Chương 38: Nhị tiểu thư lao đao
Ninh Nhi
03/04/2014
Nghe tiếng kinh hô của Vân Yên, mọi người đều hít mạnh một hơi, nhao nhao
rời phòng Vân Thiên Mộng, vội vàng chen vào phòng Vân Nhược Tuyết.
Chỉ thấy cửa của cả phòng trong lẫn phòng ngoài đều mở toang, nhìn vào trong, dưới ánh nến sáng choang có một nam tử trẻ tuổi ngủ say trên chiếc giường bừa bộn. Người này mi thanh mục tú, chỉ là sắc mặt đỏ bừng, chiếc áo ngủ bằng gấm đỏ vương trên thân dưới của hắn, mà nửa người trên của hắn lại không có một mảnh vải che, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Vân Nhược Tuyết. .
Mà khuôn mặt như ngọc của Vân Nhược Tuyết cũng hơi ửng đỏ, tóc xõa, lại chỉ mặc áo trong bằng lụa màu trắng đứng ở trong phòng, dưới ánh nến còn có thể xuyên thấu qua áo lụa mỏng tang nhìn thấy được áo yến thêu hoa bó sát thân mình. .
Ngược lại, Vân Thiên Mộng quần áo đầu tóc đều chỉnh tể, sắc mặt bình thản, vẻ mặt cũng lãnh đạm, hoàn toàn không giống như lời của Nhị tiểu thư.
Chỉ cần làm một phép so sánh như thế, hơn nữa thương ngày Nhị tiểu thư cũng thường lấy chuyện bắt nạt Đại tiểu thư làm trò tiêu khiểu, trong lòng mọi người liền hiểu rõ, chỉ e lần này cũng lại là Nhị tiểu thư bày trò hãm hại Đại tiểu thư.
Chẳng qua, nhị tiểu thư cũng quá to gan rồi, một thiên kim tiểu thư con nhà quý tộc chưa chồng, không chỉ quan hệ bất chính với nam tử xa lạ, lại còn vu oan giá họa cho Đại tiểu thư, mới tí tuổi đầu mà lòng dạ đã ác độc nhường này.
Nếu không có Tam tiểu thư phát hiện kịp thời, chỉ e khuê danh của Đại tiểu thư đã thực sự bị hủy hoại trong tay Nhị tiểu thư.
Ánh mắt mỗi người đều như một lưỡi dao bén nhọn bắn về phía Vân Nhược Tuyết, mặc dù không dám chỉ trích ra mặt Vân Nhược Tuyết, nhưng ánh mắt khinh bỉ kia cũng khiến Vân Nhược Tuyết trắng bệch mặt mày, còn chưa lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt mọi người nàng cúi đầu, đến lúc này mới phát hiện bộ dạng mình thảm hại như vậy, lập tức hét chói tai, hai tay ôm lấy thân mình, mà vú Vương thì tim đập càng nhanh, cấp tốc cởi áo khoác của mình choàng lên người Vân Nhược Tuyết, đồng thời hét lớn:
"Phòng của tiểu thư cũng là nơi các người có thể tùy tiện xông vào sao? Còn không mau cút ra ngoài?"
Tuy thế, một tiếng quát to lộ đủ vẻ tàn nhẫn, lại không sao che giấu được sự run rẩy của vú Vương.
Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ, mình cùng Vân Nhược Tuyết rõ ràng là đến xem Vân Thiên Mộng chịu mất mặt ê chê, vì sao tình thế đột nhiện lật ngược, kẻ không tuân thủ nữ tắc cuối cùng lại biến thành Vân Nhược Tuyết.
Dù nàng ta có sống trong gia tộc lớn nhiều năm như vậy, cũng bị tình huống trước mắt làm cho không kịp trở tay, chỉ có thể cố hết sức bảo toàn danh dự cho Vân Nhược Tuyết.
"Vú Vương, Đại tiểu thư còn ở nơi này, khi nào đã đến lượt ngươi lên tiếng?"
Thấy vú Vương đến nước này vẫn kiêu ngạo như vậy, vú Mễ nhịn không được lên tiếng.
Hành trình lần này, Tướng gia đem an toàn của cả ba vị tiểu thư giao cho mình, nhưng Lưu hộ vệ lại thật không dám ngờ, ngay trước mắt mình lại xảy ra chuyện mèo mả gà đồng tới mức này.
Đặc biệt, ngoài tiếng thét chói tai không dứt của Vân Nhược Tuyết khiến cho mọi người càng bực mình, chỉ thấy Lưu hộ vệ kia dẫn mấy gia đinh đùng đùng nổi giận chạy đến bên giường, thấy mặt tên nam tử kia liền bóp miệng hắn, lập tức nhét một khối vải vào trong miệng hắn, mấy người còn lại tức thì trói chặt hắn lại. . .
Nam tử kia bị một cái bạt tai làm tỉnh ngủ, mở miệng muốn mắng chửi người lại phát hiện miệng mình đã bị bịt lại, mà thân mình lại bị buộc thành bánh chưng, thẹn quá hóa giận, tức giận mặt đỏ phừng phừng, trừng mắt thấy vú Vương, thỉnh thoảng lại ú ớ kêu. . . (Biên: Cô DG sao lại cho bánh chưng vào đây thế này, đúng dịp Tết nữa nha )
Người trong phòng thấy cảnh này liền biết, đến tám phần mười là gã nam tử kia quen biết vú Vương.
Vú Vương đang bảo nha hoàn trấn an Vân Nhược Tuyết lại đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện nam tử kia đúng là Triệu Minh – kẻ mà mình bố trí đến để hủy hoại khuê danh của Vân Thiên Mộng, lập tức trong đầu trống rỗng, mãi mới kịp phản ứng lại, xông lên trước cho Triệu Minh một tát, chỉ vào mũi hắn, chỉ cây dâu mắng cây hòe mà rằng:
"Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này? Là ai sai ngươi làm như vậy? Nói mau không ta lấy mạng ngươi."
Vân Thiên Mộng mắt lạnh nhìn nàng ta diễn trò, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu với Lưu hộ vệ, Lưu hộ vệ liền cởi khối vải trong miệng Triệu Minh ra, cho hắn nói.
"Vú Vương, ta là Triệu Minh, còn không phải ngươi phái ta đến chỗ Đại tiểu. . ."
"Bốp!"
Triệu Minh còn chưa nói xong, vú Vương lại cho hắn một bạt tai.
Một cái tát này có lẽ là dùng toàn bộ sức lực của vú Vương, chỉ thấy đầu Triệu Minh bị đánh vẹo sang một bên, một chiếc răng không ngờ theo máu bắn ra từ miệng hắn, mà vú Vương cả thân mình run rẩy, chỉ vào Triệu Minh nói không ra lời. . .
Mà Triệu Minh thật sự không ngờ vú Vương lại có thể qua cầu rút ván, con mắt liền tràn đầy sự căm hận, nổi khùng chửi um lên:
"Con mẹ nó, trước đó còn không phải ngươi bảo ông đây tới phòng của Đại tiểu thư nhà ngươi giở trò với nàng sao? Hiện giờ lại dám đánh ông đây, ngươi muốn chết. . ."
Mắng xong, Triệu Minh cũng muốn xông tới đánh nhau với vú Vương.
Nhưng Lưu hộ vệ sao có thể cho hắn như ý, mặc dù việc làm của vú Vương khiến hắn khinh thường, nhưng trong phòng còn có Đại tiểu thư, sao lại có thể để kẻ cặn bã như thế làm càn, tay liền dùng sức, Triệu Minh lập tức bị ép quỳ trên mặt đất, để phòng hắn lại gào lên hủy hoại thanh danh các tiểu thư, Lưu hộ vệ lập tức chặn lại miệng hắn, cung kính nói với Vân Thiên Mộng:
"Tiểu thư, nô tài lôi người này xuống dưới trước."
Vân Thiên Mộng thấy trò hề đã hạ màn, lạnh như băng liếc qua vú Vương, thản nhiên lên tiếng:
"Canh chừng hắn cho tốt, không cho phép bất luận kẻ nào thăm hỏi."
Lưu hộ vệ thận trọng gật đầu, tự tay túm cổ gã Triệu Minh còn muốn chống cự nọ ra khỏi phòng. . .
"Vân tiểu thư, nàng không sao chứ?"
Nhưng cửa phòng vừa bật mở, đã thấy Nguyên Khánh Châu vội vàng vọt vào.
Lưu hộ vệ lập tức giao người cho thuộc hạ, tự mình đứng chặn trước mặt Nguyên Khánh Châu, không cho hắn tới gần Vân Thiên Mộng.
