Sổ Tay Điều Tra Của Nữ Phụ

Chương 30: Bức tường khó hiểu

Tư Mãn Đà La

03/06/2020

Ở một nơi ẩm thấp u tối, ánh đèn lập loè trắng mờ yếu ớt quét qua từng phiến đá dưới chân, rồi lướt tới trần hang, vách hang, nhưng chủ yếu vẫn là rọi về đằng trước, nơi bóng tối bao trùm, sâu hun hút.

Mặc dù trong này vô cùng bí bách, gió cũng không thể lùa vào được, nhưng Tần Minh Hi vẫn mơ hồ cảm nhận từng đợt lạnh lẽo đang lăm le xung quanh cô. Chúng giống như hơi thở của đá liên tục phả ra, lạnh đến độ dù có mặc qua bao nhiêu lớp áo len cũng không thể ngăn nổi sự ngang tàng muốn bủa vây, gặm nhấm hơi ấm con người của chúng.

Cô vô thức rụt vai lại...

Trước kia luyện tập trong quân đội đã lâu, nên đáng lí hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn không phải là trở ngại của cô. Nhưng khổ nỗi, cái thân thể này thực tế đâu thuộc về cô. Vậy nên cho dù có muốn gồng thì sớm muộn cũng chẳng thể gồng được lâu.

Quá áp bức! Tần Minh Hi khẽ cảm thán. Con ngươi hổ phách chăm chăm lần theo dấu giày dưới chân, thỉnh thoảng lại rời mắt chú ý xem phía trước có vật cản nào hay không. Mặc dù bước chân đã nhanh hơn nhưng vẫn không quên đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra. Từng dấu chân vẫn tăm tắp trước mặt, chúng trải dài và luôn khuất nấp sau bóng tối. Đèn rọi tới đâu, chúng xuất hiện ở đó. Đi mãi đi mãi ước chừng cũng phải gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa phát hiện được gì.

Cô bắt đầu cảm thấy kiệt sức, cảm giác này rất kì lạ. Nó không giống như vì hoạt động quá nhiều, cũng không bởi vì nản chí. Cô kiệt sức vì không thể hình dung rõ thứ sắp xuất hiện trước mặt cô đây sẽ diễn ra như thế nào. Cô sẽ chạm mặt Khải? Cô sẽ cứu được Tiêu Lâm? Cô sẽ là người đầu tiên biết được toàn bộ sự thật đằng sau những ai oán kéo dài từ hơn một tháng đến tận bây giờ? Cô không thể hình dung nổi những kết quả mà cô hằng mong muốn, càng không cho phép bản thân lái tâm tư sang một chiều hướng tiêu cực.

Tần Minh Hi nhấn nhấn mi tâm, trách thầm bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục lần theo dấu vết mà Khải vô tình hay cố ý đã để lại. Bên cạnh cô, trên vách đá gồ ghề thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng loạt xoạt, nhỏ thôi, nhưng rất ngứa tai. Cô liếc mắt, vừa hay chạm phải thân hình đen đen, nhiều chân và một cái đuôi cong cong đang chĩa về phía trước. Con côn trùng lạch tạch từng bước chân trên vách đá, mang theo một cỗ nguy hiểm chết người bò đến gần cô, chiếc đuôi đằng sau cũng càng ngày càng cong, theo một góc độ chĩa thẳng vào Tần Minh Hi không sai một li.

Tần Minh Hi: "....." WTF?!!

Lạy Thánh trên cao! Ngài biết rõ trần đời con sợ nhất là loài bò sát nhiều chân mà!

Trong lòng gào thét dữ dội nhưng bên ngoài cô chỉ biết bất động toàn thân, mở căng mắt nhìn nó. Còn con bọ cạp lại như đang tỏ ra khí thế, dễ hình dung nó đương hả hê trong lòng vì đã rất lâu mới kiếm được một con mồi béo bở như thế này, nọc độc trong người nó đã rất lâu không được phát huy tác dụng nên nó đã rất lâu chưa được thể hiện sự nguy hiểm của giống loài. Thế nhưng, còn chưa kịp làm gì thì một hòn đá nhỏ từ đâu bay tới, đập trúng người bọ cạp khiến nó từ vách đá rơi bạch xuống đất. Con vật nhỏ giãy dụa trong hoảng loạn, cuối cùng lại bị một thứ to đùng, đen thùi lùi phủ lấy...

Một tiếng "crốp!" giòn giã khẽ vang lên.

"Nếu muốn trở về thế giới cũ thì cũng đừng chết một cách lãng xẹt như vậy, cựu thanh tra nhát cáy ạ." Đằng sau bỗng truyền tới giọng nói trầm trầm khiến Tần Minh Hi hốt hoảng. Dù ở bất kì đâu, cô đều có thể nhận ra cái giọng điệu ung dung bất cần này. Cô hơi nghiêng người, rọi chiếc đèn flash lên thân hình cao ráo kia...

Ồ, không phải Phương công tố thì còn ai vào đây?

"Anh..." Cô mấp máy môi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. " Sao anh...?"

"Làm sao?" Phương Tiểu Tổ thản nhiên cắt ngang lời cô bằng giọng điệu đầy châm biếm. Thế nhưng không biết có phải do cô nhầm lẫn gì hay không, ánh mắt anh nhìn cô lại lạnh lùng đến lạ thường, giống như...

Giống như đang giận dữ...

"Lần đầu tiên chứng kiến cô ngu ngốc như vậy, đúng là không uổng công tôi tới đây nhỉ?"



Tần Minh Hi lập tức trừng mắt...

Sao?! Ngu ngốc á?!

À chưa hết nha, lúc nãy tên ôn thần này còn dám ngang nhiên nói cô là cựu thanh tra nhát cáy nữa chứ!

"Nè...!" Cô rít lên, định bụng chửi đổng cái tên to xác không biết trời cao đất dày này một trận, ấy vậy mà Phương Tiểu Tổ lại thản nhiên nhấc chân lướt qua cô đi về phía trước. Ánh đèn của cô rơi trên khoảng không u tối, vô tình chiếu xuống chỗ anh vừa đứng và giật mình khi thấy một bãi đen sì nhầy nhụa, mãi mới nhìn ra được là cái xác đã nát bét của con bọ cạp kia.

Tần Minh Hi vô thức rùng mình một cái, cô quay người, nhìn theo bóng lưng anh sắp khuất sau vách đá lởm chởm rồi rảo bước nhanh đi tới...

"Kìa, sao anh lại ở đây? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rằng mỗi người một hướng rồi sao." Cô sóng vai cùng anh, khẽ cau mày nói. Vì thấp hơn người đàn ông này nửa cái đầu nên khi ngước nhìn lên, cô chỉ thấy một bên sườn mặt lạnh lùng của anh, khuôn mặt nhuốm một khoảng sáng tối bất định khiến cô hoàn toàn không thể phân rõ hỉ nộ ái ố trong đó.

Phương Tiểu Tổ ngược lại làm như không quan tâm đến cô, anh lãnh đạm đưa mắt quan sát xung quanh, chẳng hề có ý định đáp lại. Sau đó, tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn gắt gao vẫn rơi trên người mình, rốt cuộc anh mới nói một câu, vừa ngắn gọn lại vừa máy móc: "Đường tôi đi thông sang lối này."

Tần Minh Hi ngạc nhiên: "Đường anh đi là đường nào?"

"Đường thứ ba từ trái sang."

Nghe anh nói cô liền nhíu mày. Phải rồi, lúc nãy cô gặp hai lối rẽ, cô đi theo dấu chân đến một lối, lối còn lại chắc chắn liên thông với đường bên cạnh. Trong lòng âm thầm vạch ra một bản đồ dựa theo bốn hang động nhỏ, trong đó có hai hang nằm giữa liên thông nhau, không biết hai hang còn lại sẽ như thế nào?

Họ Phương nghiêng đầu nhìn ai đó đang chìm trong suy tư, khóe mắt cong cong, rồi nhân lúc ai đó chưa phát hiện liền quay đi chỗ khác, soi đèn làm bộ nghiền ngẫm không gian xung quanh...

"Thật ra ban đầu tôi cũng khá bất ngờ khi phát hiện có hai dấu chân, và càng bất ngờ hơn khi vừa đi được một đoạn thì nhìn thấy cô đang chết điếng với thứ bọ nhỏ bé đó." Không khó để nhận ra người nói đang cố kìm nén đi sự nhồn nhột trong lòng.

Tần Minh Hi lập tức liếc xéo anh. Hất mặt "hứ" một tiếng, "Vâng ạ. Tôi không phải thánh thần. Tôi đâu có lá gan coi thường trời đất, tôi cũng có nỗi sợ của riêng mình, dù nó có phần hơi ấu trĩ."

"Ồ, vậy cứ chuẩn bị tinh thần trước đi, dù sao tôi cũng khá chắc ở đây còn có nhiều loài bò sát khác nữa đang ẩn náu đấy."

"..."

Quanh đi quẩn lại, họ vẫn cùng nhau lần theo dấu giày trên cát, ngoặt phải ngoặt trái vô số lần. Nhiệt độ trong hang thì càng ngày càng giảm, không gian ngột ngạt cùng cái mùi ngai ngái khó ngửi vẫn cứ bám riết lấy hai người. Tần Minh Hi rốt cục không nhịn được nữa, cô nâng tay khẽ xoa xoa cánh tay còn lại, lòng thầm than bản thân mặc đồ không đủ ấm, có khi nhiệt độ trong này giảm xuống còn mười mấy độ, mà cô lại mặc áo thun và chỉ khoác van mỏng bên ngoài.

Ngay lúc ấy, bỗng dưng cảm giác có cái gì đó vừa phủ lên vai mình, cô ngạc nhiên rũ đầu xuống, chỉ thấy một chiếc áo vest dài ngang hông đang bao lấy thân thể nhỏ con, mùi nam tính thoang thoảng, át đi phần nào cái mùi khó ngửi trong hang, khiến cô trong vô thức cảm thấy cực kì dễ chịu.

Tần Minh Hi liền quay sang nhìn người bên cạnh rồi lập tức bối rối khi thấy người nọ chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen, lại còn sắn tay áo lên nữa. Cô cắn môi, định bụng buông áo khoác trả Phương Tiểu Tổ nhưng đã bị anh giữ tay lại. Anh khẽ siết chặt lấy bàn tay lạnh toát của cô, lặng lẽ liếc cô một cái: "Lạnh thì cứ khoác đi. Thể chất của cô yếu hơn tôi, lại không biết phải ở trong này đến bao lâu nữa, dù sao sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất."



"..."

Cô ngẩn ngơ nhìn anh rồi rất nhanh đánh mắt sang chỗ khác, lầu bầu, "Xì...Gì chứ!...Tôi cũng đâu có yếu đuối đến mức đó..."

Cô gái vô tư hoàn toàn quên mất tay mình đang được ai đó nắm lấy không buông...

Lối ngoặt nhiều, lại hẹp, nếu xét theo bên ngoài thì họ không tài nào biết được bản thân đang ở nơi nào của Bích Kỉ. Họ đi được một đoạn, hai ánh đèn leo lắt chiếu theo dấu vết mờ nhạt trên cát, dò mãi dò mãi, cho đến khi một đôi chấm sáng vắt qua nhau, leo lên bức tường trước mặt...

Đợi đã! Tường sao?

Hai người cùng nhìn nhau, lập tức chạy tới dừng chân nơi vách tường lấp kín lối đi...

"Không thể nào..." Tần Minh Hi hốt hoảng rọi đèn lên, rồi lại rọi xuống đất, "Dấu giày chỉ có một chiều...Đây không thể là đường cụt được !"

Đúng vậy. Dấu giày chỉ có đi không có về. Nhưng...Khải cũng không thể có năng lực đi xuyên qua tường được...

Phương Tiểu Tổ mang vẻ mặt khó hiểu bước tới, khẽ chạm tay lên mặt tường sần sùi, ánh sáng chợt loé lên nơi đáy mắt anh...

Tần Minh Hi thì vẫn không tin trên đời này lại có chuyện lạ lùng như vậy. Cô dứt khoát kiểm tra lần nữa, nhìn chăm chăm vào bức tường một hồi, như thể trước mặt cô là thứ gì đó quá kì lạ. Bỗng dưng, cô trợn mắt, giơ tay xoa xoa mặt tường gồ ghề...

"Tường bê tông?!" Hai người cùng đồng thanh, rồi lại cùng khó hiểu với chính cái mà họ vừa nói.

Vậy nghĩa là đằng sau bức tường này có cái gì đó khiến người ta phải lấp bê tông lại. Nhưng là cái gì chứ?

Ban đầu họ luôn đinh ninh rằng nơi này hoàn toàn hoang vu, bởi vì nằm sâu trong rừng, rất khó phát hiện, phải đi một đoạn đường rừng vừa dài vừa cheo leo, lại phải cực tinh mắt mới có thể kiếm được cửa hang. Thế nhưng, vì cái gì mà người ta phải vào tận lối hang tối mù như vậy chỉ để lấp tường cắt ngang đường đi?

"Bên trên có khe hở." Giọng Phương Tiểu Tổ truyền tới khiến Tần Minh Hi hơi ngẩn ra. Theo hướng anh đang nhìn, cô ngẩng đầu trông lên trần hang...

Quả nhiên có một khe hở nơi trên cùng, có lẽ người ta chưa lấp hết được. May thay khe hở đó cũng vừa đủ để cho một người trèo qua...

"Khải có khi nào đã trèo lên đó không?" Con ngươi Tần Minh Hi dần tối lại.

Phương Tiểu Tổ nhẹ nhàng câu môi, "Có hay không, ta cứ leo qua chỗ đó rồi biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Điều Tra Của Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook