Quyển 2 - Chương 7: Cắt bào đoạn nghĩa (1)
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Sở Danh Đường không mặc quan phục, trên người chỉ khoác một bộ quần áo màu xanh bình thường. Ông chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi nói với hai người ở phía sau:
- Các ngươi chờ ở cửa, một mình ta đi vào trong đó hay hơn.
Đã không mặc quan phục, Sở Danh Đường cũng lười nói hai chữ “bản quan”.
Hai ngươi kia hơi do dự:
- Đại nhân, hay là để thuộc hạ đi vào cùng, nếu không phu nhân sẽ trách tội thuộc hạ mất.
Sở Danh Đường cười nói:
- Các ngươi yên tâm đi, nếu một Thái úy như ta xảy ra chuyện gì đó không hay tại phủ của Quách đại nhân thì cái chức Binh bộ thượng thư của hắn cũng nên bỏ đi là vừa.
Nói xong, Sở Danh Đường bước thẳng về phía cửa chính của Quách phủ, hai người kia đưa mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ đứng ở đó chờ.
Sở Danh Đường gõ vào cửa vài cái, một lúc lâu sau cửa hé mở, một gã gác cổng ló đầu qua khe cửa, thấy Sở Danh Đường mặc quần áo thường nhân, lại nhìn lạ mặt, nhất thời tức giận quát:
- Đập cái gì mà đập, không biết đây là phủ đệ của Binh bộ Quách đại nhân hả?
Sở Danh Đường vẫn điềm nhiên nói:
- Phiền thông báo cho Quách đại nhân biết, có cố nhân Sở Danh Đường tới chơi.
Hai mắt của gã gác cổng trợn lên, quát:
- Đại nhân của chúng ta là người mà đám thường dân bách tính như ngươi thích gặp là gặp được sao hả?
Sở Danh Đường không khỏi cười mỉm, không ngờ một người hiền hậu như Quách Hoài lại có một tên gác cổng hách dịch như vậy, may mà ông đã chuẩn bị sẵn danh thiếp, liền lấy ra đưa cho gã gác cổng, nói:
- Cứ đưa cái này cho đại nhân của nhà ngươi, hắn chắc chắn sẽ gặp ta.
Gã gác cổng cầm lấy danh thiếp, bán tín bán nghi nhìn Sở Danh Đường, gãi gãi đầu:
- Sở Danh Đường ư? Cái tên này nghe quen quen.
Hắn vừa lẩm bẩm trong miệng vừa xoay người đi vào.
Đột nhiên thân thể của gã gác cổng chấn động kịch liệt, kinh hãi quay đầu lại liếc nhìn Sở Danh Đường một cái rồi vội vàng bỏ chạy.
Sở Danh Dường nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Chỉ chốc lát sau, gã gác cổng kia đi theo sau một người có dáng vẻ quản gia bước nhanh về phía cửa phủ.
- Chẳng biết Thái úy đại nhân giá lâm, không tiếp đón từ xa được, mong Thái úy đại nhân thứ tội.
Sở Danh Đường nhìn vị quản gia kia, cảm thấy có chút quen mắt, thuận miệng hỏi:
- Ngươi chính là Quách Nghĩa phải không?
Người nọ sửng sốt, ngây người trong giây lát rồi nói:
- Không ngờ Thái úy đại nhân còn nhớ tới tiểu nhân.
Quách Nghĩa chính là một cô nhi mà Quách Hoài khi mới tới Bắc Cương thu nạp làm hạ nhân, vào dịp đại hôn của Sở Danh Đường, người duy nhất theo Quách Hoài về dự chính là hắn, lúc đó Quách Nghĩa chỉ có khoảng mười ba, mười bốn tuổi, không ngờ thời gian trôi qua mau, thoáng cái hắn đã gần ba mươi tuổi.
- Đại nhân nhà các ngươi đâu?
- Đại nhân đang đợi tại phòng khách, mời Thái úy đại nhân theo tiểu nhân.
Quách Hoài đã sớm đứng ở ngoài cửa phòng khách chờ Sở Danh Đường đến.
Lần này Sở Danh Đường đến đây là vì cái gì? Quách Hoài thầm nghĩ, nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây, với giao tình của hai người, Sở Danh Đường đã tới kinh thành hơn hai tháng, hai người họ chẳng cần phải khách sáo qua phủ của đối phương bái phỏng làm gì, muốn thì đến thăm, thích thì gặp nhau hàn huyên bên chén rượu. Nhưng lúc này lại khác, hai người bọn họ ngay cả khi gặp nhau khi lâm triều cũng chỉ gật đầu mà thôi, chứ đừng nói đến thăm hỏi nhau.
Quách Hoài cũng biết Sở Danh Đường mới tới kinh thành, trong khoảng thời gian này bận tối mày tối mặt, ngày đầu tiên lên triều đã đối chọi gay gắt với Hoàng thượng, rồi lại phải tiếp đón các quan viên của Sở gia tại kinh thành, căn bản không tìm được khoảng trống để tới Quách phủ, mà chính mình cũng không biết có kiêng kỵ gì mà chẳng hề có ý định đến Sở phủ gặp hắn.
Sở Danh Đường từ xa nhìn thấy Quách Hoài đã cao giọng cười:
- Quách Hoài, không ngờ ngươi nhậm chức Thượng thư xong, cửa phủ cũng cao vun vút, ta chỉ không mặc quan phục thôi mà xém chút nữa đã không qua được cửa nhà ngươi rồi.
Quách Hoài không ngờ Sở Danh Đường lại gọi thẳng tên của ông ta như ngày xưa, nhất thời ngẩn cả người.
Sở Danh Đường đi tới trước mặt Quách Hoài, thấy ông ta không được tự nhiên, liền nói:
- Đều đã là trọng thần của triều đình, chẳng nhẽ khẩu khí lại yếu ớt như vậy, cũng chẳng thèm mời ta vào trong nhà ngồi nữa. Yên tâm đi, ngày hôm nay chỉ có một mình ta tới đây, sẽ không đem ngươi nuốt vào bụng đâu mà lo.
Quách Hoài nhưn bừng tỉnh, cười mắng:
- Ngươi hai ba chân đều còn đủ, tự đi vào cũng được, cần gì phải ta mời. Ngươi đột nhiên đến nhà, ta cũng phải nên đề phòng đôi chút, nhớ năm ấy tháng chạp ta lên núi chật vật lắm mới săn được một ít thú, định ngày hôm sau đem vào trong thành bán kiếm chút tiền, ngờ đâu nửa đêm ngươi đến trộm sạch sẽ cả một mẻ.
Sở Danh Đường cũng cười nói:
- Khi đó mẫu thân và tiểu muội ta mấy tháng rồi chẳng có chút thức ăn mặn vào bụng, tiểu tử ngươi săn được nhiều thú như vậy cũng chẳng cho ta lấy một con, đương nhiên khiến ta tức giận, liền cuỗm sạch của ngươi cho hả cơn tức. Bất quá, ngày hôm sau ngươi đến nhà tìm, ta cũng để lại cho ngươi một chén canh thịt đó thôi.
Quách Hoài nghe Sở danh Đường nhắc tới hai chữ “tiểu muội”, mắt hiện nét buồn, gượng cười nói:
- Quả thực, lúc đó ta không có suy nghĩ cẩn thận, ngươi thì ta chẳng thèm quan tâm nhưng ta lúc đó lại muốn đem mấy con thú đó vào thành bán lấy chút tiền mua cho tiểu muội một cái trâm cài tóc.
Ngày đó phụ mẫu của Sở Danh Đường từng có ý gả Sở Lâm cho Quách Hoài, nhưng còn chưa kịp thu xếp thì Sở Lâm bị tuyển vào cung, nhiều năm đã trôi qua, Quách Hoài vẫn hết sức lảng tránh việc này, từ Bắc Cương trở về cũng chẳng gặp mặt Sở Lâm lấy một lần. Lúc này bỗng nghe Sở Danh Đường nhắc tới nàng, trong lòng nhất thời cảm khái không nguôi.
Sở Danh Đường rất tinh ý, thấy thần sắc của Quách Hoài có chút khác thường, lập tức biết vì sao, thầm than trong lòng một tiếng, bề ngoài thì giả bộ ngó nghiêng xung quanh, lái sang chuyện khác:
- Ây, đệ muội và hai hài nhi của ngươi ở đâu sao mà không thấy?
Quách Hoài đáp:
- Bọn họ hôm nay ra tảng đá linh thiêng ở ngoài thành thắp hương cầu phúc.
Sở Danh Đường chỉ biết lắc đầu nói:
- Làm thế nào mà mấy nữ nhân này đều tin tưởng những thứ hư vô mờ mịt như thế chứ!
Sở Danh Đường ngừng một chút rồi lại nói:
- Phủ đệ này của ngươi vốn là của Trần lão thượng thư, ngày xưa lúc còn ở trong kinh thành ta từng qua đây vài lần, cũng chưa đến nỗi quên hết phong cảnh trong viện, hình như có một gian đình ở một nơi yên tĩnh, chúng ta qua đó đi. Quách Nghĩa, ngươi đi kiếm cho ta và nghĩa phụ ngươi một chút rượu và thức ăn, hai người bọn ta đã nhiều năm rồi không có cơ hội ngồi một chỗ với nhau, hôm nay phải ăn uống đàm đạo thật sảng khoái mới được.
Quách Nghĩa thấy hai người chuyện trò vui vẻ, trong lòng cũng không khỏi vui lây, lập tức nghe theo phân phó của Sở Danh Đường, nhanh chóng lui xuông đi thu xếp.
Quách Hoài khinh khỉnh nói:
- Luận về văn thì ta không bì được ngươi, nhưng ngươi năm ấy uống rượu còn không địch nổi ta, bây giờ muốn tự bêu xấu mình nữa ư?
Sở Danh Đường phất tay một cái:
- Năm ấy thì kệ năm ấy, hôm nay ta rất vui vẻ trong lòng, ngươi có cái đại bản lĩnh rắm thối gì thì cứ phóng, nói nhiều làm gì.
Quách Hoài hừ một tiếng rồi nói:
- Mỗi lần bốc phét ngươi đều to mồm như vậy, uống xong lại đến lượt ta phải vác ngươi vất về nhà ngươi.
Hai người họ vừa đi vừa đấu võ mồm, thoáng cái đã tới gian đình kia, Quách Nghĩa đã sớm sai hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn sáng tinh xảo, đứng đó nói:
- Mời Thái úy đại nhân và nghĩa phụ dùng tạm, đầu bếp đang chuẩn bị những thức ăn khác.
Quách Hoài bình đạm nói:
- Được rồi, ngươi trước tiên lui xuống đi ha.
Sở Danh Đường cầm lấy bầu rượu trên bàn, chuẩn bi rót rượu cho hai người thì Quách Hoài đưa tay ngăn lại:
- Danh Đường, ngày hôm nay ngươi tới phủ của ta làm khách, phải do ta rót rượu mời mới phải.
Sở Danh Đường ngẩn người ra, cười nói:
- Chúng ta vốn là huynh đệ, còn phải phân cái gì ta phủ ngươi phủ hay sao?
Quách Hoài làm như không nghe thấy, vẫn cứ rót rượu rồi nâng chén đưa cho Sở Danh Đường:
- Chén thứ nhất, uống vì đây là lần đâu tiên sau hơn mười ba năm, ta với ngươi mới cùng uống rượu.
Sở Danh Đường cũng thì thào:
- Đúng vậy, cảnh lần trước cạn chén với nhau ở kinh thành dường như vẫn còn mới tinh trong tâm tưởng, không ngờ nháy mắt cũng qua mười ba năm rồi.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Quách Hoài lại rót đầy hai chén, nâng lên nói:
- Chén thứ hai tuy có hơi muộn, nhưng hôm nay uống để chúc mừng người đã lên chức Thái úy, đúng với tâm nguyện của ngươi.
Sở Danh Đường vốn định nói gì đó, nhưng thấy Quách Hoài đã uống cạn chén rượu, cũng đành nuốt những lời định nói theo hớp rượu vào bụng.
Quách Hoài lại tiếp tục rót đầy hai chén:
- Chén thứ ba ta vốn không muốn cùng ngươi uống, nhưng niệm vì chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên như hai huynh đệ ruột thịt, lệnh tôn lại càng có cái ân tái tạo đối với ta, nếu không có lão nhân gia tài bồi, Quách Hoài ta sợ cũng chỉ mãi là một người thợ săn bình thường, bởi vì vậy ta cạn chén này với ngươi chúc ngươi đã thành tổng chủ của Sở tộc, thành vị tông chủ đầu tiên từ trăm năm nay không thuộc chi chính của Sở tộc.
Sở Danh Đường có chút xấu hổ, nói:
- Ngươi đã biết rồi ư?
Quách Hoài đáp:
- Sở gia các ngươi mặc dù không làm chộn rộn việc này nhưng cũng chưa từng tận lực giấu diếm, ta nếu việc này mà còn không biết thì làm Binh bộ thượng thư làm gì chứ?
Sở Danh Đường cũng hiểu mình vừa hỏi rất ngu xuẩn, cười khổ một tiếng rồi nâng chén uống cạn.
Quách Hoài nhìn Sở Danh Đường uống xong chén rượu, rồi nói:
- Danh Đường, rượu này thế nào?
Sở Danh Đường cười nói:
- Đương nhiên là rượu ngon rồi. Vi huynh mặc dù bình thường rất ít uống rượu, nhưng cũng biết đây là ngự tửu từ trong cung ra.
Quách Hoài nhìn Danh Đường một lát rồi nói:
- Danh Đường liệu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng uống loại rượu này là lúc nào không?
Sở Danh Đường nghe vậy, tay hơi rung lên, đem chén rượu chậm rãi đặt lên trên bàn, trầm giọng nói:
- Quách Hoài, ngươi có cái gì thì cứ việc nói thẳng ra.
Quách Hoài cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Xem ra ngươi cũng còn nhớ, ngày đó Hoàng thượng cải tra ra ngoài cung, lệnh cho tổng quản đại nội đem ngự tửu đến quán rượu ven đường của Chu gia, cùng ta và ngươi nâng cốc uống sảng khoái. Quách Hoài ta cả đời sẽ không quên việc này.
Sở Danh Đường cũng thở dài nói:
- Vi huynh cũng luôn nhớ chuyện này.
Quách Hoài đột nhiên vỗ bàn, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi đã làm cái gì để báo đáp ân điển của Hoàng thượng hả? Ngày xưa Sở bá phụ từng giáo dục ngươi và ta, làm người thì phải biết tri ân báo đáp. Ngươi thử nhìn lại ngươi xem? Nếu không phải có Hoàng thượng, ngươi làm sao có thể thành thân cùng Vương gia tiểu thư được chứ? Ngươi có thể tự mình thăng chức Thái thú Bình Nguyên quận và thống lĩnh Nam tuyến đại doanh được sao? Nếu không phải ngươi vừa là thống lĩnh, vừa là Thái thú thì Sở Thiên Phóng đâu có thèm để ngươi vào trong mắt chứ đừng nói đến việc ngồi vào cái ghế tông chủ của Sở gia này? Ta vốn không bao giờ tin Sở Danh Đường ngươi là loại vong ân phụ nghĩa, luôn luôn vỗ ngực đảm bảo cho ngươi trước mặt Hoàng thượng, nào ngờ ngươi tới kinh thành rồi liền lộ rõ bộ mặt thật, khiến Quách Hoài ta như bị người tát cho một cái thật đau. Hừ, Sở bá phụ dưới cửu tuyền mà biết, chỉ sợ cũng chẳng yên lòng a.
Quách Nghĩa đứng không xa nơi đó cũng bị những tiếng quát tháo của Quách Hoài làm cho hoảng sợ, vội vàng đuổi đám hạ nhân đang bưng thức ăn tới, chính mình cũng vội vàng lui ra thật xa.
Sở Danh Đường nhìn thẳng vào mặt Quách Hoài, từng chữ từng chữ nói:
- Quách Hoài, ngươi sai rồi, nếu gia phụ mà có linh thiêng, hẳn lão nhân gia sẽ cảm thấy rất vui mừng.
Quách Hoài không ngờ Sở Danh Đường lại nói một câu như vậy, nhất thời sửng sốt không thốt được âm thanh nào.
Sở Danh Đường cảm thán nói:
- Quách Hoài, ngươi cũng không phải sinh ra từ thế gia đại tộc, ngươi làm sao có thể hiểu được tâm tư của thế gia đệ tử chứ? Đối với người trong Sở tộc mà nói, Sở gia ở kinh thành chính là căn cơ của chúng ta, ai ai cũng lấy việc được ghi danh vào trong Sở thị tộc phổ làm quanh vinh, ai ai cũng cố gắng hết lòng vì gia tộc. Ngày xưa, tổ tiên của Danh Đường ta vì phạm sai lầm mà bị trục xuất ra khỏi Sở gia tại kinh thành, nhưng vẫn luôn nhớ mình mang họ Sở, luôn dặn con cháu đời sau tìm cách quanh minh chính đại quay lại Sở gia, không được quên nguồn cội. Gia phụ mặc dù sống trong cảnh bần hàn, nhưng tâm nguyện lớn nhất trong đời vẫn là mong mỏi có ngày được chính thức nhận tổ nhận tông. Đáng tiếc lão nhân gia ra đi quá sớm, cũng chẳng còn chứng kiến được ngày ta đỗ trạng nguyên, nếu ông ấy biết con trai Sở Danh Đường của mình đã trở thành tông chủ của Sở gia, chắc chắn sẽ vui vẻ vạn phần.
Quách Hoài nói:
- Vậy ngươi sẽ không nhớ đến ân tình của Hoàng thượng đối với ngươi sao?
Sở Danh Đường buồn bã đáp:
- Hoàng thượng tuy có ân đối với ta, nhưng muốn ta đối phó Sở gia thì tuyệt không thể được. Cho dù Sở Thiên Phóng bá phụ không cho Danh Đường quay về mạch chính của Sở tộc đi nữa, Danh Đường ta cũng sẽ không làm điều gì gây hại đến cho gia tộc.
Quách Hoài giận dữ, cười lạnh lung nói:
- Trong lòng ngươi lúc nào cũng chỉ có Sở gia các ngươi, vậy ngươi để Hoàng thượng ở đâu? Hoàng thượng là vua một nước, là thiên tử! Nhưng thế gia như các ngươi chỉ biết kết bè kết cánh, nắm giữ triều chính, một đám không có học vấn ngu đần cũng có thể thành vượn đội mũ người, biến thành đại thần của triều đình. Ngươi thử nhìn lại xem, quân không ra quân, thần không ra thần, Đại Triệu ta là cái gì chứ?
Sở Danh Đường cũng có chút tức giận:
- Tộc nhân của các đại thế gia cũng có người tốt, kẻ xấu, hoàng thất cũng không ngoại lệ, từ trăm ngàn năm nay vẫn đều như vậy. Vi huynh từng kiểm tra, nhận xét các thế gia, thấy tài từ tuấn kiệt trong các thế gia đều có rất nhiều, ví dụ như Sở Lạc Thủy, Vương Minh Viễn hoặc Phương thống lĩnh của Tây tuyến đại doanh và nhiều người khác nữa. Nếu như không có bọn họ, căn cơ của Đại Triệu ta còn có thể vững như bàn thạch được chăng?
Quách Hoài nói:
- Sở Lạc Thủy là một tay ta tương trợ, ta biết hắn bất quá chỉ dính vào một chữ Sở, cũng chẳng khác ngươi mấy, cái gì cũng đều tự dựa vào sức mình mà phấn đấu. Về phần Vương Minh Viễn và Phương Minh mà nói cũng chẳng phải là những người quá xuất sắc, Bắc Triệu đại doanh ta thiếu gì những người có thể ngang với họ. Nếu những người này cũng được coi là tài tử tuấn kiệt của thế gia đại tộc, vậy ngươi hãy nghĩ cho kỹ xem những thế gia này vì nước vì dân hay còn vì cái gì khác nữa?
Sở Danh Đường chấn động trong lòng, nhưng vẫn điềm nhiên nói:
- Chẳng lẽ Quách Hoài ngươi muốn làm khó dễ các thế gia trong triều? Đây là ý tứ của ngươi hay của chính Hoàng thượng?
Quách Hoài chợt thành khẩn nói:
- Danh Đường, Hoàng thượng có ân trọng như núi đối với ngươi và ta. Quách Hoài ta bất quá cũng chỉ là một kẻ thôn phu, dân nghèo, tổ tong mười tám đời cũng chẳng có một danh nhân, nhưng ta cũng tối thiểu biết rằng trung thần không bao giờ thờ hai chủ và người có thể chết vì tri kỷ. Danh Đường ngươi đọc đủ các loại văn thơ, hiểu đời hiểu lý còn nhiều hơn ta nhiều. Thử nghĩ lại xem, khi xưa Sở gia đối xử với ngươi và gia đình ngươi ra sao, tất nhiên người đều biết rõ. Ngày nay, ngươi tuy là tông chủ của Sở phủ, nhưng quyền to thì lại chân chính nằm trong tay Sở Thiên Phóng, vậy làm một vị tông chủ như ngươi cũng như không. Đương kim Hoàng thượng anh minh quán thế, chỉ vì bị thế gia ràng buộc tay chân, nên nhiều lúc lực bất tòng tâm. Ta với ngươi sao lại không thuần phục hoàng thượng, đồng tâm hiệp lực bức các đại thế gia giao ra đại quyền, hoàn toàn quy phục Hoàng thượng, tuân theo lệnh của thiên tử, trị yên thiên hạ, đem thái bình cho dân. Nếu được như vậy, Hoàng thượng liền có thể chấn chỉnh lại triều cương, thanh trừ loạn binh, không quá mười năm, Đại Triệu ta tất có cảnh dân giàu nước mạnh, nhất thống Trung Nguyên là việc tự nhiên phải đến, vậy có phải hay không?
Vẻ mặt Sở Danh Đường không có chút thay đổi, điềm nhiên nói:
- Vậy nên xử lý các tộc nhân của những đại thế gia này ra sao?
Quách Hoài cười nói:
- Ta biết ngươi lo lắng cho tộc nhân của hai nhà Sở Vương, nhưng chỉ cần họ biết an phận thủ thường, thì con cháu vẫn được hưởng bổng lộc của triều đình, tộc nhân cũng có thể giữ một phần đất đai, đảm bảo cơm áo không phải lo.
Nói xong, Quách Hoài đầy mong đợi nhìn Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói:
- Quách Hoài, ngươi thực sự chỉ thích hợp với việc dẫn quân đánh trận, thực không thể làm quan trong triều được. Ta hôm nay đến đây cũng không phải để ngươi khuyên bảo ta. Trước đó vài ngày, các mạch nước ngầm trong triều cuồn cuộn như sắp phun trào, gió bão tưởng cũng sắp nổi lên, nhưng may mà đã tạm yên đi một chút, ngươi vì sao vẫn cứ cố chấp muốn tiêu diệt các đại thế gia chứ? Lẽ nào ngươi không khiến cho triều đình rung chuyển, thiên hạ không được sống yên ổn thì chẳng cam lòng?
Quách Hoài đáp:
- Ta và ngươi lớn lên cùng nhau từ tấm bé, thân như huynh đệ. Hôm nay Quách Hoài ta nói trắng ra như vậy, vì các đại thế gia càng ngày càng hoành hoành trên triều, làm loạn kỷ cương, nếu không trừ cái hại này, Hoàng thượng làm sao có thể không lo lắng cho tương lai của Đại Triệu chứ?
Sở Danh Đường nói:
- Nếu Sở Vương Phương tam đại thế gia rời khỏi triều đình, Hoàng thượng liệu có thể nắm bắt được toàn bộ đại quyền không, có thể quản lý hết được thiên hạ không? Chẳng lẽ Hoàng thượng còn phải tự mình đi kiểm tra đánh giá xem vị Huyện lệnh nào có có khuyết điểm gì không? Nếu không làm được thì lại phải nhờ đến đám người Lương Thượng Duẫn, Thành Phụng Chi. Quách Hoài ngươi lại cho rằng đám thuộc hạ của mình ở Bắc cương có thể thay thế Vương Minh Viễn, Phương Minh. Cũng được, nhưng đám thủ hạ này coi Quách Hoài ngươi như Thiên Lôi, ngươi sai đâu thì chúng đánh đó. Theo ta nghĩ, không quá mười năm, chỉ sợ ba đại thế gia của Triệu quốc từ Sở, Vương, Phương biến thành Quách, Lương, Thành mất thôi.
Quách Hoài cả giận nói.
- Sở Danh Đường, ngươi đúng là đem bụng tiểu nhân so bụng quân tử. Quách Hoài ta có thể thề với trời, ta tuyệt không có ý ấy.
Sở Danh Đường nói:
- Quách Hoài, ta biết ngươi cũng không có ý này, nhưng ngươi cũng biết, ngày xưa tiên tổ Sở Tiên Hành cũng từ chối việc Thái tổ phong cho ông ta chức Tiêu Dao Vương, chỉ muốn tự do tự tại, làm một Tiêu Dao Hầu không phải lo chính sự, nhưng Sở gia cho tới nay lại thành một thế gia đại tộc trong triều. Nói cách khác, Quách Hoài ngươi mặc dù muốn sống vô tư lự, nhưng con cháu của ngươi thì sao, lẽ nào ngươi cũng phải định ra gia quy không cho bất cứ con cháu đời sau vào triều làm quan?
Quách Hoài lặng lẽ không nói gì.
- Trong thời gian này, Tây Tần luôn nhòm ngó Đại Triệu chúng ta, thay vì dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ, không bằng duy trì hiện trạng bây giờ, vững quốc an dân chẳng phải tốt hơn sao?
- Hơn nữa, Sở Danh Đường ta cũng thề với trời, cuộc đời này tuyệt không có ý tạo phản, mong Quách đại nhân chuyển cáo cho Hoàng thượng, mong Hoàng thượng không phải lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.