Chương 3: Tôi sẽ bảo vệ cậu
Selena Huỳnh
14/11/2016
"Không gặp không yêu
Không yêu không đau...
Tất cả cũng chỉ vì một sự khởi đầu gọi là 'gặp gỡ.' "
Mùa xuân đã về trên muôn nơi, tô đậm thêm cho vẻ đẹp của vạn vật. Những chú chim non như được thay áo mới, vui đùa, bay nhảy hót líu lo.
Không khí Tết cũng đã bao trùm lên khắp cô nhi viện Bình An, những đứa trẻ ở đây vô cùng hào hứng để đón một năm mới.
Ngay từ trước hôm 30 Tết, các mẹ đã chuẩn bị rất tươm tất, cũng như trang hoàng lại cô nhi viện. Nhưng nói "trang hoàng" cho oai chứ thật ra cũng chỉ là sơn lại các bức tường đã đóng rêu xanh, dọn dẹp cây cỏ xung quanh... cho thêm không khí năm mới, chứ thật sự thì những thứ ở đây vẫn rất cũ kĩ.
Má Năm cùng mọi người thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ cho lũ trẻ. Chúng đều là những đứa trẻ bất hạnh, từ khi sinh ra vận mệnh đã an bài cho chúng phải trở thành những đứa trẻ mồ côi, không được nhận tình cảm, sự yêu thương từ chính những người thân của mình. Mọi người trong cô nhi viện đều mong muốn có thể là những người cha, những người mẹ thực thụ, cho tất cả những trẻ em mồ côi ở đây một mái ấm, được yêu thương, che chở, bù đắp những thiếu xót cho tuổi thơ của chúng; dù chỉ là một phần nhỏ nhoi.
Má Năm tuổi cũng đã cao nhưng nhiệt huyết và tình thương với lũ trẻ không hề phai nhạt. Bà đã trải qua hơn sáu mươi mấy năm cuộc đời, chứng kiến biết bao đổi thay của cái xã hội tàn nhẫn này, bà ý thức hơn ai hết, những đứa trẻ trong tất cả cô nhi viện nói chung và cô nhi viện Bình An nói riêng cần có một mái nhà, một tuổi thơ hạnh phúc, để hồi ức của chúng còn thứ để mà lưu giữ, để lại ký ức đẹp cho chúng.
Bà chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa "ngôi nhà" này, nơi đã theo bà suốt nửa đời người, dù không sinh ra ở đây nhưng nếu được ra đi tại đây thì bà cũng mãn nguyện. Ước nguyện lớn nhất đời Má Năm là mang đến hạnh phúc và mái ấm cho những trẻ em bất hạnh. Không còn gì hơn...
Nụ cười hiền hòa hiện lên trên khuôn mặt bà, những nếp nhăn hằn theo năm tháng cũng hiện rõ. Dạo này sức khỏe của bà cũng không còn được tốt lắm, điều bà vẫn luôn lo lắng là đây, bà không muốn phải rời xa thế gian quá sớm đâu, nguyện vọng của bà vẫn chưa hoàn toàn thực hiện xong mà.
Má Năm trầm mặc rời đi.
Không ai để ý... Phía sau cô nhi viện là một dòng sông nhỏ nhưng rất dài, phía trên là một cây cầu nhỏ bắt qua, đứng trên đấy có thể nhìn thấy con sông chảy dài, rất dài, không biết được điểm tận cùng của nó là ở đâu, tưởng chừng như nó có thể chạy thẳng tới chân trời. Xung quanh là rừng cây, không rậm rạp nhưng đủ bóng mát. Đây là nơi vô cùng lý tưởng để ngủ trưa.
Từ sáng sớm, Thiên Lam đã lén trốn ra đây nghịch nước. Phải công nhận một điều, cô thật sự rất thích nước, chỉ cần thấy một vũng nước nhỏ thôi cô cũng phải chạm vào bằng được. Soi mình dưới làn nước trong vắt, Thiên Lam le lưỡi cười sảng khoái rồi tiếp tục nghịch.
Chán rồi, cô lại nổi hứng trèo cây phá tổ chim. Nói về khả năng leo cây thì Thiên Lam là nhất, cô được trời phú cho tài năng leo cây xuất sắc, lũ trẻ trong cô nhi viện đứa nào cũng trố mắt khâm phục Thiên Lam.
Rất rất rất nhiều năm về sau, khi tụ tập cùng bạn bè trong quán cafe, được hỏi về những kỷ niệm thời thơ ấu, cô đã trả lời ngắn gọn bằng hai chữ "siêu quậy". Trong đám bạn đó có thể nói, tuổi thơ của cô là "tuổi thơ dữ dội" nhất.
* * *
"Này 'Anh Anh Đại tiểu thư' quay mặt qua đây cho tụi này coi nào!"
Lũ trẻ trong cô nhi viện cao hứng vây quanh một cậu bé dáng người nhỏ nhắn đang cúi thấp đầu không dám động đậy.
Vì được trải nghiệm những thứ mộc mạc, gắn liền với đồng quê nên lũ trẻ ở đây cũng hành xử không hề giống với lũ trẻ trong thành phố, có phần bình dị nhưng cũng có phần tinh ranh của trẻ em vùng ngoại ô, nông thôn.
Cậu bé kia trông có vẻ rất sợ hãi, đứng giữa một đám trẻ con đang hùng hổ ăn hiếp mình, cậu ta sợ đến run cầm cập, đầu cúi xuống đến không còn gì để cúi thêm nữa, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau đang run lên đáng sợ.
"Mấy đứa coi kìa! Nó đám không coi lời của chị mày ra gì đó!"
Thu Uyên - đứa trẻ lớn tuổi nhất trong cô nhi viện, được lũ trẻ phong làm đàn chị. Ngoài việc lớn tuổi nhất ra còn là đứa bé béo mập nhất trong đám, dáng đi cũng trông rất nặng nề.
Đám trẻ xung quanh cũng hùa theo, la hét dữ dội. Một vài đứa còn mạnh bạo nhéo nhéo má cậu nhóc hay giật tóc cậu ta.
Cậu bé kia vẫn không có phản ứng gì, đứng chôn chân tại chỗ, cắn chặt răng không phản bác lời nào.
"Nè, "tiểu thư khuê cát", mềm yếu tới nỗi không mở miệng được hả?! Tụi bây xem, tao mà nói thêm mấy câu nữa chắc nó tè ra quần luôn quá!"
Đám trẻ cười rộ lên trước câu nói của Thu Uyên.
"Tao nói cho mày biết nha! Khôn hồn thì ngẩn mặt lên cho chị mày xem nếu không đừng có hòng sống yên ổn!"
"Phải đó! Nhanh đi!" Những đứa trẻ khác cũng hùa theo.
Thấp thoáng dưới khuôn mặt đang cúi gầm, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi. Những đứa trẻ xung quanh cũng đã nhìn thấy, chúng có phần ngỡ ngàng nhưng vẫn không có ý định ngừng lại. Cậu bé không ngẩn mặt, chỉ biết đứng đó khóc nức nở.
Thu Uyên mặt biến sắc, đứng đơ ra một hồi rồi dùng sức đẩy bả vai nhỏ bé của cậu nhóc một cái. Bản thân đã yếu ớt, cộng với lực đẩy của Uyên không nhỏ, cậu nhóc kia ngã phịch xuống đất, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Đúng là con gái! Mới đụng cái thôi đã khóc!"
"Phải đó, lêu lêu mắc cỡ!"
Cậu bé càng khóc lớn hơn trước những lời trêu chọc của lũ trẻ. Đây gọi là "ma cũ ăn hiếp ma mới."
Nhiều năm về sau, khi tụ tập về thăm cô nhi viện, ngồi với nhau ôn lại những chuyện xưa đã qua, ai cũng cười nghiêng ngã khi nhắc đến chuyện này, những người từng tham gia sự việc năm ấy cũng phải khẳng định rằng, lúc ấy họ chẳng hề có ác ý, chỉ muốn chọc cậu bé đó cho vui thôi. Với độ tuổi đó của họ thì đây cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
"Cái gì vậy hả?! Mới bước vô đã ồn ào chết rồi!"
Giọng nói oang oang của Thiên Lam vang lên đằng sau.
Đám trẻ quay đầu lại, tròn mắt kinh ngạc. Thiên Lam quần áo xốc xếch, một chân mang dép một chân không, đang uể oải xoa xoa mái đầu rối như ổ rơm của mình. Đối với chúng, hình ảnh này đã quá quen thuộc nhưng nhất thời vẫn rất ngạc nhiên.
Thiên Lam ngoáp một cái rồi chớp chớp mắt nhìn đám trẻ trước mặt, cô hơi nghiêng đầu nhìn xuống cậu bé đang nước mắt lưng tròng kia. Khỏi cần phải nghĩ cô cũng biết là đám trẻ kia đang bắt nạt cậu bé mới đến này. "Ma cũ ăn hiếp ma mới" cô đã thấy khá nhiều lần rồi, có khi thấy hứng thú cô cũng tham gia bắt nạt lũ trẻ mới đến một chút.
Cậu bé kia thấy Thiên Lam có hơi ngẩn đầu nhưng nước mắt vẫn tuôn như suối.
"Mày tính xen vào chuyện của tụi tao nữa à?" Thu Uyên có phần khá e dè Thiên Lam, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều.
Thiên Lam không quan tâm lắm, ngửa cổ lên trời ngoáp một cái nữa.
"Tôi nói nhá! Các người ăn no rảnh mỡ đi ăn hiếp người ta hoài thế! Làm gì cũng phải chừa đường sống cho người khác chứ!" Thiên Lam cao giọng.
Thu Uyên bĩu môi: "Thế thì sao? Tụi tao thích ức hiếp đó, mày làm gì được nào!" Vừa nói Thu Uyên vừa đá đá vào chân cậu nhóc như khiêu khích Thiên Lam.
Những đứa trẻ kia cũng vì thế hùa theo, không để ý tới Thiên Lam.
"Nè! Nè! Đi ra! Đi ra!" Thiên Lam bực bội xông vào, đẩy mấy đứa trẻ đang vây quanh cậu bé ra rồi đứng chắn trước cậu ta,
Trừng mắt với đám trẻ kia, Thiên Lam nhìn xuống cậu bé đang khóc nức nở nhưng vẫn cố gắng ngẩn mặt nhìn cô. Khoảng khắc ấy... cả đời cô cũng không thể quên được, nó vừa chất chứa sự bi thương, van nài và cả sự tinh khôi của những đứa trẻ thời đó, ánh mắt trong veo nhưng hồ nước, phản chiếu hình ảnh cô rất rõ ràng.
Đến rất lâu sau, cô vẫn ghi nhớ hình ảnh đôi mắt thuần khiết ấy, nó làm cô xóa tan đi những buồn phiền cũng như làm cô rung động hẳn nhưng cho dù có hình dung ra sao, ánh mắt đó chỉ còn xuất hiện mơ hồ trong những giấc mơ hàng đêm, nó đã trở thành quá khứ. đôi mắt đó bao năm cô vẫn kiếm tìm, đi rất nhiều nơi, tiếp xúc với rất nhiều người, đặc biệt còn đến thăm vô số cô nhi viện nhưng ánh mắt đó mãi mãi chỉ là hồi ức, chìm sâu dưới lòng nước...
Thiên Lam đứng lặng vài giây, cô chưa bao giờ nhìn thấy đứa con trai nào lại có đôi mắt đẹp đến như vậy, trong sáng và rất tinh khiết như hai giọt nước.
Thiên Lam chợt mỉm cười, nhiều năm sau, cô cũng không biết lúc ấy bản thân nở nụ cười vì điều gì, chỉ biết khi nhớ lại trái tim lại rực sáng một màu.
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Những đứa trẻ đứng quanh mở to miệng nhìn Thiên Lam, từ trước đến nay, nếu cô không tham dự vào việc bắt nạt mấy đứa bé mới đến thì cũng chỉ ngồi bên ngoài xem trò vui, không hề muốn ra tay bảo vệ đứa bé nào. Vậy mà... hôm nay...
Cậu bé cũng ngạc nhiên không kém, đưa tay lau nước mắt chớp mắt nhìn cô như không ngờ.
"Còn không mau cút đi! Muốn tôi gọi Má Năm à?" Thiên Lam hất cằm, chống nạnh nhìn nhìn lũ trẻ đang ngơ ngác xung quanh.
Thu Uyên cũng nhanh chóng phản bác: "Mày dám!"
"Má..." Cô còn chưa gọi hết câu đã bị Thu Uyên chặn lại: "Hê! Thôi được, tụi tao tạm tha cho nó nhưng cứ chờ đó! Đồ con gái!"
Nói xong Thu Uyên cùng lũ trẻ kia rời đi, chúng không muốn gây sự với Thiên Lam chút nào, huống hồ cô không chần chừ gọi ngay Má Năm đến. Bọn chúng quậy thật, không sợ trời, không sợ đất thật nhưng lại rất e ngại Má Năm.
Lũ trẻ đi hết rồi, Thiên Lam mới quay lại cúi đầu nhìn cậu bé kia. Ý thức được Thiên Lam đã giúp mình, cậu nhóc từ từ đứng dậy, đưa tay lau sạch nước mắt trên hai gò má.
"Cảm... cảm ơn..." Cậu nhóc dè dặc nói, giọng nói cũng rất trong trẻo.
Thiên Lam nhìn cậu bé một lượt, cậu ta trông lùn hơn cô, dáng dấp cũng ốm yếu hơn cô chỉ có... làn da cậu ta trắng hơn cô nhiều.
"Khỏi cần! Cậu tên gì hả?"
"Ưm... tôi tên... tên là... Minh... Minh... Anh."
Không yêu không đau...
Tất cả cũng chỉ vì một sự khởi đầu gọi là 'gặp gỡ.' "
Mùa xuân đã về trên muôn nơi, tô đậm thêm cho vẻ đẹp của vạn vật. Những chú chim non như được thay áo mới, vui đùa, bay nhảy hót líu lo.
Không khí Tết cũng đã bao trùm lên khắp cô nhi viện Bình An, những đứa trẻ ở đây vô cùng hào hứng để đón một năm mới.
Ngay từ trước hôm 30 Tết, các mẹ đã chuẩn bị rất tươm tất, cũng như trang hoàng lại cô nhi viện. Nhưng nói "trang hoàng" cho oai chứ thật ra cũng chỉ là sơn lại các bức tường đã đóng rêu xanh, dọn dẹp cây cỏ xung quanh... cho thêm không khí năm mới, chứ thật sự thì những thứ ở đây vẫn rất cũ kĩ.
Má Năm cùng mọi người thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ cho lũ trẻ. Chúng đều là những đứa trẻ bất hạnh, từ khi sinh ra vận mệnh đã an bài cho chúng phải trở thành những đứa trẻ mồ côi, không được nhận tình cảm, sự yêu thương từ chính những người thân của mình. Mọi người trong cô nhi viện đều mong muốn có thể là những người cha, những người mẹ thực thụ, cho tất cả những trẻ em mồ côi ở đây một mái ấm, được yêu thương, che chở, bù đắp những thiếu xót cho tuổi thơ của chúng; dù chỉ là một phần nhỏ nhoi.
Má Năm tuổi cũng đã cao nhưng nhiệt huyết và tình thương với lũ trẻ không hề phai nhạt. Bà đã trải qua hơn sáu mươi mấy năm cuộc đời, chứng kiến biết bao đổi thay của cái xã hội tàn nhẫn này, bà ý thức hơn ai hết, những đứa trẻ trong tất cả cô nhi viện nói chung và cô nhi viện Bình An nói riêng cần có một mái nhà, một tuổi thơ hạnh phúc, để hồi ức của chúng còn thứ để mà lưu giữ, để lại ký ức đẹp cho chúng.
Bà chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa "ngôi nhà" này, nơi đã theo bà suốt nửa đời người, dù không sinh ra ở đây nhưng nếu được ra đi tại đây thì bà cũng mãn nguyện. Ước nguyện lớn nhất đời Má Năm là mang đến hạnh phúc và mái ấm cho những trẻ em bất hạnh. Không còn gì hơn...
Nụ cười hiền hòa hiện lên trên khuôn mặt bà, những nếp nhăn hằn theo năm tháng cũng hiện rõ. Dạo này sức khỏe của bà cũng không còn được tốt lắm, điều bà vẫn luôn lo lắng là đây, bà không muốn phải rời xa thế gian quá sớm đâu, nguyện vọng của bà vẫn chưa hoàn toàn thực hiện xong mà.
Má Năm trầm mặc rời đi.
Không ai để ý... Phía sau cô nhi viện là một dòng sông nhỏ nhưng rất dài, phía trên là một cây cầu nhỏ bắt qua, đứng trên đấy có thể nhìn thấy con sông chảy dài, rất dài, không biết được điểm tận cùng của nó là ở đâu, tưởng chừng như nó có thể chạy thẳng tới chân trời. Xung quanh là rừng cây, không rậm rạp nhưng đủ bóng mát. Đây là nơi vô cùng lý tưởng để ngủ trưa.
Từ sáng sớm, Thiên Lam đã lén trốn ra đây nghịch nước. Phải công nhận một điều, cô thật sự rất thích nước, chỉ cần thấy một vũng nước nhỏ thôi cô cũng phải chạm vào bằng được. Soi mình dưới làn nước trong vắt, Thiên Lam le lưỡi cười sảng khoái rồi tiếp tục nghịch.
Chán rồi, cô lại nổi hứng trèo cây phá tổ chim. Nói về khả năng leo cây thì Thiên Lam là nhất, cô được trời phú cho tài năng leo cây xuất sắc, lũ trẻ trong cô nhi viện đứa nào cũng trố mắt khâm phục Thiên Lam.
Rất rất rất nhiều năm về sau, khi tụ tập cùng bạn bè trong quán cafe, được hỏi về những kỷ niệm thời thơ ấu, cô đã trả lời ngắn gọn bằng hai chữ "siêu quậy". Trong đám bạn đó có thể nói, tuổi thơ của cô là "tuổi thơ dữ dội" nhất.
* * *
"Này 'Anh Anh Đại tiểu thư' quay mặt qua đây cho tụi này coi nào!"
Lũ trẻ trong cô nhi viện cao hứng vây quanh một cậu bé dáng người nhỏ nhắn đang cúi thấp đầu không dám động đậy.
Vì được trải nghiệm những thứ mộc mạc, gắn liền với đồng quê nên lũ trẻ ở đây cũng hành xử không hề giống với lũ trẻ trong thành phố, có phần bình dị nhưng cũng có phần tinh ranh của trẻ em vùng ngoại ô, nông thôn.
Cậu bé kia trông có vẻ rất sợ hãi, đứng giữa một đám trẻ con đang hùng hổ ăn hiếp mình, cậu ta sợ đến run cầm cập, đầu cúi xuống đến không còn gì để cúi thêm nữa, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau đang run lên đáng sợ.
"Mấy đứa coi kìa! Nó đám không coi lời của chị mày ra gì đó!"
Thu Uyên - đứa trẻ lớn tuổi nhất trong cô nhi viện, được lũ trẻ phong làm đàn chị. Ngoài việc lớn tuổi nhất ra còn là đứa bé béo mập nhất trong đám, dáng đi cũng trông rất nặng nề.
Đám trẻ xung quanh cũng hùa theo, la hét dữ dội. Một vài đứa còn mạnh bạo nhéo nhéo má cậu nhóc hay giật tóc cậu ta.
Cậu bé kia vẫn không có phản ứng gì, đứng chôn chân tại chỗ, cắn chặt răng không phản bác lời nào.
"Nè, "tiểu thư khuê cát", mềm yếu tới nỗi không mở miệng được hả?! Tụi bây xem, tao mà nói thêm mấy câu nữa chắc nó tè ra quần luôn quá!"
Đám trẻ cười rộ lên trước câu nói của Thu Uyên.
"Tao nói cho mày biết nha! Khôn hồn thì ngẩn mặt lên cho chị mày xem nếu không đừng có hòng sống yên ổn!"
"Phải đó! Nhanh đi!" Những đứa trẻ khác cũng hùa theo.
Thấp thoáng dưới khuôn mặt đang cúi gầm, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi. Những đứa trẻ xung quanh cũng đã nhìn thấy, chúng có phần ngỡ ngàng nhưng vẫn không có ý định ngừng lại. Cậu bé không ngẩn mặt, chỉ biết đứng đó khóc nức nở.
Thu Uyên mặt biến sắc, đứng đơ ra một hồi rồi dùng sức đẩy bả vai nhỏ bé của cậu nhóc một cái. Bản thân đã yếu ớt, cộng với lực đẩy của Uyên không nhỏ, cậu nhóc kia ngã phịch xuống đất, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Đúng là con gái! Mới đụng cái thôi đã khóc!"
"Phải đó, lêu lêu mắc cỡ!"
Cậu bé càng khóc lớn hơn trước những lời trêu chọc của lũ trẻ. Đây gọi là "ma cũ ăn hiếp ma mới."
Nhiều năm về sau, khi tụ tập về thăm cô nhi viện, ngồi với nhau ôn lại những chuyện xưa đã qua, ai cũng cười nghiêng ngã khi nhắc đến chuyện này, những người từng tham gia sự việc năm ấy cũng phải khẳng định rằng, lúc ấy họ chẳng hề có ác ý, chỉ muốn chọc cậu bé đó cho vui thôi. Với độ tuổi đó của họ thì đây cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
"Cái gì vậy hả?! Mới bước vô đã ồn ào chết rồi!"
Giọng nói oang oang của Thiên Lam vang lên đằng sau.
Đám trẻ quay đầu lại, tròn mắt kinh ngạc. Thiên Lam quần áo xốc xếch, một chân mang dép một chân không, đang uể oải xoa xoa mái đầu rối như ổ rơm của mình. Đối với chúng, hình ảnh này đã quá quen thuộc nhưng nhất thời vẫn rất ngạc nhiên.
Thiên Lam ngoáp một cái rồi chớp chớp mắt nhìn đám trẻ trước mặt, cô hơi nghiêng đầu nhìn xuống cậu bé đang nước mắt lưng tròng kia. Khỏi cần phải nghĩ cô cũng biết là đám trẻ kia đang bắt nạt cậu bé mới đến này. "Ma cũ ăn hiếp ma mới" cô đã thấy khá nhiều lần rồi, có khi thấy hứng thú cô cũng tham gia bắt nạt lũ trẻ mới đến một chút.
Cậu bé kia thấy Thiên Lam có hơi ngẩn đầu nhưng nước mắt vẫn tuôn như suối.
"Mày tính xen vào chuyện của tụi tao nữa à?" Thu Uyên có phần khá e dè Thiên Lam, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều.
Thiên Lam không quan tâm lắm, ngửa cổ lên trời ngoáp một cái nữa.
"Tôi nói nhá! Các người ăn no rảnh mỡ đi ăn hiếp người ta hoài thế! Làm gì cũng phải chừa đường sống cho người khác chứ!" Thiên Lam cao giọng.
Thu Uyên bĩu môi: "Thế thì sao? Tụi tao thích ức hiếp đó, mày làm gì được nào!" Vừa nói Thu Uyên vừa đá đá vào chân cậu nhóc như khiêu khích Thiên Lam.
Những đứa trẻ kia cũng vì thế hùa theo, không để ý tới Thiên Lam.
"Nè! Nè! Đi ra! Đi ra!" Thiên Lam bực bội xông vào, đẩy mấy đứa trẻ đang vây quanh cậu bé ra rồi đứng chắn trước cậu ta,
Trừng mắt với đám trẻ kia, Thiên Lam nhìn xuống cậu bé đang khóc nức nở nhưng vẫn cố gắng ngẩn mặt nhìn cô. Khoảng khắc ấy... cả đời cô cũng không thể quên được, nó vừa chất chứa sự bi thương, van nài và cả sự tinh khôi của những đứa trẻ thời đó, ánh mắt trong veo nhưng hồ nước, phản chiếu hình ảnh cô rất rõ ràng.
Đến rất lâu sau, cô vẫn ghi nhớ hình ảnh đôi mắt thuần khiết ấy, nó làm cô xóa tan đi những buồn phiền cũng như làm cô rung động hẳn nhưng cho dù có hình dung ra sao, ánh mắt đó chỉ còn xuất hiện mơ hồ trong những giấc mơ hàng đêm, nó đã trở thành quá khứ. đôi mắt đó bao năm cô vẫn kiếm tìm, đi rất nhiều nơi, tiếp xúc với rất nhiều người, đặc biệt còn đến thăm vô số cô nhi viện nhưng ánh mắt đó mãi mãi chỉ là hồi ức, chìm sâu dưới lòng nước...
Thiên Lam đứng lặng vài giây, cô chưa bao giờ nhìn thấy đứa con trai nào lại có đôi mắt đẹp đến như vậy, trong sáng và rất tinh khiết như hai giọt nước.
Thiên Lam chợt mỉm cười, nhiều năm sau, cô cũng không biết lúc ấy bản thân nở nụ cười vì điều gì, chỉ biết khi nhớ lại trái tim lại rực sáng một màu.
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Những đứa trẻ đứng quanh mở to miệng nhìn Thiên Lam, từ trước đến nay, nếu cô không tham dự vào việc bắt nạt mấy đứa bé mới đến thì cũng chỉ ngồi bên ngoài xem trò vui, không hề muốn ra tay bảo vệ đứa bé nào. Vậy mà... hôm nay...
Cậu bé cũng ngạc nhiên không kém, đưa tay lau nước mắt chớp mắt nhìn cô như không ngờ.
"Còn không mau cút đi! Muốn tôi gọi Má Năm à?" Thiên Lam hất cằm, chống nạnh nhìn nhìn lũ trẻ đang ngơ ngác xung quanh.
Thu Uyên cũng nhanh chóng phản bác: "Mày dám!"
"Má..." Cô còn chưa gọi hết câu đã bị Thu Uyên chặn lại: "Hê! Thôi được, tụi tao tạm tha cho nó nhưng cứ chờ đó! Đồ con gái!"
Nói xong Thu Uyên cùng lũ trẻ kia rời đi, chúng không muốn gây sự với Thiên Lam chút nào, huống hồ cô không chần chừ gọi ngay Má Năm đến. Bọn chúng quậy thật, không sợ trời, không sợ đất thật nhưng lại rất e ngại Má Năm.
Lũ trẻ đi hết rồi, Thiên Lam mới quay lại cúi đầu nhìn cậu bé kia. Ý thức được Thiên Lam đã giúp mình, cậu nhóc từ từ đứng dậy, đưa tay lau sạch nước mắt trên hai gò má.
"Cảm... cảm ơn..." Cậu nhóc dè dặc nói, giọng nói cũng rất trong trẻo.
Thiên Lam nhìn cậu bé một lượt, cậu ta trông lùn hơn cô, dáng dấp cũng ốm yếu hơn cô chỉ có... làn da cậu ta trắng hơn cô nhiều.
"Khỏi cần! Cậu tên gì hả?"
"Ưm... tôi tên... tên là... Minh... Minh... Anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.