Sổ Tay Ghi Chép Cách Làm Đàn Ông Tốt
Chương 8: Quân tẩu bỏ học
Đường Trung Miêu
17/03/2022
Edit: Bông + Yên
Beta: Tô Khả Yên
Đây không phải điểm duy nhất khiến mẹ Hà khiếp sợ, bà ta nghẹn họng trân trối nhìn con gái của mình được Lý Xuân Hoa chăm sóc thỏa đáng, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ cứ như thể sợ dọa đến nó vậy, lại nhìn Lâm Thời Hằng, hắn cũng đang bóc vỏ đậu phộng, bóc xong lại đưa cho Hà Tuyết Châu ăn.
Cái này có chỗ nào là gả con gái đi đâu, đây rõ ràng là gả tổ tông đi mà!
Nếu là người mẹ bình thường chắc chắn sẽ cao hứng vì con gái được mẹ chồng và chồng quan tâm chăm sóc như vậy. Nhưng mà đầu óc mẹ Hà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con trai, lại muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt bà thông gia để dễ vay được tiền. Tức khắc ném hạt dưa trong tay xuống đất, chỉ vào mặt Hà Tuyết Châu quở mắng: "Tuyết Châu! Sao con lại thế này, không phải chỉ là mang thai thôi sao? Sao việc gì cũng không làm, để mẹ chồng với chồng hầu hạ, thế cũng xứng làm con dâu người ta sao? Con cũng thật không biết xấu hổ!"
Hà Tuyết Châu đang cảm kích nhận lấy chén nước Lý Xuân Hoa đưa qua, nghe được thanh âm nghiêm khắc của mẹ, thân thể vô thức trở nên cứng đờ, hơn nữa, trong lòng cô vốn dĩ cảm thấy bất an với việc mình thì nghỉ ngơi còn mẹ chồng lại phải làm việc nên lập tức đứng lên.
Lâm Thời Hằng trực tiếp duỗi tay ngăn lại, tươi cười trên mặt chưa đổi cầm tay vợ:"Mẹ, lúc trước Tuyết Châu mang thai không có ai biết cả, mẹ con nói hôm trước cô ấy còn lên núi hái thuốc, chúng ta cũng không yên tâm lắm."
"Chuyện này thì có gì mà phải không yên tâm, tám tuổi Tuyết Châu đã có thể một mình cõng giỏ thuốc chạy lên núi, cũng không phải kiểu người thân kiều thể quý như vậy."
Trước kia mẹ Hà nói chuyện, Lý Xuân Hoa không chỉ chán ghét bà ta mà còn chán ghét luôn cả lên đầu con dâu của mình, nhưng hiện tại bà làm mẹ chồng còn không ngại chăm sóc Hà Tuyết Châu, mẹ Hà thân là mẹ ruột nhưng lại không biết xấu hổ đi ngăn cản con gái mình nghỉ ngơi.
Ngẫm lại cũng đúng, đừng nhìn nữ nhân Hà gia này chăm chỉ chạy đến nhà bà, có lần nào không phải là vì chiếm tiện nghi đâu chứ, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy bọn họ quan tâm hỏi han Tuyết Châu một câu.
Lý Xuân Hoa tức khắc cảm thấy mình trước kia thật quá ngu ngốc, bởi vì chán ghét mẹ Hà mà liên lụy đến con dâu, còn lấy con bé ra phát tiết nữa chứ.
Có mẹ ruột như vậy, thật đúng là tạo nghiệt mà!
Nghĩ cũng biết, có thể để đứa bé tám tuổi một mình lên núi hái thuốc, trước khi xuất giá, chắc Tuyết Châu đã phải chịu không ít khổ rồi.
Tốt xấu gì cũng đã ở chung ba năm, Hà Tuyết Châu lại luôn cung cung kính kính chăm sóc ổn thỏa cho bà, bà chướng mắt thì chướng mắt, sao lúc trước lại phải khoa tay múa chân với cái nhà họ Hà gần như là bán con gái mình đến đây làm gì chứ.
Thấy bộ dáng còn muốn nói nữa của mẹ Hà, Lý Xuân Hoa liền chống eo, bắt đầu mắng: "Tôi nói này, có phải là bà không muốn thấy Tuyết Châu sống tốt không hả? Đến nhà tôi rốt cuộc muốn làm gì? Mau nói, nếu không nói thì đi nhanh đi. Sao, còn muốn tôi giữ mấy người ở lại ăn cơm hả?"
Mẹ Hà bị mắng sắc mặt liền không tốt, nhưng có việc cầu người nên nuốt xuống lời định nói, ha hả cười gượng: "Nhìn bà kìa, đang nói chuyện sao tự dưng lại tức giận chứ."
"Còn không phải là Tiểu Bảo nhà tôi à, tuy rằng nó nhỏ tuổi, nhưng cũng là ba của hai đứa con, con dâu trong nhà vừa mới sinh cũng không làm việc được, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng chăm con. Ba của Tuyết Châu đi sớm, chúng tôi thân là cô nhi quả phụ, thật sự là không có tiền trang trải, cho nên liền......"
Lý Xuân Hoa cười lạnh cũng lười bày ra:"Cho nên bà mới tới nhà tôi tìm Thời Hằng?"
"Bà nghĩ Thời Hằng đang làm gì? Không có tiền liền tới tìm nó?? Tôi nói cho mấy người biết, nằm mơ!!"
"Mẹ, trước đừng có gấp."
Lâm Thời Hằng đứng lên, ngữ khí mềm nhẹ, cười dỗ Lý Xuân Hoa ngồi xuống. Bản thân thì quay ra nhìn Hà Tiểu Bảo bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu.
"Tiểu Bảo, tuy rằng hai người chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng đáy lòng anh luôn coi em là em trai ruột mà đối đãi. Giờ em nói thật với anh đi, em có muốn cũng có nhà mới không? Nếu em nói muốn, anh liền chỉ cho em một con đường."
Hà Tiểu Bảo nhấp môi vài cái, đang muốn nói mình không có nguyện vọng to lớn như vậy, nhưng vẫn muốn mượn chút tiền đánh bài, mà mẹ Hà nghe đến nhà mới hai mắt đã sớm tỏa sáng lấp lánh, mặt đầy mong đợi, không đợi con trai trả lời đã đáp lại giúp rồi.
"Muốn!! Chắc chắn muốn!"
"Thời Hằng, Tiểu Bảo cũng muốn có tương lai như con, Tiểu Bảo là em trai vợ con, con nhất định phải giúp đỡ nó!"
Lý Xuân Hoa và Hà Tuyết Châu ở một bên đều cả kinh, Lý Xuân Hoa thì lo lắng con trai thiện lương của mình sẽ đồng ý, Hà Tuyết Châu thì lại cực kỳ hiểu người nhà của mình.
Tuy rằng Hà Tiểu Bảo chưa từng đánh chửi ba người chị của hắn, nhưng lại được nuông chiều cực kỳ, không ăn được khổ, không chịu được mệt, không nói đến việc da mặt rất dày, lại còn thích ăn những món ăn độc đáo, không giống mấy người chị các cô, ở nhà không được coi trọng, trước kia chỉ cần trong nhà có cái gì ăn ngon uống tốt, Hà Tiểu Bảo liền chiếm làm của riêng, dù là mẹ ruột hay vợ cũng không cho chạm vào.
Nếu giờ hắn quấn lấy Thời Hằng thì sau này phải làm sao bây giờ...
Lâm Thời Hằng lại như là không thấy sắc mặt Lý Xuân Hoa cùng Hà Tuyết Châu đang lặng lẽ kéo lấy tay áo mình, lập tức nhìn em vợ trước mặt: "Tiểu Bảo, nếu thực sự em muốn kiếm tiền xây phòng mới thì để anh đưa em đến bộ đội."
Hà Tiểu Bảo còn chưa nói gì, mẹ Hà đã kinh ngạc trước: "Bộ đội?? Chuyện này không được, không được đâu, bộ đội quá vất vả, Tiểu Bảo của chúng ta không thể ăn khổ như vậy được!"
"Haizz, mẹ, chuyện này mẹ không biết sao, tốt xấu gì con cũng làm lãnh đạo trong bộ đội, nếu Tiểu Bảo đi cùng con thì sao con có thể không chăm sóc tốt hắn cho được?"
Lâm Thời Hằng nói xong, buông ra tay vợ, xoay người đi qua, đầy mặt thuần lương với mẹ vợ: "Người trong bộ đội bị phái ra ngoài mới phải chịu vất vả, những người ở lại thì không nói đến việc bao ăn ở, còn được phát quần áo, phát tiền trợ cấp, cùng với số tiền một tháng tiền lương nữa."
Hắn vừa nói vừa làm động tác khoa tay múa chân với mẹ con Hà gia.
Đôi mắt mẹ Hà liền tỏa sáng, ngay cảnh biểu tình sợ chịu khổ của Hà Tiểu Bảo cũng đã bằt đầu dao động.
Đừng nhìn hắn ta nhận hết sủng ái ở Hà gia, tiền trong túi lại luôn luôn không có nhiều, rốt cuộc tiền chồng của các chị đưa khi bọn họ xuất giá sớm đều đã tiêu hết sạch rồi, Hà Tiểu Bảo lại không thích lao động, vợ hắn thì có con, thân thể mẹ Hà lại yếu đuối, số tiền chi tiêu trong nhà cũng không có nhiều, mỗi năm cũng chỉ vừa đủ ấm no thôi.
Nhưng nếu mỗi tháng đều có thể có nhiều tiền như vậy, đấy chẳng phải là muốn đi đâu chơi thì liền đến đó chơi được rồi sao, muốn ăn đồ ăn ngon gì liền có đồ ăn ngon ấy.
Lòng yêu con của mẹ Hà khiến bà ta vẫn có vài phần do dự: "Nhưng thân thể Tiểu Bảo nhà mẹ thực sự rất yếu ớt..."
Lâm Thời Hằng nhìn nhìn khuôn mặt lớn vừa trắng vừa giống bạch diện bánh bột ngô của Hà Tiểu Bảo, tươi cười càng thêm ôn hòa: "Không cần lo lắng, con là anh chồng của em ấy, sao có thể không chăm sóc em ấy được chứ?"
"Mẹ, cứ giao Tiểu Bảo cho con đi, ngài không cần lo lắng đâu."
Mẹ Hà vốn dĩ vẫn có vài phần chần chờ, nhưng mà đúng lúc này Lý Xuân Hoa không thể nhịn được nữa, hiếm khi lại không nể mặt con trai mà nói: "Thời Hằng, ở bộ đội con còn nhiều việc khác phải làm, giờ lại còn đưa Tiểu Bảo đi, đây không phải là tạo thành phiền phức cho mình sao? Không được, đừng nhắc lại việc này nữa."
Bà không phản đối còn tốt, bà vừa phản đối một cái, mẹ Hà liền chấn động tinh thần: "Bà thông gia, bà đang nói gì đấy, Tiểu Bảo của tôi cũng giống như em trai ruột của Thời Hằng, mang theo em trai ruột của mình đi làm việc sao có thể nói là phiền phức cho được?"
Mẹ Hà sợ Lý Xuân Hoa lại ngăn cản giữa chừng khiến cho mình không thể nhận lấy chuyện tốt này, bà ta vội vàng bắt lấy tay Lâm Thời Hằng, giống như là sợ hắn đổi ý vậy: "Thời Hằng, việc này cứ quyết định như thế đi nhé, sau này Tiểu Bảo nhà mẹ phải giao cho anh chồng là con rồi."
"Yên tâm đi."
Lâm Thời Hằng tươi cười hiền lành vỗ vỗ bả vai Hà Tiểu Bảo đang đắm chìm trong vui vẻ tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai sau này khi thấy mẹ mình đáp lời, thanh âm từ tính tràn đầy ổn trọng.
"Con chắc chắn sẽ chăm sóc Tiểu Bảo thật tốt."
****
"Đúng vậy, là viết như vậy đấy..."
Lâm Thời Hằng đứng trước bàn, hơi hơi cúi đầu nhìn Hà Tuyết Châu nghiêm túc cầm bút, từng nét viết tên của hắn.
Lúc trước cô vốn dĩ không biết chữ, bây giờ Lâm Thời Hằng muốn dạy cô cũng bắt đầu từ tên trước, dạy viết ba chữ Hà Tuyết Châu, nhưng bây giờ xem ra cô viết ba chữ 'Lâm Thời Hằng' còn nghiêm túc cẩn thận hơn một chút so với trước đó.
Mặc dù viết xuống vẫn còn cảm thấy hơi mới lạ, trên trang giấy để ở mặt bàn vẫn xuất hiện ba chữ Lâm Thời Hằng ngăn ngắn nắn nót.
"Tuyết Châu thật thông minh."
Thấy Hà Tuyết Châu buông bút sau khi viết xong, mang theo chút chờ mong ngẩng đầu nhìn mình, người đàn ông đứng trước bàn không chút keo kiệt khen ngợi: "Lúc trước anh đã dạy người khác học viết chữ ở bộ đội rồi, nhưng bọn họ không học nhanh được bằng em, hơn nữa lại còn là lần đầu viết lại còn có thể viết tinh tế như vậy."
Hà Tuyết Châu vẫn luôn lớn lên trong hạ thấp bản thân làm việc và lời quát mắng của cha mẹ, tuy rằng từ khi chồng dạy cô viết chữ đến giờ đều luôn khích lệ, nhưng mỗi lần nghe được, trên mặt cô vẫn không nhịn được lộ ra nụ cười mang theo một chút ngượng ngùng vui vẻ.
"Đến đây, lại viết tên em thêm lần nữa đi."
Theo thanh âm kiên nhẫn ôn nhu của Lâm Thời Hằng, Hà Tuyết Châu nhấc bút lên, tiếp tục nghiêm túc viết tên của mình xuống.
Nhìn chữ trên giấy, Lâm Thời Hằng giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, lại cảm thán một câu: "Trí nhớ của em rất tốt, xem ra không mất bao lâu là có thể học xong chương trình học tiểu học rồi."
Hà Tuyết Châu cao hứng gật đầu, chồng liền vươn tay tới từ đằng sau, ngón tay thon dài dừng trên chữ cô mới viết xong, cô cũng đọc theo: "Lâm Thời Hằng...Hà Tuyết Châu."
"Tên của chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau."
Nghe thanh âm mang theo ý cười của Lâm Thời Hằng, mặt cô hơi hơi ửng hồng, nhìn hai cái tên mình viết lên giấy, trong lòng liền nổi lên một cỗ ngọt ngào.
Người đàn ông đằng sau ôn nhu giơ tay, sờ sờ đầu Hà Tuyết Châu: "Tuyết Châu, em cùng vào bộ đội với anh đi."
"Anh đã hỏi qua mẹ rồi, bà nói muốn ở lại giám sát xây nhà, giờ chúng ta đi trước, chờ đến lúc ổn định xong mọi thứ ở nước Hoa hoặc là anh thăng chức, chúng ta liền mua một căn nhà ở bên kia."
Hà Tuyết Châu có chút kinh ngạc lại có chút vui sướng ngước mắt: "Nhưng mà để một mình mẹ ở lại..."
"Đương nhiên sẽ không để mẹ ở lại một mình, chỉ là chỗ này đang xây nhà mới, mẹ không yên lòng, lại thêm một thời gian ngắn nữa thì anh liền đưa mẹ đi."
Hai vợ chồng đang nói chuyện thân mật ngọt ngào, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la của một người phụ nữ: "Xuân Hoa! Xuân Hoa! Chị có ở đây không?!"
Hà Tuyết Châu nghe ra là thanh âm thím ba Lâm gia, khóe miệng vốn dĩ nhếch lên vì chồng ôn nhu với mình liền hạ xuống, nhíu mi, định đứng dậy đi xem thử.
Cô vẫn luôn biết là mẹ chồng không thích người Lâm gia, ngay cả Hà Tuyết Châu vốn tính tình tốt cũng không thích người Lâm gia vừa đến cửa đã trào phúng mẹ chồng chuyện đã ba năm rồi mà cô vẫn chưa sinh được con. . Tiên Hiệp Hay
Thấy Hà Tuyết Châu cau mày muốn đi ra ngoài, Lâm Thời Hằng nhẹ nhàng đè lại bả vai cô đẩy cô ngồi xuống, thanh âm nhu hòa: "Anh đi là được rồi, em tiếp tục luyện chữ đi."
Lúc này Hà Tuyết Châu mới phản ứng lại, chồng cô đã trở lại rồi, giờ mình cũng không cần phải căng da đầu suy nghĩ cách đối phó với mấy người khó ưa kia nữa.
Hà Tuyết Châu dần dần thả lỏng lại, bởi vì mang thai mà giữa lông mày nhiễm thêm một phần mẫu tính làm cho dung mạo càng trở nên dịu dàng hơn, cô ngồi lại lên ghế, nhìn chồng mình, tin tưởng gật đầu: "Được, có chuyện gì thì gọi em."
Lâm Thời Hằng ôn nhu cười cười, điều chỉnh lại một chút tư thế cầm bút của cô mới vén rèm lên ra cửa.
Hắn không cần đi ra ngoài cũng biết lí do thím ba Lâm gia đến đây, đơn giản là bảo hắn đi thăm ông bà nội mà thôi.
Quả thật là như vậy, bọn họ xây nhà mới khí thế ngất trời, Lâm gia bên kia đợi đã mấy ngày rồi mà vẫn không thấy Lâm Thời Hằng luôn luôn hiếu thuận đến thăm ông bà nội, rốt cuộc thì đám người thân tham lam kia cũng không chịu nổi nữa, lúc này mới phái thím ba Lâm Thời Hằng đến thúc giục.
Lâm Thời Hằng đại khái cũng hiểu tình huống Lâm gia thế nào, ông Lâm bà Lâm sinh tổng cộng ba con trai, lớn nhất là bố của thân thể này, chỉ là đã qua đời từ sớm, sau này bởi vì Lý Xuân Hoa không sống hòa thuận được với người Lâm gia, mạnh mẽ mang theo con trai dọn đi, không thể sống trong ngôi nhà kia thêm nữa.
Bà không thích cha mẹ chồng, ông bà Lâm gia cũng không thích con dâu này, nhưng ngược lại vẫn có vài phần thật lòng yêu thương cháu trai Lâm Thời Hằng này, khi hắn còn nhỏ, thân thể hai người già còn tốt, luôn cho Lâm Thời Hằng ăn ngon uống tốt không ít lần, bởi vì điểm này, chờ đến lúc hắn lớn lên, cũng rất hiếu thuận với bọn họ.
Sau này hai người tuổi già thân thể suy nhược nên không thể làm việc, nhưng những đồ vật quý trọng trong nhà như khế đất linh tinh các thứ đều giữ chặt trong tay, ngoài ra hai con trai con dâu vẫn chưa chia nhà, mặc kệ là vì vài thứ kia hay là cái gì đi nữa, bọn họ vẫn luôn kính trọng hai người già.
Trong trí nhớ, ông bà nội này đúng là thật sự không có ý xấu với hắn, chỉ là lại mang tư tưởng cổ hủ của thế hệ trước, cảm thấy tiền đồ của cháu trai cũng không thể giữ một mình được, tiền đồ của cháu trai Thời Hằng này cũng nên chia sẻ một chút cho những người khác.
Nhận con nuôi gì đó vẫn luôn do hai phòng kia khuyến khích, bọn họ cũng chưa từng nói qua.
Nhưng cho dù như vậy, đối với Lý Xuân Hoa mà nói, bảo Thời Hằng cho hai phòng chưa từng chịu khổ gì kia chút chỗ tốt sao? Không thể nào!
Lúc trước chồng bà đã đi rồi, bà mang theo con đã từng phải trải qua rất nhiều gian nan, cũng không thấy hai phòng kia đến đòi Thời Hằng chia sẻ đâu!
Thím ba Lâm gia biết tính tình người chị dâu* này, vốn đang có chút không cam lòng đến đây, chờ đến lúc thấy Lâm Thời Hằng đi ra, trên mặt lập tức nở nụ cười.
*nguyên cv là "em dâu" nhưng tớ thấy phía trên đã nói bố Lâm Thời Hằng là lớn nhất rồi nên để thế này mới hợp lí.
Không phải Lý Xuân Hoa thì tốt rồi, cháu trai này của bà thực sự rất hiếu thuận ông bà.
Xem ra lần này có thể lấy được chỗ tốt cho con và chồng mình rồi.
Lâm Thời Hằng quả thực ôn hòa dễ nói chuyện như trong trí nhớ của bà, vừa nghe thím ba Lâm gia nói hai người già vô cùng nhớ hắn mà không thể đến đây thăm được, hắn liền nhanh chóng quyết đinh, tỏ vẻ mình sẽ tự đi thăm ông bà.
Trong lòng thím ba Lâm gia đắc ý, một đường dẫn theo cháu trai về nhà, nhìn hắn vào phòng hai người già, chờ mong Lâm Thời Hằng đi ra chủ động lấy tiền cho hai phòng bọn họ để chăm sóc tốt hai người già.
Cứ chờ thêm một thời gian ngắn nữa là tốt nhất, lúc đó thể nào hắn cũng sẽ làm vậy mà thôi.
Hai người đàn ông thím ba Lâm gia chờ đi xuống rốt cuộc cũng trở lại, bà ta vội vàng đi đến đón: "Anh, Quốc Vĩ, lát nữa hai người đừng quên chuyện cùng nhau nói có việc khó xử trong nhà với Thời Hằng."
"Hai người là chú ruột của nó, chắc chắn Thời Hằng sẽ không làm hai người mất mặt!"
Trên mặt hai người anh em đều là tham lam giống nhau như đúc: "Yên tâm đi."
Trong một phòng, trên mặt bốn người đều mang theo nụ cười, tràn đầy hòa thuận vui vẻ.
Một lát sau, người trẻ tuổi tướng mạo thanh tuấn mới đi ra từ trong phòng ông bà.
Biểu tình hắn phiền muộn, sau khi ra ngoài không đợi hai người mở miệng đã đi về phía chú ba Lâm gia, ôm chặt vỗ vỗ sau lưng hắn: "Chú ba! Thực sự, cháu cũng không biết phải cảm ơn chú thế nào vì đã chăm sóc ông bà tốt như vậy nữa đây!"
"Chú yên tâm, cháu cũng không phải loại người có tiền liền không nhận người thân, nếu cháu có cơ hội nào thì nhất định sẽ báo đáp chú ba và Nho Nhã."
Nho Nhã chính là con trai lớn của chú ba Lâm gia.
Lâm Thời Hằng nói xong, khóe mắt hồng hồng, trên mặt tràn đầy cảm động buông chú ba Lâm gia vẻ mặt mê mang ra: "Cháu đi về trước, thật sự cảm ơn chú và thím ba của cháu, trước kia cháu cũng không biết hai người vì chăm sóc ông bà mà đã trả giá nhiều như vậy..."
Hắn nói xong, xoay người chào một tiếng với chú hai Lâm gia đứng cạnh cửa: "Chú hai, cháu đi về trước."
Chờ đến lúc Lâm Thời Hằng rời đi, ai cũng hoài nghi sao chỉ cảm ơn chú ba mà không cảm ơn chú hai.
Nhưng cũng không cần ai nói, ánh mắt mọi người đều đặt lên người thím ba đi đến Lâm gia gọi Lâm Thời Hằng đến, dọc trên đường đi còn có thời gian đơn độc ở chung với hắn nữa.
Thím ba Lâm gia: "...Mấy người nhìn tôi làm gì, không phải tôi nói với nó."
Ha hả!
Thím hai trực tiếp mắt trợn trắng về phía em dâu, âm dương quái khí nói: "Đúng vậy, không phải cô, nhưng trừ cô ra còn có thể là ai đây?"
Sắc mặt chú hai Lâm gia cũng vô cùng âm trầm khó coi, chỉ là không thể so đo với em dâu, đành phải đen mặt xoay ngoài đi ra ngoài, thím hai vội vàng chạy theo sau hắn ta.
Thím ba Lâm gia vừa tức vừa nóng nảy, chỉ có thể nhìn về phía chồng mình: "Quốc Vĩ, thực sự không phải em!"
Chú ba Lâm gia lại không để ý chút nào, phất tay: "Trước mặt anh em còn giả vờ làm gì, không sao hết, em làm rất đúng, chỗ tốt này của một người vẫn tốt hơn là phải chia cho hai người, đi đi, mau vào xem thử Thời Hằng có để lại thứ tốt gì không."
Sau khi bọn họ vào nhà, thím hai Lâm gia lặng lẽ ló đầu ra, sắc mặt âm trầm nhìn cánh cửa vừa đóng lại kia, tức giận dậm chân, uốn éo mặt đi tìm chồng mình.
Chờ đến lúc Lý Xuân Hoa vui tươi hớn hở đến nhà hàng xóm chơi cả một ngày mới trở về làm một giấc ngon lành, ngày hôm sau liền nghe nói hai anh em Lâm gia kia không biết vì nguyên nhân gì đã nổi lên khoảng cách, suýt chút nữa thì đánh nhau rồi.
"Bà nghe nói không, ngay cả ăn cơm cũng tách ra ăn luôn."
"Lúc gặp mặt cũng không thèm chào nhau lấy một tiếng, cứ như thể không muốn thấy đối phương vậy."
"Chậc chậc chậc, thế này còn gì là anh em ruột nữa, nhưng mà Xuân Hoa này, sau này bà sẽ nhẹ nhàng hơn rồi, bây giờ hai chị em dâu Lâm gia kia đang trở mặt với nhau nên sẽ không rảnh đến nhà bà châm chọc, theo tôi quan sát, cái tư thế này của bọn họ như thể muốn trả thù kiếp trước ấy."
Quá sảng khoái!!!
Lý Xuân Hoa quả thực thần thanh khí sảng*!!
*thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.
Hai cái người Lâm gia chỉ biết mặt dày đến đòi tiền cháu trai với châm chọc bà đến khó chịu kia còn biết đấu tranh nội bộ!
Tin tức này cũng đủ khiến bà cười cả đêm, chờ đến tận lúc tiễn con trai và con dâu, Lý Xuân Hoa không nhịn nổi nữa, lén chia sẻ một chút niềm vui sướng của mình với con trai.
Chia sẻ xong, còn không nhịn được vui sướng khi người gặp họa bỏ thêm một câu: "Con nói xem, rốt cuộc tại sao bọn họ lại trở mặt với nhau chứ?"
Lâm Thời Hằng cõng bọc hành lý, tươi cười thuần lương: "Con cũng không biết."
"Mẹ đoán cũng đúng thôi, chuyện nhà bọn họ con làm sao mà biết được. Được rồi, mau lên xe đi, nhất định phải chăm sóc tốt Tuyết Châu đấy nhé."
Vẫy tay tạm biệt mẹ, Lâm Thời Hằng cẩn thận đỡ vợ lên tàu hỏa, đằng sau là Hà Tiểu Bảo hưng phấn đi theo.
Trong lòng Hà Tiểu Bảo tràn đầy hy vọng hướng tới tương lai.
Một ngày ba bữa lúc nào cũng có thịt, cơm ngon rượu say không cần làm việc, mỗi tháng còn có tiền lương, hơn nữa cũng chẳng mệt chút nào cả...
Thật đẹp, a ha ha.
Hắn ta vừa mới mỹ mãn nghĩ vậy xong đã thấy anh chồng cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa cho chị, còn nhướng mày nhìn về phía mình, khóe môi hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Rõ ràng tinh thần vẫn còn đang phấn khởi, thân thể lại vô thức run rẩy.
Kỳ quái, sao bỗng thấy anh chồng cười có vẻ rất không có ý tốt là sao.
Nhất định là ảo giác!
#Góc lảm nhảm:
Ân, cậu nhóc à, nhóc không nhìn nhầm đâu, Hằng ca quả thực là một ác ma đấy:))
Mọi người có thấy Hằng ca "thiện lương" không vậy?:">>
Ai da ai da, cùng chào mừng editor mới dễ thương của chúng ta đi nào!!
Pam_Honey
Quào, từ tuần sau editor thi rồi, thế nên phải tạm rest nha, xin lỗi các tình yêu!!TvT
Beta: Tô Khả Yên
Đây không phải điểm duy nhất khiến mẹ Hà khiếp sợ, bà ta nghẹn họng trân trối nhìn con gái của mình được Lý Xuân Hoa chăm sóc thỏa đáng, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ cứ như thể sợ dọa đến nó vậy, lại nhìn Lâm Thời Hằng, hắn cũng đang bóc vỏ đậu phộng, bóc xong lại đưa cho Hà Tuyết Châu ăn.
Cái này có chỗ nào là gả con gái đi đâu, đây rõ ràng là gả tổ tông đi mà!
Nếu là người mẹ bình thường chắc chắn sẽ cao hứng vì con gái được mẹ chồng và chồng quan tâm chăm sóc như vậy. Nhưng mà đầu óc mẹ Hà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con trai, lại muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt bà thông gia để dễ vay được tiền. Tức khắc ném hạt dưa trong tay xuống đất, chỉ vào mặt Hà Tuyết Châu quở mắng: "Tuyết Châu! Sao con lại thế này, không phải chỉ là mang thai thôi sao? Sao việc gì cũng không làm, để mẹ chồng với chồng hầu hạ, thế cũng xứng làm con dâu người ta sao? Con cũng thật không biết xấu hổ!"
Hà Tuyết Châu đang cảm kích nhận lấy chén nước Lý Xuân Hoa đưa qua, nghe được thanh âm nghiêm khắc của mẹ, thân thể vô thức trở nên cứng đờ, hơn nữa, trong lòng cô vốn dĩ cảm thấy bất an với việc mình thì nghỉ ngơi còn mẹ chồng lại phải làm việc nên lập tức đứng lên.
Lâm Thời Hằng trực tiếp duỗi tay ngăn lại, tươi cười trên mặt chưa đổi cầm tay vợ:"Mẹ, lúc trước Tuyết Châu mang thai không có ai biết cả, mẹ con nói hôm trước cô ấy còn lên núi hái thuốc, chúng ta cũng không yên tâm lắm."
"Chuyện này thì có gì mà phải không yên tâm, tám tuổi Tuyết Châu đã có thể một mình cõng giỏ thuốc chạy lên núi, cũng không phải kiểu người thân kiều thể quý như vậy."
Trước kia mẹ Hà nói chuyện, Lý Xuân Hoa không chỉ chán ghét bà ta mà còn chán ghét luôn cả lên đầu con dâu của mình, nhưng hiện tại bà làm mẹ chồng còn không ngại chăm sóc Hà Tuyết Châu, mẹ Hà thân là mẹ ruột nhưng lại không biết xấu hổ đi ngăn cản con gái mình nghỉ ngơi.
Ngẫm lại cũng đúng, đừng nhìn nữ nhân Hà gia này chăm chỉ chạy đến nhà bà, có lần nào không phải là vì chiếm tiện nghi đâu chứ, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy bọn họ quan tâm hỏi han Tuyết Châu một câu.
Lý Xuân Hoa tức khắc cảm thấy mình trước kia thật quá ngu ngốc, bởi vì chán ghét mẹ Hà mà liên lụy đến con dâu, còn lấy con bé ra phát tiết nữa chứ.
Có mẹ ruột như vậy, thật đúng là tạo nghiệt mà!
Nghĩ cũng biết, có thể để đứa bé tám tuổi một mình lên núi hái thuốc, trước khi xuất giá, chắc Tuyết Châu đã phải chịu không ít khổ rồi.
Tốt xấu gì cũng đã ở chung ba năm, Hà Tuyết Châu lại luôn cung cung kính kính chăm sóc ổn thỏa cho bà, bà chướng mắt thì chướng mắt, sao lúc trước lại phải khoa tay múa chân với cái nhà họ Hà gần như là bán con gái mình đến đây làm gì chứ.
Thấy bộ dáng còn muốn nói nữa của mẹ Hà, Lý Xuân Hoa liền chống eo, bắt đầu mắng: "Tôi nói này, có phải là bà không muốn thấy Tuyết Châu sống tốt không hả? Đến nhà tôi rốt cuộc muốn làm gì? Mau nói, nếu không nói thì đi nhanh đi. Sao, còn muốn tôi giữ mấy người ở lại ăn cơm hả?"
Mẹ Hà bị mắng sắc mặt liền không tốt, nhưng có việc cầu người nên nuốt xuống lời định nói, ha hả cười gượng: "Nhìn bà kìa, đang nói chuyện sao tự dưng lại tức giận chứ."
"Còn không phải là Tiểu Bảo nhà tôi à, tuy rằng nó nhỏ tuổi, nhưng cũng là ba của hai đứa con, con dâu trong nhà vừa mới sinh cũng không làm việc được, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng chăm con. Ba của Tuyết Châu đi sớm, chúng tôi thân là cô nhi quả phụ, thật sự là không có tiền trang trải, cho nên liền......"
Lý Xuân Hoa cười lạnh cũng lười bày ra:"Cho nên bà mới tới nhà tôi tìm Thời Hằng?"
"Bà nghĩ Thời Hằng đang làm gì? Không có tiền liền tới tìm nó?? Tôi nói cho mấy người biết, nằm mơ!!"
"Mẹ, trước đừng có gấp."
Lâm Thời Hằng đứng lên, ngữ khí mềm nhẹ, cười dỗ Lý Xuân Hoa ngồi xuống. Bản thân thì quay ra nhìn Hà Tiểu Bảo bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu.
"Tiểu Bảo, tuy rằng hai người chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng đáy lòng anh luôn coi em là em trai ruột mà đối đãi. Giờ em nói thật với anh đi, em có muốn cũng có nhà mới không? Nếu em nói muốn, anh liền chỉ cho em một con đường."
Hà Tiểu Bảo nhấp môi vài cái, đang muốn nói mình không có nguyện vọng to lớn như vậy, nhưng vẫn muốn mượn chút tiền đánh bài, mà mẹ Hà nghe đến nhà mới hai mắt đã sớm tỏa sáng lấp lánh, mặt đầy mong đợi, không đợi con trai trả lời đã đáp lại giúp rồi.
"Muốn!! Chắc chắn muốn!"
"Thời Hằng, Tiểu Bảo cũng muốn có tương lai như con, Tiểu Bảo là em trai vợ con, con nhất định phải giúp đỡ nó!"
Lý Xuân Hoa và Hà Tuyết Châu ở một bên đều cả kinh, Lý Xuân Hoa thì lo lắng con trai thiện lương của mình sẽ đồng ý, Hà Tuyết Châu thì lại cực kỳ hiểu người nhà của mình.
Tuy rằng Hà Tiểu Bảo chưa từng đánh chửi ba người chị của hắn, nhưng lại được nuông chiều cực kỳ, không ăn được khổ, không chịu được mệt, không nói đến việc da mặt rất dày, lại còn thích ăn những món ăn độc đáo, không giống mấy người chị các cô, ở nhà không được coi trọng, trước kia chỉ cần trong nhà có cái gì ăn ngon uống tốt, Hà Tiểu Bảo liền chiếm làm của riêng, dù là mẹ ruột hay vợ cũng không cho chạm vào.
Nếu giờ hắn quấn lấy Thời Hằng thì sau này phải làm sao bây giờ...
Lâm Thời Hằng lại như là không thấy sắc mặt Lý Xuân Hoa cùng Hà Tuyết Châu đang lặng lẽ kéo lấy tay áo mình, lập tức nhìn em vợ trước mặt: "Tiểu Bảo, nếu thực sự em muốn kiếm tiền xây phòng mới thì để anh đưa em đến bộ đội."
Hà Tiểu Bảo còn chưa nói gì, mẹ Hà đã kinh ngạc trước: "Bộ đội?? Chuyện này không được, không được đâu, bộ đội quá vất vả, Tiểu Bảo của chúng ta không thể ăn khổ như vậy được!"
"Haizz, mẹ, chuyện này mẹ không biết sao, tốt xấu gì con cũng làm lãnh đạo trong bộ đội, nếu Tiểu Bảo đi cùng con thì sao con có thể không chăm sóc tốt hắn cho được?"
Lâm Thời Hằng nói xong, buông ra tay vợ, xoay người đi qua, đầy mặt thuần lương với mẹ vợ: "Người trong bộ đội bị phái ra ngoài mới phải chịu vất vả, những người ở lại thì không nói đến việc bao ăn ở, còn được phát quần áo, phát tiền trợ cấp, cùng với số tiền một tháng tiền lương nữa."
Hắn vừa nói vừa làm động tác khoa tay múa chân với mẹ con Hà gia.
Đôi mắt mẹ Hà liền tỏa sáng, ngay cảnh biểu tình sợ chịu khổ của Hà Tiểu Bảo cũng đã bằt đầu dao động.
Đừng nhìn hắn ta nhận hết sủng ái ở Hà gia, tiền trong túi lại luôn luôn không có nhiều, rốt cuộc tiền chồng của các chị đưa khi bọn họ xuất giá sớm đều đã tiêu hết sạch rồi, Hà Tiểu Bảo lại không thích lao động, vợ hắn thì có con, thân thể mẹ Hà lại yếu đuối, số tiền chi tiêu trong nhà cũng không có nhiều, mỗi năm cũng chỉ vừa đủ ấm no thôi.
Nhưng nếu mỗi tháng đều có thể có nhiều tiền như vậy, đấy chẳng phải là muốn đi đâu chơi thì liền đến đó chơi được rồi sao, muốn ăn đồ ăn ngon gì liền có đồ ăn ngon ấy.
Lòng yêu con của mẹ Hà khiến bà ta vẫn có vài phần do dự: "Nhưng thân thể Tiểu Bảo nhà mẹ thực sự rất yếu ớt..."
Lâm Thời Hằng nhìn nhìn khuôn mặt lớn vừa trắng vừa giống bạch diện bánh bột ngô của Hà Tiểu Bảo, tươi cười càng thêm ôn hòa: "Không cần lo lắng, con là anh chồng của em ấy, sao có thể không chăm sóc em ấy được chứ?"
"Mẹ, cứ giao Tiểu Bảo cho con đi, ngài không cần lo lắng đâu."
Mẹ Hà vốn dĩ vẫn có vài phần chần chờ, nhưng mà đúng lúc này Lý Xuân Hoa không thể nhịn được nữa, hiếm khi lại không nể mặt con trai mà nói: "Thời Hằng, ở bộ đội con còn nhiều việc khác phải làm, giờ lại còn đưa Tiểu Bảo đi, đây không phải là tạo thành phiền phức cho mình sao? Không được, đừng nhắc lại việc này nữa."
Bà không phản đối còn tốt, bà vừa phản đối một cái, mẹ Hà liền chấn động tinh thần: "Bà thông gia, bà đang nói gì đấy, Tiểu Bảo của tôi cũng giống như em trai ruột của Thời Hằng, mang theo em trai ruột của mình đi làm việc sao có thể nói là phiền phức cho được?"
Mẹ Hà sợ Lý Xuân Hoa lại ngăn cản giữa chừng khiến cho mình không thể nhận lấy chuyện tốt này, bà ta vội vàng bắt lấy tay Lâm Thời Hằng, giống như là sợ hắn đổi ý vậy: "Thời Hằng, việc này cứ quyết định như thế đi nhé, sau này Tiểu Bảo nhà mẹ phải giao cho anh chồng là con rồi."
"Yên tâm đi."
Lâm Thời Hằng tươi cười hiền lành vỗ vỗ bả vai Hà Tiểu Bảo đang đắm chìm trong vui vẻ tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai sau này khi thấy mẹ mình đáp lời, thanh âm từ tính tràn đầy ổn trọng.
"Con chắc chắn sẽ chăm sóc Tiểu Bảo thật tốt."
****
"Đúng vậy, là viết như vậy đấy..."
Lâm Thời Hằng đứng trước bàn, hơi hơi cúi đầu nhìn Hà Tuyết Châu nghiêm túc cầm bút, từng nét viết tên của hắn.
Lúc trước cô vốn dĩ không biết chữ, bây giờ Lâm Thời Hằng muốn dạy cô cũng bắt đầu từ tên trước, dạy viết ba chữ Hà Tuyết Châu, nhưng bây giờ xem ra cô viết ba chữ 'Lâm Thời Hằng' còn nghiêm túc cẩn thận hơn một chút so với trước đó.
Mặc dù viết xuống vẫn còn cảm thấy hơi mới lạ, trên trang giấy để ở mặt bàn vẫn xuất hiện ba chữ Lâm Thời Hằng ngăn ngắn nắn nót.
"Tuyết Châu thật thông minh."
Thấy Hà Tuyết Châu buông bút sau khi viết xong, mang theo chút chờ mong ngẩng đầu nhìn mình, người đàn ông đứng trước bàn không chút keo kiệt khen ngợi: "Lúc trước anh đã dạy người khác học viết chữ ở bộ đội rồi, nhưng bọn họ không học nhanh được bằng em, hơn nữa lại còn là lần đầu viết lại còn có thể viết tinh tế như vậy."
Hà Tuyết Châu vẫn luôn lớn lên trong hạ thấp bản thân làm việc và lời quát mắng của cha mẹ, tuy rằng từ khi chồng dạy cô viết chữ đến giờ đều luôn khích lệ, nhưng mỗi lần nghe được, trên mặt cô vẫn không nhịn được lộ ra nụ cười mang theo một chút ngượng ngùng vui vẻ.
"Đến đây, lại viết tên em thêm lần nữa đi."
Theo thanh âm kiên nhẫn ôn nhu của Lâm Thời Hằng, Hà Tuyết Châu nhấc bút lên, tiếp tục nghiêm túc viết tên của mình xuống.
Nhìn chữ trên giấy, Lâm Thời Hằng giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, lại cảm thán một câu: "Trí nhớ của em rất tốt, xem ra không mất bao lâu là có thể học xong chương trình học tiểu học rồi."
Hà Tuyết Châu cao hứng gật đầu, chồng liền vươn tay tới từ đằng sau, ngón tay thon dài dừng trên chữ cô mới viết xong, cô cũng đọc theo: "Lâm Thời Hằng...Hà Tuyết Châu."
"Tên của chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau."
Nghe thanh âm mang theo ý cười của Lâm Thời Hằng, mặt cô hơi hơi ửng hồng, nhìn hai cái tên mình viết lên giấy, trong lòng liền nổi lên một cỗ ngọt ngào.
Người đàn ông đằng sau ôn nhu giơ tay, sờ sờ đầu Hà Tuyết Châu: "Tuyết Châu, em cùng vào bộ đội với anh đi."
"Anh đã hỏi qua mẹ rồi, bà nói muốn ở lại giám sát xây nhà, giờ chúng ta đi trước, chờ đến lúc ổn định xong mọi thứ ở nước Hoa hoặc là anh thăng chức, chúng ta liền mua một căn nhà ở bên kia."
Hà Tuyết Châu có chút kinh ngạc lại có chút vui sướng ngước mắt: "Nhưng mà để một mình mẹ ở lại..."
"Đương nhiên sẽ không để mẹ ở lại một mình, chỉ là chỗ này đang xây nhà mới, mẹ không yên lòng, lại thêm một thời gian ngắn nữa thì anh liền đưa mẹ đi."
Hai vợ chồng đang nói chuyện thân mật ngọt ngào, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la của một người phụ nữ: "Xuân Hoa! Xuân Hoa! Chị có ở đây không?!"
Hà Tuyết Châu nghe ra là thanh âm thím ba Lâm gia, khóe miệng vốn dĩ nhếch lên vì chồng ôn nhu với mình liền hạ xuống, nhíu mi, định đứng dậy đi xem thử.
Cô vẫn luôn biết là mẹ chồng không thích người Lâm gia, ngay cả Hà Tuyết Châu vốn tính tình tốt cũng không thích người Lâm gia vừa đến cửa đã trào phúng mẹ chồng chuyện đã ba năm rồi mà cô vẫn chưa sinh được con. . Tiên Hiệp Hay
Thấy Hà Tuyết Châu cau mày muốn đi ra ngoài, Lâm Thời Hằng nhẹ nhàng đè lại bả vai cô đẩy cô ngồi xuống, thanh âm nhu hòa: "Anh đi là được rồi, em tiếp tục luyện chữ đi."
Lúc này Hà Tuyết Châu mới phản ứng lại, chồng cô đã trở lại rồi, giờ mình cũng không cần phải căng da đầu suy nghĩ cách đối phó với mấy người khó ưa kia nữa.
Hà Tuyết Châu dần dần thả lỏng lại, bởi vì mang thai mà giữa lông mày nhiễm thêm một phần mẫu tính làm cho dung mạo càng trở nên dịu dàng hơn, cô ngồi lại lên ghế, nhìn chồng mình, tin tưởng gật đầu: "Được, có chuyện gì thì gọi em."
Lâm Thời Hằng ôn nhu cười cười, điều chỉnh lại một chút tư thế cầm bút của cô mới vén rèm lên ra cửa.
Hắn không cần đi ra ngoài cũng biết lí do thím ba Lâm gia đến đây, đơn giản là bảo hắn đi thăm ông bà nội mà thôi.
Quả thật là như vậy, bọn họ xây nhà mới khí thế ngất trời, Lâm gia bên kia đợi đã mấy ngày rồi mà vẫn không thấy Lâm Thời Hằng luôn luôn hiếu thuận đến thăm ông bà nội, rốt cuộc thì đám người thân tham lam kia cũng không chịu nổi nữa, lúc này mới phái thím ba Lâm Thời Hằng đến thúc giục.
Lâm Thời Hằng đại khái cũng hiểu tình huống Lâm gia thế nào, ông Lâm bà Lâm sinh tổng cộng ba con trai, lớn nhất là bố của thân thể này, chỉ là đã qua đời từ sớm, sau này bởi vì Lý Xuân Hoa không sống hòa thuận được với người Lâm gia, mạnh mẽ mang theo con trai dọn đi, không thể sống trong ngôi nhà kia thêm nữa.
Bà không thích cha mẹ chồng, ông bà Lâm gia cũng không thích con dâu này, nhưng ngược lại vẫn có vài phần thật lòng yêu thương cháu trai Lâm Thời Hằng này, khi hắn còn nhỏ, thân thể hai người già còn tốt, luôn cho Lâm Thời Hằng ăn ngon uống tốt không ít lần, bởi vì điểm này, chờ đến lúc hắn lớn lên, cũng rất hiếu thuận với bọn họ.
Sau này hai người tuổi già thân thể suy nhược nên không thể làm việc, nhưng những đồ vật quý trọng trong nhà như khế đất linh tinh các thứ đều giữ chặt trong tay, ngoài ra hai con trai con dâu vẫn chưa chia nhà, mặc kệ là vì vài thứ kia hay là cái gì đi nữa, bọn họ vẫn luôn kính trọng hai người già.
Trong trí nhớ, ông bà nội này đúng là thật sự không có ý xấu với hắn, chỉ là lại mang tư tưởng cổ hủ của thế hệ trước, cảm thấy tiền đồ của cháu trai cũng không thể giữ một mình được, tiền đồ của cháu trai Thời Hằng này cũng nên chia sẻ một chút cho những người khác.
Nhận con nuôi gì đó vẫn luôn do hai phòng kia khuyến khích, bọn họ cũng chưa từng nói qua.
Nhưng cho dù như vậy, đối với Lý Xuân Hoa mà nói, bảo Thời Hằng cho hai phòng chưa từng chịu khổ gì kia chút chỗ tốt sao? Không thể nào!
Lúc trước chồng bà đã đi rồi, bà mang theo con đã từng phải trải qua rất nhiều gian nan, cũng không thấy hai phòng kia đến đòi Thời Hằng chia sẻ đâu!
Thím ba Lâm gia biết tính tình người chị dâu* này, vốn đang có chút không cam lòng đến đây, chờ đến lúc thấy Lâm Thời Hằng đi ra, trên mặt lập tức nở nụ cười.
*nguyên cv là "em dâu" nhưng tớ thấy phía trên đã nói bố Lâm Thời Hằng là lớn nhất rồi nên để thế này mới hợp lí.
Không phải Lý Xuân Hoa thì tốt rồi, cháu trai này của bà thực sự rất hiếu thuận ông bà.
Xem ra lần này có thể lấy được chỗ tốt cho con và chồng mình rồi.
Lâm Thời Hằng quả thực ôn hòa dễ nói chuyện như trong trí nhớ của bà, vừa nghe thím ba Lâm gia nói hai người già vô cùng nhớ hắn mà không thể đến đây thăm được, hắn liền nhanh chóng quyết đinh, tỏ vẻ mình sẽ tự đi thăm ông bà.
Trong lòng thím ba Lâm gia đắc ý, một đường dẫn theo cháu trai về nhà, nhìn hắn vào phòng hai người già, chờ mong Lâm Thời Hằng đi ra chủ động lấy tiền cho hai phòng bọn họ để chăm sóc tốt hai người già.
Cứ chờ thêm một thời gian ngắn nữa là tốt nhất, lúc đó thể nào hắn cũng sẽ làm vậy mà thôi.
Hai người đàn ông thím ba Lâm gia chờ đi xuống rốt cuộc cũng trở lại, bà ta vội vàng đi đến đón: "Anh, Quốc Vĩ, lát nữa hai người đừng quên chuyện cùng nhau nói có việc khó xử trong nhà với Thời Hằng."
"Hai người là chú ruột của nó, chắc chắn Thời Hằng sẽ không làm hai người mất mặt!"
Trên mặt hai người anh em đều là tham lam giống nhau như đúc: "Yên tâm đi."
Trong một phòng, trên mặt bốn người đều mang theo nụ cười, tràn đầy hòa thuận vui vẻ.
Một lát sau, người trẻ tuổi tướng mạo thanh tuấn mới đi ra từ trong phòng ông bà.
Biểu tình hắn phiền muộn, sau khi ra ngoài không đợi hai người mở miệng đã đi về phía chú ba Lâm gia, ôm chặt vỗ vỗ sau lưng hắn: "Chú ba! Thực sự, cháu cũng không biết phải cảm ơn chú thế nào vì đã chăm sóc ông bà tốt như vậy nữa đây!"
"Chú yên tâm, cháu cũng không phải loại người có tiền liền không nhận người thân, nếu cháu có cơ hội nào thì nhất định sẽ báo đáp chú ba và Nho Nhã."
Nho Nhã chính là con trai lớn của chú ba Lâm gia.
Lâm Thời Hằng nói xong, khóe mắt hồng hồng, trên mặt tràn đầy cảm động buông chú ba Lâm gia vẻ mặt mê mang ra: "Cháu đi về trước, thật sự cảm ơn chú và thím ba của cháu, trước kia cháu cũng không biết hai người vì chăm sóc ông bà mà đã trả giá nhiều như vậy..."
Hắn nói xong, xoay người chào một tiếng với chú hai Lâm gia đứng cạnh cửa: "Chú hai, cháu đi về trước."
Chờ đến lúc Lâm Thời Hằng rời đi, ai cũng hoài nghi sao chỉ cảm ơn chú ba mà không cảm ơn chú hai.
Nhưng cũng không cần ai nói, ánh mắt mọi người đều đặt lên người thím ba đi đến Lâm gia gọi Lâm Thời Hằng đến, dọc trên đường đi còn có thời gian đơn độc ở chung với hắn nữa.
Thím ba Lâm gia: "...Mấy người nhìn tôi làm gì, không phải tôi nói với nó."
Ha hả!
Thím hai trực tiếp mắt trợn trắng về phía em dâu, âm dương quái khí nói: "Đúng vậy, không phải cô, nhưng trừ cô ra còn có thể là ai đây?"
Sắc mặt chú hai Lâm gia cũng vô cùng âm trầm khó coi, chỉ là không thể so đo với em dâu, đành phải đen mặt xoay ngoài đi ra ngoài, thím hai vội vàng chạy theo sau hắn ta.
Thím ba Lâm gia vừa tức vừa nóng nảy, chỉ có thể nhìn về phía chồng mình: "Quốc Vĩ, thực sự không phải em!"
Chú ba Lâm gia lại không để ý chút nào, phất tay: "Trước mặt anh em còn giả vờ làm gì, không sao hết, em làm rất đúng, chỗ tốt này của một người vẫn tốt hơn là phải chia cho hai người, đi đi, mau vào xem thử Thời Hằng có để lại thứ tốt gì không."
Sau khi bọn họ vào nhà, thím hai Lâm gia lặng lẽ ló đầu ra, sắc mặt âm trầm nhìn cánh cửa vừa đóng lại kia, tức giận dậm chân, uốn éo mặt đi tìm chồng mình.
Chờ đến lúc Lý Xuân Hoa vui tươi hớn hở đến nhà hàng xóm chơi cả một ngày mới trở về làm một giấc ngon lành, ngày hôm sau liền nghe nói hai anh em Lâm gia kia không biết vì nguyên nhân gì đã nổi lên khoảng cách, suýt chút nữa thì đánh nhau rồi.
"Bà nghe nói không, ngay cả ăn cơm cũng tách ra ăn luôn."
"Lúc gặp mặt cũng không thèm chào nhau lấy một tiếng, cứ như thể không muốn thấy đối phương vậy."
"Chậc chậc chậc, thế này còn gì là anh em ruột nữa, nhưng mà Xuân Hoa này, sau này bà sẽ nhẹ nhàng hơn rồi, bây giờ hai chị em dâu Lâm gia kia đang trở mặt với nhau nên sẽ không rảnh đến nhà bà châm chọc, theo tôi quan sát, cái tư thế này của bọn họ như thể muốn trả thù kiếp trước ấy."
Quá sảng khoái!!!
Lý Xuân Hoa quả thực thần thanh khí sảng*!!
*thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.
Hai cái người Lâm gia chỉ biết mặt dày đến đòi tiền cháu trai với châm chọc bà đến khó chịu kia còn biết đấu tranh nội bộ!
Tin tức này cũng đủ khiến bà cười cả đêm, chờ đến tận lúc tiễn con trai và con dâu, Lý Xuân Hoa không nhịn nổi nữa, lén chia sẻ một chút niềm vui sướng của mình với con trai.
Chia sẻ xong, còn không nhịn được vui sướng khi người gặp họa bỏ thêm một câu: "Con nói xem, rốt cuộc tại sao bọn họ lại trở mặt với nhau chứ?"
Lâm Thời Hằng cõng bọc hành lý, tươi cười thuần lương: "Con cũng không biết."
"Mẹ đoán cũng đúng thôi, chuyện nhà bọn họ con làm sao mà biết được. Được rồi, mau lên xe đi, nhất định phải chăm sóc tốt Tuyết Châu đấy nhé."
Vẫy tay tạm biệt mẹ, Lâm Thời Hằng cẩn thận đỡ vợ lên tàu hỏa, đằng sau là Hà Tiểu Bảo hưng phấn đi theo.
Trong lòng Hà Tiểu Bảo tràn đầy hy vọng hướng tới tương lai.
Một ngày ba bữa lúc nào cũng có thịt, cơm ngon rượu say không cần làm việc, mỗi tháng còn có tiền lương, hơn nữa cũng chẳng mệt chút nào cả...
Thật đẹp, a ha ha.
Hắn ta vừa mới mỹ mãn nghĩ vậy xong đã thấy anh chồng cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa cho chị, còn nhướng mày nhìn về phía mình, khóe môi hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Rõ ràng tinh thần vẫn còn đang phấn khởi, thân thể lại vô thức run rẩy.
Kỳ quái, sao bỗng thấy anh chồng cười có vẻ rất không có ý tốt là sao.
Nhất định là ảo giác!
#Góc lảm nhảm:
Ân, cậu nhóc à, nhóc không nhìn nhầm đâu, Hằng ca quả thực là một ác ma đấy:))
Mọi người có thấy Hằng ca "thiện lương" không vậy?:">>
Ai da ai da, cùng chào mừng editor mới dễ thương của chúng ta đi nào!!
Pam_Honey
Quào, từ tuần sau editor thi rồi, thế nên phải tạm rest nha, xin lỗi các tình yêu!!TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.