Chương 9: Cố Minh Ngạn
Dr. Mèo Hoang
29/06/2019
Sở Tâm Lam sửa sang lại đầu tóc, thoa chút son vào gương mặt mộc, ít ra có khách đến nhà cô không thể xều xòa như vậy mà đi xuống được. Trong lòng có chút cảm thán Triệu Khả Như thật diễm phúc mặt mộc thôi cũng đã đủ làm ngây ngất lòng người rồi thật sự rất rất hâm mộ.
"Tống thiếu phu nhân!" – Người làm chuẩn bị bàn ăn nhanh chóng lên tiếng. Tống Hiểu Thần đang đứng nói chuyện với Cố Minh Ngạn cũng theo phản xạ quay đầu lại nhìn. Sở Tâm Lam đóng vai nữ chủ nhân của ngôi nhà tự nhiên cười nụ cười mỉm đi xuống, ánh sáng của đèn vàng cũng như phong cách rất bình dị của cô tô thêm chút son khiến cho Tống Hiểu Thần có chút ngỡ ngàng. Tuy anh biết Triệu Khả Như xinh đẹp nhưng anh chưa bao giờ thật sự chú ý thấy cô xinh đẹp, trừ hôm lễ cưới ra.
"Chào cô Cố tiểu thư, lần đầu gặp mặt!" – Sở Tâm Lam vui vẻ nói với Cố Minh Ngạn.
"Tống thiếu phu nhân thật khác, trước đây phong cách của cô với bây giờ khác quá!" – Cố Minh Ngạn cũng có chút ngoài ý, trong trí nhớ của cô Triệu Khả Như là người thích trang điểm đậm nhưng hôm nay lại hết sức nhẹ nhàng có phần thuần khiết thế này khiến cô có chút bỡ ngỡ. Nói chính xác một chút trong trí nhớ Cố Minh Ngạn, Triệu Khả Như không hề ôn nhu như thế này.
"À vậy sao? Nếu Cố tiểu thư không có việc gì bận hay đến dùng bữa cùng chúng tôi nhé!" – Sở Tâm Lam cười vui vẻ đáp lại, anh nói cô nên diễn tốt vai trò một người vợ, anh cho cô mọi thứ thì xem như cô diễn một chút đáp lại phí trả công của anh. Tống Hiểu Thần hơi nhướng mày khi nghe cô nói, anh muốn mở miệng từ chối nhưng Cố Minh Ngạn lại nhanh hơn anh một bước gật đầu đồng ý. Bước qua Tống Hiểu Thần vào bàn ăn.
Tống Hiểu Thần đến ngồi bên cạnh Sở Tâm Lam còn Cố Minh Ngạn thì ngồi đối diện, nhìn bàn thức ăn Tống Hiểu Thần có chút nhíu mày. Thấy thái độ của của cả hai người có chút hiếu kỳ Tâm Lam dịu dàng nói.
"Cố Tiểu Thư không biết có vừa miệng cô không? Vì dạo gần đây đột nhiên ngán dầu mỡ nên tôi ăn chay thành ra thức ăn đạm bạc như vậy, mong rằng không làm cô phật ý!"
"À không sao, tôi cũng thích ăn thanh đạm như vậy!" – Cố Minh Ngạn có chút lúng túng, cô nhớ trong tiềm thức của mình Triệu Khả Như là một người lạnh lùng, không quan tâm xung quanh, khó chìu lòng chứ sao lại có thể ôn nhu và tao nhã như vậy.
"Vâng Tống thiếu phu nhân, tôi có chuẩn bị thịt riêng cho thiếu gia và Cố tiểu thư nên phu nhân không cần bận tâm!" – Tú tẩu lên tiếng nói.
"À cảm ơn Tú tẩu, bà thật chu đáo!" – Sở Tâm Lam vừa nói vừa cười tươi rạng rỡ nhìn Tú tẩu. Cố Minh Ngạn quay sang nhìn Tống Hiểu Thần thì bắt gặp ánh mắt anh cũng đang đặt vào người Sở Tâm Lam. Anh không ngờ một Triệu Khả Như lại có thể ôn nhu với mọi người như vậy, anh có cảm giác Triệu Khả Như mất trí nhớ này thù vị hơn Triệu Khả Như ngày trước rất nhiều.
"Hiểu Thần, thật sự không thích ăn chay lắm!" – Cố Minh Ngạn cười nói, bẽn lẽn nhìn Tống Hiểu Thần. Cố Minh Ngạn đưa ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn Tống Hiểu Thần, cô không hề có cảm giác e dè trước sự có mặt của Triệu Khả Như một chút nào.
"Vậy à! Tôi vẫn có thể ăn mặn không bắt buộc ăn chay!" – Sở Tâm Lam quay sang nhìn Tống Hiểu Thần vừa cười vừa nói. Tống Hiểu Thần đau đầu nhất chính là phụ nữ đấu võ mồm với nhau, anh không nghĩ Cố Minh Ngạn lại đến tận đây tìm anh, càng không nghĩ đến được Triệu Khả Như lại mời cô ta ở lại dùng cơm.
"không sao, chay cũng tốt, chúng ta nên ăn đi!"- Tống Hiểu Thần nhanh chóng lên tiếng, nhận được ánh mắt cố Minh Ngạn có chút không hài lòng khi nghe anh nói như vậy nhưng anh cố ý phớt lờ không quan tâm đến. Bữa cơm diễn ra nhanh chóng trong cái bầu không khí quái dị. do đó khẩu vị của Tâm Lam cũng không được ngon miệng như mọi ngày.
"Hiểu Thần, anh cho em quá giang về Cố gia được không?"- Cố Minh Ngạn vui vẻ ngụ ý, ánh mắt chứa đầy nhu tình nhìn Tống Hiểu Thần. Anh vô ý nhìn về phía Tâm Lam thấy cô nhìn hai người bằng ánh mắt nghi ngại, có bị mù thì cũng nhận ra được mối quan hệ của hai người này hoàn toàn không bình thường, nhưng Sở Tâm Lam không biết mình nên diễn vai trò như thế nào liền nhanh chóng cúi mặt quay đi như vẻ không quan tâm, anh lại có chút không hài lòng.
"À để tôi cho tài xế đưa cô về, hôm nay tôi không có đi ra ngoài!" – Nói đoạn Tống Hiểu Thần hướng Tú tẩu nói, bà nhanh chóng phân phó tài xế. Cố Minh Ngạn có chút bất ngờ khi bị Hiểu Thần từ chối như vậy, mặt không giấu được sự bất mãn đi ra về trước khi đi còn không quên nói nhỏ điều gì đó vào tai Hiểu Thần đầy ám muội. Tâm Lam cũng ngạc nhiên trước sự từ chối của Hiểu Thần, cô lại trở nên lúng túng, lần đầu tiên ngay sau ngày cưới Tống Hiểu Thần ở qua đêm tại nhà.
"Tống thiếu phu nhân!" – Người làm chuẩn bị bàn ăn nhanh chóng lên tiếng. Tống Hiểu Thần đang đứng nói chuyện với Cố Minh Ngạn cũng theo phản xạ quay đầu lại nhìn. Sở Tâm Lam đóng vai nữ chủ nhân của ngôi nhà tự nhiên cười nụ cười mỉm đi xuống, ánh sáng của đèn vàng cũng như phong cách rất bình dị của cô tô thêm chút son khiến cho Tống Hiểu Thần có chút ngỡ ngàng. Tuy anh biết Triệu Khả Như xinh đẹp nhưng anh chưa bao giờ thật sự chú ý thấy cô xinh đẹp, trừ hôm lễ cưới ra.
"Chào cô Cố tiểu thư, lần đầu gặp mặt!" – Sở Tâm Lam vui vẻ nói với Cố Minh Ngạn.
"Tống thiếu phu nhân thật khác, trước đây phong cách của cô với bây giờ khác quá!" – Cố Minh Ngạn cũng có chút ngoài ý, trong trí nhớ của cô Triệu Khả Như là người thích trang điểm đậm nhưng hôm nay lại hết sức nhẹ nhàng có phần thuần khiết thế này khiến cô có chút bỡ ngỡ. Nói chính xác một chút trong trí nhớ Cố Minh Ngạn, Triệu Khả Như không hề ôn nhu như thế này.
"À vậy sao? Nếu Cố tiểu thư không có việc gì bận hay đến dùng bữa cùng chúng tôi nhé!" – Sở Tâm Lam cười vui vẻ đáp lại, anh nói cô nên diễn tốt vai trò một người vợ, anh cho cô mọi thứ thì xem như cô diễn một chút đáp lại phí trả công của anh. Tống Hiểu Thần hơi nhướng mày khi nghe cô nói, anh muốn mở miệng từ chối nhưng Cố Minh Ngạn lại nhanh hơn anh một bước gật đầu đồng ý. Bước qua Tống Hiểu Thần vào bàn ăn.
Tống Hiểu Thần đến ngồi bên cạnh Sở Tâm Lam còn Cố Minh Ngạn thì ngồi đối diện, nhìn bàn thức ăn Tống Hiểu Thần có chút nhíu mày. Thấy thái độ của của cả hai người có chút hiếu kỳ Tâm Lam dịu dàng nói.
"Cố Tiểu Thư không biết có vừa miệng cô không? Vì dạo gần đây đột nhiên ngán dầu mỡ nên tôi ăn chay thành ra thức ăn đạm bạc như vậy, mong rằng không làm cô phật ý!"
"À không sao, tôi cũng thích ăn thanh đạm như vậy!" – Cố Minh Ngạn có chút lúng túng, cô nhớ trong tiềm thức của mình Triệu Khả Như là một người lạnh lùng, không quan tâm xung quanh, khó chìu lòng chứ sao lại có thể ôn nhu và tao nhã như vậy.
"Vâng Tống thiếu phu nhân, tôi có chuẩn bị thịt riêng cho thiếu gia và Cố tiểu thư nên phu nhân không cần bận tâm!" – Tú tẩu lên tiếng nói.
"À cảm ơn Tú tẩu, bà thật chu đáo!" – Sở Tâm Lam vừa nói vừa cười tươi rạng rỡ nhìn Tú tẩu. Cố Minh Ngạn quay sang nhìn Tống Hiểu Thần thì bắt gặp ánh mắt anh cũng đang đặt vào người Sở Tâm Lam. Anh không ngờ một Triệu Khả Như lại có thể ôn nhu với mọi người như vậy, anh có cảm giác Triệu Khả Như mất trí nhớ này thù vị hơn Triệu Khả Như ngày trước rất nhiều.
"Hiểu Thần, thật sự không thích ăn chay lắm!" – Cố Minh Ngạn cười nói, bẽn lẽn nhìn Tống Hiểu Thần. Cố Minh Ngạn đưa ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn Tống Hiểu Thần, cô không hề có cảm giác e dè trước sự có mặt của Triệu Khả Như một chút nào.
"Vậy à! Tôi vẫn có thể ăn mặn không bắt buộc ăn chay!" – Sở Tâm Lam quay sang nhìn Tống Hiểu Thần vừa cười vừa nói. Tống Hiểu Thần đau đầu nhất chính là phụ nữ đấu võ mồm với nhau, anh không nghĩ Cố Minh Ngạn lại đến tận đây tìm anh, càng không nghĩ đến được Triệu Khả Như lại mời cô ta ở lại dùng cơm.
"không sao, chay cũng tốt, chúng ta nên ăn đi!"- Tống Hiểu Thần nhanh chóng lên tiếng, nhận được ánh mắt cố Minh Ngạn có chút không hài lòng khi nghe anh nói như vậy nhưng anh cố ý phớt lờ không quan tâm đến. Bữa cơm diễn ra nhanh chóng trong cái bầu không khí quái dị. do đó khẩu vị của Tâm Lam cũng không được ngon miệng như mọi ngày.
"Hiểu Thần, anh cho em quá giang về Cố gia được không?"- Cố Minh Ngạn vui vẻ ngụ ý, ánh mắt chứa đầy nhu tình nhìn Tống Hiểu Thần. Anh vô ý nhìn về phía Tâm Lam thấy cô nhìn hai người bằng ánh mắt nghi ngại, có bị mù thì cũng nhận ra được mối quan hệ của hai người này hoàn toàn không bình thường, nhưng Sở Tâm Lam không biết mình nên diễn vai trò như thế nào liền nhanh chóng cúi mặt quay đi như vẻ không quan tâm, anh lại có chút không hài lòng.
"À để tôi cho tài xế đưa cô về, hôm nay tôi không có đi ra ngoài!" – Nói đoạn Tống Hiểu Thần hướng Tú tẩu nói, bà nhanh chóng phân phó tài xế. Cố Minh Ngạn có chút bất ngờ khi bị Hiểu Thần từ chối như vậy, mặt không giấu được sự bất mãn đi ra về trước khi đi còn không quên nói nhỏ điều gì đó vào tai Hiểu Thần đầy ám muội. Tâm Lam cũng ngạc nhiên trước sự từ chối của Hiểu Thần, cô lại trở nên lúng túng, lần đầu tiên ngay sau ngày cưới Tống Hiểu Thần ở qua đêm tại nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.