẫn cố xử lí mãi... Hiện tại cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, ngày mai mọi người cũng sẽ biết tới thôi."
"Sao lại... Sao lại đột nhiên như thế? Đã xảy ra chuyện gì?!"
Hạ Dư ôm lấy anh, thấp giọng nói: "... Tình trạng của cha em đã bất ổn từ lâu lắm rồi, trước đó em cũng có thể cảm thấy... Hình như có một thời gian rất dài ông ấy mang trĩu tâm sự, tâm trạng xuống dốc, cơ thể không khỏe... Nhưng em không ngờ rằng... Ông ấy sẽ..."
Huyết sắc Tạ Thanh Trình bay sạch: "Chẳng lẽ ông ấy——"
"Là tự sát... Ông ấy tự sát." Vẻ mặt Hạ Dư đau đớn vặn vẹo, giọng khàn khàn nói, "Uống Paraquat*... Được Hạ Lí phát hiện ra cứu về... Nhưng người uống Paraquat có tạm thời cứu lại được, cũng không sống được bao lâu... Phổi ông ấy nhanh chóng bị sơ hóa, mỗi lần hô hấp đều trở nên ngày càng khó khăn hơn... Ông ấy cố gắng được mấy ngày, sau đó đã..."
(*Thuốc diệt cỏ Paraquat được sản xuất bởi Chevron. Muối này là một trong những loại thuốc diệt cỏ được sử dụng rộng rãi nhất. Nó hoạt động nhanh và không chọn lọc, giết chết mô cây xanh khi tiếp xúc. Nó cũng là độc hại đối với con người và động vật. Nó được liên kết với sự phát triển của bệnh Parkinson.)
Hạ Dư không nói gì thêm nữa.
Tuy rằng Lữ Chi Thư và Hạ Kế Uy không đối xử với cậu tốt cho lắm, nhưng dù sau cũng là cha mẹ ruột của cậu. Nhất là Hạ Kế Uy, thái độ của ông dành cho Hạ Dư đúng là không bằng Hạ Lí, thậm chí có thể nói là một người cha hết sức tệ hại, ông gần như chẳng quan tâm yêu thương Hạ Dư gì nhiều, nhưng mà chỉ cần Hạ Kế Uy còn sống, ít nhất Hạ Dư vẫn còn một người có thể gọi là cha.
Hiện tại người này đột nhiên không còn nữa.
Mà lại còn dùng cách tàn nhẫn như thế để tước đoạt mạng sống của bản thân.
Dù trái tim Tạ Thanh Trình có sắt đá hơn, cũng không thể đuổi Hạ Dư rời khỏi mình trong tình trạng như thế được. Anh cố gắng an ủi nỗi sợ hãi trong trái tim mình, để cho mình bình tĩnh lại, anh run giọng nói: "Hạ Dư..."
"Em không sao..." Hạ Dư thầm thì bảo, bờ môi tái nhợt cũng không ngừng run lên, "Em không làm sao hết cả..."
"Không sao hết cả... Em không sao..."
Tạ Thanh Trình ôm lấy cậu.
"Em không sao đâu..."
Hạ Dư nhắm mắt lại, như đang cố gắng thôi miên bản thân.
Tạ Thanh Trình không biết nên nói gì, mặc dù anh có thể duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong màng nhĩ anh cũng đã vang lên ong ong, anh miễn cưỡng gạt bỏ tiếng ù ù mơ hồ này đi, bảo: "Cậu ngồi xuống bàn học trước đi đã, được chứ? Tôi lấy một ly nước ấm cho cậu."
Rõ ràng là thời tiết nóng bức, Hạ Dư lại như sợ lạnh, răng cứ run lên lập cập, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh như băng.
Cậu uống trà gừng nóng từng chút từng chút một, Tạ Thanh Trình nhìn gương mặt thanh tú của cậu, cảm nhận được tâm sự nặng như ngàn quân của cậu—— Có lẽ cũng là vì cậu vẫn luôn phải chịu đựng tin cha bỗng dưng tự sát qua đời, mãi tới tận hôm nay cuối cùng mới có thể nói ra với người ta được.
"Cha em xưa nay chưa từng hỏi han gì em." Hạ Dư cầm ly trà, cúi đầu ngồi trên ghế, trà gừng màu hổ phách phản chiếu gương mặt cậu, cậu thầm thì, "Ông ấy luôn rất bận rộn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, em có thể gặp được ông ấy mười lăm ngày thôi đã chẳng dễ dàng gì rồi."
"Theo lí mà nói, ông ấy chết rồi, hẳn là em phải chẳng cảm nhận được gì mới đúng, dù sao cũng chỉ là một người gặp được mỗi qua danh bạ điện thoại thôi mà."
Mặt trà gừng im ắng chợt lan ra một gợn sóng.
Tóc mái Hạ Dư rủ xuống, Tạ Thanh Trình không thấy vẻ mặt của cậu vào giờ phút này, chỉ có thể nghe thấy chất giọng khản đặc như bị mài qua giấy ráp của cậu: "Nhưng mà hôm qua em mở điện thoại ra, em tìm lại trong đống tin nhắn mà ông ấy đã gửi cho em, em vẫn còn tài liệu chưa xử lí xong. Em ấn vào một voice chat mà ông ấy đã gửi tới rất lâu, nhưng mà em vẫn chưa xem thử... Đó là voice chat cuối cùng mà ông ấy gửi cho em, là hỏi vết thương cũ trên cánh tay em đã đỡ hay chưa."
"Ngày hôm đó thật ra em đã cảm thấy rất kì lạ rồi, em không biết vì sao ông ấy bỗng dưng lại hỏi em một câu không đầu không đuôi ngốc nghếch như thế. Sau đó em mới biết, đó là tin nhắn ông ấy gửi cho em trước một ngày ông ấy tự sát."
"Cả đời ông ấy cũng chưa từng yêu em đến thế, Tạ Thanh Trình." Ngón tay siết chặt ly trà của Hạ Dư biến thành màu ngọc trắng, "Có lẽ là ngoại trừ trước lúc chết ra."
Tạ Thanh Trình: "..."
Với góc nhìn từ bác sĩ tư nhân của anh mà xem xét, quan hệ giữa Hạ Kế Uy và Hạ Dư thật sự rất kì quái.
Hạ Kế Uy không quan tâm nhiều tới Hạ Dư, thái độ cũng xa cách lạ thường, nghe nói những năm còn trẻ ông rất yêu vợ của mình, mà vợ cũng không thương yêu đứa con cả, người mẹ như vì nguyên nhân nào đó mà giận chó đánh mèo trút lên đứa con này, người chồng cũng thuận theo người vợ đã chịu đau khổ, cố gắng không động vào vào nỗi đau của vợ mình.
Sau đó, quan hệ giữa hai vợ chồng dần nhạt phai, nhưng Hạ Dư cũng đã trưởng thành, thói quen ở bên nhau không mặn không nhạt của hai cha con cũng chẳng có ai muốn thay đổi lại cả.
Mà nếu bảo Hạ Kế Uy hoàn toàn không quan tâm tới đứa con cả, thế kể cũng không công bằng. Đầu tiên Tạ Thanh Trình chính là vì Hạ Kế Uy ngỏ lời mấy lần mới tới nhà họ Hạ làm bác sĩ tư nhân, với nói thêm, mấy năm ấy Tạ Thanh Trình khám bệnh cho Hạ Dư, tuy rằng Hạ Kế Uy chẳng bầu bạn bên Hạ Dư, nhưng cũng không quên hỏi Tạ Thanh Trình về tình hình của con trai cả.
Tuy rằng sự quan tâm yêu thương không nhiều, thậm chí có thể nói là ít đến đáng thương, nhưng dù sao sen gãy vẫn còn sơ nối, giữa cha con vẫn sẽ vương lại một chút dịu dàng.
Hạ Dư uống hết ly trà gừng kia, ly trà trống không, cậu đặt ly xuống, lại nhẹ giọng nói một câu: "Anh biết không... Ông ấy đã để lại hết toàn bộ tài sản có thể tự mình giải quyết lại cho em rồi."
Hạ Dư chết lặng, như thể hành động này của Hạ Kế Uy khiến cậu càng không biết nên làm thế nào: "Toàn bộ."
"..."
"Hạ Lí tưởng rằng là giả, nó đã dẫn người ở Yên Châu đến kiểm tra lại... Sau mấy ngày cha qua đời, nó đã làm ầm lên suốt mấy bữa ấy, nó không tin rằng đây là quyết định cuối cùng của ông." Hạ Dư nói.
"Nhưng kết quả kiểm tra, tờ di chúc kia lại là thật. Đã được công chứng rồi."
Hạ Dư cúi đầu nở nụ cười nhạt, trong nụ cười kia chẳng hề mang chút ý cười, có vẻ rất châm chọc, quá vô lí.
"Hạ Lí bảo nó sẽ không tham dự tang lễ của ông ấy... Nó bảo chắc chắn lúc cuối đời tinh thần Hạ Kế Uy bất thường mới có thể đưa ra quyết định như vậy. Một chút tiền mà nó cũng chẳng nhận được... Vốn dĩ nó cho rằng người không nhận được một đồng nào hết sẽ là em." Hạ Dư nói, "Vốn em cũng đã chuẩn bị như vậy rồi, sau khi em lớn gần như không dùng tới tiền của cha mẹ, đều là tự em kiếm ra cả, em chẳng quan tâm việc ông ấy không để lại thứ gì cho em hết. Hạ Lí thì không như thế."
Tạ Thanh Trình: "... Có lẽ ông ấy cảm thấy rằng giao cho em tiếp quản gia nghiệp thì em có thể làm ăn tốt hơn Hạ Lí nhiều."
Dừng một chút, lại hỏi: "Lữ tổng nói thế nào?"
"... Bà ấy cũng không ngờ tới kết quả này." Không biết vì sao, ánh sáng trong mắt Hạ Dư tựa như thoáng thay đổi.
"Mấy năm nay tình cảm của bà ấy với cha em tuy rằng đã phai nhạt nhiều, nhưng bà vẫn rất yêu ông ấy. Sau khi biết sự sắp đặt cuối cùng của cha em, bà cũng không nói thêm gì nữa... Bà ấy ốm mấy ngày liền, sau khi cha em không trụ nổi, tới cơm nước bà ấy cũng chẳng màng, hôm qua mới ổn định lại một chút thôi. Bà ấy giống như đã già đi rất nhiều tuổi rồi vậy, dáng vẻ sấm rền gió cuốn ấy, cũng đi theo cha em luôn rồi."
"..."
"Sáng hôm nay lúc em ra ngoài, bà ấy đã gọi em lại, em không biết bà ấy muốn nói gì với em. Em đứng ở lối ra vào nhìn bà ấy." Hạ Dư nói, "Bà ấy cứ lẳng lặng nhìn em như thế, sau đó bỗng dưng nói một câu mẹ xin lỗi con với em."
Lúc kể lại việc này, Hạ Dư có vẻ vô cùng chết lặng.
Trái tim cậu như bọc một lớp kén rất dày, chẳng ai có thể nhìn thấy dáng vẻ chân thật của các cơ quan vào giây phút này.
Hồi trước bọn họ còn sứt đầu mẻ trán vì chuyện xảy ra trong hôn lễ của Tạ Tuyết, mà chợt có một người qua đời, rất nhiều chuyện lúc trước có vẻ vô cùng nghiêm trọng bỗng dưng lại trở nên chẳng còn liên quan tới đau khổ như thế nữa.
Cứ tựa như thể là chuyện đã xảy ra từ kiếp trước.
Hạ Dư ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Thanh Trình đứng trước mặt mình: "Anh ơi, sau này em sẽ tiếp quản vị trí của cha em, lúc trước em đã từng nghe nói, có một chiếc ghế sẽ ăn thịt người, một khi ta đã ngồi xuống rồi, con người sẽ thay đổi, đó là thứ chẳng tự chủ được."
"Người ta nói, trước khi Hạ Kế Uy chưa ngồi lên vị trí cao đến như thế, ông ấy đối xử với mẹ em thật sự tốt lắm, gì cũng nghe theo răm rắp hết cả. Sau đó họ dần xa cách, đều tự quản công việc riêng của mình, thậm chí phần lớn thời gian còn chẳng nhìn mặt nhau. Thật ra em đã từng nghe cha em hỏi một câu, ông hỏi bà ấy, em còn nhớ trước kia chúng ta bên nhau như thế nào hay không."
Hạ Dư rủ mi xuống: "Cả buổi bà ấy cũng không đáp lại ông ấy được."
Thời tiết ngày hè thường thay đổi, lúc Hạ Dư tới bầu trời đã âm u, giờ bên ngoài chợt lóe ánh chớp, ánh trắng chói mắt dễ dàng xẻ không trung ra thành hai nửa, mấy giây sau sấm nổ vang như trống, tiếng đùng đoàng xé trời, mưa rào kèm sấm chớp ào ào đổ xuống, chớp mắt màu sắc thế gian đã biến thành một khoảng trắng mờ mịt chẳng nhìn rõ.
Tạ Thanh Trình bảo: "... Tôi đi lấy thêm cho cậu một ly trà."
Cổ tay lại bị Hạ Dư giữ bộp lấy.
Thanh niên ngồi trên ghế kéo Tạ Thanh Trình lại, một tay cậu ôm chặt lấy anh, tựa như một cậu bé ngây ngô không muốn chia tay tuổi thơ, ôm chặt lấy chú gấu bông cũ nát của mình.
Cậu vùi mặt vào eo Tạ Thanh Trình, trước ô cửa sổ bàn học có gió đêm lùa vào, ôm lấy chú gấu bông của cậu.
Rõ ràng là một người trẻ tuổi điên cuồng như thế cố chấp đến vậy mạnh mẽ nhường ấy, trong giây phút này lại có vẻ bất lực lẫn bi thương đến thế.
Tạ Thanh Trình nghe thấy giọng cậu nghẹn ngào: "Anh Tạ... Có một số chuyện em cần phải làm, có một vài thứ ông ấy để lại, cần em phải hoàn thành, ngoại trừ em ra, chẳng có bất cứ ai khác có thể đảm nhận được hết cả... Anh có hiểu ý của em không...?"
"... Tôi hiểu."
Sao mà anh lại không hiểu? Loại cảm xúc này anh hiểu rõ hơn bất cứ một ai.
Anh nâng tay lên, muốn xoa mái tóc Hạ Dư, đầu ngón tay còn chưa chạm vào mái tóc Hạ Dư, chợt nghe thấy giọng nói thương tâm tới khàn khàn của cậu: "... Em xin lỗi, anh à, một tháng này em... Một tháng này em vẫn luôn đơn độc chịu đựng, chịu đựng mãi... Em thật sự sắp bị hành hạ tới phát điên rồi... Em không chịu nổi... Anh cho em tùy hứng thêm một lần như vậy thôi... Anh chiều em thêm một ngày như vậy thôi... Bởi vì sau hôm nay... Có lẽ em sẽ..."
"Có lẽ em sẽ không bao giờ còn là Hạ Dư nữa rồi."
Có những vị trí thật sự sẽ ăn thịt người.
Hạ Dư bước vào căn phòng rát vàng, nhìn thấy chiếc ngai vàng đẹp đẽ vô giá kia, ngai vàng đúc nên từ vàng, được khảm ngọc bích mã não, bảo thạch lấp lánh, trên ngai vàng có một bộ xương khô ngồi ngay ngắn, xương khô đeo chắc vương miện, áo gấm phủ đất, tay xương khô vẫn nắm chặt lấy cây quyền trượng nặng nề. Người ngồi phía trên đó chính là người được cậu gọi là cha ấy.
Hai mươi năm trước, lúc bộ xương khô còn chưa ngồi lên vị trí này, cũng từng có máu có thịt.
"Anh ôm lấy em một cái được không... Tạ Thanh Trình..." Hạ Dư kéo anh xuống, mắt hạnh tan rã mơ màng nhìn anh, vừa đau lòng vừa chẳng nỡ buông. Mà sâu trong nỗi đau lòng và không nỡ buông tay ấy, là một loại cảm xúc khác không muốn để người ta biết đến, cảm xúc ấy giấu vào nơi sâu nhất trong đôi mắt, không để cho bất cứ một ai nhìn ra.
"Hạ Dư..."
"Em không chịu nổi... Anh ôm em một cái đi mà..."
Bộ xương khô tan thành khói nhẹ, một sinh mệnh mới đi tới chỗ ngồi này, bắt đầu rơi vào hiến tế.
Mà trước đó, cậu ôm lấy người yêu chẳng thể chiếm được lên trên ghế, để anh ngồi vào trong lòng cậu, cậu ôm lấy gáy anh, tựa như đang hấp thu chút hơi ấm cuối cùng của người sống.
Cậu dùng chóp mũi cọ nhẹ, thử thăm dò khẽ chạm vào dưới cằm Tạ Thanh Trình, hai má, mũi, đường mày, trán... Cuối cùng lại lưu luyến dời xuống một chút—— Cậu nhìn chăm chú vào con ngươi của Tạ Thanh Trình, ở cự li gần đến thế, lặng lẽ trao đổi cảm xúc cho nhau.
Sau đó cậu ngẩng đầu lên, đôi môi lạnh lẽo run rẩy, hôn lên giữa môi Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình muốn an ủi cậu, cũng muốn tìm lại chút cảm giác chân thật từ cơn ác mộng này, anh cảm nhận được nụ hôn khẽ khàng của Hạ Dư, nụ hôn này tựa như lời cầu xin giúp đỡ Hạ Dư gửi tới cho anh.
"Lòng em loạn lắm... Tạ Thanh Trình..." Giữa lúc hôn môi, cậu thì thầm bên môi anh, "Em khó chịu lắm... Anh biết không... Em thật sự rất khó chịu..."
Cảm xúc của Hạ Dư truyền vào trong lồng ngực Tạ Thanh Trình.
Đó không chỉ là nỗi đau đớn khi mất cha, mà như thể còn cất giấu một bí mật quá mức nặng nề nào khác nữa.
Tay Hạ Dư vuốt nhẹ tóc mai Tạ Thanh Trình, trán tựa vào trán: "Chỉ đêm nay thôi có được không? Đừng đuổi em đi nữa... Ở bên giúp em đi..."
Tạ Thanh Trình nhìn đôi mắt Hạ Dư sát bên, thật ra vì quá gần, ngược lại chẳng nhìn rõ gì hết cả, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng tim Hạ Dư đập, trong bóng tối, cũng có thể cảm nhận được đầu ngón tay Hạ Dư run lên nhè nhẹ.
"Tạ Thanh Trình, cầu xin anh..."
"..." Tạ Thanh Trình cuối cùng không để Hạ Dư nói hết câu cầu xin vụn vỡ không chịu nổi ấy ra nữa, anh nâng tay lên, giữ lấy gáy Hạ Dư, dán xuống, ôm siết lấy cậu.
Bọn họ tựa như là thuốc để an ủi lẫn nhau.
Thật ra không chỉ mỗi Hạ Dư cần Tạ Thanh Trình, hiện tại Tạ Thanh Trình chìm sâu trong khổ sở và mơ màng cũng cần cậu như thế.
Nếu Hạ Dư trở thành người thừa kế tập đoàn Hạ thị, nếu từ nay về sau thiếu niên Hạ Dư sẽ thật sự dần dần biến mất, tới cùng chẳng còn tồn tại nữa, thế thì...
"Được thôi..."
Một tiếng đồng ý tựa như thở dài, khàn khàn trầm thấp, gần như không thể nghe thấy.
Nhưng Hạ Dư đã nghe thấy rồi.
Hạ Dư hơi sửng sốt, lập tức hơi ấm tràn lên hốc mắt cậu, cậu không ngừng thì thầm gọi tên Tạ Thanh Trình, như muốn chôn vùi hết toàn bộ lời âu yếm của quãng đời còn lại vào nơi đáy lòng anh trong một đêm này. Sau đó cậu như trút bỏ cảm xúc hôn mạnh xuống Tạ Thanh Trình, chẳng còn lại một chút do dự.
"Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình..."
Hô hấp dần dồn dập, cậu hôn anh nóng bỏng, tựa như thiêu thân cuối cùng cũng ôm lấy ngọn lửa.
Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình. Có lẽ em sẽ chẳng bao giờ còn là Hạ Dư được nữa.
Anh để cho em ôm lấy chú gấu bông một ngày cuối cùng thôi, được không?
Sau lần này, anh phải nhớ rõ lấy sức ôm của em, tựa như em sẽ ghi nhớ hết thảy ấm áp anh đã cho em vậy.
Mưa rơi ngoài cửa sổ khiến trời đất biến thành một khoảng thê lương.
Ở nơi Tạ Thanh Trình chẳng nhìn thấy, sâu trong đáy mắt Hạ Dư, nơi ấy đã bắt đầu sinh ra quyết tâm nào đó, một mục đích nào đó, một bí mật nào đó—— Chẳng ai biết tới, chẳng ai nhìn ra.
Cậu ôm anh, dùng sức đè bí mật kia vào trong đáy lòng. Đêm nay cậu chẳng còn muốn nghĩ gì thêm, cậu chỉ muốn dành hết tâm trí cảm nhận sự dung túng khẽ thở dài của Tạ Thanh Trình... Vì che giấu nỗi đau lòng của mình, cậu ôm lấy người cậu yêu có lẽ sau này cậu sẽ chẳng thể chạm vào nữa, bế lên giường, cúi người đè xuống.
Tạ Thanh Trình hơi run lên khe khẽ, anh vốn cho rằng một đêm này chỉ ôm lấy Hạ Dư, cho cậu chút an ủi mà thôi. Anh không nghĩ tới hướng khác, nhưng hành động này của Hạ Dư đã khiến anh hiểu ra, thật ra Hạ Dư muốn càng nhiều hơn, cũng càng điên cuồng hơn.
Một tháng, cậu phải sống trong nhà họ Hạ phong tỏa tin tức, sống trong bóng đêm, luyện ngục, cái chết và hoang mang.
Giờ phút này, hết thảy cuối cùng đã quay về cát bụi, Hạ Dư như một kẻ bỏ lên từ địa ngục, cậu muốn cảm nhận được cảm giác còn sống, cảm nhận được máu thịt tươi sống, cậu muốn Tạ Thanh Trình. Trọn vẹn đủ đầy.
Loại cảm xúc này sẽ cuốn người ta vào, trước thứ tình cảm sâu đậm ấy, Tạ Thanh Trình chẳng thể lùi bước.
Hạ Dư hôn anh, từ chạm nhẹ tới hôn sâu, tựa như vào tận nơi linh hồn, như thể cậu mong có được từ cơ thể Tạ Thanh Trình đã chẳng còn chỉ là một nụ hôn cháy bỏng, mà là một loại cứu rỗi chỉ mỗi Tạ Thanh Trình có thể ban tặng cho cậu.
Cậu nhìn ra sự do dự của Tạ Thanh Trình, tay cậu nắm lấy ngón tay Tạ Thanh Trình, Hạ Dư khàn khàn nói: "Đừng để em quay về địa ngục nữa... Chỉ đêm nay thôi..."
"Cứu em với... Tạ Thanh Trình..."
Cậu tựa trán vào trán Tạ Thanh Trình, mười ngón giao nhau, nhẹ giọng nỉ non.
"Anh cứu em với..."
Cơ thể vốn hơi căng cứng của Tạ Thanh Trình chậm rãi thả lỏng lại hết sức một lần nữa trong ánh mắt phức tạp thống khổ lẫn hỗn loạn điên cuồng như thế của cậu.
Cho dù anh cũng đã phải chịu đựng nhiều, cho dù tâm trạng anh rất hỗn loạn cũng chẳng muốn làm vì cái chết của Hạ Kế Uy, cho dù anh biết, tất cả manh mối anh vừa có lại được đã gián đoạn lần nữa, nhưng Hạ Dư trước mắt thật sự quá chật vật chẳng nhìn nổi, quá mức thê thảm đáng thương. Anh biết Hạ Dư muốn chính là một vài thứ có thể khiến cậu tạm thời quên đi sự thật.
Thứ mà chỉ mỗi anh có thể cho được.
"Anh cứu em với..." Hạ Dư ghé vào bên tai anh, nhẹ nhàng thì thầm, tuyệt vọng của cậu giờ phút này còn sâu đậm hơn cả dục vọng.
Tạ Thanh Trình cuối cùng chẳng động đậy, anh nhìn cậu, mấy giây sau, tay đan vào với cậu chỉ khẽ giật nhẹ, như một sự đồng ý ngầm, vì thế Hạ Dư lại một lần điên cuồng hôn anh mạnh mẽ.
Có lẽ... Kẻ điên Hạ Dư này mới đúng.
Lúc hôn tới khi rung động nhất, từng lớp quần áo bị cởi ra trong lúc ôm hôn, không khí trong phòng không ngừng nóng lên.
Tạ Thanh Trình như cũng có thể cảm nhận được, độ ấm này... Chỉ có độ ấm này mới có thể xua tan sự khốn đốn và thống khổ trong lòng hai người.
Sự lạnh lẽo của cái chết và từ biệt tạm thời biến mất, giờ phút đó thế giới như chỉ còn lại căn phòng nhỏ này, trong mắt họ cũng chỉ còn lại mỗi nhau.
Hạ Dư nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình bị cởi gần hết chỉ còn sót lại mỗi đôi tất đen kéo đến cẳng chân nằm dưới thân mình, ánh mắt có hơi hoảng hốt, cậu nhẹ giọng thầm thì: "Anh ơi... Xin lỗi anh... Có lẽ lần này, thật sự... Là một lần cuối cùng rồi..."
Những lời này hoàn toàn là vô thức nói ra, trạng thái tinh thần hiện tại của Hạ Dư thật sự rất hỗn loạn.
Cậu nghĩ rằng đây là giọng nói từ đáy lòng mình, nhưng chẳng hề chú ý tới Tạ Thanh Trình cũng đã nghe thấy.
Giữa Tạ Thanh Trình và Hạ Dư từng có rất nhiều "lần cuối cùng", nhưng mỗi một lần trước đó, những lời này đều là do Tạ Thanh Trình nói ra, mà lần này lại ra khỏi miệng Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình không phải biết rõ chuyện kinh doanh, cũng không hiểu rõ việc làm ăn trong những gia đình quyền thế giàu có, anh không biết vì sao Hạ Dư lại ôm cảm giác lo lắng sâu đậm như vậy đối với tương lai, cơ mà Hạ Dư đã nói thế, anh cũng hiểu rằng lúc này Hạ Dư đã thật sự quyết định buông tay rồi.
Cũng phải, ông chủ của một dược xí hàng đầu kể cũng không thể nào dây dưa cả đời mãi với một người đàn ông cho được.
Đúng thật sự đã là... Lần cuối cùng rồi.
Tạ Thanh Trình nhắm hai mắt lại, lúc Hạ Dư dán sát lại gần mình hơn, nâng tay lên vòng qua gáy cậu.
Vậy thì, không phải suy nghĩ... Cũng chẳng cần phải đắn đo gì thêm nữa.
Đêm nay anh và cậu, cũng không muốn nghĩ nhiều đến như thế.
Sự thật như mãnh thú và dòng lũ đuổi theo, đổ ập vào ngoài cánh cửa căn phòng nhỏ, bọn họ biết sau khi mở cửa ra sẽ gặp cảnh máu tươi đầm đìa, chỉ có mỗi đêm nay, trước khi chưa ra khỏi cửa, hai người vẫn có thể ôm lấy nhau như thế.
Có lẽ "lần cuối cùng" của Tạ Thanh Trình vĩnh viễn sẽ không phải là lần cuối cùng, bởi vì Tạ Thanh Trình sẽ mãi mãi mềm lòng với Hạ Dư.
Mà "lần cuối cùng" của Hạ Dư, đó thật sự sẽ là lần cuối cùng, bởi vì tới cả Hạ Dư cũng đã lựa chọn buông tay.
Quyền chủ động giữa hai người bọn họ nhìn như nằm trong tay Tạ Thanh Trình, mà thật ra việc cắt đứt hay không, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn luôn là thiếu niên kia.
Nếu thiếu niên đã dừng bước chân, giữa bọn họ cũng coi như thật sự chấm dứt.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu hôn anh, hơi thở nóng rực.
Lâu lắm rồi bọn họ chưa làm, nơi riêng tư của Tạ Thanh Trình vừa chặt vừa khô, Hạ Dư cầm lấy hộp gel dưỡng ẩm da tay trên đầu giường mà Tạ Tuyết với Tạ Thanh Trình dùng, ngón tay đưa vào trong để bôi trơn trước.
Cảm giác bị ngón tay khuyếch trương này khiến người ta cảm thấy khó chịu, Tạ Thanh Trình nhẫn nhịn, lại không nhịn được bao lâu, chờ tới khi ngón tay thứ hai của Hạ Dư có thể ra vào bên trong thuận lợi, anh cũng đã nôn nóng khàn khàn lên tiếng: "Được rồi... Có thể..."
Hạ Dư chẳng phải bạn giường dịu dàng gì, huống chi Tạ Thanh Trình dưới thân cậu còn đang ửng đỏ làn da thúc giục cậu.
Hạ Dư liếc qua anh, nhịn nỗi xúc động muốn đâm vào ngay lập tức, mở tủ đầu giường ra lần tìm đồ.
"Cậu đang tìm gì thế?"
"Bao."
"... Nhà tôi không có thứ đó."
Hạ Dư: "Vậy..."
Đêm nay Tạ Thanh Trình cũng như rơi vào giấc mộng, chẳng quan tâm nữa.
Anh ôm lấy gáy Hạ Dư, kéo cậu xuống, môi như dán vào môi, chất giọng khàn khàn của người đàn ông như ra lệnh, như chỉ đạo, lại như dung túng: "Cậu có thể tiến vào luôn, không cần đeo bao."
Hạ Dư đột nhiên hít ngược một hơi thật sâu, màu mắt cậu sâu hơn hẳn khi nãy, cho dù bọn họ đã làm bao nhiêu lần, chỉ cần một câu của Tạ Thanh Trình vẫn có thể khiến cậu như một cậu nhóc tóc mao lần đầu tiên lên giường với người ta, cương tới mức không chịu nổi, thậm chí tới tay cũng bị kích thích đến hơi run lên.
Cậu lại dùng ngón tay đâm rút nhanh chóng một hồi, khiến Tạ Thanh Trình rên nhẹ một tiếng, hơi nhíu mày lại dưới thân cậu, kem dưỡng da cũng đã bị đâm rút tới ướt mềm sủi bọt, trở nên càng ướt dính hơn, không ngừng chảy thành dịch dính nhớp theo động tác của Hạ Dư, tạo thành tiếng dâm mĩ lúc thật sự làm tình.
"Được rồi... Đủ rồi... Đừng làm nữa... Đừng làm thế nữa..." Tạ Thanh Trình khẽ ưỡn cổ, trên khuôn mặt là vẻ ửng hồng khiến người ta nhìn mà say trong dục vọng, "Đừng... Cậu cứ... Cậu cứ làm luôn đi... A...!"
Hạ Dư không để anh thúc giục tới lần thứ ba, rút ngón tay ướt dính ra thô bạo, đã vuốt dương v*t cương cứng đến căng đau của mình mấy cái, đặt dương v*t trước miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình đã bị đâm rút tới hấp hé, đẩy eo, chậm rãi thúc dương v*t cương đau của mình vào miệng thịt dâm mĩ đã đem lại bao lần cực lạc cho cậu kia.
Có điều Hạ Dư thật sự quá lớn, quy đầu to lớn đáng sợ mới đẩy vào một chút đã khiến Tạ Thanh Trình nhíu mày kiếm lại, ngón tay run run.
"Anh thả lỏng chút... Nếu không thì không vào được..."
Hạ Dư thở hổn hển, kéo lấy một chiếc gối mềm ở đầu giường, lót dưới eo Tạ Thanh Trình, để lúc Tạ Thanh Trình nâng eo lên có thể thoải mái hơn một chút. Cơ mà đây cũng đã là giới hạn dịu dàng của cậu rồi, sau khi Hạ Dư lót gối cho anh xong, đã đè lên người Tạ Thanh Trình, một tay giữ chặt lấy hông Tạ Thanh Trình, một tay đỡ dương v*t nổi đầy gân của mình, cậu nhìn người dưới thân đau tới mức mặt mày tái nhợt, đẩy vào trong từng chút từng chút một.
Cậu có thể cảm nhận được miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình đang co thắt lại liên tục, như dâm đãng nóng lòng mút lấy dương v*t đàn ông, lại như cố chấp kháng cự, từ chối sự xâm lấn của đồng giới.
Miệng nhỏ ấy co mút kích thích bụng dưới Hạ Dư như bị điện giật, tê dại nhũn cả ra, cậu thật sự không nhịn nổi, lúc tiến vào một nửa, sức chịu đựng lẫn kiên nhẫn đã bị miệng nhỏ của người đàn ông mút tới mức gặm nhấm linh hồn tiêu tan chẳng còn nữa, cuối cùng cậu không khống chế được, hít sâu một hơi, eo mông chợt thúc về trước, côn th*t nóng bỏng đâm thẳng vào sâu trong thành ruột của Tạ Thanh Trình, lập tức khiến vách thịt của Tạ Thanh Trình căng ra hết cỡ.
"Á...!" Tạ Thanh Trình chợt mở to đôi mắt, trước mắt trắng xóa từng cơn, đầu óc anh cũng như bị Hạ Dư đâm tới đứt mạch.
Quá đau...
Bôi trơn không đủ, dương v*t Hạ Dư lại quá thô quá to, như bị cánh tay đâm vào, khiến anh có loại ảo giác bụng mình cũng bị đâm xuyên qua.
"Có đau không?" Hạ Dư tiến vào, vươn tay vuốt ve bụng Tạ Thanh Trình, mông đã không khống chế nổi dồn dập đâm thúc về phía trước với biên độ nhỏ, cậu sướng tới mức cả hô hấp cũng hỗn loạn, lắc lư trên cơ thể Tạ Thanh Trình, "Em làm nhẹ lại một chút..."
