Chương 67: Gia đình hỗn chiến (Phần 2)
Tân Di Chỉ
24/08/2016
Trình Mai Tây ngược
lại đối mặt bà Lục: "Mẹ, con là con dâu được Lục gia các người cưới hỏi
đàng hoàng, mẹ không chỉ không chủ trì công đạo cho con, thế nhưng mẹ
lại che chở cho tiện nhân này!"
Bà Lục không nhìn Trình Mai Tây: "Con là con dâu được chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, nhưng chính con không giữ được tâm của Tử Minh thì tôi có biện pháp gì, nó hơn ba mươi tuổi rồi, mẹ làm sao mà quản được nó. Mẹ không phải che chở Tiểu Tuyết, là mẹ che chở cháu của mẹ, con cũng thông cảm cho mẹ đã gần bảy mươi tuổi nên trong lòng trông mong cháu trai. Mẹ ba mươi tuổi mới sinh Tử Minh, kể từ khi các con kết hôn mẹ liền trông mong cháu, con cũng chưa cho chúng ta thêm đứa cháu nào, hiện tại thì tốt rồi, không dễ dàng gì có cháu, con hãy nghĩ cho chúng ta đi!"
"Con thương các người, ai thấy đáng thương cho con đây, chúng con mới vừa kết hôn ba tháng thì con đã mang thai một đứa bé, nhưng là lúc đó kinh tế của chúng ta không đủ, nhà cửa đều là mướn, thật sự không có cách nào giữ đứa bé, con cùng Lục Tử Minh thương lượng xong, tạm thời không cần đứa bé mới phá bỏ . Hiện tại mẹ trách con không có cho mẹ thêm cháu, mẹ trách con, con trách ai đây? !" Trình Mai Tây bắt được tay bà Lục lay động.
Bà Lục bỏ tay Trình Mai Tây ra: "Vậy hiện tại các con có xe cũng có phòng, tiền lương cũng cao, vì sao con còn không sinh một đứa bé, còn không phải là sợ có đứa bé ảnh hưởng công việc của con, con thực sự là một người phụ nữ ác tâm, vì sự nghiệp đến đứa bé cũng không cần!"
"Con độc ác vì sự nghiệp không cần đứa bé? Con liều chết làm nên sự nghiệp không phải là vì kiếm tiền cho cái nhà này, con không muốn đứa bé sao? Mùa đông năm ngoái con vốn là mang thai một đứa bé, trở về nhà mừng năm mới, trong nhà ngày ngày khách không ngừng, con lại phải nấu cơm lại rửa chén, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp đứng cả ngày, tháng giêng ngày mồng một về nhà liền sảy thai, đứa bé của con chính là bị các người hại chết!" Trình Mai Tây giận đến lỗ mũi phập phồng.
"Mẹ mang thai Tử Minh lúc còn làm việc ở lâm trường, mỗi ngày làm việc kiếm sống còn phải chăm sóc một nhà già trẻ, trước khi sinh Tử Minh trước vẫn còn làm việc ở đó, Tử Minh chào đời vẫn hoạt bát, chính cô không có bản lãnh gánh nổi đứa bé, còn trách chúng ta hại chết con của cô!" Bà Lục hoàn toàn không để ý tới lời nói Trình Mai Tây.
Trình Mai Tây nhìn người mà trước kia mình kêu là mẹ chồng, cảm giác thật xa lạ: "Mẹ, con sáu năm trời gọi mẹ là mẹ, dù là nuôi mèo nuôi chó, cũng còn có cảm tình, tại sao mẹ đối với vô tình với con như vậy!"
"Không phải là tôi đối với cô vô tình, ai bảo cô không có tiền đồ, tìm vợ không phải là vì sinh người nối dõi sao, cô không sinh được cháu thì tôi biết làm sao, cô có bản lãnh thì sinh cho tôi đứa cháu mập mạp, tôi liền đuổi Cốc Thư Tuyết ra khỏi nhà." Bà Lục không nhúc nhích chút nào.
"Mẹ nó, tôi mua nhân sâm núi Trường Bạch thượng hạng, bà mau hầm cách thủy với một chút cháo gà cho Tiểu Tuyết bồi bổ thân thể." Đang lúc ấy thì ông Lục người chưa tới âm thanh đã đến.
Thấy Trình Mai Tây cùng bà Lục đang giằng co ở trước cửa nhà hàng, ông Lục sửng sốt: "Mai Tây, sao con lại tới đây? Con tới vào lúc nào?"
Trình Mai Tây bỏ qua bà Lục, nhìn về phía ông Lục: "Cha, không phải là cha ngã bệnh sao? Sao lại còn đi ra ngoài mua nhân sâm? Chacon để cho con trở lại xem cha, thì ra là cha không có ngã bệnh à?"
"A, hai ngày trước huyết áp của cha tăng cao, nằm viện hai ngày ổn một chút rồi ra viện, hôm nay đi ra ngoài đi lòng vòng, vừa lúc gặp phải người bán nhân sâm, thuận đường mua một ít về, cha mẹ của con vẫn khỏe đó chứ?" Ông Lục cười ha hả.
"Cha, cha mua nhân sâm là để hầm canh gà cho Cốc Thư Tuyết dùng đúng chứ? Bằng không lấy ra đi con đi hầm cho cô ấy, có được không?" Trình Mai Tây cười hỏi ông Lục.
Ông Lục trên mặt có chút ngượng ngùng, len lén đem nhân sâm bỏ vào trong ngăn kéo cạnh cửa: "Không cần không cần, đề ngày mai mẹ con hầm cách thủy, tất cả mọi người uống bồi bổ thân thể."
Bà Lục không nhìn Trình Mai Tây: "Con là con dâu được chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, nhưng chính con không giữ được tâm của Tử Minh thì tôi có biện pháp gì, nó hơn ba mươi tuổi rồi, mẹ làm sao mà quản được nó. Mẹ không phải che chở Tiểu Tuyết, là mẹ che chở cháu của mẹ, con cũng thông cảm cho mẹ đã gần bảy mươi tuổi nên trong lòng trông mong cháu trai. Mẹ ba mươi tuổi mới sinh Tử Minh, kể từ khi các con kết hôn mẹ liền trông mong cháu, con cũng chưa cho chúng ta thêm đứa cháu nào, hiện tại thì tốt rồi, không dễ dàng gì có cháu, con hãy nghĩ cho chúng ta đi!"
"Con thương các người, ai thấy đáng thương cho con đây, chúng con mới vừa kết hôn ba tháng thì con đã mang thai một đứa bé, nhưng là lúc đó kinh tế của chúng ta không đủ, nhà cửa đều là mướn, thật sự không có cách nào giữ đứa bé, con cùng Lục Tử Minh thương lượng xong, tạm thời không cần đứa bé mới phá bỏ . Hiện tại mẹ trách con không có cho mẹ thêm cháu, mẹ trách con, con trách ai đây? !" Trình Mai Tây bắt được tay bà Lục lay động.
Bà Lục bỏ tay Trình Mai Tây ra: "Vậy hiện tại các con có xe cũng có phòng, tiền lương cũng cao, vì sao con còn không sinh một đứa bé, còn không phải là sợ có đứa bé ảnh hưởng công việc của con, con thực sự là một người phụ nữ ác tâm, vì sự nghiệp đến đứa bé cũng không cần!"
"Con độc ác vì sự nghiệp không cần đứa bé? Con liều chết làm nên sự nghiệp không phải là vì kiếm tiền cho cái nhà này, con không muốn đứa bé sao? Mùa đông năm ngoái con vốn là mang thai một đứa bé, trở về nhà mừng năm mới, trong nhà ngày ngày khách không ngừng, con lại phải nấu cơm lại rửa chén, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp đứng cả ngày, tháng giêng ngày mồng một về nhà liền sảy thai, đứa bé của con chính là bị các người hại chết!" Trình Mai Tây giận đến lỗ mũi phập phồng.
"Mẹ mang thai Tử Minh lúc còn làm việc ở lâm trường, mỗi ngày làm việc kiếm sống còn phải chăm sóc một nhà già trẻ, trước khi sinh Tử Minh trước vẫn còn làm việc ở đó, Tử Minh chào đời vẫn hoạt bát, chính cô không có bản lãnh gánh nổi đứa bé, còn trách chúng ta hại chết con của cô!" Bà Lục hoàn toàn không để ý tới lời nói Trình Mai Tây.
Trình Mai Tây nhìn người mà trước kia mình kêu là mẹ chồng, cảm giác thật xa lạ: "Mẹ, con sáu năm trời gọi mẹ là mẹ, dù là nuôi mèo nuôi chó, cũng còn có cảm tình, tại sao mẹ đối với vô tình với con như vậy!"
"Không phải là tôi đối với cô vô tình, ai bảo cô không có tiền đồ, tìm vợ không phải là vì sinh người nối dõi sao, cô không sinh được cháu thì tôi biết làm sao, cô có bản lãnh thì sinh cho tôi đứa cháu mập mạp, tôi liền đuổi Cốc Thư Tuyết ra khỏi nhà." Bà Lục không nhúc nhích chút nào.
"Mẹ nó, tôi mua nhân sâm núi Trường Bạch thượng hạng, bà mau hầm cách thủy với một chút cháo gà cho Tiểu Tuyết bồi bổ thân thể." Đang lúc ấy thì ông Lục người chưa tới âm thanh đã đến.
Thấy Trình Mai Tây cùng bà Lục đang giằng co ở trước cửa nhà hàng, ông Lục sửng sốt: "Mai Tây, sao con lại tới đây? Con tới vào lúc nào?"
Trình Mai Tây bỏ qua bà Lục, nhìn về phía ông Lục: "Cha, không phải là cha ngã bệnh sao? Sao lại còn đi ra ngoài mua nhân sâm? Chacon để cho con trở lại xem cha, thì ra là cha không có ngã bệnh à?"
"A, hai ngày trước huyết áp của cha tăng cao, nằm viện hai ngày ổn một chút rồi ra viện, hôm nay đi ra ngoài đi lòng vòng, vừa lúc gặp phải người bán nhân sâm, thuận đường mua một ít về, cha mẹ của con vẫn khỏe đó chứ?" Ông Lục cười ha hả.
"Cha, cha mua nhân sâm là để hầm canh gà cho Cốc Thư Tuyết dùng đúng chứ? Bằng không lấy ra đi con đi hầm cho cô ấy, có được không?" Trình Mai Tây cười hỏi ông Lục.
Ông Lục trên mặt có chút ngượng ngùng, len lén đem nhân sâm bỏ vào trong ngăn kéo cạnh cửa: "Không cần không cần, đề ngày mai mẹ con hầm cách thủy, tất cả mọi người uống bồi bổ thân thể."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.