Chương 29: Cuộc gặp mặt bất ngờ
Tư Mãn Đà La
03/06/2020
Trong không gian vừa hẹp vừa tối, bóng dáng cao gầy của người đàn ông phản chiếu lên vách đá theo từng bước chân anh đi. Chiếc đèn flash trên tay soi sáng một khoảng không trước mặt, rõ ràng nó không đủ để chiếu
rọi toàn bộ phía trước nhưng miễn cưỡng có thể giúp anh kịp phản ứng mỗi khi bất thình lình gặp phải vật cản. Hang vừa hẹp, vừa thấp, lại còn
thiếu không khí nên rất nhanh Lâm Tĩnh bắt đầu cảm thấy có chút khó thở. Dĩ nhiên, với một cái hang chưa bao giờ bị động chạm bởi bàn tay con
người, nó vẫn giữ nguyên cái nét nguyên thủy. Ví thử như đất đá dưới
chân không hề bằng phẳng, nên chỉ một chút lơ đãng thôi là anh có thể bị sảy chân ngã bất cứ lúc nào. Hay như thỉnh thoảng Lâm Tĩnh gặp phải một mỏm đá nhọn nhô ra từ trên đầu khiến anh bất đắc dĩ đành ngồi thụp
xuống, chật vật bò qua, lòng cảm thán suýt tí nữa thì va u đầu.
Càng ngày, lối hang càng dốc xuống.
Xung quanh im bặt tới độ một tiếng sấm cũng không thể lọt vào.
Đi được một lúc, trước mắt anh bỗng hiện ra một khe hẹp gần bốn mươi phân, giữa lối đi. Chúng như hai cánh cửa thang máy nhưng vì nửa chừng gặp trục trặc nên chưa thể khép hết được. Không còn cách nào khác, Lâm Tĩnh đành nghiêng người, lách mình qua khe hẹp trong hang. Nhưng thật không may cho anh rằng khi vừa mới lách qua được, chân anh bị hẫng khiến toàn bộ cơ thể mất đà sượt xuống dưới. Nhất thời tiếng rú đau đớn vọng đi, chiếc điện thoại trên tay cũng bị văng ra xa, đập vào tảng đá và tắt ngấm.
Lâm Tĩnh nhăn mặt, toát mồ hôi vì đau. Cú sảy chân bất ngờ khiến anh một phen suýt chết, chân anh bị thương do va mạnh vào cạnh đá nhọn. Sau một hồi áp chế cơn đau sốc tận óc, anh cắn răng, nhúc nhích thân mình rồi chống tay gượng dậy, ngước đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh...
Một màu đen bao trùm đến nỗi không thể nhìn rõ năm đầu ngón tay.
- Điên mất! - Lâm Tĩnh gầm nhẹ, bàn tay quờ quạng xung quanh định bụng kiếm lại điện thoại. Nhưng khổ nỗi xung quanh tối quá, mò mãi mò mãi mà vẫn chẳng tìm thấy nó đâu, Lâm Tĩnh phát điên thật. Nếu có ánh sáng và đồng nghiệp của anh ở đây, hẳn họ sẽ ngạc nhiên lắm khi chứng kiến cảnh anh lết từng mét với bộ dạng lem luốc không khác gì một tên ăn mày.
- Gần mười năm hành nghề, ông đây chưa bao giờ thảm hại như thế này. - Lâm Tĩnh nghiến răng, bàn tay vẫn không ngừng quờ quạng cát đất dưới thân. Chỉ sợ vớ phải vật gì không nên vớ.
- Chậc, tôi chưa từng thấy ai ngu như anh. - Trong không gian tối đen này bỗng đâu xuất ra một giọng nói nữ tính khiến Lâm Tĩnh giật nảy mình, thậm chí còn quên luôn cơn đau dưới thân.
- Ai đấy?
Anh hoảng hốt. Bàn tay từ từ lần xuống khẩu súng chuyên dụng đang đeo ngang hông, định bụng nếu đối phương tấn công bất ngờ thì sẽ đáp trả ngay lập tức.
Bỗng nhiên một luồng sáng loáng lên, chĩa thẳng vào mặt Lâm Tĩnh khiến hai con mắt anh có phần hơi nhức. Anh gượng gạo giơ tay, chắn đi thứ ánh sáng đột ngột chết tiệt kia...
Ánh sáng đó phát ra từ chiếc đèn PIN, sáng đến độ anh chẳng thể thấy rõ khuôn mặt người đang cầm nó. Có điều, chiếc đèn cách anh rất gần, chỉ khoảng vài bước chân. Thật không hiểu người phụ nữ này đã ở đây từ bao lâu rồi.
- Anh ở đây làm gì? Anh là ai? - Người con gái đó lại cất tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng, có một chút cứng rắn bên trong, như thể cô đang khá hoảng, phòng bị và vô cùng cảnh giác đối tượng trước mặt.
Lâm Tĩnh gắng trở mình, miệng khẽ rên vì cơn đau ở chân vẫn còn hoành hành. Anh chật vật ngồi tựa vào tảng đá nhỏ nằm cạnh đó, hổn hển nói:
- Câu đó tôi nên hỏi cô mới đúng. Một đứa con gái như cô mà lại ở một nơi tối tăm như thế này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Đối phương nghe vậy liền im lặng một lúc. Lát sau:
- Anh là cảnh sát?
- Ừ. Tôi cảnh sát đấy. Cô đang làm chuyện gì phi pháp ở đây phải không?
- Này! Liệu hồn đấy! Anh đừng có mà quy tội vớ vẩn! - Ánh sáng đó càng ngày càng gần, cuối cùng chỉ còn cách Lâm Tĩnh vài phân. Rồi bất thình lình người phụ nữ ngồi xổm xuống, lặng lẽ xăm soi vết thương dưới chân anh. Lúc này, hai phần ba gương mặt của cô đã hiển hiện trước mắt Lâm Tĩnh, ngoài dự đoán, khuôn mặt nhem nhuốc đất cát của anh lập tức dại ra...
- Anh bị rách gân rồi. Cầm lấy, soi cho tôi, để tôi sơ cứu trước đã. - Nói xong cô liền nhét đèn PIN vào tay anh.
Thế nhưng vừa cầm lấy đèn mà cô gái đưa cho, anh lập tức chiếu lên gương mặt của cô. Quả thật...rất thanh tú. Lông mi cô đang rủ xuống, vừa dài vừa cong. Đôi môi anh đào hơi mím và mái tóc đen được vấn cao. Lần này người bị nhức mắt là cô, cô bực bội nhíu mày, gằn giọng:
- Tôi không bảo anh soi mặt tôi. Chúc xuống! Soi chân anh đây này!
- ...Cô...là Tiêu Lâm?
Người con gái đó liền khựng lại, cô nghển đầu nhìn anh, ánh mắt loé lên như thể bản thân đã nắm rõ tình hình hiện tại...
- Phải, tôi là Tiêu Lâm.
- Cô ở đây...vậy tên Khải đâu rồi? - Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn ngó bốn phía, nhưng nội trong bán kính chưa tới một mét, chỉ toàn bóng tối bao bọc.
Tiêu Lâm móc từ túi quần ra một gói bông và băng cá nhân. Cô xé gói bông, vạch ống quần Lâm Tĩnh lên tận đầu gối. Quả nhiên vết thương nằm gần mắt cá chân đang rỉ máu, chảy xuống thấm ướt cả tất chân. Xung quanh vết thương bọng máu tụ lại, thâm tím một mảng lớn, nhìn qua có phần hơi rờn rợn...
- Tôi nghĩ tôi đã cắt đuôi được hắn rồi. - Cô lấy một nhúm bông, nhẹ nhàng thấm đi vết máu đang chảy dài, nói - Hẳn anh đã đi qua lối dẫn đến ngã tư?
- Ừ. Tôi cùng với ba người nữa tới đây, liền chia nhau mỗi người một lối đi tìm cô.
- Ủa? Tại sao anh lại không dẫn thêm cảnh sát? Như vậy chẳng phải sẽ dễ tìm hơn sao?
- Điện thoại của cô vừa mất sóng là chúng tôi đã cấp tốc đi ngay, nên chưa kịp làm gì cả. - Con mắt Lâm Tĩnh ảm đạm nhìn xuống vết thương đang được cuốn mấy vòng băng.
Nghe anh nói vậy mắt cô liền trợn to, ngẩng phắt đầu nhìn anh:
- Khoan đã, vậy chị Minh Hi....
- Ồ, cô nói Tần Minh Hi? Cô ấy à, hiện đang làm việc cho tổ trọng án của chúng tôi, cô ấy cũng tới. Chắc giờ Tần Minh Hi đang quanh quẩn ở lối nào đó trong đây rồi.
