Chương 37: Bắt quả tang ngay trên giường
Ninh Nhi
19/11/2013
Ba người Vân Thiên Mộng, Vân Yên và Vân Nhược Tuyết trước lúc bước ra khỏi xe ngựa đã sớm đội mũ sa che kín khuôn mặt, Nguyên Khánh Châu hớn ha
hớn hở bước ra lại vì mấy chiếc khăn che mặt này mà không nhận ra nổi
người mà bản thân hắn tơ tưởng đêm ngày, sắc mặt nhất thời trầm xuống,
toan tiến lên gỡ xuống mũ sa của ba tỷ muội thì lại bị toàn bộ hộ vệ
Tướng phủ xông lên ngăn lại. . .
"Vân tiểu thư, là ta! Ta là Nguyên Khánh Châu, nàng còn nhớ ta không?"
Nguyên Khánh Châu lần này không mang theo nhiều hộ vệ lắm, lúc này thấy hộ vệ Tướng phủ đông như vậy cũng không dám làm càn, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ làm um lên.
Nhưng hắn vừa gọi như thế liền khiến khách khứa trong khách sạn để ý, toàn bộ đều hiếu kỳ mà nghển cổ qua đây, có vài người hiểu chuyện đã bắt đầu thầm thì bàn tán, không biết tiểu thư nhà ai yêu đương vụng trộm khiến Nguyên Khánh Châu này tìm đến tận đây.
Vân Thiên Mộng ngay từ lúc Nguyên Khánh Châu lên tiếng đã đoán ra được thân phận của hắn.
Chẳng qua là, tên Nguyên Khánh Châu này đúng là một tên lưu manh mặt siêu cấp dày, ở trước mặt bàn dân thiên hạ gào rống lên tên tiểu thư một phủ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, khuê danh của tiểu thư Tướng phủ chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Mạch suy nghĩ cứ trôi qua trong đầu, Vân Thiên Mộng bí mật kéo tay Vân Yên, lại xoay người nhìn Vân Nhược Tuyết ở phía sau, ngay lập tức kéo Vân Yên điềm nhiên như không có việc gì ung dung tiến vào khách sạn, lướt qua Nguyên Khánh Châu đang căng mắt tìm đoán, hướng về phía phòng thượng hạng trên lầu. . .
Nguyên Khánh Châu thấy cảnh ấy, liền tưởng ngay thiếu nữ vẫn đứng yên ở đó là Vân Thiên Mộng, lập tức toe toét lên tiếng trước:
"Vân tiểu thư, vài ngày không gặp thật sự là như cách ba thu. ."
Vân Nhược Tuyết bị chuyện trên xe ngựa trước đó dọa đến, lại thấy Vân Thiên Mộng và Vân Yên đi trước mất rồi, trong lòng càng căm tức, nhất thời nổi giận đùng đùng muốn đuổi theo, lại bị Nguyên Khánh Châu chặn lối đi, kiềm chế không được lửa giận quát lên:
"Tên vô lại này, còn không xéo đi cho bản tiểu thư?"
Vừa dứt lời, vú Vương mới đuổi tới phía sau ngay lập tức thầm kêu "hỏng rồi!"
Nhị tiểu thư rõ ràng là không nhận ra vị công tử mặc áo tím trước mặt, nhưng nàng vừa cất lời, không phải khiến cho người ra hiểu lầm rồi sao?
Các nàng lần này không có phụ mẫu ở bên chiếu cố, lại đều là con gái, hành động lời nói lại càng phải hết sức chú ý.
Nhưng tính tình Nhị tiểu thư hấp tấp nóng nảy, hơi có chút không hài lòng sẽ nổi đóa, mình vừa mới chậm một chút đã thành ra chuyện thế này rồi.
Nghĩ đoạn, vú Vương chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh lại túa ra trên đầu mình, lập tức tiến lên đỡ lấy Vân Nhược Tuyết, cung kính nói:
"Tiểu thư, chúng ta không quen vị công tử này, hẳn là công tử đây nhận nhầm người rồi. Mời tiểu thư về phòng nghỉ ngơi trước đi!"
Vừa nói, tay vú Vương lại hơi dùng sức, khẽ nắm lấy tay Vân Nhược Tuyết nhắc nhở nàng chú ý thân phận.
Vân Nhược Tuyết lúc này mới nhận ra mình thất thố, con mắt bốc hỏa cách lụa mỏng hung hăng lườm Nguyên Khánh Châu một cái, mới để vú Vương dìu lên lầu hai. . .
Nguyên Khánh Châu bị người khác nhục mạ, coi thường như thế lại không hề tức giận, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của Vân Nhược Tuyết, thấp giọng nói với Minh Tinh đứng phía sau:
"Minh Tinh, cô em này ta thích! Còn mạnh mẽ hơn hoa khôi của Bách Hoa Lâu kia!"
Minh Tinh thấy chủ tử của mình vui vẻ, cũng tiến ngay lên mà nịnh nọt:
"Ánh mắt công tử từ trước đến nay vẫn đều tốt nhất, nhìn dáng người của tiểu thư kia còn mê người hơn Tư Tư cô nương gấp mấy trăm lần."
Nguyên Khánh Châu nghe hắn nói như vậy, trong đầu không khỏi hiện ra dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Vân Thiên Mộng, lại kết hợp với dáng người trước mặt khiến hắn chỉ nhìn thôi đã nóng hết toàn thân này, lập tức kích động đến không biết làm thể nào cho phải, hai tay xoa mạnh vào nhau, đầu lưỡi nhịn không được liếm liếm khóe môi, ánh mắt xấu xa càng không dấu được vẻ dâm đãng. . .
"Đại tiểu thư, chúng nô tài đã bao trọn lầu hai, mời ba vị tiểu thư cứ yên tâm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lại khởi hành." Thủ lĩnh hộ vệ đưa toàn bộ nữ quyến lên lầu hai, lại cắt cử gia đinh bảo vệ lầu hai mới đi tới phòng nghỉ của Vân Thiên Mộng báo cáo.
"Làm phiền ngươi rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi!"
Từ trong phòng truyền ra tiếng Vân Thiên Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng, lại khiến cho sắc mặt thủ lĩnh hộ vệ kia hơi hồng lên, lặng lẽ cúi đầu hành lễ trước cửa phòng, liền quay đầu lui xuống. . .
Lau xong tay, Vân Thiên Mộng lấy ra danh sách quà hồi môn nhìn qua, lại phát hiện ngày trước khi Khúc Nhược Ly xuất giá, có rất nhiều trang viên biệt viện làm của hồi môn, những trang viên này phân bố rải rác từ kinh đô tới Tô thành, hẳn là người của Khúc gia cố ý sắp xếp để tiện cho việc về nhà thăm viếng của nàng sau này. . .
Nếu không có gì bất ngờ, ngoại trừ khách sạn bình dân nàng đặt chân hôm nay, mấy ngày tiếp theo sẽ vào ở trong những trang viên này.
Mà Vân Huyền Chi từ trước tới này chú trọng nề nếp, danh dự gia đình, người trong trang viên nhất định sẽ là người thân tín của hắn, e là Tô Thanh sẽ không có cách nào xuống tay với mình ở đó.
Vậy tối nay chính là là cơ hội tốt nhất.
Phân tích như vậy xong, Vân Thiên Mộng lập tức nghiêm túc ra lệnh cho hạ nhân:
"Vú, đi nói với tam muội, đêm nay sau khi tắt đèn không được ngủ, quần áo lại càng không thể cởi."
Vú Mễ thấy vẻ mặt thận trọng của Vân Thiên Mộng, trong lòng liền khẩn trương, lập tức xoay người đi ra ngoài. . .
Vân Nhược Tuyết đang nổi cơn tàm bành ngồi trên ghế, tiện tay ném ấm trà trên mặt bàn xuống mặt đất cái "choang" .
Vú Vương thấy nàng lại mở miệng mắng chửi người, liền phải chạy lên trấn an:
"Tiểu thư, bây giờ không phải lúc tức giận. Phu nhân đều đã sắp đặt hết rồi, ta không được để Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư nhìn ra manh mối."
Vân Nhược Tuyết nghe bà vú nói có lý, lại biết phòng của ba tỷ muội cách nhau không xa, nếu mình bây giờ chửi ầm lên, chắc chắn sẽ bị người khác nghe thấy, lúc này mới nuốt lại những lời sắp nói ra miệng.
Thế nhưng vẻ giận dữ trên mặt Vân Nhược Tuyết lại không hề giảm bớt, lạnh lùng liếc vú Vương, tức giận mở miệng:
"Ma ma, người của cậu hai có thể tin được không vậy? Bọn họ sao đến giờ còn chưa ra tay?"
Vú Vương thấy nàng cuối cùng cũng nghe lời mình, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt mới kề sát vào tai Vân Nhược Tuyết khẽ nói:
"Tiểu thư, loại chuyện này phải đợi đến trời tối mới khiến người ta tin. Trước cứ để nô tỳ hầu hạ người lên giường nghỉ ngơi, đợi đến đêm chúng ta đi xem kịch vui. Nô tỳ đã phái người theo dõi gắt gao hai phòng bên cạnh rồi."
Vân Nhược Tuyết nghĩ đến cảnh Vân Thiên Mộng cùng với Vân Yên bị người ra chửi rủa sau lưng, trong lòng liền vui vẻ hơn rất nhiều, gật đầu với vú Vương, lại cho đám nha hoàn hầu hạ cởi áo ngoài, trông có chút mệt mỏi chui vào trong chăn, không lâu sau liền tiến vào giấc mộng. . .
Ban đêm, khách sạn nọ đóng cửa tắt đèn, vạn vật chìm trong một màn đêm đen như nhung. . .
Vân Thiên Mộng lại không hề cởi đồ, yên lặng ngồi bên cạnh bàn, vú Mễ cùng Mộ Xuân đứng thẳng ngay sau lưng nàng.
Đột nhiên, một bóng đen mở cửa sổ vẫn đóng chặt ra rồi nhảy vào, Mộ Xuân cùng vú Mễ ngay lập tức chạy ra phía trước bảo vệ Vân Thiên Mộng. . .
Vân Thiên Mộng dưới ánh trăng lờ mờ nhìn thấy dáng người cao lớn rắn rỏi kia, hắc y trên người ánh lên tia sáng, mà trên búi tóc lại lấp lánh ánh kim, trong lòng dần dần sáng tỏ, có dũng khí lên tiếng:
"Ai?"
Người nọ nghe được câu hỏi, liền theo hướng giọng nói bước đến, mà Vân Thiên Mộng cũng lấy hộp diêm để ở trong tay áo đã lâu ra, ánh lửa liền sáng lên một góc phòng, Vân Thiên Mộng thấy một nam tử tuấn tú trẻ tuổi đang tiến gần lại phía mình. . .
"Khúc Trường Khanh!"
Nam tử kia hẳn là cũng bất ngờ trước vẻ sẵn sàng trân địa đón địch của Vân Thiên Mộng, cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm, báo tên của mình.
Vú Mễ với Mộ Xuân nghe được tên của đối phương, liền hiểu ra đây là thiếu gia của phủ Phụ Quốc Công, là biểu ca của Vân Thiên Mộng. Hai người vừa định lên tiếng hành lễ đã thấy Khúc Trường Khanh ra hiệu chớ có lên tiếng.
Lại thấy hắn đi tới cửa phòng, dưới ánh lửa yếu ớt đi qua đi lại trước cửa phòng mấy lần, liền đi thật nhanh tới trước mặt ba người, thổi tắt ngọn lửa rồi không nói lời nào lại nhảy ra khỏi cửa sổ.
Đồng thời, ngoài cửa liền vang lên tiếng hét chói tai:
"Nguy rồi, có hái hoa tặc vào phòng Đại tiểu thư. Người đâu, mau tới. . ."
Ngay tức khắc, đèn trong tất cả các gian phòng lầu hai đều bừng sáng, Vân Nhược Tuyết sắc mặt hồng hào, quần áo không chỉnh tề vọt tới đây, còn chưa thấy vẻ mặt Vân Thiên Mộng đã hả hê nói:
"Tỷ tỷ, tỷ sao có thể làm chuyện mất mặt này cơ chứ?"
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Vân Thiên Mộng đang đứng với vẻ mặt hết sức bình tĩnh, mà Vân Yên vẫn bị vú Vương chặn ở ngoài cửa lại chỉ có thể đứng tại chỗ mà lo lắng suông, ánh mắt vô tình quét qua cửa phòng mở toang của Vân Nhược Tuyết, ngay lập tức bị cảnh tượng trong phòng hù dọa, nhịn không được kêu lên:
"Nhị tỷ, sao tên hái hoa tặc lại ở trên giường của tỷ vậy?"
"Vân tiểu thư, là ta! Ta là Nguyên Khánh Châu, nàng còn nhớ ta không?"
Nguyên Khánh Châu lần này không mang theo nhiều hộ vệ lắm, lúc này thấy hộ vệ Tướng phủ đông như vậy cũng không dám làm càn, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ làm um lên.
Nhưng hắn vừa gọi như thế liền khiến khách khứa trong khách sạn để ý, toàn bộ đều hiếu kỳ mà nghển cổ qua đây, có vài người hiểu chuyện đã bắt đầu thầm thì bàn tán, không biết tiểu thư nhà ai yêu đương vụng trộm khiến Nguyên Khánh Châu này tìm đến tận đây.
Vân Thiên Mộng ngay từ lúc Nguyên Khánh Châu lên tiếng đã đoán ra được thân phận của hắn.
Chẳng qua là, tên Nguyên Khánh Châu này đúng là một tên lưu manh mặt siêu cấp dày, ở trước mặt bàn dân thiên hạ gào rống lên tên tiểu thư một phủ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, khuê danh của tiểu thư Tướng phủ chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Mạch suy nghĩ cứ trôi qua trong đầu, Vân Thiên Mộng bí mật kéo tay Vân Yên, lại xoay người nhìn Vân Nhược Tuyết ở phía sau, ngay lập tức kéo Vân Yên điềm nhiên như không có việc gì ung dung tiến vào khách sạn, lướt qua Nguyên Khánh Châu đang căng mắt tìm đoán, hướng về phía phòng thượng hạng trên lầu. . .
Nguyên Khánh Châu thấy cảnh ấy, liền tưởng ngay thiếu nữ vẫn đứng yên ở đó là Vân Thiên Mộng, lập tức toe toét lên tiếng trước:
"Vân tiểu thư, vài ngày không gặp thật sự là như cách ba thu. ."
Vân Nhược Tuyết bị chuyện trên xe ngựa trước đó dọa đến, lại thấy Vân Thiên Mộng và Vân Yên đi trước mất rồi, trong lòng càng căm tức, nhất thời nổi giận đùng đùng muốn đuổi theo, lại bị Nguyên Khánh Châu chặn lối đi, kiềm chế không được lửa giận quát lên:
"Tên vô lại này, còn không xéo đi cho bản tiểu thư?"
Vừa dứt lời, vú Vương mới đuổi tới phía sau ngay lập tức thầm kêu "hỏng rồi!"
Nhị tiểu thư rõ ràng là không nhận ra vị công tử mặc áo tím trước mặt, nhưng nàng vừa cất lời, không phải khiến cho người ra hiểu lầm rồi sao?
Các nàng lần này không có phụ mẫu ở bên chiếu cố, lại đều là con gái, hành động lời nói lại càng phải hết sức chú ý.
Nhưng tính tình Nhị tiểu thư hấp tấp nóng nảy, hơi có chút không hài lòng sẽ nổi đóa, mình vừa mới chậm một chút đã thành ra chuyện thế này rồi.
Nghĩ đoạn, vú Vương chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh lại túa ra trên đầu mình, lập tức tiến lên đỡ lấy Vân Nhược Tuyết, cung kính nói:
"Tiểu thư, chúng ta không quen vị công tử này, hẳn là công tử đây nhận nhầm người rồi. Mời tiểu thư về phòng nghỉ ngơi trước đi!"
Vừa nói, tay vú Vương lại hơi dùng sức, khẽ nắm lấy tay Vân Nhược Tuyết nhắc nhở nàng chú ý thân phận.
Vân Nhược Tuyết lúc này mới nhận ra mình thất thố, con mắt bốc hỏa cách lụa mỏng hung hăng lườm Nguyên Khánh Châu một cái, mới để vú Vương dìu lên lầu hai. . .
Nguyên Khánh Châu bị người khác nhục mạ, coi thường như thế lại không hề tức giận, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của Vân Nhược Tuyết, thấp giọng nói với Minh Tinh đứng phía sau:
"Minh Tinh, cô em này ta thích! Còn mạnh mẽ hơn hoa khôi của Bách Hoa Lâu kia!"
Minh Tinh thấy chủ tử của mình vui vẻ, cũng tiến ngay lên mà nịnh nọt:
"Ánh mắt công tử từ trước đến nay vẫn đều tốt nhất, nhìn dáng người của tiểu thư kia còn mê người hơn Tư Tư cô nương gấp mấy trăm lần."
Nguyên Khánh Châu nghe hắn nói như vậy, trong đầu không khỏi hiện ra dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Vân Thiên Mộng, lại kết hợp với dáng người trước mặt khiến hắn chỉ nhìn thôi đã nóng hết toàn thân này, lập tức kích động đến không biết làm thể nào cho phải, hai tay xoa mạnh vào nhau, đầu lưỡi nhịn không được liếm liếm khóe môi, ánh mắt xấu xa càng không dấu được vẻ dâm đãng. . .
"Đại tiểu thư, chúng nô tài đã bao trọn lầu hai, mời ba vị tiểu thư cứ yên tâm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lại khởi hành." Thủ lĩnh hộ vệ đưa toàn bộ nữ quyến lên lầu hai, lại cắt cử gia đinh bảo vệ lầu hai mới đi tới phòng nghỉ của Vân Thiên Mộng báo cáo.
"Làm phiền ngươi rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi!"
Từ trong phòng truyền ra tiếng Vân Thiên Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng, lại khiến cho sắc mặt thủ lĩnh hộ vệ kia hơi hồng lên, lặng lẽ cúi đầu hành lễ trước cửa phòng, liền quay đầu lui xuống. . .
Lau xong tay, Vân Thiên Mộng lấy ra danh sách quà hồi môn nhìn qua, lại phát hiện ngày trước khi Khúc Nhược Ly xuất giá, có rất nhiều trang viên biệt viện làm của hồi môn, những trang viên này phân bố rải rác từ kinh đô tới Tô thành, hẳn là người của Khúc gia cố ý sắp xếp để tiện cho việc về nhà thăm viếng của nàng sau này. . .
Nếu không có gì bất ngờ, ngoại trừ khách sạn bình dân nàng đặt chân hôm nay, mấy ngày tiếp theo sẽ vào ở trong những trang viên này.
Mà Vân Huyền Chi từ trước tới này chú trọng nề nếp, danh dự gia đình, người trong trang viên nhất định sẽ là người thân tín của hắn, e là Tô Thanh sẽ không có cách nào xuống tay với mình ở đó.
Vậy tối nay chính là là cơ hội tốt nhất.
Phân tích như vậy xong, Vân Thiên Mộng lập tức nghiêm túc ra lệnh cho hạ nhân:
"Vú, đi nói với tam muội, đêm nay sau khi tắt đèn không được ngủ, quần áo lại càng không thể cởi."
Vú Mễ thấy vẻ mặt thận trọng của Vân Thiên Mộng, trong lòng liền khẩn trương, lập tức xoay người đi ra ngoài. . .
Vân Nhược Tuyết đang nổi cơn tàm bành ngồi trên ghế, tiện tay ném ấm trà trên mặt bàn xuống mặt đất cái "choang" .
Vú Vương thấy nàng lại mở miệng mắng chửi người, liền phải chạy lên trấn an:
"Tiểu thư, bây giờ không phải lúc tức giận. Phu nhân đều đã sắp đặt hết rồi, ta không được để Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư nhìn ra manh mối."
Vân Nhược Tuyết nghe bà vú nói có lý, lại biết phòng của ba tỷ muội cách nhau không xa, nếu mình bây giờ chửi ầm lên, chắc chắn sẽ bị người khác nghe thấy, lúc này mới nuốt lại những lời sắp nói ra miệng.
Thế nhưng vẻ giận dữ trên mặt Vân Nhược Tuyết lại không hề giảm bớt, lạnh lùng liếc vú Vương, tức giận mở miệng:
"Ma ma, người của cậu hai có thể tin được không vậy? Bọn họ sao đến giờ còn chưa ra tay?"
Vú Vương thấy nàng cuối cùng cũng nghe lời mình, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt mới kề sát vào tai Vân Nhược Tuyết khẽ nói:
"Tiểu thư, loại chuyện này phải đợi đến trời tối mới khiến người ta tin. Trước cứ để nô tỳ hầu hạ người lên giường nghỉ ngơi, đợi đến đêm chúng ta đi xem kịch vui. Nô tỳ đã phái người theo dõi gắt gao hai phòng bên cạnh rồi."
Vân Nhược Tuyết nghĩ đến cảnh Vân Thiên Mộng cùng với Vân Yên bị người ra chửi rủa sau lưng, trong lòng liền vui vẻ hơn rất nhiều, gật đầu với vú Vương, lại cho đám nha hoàn hầu hạ cởi áo ngoài, trông có chút mệt mỏi chui vào trong chăn, không lâu sau liền tiến vào giấc mộng. . .
Ban đêm, khách sạn nọ đóng cửa tắt đèn, vạn vật chìm trong một màn đêm đen như nhung. . .
Vân Thiên Mộng lại không hề cởi đồ, yên lặng ngồi bên cạnh bàn, vú Mễ cùng Mộ Xuân đứng thẳng ngay sau lưng nàng.
Đột nhiên, một bóng đen mở cửa sổ vẫn đóng chặt ra rồi nhảy vào, Mộ Xuân cùng vú Mễ ngay lập tức chạy ra phía trước bảo vệ Vân Thiên Mộng. . .
Vân Thiên Mộng dưới ánh trăng lờ mờ nhìn thấy dáng người cao lớn rắn rỏi kia, hắc y trên người ánh lên tia sáng, mà trên búi tóc lại lấp lánh ánh kim, trong lòng dần dần sáng tỏ, có dũng khí lên tiếng:
"Ai?"
Người nọ nghe được câu hỏi, liền theo hướng giọng nói bước đến, mà Vân Thiên Mộng cũng lấy hộp diêm để ở trong tay áo đã lâu ra, ánh lửa liền sáng lên một góc phòng, Vân Thiên Mộng thấy một nam tử tuấn tú trẻ tuổi đang tiến gần lại phía mình. . .
"Khúc Trường Khanh!"
Nam tử kia hẳn là cũng bất ngờ trước vẻ sẵn sàng trân địa đón địch của Vân Thiên Mộng, cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm, báo tên của mình.
Vú Mễ với Mộ Xuân nghe được tên của đối phương, liền hiểu ra đây là thiếu gia của phủ Phụ Quốc Công, là biểu ca của Vân Thiên Mộng. Hai người vừa định lên tiếng hành lễ đã thấy Khúc Trường Khanh ra hiệu chớ có lên tiếng.
Lại thấy hắn đi tới cửa phòng, dưới ánh lửa yếu ớt đi qua đi lại trước cửa phòng mấy lần, liền đi thật nhanh tới trước mặt ba người, thổi tắt ngọn lửa rồi không nói lời nào lại nhảy ra khỏi cửa sổ.
Đồng thời, ngoài cửa liền vang lên tiếng hét chói tai:
"Nguy rồi, có hái hoa tặc vào phòng Đại tiểu thư. Người đâu, mau tới. . ."
Ngay tức khắc, đèn trong tất cả các gian phòng lầu hai đều bừng sáng, Vân Nhược Tuyết sắc mặt hồng hào, quần áo không chỉnh tề vọt tới đây, còn chưa thấy vẻ mặt Vân Thiên Mộng đã hả hê nói:
"Tỷ tỷ, tỷ sao có thể làm chuyện mất mặt này cơ chứ?"
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Vân Thiên Mộng đang đứng với vẻ mặt hết sức bình tĩnh, mà Vân Yên vẫn bị vú Vương chặn ở ngoài cửa lại chỉ có thể đứng tại chỗ mà lo lắng suông, ánh mắt vô tình quét qua cửa phòng mở toang của Vân Nhược Tuyết, ngay lập tức bị cảnh tượng trong phòng hù dọa, nhịn không được kêu lên:
"Nhị tỷ, sao tên hái hoa tặc lại ở trên giường của tỷ vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.