Chỉ là, Lưu hộ vệ cản được người của Nguyên Khánh Châu, lại không cản được ánh mắt của hắn. Toàn bộ cảnh tượng trong phòng đã bị Nguyên Khánh Châu nhìn hết một lượt, nhất là bộ dạng quần áo xộc xệch của Vân Nhược Tuyết. Hai mắt Nguyên Khánh Châu lập tức sáng bừng. ánh mắt si mê dại ra nhìn chằm chằm nơi vạt áo hơi mở rộng của Vân Nhược Tuyết, hận không thể nhìn ra được một cái khe. . .
Lưu hộ vệ thấy Nguyên Khánh Châu bày ra bộ dạng sắc lang liền chau mày, lực trong tay tăng lên. Đẩy Nguyên Khánh Châu ra khỏi phòng, tự mình canh giữ ngoài cửa.
Nguyên Khánh Châu không chiếm được tiện nghi nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu hộ vệ, lẩm bẩm chửi thề xong mới quay người rời đi.
Vân Nhược Tuyết đã bị những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp kia dọa cho ngu người, toàn thân run rẩy trốn trong lòng đám nha hoàn nhất định không chiụ ngẩng đầu.
Vân Thiên Mộng lạnh lùng quét mắt về phía nàng, liền không thèm để ý thêm, cười nhạt đi tới trước mặt vú Vương, không nói một lời nào nhìn chằm chằm vào vú Vương đang cúi đầu thầm nghĩ kế sách kia.
Vân Thiên Mộng thấy vú Vương đến nước này còn muốn kéo mình xuống nước, thì cũng không khách khí với nàng ta thêm làm gì, thu lại ý cười nhạt trên mặt, hai mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào nàng ta đang giả bộ thương cảm, dằn từng chữ nói:
“Vú việc gì phải ở đây tỏ vẻ đáng thương, tất cả để đến khi quay về kinh, để phụ thân phân xử. Lưu hộ vệ là người của phụ thân, lời của hắn, phụ thân chắc chắn sẽ tin tưởng, trong khoảng thời gian này, người tốt hơn hết là cố gắng chăm sóc nhị muội cho tốt, nếu lại để xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi cứ tính xem mình có bao nhiêu cái mạng có thể đền đi!"
Một lời này, khiến cho vú Vương ngồi sụp xuống nền nhà, mà Vân Nhược Tuyết lại càng run rẩy dữ dội, Vân Thiên Mộng cũng không nhìn thêm đám chủ tớ này nữa, thong thả bước ra khỏi phòng. . .
Chỉ thấy cửa của cả phòng trong lẫn phòng ngoài đều mở toang, nhìn vào trong, dưới ánh nến sáng choang có một nam tử trẻ tuổi ngủ say trên chiếc giường bừa bộn. Người này mi thanh mục tú, chỉ là sắc mặt đỏ bừng, chiếc áo ngủ bằng gấm đỏ vương trên thân dưới của hắn, mà nửa người trên của hắn lại không có một mảnh vải che, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Vân Nhược Tuyết. .
Mà khuôn mặt như ngọc của Vân Nhược Tuyết cũng hơi ửng đỏ, tóc xõa, lại chỉ mặc áo trong bằng lụa màu trắng đứng ở trong phòng, dưới ánh nến còn có thể xuyên thấu qua áo lụa mỏng tang nhìn thấy được áo yến thêu hoa bó sát thân mình. .
Ngược lại, Vân Thiên Mộng quần áo đầu tóc đều chỉnh tể, sắc mặt bình thản, vẻ mặt cũng lãnh đạm, hoàn toàn không giống như lời của Nhị tiểu thư.
Chỉ cần làm một phép so sánh như thế, hơn nữa thương ngày Nhị tiểu thư cũng thường lấy chuyện bắt nạt Đại tiểu thư làm trò tiêu khiểu, trong lòng mọi người liền hiểu rõ, chỉ e lần này cũng lại là Nhị tiểu thư bày trò hãm hại Đại tiểu thư.
Chẳng qua, nhị tiểu thư cũng quá to gan rồi, một thiên kim tiểu thư con nhà quý tộc chưa chồng, không chỉ quan hệ bất chính với nam tử xa lạ, lại còn vu oan giá họa cho Đại tiểu thư, mới tí tuổi đầu mà lòng dạ đã ác độc nhường này.
Nếu không có Tam tiểu thư phát hiện kịp thời, chỉ e khuê danh của Đại tiểu thư đã thực sự bị hủy hoại trong tay Nhị tiểu thư.
Ánh mắt mỗi người đều như một lưỡi dao bén nhọn bắn về phía Vân Nhược Tuyết, mặc dù không dám chỉ trích ra mặt Vân Nhược Tuyết, nhưng ánh mắt khinh bỉ kia cũng khiến Vân Nhược Tuyết trắng bệch mặt mày, còn chưa lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt mọi người nàng cúi đầu, đến lúc này mới phát hiện bộ dạng mình thảm hại như vậy, lập tức hét chói tai, hai tay ôm lấy thân mình, mà vú Vương thì tim đập càng nhanh, cấp tốc cởi áo khoác của mình choàng lên người Vân Nhược Tuyết, đồng thời hét lớn:
"Phòng của tiểu thư cũng là nơi các người có thể tùy tiện xông vào sao? Còn không mau cút ra ngoài?"
Tuy thế, một tiếng quát to lộ đủ vẻ tàn nhẫn, lại không sao che giấu được sự run rẩy của vú Vương.
Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ, mình cùng Vân Nhược Tuyết rõ ràng là đến xem Vân Thiên Mộng chịu mất mặt ê chê, vì sao tình thế đột nhiện lật ngược, kẻ không tuân thủ nữ tắc cuối cùng lại biến thành Vân Nhược Tuyết.
Dù nàng ta có sống trong gia tộc lớn nhiều năm như vậy, cũng bị tình huống trước mắt làm cho không kịp trở tay, chỉ có thể cố hết sức bảo toàn danh dự cho Vân Nhược Tuyết.
"Vú Vương, Đại tiểu thư còn ở nơi này, khi nào đã đến lượt ngươi lên tiếng?"
Thấy vú Vương đến nước này vẫn kiêu ngạo như vậy, vú Mễ nhịn không được lên tiếng.
Hành trình lần này, Tướng gia đem an toàn của cả ba vị tiểu thư giao cho mình, nhưng Lưu hộ vệ lại thật không dám ngờ, ngay trước mắt mình lại xảy ra chuyện mèo mả gà đồng tới mức này.
Đặc biệt, ngoài tiếng thét chói tai không dứt của Vân Nhược Tuyết khiến cho mọi người càng bực mình, chỉ thấy Lưu hộ vệ kia dẫn mấy gia đinh đùng đùng nổi giận chạy đến bên giường, thấy mặt tên nam tử kia liền bóp miệng hắn, lập tức nhét một khối vải vào trong miệng hắn, mấy người còn lại tức thì trói chặt hắn lại. . .
Nam tử kia bị một cái bạt tai làm tỉnh ngủ, mở miệng muốn mắng chửi người lại phát hiện miệng mình đã bị bịt lại, mà thân mình lại bị buộc thành bánh chưng, thẹn quá hóa giận, tức giận mặt đỏ phừng phừng, trừng mắt thấy vú Vương, thỉnh thoảng lại ú ớ kêu. . . (Biên: Cô DG sao lại cho bánh chưng vào đây thế này, đúng dịp Tết nữa nha )
Người trong phòng thấy cảnh này liền biết, đến tám phần mười là gã nam tử kia quen biết vú Vương.
Vú Vương đang bảo nha hoàn trấn an Vân Nhược Tuyết lại đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện nam tử kia đúng là Triệu Minh – kẻ mà mình bố trí đến để hủy hoại khuê danh của Vân Thiên Mộng, lập tức trong đầu trống rỗng, mãi mới kịp phản ứng lại, xông lên trước cho Triệu Minh một tát, chỉ vào mũi hắn, chỉ cây dâu mắng cây hòe mà rằng:
"Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này? Là ai sai ngươi làm như vậy? Nói mau không ta lấy mạng ngươi."
Vân Thiên Mộng mắt lạnh nhìn nàng ta diễn trò, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu với Lưu hộ vệ, Lưu hộ vệ liền cởi khối vải trong miệng Triệu Minh ra, cho hắn nói.
"Vú Vương, ta là Triệu Minh, còn không phải ngươi phái ta đến chỗ Đại tiểu. . ."
"Bốp!"
Triệu Minh còn chưa nói xong, vú Vương lại cho hắn một bạt tai.
Một cái tát này có lẽ là dùng toàn bộ sức lực của vú Vương, chỉ thấy đầu Triệu Minh bị đánh vẹo sang một bên, một chiếc răng không ngờ theo máu bắn ra từ miệng hắn, mà vú Vương cả thân mình run rẩy, chỉ vào Triệu Minh nói không ra lời. . .
Mà Triệu Minh thật sự không ngờ vú Vương lại có thể qua cầu rút ván, con mắt liền tràn đầy sự căm hận, nổi khùng chửi um lên:
"Con mẹ nó, trước đó còn không phải ngươi bảo ông đây tới phòng của Đại tiểu thư nhà ngươi giở trò với nàng sao? Hiện giờ lại dám đánh ông đây, ngươi muốn chết. . ."
Mắng xong, Triệu Minh cũng muốn xông tới đánh nhau với vú Vương.
Nhưng Lưu hộ vệ sao có thể cho hắn như ý, mặc dù việc làm của vú Vương khiến hắn khinh thường, nhưng trong phòng còn có Đại tiểu thư, sao lại có thể để kẻ cặn bã như thế làm càn, tay liền dùng sức, Triệu Minh lập tức bị ép quỳ trên mặt đất, để phòng hắn lại gào lên hủy hoại thanh danh các tiểu thư, Lưu hộ vệ lập tức chặn lại miệng hắn, cung kính nói với Vân Thiên Mộng:
"Tiểu thư, nô tài lôi người này xuống dưới trước."
Vân Thiên Mộng thấy trò hề đã hạ màn, lạnh như băng liếc qua vú Vương, thản nhiên lên tiếng:
"Canh chừng hắn cho tốt, không cho phép bất luận kẻ nào thăm hỏi."
Lưu hộ vệ thận trọng gật đầu, tự tay túm cổ gã Triệu Minh còn muốn chống cự nọ ra khỏi phòng. . .
"Vân tiểu thư, nàng không sao chứ?"
Nhưng cửa phòng vừa bật mở, đã thấy Nguyên Khánh Châu vội vàng vọt vào.
Lưu hộ vệ lập tức giao người cho thuộc hạ, tự mình đứng chặn trước mặt Nguyên Khánh Châu, không cho hắn tới gần Vân Thiên Mộng.
Chỉ là, Lưu hộ vệ cản được người của Nguyên Khánh Châu, lại không cản được ánh mắt của hắn. Toàn bộ cảnh tượng trong phòng đã bị Nguyên Khánh Châu nhìn hết một lượt, nhất là bộ dạng quần áo xộc xệch của Vân Nhược Tuyết. Hai mắt Nguyên Khánh Châu lập tức sáng bừng. ánh mắt si mê dại ra nhìn chằm chằm nơi vạt áo hơi mở rộng của Vân Nhược Tuyết, hận không thể nhìn ra được một cái khe. . .
Lưu hộ vệ thấy Nguyên Khánh Châu bày ra bộ dạng sắc lang liền chau mày, lực trong tay tăng lên. Đẩy Nguyên Khánh Châu ra khỏi phòng, tự mình canh giữ ngoài cửa.
Nguyên Khánh Châu không chiếm được tiện nghi nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu hộ vệ, lẩm bẩm chửi thề xong mới quay người rời đi.
Vân Nhược Tuyết đã bị những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp kia dọa cho ngu người, toàn thân run rẩy trốn trong lòng đám nha hoàn nhất định không chiụ ngẩng đầu.
Vân Thiên Mộng lạnh lùng quét mắt về phía nàng, liền không thèm để ý thêm, cười nhạt đi tới trước mặt vú Vương, không nói một lời nào nhìn chằm chằm vào vú Vương đang cúi đầu thầm nghĩ kế sách kia.
Vân Thiên Mộng thấy vú Vương đến nước này còn muốn kéo mình xuống nước, thì cũng không khách khí với nàng ta thêm làm gì, thu lại ý cười nhạt trên mặt, hai mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào nàng ta đang giả bộ thương cảm, dằn từng chữ nói:
“Vú việc gì phải ở đây tỏ vẻ đáng thương, tất cả để đến khi quay về kinh, để phụ thân phân xử. Lưu hộ vệ là người của phụ thân, lời của hắn, phụ thân chắc chắn sẽ tin tưởng, trong khoảng thời gian này, người tốt hơn hết là cố gắng chăm sóc nhị muội cho tốt, nếu lại để xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi cứ tính xem mình có bao nhiêu cái mạng có thể đền đi!"
Một lời này, khiến cho vú Vương ngồi sụp xuống nền nhà, mà Vân Nhược Tuyết lại càng run rẩy dữ dội, Vân Thiên Mộng cũng không nhìn thêm đám chủ tớ này nữa, thong thả bước ra khỏi phòng. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.