Quyển 2 - Chương 9: Vị thê tiên thiếp (Chính thê chưa cưới đã nạp thiếp) (2)
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Liễu Khinh Như nhẹ nhàng cúi bái rồi nói:
- Phu nhân đối với nô tỳ ưu ái như thế, nô tỳ đương nhiên... vâng theo.
Sở Tranh lúc này mới tỉnh táo lại, thấy hai nữ nhân trước mặt tự biên tự diễn rồi quyết định, hoàn toàn không coi đương sự là hắn vào đâu, hớt hải la lên:
- Mẹ, con mới bây nhiêu tuổi, mẹ chưa chi đã giúp con tìm thiếp?
Sở phu nhân trừng mắt rồi liếc xéo hắn một cái:
- Con còn nhỏ sao, đã mười bốn tuổi rồi, hai năm nữa là thành niên, đây không phải cưới vợ chính thất, con nhà người khác lớn giống con ai mà không có thị thiếp, người biết chữ thông đạt lễ nghĩa như Khinh Như, lại là một cô nương thiện lương, vừa khôn khéo lại giỏi giang như vậy đào đâu ra, con còn kén này kén nọ nữa à?
Nói rồi Sở phu nhân quay sang Liễu Khinh Như nói:
- Không cần để ý đến hắn, có ta cùng lão gia ở đây, hắn còn có thể phản đối hay sao?
Tử Quyên, Thúy Linh thấy tình hình chuyển tiếp đột ngột, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhìn nhìn Sở Tranh, lại quay qua nhìn Liễu Khinh Như, rồi thầm cười trộm với nhau.
Sở phu nhân nhìn thấy vậy cũng cười nói:
- Khinh Như, ngươi cùng hai nha đầu này đi ra trước đi, ta muốn nói chút chuyện với Tranh nhi. Đúng rồi, Khinh Như dù chưa nhập môn, nhưng thân phận đã khác xưa rất nhiều, Tử Quyên, Thúy Linh, hai ngươi về sau gọi Khinh Như là tiểu thư đi.
Tử Quyên, Thúy Linh vui vẻ đáp:
- Dạ, phu nhân.
Bên này Liễu Khinh Như thi lễ với Sở phu nhân, rồi liếc nhìn Sở Tranh, mặt đỏ bừng lên, sau đó dẫn hai nha đầu đi ra ngoài.
Sở phu nhân cười nói:
- Nha đầu này chưa quá môn da mặt thiệt mỏng.
Sở Tranh trợn trắng mắt nhìn mẫu thân, hầm hừ nhưng không nói lời nào.
Sở phu nhân nhìn hắn nói:
- Tranh nhi, con mới vừa rồi kìm nén cơn giận giỏi hen, đợi đến khi mẹ chuẩn bị đuổi mấy cô nàng ra khỏi cửa con mới lên tiếng ngăn cản là sao?
Sở Tranh cả kinh, nói:
- Mẹ, mẹ mới vừa rồi...
Sở phu nhân than thở:
- Tranh nhi, những năm gần đây con say mê luyện tập võ nghệ, không để ý đến chuyện bên ngoài, luyện võ không phải không tốt, ít ra so với hai ca ca con còn có võ nghệ phòng thân, cho nên mẹ trước kia cũng không quản, nhưng có một số chuyện không thể dùng võ công để giải quyết, hiện tại con đã trưởng thành, nên gánh vác giúp đỡ cho cha con.
Sở Tranh gật đầu nói:
- Mẹ nói rất đúng, con đã có ý này, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Sở phu nhân nói:
- Con có lòng như vậy là tốt rồi, trước mắt có một việc trọng yếu, cha con quyết định giao cho con thử rồi tự mình đánh giá, nhưng mẹ cũng không yên tâm cho lắm.
Sở Tranh thắc mắc hỏi lại:
- Là chuyện quan trọng gì vậy? Nếu mẹ lo lắng thì ở bên giúp đỡ con là ổn rồi.
Sở phu nhân cười khổ nói:
- Nếu mẹ có thể nhúng tay vào thì còn giao cho con làm gì? Con dù sao vẫn còn nhỏ, mẹ không biết cha con suy nghĩ gì cũng không biết nữa.
Sở Tranh nghe vậy không hiểu chuyện gì, Sở phu nhân giải thích:
- Phụ thân con đã chính thức tiếp quản Sở gia, thế lực cùng nhân lực Sở gia ở kinh thành do phụ thân con nắm trong tay, quan trọng nhất chính là "Ưng đường" của Sở gia đã lưu truyền kế thừa cả trăm năm nay. "Ưng đường" có thể nói là một tổ chức mật thám, thành viên trải khắp thiên hạ, ở Tây Tần, Nam Tề, Bắc Triệu đều có phân đường, trong đường không hề thiếu cao thủ, có thể sánh ngang với sư phụ con không được vài người, nhưng toàn thể thực lực rất mạnh, ở Đại Triệu có thể được coi là thứ nhất, Vương gia "Lang đường" của ông ngoại con cũng phải thua một bậc.
Sở Tranh vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy bình thường, Sở Vương hai nhà nguyên đều xuất thân từ Ma Môn, muốn xây dựng tổ chức bí mật tất nhiên rất rành rẽ, hai nhà lại chấp chưởng triều chính đã lâu, thế lực bí mật này tồn tại hơn trăm năm đương nhiên không phải tầm thường.
Nhưng nghĩ kỹ lại, một thế lực to lớn như thế giao toàn bộ cho hắn cai quản, Sở Tranh có chút chột dạ, nói:
- Cha thật sự đem nó giao cho con?
Sở phu nhân nói:
- Cũng phải coi thể hiện của con như thế nào, nếu như bất thành, cha con sẽ thâu hồi lại. Chỉ có điều người thân tín bên cạnh con ít quá, cha con mặc dù sẽ phái một vài người có tài giúp đỡ cho con, nhưng dù sao họ cũng không phải người thân tín bên cạnh, không thể tín nhiệm họ quá mức.
Sở Tranh giật mình nói:
- Vì thế cho nên mẹ coi trọng Khinh Như tỷ?
Sở phu nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngày đó con tuyển nàng ta làm nha hoàn, mẹ sai Vương gia "Lang đường" đi Nam Tề điều tra thân thế, phát hiện nàng ta là cháu ngoại của đương thời đại nho Phạm Hiếu Đồng, xác thực ở trong thanh lâu năm năm. Nàng ta xuất thân thế gia vọng tộc, lại trải qua sóng gió long đong, nếu sử dụng thích đáng tuyệt đối là một trợ thủ đắc lực cho con, nhưng dù sao nàng ta cũng không phải người Đại Triệu ta, sau này khi đề cập đến tin tình báo cơ mật của Nam Tề, con nên để tâm phòng ngờ.
Sở Tranh thở dài nói:
- Nếu đã như vậy cũng không nên lấy nàng làm thiếp.
Sở phu nhân cười nói:
- Phải không? Mẹ thường xuyên thấy con nhìn chằm chằm cô nàng, thần sắc hoảng hốt, chẳng lẽ mẹ nhìn lầm?
Sở Tranh mặt đỏ lên, cãi chày cãi cối:
- Mẹ cũng không phải không biết căn bệnh của con khi luyện môn long tượng phục ma công, mẹ làm thế không phải là hại con sao?
Sở phu nhân nói:
- Mấy tháng vừa qua, mẹ phái không ít người đi đến Tây Vực ngầm tra hỏi một phen, con tập luyện tuy là võ công Phật môn, nhưng chưa bao nghe nói kiểu cấm kỵ như vậy, có thể là sư phụ lừa con, nếu thực như thế, mẹ nhất định không để yên cho ông ta. Con sau khi chấp chưởng "Ưng đường" cũng nên phái người đến Tây Vực điều tra cho ra lẽ.
Sở Tranh vỗ đùi:
- Đúng vậy, nếu con mà tra ra sư phụ gạt con, con nhất định phải tính sổ với ông ta.
Sở phu nhân cười nói:
- Tranh nhi, con cũng đừng quá phận, dù sao ông ta cũng là sư phụ con.
Sở Tranh nói:
- Vậy phải cho ông ta chịu cực khổ, phục vụ Sở gia vất vả cả đời. Mẹ, con có thể để sư phụ tham gia công việc của Ưng đường hay không?
Sở phu nhân nói:
- Cha con nếu đã đem Ưng đường giao cho con, việc này do con tự quyết định đi.
Sở Tranh tiễn Sở phu nhân ra cửa rồi trở lại phòng, Tử Quyên, Thúy Linh đang thu dọn ấm chén trà mới dùng vừa rồi, thấy Sở Tranh quay vào, vẻ mặt hai người trở nên kỳ quái, muốn cười mà không dám cười nhìn hắn. Khuôn mặt non choẹt của Sở Tranh không khỏi đỏ lên, hắn liền nói:
- Các ngươi nhìn ta đủ chưa? Còn không thu dọn nơi này cho đàng hoàng sạch sẽ.
Tử Quyên, Thúy Linh thấy hắn thẹn quá hóa giận, không dám buông lời giễu cợt, nhanh chóng thu dọn phòng, khi ra tới cửa Thúy Linh thật sự nhịn không được, vói đầu lại nói:
- Thiếu gia, thiếu gia có muốn tiểu thư đến nói chuyện một chút hay không?
Sở Tranh bực bội, cầm lấy chén trà làm bộ chuẩn bị ném ra, hai tiểu nha đầu phóng như bay bỏ chạy, để lại một tràng tiếng cười như chuông bạc.
Sở Tranh buông chén trà, đi đến cái ghế dựa ngồi phệt xuống, hai chân phóng túng gác lên trên bàn, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Hắn thật không ngờ phụ thân dễ dàng giao một thế lực lớn như vậy cho hắn, chả trách Sở Thiên Phóng lão đầu tử kia giao Sở gia cho cha, hai người này quyết đoán quả thực liều lĩnh, trọng trách này quá quan trọng.
Sở Tranh nhìn chăm chăm vào một xấp tài liệu dày trên bàn, những tài liệu này do Sở phu nhân lúc trước đi để lại, đó là một ít tư liệu cha hắn giao cho, trong đó ghi chép đầy đủ về thế lực phân bố ở các nơi của Ưng đường. Sở Tranh ngây người trong chốc lát, đột nhiên hít một hơi dài, tay phải vươn ra phía trước phất một trảo, một quyển tư liệu ở trên cùng chợt lăng không bay đi, rơi gọn vào tay Sở Tranh.
Sở Tranh mỉm cười, đây là chiêu hắn lĩnh ngộ được mấy ngày nay từ bí quyết long tượng phục ma công tầng thứ năm, tuy không được thuần thục cho lắm, nhưng đã có hiệu quả sơ sơ. Sở Tranh thầm nghĩ, nếu luyện tầng thứ năm thành công, sau đó thấu hiểu tường tận thông suốt với bốn tầng trước, võ công của hắn có thể đạt cảnh giới cương nhu thu phát phối hợp nhuần nhuyễn, đụng phải cao thủ cỡ Trần Chấn Chung cũng có vốn để liều mạng.
Liễu Khinh Như từ phòng của mình dè dặt đi ra, nàng thực sự sợ đột nhiên gặp mặt Sở Tranh, nàng đã né ở trong phòng cả nửa ngày, nếu cứ lẩn trốn hoài thành ra làm bộ làm tịch, huống chi nàng cũng không thể trốn Sở Tranh cả đời, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt. Chẳng qua trong lòng Liễu Khinh Như vẫn cảm thấy mình có chút ngây ngô dại dột, không biết tại sao vớ vẩn một cách lãng nhách chấp nhận làm thiếp của một đứa bé choai choai?
Hồi tưởng lại buổi sáng nay Sở phu nhân từng bước ép sát, căn bản không chừa cho nàng một con đường sống, Liễu Khinh Như không khỏi hoài nghi, chắc Sở phu nhân đã chuẩn bị chu đáo từ trước, mục đích cuối cùng chính là bức nàng gả cho Sở Tranh, còn việc nói sẽ chuyển nàng sang ở viện của tam thiếu gia Sở Nguyên cũng chỉ là cớ để hù dọa. Đến tận cùng Liễu Khinh Như cũng không hiểu rõ tại sao, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối đến từ nước khác, chả có chỗ nào để lợi dụng, Sở phu nhân vì sao tìm trăm phương ngàn kế gả nàng cho Sở Tranh? Phải biết rằng Sở đại nhân là Thái úy đương triều, lại là nhân vật thủ lãnh của Sở gia, một trong tam đại thế gia của Triệu quốc, nếu không phải Sở Tranh tuổi còn hơi nhỏ, không biết trên dưới lớn nhỏ có bao nhiêu nhà muốn gả con gái của mình cho hắn, cho dù làm thiếp chỉ sợ con gái quan viên từ Tri Phủ trở lên mới đủ tư cách, thật không ngờ bản thân mình là một nữ tử xuất thân thanh lâu lại nhập môn trước tiên.
Liễu Khinh Như chỉ biết lắc đầu, Sở phu nhân khẳng định có mục đích, chỉ là nàng đoán không ra mà thôi.
- Tiểu thư.
Một thanh âm đột nhiên vang lên ở bên tai.
Liễu Khinh Như giật mình, giờ mới phát hiện mình vừa rồi suy nghĩ đến mê mẩn, không ngờ đi đến bên ngoài thư phòng của Sở Tranh lúc nào không hay, gặp Tử Quyên, Thúy Linh đang đứng ở ngoài cửa, vội đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu gia có ở bên trong không?
Tử Quyên đang định mở miệng, Thúy Linh cố nén bật cười to tiếng, nói:
- Tiểu thư tại sao còn gọi thiếu gia, phải gọi là tướng công mới đúng.
Liễu Khinh Như mặt đỏ bừng, dứ dứ tay làm bộ muốn đánh, Tử Quyên ở bên cạnh trả lời:
- Sau khi hai muội rời phòng một lúc, thiếu gia đưa phu nhân ra cửa, sau đó trở về phòng rồi ở riết trong đó gần cả nửa ngày, trời cũng sắp tối rồi, đã đến lúc dùng bữa tối, tiểu thư vào xem thử coi.
Liễu Khinh Như cảm thấy có chút kỳ quái, nói:
- Thiếu gia ở bên trong đó làm cái gì?
Tử Quyên đáp:
- Tiểu tỳ cũng không rõ, chỉ thấy trước mặt thiếu gia một xấp tài liệu dày, thiếu gia đã xem xong mấy quyển rồi.
Liễu Khinh Như càng cảm thấy lạ, thiếu gia đổi tính từ lúc nào sao lại say mê đọc sách như thế? Thấy thế nàng liền nói:
- Hai muội đi chuẩn bị bữa tối đi, tỷ vào khuyên thiếu gia.
Thúy Linh bật cười khúc khích, đang định chọc Liễu Khinh Như thì Tử Quyên nắm lấy tay lôi đi.
Liễu Khinh Như đi đến trước cửa, trong lòng không yên, hít một hơi dài rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Sở Tranh vùi đầu trong xấp tài liệu, miệng đọc lẩm nhẩm, Liễu Khinh Như vào phòng hắn hoàn toàn không hay biết.
Liễu Khinh Như đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Sở Tranh, đối với đứa bé choai choai trước mặt sắp trở thành phu quân của nàng, Liễu Khinh Như mơ hồ cảm thấy có gì đó không thông suốt. Sở Tranh rất ít khi có thái độ kiêu căng của con nhà quan, luyện võ chuyên cần làm cho người ta phải khâm phục, bài luận văn ngày trước tựa đề "Đại Giang Đông khứ" cho đến nay nàng xem đã trên trăm lần mà không chán, còn về phương diện làm người, Sở Tranh có thể coi là một chính nhân quân tử. Liễu Khinh Như cũng xuất thân thế gia vọng tộc, đã quen với chuyện con cháu thế gia dâm dục thác loạn, Sở Tranh tuy thường hay buông lời trêu ghẹo tỷ muội các nàng, nhưng hành vi luôn luôn đứng đắn.
Liễu Khinh Như thấy trong phòng dần dần mờ tối, liền đi tới một bên nhẹ nhàng châm một ngọn nến, rồi đem tới để bên cạnh Sở Tranh.
Sở Tranh lúc này mới tỉnh ngộ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Liễu Khinh Như, xoa xoa mặt cười nói:
- Là Khinh Như tỷ à.
Liễu Khinh Như thấy vẻ mặt hắn mỏi mệt, cảm thấy có chút đau lòng, hỏi:
- Ngươi đang đọc cái gì đó, sao lại tập trung say mê như thế? Nghe Tử Quyên nói ngươi đã ở trong phòng suốt cả nửa ngày.
Sở Tranh mệt mỏi duỗi người, nói:
- Trước khi đi mẹ để lại một xấp tư liệu này, căn dặn ta nhất định phải đọc cẩn thận để nắm rõ.
Vừa nói hắn vừa vói người nhìn nhìn ra ngoài phòng:
- Trời tối thật rồi, thời gian trôi qua nhanh quá.
Tử Quyên cùng Thúy Linh bưng đồ ăn vào phòng, sắp đồ ăn để trên bàn, Tử Quyên nhìn hai người nói:
- Thiếu gia, tiểu thư, đồ ăn tiểu tỳ đã nấu từ sớm, mới vừa rồi hâm nóng lại, nếu ăn không hợp khẩu vị, tiểu tỳ đi nấu lại.
Sở Tranh khoát tay nói:
- Không cần, ta cũng không quá để ý đến việc ăn uống, ngồi xuống cùng ăn đi.
Sở Tranh đối nhân xử thế hòa nhã, không đối đãi Liễu Khinh Như, Tử Quyên, Thúy Linh như hạ nhân, ăn cơm bình thường bốn người cùng ngồi ăn chung, lúc đầu Liễu Khinh Như ba người cũng không quen, dần dà lâu ngày trở thành chuyện tự nhiên.
Tử Quyên cùng Thúy Linh miệng thì "dạ" nhưng không ngồi xuống, lén liếc mắt nhìn Liễu Khinh Như một cái.
Liễu Khinh Như hơi ngẩn ra, rồi ngay lập tức hiểu được, nhất thời đỏ mặt, nổi giận nói:
- Thiếu gia cho các ngươi ngồi thì các ngươi ngồi vào chỗ, còn liếc ta làm gì?
Tử Quyên, Thúy Linh lúc này mới cười hì hì ngồi xuống, Thúy Linh cười nói:
- Hôm nay phu nhân lão nhân gia thật làm tiểu tỳ sợ hãi hết sức, cũng may là không đem bọn tiểu tỳ sang viện của tam thiếu gia, bằng không thì thảm rồi.
Tử Quyên cũng nói thêm vào:
- Đúng vậy, tiểu tỳ cũng lo lắng gần chết.
Sở Tranh trong bụng không yên, vẫn đang hồi tưởng lại những điều vừa mới đọc trong tư liệu của Ưng đường. Sở Tranh lúc trước mặc dù nghe Sở phu nhân nói sơ qua một ít, nhưng đọc kỹ lại thì cảm thấy cực kỳ kinh khiếp. Thế lực Ưng đường quả thực có thể nói trải rộng khắp thiên hạ, các quận ở Tây Tần, Nam Tề, Bắc Triệu đều thiết lập phân đường, ở trong phạm vi Triệu quốc không cần phải nói, dựa vào người của Sở gia ở các nơi thu thập tin tức, từ việc sinh hoạt hàng ngày của quan viên địa phương, cho đến cuộc sống của dân chúng đều rõ như lòng bàn tay.
Ưng đường giám thị quan viên trong triều cực kỳ chặt chẽ, Sở Tranh chỉ đọc một phần trong xấp tư liệu, chủ yếu là phần ghi chép việc Lại bộ Thượng Thư Thang Thụ Vọng nhận hối lộ, chi tiết đến độ ngay cả số lượng, thời gian đều ghi lại rành mạch, mà nhiều ngày nay Sở Danh Đường đang gấp rút giật dây quan viên và Ngự Sự thuộc Sở thị gia tộc buộc tội Thang Thụ Vọng, bây giờ mấy thứ này lại do chính Sở phu nhân mang đến giao cho hắn.
Liễu Khinh Như thấy vẻ mặt Sở Tranh đầy tâm sự, liền ngăn Tử Quyên, Thúy Linh hai người đang cười giỡn, còn nàng cũng cúi đầu ăn cơm. Nàng không biết Sở Tranh vì sao phiền não, hồi tưởng lại việc sáng nay sau khi Sở phu nhân quyết định gả nàng cho Sở Tranh, Sở Tranh dường như không bằng lòng cho lắm, nhất thời trong lòng bối rối không thôi.
Ngày thường khi ăn cơm Liễu Khinh Như đều chiếu cố Sở Tranh, thường gắp đồ ăn cho hắn, nhưng hiện tại hai người tâm thần hoảng hốt, chỉ máy móc và cơm trong bát, thức ăn trên bàn không thèm động đũa. Tử Quyên, Thúy Linh cảm thấy không khí bữa cơm có chút kỳ quái, nhất thời cũng lo lắng đứng ngồi không yên.
Một lát sau Sở Tranh đã ăn xong, đặt bát xuống bàn, đi đến bàn làm việc cầm lấy một quyển tư liệu rồi ngồi xuống đọc. Liễu Khinh Như không khỏi chua xót trong lòng, thầm nghĩ mới đây khi mình còn làm nha hoàn, hắn nói nói cười cười với mình, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ do mình lớn hơn hắn vài tuổi cho nên hắn ghét bỏ mình?
Nhớ tới bản thân cả đời long đong trắc trở, rốt cục người chung thân sở thác cũng không thuộc về mình, Liễu Khinh Như nước mắt không kìm được tuôn ra.
Thúy Linh trong bụng sốt ruột, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Sở Tranh, khẽ nói:
- Thiếu gia, thiếu gia coi Khinh Như tỷ kìa.
Sở Tranh như tỉnh cơn mộng, thuận miệng hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Thúy Linh chỉ Liễu Khinh Như, Sở Tranh nhìn lại, thấy Liễu Khinh Như âm thầm lau nước mắt, nhất thời không hiểu đầu đuôi ra sao, nhỏ giọng hỏi Thúy Linh:
- Nàng vì sao lại khóc?
Thúy Linh khẽ cắn môi, nói:
- Công tử nay là tướng công yêu quý của nàng, công tử không biết, tiểu tỳ biết nói gì đây?
Nói xong xoay người bỏ đi.
Sở Tranh trong bụng rầu rầu, từ xưa đến nay dọ lòng nữ nhân như mò kim đáy biển, mặc dù so với người khác hắn sống lâu hơn cả một thời đại, nhưng vị tất có thể hiểu thấu, đành phải ho khan một tiếng nói:
- Khinh Như tỷ, tỷ tới đây một chút.
Liễu Khinh Như vội lau nước mắt, đi đến cạnh bàn hỏi:
- Thiếu gia, có chuyện gì không?
Sở Tranh ra vẻ không biết gì, cười nói:
- Tại sao còn gọi thiếu gia, mẹ không phải đã định đoạt chuyện đôi ta rồi sao, phải sửa cách xưng hô.
Liễu Khinh Như cự lại:
- Ai nói là chuyện đã định, lão gia chưa chắc đã biết việc này.
Sở Tranh bâng quơ nói:
- Chuyện mà mẹ đã cho phép, cha rất ít khi phản đối.
Nói xong đi tới bàn làm việc lục trong xấp tư liệu lấy ra một quyển, rồi mở ngay chỗ mới vừa đánh dấu, nhìn thoáng qua nói:
- Khinh Như tỷ, tỷ nói gia đình ông ngoại của tỷ năm đó gặp đại nạn, chỉ có mấy tỷ muội may mắn còn sống sót phải không?
Liễu Khinh Như suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe nói còn có hai biểu huynh đệ bị sung quân đến biên cương làm lao dịch, nhưng không biết hai người đó giờ ra sao, huống chi năm đó chúng ta còn rất nhỏ, làm sao chịu được bao nhiêu khổ cực, trong đám tỷ muội cũng chỉ còn sót lại một mình ta sống tạm tại hậu thế, hai biểu huynh đệ kia chỉ sợ đã không còn ở nhân thế.
Sở Tranh cầm trong tay quyển sách đưa cho Liễu Khinh Như:
- Nhưng trong này ghi lại, trong doanh trại lính khổ sai ở biên giới phía tây Nam Tề có một thiếu niên tên là Phạm Nhược Thành, hắn tự xưng là cháu của Phạm Hiếu Đồng.
Sở Tranh trong lòng thầm nghĩ, những điều ghi chép ở trong quyển tư liệu này, chỉ sợ Phạm Nhược Thành là do mẹ phái người điều tra Liễu Khinh Như thuận tiện tìm được, nếu không Nam Tề có biết bao nhiêu chuyện trọng đại quan trọng hơn nhiều, ai khi không lại đi quan tâm chuyện sinh tử của một tên vô danh tiểu tốt.
Liễu Khinh Như nghe vậy cực kỳ chấn động, cầm lấy quyển tư liệu xem kỹ lại, vừa mừng vừa sợ nói:
- Không sai, chính là biểu đệ Phạm Nhược Thành, ta cùng người biểu đệ này có cùng ngày sinh nhật, trời ạ, không ngờ Phạm gia trên đời vẫn còn tồn tại một sợi huyết mạch.
Liễu Khinh Như đọc đi đọc lại mấy lần, đột nhiên ngộ ra điều gì đó, quay sang Sở Tranh nói:
- Thiếu... gia, Sở gia nếu có thể tra ra được biểu đệ, nói vậy cũng có thể cứu hắn ra, có phải hay không?
Sở Tranh gật gật đầu nói:
- Qủa thực mẹ phái người đi điều tra tin tức, huyết án Phạm gia xảy ra đã lâu, doanh trại lính khổ sai không thật sự canh giữ nghiêm ngặt biểu đệ của tỷ, ắt có thể cứu ra.
Liễu Khinh Như nhẹ nhàng quỳ gối:
- Thỉnh thiếu gia giúp đỡ cứu biểu đệ của ta, gia đình ông ngoại chỉ còn một mình hắn nối dõi tông đường, Khinh Như thuở nhỏ sinh sống tại nhà ông ngoại, Phạm gia thật sự yêu thương Khinh Như, Khinh Như không đành lòng nhìn cảnh Phạm gia tuyệt hậu như thế.
Sở Tranh vội nâng Liễu Khinh Như dậy:
- Khinh Như tỷ, tỷ đang làm chuyện gì vậy? Ta nếu không biết thì thôi, nếu đã biết tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Liễu Khinh Như đứng lên nhìn Sở Tranh. Nàng từ lúc bước vào Sở gia, hai người chưa bao giờ gần gũi, cầm tay nhìn nhau chăm chú như thế, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt người trước mắt có vài phần yêu thương, lại có vài phần thương tiếc, Liễu Khinh Như nhất thời tâm trí hoảng hốt, hoàn toàn quên hẳn tuổi của hắn, nhẹ giọng nói:
- Đại ân đại đức của công tử đối với Khinh Như, Khinh Như không có chi báo đáp... Thiếp nguyện lấy thân cùng chút nhan sắc, vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh công tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.