Sổ Tay Ghi Chép Cách Làm Đàn Ông Tốt
Chương 9: Quân tẩu bỏ học
Đường Trung Miêu
17/03/2022
Edit: Yên
Trên xe lửa vẫn luôn rất ồn ào, đặc biệt là niên đại này xe lửa lại không được quản lý nghiêm khắc bằng thời hiện đại, không nói đến chuyện giữa lối đi nhỏ chen lấn đầy người, một vị chị gái ngồi dưới đất đối diện Lâm Thời Hằng thế mà còn xách một con gà sống.
Các loại khí vị hỗn tạp trộn lẫn vào nhau khiến cho Hà Tuyết Châu vốn dĩ không thoải mái vì mang thai lại càng cảm thấy khó chịu hơn, mặt cô trắng bệch, liều mạng cố nén ho khan, vốn đang chịu đựng, bỗng nhiên có một đôi tay ôn nhu đẩy đầu cô dựa vào bả vai của mình, Hà Tuyết Châu giương mắt liền đối diện với tầm mắt quan tâm của Lâm Thời Hằng.
"Dựa vào anh ngủ một lúc đi, ngủ một giấc xong sẽ tốt hơn nhiều."
Trong khoảng thời gian ở chung này, mỗi ngày đều được chồng tay cầm tay dạy viết chữ, người đáng tin cậy nhất trong lòng Hà Tuyết Châu đã sớm là hắn, giờ phút này liền thả lỏng lại, ngoãn ngoãn dựa đầu vào bả vai người đàn ông bên cạnh.
Lâm Thời Hằng vô cùng yêu sạch sẽ, giờ phút này cô liền có thể ngửi thấy hương bồ kết ở chóp mũi, bởi vì mang thai nên trong khoảng thời gian này, thân thể Hà Tuyết Châu vẫn luôn không thoải mái, nhưng giờ trong lòng lại an bình hơn gấp trăm lần so với trước kia.
Trước kia ở chung với Thời Hằng luôn khiến cô cảm thấy hai người bọn họ chỉ là hai người xa lạ lãnh giấy kết hôn với nhau mà thôi, cuộc sống sau khi kết hôn lại đa phần là sống cùng với mẹ chồng, lúc trước cô cũng lén tự an ủi bản thân trong lòng, Thời Hằng không mang theo cô đi bộ đội chỉ là vì lo lắng mẹ chồng ở nhà một mình thôi, thật ra hắn cũng rất quan tâm đến vợ hắn, không thì cũng sẽ không gửi một nửa tiền trợ cấp về mỗi tháng làm gì cả.
Suy nghĩ là như vậy, chỉ là trong đáy lòng lại luôn có nhàn nhạt tự ti và nhút nhát.
Cô sợ hãi, sợ hãi Thời Hằng được thăng quan tiến chức sẽ đột nhiên phát hiện người vợ này vô dụng đến mức nào, sợ hãi kết cục cuối cùng của mình là bị vứt bỏ.
Hà Tuyết Châu không sợ chịu khổ, cũng không sợ bị người khác quát mắng, bị đánh đập cũng không sao cả, cô chỉ muốn ở lại trong nhà này thôi.
Thái độ lãnh đạm của chồng, lời nói ghét bỏ của mẹ chồng đều khiến cô nơm nớp lo sợ, mỗi ngày vừa mở mắt liền liều mạng làm việc để biểu đạt ra rằng cô vẫn rất hữu dụng.
Nếu thật sự bị vứt bỏ, Hà Tuyết Châu căn bản không có chỗ nào để đi cả.
Nhưng bây giờ, dựa vào bả vai dày rộng của chồng, chóp mũi là hương bồ kết quen thuộc, cô nhắm hai mắt, tay nhẹ nhàng đặt lên trên bụng đã hơi nhô ra một chút, khóe môi hơi hơi gợi lên một mạt nụ cười an tâm, ngủ thiếp đi trong thanh âm ồn ào.
Lúc Hà Tiểu Bảo mới vừa lên xe lửa còn có chút mới mẻ hăng hái, chờ đến lúc xung quanh đầy người cùng với mùi huơng khó ngửi bắt đầu nổi lên, hắn ta đã ngồi mấy tiếng đồng hồ đến nỗi eo đau lưng đau rồi, bụng cũng vì đói mà kêu lên, một chút mới mẻ hăng hái kia sớm đã vứt ra sau đầu.
Lúc Hà Tuyết Châu chưa ngủ hắn ta còn có thể miệng lưỡi lưu loát thổi phồng mấy chuyện mình đánh bài với anh em trong thôn với chị gái và anh rể, một lúc là có thể thắng bao nhiêu tiền, chờ đến khi Hà Tuyết Châu ngủ rồi, Lâm Thời Hằng liền không cho hắn ta nói chuyện nữa.
Hắn ta muốn về nhà, muốn ăn cơm mẹ làm, muốn nằm ngủ trên cái giường mà mỗi khi trời sáng vợ hắn ta lại mang chăn ấm áp ra phơi.
Hà Tiểu Bảo nghẹn mấy tiếng đồng hồ, càng ngày càng nghẹn khuất, nhịn không được mở miệng: "Anh rể."
"Suỵt."
Người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ, ăn mặc quân trang, cho dù đã ngồi mấy tiếng sống lưng vẫn thẳng tắp nghiêm nghị nhanh chóng đáp lại: "Nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy đến chị em."
Muốn quấy rầy cũng có thể làm luôn được sao!!
Không phải mẹ đã nói các chị đều là đứa con gái xui xẻo, tất cả đều chỉ nuông chiều người em trai là hắn ta thôi sao.
Hà Tiểu Bảo chửi thầm trong lòng, nhìn bộ dáng anh chồng có bản lĩnh như vậy lại đang cẩn thận che chở chị ba của mình, không dám không quan tâm đến cảm nhận của Hà Tuyết Châu như ở nhà nữa, chỉ có thể hạ giọng, ủy khuất lại nhỏ giọng nói: "Anh rể, em đói bụng."
"Trong túi có đồ ăn."
Lâm Thời Hằng giơ ra một bàn tay, ném cái túu cho Hà Tiểu Bảo: "Lấy hai cái bánh bao mà ăn."
Hà Tiểu Bảo mở ra liền thấy đúng là có bánh bao, bụng hắn đã đói đến mức kêu từ nãy tới giờ, đang muốn lấy bánh ra ăn, đột nhiên nhìn thấy ở dưới có hai quả táo, đôi mắt lập tức sáng lên.
Tuy rằng hắn ta được nuông chiều nhưng nhà nghèo thì vẫn nghèo, thứ tốt như quả táo này hắn ta đã lớn vậy rồi mà mới chỉ được ăn có một lần.
Hắn ta cũng không định hỏi một tiếng đã trực tiếp lấy ra đưa lên miệng, nhưng còn chưa kịp cắn một miếng thì Lâm Thời Hằng đã vươn tay tới đoạt lại rồi.
Hà Tiểu Bảo ngơ ngác, hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế hé miệng nhìn Lâm Thời Hằng: "Anh rể?"
Từ khi bọn họ hẹn nhau cùng đi bộ đội đến bây giờ, không phải anh rể vẫn luôn đặc biệt chăm sóc hắn ta sao?
"Đây là cho chị em ăn."
Lâm Thời Hằng lấy túi, cất quả táo vào chỗ cũ xong liền ném hai cái bánh bao cho Hà Tiểu Bảo.
Hà Tiểu Bảo ôm bánh bao chấn kinh rồi.
"Anh rể, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Em là em trai anh đấy! Quả táo là thứ tốt như vậy, sao phải cho chị em ăn làm gì!"
Thái độ hắn ta cứ coi việc này như lẽ đương nhiên vậy, rốt cuộc thì từ nhỏ đến lớn, mẹ hắn ta luôn dạy hắn ta mấy đứa con gái xui xẻo thì chỉ có thể ăn đồ không ngon lành hoặc thậm chí là không ăn gì cả, còn con trai như hắn ta thì phải được ăn thứ tốt nhất.
"Tiểu Bảo."
Lâm Thời Hằng đặt túi lên đầu gối, đôi tay thon dài dừng lại ở huyệt vị trên đầu vợ, không nhẹ không nặng mát xa để bảo đảm cô sẽ ngủ càng sâu hơn, đối diện với ánh mắt vợ, hỏi:
"Tiền em cưới vợ có phải là do anh rể cho không?"
Hà Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy."
Tuy rằng lúc trước hai anh rể kia cũng đã cho nhưng chồng chị ba cho nhiều nhất, không thì mẹ hắn ta cũng sẽ không để ý đến chồng chị cả và chồng chị hai mà suốt ngày đến nhà chồng chị ba.
"Mỗi lần em đến nhà, có phải anh đều luôn chiêu đãi em rất tốt không?"
Hà Tiểu Bảo ha ha cười: "Anh rể, anh rất tốt với em em cũng biết mà."
Tuy rằng thím Lý gia trừng mắt với hắn ta, nhưng mà mỗi lần anh rể đến hắn vẫn có thể lấy được một chút chỗ tốt.
Nhìn hắn ta cười đắc ý, Lâm Thời Hằng tiếp tục ôn tồn nói: "Vậy em có biết vì sao anh đối xử tốt với em như vậy không?"
Cái này Hà Tiểu Bảo không trả lời được, cổ họng nghẹn nửa ngày, thật cẩn thận thử hỏi một câu thăm dò: "Bởi vì chúng ta hợp nhau sao?"
Lâm Thời Hằng cười lắc đầu, thanh âm ôn hòa như cũ, nhẹ đến nỗi chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: "Tiểu Bảo, em nhìn mình đi, người đã lớn như vậy rồi mà lá gan vẫn nhỏ như vậy, đã thế còn không biết tự ra ngoài làm việc kiếm sống nữa."
"Không nói đến việc mỗi ngày chỉ biết chơi bài, còn muốn để người vợ vừa mới sinh con chăm sóc, không nghĩa khí với bạn bè, không hiếu thuận với mẹ mình, không biết chăm sóc con, tuy rằng nhát gan nên không trộm gà trộm chó nhưng cũng không thiếu tiếng xấu trong thôn, nói thật ra, em có thể lớn như vậy mà vẫn không bị người ta đánh chết đến anh cũng rất kinh ngạc đấy."
Hà Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn người ôn hòa trước mặt: "Anh, anh rể..."
Lâm Thời Hằng cười giơ ra một bàn tay giống như một người anh trai tốt vậy, ôn nhu sờ sờ đầu Hà Tiểu Bảo: "Anh đối tốt với em là bởi vì em là em trai Tuyết Châu."
"Tiểu Bảo, chỉ cần chị em vui vẻ, anh rể cũng sẽ vui vẻ."
"Chị em không vui vẻ, anh rể cũng sẽ khiến em không vui nổi."
Hắn vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, Hà Tiểu Bảo lại sợ tới mức mặt trắng bệch, anh rể vẫn luôn đối tốt với hắn ta đột nhiên biến thành như vậy cũng đủ khiến cho thân thể hắn ta hơi hơi run rẩy.
"Em, em phải về nhà."
"Em muốn xuống xe!"
Lâm Thời Hằng thu tay lại, đầu tiên là ghét bỏ lau lau ngón tay vừa mới đụng đến quần áo Hà Tiểu Bảo, sau đó mới một lần nữa sờ lên cái huyệt vị vừa nãy mát xa trên đầu Hà Tuyết Châu làm cô nặng nề ngủ sâu hơn kia.
Thanh âm người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ mang theo nhàn nhạt nhắc nhở: "Tiểu Bảo, trước đó em từng nói với anh rể là ngày nào em cũng chơi bài với hai tên lưu manh trong thôn kia đúng không? Bọn họ còn mở một cái phòng chơi bài nữa?"
"Em nói xem nếu như anh đi báo Cục Công An, lại nói cho bọn họ là em cung cấp manh mối..."
Đại não Hà Tiểu Bảo trống rỗng.
Hai tên lưu manh kia chính là trùm trong thôn, hắn ta sẽ chết, hắn ta nhất định sẽ chết.
Đừng nhìn Hà Tiểu Bảo ra oai ở nhà, nhưng mà tất cả thứ hắn ta dựa vào đều là sự nuông chiều nâng trong tay của mẹ ruột, giống như Lâm Thời Hằng nói như vậy, Hà Tiểu Bảo hắn dù có bị mắng bắt nghe theo cũng không dám cãi lại một lời.
Đối mặt với người đàn ông nói lời đáng sợ như vậy mà tươi cười vẫn chưa giảm đi chút nào, vành mắt Hà Tiểu Bảo liền đỏ lên.
"Anh rể, em sai rồi."
Hắn ta sẽ nghe theo.
Hu hu hu hu.
***
Hà Tuyết Châu ngủ một giấc vô cùng thoải mái, ngay cả dạ dày vẫn luôn không dễ chịu cũng thả lỏng không ít, cô mở mắt ra, lại phát hiện mình thế mà vẫn còn giữ nguyên tư thế dựa vào bả vai chồng, vội vàng ngồi thẳng eo lại.
"Thời Hằng, em đã ngủ bao lâu rồi? Bả vai anh có khó chịu không?"
"Không sao, chút việc này có gì khó đâu."
Lâm Thời Hằng cười lấy quả táo và nước trong túi ra đưa cho cô, ánh mắt ôn nhu: "Khát rồi phải không, uống nước nhé?"
Hà Tuyết Châu nhận lấy, bởi vì trước đó ngủ say mà trên mặt mang theo chút đỏ ửng, cười nói với hắn: "Không biết có phải người trên xe lửa nhiều không mà nóng thật đấy."
"Chị nóng sao??"
Hà Tiểu Bảo ngồi đối diện vội vàng ân cần thuận tay cầm lên quyển sách Lâm Thời Hằng vừa mới đọc qua trước đó trên bàn quạt cho Hà Tuyết Châu.
Ánh mắt Hà Tuyết Châu nhìn về phía em trai hoàn toàn có thể gọi là kinh hách được rồi: "......Tiểu Bảo?"
Hắn ta không quạt gió cho mình đã rất tốt rồi, chuyện này là sao vậy, còn quạt gió cho người chị là cô này nữa sao?
"Tiểu Bảo, uống hết nước rồi, em đi lấy thêm chút nước ấm đi." Lâm Thời Hằng lại không có chút thần sắc kinh ngạc nào cả, đưa ấm nước qua đó, sau khi nhìn em vợ trắng trẻo mập mạp vội vàng đồng ý rồi ôm bình nước rời khỏi đây, nghiêng đầu nói với Hà Tuyết Châu đang kinh ngạc: "Sao vậy?"
Hà Tuyết Châu: "......Tiểu Bảo nó, sao nó lại chịu khó như vậy?"
Còn tự đi lấy thêm nước nữa, lúc trước ở nhà còn hận không thể làm gì cũng làm trên giường hết ấy chứ.
"Trẻ con trưởng thành đều sẽ như vậy cả."
Lâm Thời Hằng ôn nhu ôm lấy bả vai vợ: "Em không muốn Tiểu Bảo trưởng thành sớm một chút sao?"
Hà Tuyết Châu vẫn có chút không thể tin được, cô dựa vào trong lồng ngực chồng, thanh âm như trong mộng: "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"
Lúc trước cô cũng từng nghĩ đến nếu Tiểu Bảo có thể hiểu chuyện sẽ tốt bao nhiêu, so với người mẹ luôn đánh chửi kia thì Hà Tuyết Châu vẫn có chút mong đợi đối với người em trai từng lén gạt người trong nhà trộm cho cô đồ ăn khi còn nhỏ này.
Chỉ là theo Hà Tiểu Bảo dần dần lớn lên, cái chuyện hắn từng làm kia có lẽ đến chính hắn cũng không nhớ rõ nữa rồi.
Xe ngừng lại, người đến trạm của mình lục tục đi xuống, sau đó lại có người lên xe.
Lâm Thời Hằng cẩn thận che chở vợ bên cạnh khỏi đám đông, bỗng nhiên có một bóng hình đặt mông ngồi lên chỗ của Hà Tiểu Bảo.
Hà Tuyết Châu vội vàng nói: "Ngại quá, chỗ này có người rồi."
Người đàn ông ở chỗ đối diện không kiên nhẫn buông đồ vật xuống, cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi mua là được rồi đúng không?"
"Trương phó đoàn?"
Nghe thấy thanh âm tràn đầy nghi vấn phía đối diện, thân thể Trương Ngạn Minh liền cứng đờ, không thể tin tưởng ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với tầm mắt Lâm Thời Hằng hơi hơi nhíu mi nhìn qua.
"Ngạn Minh, anh giúp em xách một chút đi......" Thanh âm Miêu Tinh cũng truyền đến từ phía sau, cô ta cố hết sức xách hai cái túi lớn đi đến từ trong đám người, đang muốn đưa cho Trương Ngạn Minh đang ở chỗ ngồi, phát hiện ra tầm mắt khiếp sợ của hắn liền nhìn theo, sau khi thấy là Lâm Thời Hằng, biểu tình cũng cứng đờ theo.
Giờ này phút này, bởi vì hai người suýt nữa không đuổi kịp xe lửa nên phải chạy nhanh đuổi kịp mà một thân đầy mùi hôi, lại nhìn Lâm Thời Hằng đối diện, một thân quân trang sạch sẽ lưu loát, khuôn mặt thanh tuấn thoải mái tươi trẻ vô cùng.
Mặc kệ là Miêu Tinh còn có một ít ý niệm với Lâm Thời Hằng hay là Trương Ngạn Minh sĩ diện lại tự nhận hắn là tình địch đi nữa thì sắc mặt đều rất khó coi.
Đặc biệt là Trương Ngạn Minh, hắn ta vốn dĩ có chút chờ mong với việc đi thăm người nhà Miêu Tinh, không nghĩ tới sau khi đi chỉ thấy hai người ăn mặc lôi thôi lếch thếch, một người lớn cứ hỏi hắn ta tiền lương bao nhiêu và một người em trai dáng vẻ lưu manh vừa thấy mặt liền đòi tiền.
Càng kỳ quái hơn chính là người em trai một chút cũng không giống Miêu Tinh kia, đưa tiền bảo hắn đi mua vé xe lửa, thế mà hắn có thể quang minh chính đại đi tiêu sạch tiền, làm hại Trương Ngạn Minh lại phải đi mua thì hết vé ngồi, mà khi bọn họ đi thì cái người em trai kia lại ngăn lại nói không đưa tiền không cho đi, suýt chút nữa thì làm hại hai người lỡ xe lửa.
Vốn dĩ một thân bốc mùi đã đủ khiến cho Trương Ngạn Minh tức giận rồi, kết quả thế mà vào lúc chật vật nhất bắt gặp Lâm Thời Hằng.
Người đàn ông luôn mang sắc mặt kiệt ngạo trong quá khứ giờ đây âm u không nói một lời.
Hà Tuyết Châu không biết ân oán giữa ba người, tò mò hỏi: "Thời Hằng, anh quen bọn họ sao?"
"Anh quen ở bộ đội, vị kia là Trương phó đoàn Trương Ngạn Minh, bên cạnh là vợ anh ta."
Lâm Thời Hằng như là căn bản không thấy được tầm mắt Miêu Tinh vậy, nghiêng đầu ôn nhu nhìn thoáng qua Hà Tuyết Châu mới nói: "Đây là vợ tôi, Hà Tuyết Châu, lần này muốn đi theo tôi đến bộ đội."
Trương Ngạn Minh còn chưa nói gì, Miêu Tinh đã mở miệng trước: "Chào cô."
Cô ta đánh giá một lúc Hà Tuyết Châu, thấy tuy diện mạo cô thanh tú nhưng làn da lại có chút vàng, đôi tay lộ ra cũng hoàn toàn không trắng nõn như mình, thậm chí bụng còn hơi nhô lên, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác về sự ưu việt.
Chỉ là một người phụ nữ như vậy thì có chỗ nào có thể so với cô ta đây chứ?
Đang muốn tiến lên, bỗng nhiên có một người trẻ tuổi trắng trẻo mập mạp ôm ấm nước lách ra từ đám đông đi đến, đến nơi cũng không rảnh lo việc khác đã đưa ấm nước tới trước mặt Hà Tuyết Châu trước.
"Chị, chị uống nước đi, còn nóng không? Em quạt gió cho chị."
Lâm Thời Hằng thấy Trương Ngạn Minh nhìn hắn ta, nói: "Trương phó đoàn, đây là em trai vợ tôi, Hà Tiểu Bảo, thằng nhóc còn nhỏ đã muốn đi bộ đội rồi, chỗ anh ngồi chính là chỗ nó đấy."
Nhìn Hà Tiểu Bảo tìm mọi cách quan tâm chị mình trước mặt, lại nhớ đến bộ dáng em trai Miêu Tinh chết đòi tiền kia, sắc mặt Trương Ngạn Minh càng thêm âm u hơn.
Cũng không biết Lâm Thời Hằng này gặp trúng cái vận may gì mà có thể có em vợ hiểu chuyện như vậy nữa.
Đều là em trai, sao lại có thể thua xa nhiều như vậy chứ.
Trên xe lửa vẫn luôn rất ồn ào, đặc biệt là niên đại này xe lửa lại không được quản lý nghiêm khắc bằng thời hiện đại, không nói đến chuyện giữa lối đi nhỏ chen lấn đầy người, một vị chị gái ngồi dưới đất đối diện Lâm Thời Hằng thế mà còn xách một con gà sống.
Các loại khí vị hỗn tạp trộn lẫn vào nhau khiến cho Hà Tuyết Châu vốn dĩ không thoải mái vì mang thai lại càng cảm thấy khó chịu hơn, mặt cô trắng bệch, liều mạng cố nén ho khan, vốn đang chịu đựng, bỗng nhiên có một đôi tay ôn nhu đẩy đầu cô dựa vào bả vai của mình, Hà Tuyết Châu giương mắt liền đối diện với tầm mắt quan tâm của Lâm Thời Hằng.
"Dựa vào anh ngủ một lúc đi, ngủ một giấc xong sẽ tốt hơn nhiều."
Trong khoảng thời gian ở chung này, mỗi ngày đều được chồng tay cầm tay dạy viết chữ, người đáng tin cậy nhất trong lòng Hà Tuyết Châu đã sớm là hắn, giờ phút này liền thả lỏng lại, ngoãn ngoãn dựa đầu vào bả vai người đàn ông bên cạnh.
Lâm Thời Hằng vô cùng yêu sạch sẽ, giờ phút này cô liền có thể ngửi thấy hương bồ kết ở chóp mũi, bởi vì mang thai nên trong khoảng thời gian này, thân thể Hà Tuyết Châu vẫn luôn không thoải mái, nhưng giờ trong lòng lại an bình hơn gấp trăm lần so với trước kia.
Trước kia ở chung với Thời Hằng luôn khiến cô cảm thấy hai người bọn họ chỉ là hai người xa lạ lãnh giấy kết hôn với nhau mà thôi, cuộc sống sau khi kết hôn lại đa phần là sống cùng với mẹ chồng, lúc trước cô cũng lén tự an ủi bản thân trong lòng, Thời Hằng không mang theo cô đi bộ đội chỉ là vì lo lắng mẹ chồng ở nhà một mình thôi, thật ra hắn cũng rất quan tâm đến vợ hắn, không thì cũng sẽ không gửi một nửa tiền trợ cấp về mỗi tháng làm gì cả.
Suy nghĩ là như vậy, chỉ là trong đáy lòng lại luôn có nhàn nhạt tự ti và nhút nhát.
Cô sợ hãi, sợ hãi Thời Hằng được thăng quan tiến chức sẽ đột nhiên phát hiện người vợ này vô dụng đến mức nào, sợ hãi kết cục cuối cùng của mình là bị vứt bỏ.
Hà Tuyết Châu không sợ chịu khổ, cũng không sợ bị người khác quát mắng, bị đánh đập cũng không sao cả, cô chỉ muốn ở lại trong nhà này thôi.
Thái độ lãnh đạm của chồng, lời nói ghét bỏ của mẹ chồng đều khiến cô nơm nớp lo sợ, mỗi ngày vừa mở mắt liền liều mạng làm việc để biểu đạt ra rằng cô vẫn rất hữu dụng.
Nếu thật sự bị vứt bỏ, Hà Tuyết Châu căn bản không có chỗ nào để đi cả.
Nhưng bây giờ, dựa vào bả vai dày rộng của chồng, chóp mũi là hương bồ kết quen thuộc, cô nhắm hai mắt, tay nhẹ nhàng đặt lên trên bụng đã hơi nhô ra một chút, khóe môi hơi hơi gợi lên một mạt nụ cười an tâm, ngủ thiếp đi trong thanh âm ồn ào.
Lúc Hà Tiểu Bảo mới vừa lên xe lửa còn có chút mới mẻ hăng hái, chờ đến lúc xung quanh đầy người cùng với mùi huơng khó ngửi bắt đầu nổi lên, hắn ta đã ngồi mấy tiếng đồng hồ đến nỗi eo đau lưng đau rồi, bụng cũng vì đói mà kêu lên, một chút mới mẻ hăng hái kia sớm đã vứt ra sau đầu.
Lúc Hà Tuyết Châu chưa ngủ hắn ta còn có thể miệng lưỡi lưu loát thổi phồng mấy chuyện mình đánh bài với anh em trong thôn với chị gái và anh rể, một lúc là có thể thắng bao nhiêu tiền, chờ đến khi Hà Tuyết Châu ngủ rồi, Lâm Thời Hằng liền không cho hắn ta nói chuyện nữa.
Hắn ta muốn về nhà, muốn ăn cơm mẹ làm, muốn nằm ngủ trên cái giường mà mỗi khi trời sáng vợ hắn ta lại mang chăn ấm áp ra phơi.
Hà Tiểu Bảo nghẹn mấy tiếng đồng hồ, càng ngày càng nghẹn khuất, nhịn không được mở miệng: "Anh rể."
"Suỵt."
Người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ, ăn mặc quân trang, cho dù đã ngồi mấy tiếng sống lưng vẫn thẳng tắp nghiêm nghị nhanh chóng đáp lại: "Nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy đến chị em."
Muốn quấy rầy cũng có thể làm luôn được sao!!
Không phải mẹ đã nói các chị đều là đứa con gái xui xẻo, tất cả đều chỉ nuông chiều người em trai là hắn ta thôi sao.
Hà Tiểu Bảo chửi thầm trong lòng, nhìn bộ dáng anh chồng có bản lĩnh như vậy lại đang cẩn thận che chở chị ba của mình, không dám không quan tâm đến cảm nhận của Hà Tuyết Châu như ở nhà nữa, chỉ có thể hạ giọng, ủy khuất lại nhỏ giọng nói: "Anh rể, em đói bụng."
"Trong túi có đồ ăn."
Lâm Thời Hằng giơ ra một bàn tay, ném cái túu cho Hà Tiểu Bảo: "Lấy hai cái bánh bao mà ăn."
Hà Tiểu Bảo mở ra liền thấy đúng là có bánh bao, bụng hắn đã đói đến mức kêu từ nãy tới giờ, đang muốn lấy bánh ra ăn, đột nhiên nhìn thấy ở dưới có hai quả táo, đôi mắt lập tức sáng lên.
Tuy rằng hắn ta được nuông chiều nhưng nhà nghèo thì vẫn nghèo, thứ tốt như quả táo này hắn ta đã lớn vậy rồi mà mới chỉ được ăn có một lần.
Hắn ta cũng không định hỏi một tiếng đã trực tiếp lấy ra đưa lên miệng, nhưng còn chưa kịp cắn một miếng thì Lâm Thời Hằng đã vươn tay tới đoạt lại rồi.
Hà Tiểu Bảo ngơ ngác, hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế hé miệng nhìn Lâm Thời Hằng: "Anh rể?"
Từ khi bọn họ hẹn nhau cùng đi bộ đội đến bây giờ, không phải anh rể vẫn luôn đặc biệt chăm sóc hắn ta sao?
"Đây là cho chị em ăn."
Lâm Thời Hằng lấy túi, cất quả táo vào chỗ cũ xong liền ném hai cái bánh bao cho Hà Tiểu Bảo.
Hà Tiểu Bảo ôm bánh bao chấn kinh rồi.
"Anh rể, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Em là em trai anh đấy! Quả táo là thứ tốt như vậy, sao phải cho chị em ăn làm gì!"
Thái độ hắn ta cứ coi việc này như lẽ đương nhiên vậy, rốt cuộc thì từ nhỏ đến lớn, mẹ hắn ta luôn dạy hắn ta mấy đứa con gái xui xẻo thì chỉ có thể ăn đồ không ngon lành hoặc thậm chí là không ăn gì cả, còn con trai như hắn ta thì phải được ăn thứ tốt nhất.
"Tiểu Bảo."
Lâm Thời Hằng đặt túi lên đầu gối, đôi tay thon dài dừng lại ở huyệt vị trên đầu vợ, không nhẹ không nặng mát xa để bảo đảm cô sẽ ngủ càng sâu hơn, đối diện với ánh mắt vợ, hỏi:
"Tiền em cưới vợ có phải là do anh rể cho không?"
Hà Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy."
Tuy rằng lúc trước hai anh rể kia cũng đã cho nhưng chồng chị ba cho nhiều nhất, không thì mẹ hắn ta cũng sẽ không để ý đến chồng chị cả và chồng chị hai mà suốt ngày đến nhà chồng chị ba.
"Mỗi lần em đến nhà, có phải anh đều luôn chiêu đãi em rất tốt không?"
Hà Tiểu Bảo ha ha cười: "Anh rể, anh rất tốt với em em cũng biết mà."
Tuy rằng thím Lý gia trừng mắt với hắn ta, nhưng mà mỗi lần anh rể đến hắn vẫn có thể lấy được một chút chỗ tốt.
Nhìn hắn ta cười đắc ý, Lâm Thời Hằng tiếp tục ôn tồn nói: "Vậy em có biết vì sao anh đối xử tốt với em như vậy không?"
Cái này Hà Tiểu Bảo không trả lời được, cổ họng nghẹn nửa ngày, thật cẩn thận thử hỏi một câu thăm dò: "Bởi vì chúng ta hợp nhau sao?"
Lâm Thời Hằng cười lắc đầu, thanh âm ôn hòa như cũ, nhẹ đến nỗi chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: "Tiểu Bảo, em nhìn mình đi, người đã lớn như vậy rồi mà lá gan vẫn nhỏ như vậy, đã thế còn không biết tự ra ngoài làm việc kiếm sống nữa."
"Không nói đến việc mỗi ngày chỉ biết chơi bài, còn muốn để người vợ vừa mới sinh con chăm sóc, không nghĩa khí với bạn bè, không hiếu thuận với mẹ mình, không biết chăm sóc con, tuy rằng nhát gan nên không trộm gà trộm chó nhưng cũng không thiếu tiếng xấu trong thôn, nói thật ra, em có thể lớn như vậy mà vẫn không bị người ta đánh chết đến anh cũng rất kinh ngạc đấy."
Hà Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn người ôn hòa trước mặt: "Anh, anh rể..."
Lâm Thời Hằng cười giơ ra một bàn tay giống như một người anh trai tốt vậy, ôn nhu sờ sờ đầu Hà Tiểu Bảo: "Anh đối tốt với em là bởi vì em là em trai Tuyết Châu."
"Tiểu Bảo, chỉ cần chị em vui vẻ, anh rể cũng sẽ vui vẻ."
"Chị em không vui vẻ, anh rể cũng sẽ khiến em không vui nổi."
Hắn vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, Hà Tiểu Bảo lại sợ tới mức mặt trắng bệch, anh rể vẫn luôn đối tốt với hắn ta đột nhiên biến thành như vậy cũng đủ khiến cho thân thể hắn ta hơi hơi run rẩy.
"Em, em phải về nhà."
"Em muốn xuống xe!"
Lâm Thời Hằng thu tay lại, đầu tiên là ghét bỏ lau lau ngón tay vừa mới đụng đến quần áo Hà Tiểu Bảo, sau đó mới một lần nữa sờ lên cái huyệt vị vừa nãy mát xa trên đầu Hà Tuyết Châu làm cô nặng nề ngủ sâu hơn kia.
Thanh âm người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ mang theo nhàn nhạt nhắc nhở: "Tiểu Bảo, trước đó em từng nói với anh rể là ngày nào em cũng chơi bài với hai tên lưu manh trong thôn kia đúng không? Bọn họ còn mở một cái phòng chơi bài nữa?"
"Em nói xem nếu như anh đi báo Cục Công An, lại nói cho bọn họ là em cung cấp manh mối..."
Đại não Hà Tiểu Bảo trống rỗng.
Hai tên lưu manh kia chính là trùm trong thôn, hắn ta sẽ chết, hắn ta nhất định sẽ chết.
Đừng nhìn Hà Tiểu Bảo ra oai ở nhà, nhưng mà tất cả thứ hắn ta dựa vào đều là sự nuông chiều nâng trong tay của mẹ ruột, giống như Lâm Thời Hằng nói như vậy, Hà Tiểu Bảo hắn dù có bị mắng bắt nghe theo cũng không dám cãi lại một lời.
Đối mặt với người đàn ông nói lời đáng sợ như vậy mà tươi cười vẫn chưa giảm đi chút nào, vành mắt Hà Tiểu Bảo liền đỏ lên.
"Anh rể, em sai rồi."
Hắn ta sẽ nghe theo.
Hu hu hu hu.
***
Hà Tuyết Châu ngủ một giấc vô cùng thoải mái, ngay cả dạ dày vẫn luôn không dễ chịu cũng thả lỏng không ít, cô mở mắt ra, lại phát hiện mình thế mà vẫn còn giữ nguyên tư thế dựa vào bả vai chồng, vội vàng ngồi thẳng eo lại.
"Thời Hằng, em đã ngủ bao lâu rồi? Bả vai anh có khó chịu không?"
"Không sao, chút việc này có gì khó đâu."
Lâm Thời Hằng cười lấy quả táo và nước trong túi ra đưa cho cô, ánh mắt ôn nhu: "Khát rồi phải không, uống nước nhé?"
Hà Tuyết Châu nhận lấy, bởi vì trước đó ngủ say mà trên mặt mang theo chút đỏ ửng, cười nói với hắn: "Không biết có phải người trên xe lửa nhiều không mà nóng thật đấy."
"Chị nóng sao??"
Hà Tiểu Bảo ngồi đối diện vội vàng ân cần thuận tay cầm lên quyển sách Lâm Thời Hằng vừa mới đọc qua trước đó trên bàn quạt cho Hà Tuyết Châu.
Ánh mắt Hà Tuyết Châu nhìn về phía em trai hoàn toàn có thể gọi là kinh hách được rồi: "......Tiểu Bảo?"
Hắn ta không quạt gió cho mình đã rất tốt rồi, chuyện này là sao vậy, còn quạt gió cho người chị là cô này nữa sao?
"Tiểu Bảo, uống hết nước rồi, em đi lấy thêm chút nước ấm đi." Lâm Thời Hằng lại không có chút thần sắc kinh ngạc nào cả, đưa ấm nước qua đó, sau khi nhìn em vợ trắng trẻo mập mạp vội vàng đồng ý rồi ôm bình nước rời khỏi đây, nghiêng đầu nói với Hà Tuyết Châu đang kinh ngạc: "Sao vậy?"
Hà Tuyết Châu: "......Tiểu Bảo nó, sao nó lại chịu khó như vậy?"
Còn tự đi lấy thêm nước nữa, lúc trước ở nhà còn hận không thể làm gì cũng làm trên giường hết ấy chứ.
"Trẻ con trưởng thành đều sẽ như vậy cả."
Lâm Thời Hằng ôn nhu ôm lấy bả vai vợ: "Em không muốn Tiểu Bảo trưởng thành sớm một chút sao?"
Hà Tuyết Châu vẫn có chút không thể tin được, cô dựa vào trong lồng ngực chồng, thanh âm như trong mộng: "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"
Lúc trước cô cũng từng nghĩ đến nếu Tiểu Bảo có thể hiểu chuyện sẽ tốt bao nhiêu, so với người mẹ luôn đánh chửi kia thì Hà Tuyết Châu vẫn có chút mong đợi đối với người em trai từng lén gạt người trong nhà trộm cho cô đồ ăn khi còn nhỏ này.
Chỉ là theo Hà Tiểu Bảo dần dần lớn lên, cái chuyện hắn từng làm kia có lẽ đến chính hắn cũng không nhớ rõ nữa rồi.
Xe ngừng lại, người đến trạm của mình lục tục đi xuống, sau đó lại có người lên xe.
Lâm Thời Hằng cẩn thận che chở vợ bên cạnh khỏi đám đông, bỗng nhiên có một bóng hình đặt mông ngồi lên chỗ của Hà Tiểu Bảo.
Hà Tuyết Châu vội vàng nói: "Ngại quá, chỗ này có người rồi."
Người đàn ông ở chỗ đối diện không kiên nhẫn buông đồ vật xuống, cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi mua là được rồi đúng không?"
"Trương phó đoàn?"
Nghe thấy thanh âm tràn đầy nghi vấn phía đối diện, thân thể Trương Ngạn Minh liền cứng đờ, không thể tin tưởng ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với tầm mắt Lâm Thời Hằng hơi hơi nhíu mi nhìn qua.
"Ngạn Minh, anh giúp em xách một chút đi......" Thanh âm Miêu Tinh cũng truyền đến từ phía sau, cô ta cố hết sức xách hai cái túi lớn đi đến từ trong đám người, đang muốn đưa cho Trương Ngạn Minh đang ở chỗ ngồi, phát hiện ra tầm mắt khiếp sợ của hắn liền nhìn theo, sau khi thấy là Lâm Thời Hằng, biểu tình cũng cứng đờ theo.
Giờ này phút này, bởi vì hai người suýt nữa không đuổi kịp xe lửa nên phải chạy nhanh đuổi kịp mà một thân đầy mùi hôi, lại nhìn Lâm Thời Hằng đối diện, một thân quân trang sạch sẽ lưu loát, khuôn mặt thanh tuấn thoải mái tươi trẻ vô cùng.
Mặc kệ là Miêu Tinh còn có một ít ý niệm với Lâm Thời Hằng hay là Trương Ngạn Minh sĩ diện lại tự nhận hắn là tình địch đi nữa thì sắc mặt đều rất khó coi.
Đặc biệt là Trương Ngạn Minh, hắn ta vốn dĩ có chút chờ mong với việc đi thăm người nhà Miêu Tinh, không nghĩ tới sau khi đi chỉ thấy hai người ăn mặc lôi thôi lếch thếch, một người lớn cứ hỏi hắn ta tiền lương bao nhiêu và một người em trai dáng vẻ lưu manh vừa thấy mặt liền đòi tiền.
Càng kỳ quái hơn chính là người em trai một chút cũng không giống Miêu Tinh kia, đưa tiền bảo hắn đi mua vé xe lửa, thế mà hắn có thể quang minh chính đại đi tiêu sạch tiền, làm hại Trương Ngạn Minh lại phải đi mua thì hết vé ngồi, mà khi bọn họ đi thì cái người em trai kia lại ngăn lại nói không đưa tiền không cho đi, suýt chút nữa thì làm hại hai người lỡ xe lửa.
Vốn dĩ một thân bốc mùi đã đủ khiến cho Trương Ngạn Minh tức giận rồi, kết quả thế mà vào lúc chật vật nhất bắt gặp Lâm Thời Hằng.
Người đàn ông luôn mang sắc mặt kiệt ngạo trong quá khứ giờ đây âm u không nói một lời.
Hà Tuyết Châu không biết ân oán giữa ba người, tò mò hỏi: "Thời Hằng, anh quen bọn họ sao?"
"Anh quen ở bộ đội, vị kia là Trương phó đoàn Trương Ngạn Minh, bên cạnh là vợ anh ta."
Lâm Thời Hằng như là căn bản không thấy được tầm mắt Miêu Tinh vậy, nghiêng đầu ôn nhu nhìn thoáng qua Hà Tuyết Châu mới nói: "Đây là vợ tôi, Hà Tuyết Châu, lần này muốn đi theo tôi đến bộ đội."
Trương Ngạn Minh còn chưa nói gì, Miêu Tinh đã mở miệng trước: "Chào cô."
Cô ta đánh giá một lúc Hà Tuyết Châu, thấy tuy diện mạo cô thanh tú nhưng làn da lại có chút vàng, đôi tay lộ ra cũng hoàn toàn không trắng nõn như mình, thậm chí bụng còn hơi nhô lên, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác về sự ưu việt.
Chỉ là một người phụ nữ như vậy thì có chỗ nào có thể so với cô ta đây chứ?
Đang muốn tiến lên, bỗng nhiên có một người trẻ tuổi trắng trẻo mập mạp ôm ấm nước lách ra từ đám đông đi đến, đến nơi cũng không rảnh lo việc khác đã đưa ấm nước tới trước mặt Hà Tuyết Châu trước.
"Chị, chị uống nước đi, còn nóng không? Em quạt gió cho chị."
Lâm Thời Hằng thấy Trương Ngạn Minh nhìn hắn ta, nói: "Trương phó đoàn, đây là em trai vợ tôi, Hà Tiểu Bảo, thằng nhóc còn nhỏ đã muốn đi bộ đội rồi, chỗ anh ngồi chính là chỗ nó đấy."
Nhìn Hà Tiểu Bảo tìm mọi cách quan tâm chị mình trước mặt, lại nhớ đến bộ dáng em trai Miêu Tinh chết đòi tiền kia, sắc mặt Trương Ngạn Minh càng thêm âm u hơn.
Cũng không biết Lâm Thời Hằng này gặp trúng cái vận may gì mà có thể có em vợ hiểu chuyện như vậy nữa.
Đều là em trai, sao lại có thể thua xa nhiều như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.