- Ơ hay, nguy hiểm như vậy, chị ấy con gái chân yếu tay mềm, sao các anh lại để chị ấy đi một mình? Lỡ đâu chạm mặt với Khải thì phải làm thế nào? - Giọng Tiêu Lâm gầm khẽ. Cô không thể ngờ Minh Hi lại làm việc cho cảnh sát. Mấy ngày gần đây cô ấy thường vắng mặt buổi chiều, hỏi đến thì ậm à ậm ừ quanh co mãi. Hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, người bạn này của cô đúng thật...không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng cho dù cô ấy có mạnh mẽ tới đâu, đứng trước tên Khải thần kinh kia chẳng lẽ lại có thể đấu tay không với hắn. Nếu như hắn là một kẻ xảo trá, trên tay không chỉ có mỗi sợi dây thì sao? Nếu như hắn có dao, thậm chí là súng?
Đứng trước lời chất vấn của Tiêu Lâm, Lâm Tĩnh chỉ biết im lặng. Cô nói rất đúng, ngay cả anh cũng chưa từng kinh qua khả năng thực chiến của Tần Minh Hi, làm sao mà dám mở miệng đáp trả Cô ấy đa tài lắm cơ chứ.
Nhìn anh như vậy, ngọn lửa trong cô càng bốc lên ngùn ngụt:
- Không được, chúng ta phải nhanh đi tìm chị ấy. - Vừa nói cô vừa cắm cúi băng vội cho anh. Vốn cô đã biết đường xuống núi, nhưng bây giờ Minh Hi vẫn đang còn trong này, làm sao cô có thể an tâm mà rời đi đây? Cô không muốn vì cô mà Minh Hi rơi vào nguy hiểm. Nếu cô ấy thực sự gặp phải chuyện không may mà bỏ mình, ân tình này e là cả đời cô cũng không thể gánh vác nổi.
Lâm Tĩnh ngoài dự đoán lại rất bất ngờ trước quyết định của Tiêu Lâm. Suýt chút nữa anh đã bị cô làm cho á khẩu.
- Cô biết đường sao?
- Ừm, sơ sơ thôi. Gần chỗ này có một lối thông qua con đường khác. Nếu xét theo ngã tư thì đây là con đường đầu tiên từ trái sang. - Tiêu Lâm thả ống quần của anh xuống, hài lòng nhìn vết thương đã cầm được máu. Song cô liền duỗi tay nắm lấy một bên cánh tay của Lâm Tĩnh, kéo anh đứng dậy.
- Nào, đứng lên thử xem đã đi được chưa.
Lâm Tĩnh nhăn mặt, theo động tác của cô rồi từ từ dùng chân còn lại lấy đà gượng dậy. Tuy vẫn còn khó khăn trong việc đi lại bằng cả hai chân, nhưng đi cà nhắc như vậy ít ra còn tốt hơn là chỉ biết ngồi.
- Cô có chắc sẽ tìm được cô ấy? - Lâm Tĩnh liền kiềm chế cơn đau vẫn âm ẩm truyền từ dưới lên, khẽ mấp máy môi.
Tiêu Lâm dùng cánh tay anh quàng qua vai cô, nép sát người anh như một vật đỡ để anh có thể đi vững. Hai người bắt đầu song hành trên đất đá gồ ghề.
- Ta sẽ đi đến khi nào tìm được chị ấy thì thôi. - Cô kiên định nói.
Tay còn lại của Lâm Tĩnh nâng chiếc đèn pin, nghe theo sự chỉ dẫn của Tiêu Lâm chiếu sáng đường đi phía trước. Họ cùng nhau tiến vào một hốc đá đen ngòm, ngột ngạt, ẩm thấp còn hơn cả chỗ nghỉ chân ban nãy. May thay, mặt đất trong này lại khá bằng phẳng, vừa tiện cho việc đi lại của Lâm Tĩnh.
- À, vừa rồi tôi quên không hỏi, anh tên gì thế?
- Lâm Tĩnh.
- Ồ.
- Mà...sao lúc nãy cô lại nói xấu tôi?
- Hả? Khi nào cơ?
- Cô bảo tôi ngu. - Người nào đó nghiến răng.
- ......Ờ thì đúng mà nhỉ, đáng lí ra lúc đó anh nên kiểm tra xem đằng sau khe hở ấy có gì chứ. Chưa chi đã vội vàng lách qua, cuối cùng để ngã gãy chân thế này. Không phải đầu óc quá giản đơn thì là gì. - Người kia làm mặt tỉnh bơ, thản nhiên coi những điều mình nói là đúng tình hợp lẽ.
- Này, cô Tiêu, cô nỡ lòng nào mà nói vậy với tôi? Dù sao tôi cũng là ân nhân của cô đấy!
- Xời, nói cứ như thể tôi bội nghĩa không bằng. Ai là ân nhân của ai còn chưa biết đâu nha.
- Cô...!
Có vẻ như cứ giằng co mãi thế này cũng khiến tâm trạng hai người bớt đi chút áp lực.
Càng ngày, lối hang càng dốc xuống.
Xung quanh im bặt tới độ một tiếng sấm cũng không thể lọt vào.
Đi được một lúc, trước mắt anh bỗng hiện ra một khe hẹp gần bốn mươi phân, giữa lối đi. Chúng như hai cánh cửa thang máy nhưng vì nửa chừng gặp trục trặc nên chưa thể khép hết được. Không còn cách nào khác, Lâm Tĩnh đành nghiêng người, lách mình qua khe hẹp trong hang. Nhưng thật không may cho anh rằng khi vừa mới lách qua được, chân anh bị hẫng khiến toàn bộ cơ thể mất đà sượt xuống dưới. Nhất thời tiếng rú đau đớn vọng đi, chiếc điện thoại trên tay cũng bị văng ra xa, đập vào tảng đá và tắt ngấm.
Lâm Tĩnh nhăn mặt, toát mồ hôi vì đau. Cú sảy chân bất ngờ khiến anh một phen suýt chết, chân anh bị thương do va mạnh vào cạnh đá nhọn. Sau một hồi áp chế cơn đau sốc tận óc, anh cắn răng, nhúc nhích thân mình rồi chống tay gượng dậy, ngước đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh...
Một màu đen bao trùm đến nỗi không thể nhìn rõ năm đầu ngón tay.
- Điên mất! - Lâm Tĩnh gầm nhẹ, bàn tay quờ quạng xung quanh định bụng kiếm lại điện thoại. Nhưng khổ nỗi xung quanh tối quá, mò mãi mò mãi mà vẫn chẳng tìm thấy nó đâu, Lâm Tĩnh phát điên thật. Nếu có ánh sáng và đồng nghiệp của anh ở đây, hẳn họ sẽ ngạc nhiên lắm khi chứng kiến cảnh anh lết từng mét với bộ dạng lem luốc không khác gì một tên ăn mày.
- Gần mười năm hành nghề, ông đây chưa bao giờ thảm hại như thế này. - Lâm Tĩnh nghiến răng, bàn tay vẫn không ngừng quờ quạng cát đất dưới thân. Chỉ sợ vớ phải vật gì không nên vớ.
- Chậc, tôi chưa từng thấy ai ngu như anh. - Trong không gian tối đen này bỗng đâu xuất ra một giọng nói nữ tính khiến Lâm Tĩnh giật nảy mình, thậm chí còn quên luôn cơn đau dưới thân.
- Ai đấy?
Anh hoảng hốt. Bàn tay từ từ lần xuống khẩu súng chuyên dụng đang đeo ngang hông, định bụng nếu đối phương tấn công bất ngờ thì sẽ đáp trả ngay lập tức.
Bỗng nhiên một luồng sáng loáng lên, chĩa thẳng vào mặt Lâm Tĩnh khiến hai con mắt anh có phần hơi nhức. Anh gượng gạo giơ tay, chắn đi thứ ánh sáng đột ngột chết tiệt kia...
Ánh sáng đó phát ra từ chiếc đèn PIN, sáng đến độ anh chẳng thể thấy rõ khuôn mặt người đang cầm nó. Có điều, chiếc đèn cách anh rất gần, chỉ khoảng vài bước chân. Thật không hiểu người phụ nữ này đã ở đây từ bao lâu rồi.
- Anh ở đây làm gì? Anh là ai? - Người con gái đó lại cất tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng, có một chút cứng rắn bên trong, như thể cô đang khá hoảng, phòng bị và vô cùng cảnh giác đối tượng trước mặt.
Lâm Tĩnh gắng trở mình, miệng khẽ rên vì cơn đau ở chân vẫn còn hoành hành. Anh chật vật ngồi tựa vào tảng đá nhỏ nằm cạnh đó, hổn hển nói:
- Câu đó tôi nên hỏi cô mới đúng. Một đứa con gái như cô mà lại ở một nơi tối tăm như thế này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Đối phương nghe vậy liền im lặng một lúc. Lát sau:
- Anh là cảnh sát?
- Ừ. Tôi cảnh sát đấy. Cô đang làm chuyện gì phi pháp ở đây phải không?
- Này! Liệu hồn đấy! Anh đừng có mà quy tội vớ vẩn! - Ánh sáng đó càng ngày càng gần, cuối cùng chỉ còn cách Lâm Tĩnh vài phân. Rồi bất thình lình người phụ nữ ngồi xổm xuống, lặng lẽ xăm soi vết thương dưới chân anh. Lúc này, hai phần ba gương mặt của cô đã hiển hiện trước mắt Lâm Tĩnh, ngoài dự đoán, khuôn mặt nhem nhuốc đất cát của anh lập tức dại ra...
- Anh bị rách gân rồi. Cầm lấy, soi cho tôi, để tôi sơ cứu trước đã. - Nói xong cô liền nhét đèn PIN vào tay anh.
Thế nhưng vừa cầm lấy đèn mà cô gái đưa cho, anh lập tức chiếu lên gương mặt của cô. Quả thật...rất thanh tú. Lông mi cô đang rủ xuống, vừa dài vừa cong. Đôi môi anh đào hơi mím và mái tóc đen được vấn cao. Lần này người bị nhức mắt là cô, cô bực bội nhíu mày, gằn giọng:
- Tôi không bảo anh soi mặt tôi. Chúc xuống! Soi chân anh đây này!
- ...Cô...là Tiêu Lâm?
Người con gái đó liền khựng lại, cô nghển đầu nhìn anh, ánh mắt loé lên như thể bản thân đã nắm rõ tình hình hiện tại...
- Phải, tôi là Tiêu Lâm.
- Cô ở đây...vậy tên Khải đâu rồi? - Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn ngó bốn phía, nhưng nội trong bán kính chưa tới một mét, chỉ toàn bóng tối bao bọc.
Tiêu Lâm móc từ túi quần ra một gói bông và băng cá nhân. Cô xé gói bông, vạch ống quần Lâm Tĩnh lên tận đầu gối. Quả nhiên vết thương nằm gần mắt cá chân đang rỉ máu, chảy xuống thấm ướt cả tất chân. Xung quanh vết thương bọng máu tụ lại, thâm tím một mảng lớn, nhìn qua có phần hơi rờn rợn...
- Tôi nghĩ tôi đã cắt đuôi được hắn rồi. - Cô lấy một nhúm bông, nhẹ nhàng thấm đi vết máu đang chảy dài, nói - Hẳn anh đã đi qua lối dẫn đến ngã tư?
- Ừ. Tôi cùng với ba người nữa tới đây, liền chia nhau mỗi người một lối đi tìm cô.
- Ủa? Tại sao anh lại không dẫn thêm cảnh sát? Như vậy chẳng phải sẽ dễ tìm hơn sao?
- Điện thoại của cô vừa mất sóng là chúng tôi đã cấp tốc đi ngay, nên chưa kịp làm gì cả. - Con mắt Lâm Tĩnh ảm đạm nhìn xuống vết thương đang được cuốn mấy vòng băng.
Nghe anh nói vậy mắt cô liền trợn to, ngẩng phắt đầu nhìn anh:
- Khoan đã, vậy chị Minh Hi....
- Ồ, cô nói Tần Minh Hi? Cô ấy à, hiện đang làm việc cho tổ trọng án của chúng tôi, cô ấy cũng tới. Chắc giờ Tần Minh Hi đang quanh quẩn ở lối nào đó trong đây rồi.
- Ơ hay, nguy hiểm như vậy, chị ấy con gái chân yếu tay mềm, sao các anh lại để chị ấy đi một mình? Lỡ đâu chạm mặt với Khải thì phải làm thế nào? - Giọng Tiêu Lâm gầm khẽ. Cô không thể ngờ Minh Hi lại làm việc cho cảnh sát. Mấy ngày gần đây cô ấy thường vắng mặt buổi chiều, hỏi đến thì ậm à ậm ừ quanh co mãi. Hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, người bạn này của cô đúng thật...không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng cho dù cô ấy có mạnh mẽ tới đâu, đứng trước tên Khải thần kinh kia chẳng lẽ lại có thể đấu tay không với hắn. Nếu như hắn là một kẻ xảo trá, trên tay không chỉ có mỗi sợi dây thì sao? Nếu như hắn có dao, thậm chí là súng?
Đứng trước lời chất vấn của Tiêu Lâm, Lâm Tĩnh chỉ biết im lặng. Cô nói rất đúng, ngay cả anh cũng chưa từng kinh qua khả năng thực chiến của Tần Minh Hi, làm sao mà dám mở miệng đáp trả Cô ấy đa tài lắm cơ chứ.
Nhìn anh như vậy, ngọn lửa trong cô càng bốc lên ngùn ngụt:
- Không được, chúng ta phải nhanh đi tìm chị ấy. - Vừa nói cô vừa cắm cúi băng vội cho anh. Vốn cô đã biết đường xuống núi, nhưng bây giờ Minh Hi vẫn đang còn trong này, làm sao cô có thể an tâm mà rời đi đây? Cô không muốn vì cô mà Minh Hi rơi vào nguy hiểm. Nếu cô ấy thực sự gặp phải chuyện không may mà bỏ mình, ân tình này e là cả đời cô cũng không thể gánh vác nổi.
Lâm Tĩnh ngoài dự đoán lại rất bất ngờ trước quyết định của Tiêu Lâm. Suýt chút nữa anh đã bị cô làm cho á khẩu.
- Cô biết đường sao?
- Ừm, sơ sơ thôi. Gần chỗ này có một lối thông qua con đường khác. Nếu xét theo ngã tư thì đây là con đường đầu tiên từ trái sang. - Tiêu Lâm thả ống quần của anh xuống, hài lòng nhìn vết thương đã cầm được máu. Song cô liền duỗi tay nắm lấy một bên cánh tay của Lâm Tĩnh, kéo anh đứng dậy.
- Nào, đứng lên thử xem đã đi được chưa.
Lâm Tĩnh nhăn mặt, theo động tác của cô rồi từ từ dùng chân còn lại lấy đà gượng dậy. Tuy vẫn còn khó khăn trong việc đi lại bằng cả hai chân, nhưng đi cà nhắc như vậy ít ra còn tốt hơn là chỉ biết ngồi.
- Cô có chắc sẽ tìm được cô ấy? - Lâm Tĩnh liền kiềm chế cơn đau vẫn âm ẩm truyền từ dưới lên, khẽ mấp máy môi.
Tiêu Lâm dùng cánh tay anh quàng qua vai cô, nép sát người anh như một vật đỡ để anh có thể đi vững. Hai người bắt đầu song hành trên đất đá gồ ghề.
- Ta sẽ đi đến khi nào tìm được chị ấy thì thôi. - Cô kiên định nói.
Tay còn lại của Lâm Tĩnh nâng chiếc đèn pin, nghe theo sự chỉ dẫn của Tiêu Lâm chiếu sáng đường đi phía trước. Họ cùng nhau tiến vào một hốc đá đen ngòm, ngột ngạt, ẩm thấp còn hơn cả chỗ nghỉ chân ban nãy. May thay, mặt đất trong này lại khá bằng phẳng, vừa tiện cho việc đi lại của Lâm Tĩnh.
- À, vừa rồi tôi quên không hỏi, anh tên gì thế?
- Lâm Tĩnh.
- Ồ.
- Mà...sao lúc nãy cô lại nói xấu tôi?
- Hả? Khi nào cơ?
- Cô bảo tôi ngu. - Người nào đó nghiến răng.
- ......Ờ thì đúng mà nhỉ, đáng lí ra lúc đó anh nên kiểm tra xem đằng sau khe hở ấy có gì chứ. Chưa chi đã vội vàng lách qua, cuối cùng để ngã gãy chân thế này. Không phải đầu óc quá giản đơn thì là gì. - Người kia làm mặt tỉnh bơ, thản nhiên coi những điều mình nói là đúng tình hợp lẽ.
- Này, cô Tiêu, cô nỡ lòng nào mà nói vậy với tôi? Dù sao tôi cũng là ân nhân của cô đấy!
- Xời, nói cứ như thể tôi bội nghĩa không bằng. Ai là ân nhân của ai còn chưa biết đâu nha.
- Cô...!
Có vẻ như cứ giằng co mãi thế này cũng khiến tâm trạng hai người bớt đi chút áp lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.