Chương 70: Sống không bằng chết (Phần 2)
Tân Di Chỉ
24/08/2016
Lục Tử Khanh nhìn về phía Lục Tử Minh: "Em với Trình Mai Tây quen biết
nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua bộ dạng này của cậu ấy, cậu ấy trước kia đã từng bệnh như vậy chưa? Cậu ấy không phải có tiền sử bệnh
di truyền gì không?"
Lục Tử Minh lắc đầu một cái: "Chưa từng xuất hiện qua loại hiện tượng này, cô ấy đều là có nói cái gì thì đã nói, thỉnh thoảng tức giận lại còn động tay đánh người, nhưng giận đến một câu cũng nói không nên lời giống như vậy, còn hiện tượng không nhúc nhích thật đúng là anh chưa từng gặp qua, từ trước đến nay chưa từng xảy ra."
Lục Tử Khanh vội vàng: "Vậy làm sao bây giờ, trước kia không thấy xuất hiện qua hiện tượng này, cha mẹ cậu ấy có thể biết hay không? Bằng không hỏi bọn họ một chút là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hiện tại gọi điện thoại cho bọn họ hỏi chuyện này, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, với lại anh cũng không có cách nào nói cho bọn họ tình huống lúc này của Trình Mai Tây qua điện thoại cho bọn họ biết được!" Lục Tử Minh cũng rất bất đắc dĩ.
"Vậy bây giờ cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể thông báo cho cha mẹ nó tới, thứ nhất bọn họ tới có thể cùng nhau thương lượng, thứ hai bộ dạng này của nó ngộ nhỡ có chuyện gì, bọn họ không ở nơi này, chúng ta cũng không còn biện pháp theo chân bọn họ hỗ trợ." Ông Lục ở một bên chen vào nói.
Ba người họ cảm thấy lời nói của ông Lục có đạo lý, vì vậy nhất trí quyết định cho Lục Tử Minh lập tức gọi điện thoại mời cha mẹ Trình Mai Tây ngày hôm sau sáng sớm ngồi máy bay tới đây cùng nhau mừng lễ năm mới.
Trình Mai Tây nghe bọn họ nói, muốn nói lời gì trong lòng rất rõ ràng, lại hoàn toàn không biết tổ chức ngôn ngữ như thế nào, thân thể lại càng hoàn toàn không thể nhúc nhích, hình như đại não tổ chức ngôn ngữ và bộ phận tứ chi có lẽ đã hoàn toàn mất khống chế rồi, cô nghĩ muốn ngăn cản hành động của bọn họ, lại hoàn toàn không có cách nào.
Lục Tử Minh bấm số điện thoại của ông Trình: "Ba, Mai Tây đã đến nhà, trên đường rất thuận lợi, mới vừa ăn cơm xong, sau khi trở lại chúng con có thương lượng một chút, hai người ở Trùng Khánh mừng lễ năm mới cũng rất cô đơn, cho nên cả nhà chúng con muốn mời cha mẹ đến Thẩm Dương mừng lễ."
"A, Tử Minh, Mai Tây đến rồi à, đến là tốt rồi, tại sao con bé không gọi điện thoại cho chúng ta báo tin bình an, ngày mai chúng ta không tới được, thời gian quá gấp rút, ba và mẹ của con ở Trùng Khánh mừng lễ năm mới được rồi, đồ cũng đều chuẩn bị xong, năm mới chúng ta qua Thẩm Dương làm phiền các con quá." Ông Trình từ chối nhã nhặn.
"Ba, Mai Tây vào lúc này đang bận đâu rồi, cô ấy đang giúp mẹ con chuẩn bị cơm tất niên cho ngày mai. Ba cũng đừng khách sáo, chúng con đã chuẩn bị xong toàn bộ, ba và mẹ cứ tới đây đi, nếu không cả nhà chúng con đều sẽ thất vọng. Ba, con còn có lời nói với ba." Lục Tử Minh nói dối rất lưu loát tựa như đã soạn sẵn bản thảo, nói xong liền đem điện thoại di động đưa cho ông Lục.
"Ông thông gia, mấy năm không gặp, hai người vẫn khỏe chứ? Chúng ta gặp nhau lúc hai đứa nó kết hôn, nay đã lâu không gặp rất nhớ hai người, các người cũng đừng từ chối, ngày mai tới đây cả nhà chúng ta nhiều người cùng nhau mừng lễ năm mới náo nhiệt vui mừng nha, hai chúng ta thừa cơ hội này kéo nhau ra ngoài uống chút rượu."
Thấy khó từ chối nhiệt tình của ông Lục, ông Trình rốt cuộc không còn nói nữa, đồng ý sáng sớm hôm sau ngồi máy bay tới đây, Lục Tử Minh nhận lấy điện thoại nói cho ông Trình, anh sẽ giúp bọn họ đặt vé chuyến bay sáng sớm mai từ Trùng Khánh đến thẳng Thẩm Dương.
Nói chuyện điện thoại xong, biết được ông bà Trình đồng ý ngày hôm sau tới đây, bốn người rốt cuộc yên lòng, nhất trí cho rằng Trình Mai Tây ngồi cứng ngắc trên ghế sa lon như vậy cũng không phải là một biện pháp, Lục Tử Khanh đề nghị trước tiên chuyển Trình Mai Tây vào phòng ngủ. Lục Tử Minh đưa hai tay ra ôm Trình Mai Tây đi lên, Trình Mai Tây thân thể mặc dù không nhúc nhích được, trong nội tâm lại hết sức kháng cự, cô không muốn cho Lục Tử Minh đụng đến mình dù chỉ một đầu ngón tay, bất đắc dĩ bản thân không cách nào giãy giụa, chỉ có thể mặc cho Lục Tử Minh ôm cô.
Lục Tử Minh lắc đầu một cái: "Chưa từng xuất hiện qua loại hiện tượng này, cô ấy đều là có nói cái gì thì đã nói, thỉnh thoảng tức giận lại còn động tay đánh người, nhưng giận đến một câu cũng nói không nên lời giống như vậy, còn hiện tượng không nhúc nhích thật đúng là anh chưa từng gặp qua, từ trước đến nay chưa từng xảy ra."
Lục Tử Khanh vội vàng: "Vậy làm sao bây giờ, trước kia không thấy xuất hiện qua hiện tượng này, cha mẹ cậu ấy có thể biết hay không? Bằng không hỏi bọn họ một chút là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hiện tại gọi điện thoại cho bọn họ hỏi chuyện này, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, với lại anh cũng không có cách nào nói cho bọn họ tình huống lúc này của Trình Mai Tây qua điện thoại cho bọn họ biết được!" Lục Tử Minh cũng rất bất đắc dĩ.
"Vậy bây giờ cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể thông báo cho cha mẹ nó tới, thứ nhất bọn họ tới có thể cùng nhau thương lượng, thứ hai bộ dạng này của nó ngộ nhỡ có chuyện gì, bọn họ không ở nơi này, chúng ta cũng không còn biện pháp theo chân bọn họ hỗ trợ." Ông Lục ở một bên chen vào nói.
Ba người họ cảm thấy lời nói của ông Lục có đạo lý, vì vậy nhất trí quyết định cho Lục Tử Minh lập tức gọi điện thoại mời cha mẹ Trình Mai Tây ngày hôm sau sáng sớm ngồi máy bay tới đây cùng nhau mừng lễ năm mới.
Trình Mai Tây nghe bọn họ nói, muốn nói lời gì trong lòng rất rõ ràng, lại hoàn toàn không biết tổ chức ngôn ngữ như thế nào, thân thể lại càng hoàn toàn không thể nhúc nhích, hình như đại não tổ chức ngôn ngữ và bộ phận tứ chi có lẽ đã hoàn toàn mất khống chế rồi, cô nghĩ muốn ngăn cản hành động của bọn họ, lại hoàn toàn không có cách nào.
Lục Tử Minh bấm số điện thoại của ông Trình: "Ba, Mai Tây đã đến nhà, trên đường rất thuận lợi, mới vừa ăn cơm xong, sau khi trở lại chúng con có thương lượng một chút, hai người ở Trùng Khánh mừng lễ năm mới cũng rất cô đơn, cho nên cả nhà chúng con muốn mời cha mẹ đến Thẩm Dương mừng lễ."
"A, Tử Minh, Mai Tây đến rồi à, đến là tốt rồi, tại sao con bé không gọi điện thoại cho chúng ta báo tin bình an, ngày mai chúng ta không tới được, thời gian quá gấp rút, ba và mẹ của con ở Trùng Khánh mừng lễ năm mới được rồi, đồ cũng đều chuẩn bị xong, năm mới chúng ta qua Thẩm Dương làm phiền các con quá." Ông Trình từ chối nhã nhặn.
"Ba, Mai Tây vào lúc này đang bận đâu rồi, cô ấy đang giúp mẹ con chuẩn bị cơm tất niên cho ngày mai. Ba cũng đừng khách sáo, chúng con đã chuẩn bị xong toàn bộ, ba và mẹ cứ tới đây đi, nếu không cả nhà chúng con đều sẽ thất vọng. Ba, con còn có lời nói với ba." Lục Tử Minh nói dối rất lưu loát tựa như đã soạn sẵn bản thảo, nói xong liền đem điện thoại di động đưa cho ông Lục.
"Ông thông gia, mấy năm không gặp, hai người vẫn khỏe chứ? Chúng ta gặp nhau lúc hai đứa nó kết hôn, nay đã lâu không gặp rất nhớ hai người, các người cũng đừng từ chối, ngày mai tới đây cả nhà chúng ta nhiều người cùng nhau mừng lễ năm mới náo nhiệt vui mừng nha, hai chúng ta thừa cơ hội này kéo nhau ra ngoài uống chút rượu."
Thấy khó từ chối nhiệt tình của ông Lục, ông Trình rốt cuộc không còn nói nữa, đồng ý sáng sớm hôm sau ngồi máy bay tới đây, Lục Tử Minh nhận lấy điện thoại nói cho ông Trình, anh sẽ giúp bọn họ đặt vé chuyến bay sáng sớm mai từ Trùng Khánh đến thẳng Thẩm Dương.
Nói chuyện điện thoại xong, biết được ông bà Trình đồng ý ngày hôm sau tới đây, bốn người rốt cuộc yên lòng, nhất trí cho rằng Trình Mai Tây ngồi cứng ngắc trên ghế sa lon như vậy cũng không phải là một biện pháp, Lục Tử Khanh đề nghị trước tiên chuyển Trình Mai Tây vào phòng ngủ. Lục Tử Minh đưa hai tay ra ôm Trình Mai Tây đi lên, Trình Mai Tây thân thể mặc dù không nhúc nhích được, trong nội tâm lại hết sức kháng cự, cô không muốn cho Lục Tử Minh đụng đến mình dù chỉ một đầu ngón tay, bất đắc dĩ bản thân không cách nào giãy giụa, chỉ có thể mặc cho Lục Tử Minh ôm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.