Nhưng cậu làm nhẹ lại chút cũng chẳng có ích gì, dương v*t lớn đến thế đưa đẩy bên trong, cho dù chỉ là đâm thúc rất nhẹ thôi cũng khiến người phải chịu nổi hết cả da gà.
Tạ Thanh Trình không chịu nổi, nhưng anh lại không quen cầu xin người ta trên giường, vì thế anh kéo Hạ Dư xuống, ngẩng cổ, hôn lên môi Hạ Dư mãnh liệt, muốn dời sức chú ý khỏi cơn đau.
Hành động này của anh quá sai lầm, dưới sự kích thích của nụ hôn, cảm xúc Hạ Dư càng hưng phấn rung động, cậu hoàn toàn mất khống chế, kéo cổ tay Tạ Thanh Trình đè xuống giường, vừa quấn lấy môi lưỡi, tạo thành tiếng nhóp nhép, vừa thúc hông, bắt đầu ra sức đâm rút trên người Tạ Thanh Trình, mỗi lần rút ra một nửa cây lại đột nhiên dùng sức mạnh hơn hẳn thúc vào bên trong.
"Bạch bạch..." Trong căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng va chạm lúc làm tình, giường gỗ đã lâu năm cũng kẽo kẹt đong đưa.
Hạ Dư quấn lấy đầu lưỡi Tạ Thanh Trình, thỏa mãn hôn môi anh, một tay vươn xuống dưới, giữ lấy dương v*t Tạ Thanh Trình, vuốt ve kích thích thô bạo.
Kích thích bất chợt của phía trước lẫn cơn đau đớn phía sau hòa vào nhau, khiến Tạ Thanh Trình không thể nhịn nổi, mà anh cũng chẳng chịu được trạng thái hoàn toàn bị người ta khống chế này, sau lúc bị Hạ Dư đâm sâu thúc mạnh vào trong, giữa lúc thở dốc cùng Hạ Dư, trong tư thế hai người dán chặt vào nhau, bỗng dưng xoay người đè Hạ Dư dưới thân.
"Anh Tạ... Anh..."
Tạ Thanh Trình không lên tiếng, nằm trên người Hạ Dư, hơi cúi đầu, cau mày, chậm rãi nhún eo mình.
"Ưm..."
Động tác như thế, nếu chỉ coi mỗi nửa người trên, có lẽ sẽ khiến người ta hiểu lầm thành người bị đè thật ra là Hạ Dư, cuối cùng tư thế đã đổi thành Tạ Thanh Trình đè lên người cậu.
Nhưng nhìn cả người sẽ không phải như thế.
Đôi chân thon dài của Tạ Thanh Trình bị ép mở ra, đặt bên eo Hạ Dư, chiếc mông cong mẩy chuyển động nhẹ nhàng, miệng nhỏ lên xuống nuốt lấy dương v*t dữ tợn trong cơ thể anh.
Tư thế này sẽ khiến Tạ Thanh Trình thoải mái hơn chút, không còn đau đến vậy, bởi vì tiết tấu hoàn toàn được Tạ Thanh Trình nắm giữ trong tay. Anh chậm rãi cọ xát, nuốt vào rất sâu, cũng không phải muốn làm Hạ Dư khó chịu như trước đây nữa, đẩy hông không quá mạnh, nhưng cũng không yếu.
Vì thế Hạ Dư cũng được sướng, huống chi Tạ Thanh Trình nằm trên người cậu, dáng vẻ nhíu mày kiếm nhấp hông thật sự quá gợi cảm, cậu chấp nhận hi sinh một chút quyền chủ động để đổi lấy kích thích như thế.
Cậu thở dốc thô nặng theo động tác của Tạ Thanh Trình, chẳng chút keo kiệt lộ rõ phản ứng cho Tạ Thanh Trình biết cậu đang hưởng thụ tới sung sướng, đồng thời vươn tay vuốt ve eo lưng Tạ Thanh Trình, bàn tay to lớn mân mê một đường về phía trước, hoàn toàn luồn vào mái tóc đen của Tạ Thanh Trình, không ngừng vuốt ve.
"Đệt... Anh ơi, anh cưỡi giỏi quá... Mạnh thêm một chút nữa được không?" Hạ Dư trầm luân không thôi, vừa thúc hông lên, phối hợp với tiết tấu của Tạ Thanh Trình, làm anh bị chịch sâu hơn nữa, vừa vuốt ve mái tóc Tạ Thanh Trình, kéo anh xuống, hôn anh thân mật gắn bó.
Tiếng vang "lép nhép", động tác của hai người ngày càng dữ dội, không khí trên giường ngày càng nóng bỏng, tốc độ đâm vào rút ra cũng dần bừa bãi, nơi giao hợp bắt đầu có d*m thủy dính nhớp chảy ra.
"Sướng quá..." Hạ Dư hưởng thụ Tạ Thanh Trình nhún hông trên người cậu, hưởng thụ khoái cảm dương v*t được miệng nhỏ ướt đẫm của Tạ Thanh Trình mút vào thỏa mãn, hầu kết trượt nhẹ, lý trí dần mất khống chế, "Anh làm em sướng quá... Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình..."
Cậu không kiềm chế nổi nữa, bỗng dưng ngồi dậy, Tạ Thanh Trình không ngờ tới, không đoán được trước tư thế sẽ không dưng thay đổi, lập tức bị thúc vào càng sâu hơn.
"A...!" Anh vẫn luôn nén giọng mình lại, lần này bị đâm vào nơi sâu tới không tưởng được, còn sâu hơn bất cứ lần nào trước đó, lúc một điểm cao trào còn hơn cả tuyến tiền liệt bị kích thích vào tạo thành khoái cảm điên cuồng tuôn trào tựa như thủy triều, bao trùm cả nỗi đau đớn khi bị dương v*t đồng giới xâm nhập, Tạ Thanh Trình không nhịn nổi, bỗng mở to hai mắt, khàn khàn rên lớn thành tiếng, "A... A..."
Đôi mắt anh một thoáng đã hỗn loạn.
Anh biết điểm đó là điểm nào, là điểm kích thích lúc làm tình rất khó đạt được, bởi vì quá sâu, gần như chẳng ai có thể chạm tới điểm kích thích tình dục ấy, nhưng Hạ Dư đã thúc vào rồi, trong phút chốc anh đã cảm nhận được khoái cảm điên cuồng không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, d*m thủy chảy ra ướt đẫm, dính nhớp quấn quanh dương v*t to lớn đang tùy ý làm bậy trong cơ thể anh.
Trước mắt Tạ Thanh Trình như có khói lửa bùng nổ, khó phân ngày đêm sớm chiều, trong giây phút ấy anh đã bị Hạ Dư thúc tới lên đỉnh, cao trào như sóng triều dâng lên, ép anh vô thức co rút lại, vô thức rên rỉ.
Chưa từng cảm nhận được... Khoái cảm như thế...
Trong lần cuối cùng này, cũng là lần họ quấn quít si mê nhất...
Tựa như biết rằng đây là lần từ biệt thật sự của bọn họ—— Từ nay về sau, gia đình, địa vị xã hội, trách nhiệm... Hết thảy toàn bộ sẽ biến thành khoảng cách ngang trời, có lẽ cuối cùng họ chẳng thể ôm lấy nhau nữa, vậy nên dục vọng đơn thuần nhất cũng buông thả hoàn toàn vào lần này, khiến bọn họ ôm lấy nhau điên cuồng nhất.
Đầu óc Tạ Thanh Trình thật sự trống rỗng, anh bị Hạ Dư chịch vào điểm mẫn cảm sâu hơn nhiều lại kích thích quá mức kia không ngừng, anh không ngừng run lên trong lòng Hạ Dư, rên lớn, eo vô thức nhấp theo, nước mắt lại chảy xuống...
"Chịch tôi đi..." Tạ Thanh Trình gần như mất ý thức thầm thì, lông mi anh vương nước mắt, trong mắt chẳng có bất cứ tiêu điểm nào, anh khóc, khóc tới vụn vỡ lạ thường, không biết là vì dục vọng hay là vì nguyên nhân gì khác, anh không ngừng bị Hạ Dư đâm thúc ra ra vào vào, môi ướt át hồng nhạt run run, như con gấu bông cũ nát bị dục vọng điều khiển, lặp lại hết lần này tới lần khác, "Chịch tôi... A..."
Hốc mắt Hạ Dư cũng ướt đỏ, cậu ôm lấy người đàn ông đang nhẫn nhịn nhún eo, dán sát vào hôn lên hầu kết anh, lên cằm anh cuồng nhiệt, tay cậu không ngừng dùng sức vuốt ve ôm lấy eo Tạ Thanh Trình.
Hô hấp cậu trầm thấp, vừa điên cuồng vừa thâm tình, cậu ôm Tạ Thanh Trình, không ngừng đâm vào nơi ấy khiến miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình co rút lại quấn chặt lấy cậu, lỗ mãng nói: "Chịch chết anh... Tạ Thanh Trình... Anh đúng là thèm chịch mà... Anh xem anh mút em tới mức không muốn buông ra rồi... Chảy nhiều d*m thủy đến vậy... Phía trước cũng bắn nữa... Anh bị em chịch bắn đấy, có biết không? Đệt... Sướng quá... Siết chặt hơn chút nữa..."
"A a... A..." Tạ Thanh Trình lắc lư điên cuồng trên người Hạ Dư, như xóc nảy trên lưng ngựa quý không biết mệt mỏi, "Nhanh hơn chút nữa... A... A, Hạ Dư... A...!!"
Làn sóng cao trào thứ hai vậy mà lại đến nhanh tới như thế, thật sự quá kích thích, cơ thể Tạ Thanh Trình vẫn chưa ổn định lại được, nhưng tinh thần đã không chịu nổi, dương v*t xinh xắn ấy của anh lại bắn ra từng chút tinh dịch đục sền sệt, bắn thẳng vào giữa bụng nhỏ nóng bỏng của anh và Hạ Dư.
"Đệt... Dâm đãng quá..."
Hạ Dư mụ mị, ôm lấy Tạ Thanh Trình ý thức hỗn loạn đang lên cao trào, bỗng dưng bước xuống giường, bế lấy Tạ Thanh Trình đứng bên mép giường, sau đó cậu rút dương v*t cương cứng đáng sợ của mình ra khỏi miệng nhỏ co rút ấy.
"A..."
Người đang trong cơn cao trào chợt mất dương v*t không ngừng kích thích vào điểm khoái cảm của mình, ánh mắt càng thêm mơ màng, Tạ Thanh Trình thở dốc thô nặng, miệng nhỏ phía dưới liên tục co rút lại vô cùng trống trải, "Ư..."
Cơ thể anh vốn đã quen với sự dạy dỗ của Hạ Dư, lâu vậy rồi chưa làm, lại lập tức đâm vào nơi sâu tới mức xưa nay chưa từng có, nói khó chịu là gạt người, lúc Hạ Dư rút ra thậm chí còn mang theo d*m thủy, mà vệt nước giờ phút này đang chậm rãi chảy xuống theo hoa huy*t nhiều hơn nữa.
Tạ Thanh Trình rất khó chịu, vô thức vươn tay muốn chạm vào dương v*t mình, nhưng tay anh lại bị Hạ Dư giữ lấy.
"Không được chạm vào. Em muốn anh... Mỗi lần trong đêm nay... Đều bị em chịch tới bắn... Không cho anh tự chạm vào..."
Hạ Dư nói, lật ngược Tạ Thanh Trình lại, quay lưng về phía mình, sau đó lồng ngực nóng bỏng kia lại dán lên lưng Tạ Thanh Trình, đè nặng từ phía sau anh, đè anh lên giường, đổi thành tư thế đâm vào từ phía sau càng thú tính hơn.
"Nâng eo lên chút."
Cậu nói, kéo bên chân run nhè nhẹ của Tạ Thanh Trình, ép anh bày ra tư thế quỳ bò xấu hổ hơn nữa, ý thức Tạ Thanh Trình lúc này vẫn chưa quay về hoàn toàn, sườn mặt dán lên gối lót, tóc mái tán loạn, khuôn mặt ửng đỏ, mướt mồ hôi, môi khẽ hé thở dốc.
Hạ Dư nhìn cảnh này... Cậu chưa từng thấy cảnh đẹp đến như thế...
Vậy mà cậu nhìn càng lúc càng say mê, tim đập càng loạn, lại ngày càng đau đớn.
Cậu nhắm mắt lại, bóng tối hiện thực tản ra, lại đắm chìm vào cuộc tình ái trong ngày cuối cùng này.
Cậu đỡ lấy dương v*t làm bừa của mình, đặt trước miệng nhỏ dâm mĩ của Tạ Thanh Trình, miệng nhỏ ấy giờ đã bị chịch mở ra, đang co rút chờ đợi đàn ông đâm vào.
Anh Tạ của cậu... Anh Tạ của cậu được cậu dạy dỗ tốt đến thế, nhưng sau này sẽ không thể gặp được nữa...
Lúc Hạ Dư mở mắt ra, trong mắt ngập một khoảng máu tanh.
Là dục vọng, là không cam lòng, là đau đớn, là chẳng buông tay.
Những cảm xúc này thúc giục bẻ gãy lí trí cậu, khiến đạo đức trên giường của cậu vốn chẳng ra gì lại càng trở nên tệ hơn. Một tay cậu đỡ dương v*t, muốn vào chẳng vào mà đặt nơi đó, một tay khác lưu luyến bên đường cong săn chắc nơi eo Tạ Thanh Trình.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu không ngừng kích thích anh, dùng quy đầu thúc nhẹ vào hậu huyệt đã ướt đẫm một khoảng, "Anh muốn em không... Anh muốn em... Đâm vào không?"
Quy đầu chen vào, thậm chí phần trước của dương v*t cũng đã tiến vào, Hạ Dư đẩy hông, để dương v*t đảo quanh miệng huyệt, trêu chọc Tạ Thanh Trình tinh thần đang vô cùng yếu ớt vào giờ phút này.
Sau đó lại ướt đẫm rút ra.
Cơ thể Tạ Thanh Trình run lên lẩy bẩy, ngón tay siết chặt chăn đơn.
Hạ Dư cúi người đè xuống, để hô hấp nóng bỏng của mình dán ngay bên tai anh: "Anh muốn em không... Tạ Thanh Trình... Anh..."
Không biết vì sao, trong giọng nói lại mang một tia nghẹn ngào.
"Anh có cần em không? Anh muốn em không..."
Cậu vốn chỉ tự mình nỉ non, thật ra cũng chẳng mong nhận được bất cứ lời đáp nào của Tạ Thanh Trình.
Nhưng có lẽ vì đêm nay lí trí bọn họ đều đã bị mọi thứ chôn vùi, lại có lẽ vì Tạ Thanh Trình nghe ra sự bi thương trong giọng nói của Hạ Dư, tiềm thức anh muốn an ủi cậu trai quá hèn mọn quá đáng thương này.
Vì thế trong đêm mưa gió, Hạ Dư nghe thấy Tạ Thanh Trình dán mặt bên gối, ánh mắt hỗn loạn, miệng lại khẽ bật ra một câu khỏi cổ họng: "... Cần... Cậu..."
"...!"
Trái tim trong nháy mắt, như băng sụp đổ.
Gạch ngói cát đá đều rơi xuống, rung chuyển lồng ngực run lên.
Hạ Dư cho rằng mình nghe nhầm.
Nhưng Tạ Thanh Trình nhắm mắt, lại lẩm bẩm lần nữa: "Tôi cần cậu..."
Ánh sáng trong mắt bắt đầu run lên dữ dội.
Cậu thậm chí quên cả giở trò, vươn tay vuốt ve khuôn mặt mướt mồ hôi của Tạ Thanh Trình, phiếm màu hồng nhạt, nóng lên như sốt: "Tạ Thanh Trình... Anh nói gì... Anh lặp lại lần nữa đi..."
"..."
"Anh lặp lại lần nữa được không..."
Tạ Thanh Trình chậm rãi tỉnh táo lại.
Ánh mắt anh lại rơi xuống người Hạ Dư lần nữa, có chút tiêu cự, trong thời gian chỉnh lại tiêu điểm, anh lại chôn sâu những tình cảm trong lòng mình vừa thổ lộ ra một lần nữa.
Anh vươn tay, nắm lấy tay Hạ Dư, trước kia anh chưa từng làm chuyện như thế với người khác, càng không dâm loạn quá mức trên giường như thế—— Cho dù giờ phút này anh mang mục đích che giấu tình cảm thật của mình, nhưng đồng thời anh cũng giống như một người thật sự khao khát—— Như một người bình thường—— Khao khát tựa như một người sống.
"Tôi nói, tôi muốn cậu, đâm vào đi, Hạ Dư." Giọng Tạ Thanh Trình trầm thấp khàn khàn, trưởng thành lại hơi nghẹn ngào, như nhìn từ trên xuống ra lệnh, nhưng lại nói ra thứ dâm loạn như thế.
Anh đỏ mắt, run giọng bảo: "... Tôi muốn cậu làm tôi."
"Thô bạo một chút."
Có lẽ chỉ như thế, mới có thể hoàn toàn quên đi hiện thực hỗn loạn đầy đất.
Lúc Hạ Dư cắm vào một lần nữa, đã rất dễ dàng, hậu huyệt Tạ Thanh Trình ướt đến thế, dương v*t cậu nhép một tiếng đã đâm vào tới nơi sâu nhất.
"A!!" Tạ Thanh Trình cau mày không nhịn được rên lớn thành tiếng, dâm dịch bắn tóe, nơi mềm mại ấy không ngừng hùa theo dương v*t cậu trai, đói khát không thôi dây dưa mút lấy.
Hạ Dư thở hổn hển, vốn không khống chế được, đè Tạ Thanh Trình xuống giường, đã đột nhiên bắt đầu đưa đẩy cuồng nhiệt.
"A... A a..." Nơi trống trải chợt được lấp đầy lần nữa, điểm cao trào vẫn còn chìm trong dư vị khoái cảm run rẩy đang khao khát dương v*t cậu trai thúc vào.
Hạ Dư đâm thúc vào trong, thô nặng đâm vào vị trí ấy, Tạ Thanh Trình ưỡn lưng, xương bả vai xinh đẹp nhô lên, anh ngửa đầu, nhất thời tới hít thở cũng không thông, gần như có ảo giác bị thúc vào tới chết.
Eo anh run rẩy, nhấp mạnh theo nỗi kích động của Hạ Dư: "Nhanh hơn chút nữa... A..."
"Sướng không? Tạ Thanh Trình... Anh có thấy thoải mái không?"
Bầu không khí giữa bọn họ quá nóng bỏng, tầm nhìn, tim đập, thở dốc... Hết thảy đều bị nhiệt độ của tình cảm mãnh liệt ấy hun nóng chảy. Cho dù là Hạ Dư hay là Tạ Thanh Trình, làm tới cùng cả người đã đầy mồ hôi, mồ hôi nóng ấy như muốn dính hai người họ lại bên nhau, theo sự kích thích đơn thuần nhất tăng lên không ngừng mà quấn chặt hai người riêng biệt lại với nhau.
Hạ Dư cúi người hôn lên cổ Tạ Thanh Trình, lúc hôn lên nốt ruồi son chu sa ấy, khuôn mặt Tạ Thanh Trình không tự chủ được ngửa lên, Hạ Dư bèn vòng tay qua, dùng sức vuốt ve ngực, eo bụng anh hơn, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn trên dương v*t anh.
"Anh lại cứng rồi, lần này ra cùng em được không..."
Hạ Dư cũng sắp đến rồi, động tác đâm thúc của cậu càng lúc càng thô bạo, hơi nóng tình dục không ngừng bốc lên giữa hai người, hơi nóng nhuộm đỏ gương mặt Tạ Thanh Trình, cũng nhuộm đỏ đôi mắt Hạ Dư, mông Hạ Dư không ngừng đưa đẩy, va nhanh mà mạnh, bởi vì tốc độ đâm rút quá nhanh, d*m thủy và kem dưỡng da chảy ra trước đó đã bị cậu chịch thành dịch trắng vương bên miệng huyệt, không ngừng bắn tóe lúc hai người bọn họ giao hợp.
"A a... A hức..."
Giọng Tạ Thanh Trình đã nghẹn lại, anh và Hạ Dư đã tìm ra điểm sung sướng nhất, thúc sâu vào nơi đó sẽ khiến anh kích thích tới tê dại cả da đầu, cảm quan của anh dần được phóng đại lên trong cơn khoái cảm chồng chất, miệng nhỏ cũng co rút lại liên tục hết mức có thể, nịnh nọt lại siết chặt lấy côn th*t nóng bỏng đang ra vào trong thân thể anh. dương v*t cậu trai vậy mà lại mang tới cho anh khoái cảm kì quái đến thế, xưa nay anh nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới...
Hạ Dư vẫn đang làm bậy, tần suất dồn dập, làm vừa ướt vừa nóng. Cậu như thật sự muốn đâm xuyên anh, Tạ Thanh Trình thấy bụng đau nhói, nhưng lại thoải mái đến đáng sợ, khoái cảm ngập đầu hỗn loạn mang theo chút đau đớn nhỏ bé, khiến dục vọng anh chồng chất lên từng tầng, dương v*t cọ vào đệm càng ngày càng cứng, tới ngón chân anh cũng không nhịn được căng cứng lại.
Thật sự không chịu nổi...
"Đừng bắn, ra cùng em đi."
Lúc tới giới hạn, Hạ Dư bỗng dưng giữ lỗ chuông anh lại, ép buộc anh, không cho anh bắn ra, Tạ Thanh Trình không thở nổi, tay siết chặt lấy chăn đơn, gần như tan vỡ.
"Hạ Dư... Cậu bỏ tay ra... Để tôi bắn... Khó chịu..."
"Sẽ thoải mái ngay thôi, em muốn anh và em thoải mái cùng nhau..."
Hạ Dư thở hổn hển, nói bên tai anh như thế, hông dồn sức càng lúc càng mạnh hơn, ra vào vừa nhanh vừa nặng, mỗi lần thúc vào đều sẽ đẩy ngược dâm dịch nơi miệng huyệt lại vào trong miệng nhỏ, tới mức nơi hai người giao hợp vang thành tiếng lép nha lép nhép dâm mĩ, không dứt bên tai.
"Ra cùng với em..."
Ánh mắt cậu mang vẻ thú tính đến lạ, Tạ Thanh Trình nằm bò ra, không nhìn thấy mắt cậu, lại có thể cảm nhận được dương v*t của Hạ Dư nằm trong cơ thể mình đang phình lớn lên tới mức anh không thể chịu đựng nổi, cả người anh như bị lấp đầy, lại không có bất cứ khoảng trống nào, dương v*t thô to dữ tợn nổi gân, mỗi lần đâm rút có thể cảm nhận được cả nhịp đập thình thịch của gân xanh, những sợi gân ấy đập càng lúc càng mạnh theo động tác chịch tàn nhẫn của Hạ Dư trong cơ thể anh, đè nén chờ giải tỏa...
Hoảng hốt.
Thật sự quá đáng sợ, vô thức sợ bị bắn vào trong, nhất là Hạ Dư còn đang ôm lấy anh từ sau lưng đầy nóng bỏng, cắn lên gáy anh, liếm lên vành tai anh, khàn khàn nghẹn giọng nói: "Anh à, em muốn bắn..."
Nhưng lần này, cho dù cảm thấy sợ hãi khi bị cậu trai cũng là nam giới bắn tinh dịch vào trong, Tạ Thanh Trình vẫn nhắm chặt mắt, nhịn sự vô thức muốn chạy trốn của mình lại, thở dốc đưa ra sự cho phép của trưởng bối dành cho cậu trai đang tràn đầy nhiệt huyết: "... Cậu... Có thể... Bắn vào trong... A...!"
Những lời anh nói này chắc chắn đã kích thích Hạ Dư tới điên luôn rồi, Hạ Dư choàng tỉnh khỏi nỗi ngạc nhiên ban đầu, đã điên cuồng rên rỉ khàn khàn, đè anh xuống dưới, như muốn xé nát máu thịt anh trong lúc làm tình, hòa với linh hồn anh, đòi lấy hết thảy của anh, đâm thúc anh mạnh mẽ hết mức, thúc vào mạnh tới mức miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình co chặt lại, miệng khàn khàn kêu: "Đệt, dâm đãng đến thế, anh muốn à? Anh muốn tinh dịch của đàn ông ư? Bắn cho anh... Tạ Thanh Trình... Bắn hết cho anh, làm chết anh..."
Như phun khỏi vòi cao áp, sau khi Hạ Dư ra sức thúc mạnh vào mấy chục lần, đè lên nơi cao trào trong miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình, tựa như muốn làm phụ nữ tới bắn cả nước, rên khẽ bắn ra từng dòng tinh dịch mạnh mẽ hữu lực——
"A—— A...!!" Tạ Thanh Trình lập tức vụn vỡ, tinh dịch bắn thẳng vào điểm mẫn cảm nhất mà cả đêm nay anh bị thúc vào không ngừng, mỗi lần bắn đều khiến cả người anh không ngừng run rẩy. Quá nhiều, bên trong bị chịch tới nóng bỏng, tinh dịch không ngừng bắn vào cơ thể anh, anh mơ hồ sinh ra cảm giác mình bị bắn tới lớn cả bụng, "A... Hạ Dư... A... Căng quá... Quá... A...!"
Anh ngẩng đầu lên, đuôi mắt vương lệ, rên lớn thành tiếng, vì trong lúc Hạ Dư bắn tinh còn đâm thúc mạnh vào trong anh, loại kích thích biến thái này không phải người thường có thể chịu nổi, trước mắt Tạ Thanh Trình chợt trắng xóa, trong đầu cũng mơ màng, chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt truyền lên từ cả phía trước lẫn phía sau.
"A a..."
Anh cũng vỡ vụn bắn ra, cho dù đêm nay đã bắn rất nhiều, gần như chẳng còn bắn ra được gì nữa, nhưng anh vẫn bắn hết ra, tinh dịch nhạt màu phun lên ga trải giường, anh thật sự bị Hạ Dư chịch bắn hết lần này tới lần nọ, chỉ bị chịch điên cuồng đến vậy mà bắn ra...
Lúc anh bắn, cơ thể run lên, lối đi bên trong co lại càng chặt, như miệng nhỏ mãi mãi không thỏa mãn, mút chặt nịnh nọt dương v*t cậu trai khiến anh bước lên đỉnh cực lạc kia.
"A... A..." Từng tiếng rên rỉ vô thức vẫn tiếp tục theo sự đâm rút sau khi xuất tinh. Nước mắt Tạ Thanh Trình cũng chảy xuống dưới...
Hạ Dư thở dốc, cậu vô cùng sung sướng, hoàn toàn không muốn dừng sự xâm chiếm Tạ Thanh Trình lại chỉ vì xuất tinh, bởi thế cậu không rút ra, lẫn trong d*m thủy và tinh dịch ướt át, đâm rút từng chút từng chút trong cơ thể anh, đâm vào rút ra lấp kín miệng nhỏ, không để tinh dịch của mình bắn vào cơ thể anh chảy ra ngoài.
Sau nỗi kích thích mãnh liệt, cậu cứ thế thúc vào anh, hôn anh, cọ chóp mũi lên vành tai anh.
"Tạ Thanh Trình..."
Cậu nói.
"Em rất thích làm vậy với anh..."
"Muốn rằng cả đời... Cứ làm như thế mãi..."
"..."
"Chỉ cần có anh ở đây, em có thể chìm trong bóng tối mãi mãi, không muốn có ngày mai nữa..."
Mưa bên ngoài hóa thành màn che của tự nhiên, mưa lớn sấm vang thấm ướt hết tiếng thở dốc và lời thì thào, sau đó hóa mờ nhạt.
Vệ Dung từng là nghiên cứu sinh khoa ngoại của đại học Y, học tập xuất sắc, trên hồ sơ vẫn còn bảng điểm của bà ta, gần như mỗi môn chuyên ngành đều đạt điểm tuyệt đối, nhưng bà ta không tham gia vào hoạt động đoàn thể nào hết cả, mấy môn tự chọn như thể dục, mỹ thuật hội họa đều chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Nhìn qua, bà ta là một người hoàn toàn không hứng thú gì với kiến thức ngoài chuyên ngành.
Tạ Thanh Trình lật thêm chút nữa, tới tờ cuối cùng, anh lật tới tấm ảnh khoảng 2 inch chụp lúc Vệ Dung tốt nghiệp.
Vì thế sau hai mươi năm, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng gặp được gương mặt thật của người đã làm rơi chiếc khuyên tai ở quán bar Yên Châu vào năm đó——
Đó là một nữ học trò có gương mặt chẳng có gì đặc biệt để ghi nhớ, mặt tròn, mắt hai mí, nhưng mí mắt có hơi sưng, vậy nên ánh mắt nhìn có vẻ rất vô thần, cả gương mặt trông như một bức tranh vẽ chì bị tẩy đi lung tung, bình thường nhạt nhẽo. Bà ta mang mái tóc đen trong ảnh, kiêu căng nhìn về phía ống kính, có thể nhìn ra, tuy rằng bà ta không phải là cô nàng xinh đẹp được người ta theo đuổi, nhưng vì gia cảnh giàu có lại thêm thành tích chuyên ngành xuất sắc, bà ta vẫn giữ được vẻ thong dong tự tin phù hợp.
Lúc Tạ Thanh Trình nhìn thấy bức ảnh chụp này, không hiểu sao lại lạnh sống lưng.
Cảm giác ấy anh cũng từng có lúc nhìn thấy ảnh chụp của Kim Tú Hà, sau đó vụ án được phá giải, Tạ Thanh Trình cũng biết Kim Tú Hà chính là Giang Lan Bội, vậy nên cảm giác lành lạnh này, khiến đại não anh sau khi tiếp nhận hình ảnh ấy lại tăng thêm cảm giác quen thuộc quỷ dị nữa, nhưng tới cùng vẫn chẳng giống bất cứ một ai hết cả.
Chẳng lẽ anh đã từng thấy ảnh chụp của bà ta trong nhà Tần Từ Nham rồi ư? Ở chỗ treo ảnh chụp chung của học trò?
Tạ Thanh Trình không nghĩ ra, những di vật của Tần Từ Nham cần dọn cũng đã dọn, cần chôn theo đã chôn theo, có phải anh từng trông thấy ảnh chụp của Vệ Dung ở chỗ Tần Từ Nham hay chưa cũng không biết chắc chắn được.
Anh lại quay về xem chỗ hồ sơ cũ kia từ đầu tới cuối một lần cẩn thận.
Lần này, anh có một phát hiện càng chẳng ngờ đến hơn——
Lúc Vệ Dung thực tập, đã từng đến phòng thí nghiệm của một dược xí, bà ta đạt được thành tích vô cùng xuất sắc nào đó trên đơn thực nghiệm xã hội, nên người phụ trách xí nghiệp đánh giá bà ta rất cao, mà tên người phụ trách kia, viết cái tên rõ ràng chính là:
Hạ Kế Uy!!
Cô gái này vậy mà cũng nhờ vào quan hệ của lão Tần được tới làm việc ở xí nghiệp của Hạ Kế Uy giống như anh!
Nhưng anh không làm lâu dài ở phòng thí nghiệm của Hạ Kế Uy, mà sau khi Vệ Dung tốt nghiệp, lại lựa chọn tiếp tục làm việc ở nơi ấy, mãi cho tới khi bà ta gặp phải tai nạn giao thông rồi qua đời.
Sau khi Tạ Thanh Trình phát hiện ra chuyện này, nỗi lòng cũng khó yên, định lập tức hẹn gặp mặt Hạ Kế Uy, vì thế gọi điện vào số điện thoại của Hạ Kế Uy.
"Tút tút tút..."
Trong lúc chờ đợi, tới tay anh cũng hơi run lên.
Sự thật đang cách càng ngày càng gần... Chỉ cần Hạ Kế Uy đồng ý giúp đỡ thôi...
Nhưng mà, không biết có phải vì Hạ Kế Uy biết được chuyện giữa anh và Hạ Dư hay không, anh gọi liên tục bốn năm cuộc điện thoại, đối phương cũng chẳng trả lời.
Tới tận đêm khuya cùng ngày, Tạ Thanh Trình cho rằng Hạ Kế Uy sẽ chẳng thể nào trả lời điện thoại được nữa, cả người anh rơi vào nỗi sốt ruột và phiền muộn vô tận, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác ra.
Nhưng mà ngay lúc anh gần như sắp chôn mình vào đống tàn thuốc, điện thoại trong tay anh chợt vang lên, Tạ Thanh Trình giật mình, nhìn tên người gọi tới——
Hạ Kế Uy!!
Đồng tử anh chợt co rụt lại, máu cũng dâng lên, lập tức nghe điện thoại.
"Hạ tổng."
"..."
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng tín hiệu lẹt xẹt yếu ớt.
Ngoài song cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trong, Tạ Thanh Trình ngồi bên giường, tim đập thình thịch, đè hơi thở dồn dập lại, chờ Hạ Kế Uy mở miệng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài phút, có lẽ là mấy chục giây, hoặc có lẽ thật ra chỉ có vài giây ngắn ngủi thôi. Trong tiếng máy móc khuếch đại này cuối cùng cũng truyền qua một giọng nói.
Giọng nói ấy chẳng phải là của Hạ Kế Uy, mà là của một người anh còn quen thuộc hơn hẳn.
Hạ Dư nói: "Tạ Thanh Trình..."
"..." Tạ Thanh Trình ngạc nhiên, "Sao lại là cậu? Cha cậu đâu?"
"..."
Lại một thời gian trầm mặc dài dòng.
Sau gáy Tạ Thanh Trình như có một sợi tĩnh mạch đập thình thịch, anh nâng tay xoa nhẹ cổ, thử khiến nỗi bất an trong lòng mình bình tĩnh lại. Chuyện này quá kì lạ... Vì sao Hạ Dư lại dùng điện thoại của Hạ Kế Uy?
Hơn nữa giọng của Hạ Dư nghe cũng không phù hợp cho lắm, cứ như vì tốn sức lực đè nén cảm xúc nào đó quá mức, mà loại cảm xúc này lại không cam lòng khuất phục muốn xé tan cổ họng vọt ra, hai loại mâu thuẫn khiến cho chất giọng cậu trở nên mơ hồ đến lạ.
Tim Tạ Thanh Trình chợt lệch nhịp: "Giờ cậu đang ở đâu?"
"... Em ở ngay trước cửa nhà anh."
"..."
"Anh mở cửa đi." Hạ Dư nói, "Em muốn gặp anh."
Chuyện này thật sự khiến người ta chẳng ngờ, Tạ Thanh Trình thậm chí còn quên mất anh không nên để ý tới Hạ Dư thêm nữa. Anh nhanh chóng đứng dậy xuống giường, giây phút mở cửa nhà ra ấy, quả nhiên anh thấy Hạ Dư đang đứng dưới tán cây tường vi trước ngõ, mặc toàn đồ đen, càng tôn lên làn da tái nhợt vì bệnh của cậu, điện thoại cậu cầm vẫn đang trong cuộc gọi, im lặng trông thấy Tạ Thanh Trình, trên mặt chẳng có một biểu cảm nào.
Tạ Thanh Trình vô thức nhìn vòng tay của cậu, muốn biết cảm xúc giờ phút này của cậu——
Hạ Dư đã tháo vòng tay xuống.
Trên cổ tay cậu trống trơn, chẳng đeo gì hết.
Hạ Dư đứng thẳng người dậy, cúp máy, dựa vào ánh trăng đi về phía trước vài bước, rõ ràng cậu chẳng hề nói gì hết cả, biểu cảm nào cũng không hề để lộ ra, khí chất lại như hoàn toàn khác biệt với lần cuối cùng gặp mặt hơn một tháng trước.
"Mời em vào trong ngồi đi, Tạ Thanh Trình."
"..."
Cậu hơi nghiêng mặt đi, rủ thấp mi mắt, trên lông mi phủ một lớp ánh trăng bạc màu.
"Em chỉ có thể tới mỗi chỗ này của anh thôi."
Bởi vì Hạ Dư quá khác thường, Tạ Thanh Trình không hề đuổi cậu đi mà để cậu vào trong nhà, đóng cửa phòng lại.
"Cậu gặp phải chuyện gì rồi à?"
"..."
Thấy Hạ Dư mãi không đáp lời, màu môi lại tái nhợt, Tạ Thanh Trình quyết định trước tiên không hỏi nữa, mà là tới trước bàn trà pha cho cậu một ấm trà nóng. Nhưng lúc anh đang dọn đồ pha trà, Hạ Dư đứng dậy đi tới phía sau anh, bỗng dưng nâng tay lên, ôm lấy vòng eo anh.
Tạ Thanh Trình: "..."
"Đừng cử động." Trước khi anh tránh ra khỏi mình, Hạ Dư đã khàn khàn mở miệng, "... Để em ôm anh một lát thôi. Được không? Lòng em khó chịu lắm, hiện tại ngoại trừ anh ra, em không biết còn có ai có thể khiến em bình tĩnh lại được một chút cả."
"Hạ Dư... Cậu làm sao thế?"
Hạ Dư ôm chặt lấy anh, cản hành động muốn xoay người của Tạ Thanh Trình lại: "Anh đừng quay đầu lại."
"Dáng vẻ hiện tại của em thảm hại lắm, khó nhìn. Em sợ anh trông thấy rồi sẽ lại càng không thích em hơn."
Tạ Thanh Trình cảm thấy vải áo trên vai mình đã bị nước mắt ấm áp thấm ướt, Hạ Dư không cho anh nhìn, Hạ Dư đang khóc.
Anh cứ bị ôm như thế hồi lâu, cho dù Hạ Dư gần như chẳng nói gì hết cả, nhưng trong lòng Tạ Thanh Trình đã lờ mờ hiện lên một loại dự cảm, trước mặt anh như có một lớp sương dày, sâu trong lớp sương có bóng dáng mờ ảo khổng lồ của quái thú lộ ra chẳng thể thấy rõ.
Hạ Dư gần như chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác, mà ở trước mặt anh lại thường có thể khóc tới chẳng để ý thứ gì, nhưng lúc này tựa như đã không còn giống với mỗi một lần trong quá khứ nữa rồi.
Hạ Dư quá yếu ớt, cậu giống như đang chìm vào một loại tình cảm mâu thuẫn, loại cảm xúc ấy khiến cậu càng vỡ nát đến lạ.
Trong phòng im lặng vô cùng, có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.
Thình thịch.
Thình thịch.
"Anh biết không..."
Cự thú chạy tới càng lúc càng gần trong lớp sương mù dày đặc——
"Người ấy chết rồi." Cuối cùng, Hạ Dư khẽ mở miệng.
Thịch——
Một giây, hai giây... Trái tim tựa như im lặng, hoặc cũng có thể là tiếng ù tai nho nhỏ khiến người ta không còn nghe thấy âm thanh khe khẽ trong lồng ngực kia nữa?
Hạ Dư cũng không nói là ai, chỉ bảo người ấy.
Nhưng Tạ Thanh Trình chỉ một chớp mắt đã hiểu ra ngay "người ấy" là ai.
Quái vật gào thét khản đặc trong lớp sương mù dày rồi vọt ra, mặt mũi hung tợn, gương mặt tựa đầu trâu mặt ngựa, sau lưng cắm lá cờ của Hắc Bạch Vô Thường.
"Người ấy chết rồi." Hạ Dư thầm thì một lần nữa, không biết là nhắc lại cho ai nghe, "Người ấy đã đi rồi..."
Không biết qua bao lâu sau, tay Tạ Thanh Trình mới chậm rãi đặt chén trà đã rót một nửa lại xuống bàn. Anh và Hạ Kế Uy coi như cũng có chút giao tình, nhưng phản ứng của anh thật ra lại mạnh mẽ hơn hẳn lúc bất chợt nghe thấy tin một người bạn bè bình thường qua đời, anh biết đó là vì Hạ Dư—— Dù sao Hạ Kế Uy cũng là cha của Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình mặc Hạ Dư ôm mình.
Rất lâu sau anh hỏi, chặn sự run rẩy trong giọng lại: "... Chuyện xảy ra khi nào?"
"... Thật ra đã gần một tháng rồi, bởi vì những rủi ro trên thị trường của chi nhánh công ty ở Mỹ nên không công bố ra ngoài, không để lộ chút tin tức nào ra hết cả. Em cũng... Cho tới tận giờ em cũng không nói cho người khác biết... Em với mẹ vẫn cố xử lí mãi... Hiện tại cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, ngày mai mọi người cũng sẽ biết tới thôi."
"Sao lại... Sao lại đột nhiên như thế? Đã xảy ra chuyện gì?!"
Hạ Dư ôm lấy anh, thấp giọng nói: "... Tình trạng của cha em đã bất ổn từ lâu lắm rồi, trước đó em cũng có thể cảm thấy... Hình như có một thời gian rất dài ông ấy mang trĩu tâm sự, tâm trạng xuống dốc, cơ thể không khỏe... Nhưng em không ngờ rằng... Ông ấy sẽ..."
Huyết sắc Tạ Thanh Trình bay sạch: "Chẳng lẽ ông ấy——"
"Là tự sát... Ông ấy tự sát." Vẻ mặt Hạ Dư đau đớn vặn vẹo, giọng khàn khàn nói, "Uống Paraquat*... Được Hạ Lí phát hiện ra cứu về... Nhưng người uống Paraquat có tạm thời cứu lại được, cũng không sống được bao lâu... Phổi ông ấy nhanh chóng bị sơ hóa, mỗi lần hô hấp đều trở nên ngày càng khó khăn hơn... Ông ấy cố gắng được mấy ngày, sau đó đã..."
(*Thuốc diệt cỏ Paraquat được sản xuất bởi Chevron. Muối này là một trong những loại thuốc diệt cỏ được sử dụng rộng rãi nhất. Nó hoạt động nhanh và không chọn lọc, giết chết mô cây xanh khi tiếp xúc. Nó cũng là độc hại đối với con người và động vật. Nó được liên kết với sự phát triển của bệnh Parkinson.)
Hạ Dư không nói gì thêm nữa.
Tuy rằng Lữ Chi Thư và Hạ Kế Uy không đối xử với cậu tốt cho lắm, nhưng dù sau cũng là cha mẹ ruột của cậu. Nhất là Hạ Kế Uy, thái độ của ông dành cho Hạ Dư đúng là không bằng Hạ Lí, thậm chí có thể nói là một người cha hết sức tệ hại, ông gần như chẳng quan tâm yêu thương Hạ Dư gì nhiều, nhưng mà chỉ cần Hạ Kế Uy còn sống, ít nhất Hạ Dư vẫn còn một người có thể gọi là cha.
Hiện tại người này đột nhiên không còn nữa.
Mà lại còn dùng cách tàn nhẫn như thế để tước đoạt mạng sống của bản thân.
Dù trái tim Tạ Thanh Trình có sắt đá hơn, cũng không thể đuổi Hạ Dư rời khỏi mình trong tình trạng như thế được. Anh cố gắng an ủi nỗi sợ hãi trong trái tim mình, để cho mình bình tĩnh lại, anh run giọng nói: "Hạ Dư..."
"Em không sao..." Hạ Dư thầm thì bảo, bờ môi tái nhợt cũng không ngừng run lên, "Em không làm sao hết cả..."
"Không sao hết cả... Em không sao..."
Tạ Thanh Trình ôm lấy cậu.
"Em không sao đâu..."
Hạ Dư nhắm mắt lại, như đang cố gắng thôi miên bản thân.
Tạ Thanh Trình không biết nên nói gì, mặc dù anh có thể duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong màng nhĩ anh cũng đã vang lên ong ong, anh miễn cưỡng gạt bỏ tiếng ù ù mơ hồ này đi, bảo: "Cậu ngồi xuống bàn học trước đi đã, được chứ? Tôi lấy một ly nước ấm cho cậu."
Rõ ràng là thời tiết nóng bức, Hạ Dư lại như sợ lạnh, răng cứ run lên lập cập, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh như băng.
Cậu uống trà gừng nóng từng chút từng chút một, Tạ Thanh Trình nhìn gương mặt thanh tú của cậu, cảm nhận được tâm sự nặng như ngàn quân của cậu—— Có lẽ cũng là vì cậu vẫn luôn phải chịu đựng tin cha bỗng dưng tự sát qua đời, mãi tới tận hôm nay cuối cùng mới có thể nói ra với người ta được.
"Cha em xưa nay chưa từng hỏi han gì em." Hạ Dư cầm ly trà, cúi đầu ngồi trên ghế, trà gừng màu hổ phách phản chiếu gương mặt cậu, cậu thầm thì, "Ông ấy luôn rất bận rộn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, em có thể gặp được ông ấy mười lăm ngày thôi đã chẳng dễ dàng gì rồi."
"Theo lí mà nói, ông ấy chết rồi, hẳn là em phải chẳng cảm nhận được gì mới đúng, dù sao cũng chỉ là một người gặp được mỗi qua danh bạ điện thoại thôi mà."
Mặt trà gừng im ắng chợt lan ra một gợn sóng.
Tóc mái Hạ Dư rủ xuống, Tạ Thanh Trình không thấy vẻ mặt của cậu vào giờ phút này, chỉ có thể nghe thấy chất giọng khản đặc như bị mài qua giấy ráp của cậu: "Nhưng mà hôm qua em mở điện thoại ra, em tìm lại trong đống tin nhắn mà ông ấy đã gửi cho em, em vẫn còn tài liệu chưa xử lí xong. Em ấn vào một voice chat mà ông ấy đã gửi tới rất lâu, nhưng mà em vẫn chưa xem thử... Đó là voice chat cuối cùng mà ông ấy gửi cho em, là hỏi vết thương cũ trên cánh tay em đã đỡ hay chưa."
"Ngày hôm đó thật ra em đã cảm thấy rất kì lạ rồi, em không biết vì sao ông ấy bỗng dưng lại hỏi em một câu không đầu không đuôi ngốc nghếch như thế. Sau đó em mới biết, đó là tin nhắn ông ấy gửi cho em trước một ngày ông ấy tự sát."
"Cả đời ông ấy cũng chưa từng yêu em đến thế, Tạ Thanh Trình." Ngón tay siết chặt ly trà của Hạ Dư biến thành màu ngọc trắng, "Có lẽ là ngoại trừ trước lúc chết ra."
Tạ Thanh Trình: "..."
Với góc nhìn từ bác sĩ tư nhân của anh mà xem xét, quan hệ giữa Hạ Kế Uy và Hạ Dư thật sự rất kì quái.
Hạ Kế Uy không quan tâm nhiều tới Hạ Dư, thái độ cũng xa cách lạ thường, nghe nói những năm còn trẻ ông rất yêu vợ của mình, mà vợ cũng không thương yêu đứa con cả, người mẹ như vì nguyên nhân nào đó mà giận chó đánh mèo trút lên đứa con này, người chồng cũng thuận theo người vợ đã chịu đau khổ, cố gắng không động vào vào nỗi đau của vợ mình.
Sau đó, quan hệ giữa hai vợ chồng dần nhạt phai, nhưng Hạ Dư cũng đã trưởng thành, thói quen ở bên nhau không mặn không nhạt của hai cha con cũng chẳng có ai muốn thay đổi lại cả.
Mà nếu bảo Hạ Kế Uy hoàn toàn không quan tâm tới đứa con cả, thế kể cũng không công bằng. Đầu tiên Tạ Thanh Trình chính là vì Hạ Kế Uy ngỏ lời mấy lần mới tới nhà họ Hạ làm bác sĩ tư nhân, với nói thêm, mấy năm ấy Tạ Thanh Trình khám bệnh cho Hạ Dư, tuy rằng Hạ Kế Uy chẳng bầu bạn bên Hạ Dư, nhưng cũng không quên hỏi Tạ Thanh Trình về tình hình của con trai cả.
Tuy rằng sự quan tâm yêu thương không nhiều, thậm chí có thể nói là ít đến đáng thương, nhưng dù sao sen gãy vẫn còn sơ nối, giữa cha con vẫn sẽ vương lại một chút dịu dàng.
Hạ Dư uống hết ly trà gừng kia, ly trà trống không, cậu đặt ly xuống, lại nhẹ giọng nói một câu: "Anh biết không... Ông ấy đã để lại hết toàn bộ tài sản có thể tự mình giải quyết lại cho em rồi."
Hạ Dư chết lặng, như thể hành động này của Hạ Kế Uy khiến cậu càng không biết nên làm thế nào: "Toàn bộ."
"..."
"Hạ Lí tưởng rằng là giả, nó đã dẫn người ở Yên Châu đến kiểm tra lại... Sau mấy ngày cha qua đời, nó đã làm ầm lên suốt mấy bữa ấy, nó không tin rằng đây là quyết định cuối cùng của ông." Hạ Dư nói.
"Nhưng kết quả kiểm tra, tờ di chúc kia lại là thật. Đã được công chứng rồi."
Hạ Dư cúi đầu nở nụ cười nhạt, trong nụ cười kia chẳng hề mang chút ý cười, có vẻ rất châm chọc, quá vô lí.
"Hạ Lí bảo nó sẽ không tham dự tang lễ của ông ấy... Nó bảo chắc chắn lúc cuối đời tinh thần Hạ Kế Uy bất thường mới có thể đưa ra quyết định như vậy. Một chút tiền mà nó cũng chẳng nhận được... Vốn dĩ nó cho rằng người không nhận được một đồng nào hết sẽ là em." Hạ Dư nói, "Vốn em cũng đã chuẩn bị như vậy rồi, sau khi em lớn gần như không dùng tới tiền của cha mẹ, đều là tự em kiếm ra cả, em chẳng quan tâm việc ông ấy không để lại thứ gì cho em hết. Hạ Lí thì không như thế."
Tạ Thanh Trình: "... Có lẽ ông ấy cảm thấy rằng giao cho em tiếp quản gia nghiệp thì em có thể làm ăn tốt hơn Hạ Lí nhiều."
Dừng một chút, lại hỏi: "Lữ tổng nói thế nào?"
"... Bà ấy cũng không ngờ tới kết quả này." Không biết vì sao, ánh sáng trong mắt Hạ Dư tựa như thoáng thay đổi.
"Mấy năm nay tình cảm của bà ấy với cha em tuy rằng đã phai nhạt nhiều, nhưng bà vẫn rất yêu ông ấy. Sau khi biết sự sắp đặt cuối cùng của cha em, bà cũng không nói thêm gì nữa... Bà ấy ốm mấy ngày liền, sau khi cha em không trụ nổi, tới cơm nước bà ấy cũng chẳng màng, hôm qua mới ổn định lại một chút thôi. Bà ấy giống như đã già đi rất nhiều tuổi rồi vậy, dáng vẻ sấm rền gió cuốn ấy, cũng đi theo cha em luôn rồi."
"..."
"Sáng hôm nay lúc em ra ngoài, bà ấy đã gọi em lại, em không biết bà ấy muốn nói gì với em. Em đứng ở lối ra vào nhìn bà ấy." Hạ Dư nói, "Bà ấy cứ lẳng lặng nhìn em như thế, sau đó bỗng dưng nói một câu mẹ xin lỗi con với em."
Lúc kể lại việc này, Hạ Dư có vẻ vô cùng chết lặng.
Trái tim cậu như bọc một lớp kén rất dày, chẳng ai có thể nhìn thấy dáng vẻ chân thật của các cơ quan vào giây phút này.
Hồi trước bọn họ còn sứt đầu mẻ trán vì chuyện xảy ra trong hôn lễ của Tạ Tuyết, mà chợt có một người qua đời, rất nhiều chuyện lúc trước có vẻ vô cùng nghiêm trọng bỗng dưng lại trở nên chẳng còn liên quan tới đau khổ như thế nữa.
Cứ tựa như thể là chuyện đã xảy ra từ kiếp trước.
Hạ Dư ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Thanh Trình đứng trước mặt mình: "Anh ơi, sau này em sẽ tiếp quản vị trí của cha em, lúc trước em đã từng nghe nói, có một chiếc ghế sẽ ăn thịt người, một khi ta đã ngồi xuống rồi, con người sẽ thay đổi, đó là thứ chẳng tự chủ được."
"Người ta nói, trước khi Hạ Kế Uy chưa ngồi lên vị trí cao đến như thế, ông ấy đối xử với mẹ em thật sự tốt lắm, gì cũng nghe theo răm rắp hết cả. Sau đó họ dần xa cách, đều tự quản công việc riêng của mình, thậm chí phần lớn thời gian còn chẳng nhìn mặt nhau. Thật ra em đã từng nghe cha em hỏi một câu, ông hỏi bà ấy, em còn nhớ trước kia chúng ta bên nhau như thế nào hay không."
Hạ Dư rủ mi xuống: "Cả buổi bà ấy cũng không đáp lại ông ấy được."
Thời tiết ngày hè thường thay đổi, lúc Hạ Dư tới bầu trời đã âm u, giờ bên ngoài chợt lóe ánh chớp, ánh trắng chói mắt dễ dàng xẻ không trung ra thành hai nửa, mấy giây sau sấm nổ vang như trống, tiếng đùng đoàng xé trời, mưa rào kèm sấm chớp ào ào đổ xuống, chớp mắt màu sắc thế gian đã biến thành một khoảng trắng mờ mịt chẳng nhìn rõ.
Tạ Thanh Trình bảo: "... Tôi đi lấy thêm cho cậu một ly trà."
Cổ tay lại bị Hạ Dư giữ bộp lấy.
Thanh niên ngồi trên ghế kéo Tạ Thanh Trình lại, một tay cậu ôm chặt lấy anh, tựa như một cậu bé ngây ngô không muốn chia tay tuổi thơ, ôm chặt lấy chú gấu bông cũ nát của mình.
Cậu vùi mặt vào eo Tạ Thanh Trình, trước ô cửa sổ bàn học có gió đêm lùa vào, ôm lấy chú gấu bông của cậu.
Rõ ràng là một người trẻ tuổi điên cuồng như thế cố chấp đến vậy mạnh mẽ nhường ấy, trong giây phút này lại có vẻ bất lực lẫn bi thương đến thế.
Tạ Thanh Trình nghe thấy giọng cậu nghẹn ngào: "Anh Tạ... Có một số chuyện em cần phải làm, có một vài thứ ông ấy để lại, cần em phải hoàn thành, ngoại trừ em ra, chẳng có bất cứ ai khác có thể đảm nhận được hết cả... Anh có hiểu ý của em không...?"
"... Tôi hiểu."
Sao mà anh lại không hiểu? Loại cảm xúc này anh hiểu rõ hơn bất cứ một ai.
Anh nâng tay lên, muốn xoa mái tóc Hạ Dư, đầu ngón tay còn chưa chạm vào mái tóc Hạ Dư, chợt nghe thấy giọng nói thương tâm tới khàn khàn của cậu: "... Em xin lỗi, anh à, một tháng này em... Một tháng này em vẫn luôn đơn độc chịu đựng, chịu đựng mãi... Em thật sự sắp bị hành hạ tới phát điên rồi... Em không chịu nổi... Anh cho em tùy hứng thêm một lần như vậy thôi... Anh chiều em thêm một ngày như vậy thôi... Bởi vì sau hôm nay... Có lẽ em sẽ..."
"Có lẽ em sẽ không bao giờ còn là Hạ Dư nữa rồi."
Có những vị trí thật sự sẽ ăn thịt người.
Hạ Dư bước vào căn phòng rát vàng, nhìn thấy chiếc ngai vàng đẹp đẽ vô giá kia, ngai vàng đúc nên từ vàng, được khảm ngọc bích mã não, bảo thạch lấp lánh, trên ngai vàng có một bộ xương khô ngồi ngay ngắn, xương khô đeo chắc vương miện, áo gấm phủ đất, tay xương khô vẫn nắm chặt lấy cây quyền trượng nặng nề. Người ngồi phía trên đó chính là người được cậu gọi là cha ấy.
Hai mươi năm trước, lúc bộ xương khô còn chưa ngồi lên vị trí này, cũng từng có máu có thịt.
"Anh ôm lấy em một cái được không... Tạ Thanh Trình..." Hạ Dư kéo anh xuống, mắt hạnh tan rã mơ màng nhìn anh, vừa đau lòng vừa chẳng nỡ buông. Mà sâu trong nỗi đau lòng và không nỡ buông tay ấy, là một loại cảm xúc khác không muốn để người ta biết đến, cảm xúc ấy giấu vào nơi sâu nhất trong đôi mắt, không để cho bất cứ một ai nhìn ra.
"Hạ Dư..."
"Em không chịu nổi... Anh ôm em một cái đi mà..."
Bộ xương khô tan thành khói nhẹ, một sinh mệnh mới đi tới chỗ ngồi này, bắt đầu rơi vào hiến tế.
Mà trước đó, cậu ôm lấy người yêu chẳng thể chiếm được lên trên ghế, để anh ngồi vào trong lòng cậu, cậu ôm lấy gáy anh, tựa như đang hấp thu chút hơi ấm cuối cùng của người sống.
Cậu dùng chóp mũi cọ nhẹ, thử thăm dò khẽ chạm vào dưới cằm Tạ Thanh Trình, hai má, mũi, đường mày, trán... Cuối cùng lại lưu luyến dời xuống một chút—— Cậu nhìn chăm chú vào con ngươi của Tạ Thanh Trình, ở cự li gần đến thế, lặng lẽ trao đổi cảm xúc cho nhau.
Sau đó cậu ngẩng đầu lên, đôi môi lạnh lẽo run rẩy, hôn lên giữa môi Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình muốn an ủi cậu, cũng muốn tìm lại chút cảm giác chân thật từ cơn ác mộng này, anh cảm nhận được nụ hôn khẽ khàng của Hạ Dư, nụ hôn này tựa như lời cầu xin giúp đỡ Hạ Dư gửi tới cho anh.
"Lòng em loạn lắm... Tạ Thanh Trình..." Giữa lúc hôn môi, cậu thì thầm bên môi anh, "Em khó chịu lắm... Anh biết không... Em thật sự rất khó chịu..."
Cảm xúc của Hạ Dư truyền vào trong lồng ngực Tạ Thanh Trình.
Đó không chỉ là nỗi đau đớn khi mất cha, mà như thể còn cất giấu một bí mật quá mức nặng nề nào khác nữa.
Tay Hạ Dư vuốt nhẹ tóc mai Tạ Thanh Trình, trán tựa vào trán: "Chỉ đêm nay thôi có được không? Đừng đuổi em đi nữa... Ở bên giúp em đi..."
Tạ Thanh Trình nhìn đôi mắt Hạ Dư sát bên, thật ra vì quá gần, ngược lại chẳng nhìn rõ gì hết cả, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng tim Hạ Dư đập, trong bóng tối, cũng có thể cảm nhận được đầu ngón tay Hạ Dư run lên nhè nhẹ.
"Tạ Thanh Trình, cầu xin anh..."
"..." Tạ Thanh Trình cuối cùng không để Hạ Dư nói hết câu cầu xin vụn vỡ không chịu nổi ấy ra nữa, anh nâng tay lên, giữ lấy gáy Hạ Dư, dán xuống, ôm siết lấy cậu.
Bọn họ tựa như là thuốc để an ủi lẫn nhau.
Thật ra không chỉ mỗi Hạ Dư cần Tạ Thanh Trình, hiện tại Tạ Thanh Trình chìm sâu trong khổ sở và mơ màng cũng cần cậu như thế.
Nếu Hạ Dư trở thành người thừa kế tập đoàn Hạ thị, nếu từ nay về sau thiếu niên Hạ Dư sẽ thật sự dần dần biến mất, tới cùng chẳng còn tồn tại nữa, thế thì...
"Được thôi..."
Một tiếng đồng ý tựa như thở dài, khàn khàn trầm thấp, gần như không thể nghe thấy.
Nhưng Hạ Dư đã nghe thấy rồi.
Hạ Dư hơi sửng sốt, lập tức hơi ấm tràn lên hốc mắt cậu, cậu không ngừng thì thầm gọi tên Tạ Thanh Trình, như muốn chôn vùi hết toàn bộ lời âu yếm của quãng đời còn lại vào nơi đáy lòng anh trong một đêm này. Sau đó cậu như trút bỏ cảm xúc hôn mạnh xuống Tạ Thanh Trình, chẳng còn lại một chút do dự.
"Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình..."
Hô hấp dần dồn dập, cậu hôn anh nóng bỏng, tựa như thiêu thân cuối cùng cũng ôm lấy ngọn lửa.
Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình. Có lẽ em sẽ chẳng bao giờ còn là Hạ Dư được nữa.
Anh để cho em ôm lấy chú gấu bông một ngày cuối cùng thôi, được không?
Sau lần này, anh phải nhớ rõ lấy sức ôm của em, tựa như em sẽ ghi nhớ hết thảy ấm áp anh đã cho em vậy.
Mưa rơi ngoài cửa sổ khiến trời đất biến thành một khoảng thê lương.
Ở nơi Tạ Thanh Trình chẳng nhìn thấy, sâu trong đáy mắt Hạ Dư, nơi ấy đã bắt đầu sinh ra quyết tâm nào đó, một mục đích nào đó, một bí mật nào đó—— Chẳng ai biết tới, chẳng ai nhìn ra.
Cậu ôm anh, dùng sức đè bí mật kia vào trong đáy lòng. Đêm nay cậu chẳng còn muốn nghĩ gì thêm, cậu chỉ muốn dành hết tâm trí cảm nhận sự dung túng khẽ thở dài của Tạ Thanh Trình... Vì che giấu nỗi đau lòng của mình, cậu ôm lấy người cậu yêu có lẽ sau này cậu sẽ chẳng thể chạm vào nữa, bế lên giường, cúi người đè xuống.
Tạ Thanh Trình hơi run lên khe khẽ, anh vốn cho rằng một đêm này chỉ ôm lấy Hạ Dư, cho cậu chút an ủi mà thôi. Anh không nghĩ tới hướng khác, nhưng hành động này của Hạ Dư đã khiến anh hiểu ra, thật ra Hạ Dư muốn càng nhiều hơn, cũng càng điên cuồng hơn.
Một tháng, cậu phải sống trong nhà họ Hạ phong tỏa tin tức, sống trong bóng đêm, luyện ngục, cái chết và hoang mang.
Giờ phút này, hết thảy cuối cùng đã quay về cát bụi, Hạ Dư như một kẻ bỏ lên từ địa ngục, cậu muốn cảm nhận được cảm giác còn sống, cảm nhận được máu thịt tươi sống, cậu muốn Tạ Thanh Trình. Trọn vẹn đủ đầy.
Loại cảm xúc này sẽ cuốn người ta vào, trước thứ tình cảm sâu đậm ấy, Tạ Thanh Trình chẳng thể lùi bước.
Hạ Dư hôn anh, từ chạm nhẹ tới hôn sâu, tựa như vào tận nơi linh hồn, như thể cậu mong có được từ cơ thể Tạ Thanh Trình đã chẳng còn chỉ là một nụ hôn cháy bỏng, mà là một loại cứu rỗi chỉ mỗi Tạ Thanh Trình có thể ban tặng cho cậu.
Cậu nhìn ra sự do dự của Tạ Thanh Trình, tay cậu nắm lấy ngón tay Tạ Thanh Trình, Hạ Dư khàn khàn nói: "Đừng để em quay về địa ngục nữa... Chỉ đêm nay thôi..."
"Cứu em với... Tạ Thanh Trình..."
Cậu tựa trán vào trán Tạ Thanh Trình, mười ngón giao nhau, nhẹ giọng nỉ non.
"Anh cứu em với..."
Cơ thể vốn hơi căng cứng của Tạ Thanh Trình chậm rãi thả lỏng lại hết sức một lần nữa trong ánh mắt phức tạp thống khổ lẫn hỗn loạn điên cuồng như thế của cậu.
Cho dù anh cũng đã phải chịu đựng nhiều, cho dù tâm trạng anh rất hỗn loạn cũng chẳng muốn làm vì cái chết của Hạ Kế Uy, cho dù anh biết, tất cả manh mối anh vừa có lại được đã gián đoạn lần nữa, nhưng Hạ Dư trước mắt thật sự quá chật vật chẳng nhìn nổi, quá mức thê thảm đáng thương. Anh biết Hạ Dư muốn chính là một vài thứ có thể khiến cậu tạm thời quên đi sự thật.
Thứ mà chỉ mỗi anh có thể cho được.
"Anh cứu em với..." Hạ Dư ghé vào bên tai anh, nhẹ nhàng thì thầm, tuyệt vọng của cậu giờ phút này còn sâu đậm hơn cả dục vọng.
Tạ Thanh Trình cuối cùng chẳng động đậy, anh nhìn cậu, mấy giây sau, tay đan vào với cậu chỉ khẽ giật nhẹ, như một sự đồng ý ngầm, vì thế Hạ Dư lại một lần điên cuồng hôn anh mạnh mẽ.
Có lẽ... Kẻ điên Hạ Dư này mới đúng.
Lúc hôn tới khi rung động nhất, từng lớp quần áo bị cởi ra trong lúc ôm hôn, không khí trong phòng không ngừng nóng lên.
Tạ Thanh Trình như cũng có thể cảm nhận được, độ ấm này... Chỉ có độ ấm này mới có thể xua tan sự khốn đốn và thống khổ trong lòng hai người.
Sự lạnh lẽo của cái chết và từ biệt tạm thời biến mất, giờ phút đó thế giới như chỉ còn lại căn phòng nhỏ này, trong mắt họ cũng chỉ còn lại mỗi nhau.
Hạ Dư nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình bị cởi gần hết chỉ còn sót lại mỗi đôi tất đen kéo đến cẳng chân nằm dưới thân mình, ánh mắt có hơi hoảng hốt, cậu nhẹ giọng thầm thì: "Anh ơi... Xin lỗi anh... Có lẽ lần này, thật sự... Là một lần cuối cùng rồi..."
Những lời này hoàn toàn là vô thức nói ra, trạng thái tinh thần hiện tại của Hạ Dư thật sự rất hỗn loạn.
Cậu nghĩ rằng đây là giọng nói từ đáy lòng mình, nhưng chẳng hề chú ý tới Tạ Thanh Trình cũng đã nghe thấy.
Giữa Tạ Thanh Trình và Hạ Dư từng có rất nhiều "lần cuối cùng", nhưng mỗi một lần trước đó, những lời này đều là do Tạ Thanh Trình nói ra, mà lần này lại ra khỏi miệng Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình không phải biết rõ chuyện kinh doanh, cũng không hiểu rõ việc làm ăn trong những gia đình quyền thế giàu có, anh không biết vì sao Hạ Dư lại ôm cảm giác lo lắng sâu đậm như vậy đối với tương lai, cơ mà Hạ Dư đã nói thế, anh cũng hiểu rằng lúc này Hạ Dư đã thật sự quyết định buông tay rồi.
Cũng phải, ông chủ của một dược xí hàng đầu kể cũng không thể nào dây dưa cả đời mãi với một người đàn ông cho được.
Đúng thật sự đã là... Lần cuối cùng rồi.
Tạ Thanh Trình nhắm hai mắt lại, lúc Hạ Dư dán sát lại gần mình hơn, nâng tay lên vòng qua gáy cậu.
Vậy thì, không phải suy nghĩ... Cũng chẳng cần phải đắn đo gì thêm nữa.
Đêm nay anh và cậu, cũng không muốn nghĩ nhiều đến như thế.
Sự thật như mãnh thú và dòng lũ đuổi theo, đổ ập vào ngoài cánh cửa căn phòng nhỏ, bọn họ biết sau khi mở cửa ra sẽ gặp cảnh máu tươi đầm đìa, chỉ có mỗi đêm nay, trước khi chưa ra khỏi cửa, hai người vẫn có thể ôm lấy nhau như thế.
Có lẽ "lần cuối cùng" của Tạ Thanh Trình vĩnh viễn sẽ không phải là lần cuối cùng, bởi vì Tạ Thanh Trình sẽ mãi mãi mềm lòng với Hạ Dư.
Mà "lần cuối cùng" của Hạ Dư, đó thật sự sẽ là lần cuối cùng, bởi vì tới cả Hạ Dư cũng đã lựa chọn buông tay.
Quyền chủ động giữa hai người bọn họ nhìn như nằm trong tay Tạ Thanh Trình, mà thật ra việc cắt đứt hay không, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn luôn là thiếu niên kia.
Nếu thiếu niên đã dừng bước chân, giữa bọn họ cũng coi như thật sự chấm dứt.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu hôn anh, hơi thở nóng rực.
Lâu lắm rồi bọn họ chưa làm, nơi riêng tư của Tạ Thanh Trình vừa chặt vừa khô, Hạ Dư cầm lấy hộp gel dưỡng ẩm da tay trên đầu giường mà Tạ Tuyết với Tạ Thanh Trình dùng, ngón tay đưa vào trong để bôi trơn trước.
Cảm giác bị ngón tay khuyếch trương này khiến người ta cảm thấy khó chịu, Tạ Thanh Trình nhẫn nhịn, lại không nhịn được bao lâu, chờ tới khi ngón tay thứ hai của Hạ Dư có thể ra vào bên trong thuận lợi, anh cũng đã nôn nóng khàn khàn lên tiếng: "Được rồi... Có thể..."
Hạ Dư chẳng phải bạn giường dịu dàng gì, huống chi Tạ Thanh Trình dưới thân cậu còn đang ửng đỏ làn da thúc giục cậu.
Hạ Dư liếc qua anh, nhịn nỗi xúc động muốn đâm vào ngay lập tức, mở tủ đầu giường ra lần tìm đồ.
"Cậu đang tìm gì thế?"
"Bao."
"... Nhà tôi không có thứ đó."
Hạ Dư: "Vậy..."
Đêm nay Tạ Thanh Trình cũng như rơi vào giấc mộng, chẳng quan tâm nữa.
Anh ôm lấy gáy Hạ Dư, kéo cậu xuống, môi như dán vào môi, chất giọng khàn khàn của người đàn ông như ra lệnh, như chỉ đạo, lại như dung túng: "Cậu có thể tiến vào luôn, không cần đeo bao."
Hạ Dư đột nhiên hít ngược một hơi thật sâu, màu mắt cậu sâu hơn hẳn khi nãy, cho dù bọn họ đã làm bao nhiêu lần, chỉ cần một câu của Tạ Thanh Trình vẫn có thể khiến cậu như một cậu nhóc tóc mao lần đầu tiên lên giường với người ta, cương tới mức không chịu nổi, thậm chí tới tay cũng bị kích thích đến hơi run lên.
Cậu lại dùng ngón tay đâm rút nhanh chóng một hồi, khiến Tạ Thanh Trình rên nhẹ một tiếng, hơi nhíu mày lại dưới thân cậu, kem dưỡng da cũng đã bị đâm rút tới ướt mềm sủi bọt, trở nên càng ướt dính hơn, không ngừng chảy thành dịch dính nhớp theo động tác của Hạ Dư, tạo thành tiếng dâm mĩ lúc thật sự làm tình.
"Được rồi... Đủ rồi... Đừng làm nữa... Đừng làm thế nữa..." Tạ Thanh Trình khẽ ưỡn cổ, trên khuôn mặt là vẻ ửng hồng khiến người ta nhìn mà say trong dục vọng, "Đừng... Cậu cứ... Cậu cứ làm luôn đi... A...!"
Hạ Dư không để anh thúc giục tới lần thứ ba, rút ngón tay ướt dính ra thô bạo, đã vuốt dương v*t cương cứng đến căng đau của mình mấy cái, đặt dương v*t trước miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình đã bị đâm rút tới hấp hé, đẩy eo, chậm rãi thúc dương v*t cương đau của mình vào miệng thịt dâm mĩ đã đem lại bao lần cực lạc cho cậu kia.
Có điều Hạ Dư thật sự quá lớn, quy đầu to lớn đáng sợ mới đẩy vào một chút đã khiến Tạ Thanh Trình nhíu mày kiếm lại, ngón tay run run.
"Anh thả lỏng chút... Nếu không thì không vào được..."
Hạ Dư thở hổn hển, kéo lấy một chiếc gối mềm ở đầu giường, lót dưới eo Tạ Thanh Trình, để lúc Tạ Thanh Trình nâng eo lên có thể thoải mái hơn một chút. Cơ mà đây cũng đã là giới hạn dịu dàng của cậu rồi, sau khi Hạ Dư lót gối cho anh xong, đã đè lên người Tạ Thanh Trình, một tay giữ chặt lấy hông Tạ Thanh Trình, một tay đỡ dương v*t nổi đầy gân của mình, cậu nhìn người dưới thân đau tới mức mặt mày tái nhợt, đẩy vào trong từng chút từng chút một.
Cậu có thể cảm nhận được miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình đang co thắt lại liên tục, như dâm đãng nóng lòng mút lấy dương v*t đàn ông, lại như cố chấp kháng cự, từ chối sự xâm lấn của đồng giới.
Miệng nhỏ ấy co mút kích thích bụng dưới Hạ Dư như bị điện giật, tê dại nhũn cả ra, cậu thật sự không nhịn nổi, lúc tiến vào một nửa, sức chịu đựng lẫn kiên nhẫn đã bị miệng nhỏ của người đàn ông mút tới mức gặm nhấm linh hồn tiêu tan chẳng còn nữa, cuối cùng cậu không khống chế được, hít sâu một hơi, eo mông chợt thúc về trước, côn th*t nóng bỏng đâm thẳng vào sâu trong thành ruột của Tạ Thanh Trình, lập tức khiến vách thịt của Tạ Thanh Trình căng ra hết cỡ.
"Á...!" Tạ Thanh Trình chợt mở to đôi mắt, trước mắt trắng xóa từng cơn, đầu óc anh cũng như bị Hạ Dư đâm tới đứt mạch.
Quá đau...
Bôi trơn không đủ, dương v*t Hạ Dư lại quá thô quá to, như bị cánh tay đâm vào, khiến anh có loại ảo giác bụng mình cũng bị đâm xuyên qua.
"Có đau không?" Hạ Dư tiến vào, vươn tay vuốt ve bụng Tạ Thanh Trình, mông đã không khống chế nổi dồn dập đâm thúc về phía trước với biên độ nhỏ, cậu sướng tới mức cả hô hấp cũng hỗn loạn, lắc lư trên cơ thể Tạ Thanh Trình, "Em làm nhẹ lại một chút..."
Nhưng cậu làm nhẹ lại chút cũng chẳng có ích gì, dương v*t lớn đến thế đưa đẩy bên trong, cho dù chỉ là đâm thúc rất nhẹ thôi cũng khiến người phải chịu nổi hết cả da gà.
Tạ Thanh Trình không chịu nổi, nhưng anh lại không quen cầu xin người ta trên giường, vì thế anh kéo Hạ Dư xuống, ngẩng cổ, hôn lên môi Hạ Dư mãnh liệt, muốn dời sức chú ý khỏi cơn đau.
Hành động này của anh quá sai lầm, dưới sự kích thích của nụ hôn, cảm xúc Hạ Dư càng hưng phấn rung động, cậu hoàn toàn mất khống chế, kéo cổ tay Tạ Thanh Trình đè xuống giường, vừa quấn lấy môi lưỡi, tạo thành tiếng nhóp nhép, vừa thúc hông, bắt đầu ra sức đâm rút trên người Tạ Thanh Trình, mỗi lần rút ra một nửa cây lại đột nhiên dùng sức mạnh hơn hẳn thúc vào bên trong.
"Bạch bạch..." Trong căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng va chạm lúc làm tình, giường gỗ đã lâu năm cũng kẽo kẹt đong đưa.
Hạ Dư quấn lấy đầu lưỡi Tạ Thanh Trình, thỏa mãn hôn môi anh, một tay vươn xuống dưới, giữ lấy dương v*t Tạ Thanh Trình, vuốt ve kích thích thô bạo.
Kích thích bất chợt của phía trước lẫn cơn đau đớn phía sau hòa vào nhau, khiến Tạ Thanh Trình không thể nhịn nổi, mà anh cũng chẳng chịu được trạng thái hoàn toàn bị người ta khống chế này, sau lúc bị Hạ Dư đâm sâu thúc mạnh vào trong, giữa lúc thở dốc cùng Hạ Dư, trong tư thế hai người dán chặt vào nhau, bỗng dưng xoay người đè Hạ Dư dưới thân.
"Anh Tạ... Anh..."
Tạ Thanh Trình không lên tiếng, nằm trên người Hạ Dư, hơi cúi đầu, cau mày, chậm rãi nhún eo mình.
"Ưm..."
Động tác như thế, nếu chỉ coi mỗi nửa người trên, có lẽ sẽ khiến người ta hiểu lầm thành người bị đè thật ra là Hạ Dư, cuối cùng tư thế đã đổi thành Tạ Thanh Trình đè lên người cậu.
Nhưng nhìn cả người sẽ không phải như thế.
Đôi chân thon dài của Tạ Thanh Trình bị ép mở ra, đặt bên eo Hạ Dư, chiếc mông cong mẩy chuyển động nhẹ nhàng, miệng nhỏ lên xuống nuốt lấy dương v*t dữ tợn trong cơ thể anh.
Tư thế này sẽ khiến Tạ Thanh Trình thoải mái hơn chút, không còn đau đến vậy, bởi vì tiết tấu hoàn toàn được Tạ Thanh Trình nắm giữ trong tay. Anh chậm rãi cọ xát, nuốt vào rất sâu, cũng không phải muốn làm Hạ Dư khó chịu như trước đây nữa, đẩy hông không quá mạnh, nhưng cũng không yếu.
Vì thế Hạ Dư cũng được sướng, huống chi Tạ Thanh Trình nằm trên người cậu, dáng vẻ nhíu mày kiếm nhấp hông thật sự quá gợi cảm, cậu chấp nhận hi sinh một chút quyền chủ động để đổi lấy kích thích như thế.
Cậu thở dốc thô nặng theo động tác của Tạ Thanh Trình, chẳng chút keo kiệt lộ rõ phản ứng cho Tạ Thanh Trình biết cậu đang hưởng thụ tới sung sướng, đồng thời vươn tay vuốt ve eo lưng Tạ Thanh Trình, bàn tay to lớn mân mê một đường về phía trước, hoàn toàn luồn vào mái tóc đen của Tạ Thanh Trình, không ngừng vuốt ve.
"Đệt... Anh ơi, anh cưỡi giỏi quá... Mạnh thêm một chút nữa được không?" Hạ Dư trầm luân không thôi, vừa thúc hông lên, phối hợp với tiết tấu của Tạ Thanh Trình, làm anh bị chịch sâu hơn nữa, vừa vuốt ve mái tóc Tạ Thanh Trình, kéo anh xuống, hôn anh thân mật gắn bó.
Tiếng vang "lép nhép", động tác của hai người ngày càng dữ dội, không khí trên giường ngày càng nóng bỏng, tốc độ đâm vào rút ra cũng dần bừa bãi, nơi giao hợp bắt đầu có d*m thủy dính nhớp chảy ra.
"Sướng quá..." Hạ Dư hưởng thụ Tạ Thanh Trình nhún hông trên người cậu, hưởng thụ khoái cảm dương v*t được miệng nhỏ ướt đẫm của Tạ Thanh Trình mút vào thỏa mãn, hầu kết trượt nhẹ, lý trí dần mất khống chế, "Anh làm em sướng quá... Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình..."
Cậu không kiềm chế nổi nữa, bỗng dưng ngồi dậy, Tạ Thanh Trình không ngờ tới, không đoán được trước tư thế sẽ không dưng thay đổi, lập tức bị thúc vào càng sâu hơn.
"A...!" Anh vẫn luôn nén giọng mình lại, lần này bị đâm vào nơi sâu tới không tưởng được, còn sâu hơn bất cứ lần nào trước đó, lúc một điểm cao trào còn hơn cả tuyến tiền liệt bị kích thích vào tạo thành khoái cảm điên cuồng tuôn trào tựa như thủy triều, bao trùm cả nỗi đau đớn khi bị dương v*t đồng giới xâm nhập, Tạ Thanh Trình không nhịn nổi, bỗng mở to hai mắt, khàn khàn rên lớn thành tiếng, "A... A..."
Đôi mắt anh một thoáng đã hỗn loạn.
Anh biết điểm đó là điểm nào, là điểm kích thích lúc làm tình rất khó đạt được, bởi vì quá sâu, gần như chẳng ai có thể chạm tới điểm kích thích tình dục ấy, nhưng Hạ Dư đã thúc vào rồi, trong phút chốc anh đã cảm nhận được khoái cảm điên cuồng không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, d*m thủy chảy ra ướt đẫm, dính nhớp quấn quanh dương v*t to lớn đang tùy ý làm bậy trong cơ thể anh.
Trước mắt Tạ Thanh Trình như có khói lửa bùng nổ, khó phân ngày đêm sớm chiều, trong giây phút ấy anh đã bị Hạ Dư thúc tới lên đỉnh, cao trào như sóng triều dâng lên, ép anh vô thức co rút lại, vô thức rên rỉ.
Chưa từng cảm nhận được... Khoái cảm như thế...
Trong lần cuối cùng này, cũng là lần họ quấn quít si mê nhất...
Tựa như biết rằng đây là lần từ biệt thật sự của bọn họ—— Từ nay về sau, gia đình, địa vị xã hội, trách nhiệm... Hết thảy toàn bộ sẽ biến thành khoảng cách ngang trời, có lẽ cuối cùng họ chẳng thể ôm lấy nhau nữa, vậy nên dục vọng đơn thuần nhất cũng buông thả hoàn toàn vào lần này, khiến bọn họ ôm lấy nhau điên cuồng nhất.
Đầu óc Tạ Thanh Trình thật sự trống rỗng, anh bị Hạ Dư chịch vào điểm mẫn cảm sâu hơn nhiều lại kích thích quá mức kia không ngừng, anh không ngừng run lên trong lòng Hạ Dư, rên lớn, eo vô thức nhấp theo, nước mắt lại chảy xuống...
"Chịch tôi đi..." Tạ Thanh Trình gần như mất ý thức thầm thì, lông mi anh vương nước mắt, trong mắt chẳng có bất cứ tiêu điểm nào, anh khóc, khóc tới vụn vỡ lạ thường, không biết là vì dục vọng hay là vì nguyên nhân gì khác, anh không ngừng bị Hạ Dư đâm thúc ra ra vào vào, môi ướt át hồng nhạt run run, như con gấu bông cũ nát bị dục vọng điều khiển, lặp lại hết lần này tới lần khác, "Chịch tôi... A..."
Hốc mắt Hạ Dư cũng ướt đỏ, cậu ôm lấy người đàn ông đang nhẫn nhịn nhún eo, dán sát vào hôn lên hầu kết anh, lên cằm anh cuồng nhiệt, tay cậu không ngừng dùng sức vuốt ve ôm lấy eo Tạ Thanh Trình.
Hô hấp cậu trầm thấp, vừa điên cuồng vừa thâm tình, cậu ôm Tạ Thanh Trình, không ngừng đâm vào nơi ấy khiến miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình co rút lại quấn chặt lấy cậu, lỗ mãng nói: "Chịch chết anh... Tạ Thanh Trình... Anh đúng là thèm chịch mà... Anh xem anh mút em tới mức không muốn buông ra rồi... Chảy nhiều d*m thủy đến vậy... Phía trước cũng bắn nữa... Anh bị em chịch bắn đấy, có biết không? Đệt... Sướng quá... Siết chặt hơn chút nữa..."
"A a... A..." Tạ Thanh Trình lắc lư điên cuồng trên người Hạ Dư, như xóc nảy trên lưng ngựa quý không biết mệt mỏi, "Nhanh hơn chút nữa... A... A, Hạ Dư... A...!!"
Làn sóng cao trào thứ hai vậy mà lại đến nhanh tới như thế, thật sự quá kích thích, cơ thể Tạ Thanh Trình vẫn chưa ổn định lại được, nhưng tinh thần đã không chịu nổi, dương v*t xinh xắn ấy của anh lại bắn ra từng chút tinh dịch đục sền sệt, bắn thẳng vào giữa bụng nhỏ nóng bỏng của anh và Hạ Dư.
"Đệt... Dâm đãng quá..."
Hạ Dư mụ mị, ôm lấy Tạ Thanh Trình ý thức hỗn loạn đang lên cao trào, bỗng dưng bước xuống giường, bế lấy Tạ Thanh Trình đứng bên mép giường, sau đó cậu rút dương v*t cương cứng đáng sợ của mình ra khỏi miệng nhỏ co rút ấy.
"A..."
Người đang trong cơn cao trào chợt mất dương v*t không ngừng kích thích vào điểm khoái cảm của mình, ánh mắt càng thêm mơ màng, Tạ Thanh Trình thở dốc thô nặng, miệng nhỏ phía dưới liên tục co rút lại vô cùng trống trải, "Ư..."
Cơ thể anh vốn đã quen với sự dạy dỗ của Hạ Dư, lâu vậy rồi chưa làm, lại lập tức đâm vào nơi sâu tới mức xưa nay chưa từng có, nói khó chịu là gạt người, lúc Hạ Dư rút ra thậm chí còn mang theo d*m thủy, mà vệt nước giờ phút này đang chậm rãi chảy xuống theo hoa huy*t nhiều hơn nữa.
Tạ Thanh Trình rất khó chịu, vô thức vươn tay muốn chạm vào dương v*t mình, nhưng tay anh lại bị Hạ Dư giữ lấy.
"Không được chạm vào. Em muốn anh... Mỗi lần trong đêm nay... Đều bị em chịch tới bắn... Không cho anh tự chạm vào..."
Hạ Dư nói, lật ngược Tạ Thanh Trình lại, quay lưng về phía mình, sau đó lồng ngực nóng bỏng kia lại dán lên lưng Tạ Thanh Trình, đè nặng từ phía sau anh, đè anh lên giường, đổi thành tư thế đâm vào từ phía sau càng thú tính hơn.
"Nâng eo lên chút."
Cậu nói, kéo bên chân run nhè nhẹ của Tạ Thanh Trình, ép anh bày ra tư thế quỳ bò xấu hổ hơn nữa, ý thức Tạ Thanh Trình lúc này vẫn chưa quay về hoàn toàn, sườn mặt dán lên gối lót, tóc mái tán loạn, khuôn mặt ửng đỏ, mướt mồ hôi, môi khẽ hé thở dốc.
Hạ Dư nhìn cảnh này... Cậu chưa từng thấy cảnh đẹp đến như thế...
Vậy mà cậu nhìn càng lúc càng say mê, tim đập càng loạn, lại ngày càng đau đớn.
Cậu nhắm mắt lại, bóng tối hiện thực tản ra, lại đắm chìm vào cuộc tình ái trong ngày cuối cùng này.
Cậu đỡ lấy dương v*t làm bừa của mình, đặt trước miệng nhỏ dâm mĩ của Tạ Thanh Trình, miệng nhỏ ấy giờ đã bị chịch mở ra, đang co rút chờ đợi đàn ông đâm vào.
Anh Tạ của cậu... Anh Tạ của cậu được cậu dạy dỗ tốt đến thế, nhưng sau này sẽ không thể gặp được nữa...
Lúc Hạ Dư mở mắt ra, trong mắt ngập một khoảng máu tanh.
Là dục vọng, là không cam lòng, là đau đớn, là chẳng buông tay.
Những cảm xúc này thúc giục bẻ gãy lí trí cậu, khiến đạo đức trên giường của cậu vốn chẳng ra gì lại càng trở nên tệ hơn. Một tay cậu đỡ dương v*t, muốn vào chẳng vào mà đặt nơi đó, một tay khác lưu luyến bên đường cong săn chắc nơi eo Tạ Thanh Trình.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu không ngừng kích thích anh, dùng quy đầu thúc nhẹ vào hậu huyệt đã ướt đẫm một khoảng, "Anh muốn em không... Anh muốn em... Đâm vào không?"
Quy đầu chen vào, thậm chí phần trước của dương v*t cũng đã tiến vào, Hạ Dư đẩy hông, để dương v*t đảo quanh miệng huyệt, trêu chọc Tạ Thanh Trình tinh thần đang vô cùng yếu ớt vào giờ phút này.
Sau đó lại ướt đẫm rút ra.
Cơ thể Tạ Thanh Trình run lên lẩy bẩy, ngón tay siết chặt chăn đơn.
Hạ Dư cúi người đè xuống, để hô hấp nóng bỏng của mình dán ngay bên tai anh: "Anh muốn em không... Tạ Thanh Trình... Anh..."
Không biết vì sao, trong giọng nói lại mang một tia nghẹn ngào.
"Anh có cần em không? Anh muốn em không..."
Cậu vốn chỉ tự mình nỉ non, thật ra cũng chẳng mong nhận được bất cứ lời đáp nào của Tạ Thanh Trình.
Nhưng có lẽ vì đêm nay lí trí bọn họ đều đã bị mọi thứ chôn vùi, lại có lẽ vì Tạ Thanh Trình nghe ra sự bi thương trong giọng nói của Hạ Dư, tiềm thức anh muốn an ủi cậu trai quá hèn mọn quá đáng thương này.
Vì thế trong đêm mưa gió, Hạ Dư nghe thấy Tạ Thanh Trình dán mặt bên gối, ánh mắt hỗn loạn, miệng lại khẽ bật ra một câu khỏi cổ họng: "... Cần... Cậu..."
"...!"
Trái tim trong nháy mắt, như băng sụp đổ.
Gạch ngói cát đá đều rơi xuống, rung chuyển lồng ngực run lên.
Hạ Dư cho rằng mình nghe nhầm.
Nhưng Tạ Thanh Trình nhắm mắt, lại lẩm bẩm lần nữa: "Tôi cần cậu..."
Ánh sáng trong mắt bắt đầu run lên dữ dội.
Cậu thậm chí quên cả giở trò, vươn tay vuốt ve khuôn mặt mướt mồ hôi của Tạ Thanh Trình, phiếm màu hồng nhạt, nóng lên như sốt: "Tạ Thanh Trình... Anh nói gì... Anh lặp lại lần nữa đi..."
"..."
"Anh lặp lại lần nữa được không..."
Tạ Thanh Trình chậm rãi tỉnh táo lại.
Ánh mắt anh lại rơi xuống người Hạ Dư lần nữa, có chút tiêu cự, trong thời gian chỉnh lại tiêu điểm, anh lại chôn sâu những tình cảm trong lòng mình vừa thổ lộ ra một lần nữa.
Anh vươn tay, nắm lấy tay Hạ Dư, trước kia anh chưa từng làm chuyện như thế với người khác, càng không dâm loạn quá mức trên giường như thế—— Cho dù giờ phút này anh mang mục đích che giấu tình cảm thật của mình, nhưng đồng thời anh cũng giống như một người thật sự khao khát—— Như một người bình thường—— Khao khát tựa như một người sống.
"Tôi nói, tôi muốn cậu, đâm vào đi, Hạ Dư." Giọng Tạ Thanh Trình trầm thấp khàn khàn, trưởng thành lại hơi nghẹn ngào, như nhìn từ trên xuống ra lệnh, nhưng lại nói ra thứ dâm loạn như thế.
Anh đỏ mắt, run giọng bảo: "... Tôi muốn cậu làm tôi."
"Thô bạo một chút."
Có lẽ chỉ như thế, mới có thể hoàn toàn quên đi hiện thực hỗn loạn đầy đất.
Lúc Hạ Dư cắm vào một lần nữa, đã rất dễ dàng, hậu huyệt Tạ Thanh Trình ướt đến thế, dương v*t cậu nhép một tiếng đã đâm vào tới nơi sâu nhất.
"A!!" Tạ Thanh Trình cau mày không nhịn được rên lớn thành tiếng, dâm dịch bắn tóe, nơi mềm mại ấy không ngừng hùa theo dương v*t cậu trai, đói khát không thôi dây dưa mút lấy.
Hạ Dư thở hổn hển, vốn không khống chế được, đè Tạ Thanh Trình xuống giường, đã đột nhiên bắt đầu đưa đẩy cuồng nhiệt.
"A... A a..." Nơi trống trải chợt được lấp đầy lần nữa, điểm cao trào vẫn còn chìm trong dư vị khoái cảm run rẩy đang khao khát dương v*t cậu trai thúc vào.
Hạ Dư đâm thúc vào trong, thô nặng đâm vào vị trí ấy, Tạ Thanh Trình ưỡn lưng, xương bả vai xinh đẹp nhô lên, anh ngửa đầu, nhất thời tới hít thở cũng không thông, gần như có ảo giác bị thúc vào tới chết.
Eo anh run rẩy, nhấp mạnh theo nỗi kích động của Hạ Dư: "Nhanh hơn chút nữa... A..."
"Sướng không? Tạ Thanh Trình... Anh có thấy thoải mái không?"
Bầu không khí giữa bọn họ quá nóng bỏng, tầm nhìn, tim đập, thở dốc... Hết thảy đều bị nhiệt độ của tình cảm mãnh liệt ấy hun nóng chảy. Cho dù là Hạ Dư hay là Tạ Thanh Trình, làm tới cùng cả người đã đầy mồ hôi, mồ hôi nóng ấy như muốn dính hai người họ lại bên nhau, theo sự kích thích đơn thuần nhất tăng lên không ngừng mà quấn chặt hai người riêng biệt lại với nhau.
Hạ Dư cúi người hôn lên cổ Tạ Thanh Trình, lúc hôn lên nốt ruồi son chu sa ấy, khuôn mặt Tạ Thanh Trình không tự chủ được ngửa lên, Hạ Dư bèn vòng tay qua, dùng sức vuốt ve ngực, eo bụng anh hơn, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn trên dương v*t anh.
"Anh lại cứng rồi, lần này ra cùng em được không..."
Hạ Dư cũng sắp đến rồi, động tác đâm thúc của cậu càng lúc càng thô bạo, hơi nóng tình dục không ngừng bốc lên giữa hai người, hơi nóng nhuộm đỏ gương mặt Tạ Thanh Trình, cũng nhuộm đỏ đôi mắt Hạ Dư, mông Hạ Dư không ngừng đưa đẩy, va nhanh mà mạnh, bởi vì tốc độ đâm rút quá nhanh, d*m thủy và kem dưỡng da chảy ra trước đó đã bị cậu chịch thành dịch trắng vương bên miệng huyệt, không ngừng bắn tóe lúc hai người bọn họ giao hợp.
"A a... A hức..."
Giọng Tạ Thanh Trình đã nghẹn lại, anh và Hạ Dư đã tìm ra điểm sung sướng nhất, thúc sâu vào nơi đó sẽ khiến anh kích thích tới tê dại cả da đầu, cảm quan của anh dần được phóng đại lên trong cơn khoái cảm chồng chất, miệng nhỏ cũng co rút lại liên tục hết mức có thể, nịnh nọt lại siết chặt lấy côn th*t nóng bỏng đang ra vào trong thân thể anh. dương v*t cậu trai vậy mà lại mang tới cho anh khoái cảm kì quái đến thế, xưa nay anh nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới...
Hạ Dư vẫn đang làm bậy, tần suất dồn dập, làm vừa ướt vừa nóng. Cậu như thật sự muốn đâm xuyên anh, Tạ Thanh Trình thấy bụng đau nhói, nhưng lại thoải mái đến đáng sợ, khoái cảm ngập đầu hỗn loạn mang theo chút đau đớn nhỏ bé, khiến dục vọng anh chồng chất lên từng tầng, dương v*t cọ vào đệm càng ngày càng cứng, tới ngón chân anh cũng không nhịn được căng cứng lại.
Thật sự không chịu nổi...
"Đừng bắn, ra cùng em đi."
Lúc tới giới hạn, Hạ Dư bỗng dưng giữ lỗ chuông anh lại, ép buộc anh, không cho anh bắn ra, Tạ Thanh Trình không thở nổi, tay siết chặt lấy chăn đơn, gần như tan vỡ.
"Hạ Dư... Cậu bỏ tay ra... Để tôi bắn... Khó chịu..."
"Sẽ thoải mái ngay thôi, em muốn anh và em thoải mái cùng nhau..."
Hạ Dư thở hổn hển, nói bên tai anh như thế, hông dồn sức càng lúc càng mạnh hơn, ra vào vừa nhanh vừa nặng, mỗi lần thúc vào đều sẽ đẩy ngược dâm dịch nơi miệng huyệt lại vào trong miệng nhỏ, tới mức nơi hai người giao hợp vang thành tiếng lép nha lép nhép dâm mĩ, không dứt bên tai.
"Ra cùng với em..."
Ánh mắt cậu mang vẻ thú tính đến lạ, Tạ Thanh Trình nằm bò ra, không nhìn thấy mắt cậu, lại có thể cảm nhận được dương v*t của Hạ Dư nằm trong cơ thể mình đang phình lớn lên tới mức anh không thể chịu đựng nổi, cả người anh như bị lấp đầy, lại không có bất cứ khoảng trống nào, dương v*t thô to dữ tợn nổi gân, mỗi lần đâm rút có thể cảm nhận được cả nhịp đập thình thịch của gân xanh, những sợi gân ấy đập càng lúc càng mạnh theo động tác chịch tàn nhẫn của Hạ Dư trong cơ thể anh, đè nén chờ giải tỏa...
Hoảng hốt.
Thật sự quá đáng sợ, vô thức sợ bị bắn vào trong, nhất là Hạ Dư còn đang ôm lấy anh từ sau lưng đầy nóng bỏng, cắn lên gáy anh, liếm lên vành tai anh, khàn khàn nghẹn giọng nói: "Anh à, em muốn bắn..."
Nhưng lần này, cho dù cảm thấy sợ hãi khi bị cậu trai cũng là nam giới bắn tinh dịch vào trong, Tạ Thanh Trình vẫn nhắm chặt mắt, nhịn sự vô thức muốn chạy trốn của mình lại, thở dốc đưa ra sự cho phép của trưởng bối dành cho cậu trai đang tràn đầy nhiệt huyết: "... Cậu... Có thể... Bắn vào trong... A...!"
Những lời anh nói này chắc chắn đã kích thích Hạ Dư tới điên luôn rồi, Hạ Dư choàng tỉnh khỏi nỗi ngạc nhiên ban đầu, đã điên cuồng rên rỉ khàn khàn, đè anh xuống dưới, như muốn xé nát máu thịt anh trong lúc làm tình, hòa với linh hồn anh, đòi lấy hết thảy của anh, đâm thúc anh mạnh mẽ hết mức, thúc vào mạnh tới mức miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình co chặt lại, miệng khàn khàn kêu: "Đệt, dâm đãng đến thế, anh muốn à? Anh muốn tinh dịch của đàn ông ư? Bắn cho anh... Tạ Thanh Trình... Bắn hết cho anh, làm chết anh..."
Như phun khỏi vòi cao áp, sau khi Hạ Dư ra sức thúc mạnh vào mấy chục lần, đè lên nơi cao trào trong miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình, tựa như muốn làm phụ nữ tới bắn cả nước, rên khẽ bắn ra từng dòng tinh dịch mạnh mẽ hữu lực——
"A—— A...!!" Tạ Thanh Trình lập tức vụn vỡ, tinh dịch bắn thẳng vào điểm mẫn cảm nhất mà cả đêm nay anh bị thúc vào không ngừng, mỗi lần bắn đều khiến cả người anh không ngừng run rẩy. Quá nhiều, bên trong bị chịch tới nóng bỏng, tinh dịch không ngừng bắn vào cơ thể anh, anh mơ hồ sinh ra cảm giác mình bị bắn tới lớn cả bụng, "A... Hạ Dư... A... Căng quá... Quá... A...!"
Anh ngẩng đầu lên, đuôi mắt vương lệ, rên lớn thành tiếng, vì trong lúc Hạ Dư bắn tinh còn đâm thúc mạnh vào trong anh, loại kích thích biến thái này không phải người thường có thể chịu nổi, trước mắt Tạ Thanh Trình chợt trắng xóa, trong đầu cũng mơ màng, chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt truyền lên từ cả phía trước lẫn phía sau.
"A a..."
Anh cũng vỡ vụn bắn ra, cho dù đêm nay đã bắn rất nhiều, gần như chẳng còn bắn ra được gì nữa, nhưng anh vẫn bắn hết ra, tinh dịch nhạt màu phun lên ga trải giường, anh thật sự bị Hạ Dư chịch bắn hết lần này tới lần nọ, chỉ bị chịch điên cuồng đến vậy mà bắn ra...
Lúc anh bắn, cơ thể run lên, lối đi bên trong co lại càng chặt, như miệng nhỏ mãi mãi không thỏa mãn, mút chặt nịnh nọt dương v*t cậu trai khiến anh bước lên đỉnh cực lạc kia.
"A... A..." Từng tiếng rên rỉ vô thức vẫn tiếp tục theo sự đâm rút sau khi xuất tinh. Nước mắt Tạ Thanh Trình cũng chảy xuống dưới...
Hạ Dư thở dốc, cậu vô cùng sung sướng, hoàn toàn không muốn dừng sự xâm chiếm Tạ Thanh Trình lại chỉ vì xuất tinh, bởi thế cậu không rút ra, lẫn trong d*m thủy và tinh dịch ướt át, đâm rút từng chút từng chút trong cơ thể anh, đâm vào rút ra lấp kín miệng nhỏ, không để tinh dịch của mình bắn vào cơ thể anh chảy ra ngoài.
Sau nỗi kích thích mãnh liệt, cậu cứ thế thúc vào anh, hôn anh, cọ chóp mũi lên vành tai anh.
"Tạ Thanh Trình..."
Cậu nói.
"Em rất thích làm vậy với anh..."
"Muốn rằng cả đời... Cứ làm như thế mãi..."
"..."
"Chỉ cần có anh ở đây, em có thể chìm trong bóng tối mãi mãi, không muốn có ngày mai nữa..."
Mưa bên ngoài hóa thành màn che của tự nhiên, mưa lớn sấm vang thấm ướt hết tiếng thở dốc và lời thì thào, sau đó hóa mờ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.