Sở Thị Xuân Thu

Quyển 3 - Chương 3: Lại Bộ Thị Lang (2).

Ninh Trí Viễn

16/04/2013



Âu Dương Chi Mẫn thấy Sở Tranh còn đang đối đáp qua lại với Tô cô nương nên không rảnh để ý đến y, đành phải giải thích với mấy người kia:

- Tại hạ Âu Dương Chi Mẫn của Sở phủ, công tử nhà ta hôm nay tại thành Nam gặp được biểu tiểu thư của quý phủ là Tô cô nương, dù gì tướng gia nhà chúng ta cũng là đồng liêu của Thành đại nhân, nên công tử nhà ta hộ tống Tô cô nương tới đây, thỉnh chư vị bẩm báo một tiếng.

Một gia nhân lớn tuổi lúc này mới mơ hồ nhớ lại hình như lão gia với phu nhân có đề cập qua việc này liền nói:

- Ngươi nói nàng kia là biểu tiểu thư nhà ta?

Âu Dương Chi Mẫn gật đầu đáp:

- Đúng vậy.

Tên gia nhân kia lúc này mới nhìn sang Sở Tranh và Tô Xảo Đồng, gã mặc dù không nhận ra cô gái kia, nhưng thấy Sở Tranh cẩm y hoa phục, lại cưỡi một con tuấn mã thượng đẳng mình đỏ như lửa, quả rất giống hình ảnh Sở ngũ công tử vẫn thường nghe đồn thổi, trong lòng không khỏi giật mình liền nói với mấy gia nhân kia:

- Không nên manh động, chờ ta đi bẩm báo với đại nhân một tiếng.

Sở Tranh thấy Âu Dương Chi Mẫn cùng bọn hạ nhân Thành phủ đã thôi cãi lộn, liền cười nói:

- Tô cô nương vừa rồi chắc nhìn nhầm, tùy tùng của ta hẳn do lâu ngày không được gặp đám hạ nhân của quý phủ, nên cả hai bên đối xử với nhau có hơi thân thiết quá mức, cô nương thấy chưa, hiện tại chẳng phải đã hòa hoãn rồi sao?

Tô Xảo Đồng liếc xéo hắn một cái rồi thả rèm ngồi lại trong xe, lại thấy Khấu đại nương đang không ngừng lắc đầu.

Lát sau tên gia nhân kia đi ra đến trước Sở Tranh cúi đầu nói:

- Lão gia nhà ta cho mời Sở công tử và tiểu thư.

Mấy người theo gã đến phòng khách của Thành phủ, Thành Phụng Chi và phu nhân của lão đang đứng ở đó chờ sẵn.

Thấy Sở Tranh đi đến, Thành Phụng Chi cười nói:

- Ngũ công tử đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho Thành phủ của kẻ hèn này.

Sở Tranh đang định đáp lễ Thành Phụng Chi thì nghe Tô Xảo Đồng nức nở phía sau:

- Di nương.

Rồi nàng chạy đến Thành phu nhân.

Sở Tranh liếc mắt nhìn qua, thầm quan sát vợ chồng Thành Phụng Chi và Tô Xảo Đồng, xem xem có điểm gì khác thường hay không. Nhưng Tô Xảo Đồng đã tính toán cẩn thận, khi nàng ta chạy về phía Thành phu nhân thì vừa vặn che khuất tầm nhìn của Sở Tranh, hắn có muốn nhìn cho rõ thái độ của Thành phu nhân cũng không được, lại thêm Thành Phụng Chi đang ôm quyền đứng ở trước mặt, nếu hắn cứ tìm cách nhìn ngó như vậy quả thực quá thất lễ.

Sở Tranh hơi lưỡng lự thì Tô Xảo Đồng đã đến trước mặt Thành phu nhân nức nở nói:

- Mẹ của con đã...

Rồi òa một tiếng gục xuống vai Thành phu nhân, hai ngón tay phải lén cấu mạnh vào sau lưng bà ta, quát nhẹ:

- Đào Duẫn Trinh, khóc mau!

Đào Duẫn Trinh vốn là tên cũ của Thành phu nhân tại Tây Tần, vừa nghe vậy cùng lúc bị Tô Xảo Đồng cấu mạnh, Thành phu nhân vội hít một hơi, rồi đau khổ khóc:

- Con của ta... ôi!

Tức thì trong sảnh vang lên tiếng khóc rung trời.

Sở Tranh nhìn không ra chút sơ hở nào, thầm hoài nghi chính mình, chẳng lẽ mình lầm sao?

Thành Phụng Chi lúc này ở một bên lau lau khóe mắt, than thở:

- Tô huynh ơi, huynh văn chương tài hoa hơn ta không biết bao nhiêu lần, vì sao cố chấp không chịu rời khỏi Thương Nhạc Sơn như vậy, rốt cục lại khuất núi khi đầu còn xanh, huynh có tội gì chứ...

Thành Phụng Chi thổn thức một hồi, rồi gượng cười nhìn Sở Tranh nói:

- Ngũ công tử, lão phu thất thố quá, xin đừng trách!

Sở Tranh đáp:

- Thành đại nhân quá khách sáo rồi, tiểu tử sao dám có lòng oán trách gì chứ.

Thành Phụng Chi vừa kéo Sở Tranh vừa nói:

- Người đâu, mau dâng trà. Ngũ công tử xin mời ngồi xuống đây, lần này phải đa tạ công tử đã hộ tống Xảo Đồng đến tận đây, con bé dù gì cũng chỉ là một nữ hài tử, cha mẹ giờ đều khuất bóng, dọc đường chắc phải chịu nhiều vất vả khổ cực, thực sự tội cho con bé quá!

Sở Tranh chỉ sang Khấu đại nương, khẽ cười nói:

- Đại nhân có biết vị này không?

Thành phụng cảm khái nói:

- Sao lại không biết được chứ, chúng ta cùng lớn lên ở Thương Nhạc Sơn mà.

Khấu đại nương cười nói:

- Đại nhân giờ đã làm trọng thần trong triều, sợ rằng đã quên Yến Tiểu Điệp ta từ lâu. Năm xưa khi đại nhân ly khai Thương Nhạc Sơn, lão thân còn chưa thành hôn với phu quân là Chu Ngạn, mới đó mà đã vài chục năm rồi.

Thành Phụng Chi cười nói:

- Năm xưa là Yến cô nương, hôm nay đã trở thành Chu phu nhân, Thành mỗ làm sao lại không nhận ra được chứ? À, Chu huynh có khỏe không?

Khấu đại nương mắt lộ vẻ thương cảm nói:

- Ông ấy cùng với phụ thân của Xảo Đồng số phận giống nhau, đã qua đời từ mấy chục năm trước. Thành đại nhân, đại nhân cũng không cần phải gọi ta là Chu phu nhân, hiện giờ mọi người đều gọi ta là Yến đại nương.

Thành Phụng Chi lắc đầu than thở:

- Cố nhân chi đã...



Sở Tranh ở bên cạnh nghe mà tức anh ách, Thành Phụng Chi cùng người đàn bà kia nhìn bề ngoài như đang ôn lại chuyện xưa, nhưng sao giống như bà ta đang nhắc nhở Thành Phụng Chi, tuy thế hắn chẳng có lý do gì để xen vào giữa hai người.

Sở Tranh đột nhiên cười nói:

- Thành đại nhân, tiểu chất quả thật không ngờ được ở Thương Nhạc Sơn lại có một vị tuyệt đỉnh cao thủ như Yến đại nương đây, vì sao trước đây đại nhân không tiến cử đại nương cho Hoàng Thượng?

Thành Phụng Chi đồng tử hơi co lại, nhìn thoáng qua Khấu đại nương rồi đáp:

- Ngũ công tử, người ở Thương Nhạc Sơn đều là di dân từ Đông Hán đến, có nguyện ý xuất sơn hay không đều do tự nguyện của mỗi cá nhân, công tử sao biết năm xưa lão phu không thử mời họ xuống núi?

Sở Tranh cười gượng nói:

- Là tiểu chất lỡ miệng, Thành đại nhân chớ trách.

Nói rồi lập tức đứng dậy chào:

- Đã đưa được Tô cô nương tới Thành phủ, tiểu chất cũng nên cáo từ.

o0o

Vừa ra khỏi cửa Thành phủ, Sở Tranh quay sang phân phó Âu Dương Chi Mẫn:

- Truyền lệnh xuống dưới, cho người ngày đêm kiên trì giám sát Thành phủ không được lơ là, bất luận thấy ai ra vào Thành phủ đều phải điều tra rõ lai lịch. Nếu nữ tử họ Tô kia thực sự là gian tế thì sớm muộn tất sẽ lộ sơ hở, có khả năng việc giám sát phải kéo dài mấy tháng, lệnh cho người theo dõi nhất thiết không được lơi lỏng.

Âu Dương Chi Mẫn gật đầu, nói:

- Công tử cao kiến, thuộc hạ cũng thấy Tô cô nương kia quả có điểm đáng nghi ngờ.

Y theo Sở Tranh đã nhiều năm, sớm không còn là một tên chăm sóc ngựa nho nhỏ cái gì cũng không biết, nhờ được Sở Tranh chú tâm tài bồi nên dần dần y cũng trở nên lợi hại hơn.

Trương Đắc Lợi ở một bên nói:

- Nếu đúng như vậy, công phu che giấu thân phận của nữ tử kia quả cao cường, hôm nay bị công tử thử mấy lần, thế mà bọn họ vẫn ứng phó tự nhiên như thường.

Sở Tranh cười lạnh nói:

- Đúng là thủ đoạn che giấu của nàng ta rất lợi hại, ta hỏi cái gì nàng đều có lời giải thích hợp lý, nhưng vì thế lại càng làm ta nghi ngờ.

Âu Dương Chi Mẫn nói:

- Công tử, có cần phái người đến Thương Nhạc Sơn điều tra một phen không?

Sở Tranh chần chờ một chút rồi nói:

- Đi cũng được nhưng chắc sẽ không tìm được manh mối gì đâu. Nếu cô nàng họ Tô này thực sự là gian tế, Thương Nhạc Sơn chắc chắn đã được an bài thỏa đáng. Hay vầy đi, Thương Nhạc Sơn là nơi xa xôi hẻo lánh, nhưng vẫn trực thuộc khu vực quản lý của Nam tuyến đại doanh, ngươi nếu có phái người đến Thương Nhạc Sơn điều tra, thuận tiện phái hắn đến bái kiến cậu của ta là Vương Minh Viễn, đồng thời thỉnh cậu ta điều một cánh quân tinh nhuệ đến đóng ở vùng phụ cận Thương Nhạc Sơn, một khi ta xác nhận được Thành Phụng Chi và Tô Xảo Đồng là gian tế, lập tức xua quân vào núi bao vây giệt trừ nghịch tặc.

Trương Đắc Lợi cả kinh nói:

- Công tử, Thành đại nhân làm quan trong triều đã hơn hai mươi năm, lão ta cũng có thể là gian tế ư?

Sở Tranh hừ một tiếng nói:

- Lão ta làm sao thoát được can hệ, năm xưa khi lão nhập kinh Sở phủ cũng có chút hoài nghi, nhưng thân thế lai lịch của lão lại không có vấn đề gì cả, hơn nữa lão lúc đó cũng không phải nhân vật trọng yếu gì, do đó Ưng đường cũng không điều tra kỹ hơn. Hừ, theo ta đoán, bọn họ rất có khả năng là người Tần, Nam Tề không có khả năng bồi dưỡng ra một nữ tử như Tô Xảo Đồng đâu.

Âu Dương Chi Mẫn nói:

- Nếu là như vậy, những người ở Thương Nhạc Sơn ít nhất đã sống ở Đại Triệu hơn hai mươi mấy năm, thế lực của bọn họ rất có khả năng đã xâm nhập vào quan phủ địa phương, cần phải căn dặn cánh quân được điều đến từ Nam tuyến đại doanh hạn chế tiếp xúc với quan phủ.

Sở Tranh gật đầu nói:

- Âu Dương ngươi nói không sai, việc này do ngươi phụ trách, nhanh đi đi.

Âu Dương Chi Mẫn thi lễ với Sở Tranh rồi giục ngựa chạy đến Ưng đường.

Sở Tranh quay sang Trương Đắc Lợi nói:

- Trương quản sự, chúng ta hồi phủ.

Hai người giục ngựa trở lại Sở phủ, vừa về đến nơi thì thấy ở đại môn có không ít xe ngựa đang chờ. Trương Đắc Lợi ngạc nhiên nói:

- Ngũ công tử, những xe ngựa này hình như là của Phương phủ thì phải, chẳng lẽ nhị tiểu thư đã trở về?

Sở Hân hai năm trước đã thành hôn với Phương Trung Thành. Từ sau khi gả vào nhà họ Phương, Sở Hân rất ít khi quay về Sở phủ, đa số thời gian nàng giúp đỡ Phương Trung Thành xử lý sự vụ trong ngoài của Phương Phủ, quản lý Phương phủ trên dưới đâu ra đấy, rất có dáng dấp phong phạm của Sở phu nhân. Phương Lệnh Tín đối với người con dâu này cực kỳ hài lòng, từng bước chuyển quyền hành trong phủ sang cho nàng, còn Phương Trung Thành mấy tháng trước cũng đã rời khỏi cấm vệ quân chuyển tới nhậm chức ở Hình bộ.

Sở Tranh thấy nhị tỷ trở về thăm nhà liền đi thẳng đến nội phủ của cha mẹ, mới vừa vào cửa Sở Hân thấy hắn liền cười nói:

- Tiểu ngũ đã trở về, mọi người vừa nhắc đến đệ đó.

Sở Tranh đang định tiến lên hành lễ, chợt thấy Phương Trung Thành cũng đang ngồi ở một bên, ngạc nhiên nói:

- Sao Phương nhị thiếu cũng ở đây? Tiểu đệ cả tháng rồi không gặp huynh, dù huynh có bỏ võ theo văn cũng không nên giục huynh đệ cấm vệ quân sang một bên như thế chứ?

Phương Trung Thành lúc này nhìn đã già dặn hơn rất nhiều, nghe Sở Tranh nói vậy mặt đỏ lên nói:

- Huynh vừa sang nhậm chức ở Hình bộ, thật sự có rất nhiều việc còn chưa quen cho lắm cho nên thời gian cũng rất eo hẹp, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ quay về quân doanh gặp mặt huynh đệ.

Sở Tranh nói:

- Tốt lắm, vậy mười tám tháng này là sinh nhật thứ ba mươi của Trần Lâm, đệ đã nhận được thiệp mời của y gửi đến, huynh không lẽ còn chưa nhận được? Gặp mặt mọi người nói chuyện ở... bên ngoài một lần, huynh tuyệt đối phải đến đó.

Phương Trung Thành ho khan một tiếng, len lén nhìn sang Sở Hân.

Sở Hân liếc xéo y một cái nói:

- Nhìn thiếp làm gì, chuyện của chàng thì tự chàng quyết định đi.



Phương Trung Thành vẻ mặt đau khổ, quay sang Sở Tranh nói:

- Huynh nếu lúc đó không có việc gì bận thì chắc chắn sẽ đến.

Sở Tranh thầm nghĩ, hắc, tám chín phần mười là tới không được.

Sở Hân sau khi gả vào Phương phủ ghét cay ghét đắng việc Phương Trung Thành cứ rảnh ra là đi Phiêu Hương Các uống rượu mua vui, tuy Phiêu Hương Các là một nguồn thu thập tin tức quan trọng của Phương gia, hơn nữa thu nhập hàng năm cũng rất khả quan, cho nên Sở Hân cũng không thể làm gì được, đành phải thỉnh cầu Phương Lệnh Tín giao Phiêu Hương Các cho nàng quản lý, Phương Lệnh Tín cũng hiểu nếu nhi tử đã thành thân thì không nên ra ngoài phóng đãng liền đồng ý việc này. Từ đó Phương Trung Thành vô phương bước vào Phiêu Hương Các nửa bước, mặc dù cũng có một ít cô nương đối với vị Phương công tử phong lưu tiêu sái nhớ mãi không quên, nhưng Sở Hân liền đem mấy nàng trong số này ra lập uy, từ đó trở đi những cô nương này tất cả đều cắt đứt tơ tưởng.

Sở Hân lạnh lùng tra hỏi:

- Tiểu ngũ, tên Trần Lâm kia định mở tiệc rượu ở đâu vậy?

Sở Tranh bình thường cũng không sợ gì vị nhị tỷ này, cười nói:

- Tiểu đệ cũng không biết nữa, kinh thành nhiều chỗ vui chơi như vậy, chắc không phải ở Phiêu Hương Các đâu.

Từ khi Sở Hân tiếp quản Phiêu Hương Các, Sở Tranh không dám tùy tiện đến đó nữa, nếu không ngay ngày hôm sau chắc chắn sẽ đến tai Sở phu nhân, tuy rằng Sở phu nhân đối với chuyện này cũng không thèm để ý, nhưng khẳng định không tránh được đay nghiến vài câu, Sở Tranh vì thế cũng có phần mất vui.

Sở Hân giả vờ tiếc hận nói:

- Thật đáng tiếc quá, trong Phiêu Hương Các có vị cô nương tên là Tử Nhi ngày hôm qua còn nhắc tới đệ đó.

Sau khi nàng và Phương Trung Thành thành thân, Sở Tranh ỷ là đệ đệ của nàng thường xuyên lôi kéo Phương Trung Thành đi ra ngoài rượu chè chơi bời, tuy Sở Hân biết Phương Trung Thành ở bên ngoài cũng không làm việc gì có lỗi với mình, nhưng trong bụng vẫn luôn bất mãn, liền cố ý mỉa mai mấy câu.

Sở Tranh trong bụng không vui, cô nương Tử Nhi đó hắn còn chưa chạm qua, vì Phương Trung Thành nể mặt hắn nên mới trông nom săn sóc cô nàng kia hơn một chút, tự nhiên hôm nay Sở Hân lại đem việc này ra trêu chọc hắn. Những sự việc như vầy căn bản giải thích thế nào cũng vô dụng, Sở Tranh nói:

- Nhị tỷ, Phiêu Hương Các từ khi được tỷ tiếp quản công việc làm ăn ngày càng sa sút. Ai đời phụ nữ có gia đình lại đi cai quản thanh lâu, huống chi nếu nói tiếp lời thật khó nghe, thiên hạ đều gọi nữ lão bản của thanh lâu là... Ha ha, có người sẽ bị bẩn tai, không nói nữa, không nói nữa.

Sở Hân cười lạnh nói:

- Đệ ở kinh thành ăn chơi trác táng thế nào ai chả biết, vẫn thường nghe đồn đến Vạn Hoa Lâu uống hoa tửu thì Ngũ công tử của Sở gia là giỏi nhất, nói không chừng Vạn Hoa Lâu cũng không thu của đệ xu nào, tỷ thực không rõ vì sao Vạn Hoa lâu lại đối đãi với Ngũ công tử kính trọng như vậy? Chẳng lẽ trong đó đệ cũng có phần?

Vạn Hoa Lâu vài năm gần đây được Sở Tranh chiếu cố nhiều hơn, thế lực ngày càng lớn, Từ Cảnh Thanh cũng đã can tâm tình nguyện thần phục dưới trướng Sở Tranh, bởi vậy Sở Tranh có thể nói là một nửa chủ nhân của Vạn Hoa Lâu. Nghe Sở Hân nói thế, Sở Tranh thầm nghĩ mình với nhị tỷ hóa ra chẳng khác gì nhau, hắn tức thì nghẹn lời.

Sở phu nhân nghe hai con càng nói càng kỳ cục, mặt sầm xuống nói:

- Ở đó mà nói bậy bạ gì đấy, Tranh nhi về phòng trước đi, nhìn con trên dưới bẩn thỉu chả ra cái dạng gì cả, đi tắm rửa thay đồ đi. Khó có dịp tỷ tỷ và tỷ phu con về thăm như hôm nay, chút nữa mọi người cùng nhau dùng bữa.

Sở Tranh quay sang làm mặt quỷ với Sở Hân rồi mới xoay người rời đi.

Trở lại Đạp Thanh viên, Sở Tranh thoải mái ngâm mình trong thùng tắm rửa, tuy võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới nóng lạnh bất xâm từ lâu, nhưng dù sao hắn vẫn thích nằm ngâm mình thoải mái trong thùng nước ấm như vầy.

Tắm xong, Sở Tranh quấn một khúc vải gấm lên người rồi co ro đi ra gian nhà ngoài tìm nước uống, không ngờ nha hoàn Tử Quyên đã đứng đó chờ ở đó từ bao giờ. Thấy Sở Tranh nửa thân trên không mặc gì, Tử Quyên không nhịn được thở nhẹ một hơi, mặt đỏ lên xoay người sang chỗ khác.

Sở Tranh cũng có chút xấu hổ, dù sao Tử Quyên cũng đã trưởng thành thành một đại cô nương, hắn liền chạy vào trong mặc thêm quần áo rồi mới trở ra nói với Tử Quyên:

- Ta không phải đã bảo ngươi không cần hầu hạ ta nữa sao?

Tử quyên mặt vẫn còn đỏ lựng chưa tan, đáp:

- Hầu hạ công tử vốn là bổn phận của tiểu tỳ.

Sở Tranh cười khổ nói:

- Ngươi cứ thế này thì bao giờ mới có người yêu đây, như Thúy Linh đó, ta vừa bảo không cần hầu hạ là nàng ta liền vui vẻ chạy đi chơi ngay.

Tử Quyên vẫn im lặng không nói gì.

Sở Tranh cười nói:

- Các ngươi không còn nhỏ nữa, đúng là tình ngay lý gian mà, sau này ngươi có bị ế thì đừng quay lại trách thiếu gia ta.

Tử Quyên nhỏ giọng nói:

- Tiểu tỳ nguyện ý cả đời này hầu hạ công tử.

Sở Tranh cười nói:

- Như vậy sao được, con gái quan trọng nhất là... tìm được chốn chung thân tốt, ta thấy Âu Dương tiểu tử đối với Thúy Linh có chút tình ý, hai người bọn họ thực cũng xứng đôi. Tử Quyên, ngươi có nhìn vừa mắt ai trong phủ hay không? Cứ việc nói với ta, hai nha đầu các người xuất giá thì thiếu gia đây chắc chắn sẽ tặng một phần lễ vật thật lớn.

Tử Quyên sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch run giọng nói:

- Công tử thực sự không cần tiểu tỳ nữa ư?

Sở Tranh bị nàng dọa cho hoảng sợ vội vàng giải thích:

- Không phải không cần mà là suy nghĩ cho tương lai của hai ngươi thôi.

Tử Quyên mắt ươn ướt kiên quyết nói:

- Công tử không cần bận tâm, Tử Quyên tình nguyện cả đời hầu hạ công tử, nếu ngày nào đó công tử không cần Tử Quyên nữa, xin công tử vì mấy năm nay Tử Quyên thành tâm hầu hạ công tử ban cho Tử Quyên được chết, chứ đừng đem Tử Quyên gả cho người khác.

Nói xong, Tử Quyên thi lễ:

- Công tử nếu không có việc gì, vậy tiểu tỳ xin cáo lui.

Nói xong xoay người đi ra tới cửa, suy nghĩ một chút lại nói:

- Tiểu tỳ và Thúy Linh như tỷ muội, tính cách nàng tiểu tỳ cũng hiểu rõ, mặc kệ Âu Dương Chi Mẫn đối với nàng như thế nào, lòng của nàng và tiểu tỳ đều giống như nhau.

Sở Tranh há hốc mồm nhìn Tử Quyên đi ra khỏi phòng, đột nhiên cảm thán than:

- Đây là chuyện gì hả trời?

Cho tới nay hắn cũng có chút thương yêu Tử Quyên và Thúy Linh, hắn luôn hy vọng các nàng sẽ sớm tìm được hạnh phúc của mình, không ngờ vừa nhắc đến việc này, Tử Quyên lại phản ứng mạnh như vậy.

Đứng đực ra đó một lúc lâu, Sở Tranh quyết định chuyện này phải đi tìm Liễu Khinh Như nói chuyện mới xong, hai nha đầu này thường ngày đều rất nghe lời nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook