Sợ Cưới

Chương 69: 67: Sống không bằng chết (phần 1)

Tân Di Chỉ

24/08/2016

Lục Tử Khanh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh vắt một cái khăn nóng đưa cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhận lấy lau mặt, Lục Tử Khanh nhận lấy khăn từ trong tay Trình Mai Tây đi ra ngoài. Trình Mai Tây lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh sáng pháo hoa rực rỡ thắp sáng tòa nhà cao tầng, mỗi tòa nhà có vô số ô cửa sổ, trong mỗi ô cửa sổ hình như cũng có một đôi mắt, nhìn mình bằng ánh mắt chế nhạo.

Nơi này vốn phải là nhà của mình, cô là con dâu được nhà này cưới hỏi đàng hoàng, nhưng chồng của mình lại bênh vực một người phụ nữ khác, cha chồng mẹ chồng của mình cũng đang vây quanh người phụ nữ kia hỏi han ân cần, cô út trong nhà là bạn thân của mình, ngoài mặt chăm sóc mình kì thực là ủng hộ anh của cô, người một nhà này, đều là người thân nhất của mình, hôm nay lại trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, thậm chí còn không bằng người xa lạ, người xa lạ ít nhất sẽ không vô tình tổn thương tổn mình như thế.

Lúc này Trình Mai Tây đột nhiên có một loại cảm giác hoang đường không biết mình ở đâu, mình là ai. Cô chưa từng nghĩ tới, mình sẽ lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy, không chỉ khó có thể tự giải quyết, càng không cách nào tiếp nhận vai trò của mình. Ngày hôm nay sau khi đã trải qua thăng trầm vui buồn lẫn lộn, tinh thần và thể lực của cô cũng tiêu hao quá mức, ngồi trên ghế sa lon lại như nổi bồng bềnh giữa không trung, cả người mềm nhũn.

Ánh mắt Trình Mai Tây ra nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tới cùng Lục Tử Minh nơi này dây dưa oán giận không rõ, trong đầu giống như có ngàn vạn con ngựa đang lao nhanh, vô số điều xuất hiện trong lòng, lại hoàn toàn không có lấy một chuyện rõ ràng. Trước khi kết hôn thì tất cả gắn bó với nhau, bây giờ lại trở thành một trò cười. Cô tức giận, lại không tìm được người có thể phát tiết; cô khổ sở, lại không tìm được người có thể hiểu cô; cô khóc, nhưng không có một người có thể an ủi cô. Lúc này cô giống như lọt vào đáy giếng sâu, đã bị mọi người trên thế giới vứt bỏ, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Khi Lục Tử Khanh bưng một ly nước ấm khi trở lại, Trình Mai Tây còn duy trì tư thế lúc cô rời đi. Lục Tử Khanh đưa nước cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhìn Lục Tử Khanh, nhưng không đưa tay lấy nước, Trình Mai Tây tay cứng ngắc không nhận lấy, ly nước rơi trên mặt đất bể, nước bắn lên cả người Trình Mai Tây, Trình Mai Tây như cũ không nhúc nhích.

Lục Tử Khanh lúc này mới phát hiện ra, Trình Mai Tây khác thường, cô kêu to tên Trình Mai Tây, Trình Mai Tây không có phản ứng nào, Lục Tử Khanh nóng nảy, dùng sức lay mạnh thân thể Trình Mai Tây. Thân thể Trình Mai Tây đung đưa, Lục Tử Khanh ngừng lay động, Trình Mai Tây hồi phục trạng thái cứng nhắc, mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Lục Tử Khanh, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Lục Tử Khanh hoàn toàn mất thần, bắt đầu đầy hoảng sợ thất thanh kêu to: "Anh hai, không xong, không xong rồi, anh mau lại đây, chị dâu có gì không đúng!"



Lục Tử Minh nghe tiếng mà đến: "Em vội cái gì? Trình Mai Tây rốt cuộc thế nào?"

Vọt tới bên cạnh Trình Mai Tây, Lục Tử Minh thấy tình huống không ổn, cũng bắt đầu liều mạng kêu và lay động Trình Mai Tây, Trình Mai Tây giống như một người gỗ, mặc cho Lục Tử Minh bọn họ định đoạt, nhưng không có bất kỳ đáp lại nào.

Lục Tử Minh sợ hãi, thấy lay động Trình Mai Tây không có tác dụng, liền ôm Trình Mai Tây thật chặt vào trong ngực, cố gắng dùng nhiệt độ của mình nhiệt độ và nhiệt tình gọi hồn Trình Mai Tây về, tiếc rằng Trình Mai Tây vẫn như cũ không chút cử động nào.

Lục Tử Minh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là gọi ông bà Lục tới, hai người cũng bó tay hết cách, nói đã sống hơn sáu mươi năm, chưa từng gặp qua hiện tượng này, bốn người hai mặt nhìn nhau, nhất thời hết đường xoay sở.

Cốc Thư Tuyết lúc này cũng từ trong phòng ngủ đi ra, thấy bộ dạng Trình Mai Tây, ở một bên hoài nghi châm chọc: "Chị Mai Tây, đang biểu diễn tuồng nào vậy, không nhìn ra, vẫn còn có tài diễn xuất trời phú, nhất định phải diễn giống như thật một chút, ngàn vạn lần đừng lộ ra!"

Mặc dù thân thể Trình Mai Tây hoàn toàn không thể nhúc nhích, nhưng đại não hết sức thanh tỉnh, nghe được lời nói của Cốc Thư Tuyết, cô tức giận đến nghiến răng, lại hoàn toàn không cách nào mở miệng, một câu cũng nói không nên lời, đại não không cách nào điều chỉnh động tác của tứ chi, chỉ có thể duy trì một tư thế cố định không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sợ Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook