Chương 8: Tống thiếu phu nhân
Dr. Mèo Hoang
29/06/2019
Sau đám cưới lấy lý do sức khỏe Sở Tâm Lam thật sự chưa hồi phục cho nên chuyện đi hưởng tuần trăng mật vì thế được dời lại, Tâm Lam thấy điều đó thật sự thoải mái vì cô không cảm thấy mình sẽ vui vẻ thoải mái khi đi du lịch một mình với Tống Hiểu Thần. Và lấy lý do để đôi vợ chồng trẻ cảm thấy tự do cho nên cả hai sẽ ra sống riêng tại biệt thự nhỏ của Tống Hiểu Thần, đến bây giờ Tâm Lam mới biết những ngày Hiểu Thần không về nhà là anh đến đây sống.
"Tống thiếu gia, phu nhân đang trên phòng để Tú tẩu đi gọi người!" – Nhìn thấy Tống Hiểu Thần sải bước từ bên ngoài cửa đi vào, Tú tẩu, tổng quản của biệt thự nhỏ chạy ra lên tiếng nói, từ lúc cưới xong đến giờ cũng ngót gần một tuần bà mới thấy thiếu gia quay trở lại nhà mình.
"Không cần!" – Tống Hiểu Thần mặt có chút khó chịu lạnh lùng nói, anh không quan tâm những người làm trong nhà đang lo sợ nhìn anh mà một mạch đi về phòng của mình.
"Á!" – Sở Tâm Lam đang thay áo đúng lúc Tống Hiểu Thần đi vào, cô giật mình hét toáng lên, đôi mắt Tống Hiểu Thần bị thu hút bởi làn da trắng mịn màng không tì vết của Sở Tâm Lam, cô cuống quýt quay mặt lại nhanh chóng bận lại áo chỉnh tề.
"Anh, đồ vô lại! Sao vào không gõ cửa!" – Sở Tâm Lam có phần tức giận, hai má cô đỏ hồng không biết vì ngượng hay vì giận nhưng lại càng khiến gương mặt xinh đjep của cô trở nên kiều diễm hơn.
"Hừ nhà tôi, phòng của tôi thì mắc gì tôi phải gõ cửa trước khi vào!" – Tống Hiểu Thần lấy lại tinh thần điềm đạm nói, ánh mắt anh nhìn hút vào gương mặt xinh đẹp của Sở Tâm Lam, gương mặt cô càng đỏ hơn khi nhìn thấy anh nhìn mình như vậy lại khiến tâm tình Hiểu Thần ban nãy có phần bực mình liền có ý muốn trêu đùa, anh không ngờ Triệu Khả Như còn có thể có gương mặt như vậy.
"Dù là phòng anh nhưng... Cũng là phòng tôi, anh cũng nên ý tứ một chút!" – Sở Tâm Lam thấp giọng nói, cô biết có nói thế nào cũng không nói lại Hiểu Thần – "Anh tìm tôi có việc?"
- Hiểu Thần quăng lên bàn một túi giấy, những quyển sách bên trong hơi trồi ra bên ngoài, Sở Tâm Lam nghi hoặc nhìn Tống Hiểu Thần, ban nãy tâm tình có chút tốt lên, liền nhớ đến chuyện này thì sắc mặt anh liền trở nên lạnh lùng vô cùng.
"Tại sao cô muốn mua những thứ này không tự mua, hay chí ít thì cũng nói với tôi sao lại tùy tiện nhờ vả Tống Hiểu Thiên!" – Tống Hiểu Thần nghiến răng nói, vẻ mặt chứa đầy sự không vui vẻ. Ánh mắt nhìn thẳng Triệu Khả Như dò xét, khi nhận được những quyển sách này từ Tông Hiểu Thiên, trong đầu anh hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng không khống chế được những gì diễn ra trong đầu anh đành phải quay về nhà gặp cô.
"À sách tôi nhờ Hiểu Thiên mua giúp đã có rồi sao!" – Thái độ từ khó hiểu rồi lại vui sướng biến đổi trên gương mặt của Tâm Lam khiến Hiểu Thần có chút mềm lòng, anh không nghĩ một người lạnh lùng như Triệu Khả Như lại có thể vui vẻ như vậy chỉ vì vài quyển sách ít tiền. Hay cô vui vẻ vì một chuyện khác.
"Tôi nói cô không nghe hay sao? Còn nữa đây là cái gì? Sao cô không nói cho tôi biết cô cần thẻ. Cô với Hiểu Thiên thân nhau như vậy sao? Cô có xem tôi là chồng cô hay không?" – Tống Hiểu Thần nghiến răng nói từng chữ, anh nghi ngờ nhìn Sở Tâm Lam, khi nhìn thấy những thứ Hiểu Thiên đưa anh đã nghĩ cô có lại trí nhớ. Suy nghĩ này không biết vì sao lại khiến anh rất không vui.
