Quyển 2 - Chương 20: Cực kỳ nguy hiểm (2).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Sở Tranh cười ha hả, không tiếp tục đả kích Ngô An Nhiên nữa, nói với Võ Mị Nương:
- Như vậy đi, ta an bài cho cô một chỗ ở, chờ ba năm sau, cho người mang trở lại Thiên Mị môn.
Võ Mị Nương nhìn Sở Tranh nói:
- Mị Nương mặc dù cảm kích ân công tử cứu mạng, nhưng xin công tử thứ tội, Mị Nương vẫn muốn vào cung.
Sở Tranh nghe xong, trong lòng tức giận:
- Việc này ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Ngô An Nhiên cũng lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng có không biết điều như thế, thầy trò ta nếu đã cứu ngươi, đương nhiên cũng có thể giết ngươi.
Võ Mị Nương vẫn không e dè sợ sệt, thi lễ với Sở Tranh:
- Xin công tử tác thành.
Sở Tranh thấy nàng khư khư cố chấp, lại không sợ chết, cũng ngạc nhiên hỏi:
- Cô vì sao khăng khăng muốn vào cung?
Võ Mị Nương nói:
- Công tử cũng biết Mị Nương tu luyện "Mị hoặc chúng sinh" tâm pháp, trong người tồn tại một mầm tai họa rất lớn?
Sở Tranh gật đầu, nói:
- Cái này ta biết.
Võ Mị Nương sửng sốt, nhìn qua Ngô An Nhiên, buồn bã nói:
- Ngô tiên sinh là đường chủ Huyết ảnh tông, xem ra cũng biết được việc này. Nhưng Mị Nương trước kia lại không biết, đệ tử Thiên Mị môn cùng thế hệ với Mị Nương không dưới mấy trăm người, Mị Nương cố gắng hết sức để được tuyển chọn tu luyện tâm pháp này, lúc đó thật sự rất hưng phấn, nào có biết mình đã đi trên con đường không có lối quay về.
Sở Tranh im lặng, Thiên Mị môn làm như vậy có điểm không thỏa đáng.
Võ Mị Nương tiếp tục nói:
- Tu luyện cùng Mị Nương lúc đó còn có hai người, ba năm trước đây một người đột nhiên điên loạn đến chết, Mị Nương biết được nàng ta bị vậy là do cả ngày bị dục hỏa thiêu tâm, phỏng đoán trong đó có điểm kỳ quái, liền chạy đến chất vấn Cơ sư cô, sau mới biết được người luyện tập tâm pháp này không sống quá ba mươi tuổi. Còn một người nữa là Trần sư tỷ, từ đó về sau tâm tàn tro nguội, hàng đêm không có nam nhân là không vui, mượn xác dục để áp chế dục hỏa thiêu đốt. Mị Nương quyết không chịu buông xuôi, thà rằng mỗi ngày tự cắt lên cánh tay trái mình mười đao, cũng không muốn sống những ngày hoang dâm vô độ đó.
Sở Tranh trong lòng kính phục, tò mò nhìn cánh tay nàng, Võ Mị Nương vén ống tay áo lên, trên cánh tay búp măng trơn bóng không tỳ vết, không có một vết sẹo nào.
Võ Mị Nương đau khổ cười, nói:
- Công tử cảm thấy kỳ quái phải không?
Sở Tranh gật đầu.
Mị Nương tay phải lật qua, một thanh chủy thủ nằm trong lòng bàn tay. Võ Mị Nương nhanh chóng cắt ba nhát trên cánh tay trái, Sở Tranh cả kinh không kịp ngăn cản, chỉ thấy ba vết cắt miệng vết thương mở rộng, máu tươi đầm đìa, trông thật kinh khủng.
Võ Mị Nương nhíu mày, cười nói:
- Công tử yên tâm, Mị Nương sẽ không vô cớ tự hại mình.
Nói xong lấy tay xoa ba vết thương vài cái, máu tươi tức thì ngừng chảy, đồng thời miệng vết thương bắt đầu đóng vảy.
Võ Mị Nương cười khổ nói:
- Đây là chỗ hữu dụng lớn nhất khi tu luyện "Mị hoặc chúng sinh", mấy vết thương này không quá hai, ba ngày liền biến mất không còn vết tích. Mị Nương dùng chính phương pháp này gắng gượng chống đỡ ba năm nay, môn chủ và các trưởng lão đều ngạc nhiên không ngớt, cho Mị Nương là người có kỳ vọng nhất trong nghìn năm qua có thể tu luyện thành công "Mị hoặc chúng sinh", bởi vậy Mị Nương trong môn đều làm theo ý mình, các vị trưởng lão đều nhẫn nại kiềm chế không lý tới.
Sở Tranh giờ mới hiểu vì sao vừa rồi Võ Mị Nương vô lễ như vậy với Cơ phu nhân, mà Cơ phu nhân cũng đành nhẫn nhục bỏ qua.
Võ Mị Nương nói:
- Nhưng Thiên Mị môn nếu đã đối đãi như vậy, Mị Nương cũng không nợ gì Thiên Mị môn. Bởi vậy khi nghe Ngô tiên sinh muốn mượn một mị nữ của Thiên Mị môn, môn chủ cũng các trưởng lão vốn muốn đề cử Trần sư tỷ, Mị Nương trước mặt môn chủ gây áp lực, nếu không cho Mị Nương đi, Mị Nương sẽ chết trước mặt bọn họ. Môn chủ và các trưởng lão rơi vào thế chẳng đặng thì đừng, đành phải đáp ứng, nghĩ rằng dù sao cũng chỉ có ba năm, sau ba năm Mị Nương sẽ quay lại Thiên Mị môn. Nhưng Mị Nương tự biết nỗi khổ của mình, mấy tháng gần đây nội tức trong cơ thể dần dần không thể khống chế được, mới vừa rồi tẩu hỏa nhập ma cũng là vì vậy, mặc dù may mắn được công tử cứu, nhưng sợ rằng đại nạn cũng đã gần kề, có thể qua được ba năm hay không cũng không biết.
Sở Tranh nói:
- Vậy cô vì sao cứ nhất định phải vào cung, ta hoàn toàn có thể cho cô hưởng thụ khoái lạc trong ba năm tới, đến lúc đó đi hay ở đều do cô làm chủ.
Võ Mị Nương cười nhạt, nói:
- Mị Nương mười tuổi tu luyện tâm pháp "Mị hoặc chúng sinh" đến nay đã gần mười năm. Lần này rời khỏi Thiên Mị môn, chẳng qua là vì không bao giờ muốn trở lại chỗ vô tình vô nghĩa này nữa, lẳng lặng tìm một nơi nằm chờ chết. Ngày ấy nghe Trương lão bá nói muốn an bài Mị Nương vào cung, Mị Nương không biết tại sao lại động tâm như vậy.
Sở Tranh cười khổ nói:
- Động tâm?
Võ Mị Nương nũng nịu nói:
- Đúng vậy, Mị Nương mười năm qua chỉ ở trong mật thất, không gian quanh bốn vách tường, mỗi ngày khổ luyện võ công, lại không biết công lực mỗi lần tinh tiến là từng bước trên đường đi xuống hoàng tuyền, dù sao mạng này cũng không còn bao lâu, không bằng vào trong cung hưởng phúc một phen.
Sở Tranh hừ một tiếng nói:
- Hưởng phúc? Cô có biết đưa cô vào trong cung ý tứ ra sao hay không?
Võ Mị Nương giảo hoạt cười:
- Đưa mị nữ vào trong cung, Mị Nương mặc dù ngu muội nhưng cũng có thể đoán được đôi ba phần tâm tư của công tử. Xin công tử yên tâm, không đến một tháng Mị Nương có thể đạt được nguyện vọng của công tử.
Sở Tranh nói:
- Nhưng cô nghĩ đưa cô vào trong cung bản công tử sẽ yên tâm sao?
Võ Mị Nương đột nhiên quỳ xuống, nói:
- Nếu không phải công tử ra tay cứu giúp, vừa rồi Mị Nương đã chết từ lâu. Mị Nương lấy Thánh môn thủy tổ lập lời thề, kiếp này tuyệt không làm trái mệnh lệnh của công tử.
Sở Tranh thản nhiên nói:
- Thiên Mị môn các cô đã tuyên bố rời khởi Thánh môn từ lâu, cô còn dùng Thánh môn thủy tổ để thề, chẳng phải khi dễ ta không biết gì?
Võ Mị Nương sửng sốt, nàng mới vừa rồi thật không nghĩ tới điểm đó, đứng dậy cười nói:
- Công tử suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, Mị Nương phải làm sao mới có thể được công tử tín nhiệm?
Sở Tranh không nói gì, tiếp xúc với một nữ tử như nàng không được bao lâu, Sở Tranh nghĩ trên đời cũng không có gì có thể hoàn toàn ràng buộc được nàng.
Võ Mị Nương suy nghĩ một chút, lấy từ trên cổ xuống một khối ngọc bội, nói:
- Đây là vật từ nhỏ Mị Nương vẫn đeo trên mình, hẳn là do người nhà Mị Nương lưu lại, Mị Nương cuộc đời này đã không còn gì để bận tâm, duy nhất đối với ngọc bội này yêu quý như tính mệnh, ngọc bội này từ nay giao cho công tử, mong rằng công tử có thể giữ gìn nó, công tử nếu muốn Mị Nương làm chuyện gì, chỉ cần in ngọc bội có chữ "Võ" này lên tấm lụa trắng, Mị Nương thấy được tự nhiên sẽ nhất nhất làm theo.
Võ Mị Nương thê lương cười, nói:
- Nếu ngày sau Mị Nương làm việc gì có lỗi với công tử, công tử chỉ cần bóp nát ngọc bội rồi sai người mang tới cho Mị Nương, Mị Nương sẽ tự sát trước miếng ngọc vỡ.
Sở Tranh tiếp nhận ngọc bội, một lúc lâu mới nói:
- Cô chịu trăm nghìn cay đắng mới bảo vệ được tấm thân xử nữ, cần gì phải vào nơi ô uế như cung đình?
Võ Mị Nương cười nói:
- Công tử đưa Mị Nương vào trong cung, chủ yếu muốn đối phó hai người, bọn họ lại không rành võ công, Mị Nương có thể dễ dàng khiến cho bọn hắn ngớ ngẩn, tưởng rằng đang cùng hoan hảo với Mị Nương.
Nói xong nàng lại mỉm cười quyến rũ, ghé sát thân mình tới, nhẹ giọng nói:
- Công tử đã thương tiếc Mị Nương như vậy, nếu không chê, không bằng đêm đầu tiên của Mị Nương trao cho công tử hưởng thụ.
Ngô An Nhiên lớn tiếng ho khan một tiếng.
Sở Tranh chịu không thấu, liên tục lui về phía sau, bụng thầm nghĩ, nàng dù cho có tâm tư này, cũng phải tìm một nơi không người mà nói chứ!
o0o
- Ngươi nghĩ làm như vậy ổn thỏa sao?
Ngô An Nhiên nhìn Sở Tranh hỏi:
- Đưa vào trong cung một nữ tử như vậy, chẳng lẽ ngươi thực sự yên tâm sao?
Sở Tranh vén tấm rèm phía sau xe, nhìn thị trấn khuất dần, nghe vậy đáp:
- Đương nhiên lo lắng, nhưng nàng ta chỉ còn sống được vài năm, cho dù làm gì đi nữa cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió, huống chi ba nhà Sở - Vương - Phương đã thành liên minh, tác dụng của quân cờ này cũng không còn quan trọng như cũ.
Sở Tranh quay lại nhìn Trương Bá Xương thần sắc đang uể oải phía sau, nói:
- Trương chấp sự, trước khi Võ Mị Nương tiến cung, ông nhanh chóng thu xếp cho một người đến hầu hạ bên cạnh thái tử, bất luận chức vị cao thấp, để hắn ta đảm trách việc liên lạc giữa ông với Võ Mị Nương. Còn nữa, truyền lệnh cho Lục Phong, hắn phải một lòng cống hiến phục vụ cho thái tử, không được có bất kỳ liên hệ nào với người trong Thanh đường.
Trước đó vài ngày, Sở Tranh mặc dù ở trong phủ dưỡng thương, nhưng vẫn nghĩ đến mọi việc trong cung. Lục Phong y theo kế của Sở Lâm, cố ý cùng một tiểu thái giám ở Phượng Minh cung xảy ra xung đột, giả bộ thất thủ bị đâm, cố trốn được về cung thái tử. Sở Lâm làm mặt giận, lệnh cho Tôn Đắc Sơn cố ý đợi nửa canh giờ, chờ khi thái tử hồi cung xong mới vào bắt người. Triệu Khánh sau khi trở về quả nhiên bảo vệ Lục Phong, giận dữ đuổi Tôn Đắc Sơn ra ngoài. Sở Lâm vẫn còn có chút lo lắng, thừa dịp Triệu Khánh đi vắng lại sai người đánh gãy một tay của Lục Phong, may mắn được người khác cứu về một cái mạng. Triệu Khánh thấy mất hết thể diện, nhưng không biết phải làm sao đối phó với Sở Lâm, không thể làm gì khác hơn là điều Lục Phong hầu hạ bên cạnh mình, Lục Phong thông minh, nhanh chiếm được lòng tin của Triệu Khánh.
Trương Bá Xương lúc nãy bị Sở Tranh điểm huyệt đạo rồi ném ra ngoài cửa nằm một vài canh giờ, ông ta đã lớn tuổi, thân thể lại suy yếu, lần này thực sự bị đại thương nguyên khí, nghe Sở Tranh nói nhưng vô lực, chỉ đáp được một tiếng “Vâng”.
Sở Tranh nhìn ông ta, hỏi:
- Ông đã kể bao nhiêu chuyện của Thanh đường cho Võ Mị Nương?
Trương Bá Xương cả kinh, miễn cưỡng bò dậy cúi người đáp:
- Thuộc hạ có tội, Võ Mị Nương không biết được việc của Ưng đường, trước đó thuộc hạ không biết vì sao lại tiết lộ việc Sở gia muốn thu xếp cho nàng vào cung, nhưng thuộc hạ tuyệt không tiết lộ việc nàng phải vào cung làm gì.
Sở Tranh hừ một tiếng, thầm nghĩ việc Võ Mị Nương vào cung phải làm gì đến ngươi cũng không biết, sao lại sợ ngươi tiết lộ, nhưng phiền phức chính là Võ Mị Nương biết rõ hắn là Ngũ công tử của Sở phủ, tuy nhiên hắn cũng quá sơ ý. Ý định ban đầu của Sở Tranh muốn Trương Bá Xương sắp xếp cho Võ Mị Nương một thân phận thích hợp, việc liên lạc tiếp xúc với nàng lại do Ngô An Nhiên phụ trách, nhưng cũng vì hắn bị thương nên đã trì hoãn việc này lại. Cũng không trách được Trương Bá Xương, với công lực của ông ta sao có thể chống lại “Mị hoặc chúng sinh” của Võ Mị Nương, huống chi hôm nay bản thân hắn đi gặp Võ Mị Nương đã chứng kiến, với thủ đoạn của nàng, vào cung không bao lâu sẽ leo lên được vị trí trọng yếu, đến lúc đó muốn điều tra thân phận của hắn cũng là việc dễ dàng.
Sở Tranh bất đắc dĩ nói:
- Trương chấp sự xin đứng lên, công việc trước mặt cần ông quan tâm lo lắng rất nhiều, chuyện lần này không cần để bụng, nhưng nếu mắc phải sai lầm lần nữa, gộp tội lại chịu phạt một lượt, việc phụ trách Thanh đường cũng không cần ông làm nữa.
Trương Bá Xương luôn miệng cảm tạ, lúc này tinh thần đã bình tĩnh lại, ông ta cũng biết bản thân phạm phải sai lầm không nhỏ, xử như vậy đối với ông ta đã là cực kỳ khoan dung rồi.
Sở Tranh suy nghĩ một chút nói:
- Việc đã đến nước này, Võ Mị Nương vào cung vẫn do ông phụ trách, vừa rồi ta đã cảnh cáo nàng ta, không được lại dùng mị công mê hoặc ông, nếu còn tái phạm, coi như nàng ta tự tìm đường chết.
Ngô An Nhiên một bên cười lạnh nói:
- Thật không, ngươi thực sự bỏ được sao?
Sở Tranh có chút mất tự nhiên, suy nghĩ một chút rồi ha hả cười nói:
- Không phải không được, sư phụ cũng biết câu "quân tử tránh xa nhà bếp", quân tử vẫn thích ăn thịt, nhưng muốn bọn họ tự mình cầm đao xuống bếp thì đúng là không nỡ. Đồ nhi cũng giống như vậy, mới vừa rồi Võ Mị Nương ở trước mặt, giết nàng ta như vậy quả thực rất đáng tiếc, nhưng nếu sư phụ hiện tại muốn trở lại Trần huyện lấy tính mạng của nàng ta, đồ nhi tuyệt không ngăn trở.
Ngô An Nhiên nhìn chằm chằm Sở Tranh, thầm cân nhắc xem hắn nói thật hay giả, một lúc lâu mới nói:
- Quên đi, ta cũng không muốn đi làm những việc vô vị đó. Tương lai tránh việc ngươi tưởng nhớ đến sự quyến rũ của nàng ta rồi quay lại đổ tội trên đầu ta.
Sở Tranh không nhịn được thầm than đáng tiếc, những lời vừa rồi của hắn đều là lời xuất phát từ đáy lòng. Ra khỏi Trần huyện, hắn còn có chút hối hận vì đã giữ lại mạng của Võ Mị Nương. Để cho một nữ tử như vậy vào cung, hắn thật sự đau đầu, có lẽ lúc nàng thụ thương nên để cho nàng tự sinh tự diệt mới là lựa chọn tốt nhất, vì thế hắn mới nói bóng nói gió để Ngô An Nhiên quay lại giết Võ Mị Nương, cũng không biết vì sao Ngô An Nhiên cự tuyệt. Sở Tranh cũng hết cách. Hắn dù sao cũng không phải đứa trẻ vô lại một năm trước, mà đường đường là đường chủ Ưng đường, mâu thuẫn với bản thân chẳng phải là tự tát vào mặt mình.
Ngô An Nhiên nói:
- Chỉ sợ Võ Mị Nương vào cung rồi không thể lừa gặt được gã họ Diệp kia.
Sở Tranh biết Ngô An Nhiên lo lắng chuyện gì, nói:
- Cái này cần phải xem bản lĩnh của nàng ta, nếu có thái tử bảo vệ, gã họ Diệp kia cũng phải kiêng kỵ đôi chút, huống chi với tính tình của nàng, nếu gã họ Diệp ép buộc quá, nàng ta nhất định sẽ liều chết chống đối, tất sẽ không làm ra cái việc tham sống sợ chết kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.