Chương 180: Đi tới nơi đất khách
Nhục Bao Bất Cật Nhục
25/05/2022
Theo lí mà nói, kiểu đại thiếu gia như Trần Mạn nếu tới nơi khác xa xôi ở lâu dài, bạn bè người thân ắt sẽ tụ họp lại, làm một buổi chia tay vui
vẻ nọ kia.
Nhưng Trần Mạn đi quá gấp, ngay cả cha mẹ cậu cũng không kịp trở tay, những người khác lại càng chuẩn bị gì.
Buổi chia tay vui vẻ không làm được, vì thế một vài họ hàng, bạn bè, bạn hợp tác làm ăn của nhà họ Trần đành cho người tới tiễn lên máy bay.
"Đây là chút thành ý của bọn tôi, cậu nhận lấy đi, tới Quảng thị rồi thì chăm sóc mình cho tốt."
"Anh Mạn Mạn, thuận buồm xuôi gió nhé!"
Người mẹ đang bế cô con gái nhỏ bi bô tập nói tới tiễn kia dạy dỗ bảo: "Người ta lên máy bay, con phải bảo là lên đường bình an, không thể nói là thuận buồm xuôi gió, có hiểu chưa?"
Cô bé gãi gãi đầu, lộ chiếc răng sữa, sửa lại lời nói: "Được ạ, anh Mạn Mạn, lên đường bình an."
Trần Mạn cảm ơn từng người, chào tạm biệt với những người ấy, cậu chàng ôm lấy mẹ mình đã khóc nức nở: "Mẹ à, không sao đâu, mẹ cứ yên tâm. Con nhất định sẽ thường xuyên báo bình an về cho mẹ mà."
Mẹ Trần vẫn không nói gì mà chỉ nghẹn ngào.
Cha Trần giận dữ bảo: "Đang yên đang lành, tự dưng đi tới nơi đất khách đòi làm cảnh sát hình sự cái gì không biết nữa, khuyên thế nào cũng không khuyên được, ông ngoại con hôm qua suýt nữa đã mắng cha mẹ máu đầy đầu rồi, nếu hôm nay không phải Yên Châu có hội nghị cán bộ quan trọng gì đó ông ấy cần tham gia, nhất định hôm nay ông đã bay tới đây để dạy dỗ con lại rồi... Ầy, coi như thôi, nói cũng chẳng có tác dụng gì, con ráng mà tự chăm sóc mình đấy."
Trần Mạn khẽ gật đầu.
Người tới đưa tiễn rất nhiều, có cả người quen lẫn không quen. Ánh mắt Trần Mạn liếc qua những người này, tựa như đang chờ ai xuất hiện, nhưng thời gian lên máy bay đã sắp tới rồi, vẫn chẳng thấy bóng dáng người kia đâu.
Trong mắt Trần Mạn dần tản nét thất vọng khó có thể che giấu.
"Được rồi, đi đi. Tới nơi thì nhớ gọi điện cho cha mẹ đấy." Cha Trần nói.
Trần Mạn nhẹ gật đầu, cầm vé máy bay, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này——
"Trần Diễn."
Trần Mạn như bị điện giật, cả người run lên, bỗng dưng liếc mắt nhìn lại.
Trong nhóm người tới lui ở sân bay, xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc, Tạ Thanh Trình mặc một chiếc sơ mi hồng cánh sen nhạt màu, quần Tây trang xám dài, đút tay trong túi, chậm rãi đi về phía cậu.
Trần Mạn tựa như nằm mơ, thì thào gọi: "Anh Tạ..."
Tạ Thanh Trình đi tới trước mặt cậu, ngừng lại, đưa tiền mừng lại cho cậu: "... Những việc khác không cần nói thêm nhiều."
"Anh..."
"Em đã đưa ra quyết định như thế, vậy cứ an tâm bước trên con đường này đi. Đây là quà mang theo anh cho em, chúc em có thể bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố khác."
Dưới ánh mắt mọi người, Trần Mạn không dám thể hiện ra nhiều, chỉ có mỗi ngón tay nhận tiền mừng của cậu run lên, để lộ nỗi lòng trập trùng của cậu lúc này.
Cậu nhận tiền mừng kia, phía trên có mấy chữ cứng cáp viết bằng bút máy quen thuộc.
"Bình an."
Chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản như thế, tầm nhìn của Trần Mạn dần nhòe đi.
Tạ Thanh Trình thật ra cũng không mong chờ nhiều vào cậu, anh chỉ hi vọng Trần Mạn đến Quảng Thị rồi vẫn có thể bình an thôi. Trần Mạn nhận tiền mừng này bằng hai tay, Tạ Thanh Trình bảo: "Lúc không có ai rồi hẵng mở ra."
Mặc dù không rõ vì sao anh yêu cầu như thế, nhưng Trần Mạn vẫn đồng ý.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình im lặng nhìn cậu chàng mấy giây, tựa như vẫn còn ít lời muốn nói với cậu, nhưng vì chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, mấy lời đó cuối cùng anh vẫn chẳng hề nói ra.
Lúc tiếng loa báo kiểm tra vé máy bay của sân bay vang lên, Trần Mạn chợt bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: "Anh à, cảm ơn anh hôm nay vẫn có thể tới tiễn em."
Tạ Thanh Trình vỗ vỗ vai cậu: "Đi đi."
Trần Mạn tới trạm soát vé.
Cha mẹ Trần cảm ơn khách đến, chỉ là thái độ của cha Trần dành cho Tạ Thanh Trình có hơi lạnh nhạt—— Cái chết của Trần Lê Sinh tuy không liên quan trực tiếp với nhà họ Tạ, nhưng trong mắt cha Trần, Trần Lê Sinh cũng vì tìm lại công lí và sự thật thay cho nhà họ Tạ nên mới hi sinh.
Tạ Thanh Trình cũng không để ý, anh tiễn Trần Mạn xong, đã rời khỏi nhóm người luôn.
"Này, mấy người khi nãy có thấy không? Người đó là anh trai của Tạ Tuyết đấy."
"Người nào?"
"Người cuối cùng xuất hiện đưa tiền mừng cho Trần Diễn, dáng rất cao, nam tính đẹp trai ấy."
Lúc Tạ Thanh Trình rời khỏi sân bay, thuận đường ghé qua cửa hàng tiện lợi mua cà phê, vừa hay gặp hai bà cô nhà giàu tiễn Trần Mạn quay về ngồi trong quán nói chuyện phiếm. Mấy bà cô đều nghe nói chuyện kiều diễm trong hôn lễ rồi, nhưng có vị phu nhân trước đó chưa từng gặp Tạ Thanh Trình, nên rất hứng thú nghe bà cô lắm mồm kia nói.
"Trời ạ, là anh ta hả? Trước đó tôi có nghe người ta đồn về anh ta với cậu cả họ Hạ rồi, tôi còn tưởng anh ta sẽ có diện mạo quyến rũ người ta cơ, người nọ nhìn thôi đã thấy nam tính chính trực mà, còn nam tính hơn cả chồng tôi nữa, sao anh ta lại là loại đàn ông đi quyến rũ cậu cả họ Hạ lên giường chứ... Bà đang nói đùa với tôi đấy hả?"
"Ai nói đùa với bà, là anh ta đấy! Không tin bà lên mạng tìm thử xem, trước đó anh ta có lên trang tin tức xã hội mấy lần, trên mạng vẫn có thể tìm thấy ảnh chụp và video của anh ta đấy."
Bà cô giàu có vừa tra thử, mở rộng tầm mắt: "Đúng là anh ta này... Nhưng người này hoàn toàn không giống là đồng tính luyến ái ấy, lúc trước tôi có gặp mấy cậu trai được bao nuôi rồi, ầy, toàn một đám tươi ngon mọng nước thôi, trông còn chăm sóc kĩ hơn cả tôi nữa! Hạ thiếu bị làm sao thế, muốn tìm thì cũng phải tìm người nào dịu dàng chút chứ."
"Bà lại không hiểu rồi." Bạn thân thiết của bà ta hạ giọng, khe khẽ nói thầm, "Hiện tại mấy cậu nhà giàu trẻ tuổi đều thích chơi trai thẳng đấy, hoặc là kiểu nhìn qua có vẻ giống trai thẳng, thế mới có cảm giác chinh phục, đủ kích thích chứ. Hơn nữa tôi nghe Chung phu nhân tận mắt chứng kiến ngày hôm đó bảo rồi, giọng của giáo sư Tạ vào cái lúc đó ấy à, ây dà, xuất sắc cực kì luôn, bà ấy là phụ nữ mà nghe thấy còn tự ti nữa, khó trách lại làm Hạ thiếu u mê mụ cả đầu óc."
"Giọng đàn ông có thể dễ nghe thật đấy, nhưng Chung phu nhân nói cũng cường điệu quá rồi."
"Nào chỉ mỗi Chung phu nhân đâu, Phạm phu nhân cũng nói thế, mà mắt nhìn của Phạm phu nhân thế nào bà biết đấy, hội sở Không Dạ là bà ấy mở, nhân viên của bà ấy có nhiều cậu trai xinh đẹp như thế, có gì mà bà ấy chưa từng gặp?"
Mấy bà ta quay lưng về phía anh, đã mua xong cà phê uống, hoàn toàn không để ý tới Tạ Thanh Trình vẫn còn đang ở trong cửa hàng tiện lợi của sân bay này.
Lời lẽ dơ bẩn như thế, anh cũng không thể ngăn cản hay giải thích, nếu vậy thì không bằng coi như chẳng nghe chẳng thấy, dù sao anh cũng không thiếu lời đồn xấu, anh đã quen từ lâu rồi.
Nhưng mà cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ này còn chưa chấm dứt, hơn nữa chủ đề của hai người còn chuyển từ Tạ Thanh Trình sang bên Hạ Dư.
"Thế bà nói xem cậu cả họ Hạ có thật lòng với anh ta không?"
"Tôi thấy thì thật sự có thể đấy..."
"Vậy cũng ghê gớm thật ha."
"Ầy, cậu cả họ Hạ ấy à, không phải là bà không biết, mấy cậu công tử trong giới khắp Hỗ Châu này, cậu ta là có tự tôn nhất, mắt cũng đặt cao nhất, trước khi xảy ra chuyện này với Tạ Thanh Trình, cậu ta còn chẳng vướng chút hoa cỏ hay chuyện xấu nào hết, kết quả hiện tại thế mà lại lòi ra cậu ta dây dưa với bác sĩ tư nhân tiền nhiệm của mình nữa." Phu nhân giàu có hạ giọng đầy thần bí, khoa trương nói, "Bác sĩ tư nhân tiền nhiệm ấy à, nghe đâu đã làm bác sĩ gần mười năm trong nhà cậu ta đấy, đi theo cậu cả họ Hạ từ năm bảy tám tuổi tới lớn, bà nghĩ mà xem, thời kì Hạ thiếu gia dậy thì, cái lúc ngây ngô trổ mã, đều đi theo anh ta cả, về mặt này mà bảo không có chuyện gì dơ bẩn, tôi mới không tin."
"Ây dà..." Một vị phu nhân nghe thế, phát huy sức tưởng tượng, không nhịn được tặc lưỡi kêu, "... Thế cũng quá..."
Giọng các phu nhân càng đè càng nhỏ, nội dung bàn tán càng lúc càng xằng bậy: "Hai người này lằng nhằng từ bao giờ cũng chưa biết được, không khéo là từ lúc Hạ thiếu dậy thì rồi, lần đầu tiên giải tỏa hẳn là trút lên người vị bác sĩ "tư nhân" này đi. Lần trước tôi nói chuyện với Chung phu nhân, bà ấy cảm thấy hai người họ nhất định đã bên nhau rất nhiều năm rồi đấy."
"Bên nhau nhiều năm mà vẫn còn tình cảm cháy bỏng như thế, tới cả hôn lễ của em gái cũng không nhịn nổi phải làm một lần, đúng là không biết xấu hổ mà."
"Ai mà nói rõ được. Cơ mà bảo tôi nói ấy à, cho dù trước đó họ đã lén lút bên nhau được bao lâu, cậu cả họ Hạ lần này cũng coi như chia tay với vị bác sĩ tình nhân này của cậu ta rồi."
Phu nhân giàu có vểnh tai nghe: "Ồ? Sao lại nói thế?"
"Bà không biết à? Gần đây cậu ta đâu có ra khỏi nhà, cũng không đi đi tìm Tạ Thanh Trình lần nào, bọn tôi thấy ấy à, cậu ta là bị cha mẹ giáo huấn rồi, mất mặt biết nhường nào, đúng không? Làm loại chuyện đó lúc trong hôn lễ không có ai dám kể ra chứ sau lưng có ai mà không bàn tán đôi câu? Mặt mũi của Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư đều bị con cả của họ làm mất sạch rồi. Với tính cách của Lữ Chi Thư kia, bà ta không ép cậu cả Hạ một đao cắt đứt với bác sĩ tư nhân kia mới là lạ ấy."
"Bà nói thế hình như là đúng thật... Lâu lắm rồi không có tin tức gì của nhà họ Hạ."
"Là thế rồi, nhắc tới cái giới này, công tử ăn chơi không làm mất mặt, công tử ăn chơi còn chơi đàn ông cũng chẳng phải mất mặt gì, công tử ăn chơi lại chơi đàn ông kết quả chơi luôn cả trong hôn lễ của người ta, còn bị nhiều người trông thấy cảnh xuân ngay tại trận như thế, cái đó mới gọi là mất mặt, nếu tôi mà là Lữ Chi Thư, tôi cũng phải đưa cả nhà tôi đi trốn luôn ấy."
Tạ Thanh Trình càng nghe càng phiền, uống mấy ngụm cho hết chỗ cà phê để tỉnh táo, vứt ly rỗng vào thùng tác, lại chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ đúng lúc này——
"Ầy, bà nói xem về mặt hôn nhân này của nhà họ Vệ có phải bị vướng trúng kẻ hèn không thế? Sao lúc nào cũng dính phải mấy vụ gièm pha trong hôn lễ hết vậy. Lúc chúng ta còn trẻ, cái vị Vệ Dung kia cũng——"
Tạ Thanh Trình lắp bắp kinh hãi, Vệ Dung?
Anh không ngờ thế mà lại có thể nghe thấy tên Vệ Dung ở nơi này, lập tức dừng bước chân lại.
"Bà không nói tôi cũng suýt thì quên mất. Cũng đã gần hai mươi năm trước rồi nhỉ, khi đó tôi còn chưa có kết hôn nữa."
Phu nhân giàu có cảm thán với bạn thân của bà ta: "Tôi còn nhớ rõ lắm, hôn lễ ấy là hôn lễ có bầu không khí kì quái nhất mà tôi dự, thật sự cứ như tang lễ vậy. Cả cô dâu lẫn chú rể đều chỉ hận không thể viết bốn chữ "Liên hôn gia tộc" lên mặt. Lúc Vệ Dung trao nhẫn cưới, còn làm rơi nhẫn xuống đất, ngay trước mặt các khách khứa lại bực bội xuống sân khấu nhặt lại, lau cũng chả lau đã đeo vào cho Mạnh Thắng rồi."
"Còn đeo sai ngón nữa."
"Đúng thế, sắc mặt cha mẹ hai bên đúng thật là." Phu nhân giàu có lắc đầu, "Chậc chậc chậc, ký ức vẫn còn đây này. Sau đó Mạnh Thắng tái hôn luôn, tất cả tin tức liên quan tới Vệ Dung năm ấy đều biến mất cả, anh ta làm chồng cũng uất ức quá ha. Khó trách nhà họ Vệ cũng không hề mặt dày trách cứ anh ta."
"Bảo tôi nói thì Vệ Dung kia cũng buồn cười thật, nghe đâu bà ta ghét bỏ Mạnh Thắng vẻ ngoài khó nhìn, không được hơn người, nhưng bản thân cô ta thì xinh xắn được bao nhiêu? Một nhà nghiên cứu cả ngày chỉ ngửa mặt lên trời... Khi ấy tôi ghét bà ta lắm, ban đầu tôi còn muốn làm bạn với bà ta, thấy bà ta quá đáng thương, kết quả phát hiện lòng tự trọng của bà ta cao chết đi được, cả ngày khoe khoang thành tích học tập của mình tốt, bảo bọn tôi không đọc sách đều là một đám óc heo. Không như bà ta, là sinh viên y khoa hàng đầu Hỗ Châu, lại còn là học trò của Tần Từ Nham nữa chứ."
Tạ Thanh Trình: "!!"
Các phu nhân giàu có đã uống cà phê xong, hai người dọn dẹp một chút, tao nhã thướt tha đứng dậy, trên mặt ngập ánh sáng kì quái thấm vào.
"Sinh viên y khoa hàng đầu Hỗ Châu thì đã làm sao, học trò của viện sĩ Tần thì có cái gì, bà ta đọc nhiều sách như thế, không phải cũng chỉ là một đứa vô dụng thôi à?"
"May mà đi sớm đấy, nếu đi muộn hơn chút, với thiên phú của bà ta, không khéo lấy được giải Nobel luôn quá."
Hai vị phu nhân có vẻ khá ghét Vệ Dung, nói thế là vì người đã chết cũng nên coi trọng, người bình thường không thể hạ nhục một người đã chết gì cho lắm, nhưng hai bà ta nhắc tới Vệ Dung, đúng là không nén được ghét bỏ, mãi cho tới khi hai người cùng nhau ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vẫn còn chưa dừng chế nhạo ả phụ nữ chanh chua kia.
Cửa cảm ứng của cửa hàng tiện lợi phía sau hai bà ta đóng lại.
Tạ Thanh Trình đứng im tại chỗ bất động, trong đầu không ngừng vang vọng một câu——
"... Không như bà ta, là sinh viên y khoa hàng đầu Hỗ Châu, lại còn là học trò của Tần Từ Nham nữa chứ."
Sau khi anh rời khỏi sân bay, lập tức gọi một chiếc xe, tới trước tòa nhà hồ sơ của y khoa Hỗ Châu, thành phố phủ màu xám xịt lướt qua trước mắt anh, giữa nhưng tòa nhà phủ mưa ngột ngạt lại để len lỏi ánh sáng mặt trời, trong lòng anh có tiếng trống thúc giục, rung chuyển khoang tim anh đập lên thình thịch dữ dội như thế. Tạ Thanh Trình mơ hồ có thể cảm nhận được, một sự thật nào đó sau nhiều năm trôi nổi đến vậy, cuối cùng cũng đến bên anh ngày càng gần.
Trên máy bay.
Trần Mạn mở phong tiền mừng Tạ Thanh Trình đưa cho cậu ra, bên trong ngoại trừ tiền mừng mang ý chúc may mắn, còn bỏ thêm một thiệp chúc mừng cũ đã hoen ố. Thiệp chúc mừng kia nhìn qua có hơi quen mắt, Trần Mạn chậm rãi mở nó ra xem, lúc đọc được một nửa, nước mắt đã làm nhòe đôi mắt.
Đó là thiệp chúc mừng cậu đưa cho Tạ Thanh Trình trong năm mới thứ hai sau khi anh cậu rời đi. Nét bút non nớt năm ấy đã phai màu, nhưng cả tấm thiệp chúc mừng đều được Tạ Thanh Trình giữ rất cẩn thận.
Thiệp chúc mừng cũ viết:
Anh Tạ Thanh Trình, cảm ơn anh có thể bảo vệ em, cổ vũ em thay cho anh trai của em, hi vọng rằng sau này anh vẫn có thể làm anh trai em, em cũng sẽ mãi ở bên cạnh anh, em và Tạ Tuyết sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, chúng ta đều sẽ cùng hạnh phúc mỗi ngày.
Trần Diễn
Phía dưới nét chữ non nớt phủ màu năm tháng, còn một hàng nét mực đen, hơi nghiêng, nét chữ mới viết, là Tạ Thanh Trình vừa để lại.
"Cuộc đời còn rất dài, con đường phía trước phải bảo trọng, đừng kiêu ngạo đừng nông nổi, lặng yên đợi chờ ánh sáng."
Cậu bé năm ấy cuối cùng cũng không làm được như lời ghi trong thiệp mừng, sẽ không mãi coi Tạ Thanh Trình là anh trai, mà cuối cùng họ cũng không thể vui vẻ ở bên nhau.
Lời hứa mãi mãi của năm mười tuổi, với người hai mươi tuổi xem ra chỉ tựa như một trò đùa ngây ngô khiến kẻ khác ôm bụng bật cười.
Mà với người ba mươi tuổi trông thấy, lại tựa như một giấc mơ tươi đẹp không thể quay trở lại.
Nhưng Trần Mạn đi quá gấp, ngay cả cha mẹ cậu cũng không kịp trở tay, những người khác lại càng chuẩn bị gì.
Buổi chia tay vui vẻ không làm được, vì thế một vài họ hàng, bạn bè, bạn hợp tác làm ăn của nhà họ Trần đành cho người tới tiễn lên máy bay.
"Đây là chút thành ý của bọn tôi, cậu nhận lấy đi, tới Quảng thị rồi thì chăm sóc mình cho tốt."
"Anh Mạn Mạn, thuận buồm xuôi gió nhé!"
Người mẹ đang bế cô con gái nhỏ bi bô tập nói tới tiễn kia dạy dỗ bảo: "Người ta lên máy bay, con phải bảo là lên đường bình an, không thể nói là thuận buồm xuôi gió, có hiểu chưa?"
Cô bé gãi gãi đầu, lộ chiếc răng sữa, sửa lại lời nói: "Được ạ, anh Mạn Mạn, lên đường bình an."
Trần Mạn cảm ơn từng người, chào tạm biệt với những người ấy, cậu chàng ôm lấy mẹ mình đã khóc nức nở: "Mẹ à, không sao đâu, mẹ cứ yên tâm. Con nhất định sẽ thường xuyên báo bình an về cho mẹ mà."
Mẹ Trần vẫn không nói gì mà chỉ nghẹn ngào.
Cha Trần giận dữ bảo: "Đang yên đang lành, tự dưng đi tới nơi đất khách đòi làm cảnh sát hình sự cái gì không biết nữa, khuyên thế nào cũng không khuyên được, ông ngoại con hôm qua suýt nữa đã mắng cha mẹ máu đầy đầu rồi, nếu hôm nay không phải Yên Châu có hội nghị cán bộ quan trọng gì đó ông ấy cần tham gia, nhất định hôm nay ông đã bay tới đây để dạy dỗ con lại rồi... Ầy, coi như thôi, nói cũng chẳng có tác dụng gì, con ráng mà tự chăm sóc mình đấy."
Trần Mạn khẽ gật đầu.
Người tới đưa tiễn rất nhiều, có cả người quen lẫn không quen. Ánh mắt Trần Mạn liếc qua những người này, tựa như đang chờ ai xuất hiện, nhưng thời gian lên máy bay đã sắp tới rồi, vẫn chẳng thấy bóng dáng người kia đâu.
Trong mắt Trần Mạn dần tản nét thất vọng khó có thể che giấu.
"Được rồi, đi đi. Tới nơi thì nhớ gọi điện cho cha mẹ đấy." Cha Trần nói.
Trần Mạn nhẹ gật đầu, cầm vé máy bay, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này——
"Trần Diễn."
Trần Mạn như bị điện giật, cả người run lên, bỗng dưng liếc mắt nhìn lại.
Trong nhóm người tới lui ở sân bay, xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc, Tạ Thanh Trình mặc một chiếc sơ mi hồng cánh sen nhạt màu, quần Tây trang xám dài, đút tay trong túi, chậm rãi đi về phía cậu.
Trần Mạn tựa như nằm mơ, thì thào gọi: "Anh Tạ..."
Tạ Thanh Trình đi tới trước mặt cậu, ngừng lại, đưa tiền mừng lại cho cậu: "... Những việc khác không cần nói thêm nhiều."
"Anh..."
"Em đã đưa ra quyết định như thế, vậy cứ an tâm bước trên con đường này đi. Đây là quà mang theo anh cho em, chúc em có thể bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố khác."
Dưới ánh mắt mọi người, Trần Mạn không dám thể hiện ra nhiều, chỉ có mỗi ngón tay nhận tiền mừng của cậu run lên, để lộ nỗi lòng trập trùng của cậu lúc này.
Cậu nhận tiền mừng kia, phía trên có mấy chữ cứng cáp viết bằng bút máy quen thuộc.
"Bình an."
Chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản như thế, tầm nhìn của Trần Mạn dần nhòe đi.
Tạ Thanh Trình thật ra cũng không mong chờ nhiều vào cậu, anh chỉ hi vọng Trần Mạn đến Quảng Thị rồi vẫn có thể bình an thôi. Trần Mạn nhận tiền mừng này bằng hai tay, Tạ Thanh Trình bảo: "Lúc không có ai rồi hẵng mở ra."
Mặc dù không rõ vì sao anh yêu cầu như thế, nhưng Trần Mạn vẫn đồng ý.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình im lặng nhìn cậu chàng mấy giây, tựa như vẫn còn ít lời muốn nói với cậu, nhưng vì chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, mấy lời đó cuối cùng anh vẫn chẳng hề nói ra.
Lúc tiếng loa báo kiểm tra vé máy bay của sân bay vang lên, Trần Mạn chợt bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: "Anh à, cảm ơn anh hôm nay vẫn có thể tới tiễn em."
Tạ Thanh Trình vỗ vỗ vai cậu: "Đi đi."
Trần Mạn tới trạm soát vé.
Cha mẹ Trần cảm ơn khách đến, chỉ là thái độ của cha Trần dành cho Tạ Thanh Trình có hơi lạnh nhạt—— Cái chết của Trần Lê Sinh tuy không liên quan trực tiếp với nhà họ Tạ, nhưng trong mắt cha Trần, Trần Lê Sinh cũng vì tìm lại công lí và sự thật thay cho nhà họ Tạ nên mới hi sinh.
Tạ Thanh Trình cũng không để ý, anh tiễn Trần Mạn xong, đã rời khỏi nhóm người luôn.
"Này, mấy người khi nãy có thấy không? Người đó là anh trai của Tạ Tuyết đấy."
"Người nào?"
"Người cuối cùng xuất hiện đưa tiền mừng cho Trần Diễn, dáng rất cao, nam tính đẹp trai ấy."
Lúc Tạ Thanh Trình rời khỏi sân bay, thuận đường ghé qua cửa hàng tiện lợi mua cà phê, vừa hay gặp hai bà cô nhà giàu tiễn Trần Mạn quay về ngồi trong quán nói chuyện phiếm. Mấy bà cô đều nghe nói chuyện kiều diễm trong hôn lễ rồi, nhưng có vị phu nhân trước đó chưa từng gặp Tạ Thanh Trình, nên rất hứng thú nghe bà cô lắm mồm kia nói.
"Trời ạ, là anh ta hả? Trước đó tôi có nghe người ta đồn về anh ta với cậu cả họ Hạ rồi, tôi còn tưởng anh ta sẽ có diện mạo quyến rũ người ta cơ, người nọ nhìn thôi đã thấy nam tính chính trực mà, còn nam tính hơn cả chồng tôi nữa, sao anh ta lại là loại đàn ông đi quyến rũ cậu cả họ Hạ lên giường chứ... Bà đang nói đùa với tôi đấy hả?"
"Ai nói đùa với bà, là anh ta đấy! Không tin bà lên mạng tìm thử xem, trước đó anh ta có lên trang tin tức xã hội mấy lần, trên mạng vẫn có thể tìm thấy ảnh chụp và video của anh ta đấy."
Bà cô giàu có vừa tra thử, mở rộng tầm mắt: "Đúng là anh ta này... Nhưng người này hoàn toàn không giống là đồng tính luyến ái ấy, lúc trước tôi có gặp mấy cậu trai được bao nuôi rồi, ầy, toàn một đám tươi ngon mọng nước thôi, trông còn chăm sóc kĩ hơn cả tôi nữa! Hạ thiếu bị làm sao thế, muốn tìm thì cũng phải tìm người nào dịu dàng chút chứ."
"Bà lại không hiểu rồi." Bạn thân thiết của bà ta hạ giọng, khe khẽ nói thầm, "Hiện tại mấy cậu nhà giàu trẻ tuổi đều thích chơi trai thẳng đấy, hoặc là kiểu nhìn qua có vẻ giống trai thẳng, thế mới có cảm giác chinh phục, đủ kích thích chứ. Hơn nữa tôi nghe Chung phu nhân tận mắt chứng kiến ngày hôm đó bảo rồi, giọng của giáo sư Tạ vào cái lúc đó ấy à, ây dà, xuất sắc cực kì luôn, bà ấy là phụ nữ mà nghe thấy còn tự ti nữa, khó trách lại làm Hạ thiếu u mê mụ cả đầu óc."
"Giọng đàn ông có thể dễ nghe thật đấy, nhưng Chung phu nhân nói cũng cường điệu quá rồi."
"Nào chỉ mỗi Chung phu nhân đâu, Phạm phu nhân cũng nói thế, mà mắt nhìn của Phạm phu nhân thế nào bà biết đấy, hội sở Không Dạ là bà ấy mở, nhân viên của bà ấy có nhiều cậu trai xinh đẹp như thế, có gì mà bà ấy chưa từng gặp?"
Mấy bà ta quay lưng về phía anh, đã mua xong cà phê uống, hoàn toàn không để ý tới Tạ Thanh Trình vẫn còn đang ở trong cửa hàng tiện lợi của sân bay này.
Lời lẽ dơ bẩn như thế, anh cũng không thể ngăn cản hay giải thích, nếu vậy thì không bằng coi như chẳng nghe chẳng thấy, dù sao anh cũng không thiếu lời đồn xấu, anh đã quen từ lâu rồi.
Nhưng mà cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ này còn chưa chấm dứt, hơn nữa chủ đề của hai người còn chuyển từ Tạ Thanh Trình sang bên Hạ Dư.
"Thế bà nói xem cậu cả họ Hạ có thật lòng với anh ta không?"
"Tôi thấy thì thật sự có thể đấy..."
"Vậy cũng ghê gớm thật ha."
"Ầy, cậu cả họ Hạ ấy à, không phải là bà không biết, mấy cậu công tử trong giới khắp Hỗ Châu này, cậu ta là có tự tôn nhất, mắt cũng đặt cao nhất, trước khi xảy ra chuyện này với Tạ Thanh Trình, cậu ta còn chẳng vướng chút hoa cỏ hay chuyện xấu nào hết, kết quả hiện tại thế mà lại lòi ra cậu ta dây dưa với bác sĩ tư nhân tiền nhiệm của mình nữa." Phu nhân giàu có hạ giọng đầy thần bí, khoa trương nói, "Bác sĩ tư nhân tiền nhiệm ấy à, nghe đâu đã làm bác sĩ gần mười năm trong nhà cậu ta đấy, đi theo cậu cả họ Hạ từ năm bảy tám tuổi tới lớn, bà nghĩ mà xem, thời kì Hạ thiếu gia dậy thì, cái lúc ngây ngô trổ mã, đều đi theo anh ta cả, về mặt này mà bảo không có chuyện gì dơ bẩn, tôi mới không tin."
"Ây dà..." Một vị phu nhân nghe thế, phát huy sức tưởng tượng, không nhịn được tặc lưỡi kêu, "... Thế cũng quá..."
Giọng các phu nhân càng đè càng nhỏ, nội dung bàn tán càng lúc càng xằng bậy: "Hai người này lằng nhằng từ bao giờ cũng chưa biết được, không khéo là từ lúc Hạ thiếu dậy thì rồi, lần đầu tiên giải tỏa hẳn là trút lên người vị bác sĩ "tư nhân" này đi. Lần trước tôi nói chuyện với Chung phu nhân, bà ấy cảm thấy hai người họ nhất định đã bên nhau rất nhiều năm rồi đấy."
"Bên nhau nhiều năm mà vẫn còn tình cảm cháy bỏng như thế, tới cả hôn lễ của em gái cũng không nhịn nổi phải làm một lần, đúng là không biết xấu hổ mà."
"Ai mà nói rõ được. Cơ mà bảo tôi nói ấy à, cho dù trước đó họ đã lén lút bên nhau được bao lâu, cậu cả họ Hạ lần này cũng coi như chia tay với vị bác sĩ tình nhân này của cậu ta rồi."
Phu nhân giàu có vểnh tai nghe: "Ồ? Sao lại nói thế?"
"Bà không biết à? Gần đây cậu ta đâu có ra khỏi nhà, cũng không đi đi tìm Tạ Thanh Trình lần nào, bọn tôi thấy ấy à, cậu ta là bị cha mẹ giáo huấn rồi, mất mặt biết nhường nào, đúng không? Làm loại chuyện đó lúc trong hôn lễ không có ai dám kể ra chứ sau lưng có ai mà không bàn tán đôi câu? Mặt mũi của Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư đều bị con cả của họ làm mất sạch rồi. Với tính cách của Lữ Chi Thư kia, bà ta không ép cậu cả Hạ một đao cắt đứt với bác sĩ tư nhân kia mới là lạ ấy."
"Bà nói thế hình như là đúng thật... Lâu lắm rồi không có tin tức gì của nhà họ Hạ."
"Là thế rồi, nhắc tới cái giới này, công tử ăn chơi không làm mất mặt, công tử ăn chơi còn chơi đàn ông cũng chẳng phải mất mặt gì, công tử ăn chơi lại chơi đàn ông kết quả chơi luôn cả trong hôn lễ của người ta, còn bị nhiều người trông thấy cảnh xuân ngay tại trận như thế, cái đó mới gọi là mất mặt, nếu tôi mà là Lữ Chi Thư, tôi cũng phải đưa cả nhà tôi đi trốn luôn ấy."
Tạ Thanh Trình càng nghe càng phiền, uống mấy ngụm cho hết chỗ cà phê để tỉnh táo, vứt ly rỗng vào thùng tác, lại chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ đúng lúc này——
"Ầy, bà nói xem về mặt hôn nhân này của nhà họ Vệ có phải bị vướng trúng kẻ hèn không thế? Sao lúc nào cũng dính phải mấy vụ gièm pha trong hôn lễ hết vậy. Lúc chúng ta còn trẻ, cái vị Vệ Dung kia cũng——"
Tạ Thanh Trình lắp bắp kinh hãi, Vệ Dung?
Anh không ngờ thế mà lại có thể nghe thấy tên Vệ Dung ở nơi này, lập tức dừng bước chân lại.
"Bà không nói tôi cũng suýt thì quên mất. Cũng đã gần hai mươi năm trước rồi nhỉ, khi đó tôi còn chưa có kết hôn nữa."
Phu nhân giàu có cảm thán với bạn thân của bà ta: "Tôi còn nhớ rõ lắm, hôn lễ ấy là hôn lễ có bầu không khí kì quái nhất mà tôi dự, thật sự cứ như tang lễ vậy. Cả cô dâu lẫn chú rể đều chỉ hận không thể viết bốn chữ "Liên hôn gia tộc" lên mặt. Lúc Vệ Dung trao nhẫn cưới, còn làm rơi nhẫn xuống đất, ngay trước mặt các khách khứa lại bực bội xuống sân khấu nhặt lại, lau cũng chả lau đã đeo vào cho Mạnh Thắng rồi."
"Còn đeo sai ngón nữa."
"Đúng thế, sắc mặt cha mẹ hai bên đúng thật là." Phu nhân giàu có lắc đầu, "Chậc chậc chậc, ký ức vẫn còn đây này. Sau đó Mạnh Thắng tái hôn luôn, tất cả tin tức liên quan tới Vệ Dung năm ấy đều biến mất cả, anh ta làm chồng cũng uất ức quá ha. Khó trách nhà họ Vệ cũng không hề mặt dày trách cứ anh ta."
"Bảo tôi nói thì Vệ Dung kia cũng buồn cười thật, nghe đâu bà ta ghét bỏ Mạnh Thắng vẻ ngoài khó nhìn, không được hơn người, nhưng bản thân cô ta thì xinh xắn được bao nhiêu? Một nhà nghiên cứu cả ngày chỉ ngửa mặt lên trời... Khi ấy tôi ghét bà ta lắm, ban đầu tôi còn muốn làm bạn với bà ta, thấy bà ta quá đáng thương, kết quả phát hiện lòng tự trọng của bà ta cao chết đi được, cả ngày khoe khoang thành tích học tập của mình tốt, bảo bọn tôi không đọc sách đều là một đám óc heo. Không như bà ta, là sinh viên y khoa hàng đầu Hỗ Châu, lại còn là học trò của Tần Từ Nham nữa chứ."
Tạ Thanh Trình: "!!"
Các phu nhân giàu có đã uống cà phê xong, hai người dọn dẹp một chút, tao nhã thướt tha đứng dậy, trên mặt ngập ánh sáng kì quái thấm vào.
"Sinh viên y khoa hàng đầu Hỗ Châu thì đã làm sao, học trò của viện sĩ Tần thì có cái gì, bà ta đọc nhiều sách như thế, không phải cũng chỉ là một đứa vô dụng thôi à?"
"May mà đi sớm đấy, nếu đi muộn hơn chút, với thiên phú của bà ta, không khéo lấy được giải Nobel luôn quá."
Hai vị phu nhân có vẻ khá ghét Vệ Dung, nói thế là vì người đã chết cũng nên coi trọng, người bình thường không thể hạ nhục một người đã chết gì cho lắm, nhưng hai bà ta nhắc tới Vệ Dung, đúng là không nén được ghét bỏ, mãi cho tới khi hai người cùng nhau ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vẫn còn chưa dừng chế nhạo ả phụ nữ chanh chua kia.
Cửa cảm ứng của cửa hàng tiện lợi phía sau hai bà ta đóng lại.
Tạ Thanh Trình đứng im tại chỗ bất động, trong đầu không ngừng vang vọng một câu——
"... Không như bà ta, là sinh viên y khoa hàng đầu Hỗ Châu, lại còn là học trò của Tần Từ Nham nữa chứ."
Sau khi anh rời khỏi sân bay, lập tức gọi một chiếc xe, tới trước tòa nhà hồ sơ của y khoa Hỗ Châu, thành phố phủ màu xám xịt lướt qua trước mắt anh, giữa nhưng tòa nhà phủ mưa ngột ngạt lại để len lỏi ánh sáng mặt trời, trong lòng anh có tiếng trống thúc giục, rung chuyển khoang tim anh đập lên thình thịch dữ dội như thế. Tạ Thanh Trình mơ hồ có thể cảm nhận được, một sự thật nào đó sau nhiều năm trôi nổi đến vậy, cuối cùng cũng đến bên anh ngày càng gần.
Trên máy bay.
Trần Mạn mở phong tiền mừng Tạ Thanh Trình đưa cho cậu ra, bên trong ngoại trừ tiền mừng mang ý chúc may mắn, còn bỏ thêm một thiệp chúc mừng cũ đã hoen ố. Thiệp chúc mừng kia nhìn qua có hơi quen mắt, Trần Mạn chậm rãi mở nó ra xem, lúc đọc được một nửa, nước mắt đã làm nhòe đôi mắt.
Đó là thiệp chúc mừng cậu đưa cho Tạ Thanh Trình trong năm mới thứ hai sau khi anh cậu rời đi. Nét bút non nớt năm ấy đã phai màu, nhưng cả tấm thiệp chúc mừng đều được Tạ Thanh Trình giữ rất cẩn thận.
Thiệp chúc mừng cũ viết:
Anh Tạ Thanh Trình, cảm ơn anh có thể bảo vệ em, cổ vũ em thay cho anh trai của em, hi vọng rằng sau này anh vẫn có thể làm anh trai em, em cũng sẽ mãi ở bên cạnh anh, em và Tạ Tuyết sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, chúng ta đều sẽ cùng hạnh phúc mỗi ngày.
Trần Diễn
Phía dưới nét chữ non nớt phủ màu năm tháng, còn một hàng nét mực đen, hơi nghiêng, nét chữ mới viết, là Tạ Thanh Trình vừa để lại.
"Cuộc đời còn rất dài, con đường phía trước phải bảo trọng, đừng kiêu ngạo đừng nông nổi, lặng yên đợi chờ ánh sáng."
Cậu bé năm ấy cuối cùng cũng không làm được như lời ghi trong thiệp mừng, sẽ không mãi coi Tạ Thanh Trình là anh trai, mà cuối cùng họ cũng không thể vui vẻ ở bên nhau.
Lời hứa mãi mãi của năm mười tuổi, với người hai mươi tuổi xem ra chỉ tựa như một trò đùa ngây ngô khiến kẻ khác ôm bụng bật cười.
Mà với người ba mươi tuổi trông thấy, lại tựa như một giấc mơ tươi đẹp không thể quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.