"Tôi... Vì Hiểu Thiên thật sự dễ nói chuyện hơn anh! Tôi thật khó gặp anh!" – Sở Tâm Lam có chút ngoài ý khi thấy thái độ tức giận của Tống Hiểu Thần, lấp bấp giải thích. Cô không hiểu vì sao chỉ vì mấy quyển sách này anh lại có thể nổi giận đến như vậy.
"Nếu không gặp tôi cô có thể nhắn tin, cô làm như vậy, tôi là chồng cô cô có nhớ không?" – Tống Hiểu Thân tựa lưng vào ghế, đôi mắt chán ghét nhíu mày nhìn Sở Tâm Lam. Trước mặt Tống Hiểu Thần, Triệu Khả Như như một con mèo nhỏ bị bắt gặp ăn vụng liền cố gắng giải thích trong sự yếu đuối.
"Tôi không có số điện thoại của anh, tôi biết anh chán ghét tôi, sợ làm phiền anh. Tôi không có ý gì khác cả!" – Sở Tâm Lam nhanh chóng nói, cô vẫn không hiểu vì sao Tống Hiểu Thần lại nổi giận như vậy? Cô chỉ nói sự thật thôi mà, nói chuyện với anh cô luôn có cảm giác muốn nghẹt thở thì làm sao dám xin thứ gì. Người lỗi chính là anh anh phải xem lại mình mới đúng, cớ sao lại nổi trận lôi đình với cô.
"Cô, tôi nhắc lại xin cô hãy nhớ hôm nay, cô đã làm Tống thiếu phu nhân nên làm gì cũng phải xem tôi là chồng cô, cô xin nhớ giùm cho!" – Tống Hiểu Thần quăng card lên bàn, liếc mắt nói, đứng lên nhìn Sở Tâm Lam đang mở to đôi mắt trong như mặt hồ nhìn anh.
"Có chuyện gì?" – Tống Hiểu Thần lên tiếng.
"Thưa thiếu gia, đã đến giờ cơm, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi. còn có..." – Lời nói của Tú tẩu dừng lại đôi chút, ánh mắt e dè nhìn về phía Sở Tâm Lam – "Cố tiểu thư đến đợi cậu dưới nhà!"
"Được rồi, chúng tôi xuống ngay!" – Tống Hiểu Thần gương mặt giảm cau có nhưng giọng nói vẫn đượm sự lạnh nhạt nói. Quay nhìn lướt qua gương mặt ngơ ngác của Triệu Khả Như, bỏ cô lại đằng sau nhàn nhạt bước ra khỏi phòng.
"Tống thiếu gia, phu nhân đang trên phòng để Tú tẩu đi gọi người!" – Nhìn thấy Tống Hiểu Thần sải bước từ bên ngoài cửa đi vào, Tú tẩu, tổng quản của biệt thự nhỏ chạy ra lên tiếng nói, từ lúc cưới xong đến giờ cũng ngót gần một tuần bà mới thấy thiếu gia quay trở lại nhà mình.
"Không cần!" – Tống Hiểu Thần mặt có chút khó chịu lạnh lùng nói, anh không quan tâm những người làm trong nhà đang lo sợ nhìn anh mà một mạch đi về phòng của mình.
"Á!" – Sở Tâm Lam đang thay áo đúng lúc Tống Hiểu Thần đi vào, cô giật mình hét toáng lên, đôi mắt Tống Hiểu Thần bị thu hút bởi làn da trắng mịn màng không tì vết của Sở Tâm Lam, cô cuống quýt quay mặt lại nhanh chóng bận lại áo chỉnh tề.
"Anh, đồ vô lại! Sao vào không gõ cửa!" – Sở Tâm Lam có phần tức giận, hai má cô đỏ hồng không biết vì ngượng hay vì giận nhưng lại càng khiến gương mặt xinh đjep của cô trở nên kiều diễm hơn.
"Hừ nhà tôi, phòng của tôi thì mắc gì tôi phải gõ cửa trước khi vào!" – Tống Hiểu Thần lấy lại tinh thần điềm đạm nói, ánh mắt anh nhìn hút vào gương mặt xinh đẹp của Sở Tâm Lam, gương mặt cô càng đỏ hơn khi nhìn thấy anh nhìn mình như vậy lại khiến tâm tình Hiểu Thần ban nãy có phần bực mình liền có ý muốn trêu đùa, anh không ngờ Triệu Khả Như còn có thể có gương mặt như vậy.
"Dù là phòng anh nhưng... Cũng là phòng tôi, anh cũng nên ý tứ một chút!" – Sở Tâm Lam thấp giọng nói, cô biết có nói thế nào cũng không nói lại Hiểu Thần – "Anh tìm tôi có việc?"
- Hiểu Thần quăng lên bàn một túi giấy, những quyển sách bên trong hơi trồi ra bên ngoài, Sở Tâm Lam nghi hoặc nhìn Tống Hiểu Thần, ban nãy tâm tình có chút tốt lên, liền nhớ đến chuyện này thì sắc mặt anh liền trở nên lạnh lùng vô cùng.
"Tại sao cô muốn mua những thứ này không tự mua, hay chí ít thì cũng nói với tôi sao lại tùy tiện nhờ vả Tống Hiểu Thiên!" – Tống Hiểu Thần nghiến răng nói, vẻ mặt chứa đầy sự không vui vẻ. Ánh mắt nhìn thẳng Triệu Khả Như dò xét, khi nhận được những quyển sách này từ Tông Hiểu Thiên, trong đầu anh hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng không khống chế được những gì diễn ra trong đầu anh đành phải quay về nhà gặp cô.
"À sách tôi nhờ Hiểu Thiên mua giúp đã có rồi sao!" – Thái độ từ khó hiểu rồi lại vui sướng biến đổi trên gương mặt của Tâm Lam khiến Hiểu Thần có chút mềm lòng, anh không nghĩ một người lạnh lùng như Triệu Khả Như lại có thể vui vẻ như vậy chỉ vì vài quyển sách ít tiền. Hay cô vui vẻ vì một chuyện khác.
"Tôi nói cô không nghe hay sao? Còn nữa đây là cái gì? Sao cô không nói cho tôi biết cô cần thẻ. Cô với Hiểu Thiên thân nhau như vậy sao? Cô có xem tôi là chồng cô hay không?" – Tống Hiểu Thần nghiến răng nói từng chữ, anh nghi ngờ nhìn Sở Tâm Lam, khi nhìn thấy những thứ Hiểu Thiên đưa anh đã nghĩ cô có lại trí nhớ. Suy nghĩ này không biết vì sao lại khiến anh rất không vui.
"Tôi... Vì Hiểu Thiên thật sự dễ nói chuyện hơn anh! Tôi thật khó gặp anh!" – Sở Tâm Lam có chút ngoài ý khi thấy thái độ tức giận của Tống Hiểu Thần, lấp bấp giải thích. Cô không hiểu vì sao chỉ vì mấy quyển sách này anh lại có thể nổi giận đến như vậy.
"Nếu không gặp tôi cô có thể nhắn tin, cô làm như vậy, tôi là chồng cô cô có nhớ không?" – Tống Hiểu Thân tựa lưng vào ghế, đôi mắt chán ghét nhíu mày nhìn Sở Tâm Lam. Trước mặt Tống Hiểu Thần, Triệu Khả Như như một con mèo nhỏ bị bắt gặp ăn vụng liền cố gắng giải thích trong sự yếu đuối.
"Tôi không có số điện thoại của anh, tôi biết anh chán ghét tôi, sợ làm phiền anh. Tôi không có ý gì khác cả!" – Sở Tâm Lam nhanh chóng nói, cô vẫn không hiểu vì sao Tống Hiểu Thần lại nổi giận như vậy? Cô chỉ nói sự thật thôi mà, nói chuyện với anh cô luôn có cảm giác muốn nghẹt thở thì làm sao dám xin thứ gì. Người lỗi chính là anh anh phải xem lại mình mới đúng, cớ sao lại nổi trận lôi đình với cô.
"Cô, tôi nhắc lại xin cô hãy nhớ hôm nay, cô đã làm Tống thiếu phu nhân nên làm gì cũng phải xem tôi là chồng cô, cô xin nhớ giùm cho!" – Tống Hiểu Thần quăng card lên bàn, liếc mắt nói, đứng lên nhìn Sở Tâm Lam đang mở to đôi mắt trong như mặt hồ nhìn anh.
"Có chuyện gì?" – Tống Hiểu Thần lên tiếng.
"Thưa thiếu gia, đã đến giờ cơm, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi. còn có..." – Lời nói của Tú tẩu dừng lại đôi chút, ánh mắt e dè nhìn về phía Sở Tâm Lam – "Cố tiểu thư đến đợi cậu dưới nhà!"
"Được rồi, chúng tôi xuống ngay!" – Tống Hiểu Thần gương mặt giảm cau có nhưng giọng nói vẫn đượm sự lạnh nhạt nói. Quay nhìn lướt qua gương mặt ngơ ngác của Triệu Khả Như, bỏ cô lại đằng sau nhàn nhạt bước ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.