Số Phận Nghiệt Ngã

Chương 2: Lê Thiên Lam

Selena Huỳnh

13/11/2016

"Ai cũng có một vai diễn cho bộ phim thanh xuân của mình. Tôi cũng có một vai cho bộ phim thuở thiếu thời này nhưng nhân vật của tôi lại có một thanh xuân đầy nước mắt." (*)

(*): Đầu mỗi chương sẽ có một vài câu dẫn. Mọi người cứ hiểu đây là những câu nói của Thiên Lam nhiều năm về sau (khi cô đang kể lại câu chuyện này), cũng có thể hiểu đây là lời trích dẫn của tác giả. ^^

Mùa xuân lại về trên thành phố phồn hoa náo nhiệt, mọi người, ai ai cũng tất bật chuẩn bị cho mùa xuân nhỏ của gia đình mình. Một năm mới lại đến, niềm vui trở về trên khuôn mặt nhuốm đầy bụi thời gian của cư dân thành phố này, chúng là sự bù đắp cho một năm với bộn bề cuộc sống.

Gió xuân mơn man thổi, đem cái giá lạnh của mùa đông xua đi, không khí trong lành mát mẻ hơn nhiều.

Trong niềm vui hân hoan chào đón năm mới, tạm biệt năm cũ, ở một nơi xa vùng ngoại ô thành phố có lẽ vẫn còn có những con người bị bỏ quên. Khu ngoại ô này là nơi mọi người ít lưu tới nhất, không khí ở đây trong lành hơn trung tâm thành phố nhiều, đa phần chỉ có những người lớn tuổi, giàu có muốn hưởng thụ cuộc sống cuối đời mới đến đây xây nhà, còn lại chỉ có một cô nhi viện lâu đời cùng vài căn biệt thự cổ kính. Nơi đây khác xa hoàn toàn chốn đô thị náo nhiệt ngoài kia.

Không khác những người dân trong thành phố, những người sống ở khu ngoại ô này cũng đang chuẩn bị đón tết dù cái tết có hơi tẻ nhạt một chút. Nơi náo nhiệt hơn hẳn ở đây chỉ có mỗi cô nhi viện "Bình An", hầu như năm nào họ cũng tổ chức mừng năm mới cho lũ trẻ bất hạnh ở đây.

Cô nhi viện Bình An cũng có thể xem như đã bị "người đời bỏ quên", nhà tài trợ cho cô nhi viện cũng ít ổi đến đáng thương. Đây cũng được xem như là cô nhi viện lâu đời nhất của thành phố, năm xưa, khi mới hình thành cũng là một cô nhi viện rất nổi tiếng, trẻ em mồ côi cha mẹ, bị bỏ rơi,... đều được mang về, các mẹ ở đây cũng rất yêu thương chúng, chăm sóc, nuôi nấng, tạo cho chúng một "ngôi nhà" thật sự. Nhưng thời kỳ đó giờ đã không còn, vết tích một cô nhi viện Bình An giờ đã không còn là gì trong tâm trí người đời, từ khi cô nhi viện bị di dời ra ngoại ô, vô số cô nhi viện khang trang khác mọc lên thì nơi này bắt đầu "lụi tàn" trong mắt cư dân đô thị.

Mấy năm gần đây, cô nhi viện cũng lâm vào tình trạng rất khó khăn, những ngày lễ tết cũng chẳng có nhà tài trợ nào đến trao quà cho lũ trẻ. Khu nhà ăn phía đông cũng đã cũ nát nhưng không một nhà đầu tư nào chịu bỏ tiền ra xây lại. Có một thời gian cô nhi viện có ý định đóng cửa nhưng nghĩ đến số phận những đứa trẻ mồ côi đáng thương đang ở đây nên mới thôi ý nghĩ ấy.

"Mấy con! Đừng chơi nữa, tới giờ cơm rồi đấy, vào ăn thôi nào!"

"Má năm" người xem như tận tụy nhất vì cô nhi viện bước đến gọi lũ trẻ đang chơi rất vui vẻ ở trước sân.

Đám trẻ này chỉ cần nghe đến từ "ăn" thôi thì ngay lập tức mắt sẽ sáng như bắt được vàng, chẳng cần nài nỉ gì chúng cũng sẽ tự chạy vào nhà ăn với "vận tốc ánh sáng". Các mẹ ở đây cũng không phải tốn công năn nỉ hết đứa này lại đến đứa khác.



Lũ trẻ đã chạy đi hết. "Má năm" mỉm cười chuẩn bị rời đi thì hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một cô bé dáng dấp nhỏ nhắn đang ngồi thu lu trên cây.

"Thiên Lam! Con đang làm gì trên đó vậy? Nguy hiểm lắm, xuống đây đi!"

Phải! Đó chính là Lê Thiên Lam (tất cả trẻ mồ côi ở cô nhi viện đều lấy họ Lê) đứa bé nghịch ngợm nhất cô nhi viện và cũng có số phận từ khi sinh ra bi ai nhất trong tất cả.

Thiên Lam mở đôi mắt tròn xoe, tinh ranh nhìn "Má năm", hơi le le lưỡi nhưng vẫn không có ý định xuống. Cô bé đung đưa hai chân nhỏ nhắn đang buông thỏng trên cây như có ý trêu đùa.

"Thiên Lam, đừng đùa nữa, các bạn đã vào ăn hết rồi kìa, con không sợ bị ăn mất phần cơm à?" Má năm từ tốn nói.

"Con không sợ! Đám "heo con" đó từ khi mới sinh đã ham ăn, nghe tới ăn là chạy biến, có con là ngoan nhất, con không sợ mất cơm."

Thiên Lam bập bẹ nói.

So với những đứa trẻ ở đây thì cô cũng được coi như là em út, dù tính khí cô chẳng khác gì đàn chị.

Má năm đứng phía dưới cũng phải bật cười vì câu nói hơi khó nghe của Thiên Lam. Các mẹ ở cô nhi viện cũng quý cô về điều này, từ trước đến nay cô chưa bao giờ giận hờn hay ai hay khóc thét lên như những đứa trẻ cùng tuổi khác. Má năm là người trông nôm cô từ khi mới được nhận về cũng chưa từng thấy Thiên Lam rơi một giọt nước mắt nào, trên môi cô luôn luôn thường trực một nụ cười rạng rỡ khiến ai ai ở đây cũng khâm phục cô.

Thiên Lam đến đây cũng được hơn hai năm, giờ cô đã gần ba tuổi, trong suốt quãng thời gian tưởng chừng ngắn ngủi này đã xảy ra rất nhiều chuyện với cô bé. Người lớn trong cô nhi viện đều tội nghiệp cho hoàn cảnh của cô, ai cũng đặt cho mình một câu hỏi: "Thiên Lam chỉ mới chào đời được chưa bao lâu mà bao biến cố đã ập đến với cô, vậy tương lai sẽ ra sao đây?" Cô còn rất nhỏ nên khi nhìn thấy ánh mắt thương cảm của người lớn, cô không hiểu, chỉ nhe hàm răng trắng toát, nở một nụ cười với mọi người.

Hai năm trước, cũng chính là năm Thiên Lam cất tiếng khóc đầu tiên, cô đã bị ai đó mang bỏ ở bụi cỏ trước cổng bệnh viện, những người trong cô nhi viện đều nghĩ là do ba mẹ cô vì hoàn cảnh nào đó mà bỏ cô lại. Cũng may, một y tá trong bệnh viện tình cờ nhìn thấy cô nếu không có lẽ giờ cô chẳng được sống vui vẻ như vậy. Sau đó, nhân viên trong bệnh viện cũng đã thông báo khắp nơi nhưng rất lâu vẫn không có người nào đến nhận cô. Bất đắt dĩ, họ phải mang cô đến cô nhi viện Bình An. Cuộc sống của Thiên Lam bắt đầu với một môi trường mới.



Tưởng như cô sẽ được hưởng cuộc sống như bao đứa trẻ khác trong cô nhi viện, không lo nghĩ gì nhiều. Nhưng... mấy tháng sau, một cặp vợ chồng bị vô sinh đến nhận nuôi cô. Được một thời gian, cuộc sống của cô cũng xem như ấm no thì gia đình ấy lại xảy ra biến cố, người chồng chết vì tai nạn giao thông, người vợ ngoại tình, ôm hết tài sản của người chồng quá cố về mình, đưa Thiên Lam trả về cô nhi viện và chạy theo người đàn ông khác. Thiên Lam lại trở về "ngôi nhà" của mình.

Chưa dừng lại ở đó, khi cô tròn một tuổi, một cặp vợ chồng giàu có khác cũng đến nhận nuôi cô, các mẹ ở đây cứ nghĩ lần này về với gia đình giàu sang ấy cô sẽ được hạnh phúc. Ai ngờ... người tính không bằng trời tính, được hơn ba tháng, "mẹ nuôi" cô mang thai, trong niềm vui sướng của gia đình họ, Thiên Lam trở thành kẻ thừa thải. Được thêm hai tháng nữa, cặp vợ chồng ấy mang trả Thiên Lam về cô nhi viện với lý do tàn nhẫn: nhìn cô rất đáng ghét, không chịu nghe lời gì cả với lại, gia đình bọn họ không cần cô con nuôi này nữa. Cô trở về "ngôi nhà" của mình lần nữa với những vết bầm tím trên người...

Con tàu cô đi từ khi khởi hành đã gặp bao giông tố, rồi mai sao, điều gì đang chờ cô?

Má năm trầm mặc nhớ lại những chuyện đã xảy ra với Thiên Lam, cô chỉ mới gần ba tuổi mà đã bị bỏ rơi đến ba lần, so với những đứa trẻ khác cô bất hạnh hơn nhiều.

"Má năm! Má bị sao vậy? Má giận con hả?"

Thiên Lam chớp chớp mắt nhìn Má năm với vẻ thắc mắc và có lỗi.

"À không... Con mau xuống đây đi! Theo má vào ăn cơm, để đói không tốt chút nào đâu, sau này con sẽ xấu xí như bà dì ghẻ trong truyện cho coi."

Nghe đến mình sẽ xấu xí nếu không ăn cơm, Thiên Lam hoảng sợ, lập tức nhảy xuống đất, cô không muốn mình xấu xí độc ác như mụ phù thủy trong truyện cổ tích đâu, cô muốn mình luôn xinh đẹp.

"Vậy con phải đi mau thôi!" Cô nói rồi một mạch chạy vào nhà ăn.

Má năm nhìn theo bóng dáng cô bé tinh nghịch này mà mỉm cười.

"Cầu mong cho con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ đến cuối đời, Thiên Lam."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Số Phận Nghiệt Ngã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook