Sở Thị Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 8: Sở gia Ưng đường (1)

Ninh Trí Viễn

16/04/2013



Sở Danh Đường phu phụ nghe nha hoàn báo cáo qua sự tình, ngây người một lát, Sở phu nhân đột nhiên cười nói:

- Thiếp đang lo mượn cớ đi gặp Sở bá phụ, xem ra Tranh nhi đã cho vi nương một cơ hội rồi. Phu quân, chàng ra ngoài đi dạo đi, thiếp thay Tranh nhi đến chỗ Sở lão bá bồi tội.

Sở Danh Đường ngẩn ra:

- Vi phu không cần đi sao?

Sở phu nhân cười nói:

- Ông ấy chung quy là trưởng bối của phu quân, cho nên chàng ở trước mặt ông ta lúc nào củng thua thiệt một chút. Thiếp thân chỉ là một người phụ nữ bình thường, để thiếp nói chuyện với Sở bá phụ cho rõ ràng mọi việc, cho dù nói sai điều gì thì ông ta cũng không đến mức trách tội lên người phu quân.

Sở phu nhân đứng ở trước cửa viện vào khu nhà của Sở Thiên Phóng, chờ hạ nhân đi vào bẩm báo trước đã rất lâu rồi. Nhưng bà ta lại chẳng mất kiên nhẫn, bình tĩnh đứng đợi, thỉnh thoảng lại cười mỉm một cách khó hiểu.

Lão gia nhân kia cuối cùng cũng đi ra, cúi người hành lễ nói:

- Phu nhân, lão thái gia thỉnh người vào.

Lão gia nhân này theo Sở Thiên Phóng đã rất nhiều năm rồi, chuyện to nhỏ trong và ngoài Sở phủ hầu như đều nằm trong tay của ông ta, biết trước vị phụ nhân trước mặt này là một nhân vật rất lợi hại, nên chào hỏi rất đủ lễ nghĩa, ân cần dẫn đường.

Sở Thiên Phóng đứng ở ngoài phòng khách, ha hả cười nói:

- Tú Hà chất nữ thực ít đến làm khách trong nhà của ta, ngày hôm nay sao lại rãnh rỗi đến chỗ ở của lão già này vậy?

Sở phu nhân khẽ cười nói:

- Tiểu nhi Sở Tranh còn nhỏ, chưa biết cân nhắc đúng sai, rước lấy chuyện lớn như vậy, cháu đây làm mẹ không thể làm gì khác hơn là hướng Sở bá phụ chịu tội thay cho con.

Sở Thiên Phóng khoát tay chặn lại:

- Chỉ là việc nhỏ, đâu cần chất nữ phải tự mình đến đây chứ? Có trách thì trách lão phu gia giáo không nghiêm, những hạ nhân này ngay cả tôn ti trên dưới cũng không phân biệt được, thật sự là nên đánh.

Hai người vào phòng, Sở phu nhân khiêm tốn ngồi xuống nói:

- Nghe nói vị quản sự kia đã đi theo bá phụ hơn mười năm, rất trung thành và tận tâm với Sở phủ. Tiểu nhi vô cớ tìm tới cửa gây rối, đã không biết nể mặt lại còn động thủ đánh người. Ây, không biết vị kia thương thế thế nào, lần này trong đám gia nhân theo phu quân của cháu đến kinh cũng có mấy người y thuật cao minh, có cần triệu họ đến đây khám và chữa bệnh qua hay không?

Sở Thiên Phóng vuốt râu cười nói:

- Hảo ý của Tú Hà chất nữ lão phu xin tâm lĩnh, bất quá hỗn trướng kia bị trừng phạt đúng tội, cứ để hắn tự sinh tự diệt đi thôi.

Hai người hàn huyên gần nửa canh giờ, mặc cho ngữ khí của Sở phu nhân sắc bén tới đâu, Sở Thiên Phóng lúc nào cũng cười mỉm ứng đối, trầm ổn như núi. Sở phu nhân không khỏi có chút bực mình, thầm khen độ hàm dưỡng của lão gia hỏa này đã tới mức lô hỏa thuần thanh, xem ra mình nên nói trước về ý đồ thực sự của mình khi đến đây.

- Bá phụ, Danh Đường, phu quân của chất nữ về kinh nhậm chức đã nhiều ngày, quan hệ giữa Hoàng thượng và Sở gia tuy có chút hòa hoãn, nhưng Danh Đường và chất nữ đều cho rằng, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc. Hoàng thượng đối với Sở gia lúc này chính là sợ ném chuột vỡ bình, vả lại cũng không có chắc chắn sẽ thắng, huống hồ Hoàng thượng tuổi già thể nhược, thái tử lại đã thành niên, chẳng mấy lâu nữa sẽ dần dần giải quyết công việc triều chính. Thái tử lòng dạ hẹp hòi, có oán tất báo, oán hận đối với Sở gia tồn tại đã lâu trong thâm tâm, thù hằn Lâm muội. Thiết nghĩ, nếu hoàng thượng băng hà, sau khi kế vị, thái tử khẳng định sẽ hạ độc thủ đối với Lâm muội. Danh Đường cùng Lâm muội huynh muội tình thâm, tất nhiên sẽ trợ giúp người nhà, cho nên tất sẽ phải phản bội lại hoàng thất. Sở gia ngày sau đi con đường nào, vẫn mong Sở bá phụ chỉ điểm.

Sở Thiên Phóng uống một ngụm trà, nhàn đáp lời:

- Chẳng hay chất nữ thốt ra lời ấy, là Vương gia trưởng nữ hay chính là thân phận tức phụ của Sở gia nói? Nếu Sở gia gặp nạn, ngươi sẽ đi con đường nào?

Sở phu nhân không ngờ chuyện mình cần hỏi lại bị lái sang chuyện khác, lão già Sở Thiên Phóng này thực biết cách chèn ép người khác. Bà ta suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói:

- Thân phận Vương gia trưởng nữ kia đối với chất nữ mà nói đã là dĩ vãng, bây giờ chất nữ chỉ lấy mấy đứa con và phu quân làm trọng. Nếu Sở gia gặp nạn, chất nữ sẽ không tham sống sợ chết.

Sở Thiên Phóng mỉm cười:

- Danh Đường có được vợ như vậy quả là phúc khí của hắn.

Sở phu nhân tiếp lời:



- Sở gia tuy lớn nhưng khó khăn trước mặt không phải dễ giải quyết, trong phủ lại vẫn còn tranh chấp. Bá phụ cũng biết, chỉ khi nào huynh đệ biết hợp lực dựa vào nhau thì mới mạnh mẽ như cổ thụ tùng bách dưới mưa bão. Phu quân Danh Đường thân là Sở gia tông chủ, ứng phó ngoại địch đã tương đối căng thẳng, quả thực không nên phân lực ra đối phó chuyện khác? Chất nữ nói thế nếu có chỗ đường đột, vẫn xin bá phụ lượng thứ.

Sở Thiên Phóng hừ lạnh một tiếng:

- Tú Hà chất nữ, lão phu hiểu được tâm ý của ngươi.

Sở phu nhân không hề mở miệng, điều bà ta muốn nói đã nói toàn bộ rồi, còn lại phải xem Sở Thiên Phóng ứng đối ra sao.

Sở Thiên Phóng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên thở dài nói:

- Đáng tiếc Danh Đường không phải con lão phu a.

- Khi lão phu mới gặp gỡ Danh Đường, đã biết hắn tuyệt không phải là vật trong ao. Nhãn quang của Tú Hà chất nữ ngươi cũng rất cao, mặc kệ phụ thân ngươi ngăn cản mà gả cho Danh Đường. Phải biết rằng, lúc đó ở kinh thành có rất nhiều người chê cười phía sau lưng ngươi, lại có rất nhiều người hận Danh Đường thấu xương thấu thịt.

Sở phu nhân len lén hé miệng cười, lúc đó bà ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, năm ấy ngắm hoa đăng ngẫu nhiên gặp Sở Danh Đường, bà vì bộ dáng tiêu sái ngút trời của ông ta mà mê say, lại nói, việc này còn muốn cảm tạ đương kim Hoàng thượng, nếu không có hắn xuất lực, việc hôn nhân này còn chưa nhất định có thể thành.

- Lão phu thấy ngươi gả cho Danh Đường, biết hắn có Vương gia các ngươi phù trợ, hơn nữa còn có hoàng thượng toàn lực đề bạt, con đường làm quan của Danh Đường tất nhiên sẽ rất bằng phẳng. Hai nhi tử của lão phu đều là hạng người tầm thường, nên lão phu cũng cho phép Danh Đường trọng nhập Sở gia gia phổ, lúc Danh Đường thăng quan tiến chức cũng chưa từng làm khó hắn. Danh Đường cũng là người biết suy nghĩ, đối với Sở thị gia tộc địa phương tại Bình Nguyên quận luôn có chút chiếu cố, lão phu cũng cảm thấy an tâm.

Sở phu nhân mỉm cười nói:

- Phu quân của chất nữ không phải là người quên nguồn cội.

Sở Thiên Phóng gật đầu nói:

- Năm ấy lão phu từ chức vị tướng quốc thoái ẩn xuống, Hoàng thượng mặc dù đối với Sở gia còn có kiêng kỵ, nhưng cũng không loại bỏ ý định diệt trừ chúng ta, sau đó vài năm lại cực lực chèn ép. Lão phu cũng không phải là người một mực nhẫn nhịn, không e dè khuyếch trương thế lực Sở gia. Tranh đấu như vậy mấy năm, lão phu bỗng phát hiện mình đang nằm trong kế của người khác.

Sở phu nhân hơi chấn động, nói:

- Chẳng lẽ là Tây Tần ở phía sau màn ngầm gây chia rẽ?

Tây Tần luôn có ý định thôn tính Triệu quốc, nếu nói ở kinh thành không có mật thám của bọn họ, vậy mới là quái sự.

Sở Thiên Phóng nói:

- Đúng vậy, trong đó có một người lại là thân tín của hoàng thượng. Nhưng khi lão phu mời hắn đem đến Sở phủ thì người này ở đây uống thuốc độc tự sát. Sau đó lão phu mặc dù đem người này hủy thi diệt tích, nhưng Hoàng thượng vẫn cứ hoài nghi lão phu, lão phu lại không có chứng cứ xác thực chứng minh người nọ là gian tế Tây Tần, không thể làm gì hơn là giữ yên lặng. Kế này của Tây Tần quả nhiên độc ác. Phụ thân ngươi cũng hiểu được trong đó có chút kỳ hoặc, hắn cũng nhiều lần trước mặt hoàng thượng nỗ lực bảo vệ lão phu, nhưng sự nghi ngờ của hoàng thượng vẫn không giảm. Khi hắn bổ nhiệm Danh Đường làm thống lĩnh Nam tuyến đại doanh, thì lão phu hiểu rằng hắn chuẩn bị đối phó trực diện với Sở gia rồi. Lão phu liền để nhị đệ đến Bình Nguyên thành mật hội với Danh Đường, để Sở gia tồn vong, lão phu cam nguyện nhường chức vị Sở gia tông chủ, may mà Danh Đường đã đáp ứng.

Sở phu nhân nói:

- Đại bá có chút quá lo rồi, Danh Đường ngày trước từng nói qua, bất kể thế nào chàng cũng không thừa cơ làm khó dễ Sở gia.

- Nhưng lão phu đã già rồi, nếu không thể sớm ngày xác lập tông chủ đời sau, lão phu một ngày mất đi, Sở gia liền như rắn mất đầu, chỉ có khoanh tay chịu chết. Nhưng lão phu thực không cam lòng để chuyện đó xảy ra, theo lý mà nói, Danh Đường là Sở thị tộc nhân tinh minh năng nổ nhất, hắn thích hợp nhậm chức tông chủ nhất, nhưng về tư, lão phu vẫn có chút kỳ vọng vào hai đứa con của mình, đáng tiếc Danh Đình nhậm chức Hình bộ thượng thư đã mười năm nhưng vẫn không thể phục chúng, bị Phương Lệnh Tín tiểu nhi đùa giỡn xoay như con gụ, còn đứa con kia lại không bằng Danh Đình, thực khiến lão phu thất vọng về chúng. Hôm nay Danh Đình đã đến U Châu nhậm chức rồi, nhưng mấy người đệ đệ của hắn lại cực kỳ tức giận với việc này, trong thời gian qua không ngừng quấy rồi lão phu, đều cho rằng lão phu quá hồ đồ. Bất quá chúng không nghĩ được rằng nếu mấy đứa bọn chúng có khả năng làm việc lớn thì lão phu hà tất phải đem chức tông chủ truyền cho Danh Đường. Một ít hạ nhân cũng hùa theo chúng, Tú Hà chất nữ tới vừa lúc, lão phu quả thực không thể do dự nữa rồi, nếu không đoạn tuyệt dã tâm của huynh đệ bọn chúng, sớm muộn sẽ đại loạn. Sở gia mà xuy vong thì lão phu thật thẹn với tổ tông.

Sở phu nhân đứng dậy rồi thi lễ nói:

- Bá phụ thâm minh đại nghĩa, chất nữ xin thay mặt Danh Đường tạ ơn ngài.

Sở Thiên Phóng nói:

- Bắt đầu từ ngày mai, lão phu cùng toàn bộ đám người Sở gia tại kinh thành dời đến Tây viện, do lão phu nghiêm gia quản thúc. Danh Đường cùng chất nữ hãy chuyển đến nơi này của lão phu. Danh Đường đã là Sở gia tông chủ, đương nhiên phải nên cư trú ở đây. Về phần đám hạ nhân, loại bỏ hay sử dụng, phu phụ các ngươi cứ tùy ý mà làm, không cần phải e dè bất kỳ ai.

Sở phu nhân mỉm cười nói:

- Cũng không đến nỗi như vậy, những hạ nhân này ở trong phủ đã nhiều năm, đối với việc ở kinh thành rất tinh tường, chỉ cần bọn họ vẫn trung thành với Sở gia, ngay cả những người như kẻ quản lý thu chi đều có thể lưu lại.

Sở Thiên Phóng mắt lộ ra vẻ tán thưởng:

- Những việc này lão phu sẽ không quản.

Sở phu nhân nhìn chằm chằm Sở Thiên Phóng nói:



- Chất nữ năm đó chưa xuất giá, từng nghe Sở gia có một “Ưng đường”, chuyên môn thu thập tình báo trong nước, thậm chí cả ba nước kia cũng để ý, chẳng hay bá phụ sẽ xử lý như thế nào?

Sở Thiên Phóng ngẩn ra, cười khổ nói:

- Chất nữ thực muốn vét nốt chút gia sản cuối cùng của lão phu a, hôm nay nếu là Danh Đường đến đây, hắn nhất định sẽ không để ý việc này.

Sở phu nhân khẽ cười nói:

- Ưng đường và Lang đường của Vương gia nguyên bản giống nhau, chất nữ sao không biết đây?

Sở Thiên Phóng không khỏi hỏi:

- Vậy Lang đường nhà các ngươi hôm nay do ai nắm trong tay?

Sở phu nhân nói:

- Gia phụ khổ vì không có con trai, đối với mấy người chất nhi cũng không phải quá yên tâm, quyền hành trong Lang đường tuy là gia phụ khống chế, nhưng chất nữ bên này cũng có một chút nhân thủ.

Sở Thiên Phóng ha hả cười:

- Thảo nào Danh Đường tại Nam tuyến nhiều năm như vậy mà vẫn xuôi gió xuôi nước, bình an vô sự, nguyên lai là được Lang đường của nhà ngươi âm thầm bảo hộ.

Sở phu nhân cũng cười nói:

- Bên người phu quân của chất nữ cũng chẳng phải không có ai, có một người cũng coi như là cao thủ đương đại, hơn nữa còn có gốc rễ sâu xa với Sở gia.

Sở Thiên Phóng suy nghĩ một chút nói:

- Người ngươi nói chính là vị Ngô tiên sinh giao thủ cùng Trần Chấn Chung kia?

Sở phu nhân đáp:

- Người này tên là Ngô An Nhiên, ở trong phủ đã vài năm, thường ngày cũng không hiện sơn lộ thủy, chính là Ma môn Huyết ảnh tông tông chủ đương đại, năm ấy hắn vì thu Tranh nhi làm đồ đệ, mà đã cư trú ở Sở phủ.

Sở Thiên Phóng nghe “Huyết ảnh tông” ba chữ không khỏi cả kinh, ngày ấy Trần Chấn Chung mặc dù bẩm báo với ông ta về Ngô An Nhiên này, nhưng hắn chỉ biết Ngô An Nhiên là một người tà môn cao thủ của Nam Tề, cũng không biết người này là người trong Ma môn, nhíu mày nói:

- Tú Hà, ngươi là Vương gia trưởng nữ biết rất nhiều chuyện, sao lại có thể để Tranh nhi bái hắn làm sư phụ? Tại Bình Nguyên quận còn không sao, nhưng hôm nay các ngươi đã tới kinh thành, chẳng lẽ không sợ người nọ trong cung?

Sở phu nhân có chút bất đắc dĩ, nói:

- Khi chất nữ biết rõ ràng lai lịch của người này thì Tranh nhi đã bái hắn ta làm sư, lúc đó đâu có thể đuổi hắn đi được chứ. Huống hồ tổ tiên của Sở Vương hai nhà mặc dù bại dưới võ công của Diệp môn, lập hạ thệ ngôn không đem võ công truyền lại cho hậu nhân, nhưng Tranh nhi bái Ngô tiên sinh làm sư, cũng không thể tính là phá thệ chứ?

Sở Thiên Phóng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Việc đã đến nước này, quên đi, bất quá ngươi nên bảo hài nhi kia ít vào trong cung thôi, trong thời gian này Sở gia đã có quá nhiều phiền phức rồi, không nên tiếp tục thụ cường địch.

Sở phu nhân đáp:

- Bá phụ nói hết sức đúng.

Sở Thiên Phóng trầm ngâm hồi lâu, lại nói:

- Ưng đường kia ta sẽ giao cho Danh Đường, nhưng chất nữ phải lập thệ, không được nhúng tay vào trong đó, dù sao chất nữ một nửa là người của Vương gia, mà theo Sở thị tổ huấn, Ưng đường chỉ do người của Sở gia tiếp quản.

Sở phu nhân đứng dậy nói:

- Chất nữ cẩn tuân lệnh của bá phụ.

Sở Tranh đánh Đồ Trướng Phòng xong, vốn tưởng phụ thân biết được khẳng định sẽ giáo huấn vài câu, không ngờ qua một đêm mà chẳng thấy động tĩnh gì, trong lòng thực có chút không giải thích được. Bất quá hắn rất nhanh đem việc này vứt qua một bên, mới vừa rồi hắn ở trong viện luyện công một hồi, đột nhiên phát hiện Long tượng phục ma công mà hắn lâu ngày không luyện có vẻ mạnh hơn lúc trước, trong lòng cực kỳ hưng phấn, thầm nghĩ chẳng lẽ là do thân thể trưởng thành nên kinh mạch cũng mở rộng hơn cho nên Long tượng phục ma công mới có tiến triển như vậy, án theo tiến độ như vậy, nếu mà chăm chỉ luyện, không cần vài năm liền có thể luyện đến tầng thứ năm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook