Sở Thị Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 16: Đại Triệu Nhất Diệp(2).

Ninh Trí Viễn

16/04/2013

Một loạt âm thanh huyên náo truyền tới. Sở lâm dẫn theo mười mấy tùy tùng vội vã chạy đến. Trong Thái Bình cung của Triệu Mẫn, Sở Lâm cũng biết một vài người. Gặp lúc Triệu Mẫn và Sở Tranh không biết lý do tại sao ra tay động thủ, một người vội vàng chạy đến Phượng Minh cung báo cho Sở Lâm. Sở Lâm còn tưởng đôi oan gia này nói chuyện không hợp mới thượng cẳng chân hạ cẳng tay, liền vội chạy tới Thái Bình cung khuyên can.

Sở Lâm thấy Sở Tranh sắc mặt tái nhợt, quần áo vết máu loang lổ, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nói:

- Tranh nhi, cháu bị sao vậy?

Sở Tranh thấy Sở Lâm đã tới, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ chỉ người nọ nói:

- Cô cô, là hắn ra tay động thủ, hắn muốn giết cháu.

Sở Lâm chấn động, quay đầu nhìn người nọ, lớn tiếng nói:

- Diệp tiên sinh, đứa cháu này của bản cung có chỗ nào đắc tội, hơn nữa lại làm phiền một nhân vật quan trọng như ông phải tự tay giết hắn?

Diệp tiên sinh thấy Sở Lâm chạy đến, cảm thấy việc này có chút khó giải quyết, chắp tay nói:

- Nương nương, Diệp mỗ cũng bất đắc dĩ phải ra tay, cháu của ngài luyện võ công của Ma Môn, di mệnh của tổ sư Diệp môn, phàm con cháu Sở gia tự luyện ma công, giết không tha.

Triệu Mẫn nói:

- Sư phụ, tiểu đệ cho dù luyện tập võ công của Ma Môn, nhưng cũng không hẳn là một đồ đệ Ma Môn tội ác ngập trời, đồ nhi mới cùng hắn giao thủ, cảm thấy nội công của hắn tu luyện ẩn chứa khoan dung độ lượng, cũng không phải công phu tà phái, hắn lúc túng thế mới sử một ít chiêu thức kỳ quái. Đại nội thị vệ trong cung cũng có không ít người xuất thân bàng môn tả đạo, tại sao vẫn có thể bảo vệ bên người phụ hoàng?

Diệp tiên sinh thấy đồ đệ của mình là người đầu tiên chất vấn, nhếch miệng cười khổ, nhưng cũng không thèm để ý đến, quay sang nói với Sở Lâm:

- Nương nương, Sở gia có tổ huấn, không thể truyền võ công của Ma Môn cho con cháu đời sau, điều này nương nương hẳn phải biết.

Sở Lâm lắc đầu, nói:

- Bản cung không biết. Gia huynh cùng bản cung đều xuất thân từ nhánh phụ của Sở gia, chưa bao giờ nghe nói có tổ huấn như vậy.

Diệp tiên sinh thấy ánh mắt Sở Lâm trong veo, hiển nhiên lời nói không giả, chần chờ một chút rồi nói:

- Tổ tiên Sở gia các ngươi vốn tên là Sở Vấn Thiên, xuất thân từ Ma Môn, sau đồng ý quy phục góp sức cho Thái Tổ, tổ tiên Diệp Môn lo lắng Sở Vấn Thiên và con cháu đời sau luyện võ làm ác, trước đây đã từng đánh bại Sở Vấn Thiên bảy lần, bức bách lập ra lời thề, tuyệt đối không được truyền thụ võ công của Ma Môn cho hậu nhân, nếu con cháu Sở thị tự luyện ma công, Diệp Môn gặp phải giết không tha. Vừa rồi vị tiểu huynh đệ này sử dụng rõ ràng là tuyệt học Huyễn Thiên chưởng của Sở Vấn Thiên đã từng tung hoành thiên hạ năm xưa, Diệp mỗ bất quá chấp hành tổ huấn mà thôi.

Sở Tranh ôm ngực ho khan vài tiếng, nói:

- Diệp tiên sinh, gia phụ vãn bối xuất thân từ nhánh phụ của Sở gia, chưa bao giờ đề cập vấn đề này với vãn bối, hiển nhiên cũng không biết được lời tổ huấn này, chuyện người không biết không có tội, Diệp tiên sinh vừa thấy mặt vãn bối liền tàn nhẫn hạ sát thủ, chỉ sợ cũng chưa hề tra xét kỹ lưỡng.

Diệp tiên sinh cười lạnh một tiếng:

- Tiểu tử mồm năm miệng mười khá lắm, cho dù các ngươi không biết tổ huấn của Sở gia, nhưng ngươi tự luyện tập công phu của tổ tiên, coi như cũng vi phạm lời thề của tổ tiên ngươi, Diệp mỗ sao lại có thể làm ngơ?

Sở Tranh đáp:

- Diệp tiên sinh, vãn bối cả gan thỉnh giáo một câu, tổ tiên Sở Vấn Thiên lập lời thề, đáp ứng không truyền võ công của mình cho con cháu, mà con cháu đời sau của Sở thị cũng không thể trộm luyện tập võ công của tổ tiên có phải hay không?

Diệp tiên sinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đúng vậy.

Sở Tranh như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói:

- Vậy vãn bối tập luyện võ công không phải là do tổ tiên truyền lại, mà là do người khác truyền thụ, huống hồ vãn bối cho đến hôm nay mới biết có lời tổ huấn này, tính ra vãn bối không làm trái lời thề của tổ tiên đúng không?

Diệp tiên sinh quát:

- Còn ba hoa mồm mép, mới vừa rồi ngươi sử dụng rõ ràng là Huyễn Thiên chưởng của Sở Vấn Thiên năm xưa.

Sở Tranh nói:

- Tổ tiên năm xưa sử võ công có phải Huyễn Thiên chưởng hay không vãn bối không biết, nhưng vãn bối sử dụng võ công chính là Huyễn Thiên chưởng do sư phụ Ngô An Nhiên truyền thụ, việc này không có chút quan hệ nào tới tổ tiên.

Diệp tiên sinh ngẩn ra, nói:

- Sư phụ của ngươi là "Ma tú sĩ" của võ lâm Nam Tề? Chẳng lẽ ông ta chính là đường chủ hiện tại của Huyết Ảnh tông?

Sở Tranh đáp:



- Đúng vậy. Vãn bối khi còn nhỏ từng mắc bệnh nặng, may phúc được sư phụ cứu, lại được lão nhân gia để mắt, thu vãn bối làm đồ đệ, Huyễn Thiên chưởng đúng là do người truyền thụ.

Diệp tiên sinh nhìn chằm chằm Sở Tranh hỏi:

- Ngươi nói thật không?

Sở Tranh nghiêm nghị đáp:

- Không nửa lời nói dối, lệnh đồ Kỳ quận chúa cũng quen biết với vãn bối, tiền bối cứ việc hỏi nàng lấy lời chứng.

Diệp tiên sinh chần chờ một lúc lâu rồi nói:

- Nhưng ngươi lại là con cháu Sở gia, ngang nhiên luyện tập võ công tà phái, hôm nay Diệp mỗ trước nhất phế đi võ công của ngươi, đợi sau này kiểm chứng rồi quyết định giết hay không giết.

Sở Tranh nghe vậy kinh hãi. Sở Lâm bên cạnh mày liễu dựng ngược, nói:

- Diệp tiên sinh, Tranh nhi nếu chưa từng vi phạm tổ huấn của Sở gia, ngươi có tư cách gì phế đi võ công của hắn? Tranh nhi không chỉ có là con cháu của Sở gia, hơn nữa lại là cháu ngoại của Vương lão Hầu gia, chẳng lẽ hoàng gia các ngươi đối đãi với Sở Vương hai nhà như thế ư?

Diệp tiên sinh cười nhạt, nói:

- Diệp mỗ bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ ở giữa, có quan hệ gì với hoàng gia? Sở Vương hai nhà nếu có bất mãn gì, cứ việc tìm tới Diệp mỗ.

Sở Lâm cười lạnh nói:

- Diệp tiên sinh thực không có quan hệ gì với hoàng gia sao? Bản cung ở trong cung đã nhiều năm, nếu nhìn không ra thân phận của Diệp tiên sinh quả thực quá tệ.

Diệp tiên sinh mắt chợt lóe tinh quang, nói:

- Xin lỗi, Diệp mỗ không rõ ý tứ của nương nương.

Sở Lâm hừ một tiếng, nói:

- Triệu Mính, bản cung mặc dù không rõ ngươi vì sao lại mai danh ẩn tính bao năm nay, nhưng ngươi dù sao cũng là thân muội muội của Hoàng Thượng, nếu làm việc gì, chẳng lẽ không có liên quan gì tới hoàng thất ư?

Diệp tiên sinh ngẩn ra, thật lâu sau mới chậm rãi nói:

- Bản sự của Lâm phi nương nương quả nhiên không tệ, chuyện cũ năm xưa ngươi cũng có thể tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Sở Lâm thầm thở nhẹ một hơi, năm xưa Trường Thọ công chúa Triệu Mính đột nhiên vô thanh vô tức mất tích, trong cung lại không có người nào truy vấn, nàng sớm đã hoài nghi. Sau lại thấy Diệp tiên sinh thu Triệu Mẫn làm đồ đệ, người này mặc dù ăn mặc như nam nhân, nhưng thường ngày đối với Triệu Mẫn cũng không tị hiềm gì, Triệu Mẫn đối với hắn cũng có chút thân thiết. Một cung nữ của Thái Bình cung trong lúc vô tình phát hiện nội y của Diệp tiên sinh là đồ của phụ nữ, liền ngầm báo cho Sở Lâm biết. Sở Lâm nguyên thủy đối với việc này cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng trong tình huống nguy cấp, liền liều mạng nói ra, cũng may Diệp tiên sinh không biết là nàng đang lừa gạt do đó thản nhiên thừa nhận.

Mấy người hầu đứng bên cạnh mặt xám như tro tàn, biết hôm nay mình nghe phải chuyện không nên nghe, mạng nhỏ này chỉ sợ đang gặp nguy hiểm.

Triệu Mính nếu đã thừa nhận thân phận của mình, liền biết không thể tiếp tục hạ thủ giết chết Sở Tranh, nếu không Sở Vương hai nhà sẽ khởi binh vấn tội Hoàng thượng, huống chi lời nói của Sở Tranh nếu là sự thực, tính ra hắn đã không làm trái lời thề của Sở Vấn Thiên năm xưa.

Triệu Mính nói:

- Việc hôm nay như vậy cho qua, nhưng nương nương nếu đem việc này tiết lộ ra ngoài, những hạ nhân trong cung này...

Sở Lâm nói:

- Hạ nhân của Phượng Minh cung bản cung tất sẽ quản giáo nghiêm ngặt, bọn chúng cũng không có can đảm nhiều lời lắm miệng mà tiết lộ ra ngoài.

Triệu Mính gật đầu nói:

- Được vậy thì tốt.

Nàng cũng không nghĩ sẽ ra tay hạ sát tánh mạng đám hạ nhân này, nếu đã thả Sở Tranh và bố tỳ nữ của hắn, việc này cũng không còn là bí mật, cần gì phải tạo sát nghiệp.

Sở Lâm cùng Sở Tranh lập tức cáo từ, Triệu Mính nhìn thân ảnh hai người khuất dần, đột nhiên nói:

- Mẫn nhi, có phải con thích tên thiếu niên Sở Tranh kia phải không?

Triệu Mẫn không ngờ sư phụ lại có thể hỏi thẳng như vậy, mặt đỏ lên nói:

- Cô cô, người đang nói cái gì vậy? Mẫn nhi như thế nào lại thích hắn?

Triệu Mính lắc đầu nói:

- Con không cần dấu cô cô, nếu không phải con thích hắn, mới vừa rồi tại sao lại chống lại mệnh lệnh của cô cô? Từ nhỏ đến lớn con vẫn một mực nghe lời cô cô.



Triệu Mẫn do dự trong chốc lát, nói:

- Mẫn nhi cũng không biết, chỉ cảm thấy mỗi ngày hay thường nhớ tới hắn, ở cùng với hắn một chỗ liền cảm thấy vui vẻ.

Triệu Mính cười nói:

- Thì đúng là thích rồi.

Nói xong sắc mặt lập tức làm nghiêm nói:

- Nhưng Mẫn nhi, tốt nhất sau này con không nên cùng hắn lui tới, nếu không việc này đối với con cũng như đối với hoàng gia chúng ta đều không có lợi.

Triệu Mẫn ngẩn ra, hỏi:

- Cô cô, tại sao vậy?

Triệu Mính nói:

- Mới vừa rồi thiếu niên kia rời đi cước bộ nhẹ nhàng, hiển nhiên bị thương không nặng, nhưng hắn ở trước mặt con lại làm ra vẻ yếu đuối, rõ ràng là một tên giảo hoạt, nếu như con không phải là hoàng gia công chúa, hắn có tự nguyện cưới con không? Có thể thiệt tình cư xử tốt với con không? Nhưng con thân là công chúa, Đại Triệu trải qua trăm năm từ lúc lập quốc tới này, chưa bao giờ có chuyện công chúa gả vào nhà mấy đại thế gia trong triều, cũng giới hạn tuyệt đối tuyển nữ tử của mấy đại thế gia nhập cung làm phi, sợ bọn họ thế lực càng ngày càng to lớn. Phụ hoàng của con nhất thời hồ đồ, vì vậy hết sức tin tưởng Sở Lâm, năm xưa bà ta cũng không có chỗ nào nương tựa, nhưng hôm nay con thấy bà ta được Sở gia chống lưng, ở trong cung hống hách lộng hành như thế nào.

Triệu Mính dõi mắt chăm chú nhìn ra xa, thở dài nói tiếp:

- Sở gia bọn họ thế hệ đương thời nhân tài xuất hiện lớp lớp, cô cô vốn tưởng rằng đến thời Sở Danh Đình và thế hệ đồng lứa với hắn Sở gia đã trên đà suy vong, không ngờ Sở Thiên Phóng lại quyết đoán như thế, đề bạt một người xuất thân từ nhánh phụ của Sở gia là Sở Danh Đường tiếp nhận chức vụ tông chủ, vực dậy Sở gia, lấy lại oai phong ngày trước. Nay xem ra, mấy đứa con của Sở Danh Đường cũng rất có tài, Kỳ tỷ của con yêu tên Sở Hiên kia, sau khi hắn đến kinh thành cô cô đã từng lén theo dõi vài lần, hắn rất có phong độ của một đại tướng. Còn tên Sở Tranh mà con thích lại là một nhân tài kiêu hùng, trí dũng kiệt xuất, cô cô dù chưa xuất toàn lực đánh ra chưởng kia, nhưng người có thể tiếp được chưởng đó cũng không nhiều lắm, huống chi hắn vẫn còn nhỏ, thành tựu về sau càng không thể lường được. Nếu cô cô không nhìn lầm, bốn tỳ nữ bên người hắn đích xác là Ưng đường tứ kiếm tỳ, nhiệm vụ của Ưng đường tứ kiếm tỳ từ trước tới nay chính là hộ vệ đường chủ của Ưng đường, Sở Tranh tuổi còn nhỏ mà đã chấp chưởng Ưng đường, quả thật tài giỏi. Vừa rồi cô cô sở dĩ muốn phế đi võ công của hắn, chính là muốn trừ đi một tai họa ngầm cho Triệu gia của chúng ta.

Triệu Mẫn nhẹ giọng nói:

- Có thể khiến cho bọn họ an tâm xuất lực cho Đại Triệu ta hay không? Với tài năng của bọn họ, tất có thể làm cho Đại Triệu ngày càng cường thịnh hơn.

Triệu Mính cười khổ nói:

- Đại Triệu của ta nếu có một minh quân, đương nhiên có thể khiến cho Sở gia thần phục. Con cho rằng ca ca kia của con có thể thuyết phục những người này sao? Con nếu đi theo Sở Tranh kia, tương lai hắn cùng ca ca con tranh chấp, vậy con sẽ giúp ai?

Triệu Mẫn mặt mày ủ rũ ảm đạm, thật lâu sau mới nói:

- Hoàng huynh sau khi lên ngôi, với tính tình đó, nhất định sẽ gây ra một trường sóng gió tại triều không thể vãn hồi, đến lúc đó Sở gia lui cũng không thể lui, nếu hưng binh tạo phản vậy nên làm thế nào cho phải đây?

Triệu Mính nói:

- Hy vọng sẽ không xuất hiện cục diện như vậy, nếu không Đại Triệu ta sẽ lâm vào họa mất nước. Hoàng huynh nếu đã vô phương diệt trừ Sở Vương hai nhà, thay vào ca ca của con lại càng không thể làm được, kế sách chu toàn bây giờ là khuyên ca ca con tránh xung đột va chạm, làm giảm đi căng thẳng tình trạng hiện tại. Mặc dù Sở gia qua bao nhiêu thế hệ quyền thần xuất hiện rất nhiều, lại chưa từng bao giờ có dã tâm soán vị, nay xem ra Sở Danh Đường kia cũng thế, chỉ hy vọng ca ca con không bức người quá mức.

Triệu Mính thầm thở dài trong lòng:

- Nếu hoàng huynh cũng có khí độ như Sở Thiên Phóng thì tốt rồi, tôn thất các nơi mặc dù không có nhân tài đông đúc như Sở gia, nhưng lại không hề thiếu hoàng thân có tư cách làm vua, ít nhất so với Triệu Khánh thì tốt hơn nhiều.

o0o

Triệu Mính tuy đánh giá cao Sở Tranh, hắn bất quá chỉ dựa vào công lực tích tụ ba năm trong cơ thể cưỡng chế thương thế, nhưng vừa tiến vào Phượng Minh cung liền quỵ ngã xuống đất.

Đám người Sở Lâm sợ hãi quá mức, Sở Phương Hoa bốn người ráng vận công chữa thương cho Sở Tranh, nhưng các nàng bốn người nội công kém xa Sở Tranh, thu gom toàn bộ lực lượng bất quá cũng chỉ như muối bỏ biển. May thay nơi đây là hoàng cung, không thiếu các loại dược liệu hiếm quý, mấy vị thái y dùng nhân sâm ngàn năm quý hiếm tạm thời ổn định thương thế cho Sở Tranh. Sở Phương Hoa đề nghị Sở Lâm đem Sở Tranh về lại Sở phủ chữa thương, tam đại nghệ nhân của Ưng đường cùng sư phụ Sở Tranh đều ở đó, nhờ vào võ công bọn họ đủ để trị liệu thương thế cho Sở Tranh.

Sở Lâm thấy có lý liền nghe theo, điều mấy xe ngựa trong cung chở Sở Tranh về lại Sở phủ, chính bản thân nàng đi cùng ở xe phía trước, rốt cuộc không còn tâm tư để để ý đến quy củ này nọ ở trong cung.

Sở Danh Đường sớm đã được thông báo, liền cầu Ngô An Nhiên và tam đại nghệ nhân của Ưng đường chờ sẵn ở Đạp Thanh viên. Đám người Sở Tranh vừa vào bên trong phủ, mọi người trong nhà vội đưa hắn thẳng đến Đạp Thanh viên, Ngô An Nhiên bốn người ngay lập tức ở trong phòng ra sức chữa thương cho Sở Tranh.

Sở phu nhân, Liễu Khinh Như thấy Sở Tranh sáng sớm ra khỏi phủ mặt mày còn vui vẻ tươi tỉnh, không ngờ chưa tới buổi trưa hắn chỉ còn hơi thở mong manh được người khiêng mang về, tức thì khóc đỏ mọng cả hai mắt, đứng ở một bên si ngốc sững sờ. Còn Sở Danh Đường thì mặt mày xanh mét, sốt ruột đi qua đi lại ở trước cửa phòng.

Sở Thiên Thành cũng đến đây, hỏi thăm Sở Lâm và bốn người Sở Phương Hoa đang quỳ gối ở cửa phòng tình hình xảy ra trong cung. Sở Danh Đường nghe xong quay sang nói với Sở phu nhân:

- Phu nhân, đại bá cũng nói qua, Tranh nhi nếu luyện võ công của Huyết Ảnh tông, nhất thiết không cho hắn đến gần hoàng cung nửa bước, người nọ trong cung chúng ta nếu có thể trêu vào thì cũng không nên trêu hắn, nàng bình thường khôn khéo vô cùng, việc này sao lại hồ đồ như thế?

Sở Danh Đường lại quay sang Sở Lâm trách:

- Lâm muội, muội cũng thiệt nhiều chuyện, muội có bao giờ thấy Sở gia chúng ta cưới hoàng gia công chúa chưa? Hoàng Thượng lại kiêng kỵ huynh như thế, cách nào hắn thèm gả nữ nhi của mình cho Tranh nhi?

Sở Thiên Thành ở một bên khuyên nhủ:

- Danh Đường, chuyện đã đến nước này cũng không nên oán trách Tú Hà và Lâm nhi, chuyện nguy cấp nhất bây giờ là thương thế của Tranh nhi rốt cuộc ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook