Chương 107: Tu hú chiếm tổ chim khách (Phần 3)
Tân Di Chỉ
19/09/2016
Xem theo ý nghĩa
trên, Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh mới là trời sinh một đôi, mà Trình
Mai Tây, bất quá cũng chỉ là sự mở đầu cuộc sống của Lục Tử Minh, là anh đã từng sai lầm khoảng thời gian ấy, cô muốn đoạt lấy và thay thế Trình Mai Tây, nhất định là lý lẽ chính đáng, là cứu rỗi Lục Tử Minh, vì vậy
cô không chỉ không hề áy náy với Trình Mai Tây, ngược lại cho là Trình
Mai Tây mới là chướng ngại vật cản trở cô và Lục Tử Minh lấy được hạnh
phúc.
Mà từ trong tay Trình Mai tây đoạt được một thời gian, Cốc Thư Tuyết trở thành niềm hạnh phúc, khoảnh khắc khi bước vào cửa, Cốc Thư Tuyết hoàn toàn mang tâm tình trở lại.
Vừa vào nhà, mong đợi đã lâu Cốc Thư Tuyết xoay người ôm lấy Lục Tử Minh, chủ động hôn lên môi Lục Tử Minh, Lục Tử Minh có chút không ngờ: "Không phải nói mang thai nhu cầu sẽ giảm bớt sao? Em làm sao vậy…hả?"
"Em có chút không kìm chế được, cơ thể chính là nguyên nhân, cảm giác trong lòng cũng sẽ không biến mất!" Nói xong Cốc Thư Tuyết tay ôm Lục Tử Minh, thân trên dí sát vào ngực Lục Tử Minh.
Cơ thể Lục Tử Minh cũng nhanh chóng phản ứng, nhưng có chút lực bất tòng tâm: "Anh quá mệt mỏi, sợ không thỏa mãn được em!"
"Hôm nay để em chăm sóc cho anh, anh nên thả lỏng một chút, em nhất định khiến anh vui vẻ vô cùng." Cốc Thư Tuyết nói lời khiến Lục Tử Minh nhất thời hào hứng tràn trề.
Hai người vừa ôm vừa di chuyển, lúc đi tới cửa phòng khách Lục Tử Minh dừng bước, Cốc Thư Tuyết chủ động kéo Lục Tử Minh đến cửa phòng ngủ, Lục Tử Minh không chút chần chờ liền mở cửa, cùng Cốc Thư Tuyết ngã xuống trên giường lớn thơm tho êm ái .
Lục Tử Minh đang muốn xoay người, Cốc Thư Tuyết nắm lấy Lục Tử Minh, ôm lấy Lục Tử Minh đẩy ngã trên giường: "Chồng à, không phải đã nói rồi sao? Hôm nay anh mệt mỏi, để em chăm sóc cho anh."
Lục Tử Minh hơi xấu hổ mỉm cười, cả người buông lỏng mà nằm ở trên giường, Cốc Thư Tuyết cởi nút áo Lục Tử Minh ra, dùng đầu lưỡi khẽ liếm lồng ngực rắn chắc của anh, dùng bờ môi mềm mại lướt nhẹ lần lượt trên ngực Lục Tử Minh rồi tới thắt lưng, giữa đùi thì để lại dấu vết.
Loại này trước nay chưa từng thể nghiệm làm cho anh cảm giác rất mới mẻ, nhưng lúc đến vùng cấm địa, thân thể Lục Tử Minh đang mong đợi kích thích mãnh liệt nhất, Cốc Thư Tuyết chỉ hôn bên cạnh chứ không đụng tới nó.
Lục Tử Minh gương mặt đỏ bừng, đang cấp bách hết sức kìm nén, đột nhiên, Cốc Thư Tuyết dùng miệng anh đào của cô hoàn toàn bao trọn phần cứng rắn của Lục Tử Minh, Lục Tử Minh kêu gào, hạnh phúc không thể tả được bao lấy.
Tóc dài của Cốc Thư Tuyết lất phất theo động tác phập phồng ở trên người Lục Tử Minh, Lục Tử Minh ức chế không được kích động không ngừng kêu hừ hừ, cho đến đột nhiên la to một tiếng "A", Cốc Thư Tuyết dừng lại động tác, một tiếng"Ực" nuốt xuống tinh hoa Lục Tử Minh.
Sau đó, Cốc Thư Tuyết toàn thân rã rời ngủ gục ở trong ngực Lục Tử Minh, dùng môi kiều diễm ướt át khẽ hôn Lục Tử Minh, đang trạng thái mê say Lục Tử Minh đưa tay vuốt tóc mềm dính vào trên mặt Cốc Thư Tuyết: "Em nuốt mất?"
Cốc Thư Tuyết dùng ánh mắt mờ mịch nhìn Lục Tử Minh, Lục Tử Minh ôm Cốc Thư Tuyết vào trong ngực, nếu như trước, Trình Mai Tây và Cốc Thư Tuyết vẫn là cân sức ngang tài mỗi người mỗi vẻ, thì lần này một cách tinh quái cô gái này hoàn toàn đã chiếm được trái tim Lục Tử Minh.
Giờ khắc này, Trình Mai Tây cho dù ở vị trí phía trên cao nhìn xuống hai người, bất quá cũng chỉ là một cảnh nền không có tác dụng, ở thời khắc như vậy, tất cả ảnh cưới vui mừng, đều trở thành một loại tồn tại buồn cười, ban đầu dùng cái này làm nhân chứng hạnh phúc, sau này cũng chẳng qua khiến nó nhân chứng phản bội.
Mà từ trong tay Trình Mai tây đoạt được một thời gian, Cốc Thư Tuyết trở thành niềm hạnh phúc, khoảnh khắc khi bước vào cửa, Cốc Thư Tuyết hoàn toàn mang tâm tình trở lại.
Vừa vào nhà, mong đợi đã lâu Cốc Thư Tuyết xoay người ôm lấy Lục Tử Minh, chủ động hôn lên môi Lục Tử Minh, Lục Tử Minh có chút không ngờ: "Không phải nói mang thai nhu cầu sẽ giảm bớt sao? Em làm sao vậy…hả?"
"Em có chút không kìm chế được, cơ thể chính là nguyên nhân, cảm giác trong lòng cũng sẽ không biến mất!" Nói xong Cốc Thư Tuyết tay ôm Lục Tử Minh, thân trên dí sát vào ngực Lục Tử Minh.
Cơ thể Lục Tử Minh cũng nhanh chóng phản ứng, nhưng có chút lực bất tòng tâm: "Anh quá mệt mỏi, sợ không thỏa mãn được em!"
"Hôm nay để em chăm sóc cho anh, anh nên thả lỏng một chút, em nhất định khiến anh vui vẻ vô cùng." Cốc Thư Tuyết nói lời khiến Lục Tử Minh nhất thời hào hứng tràn trề.
Hai người vừa ôm vừa di chuyển, lúc đi tới cửa phòng khách Lục Tử Minh dừng bước, Cốc Thư Tuyết chủ động kéo Lục Tử Minh đến cửa phòng ngủ, Lục Tử Minh không chút chần chờ liền mở cửa, cùng Cốc Thư Tuyết ngã xuống trên giường lớn thơm tho êm ái .
Lục Tử Minh đang muốn xoay người, Cốc Thư Tuyết nắm lấy Lục Tử Minh, ôm lấy Lục Tử Minh đẩy ngã trên giường: "Chồng à, không phải đã nói rồi sao? Hôm nay anh mệt mỏi, để em chăm sóc cho anh."
Lục Tử Minh hơi xấu hổ mỉm cười, cả người buông lỏng mà nằm ở trên giường, Cốc Thư Tuyết cởi nút áo Lục Tử Minh ra, dùng đầu lưỡi khẽ liếm lồng ngực rắn chắc của anh, dùng bờ môi mềm mại lướt nhẹ lần lượt trên ngực Lục Tử Minh rồi tới thắt lưng, giữa đùi thì để lại dấu vết.
Loại này trước nay chưa từng thể nghiệm làm cho anh cảm giác rất mới mẻ, nhưng lúc đến vùng cấm địa, thân thể Lục Tử Minh đang mong đợi kích thích mãnh liệt nhất, Cốc Thư Tuyết chỉ hôn bên cạnh chứ không đụng tới nó.
Lục Tử Minh gương mặt đỏ bừng, đang cấp bách hết sức kìm nén, đột nhiên, Cốc Thư Tuyết dùng miệng anh đào của cô hoàn toàn bao trọn phần cứng rắn của Lục Tử Minh, Lục Tử Minh kêu gào, hạnh phúc không thể tả được bao lấy.
Tóc dài của Cốc Thư Tuyết lất phất theo động tác phập phồng ở trên người Lục Tử Minh, Lục Tử Minh ức chế không được kích động không ngừng kêu hừ hừ, cho đến đột nhiên la to một tiếng "A", Cốc Thư Tuyết dừng lại động tác, một tiếng"Ực" nuốt xuống tinh hoa Lục Tử Minh.
Sau đó, Cốc Thư Tuyết toàn thân rã rời ngủ gục ở trong ngực Lục Tử Minh, dùng môi kiều diễm ướt át khẽ hôn Lục Tử Minh, đang trạng thái mê say Lục Tử Minh đưa tay vuốt tóc mềm dính vào trên mặt Cốc Thư Tuyết: "Em nuốt mất?"
Cốc Thư Tuyết dùng ánh mắt mờ mịch nhìn Lục Tử Minh, Lục Tử Minh ôm Cốc Thư Tuyết vào trong ngực, nếu như trước, Trình Mai Tây và Cốc Thư Tuyết vẫn là cân sức ngang tài mỗi người mỗi vẻ, thì lần này một cách tinh quái cô gái này hoàn toàn đã chiếm được trái tim Lục Tử Minh.
Giờ khắc này, Trình Mai Tây cho dù ở vị trí phía trên cao nhìn xuống hai người, bất quá cũng chỉ là một cảnh nền không có tác dụng, ở thời khắc như vậy, tất cả ảnh cưới vui mừng, đều trở thành một loại tồn tại buồn cười, ban đầu dùng cái này làm nhân chứng hạnh phúc, sau này cũng chẳng qua khiến nó nhân chứng phản bội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.