Chương 156: Một ván cờ, một sư môn
Ninh Nhi
28/10/2016
Tạ thị có thương tích trong người, đương nhiên không thể đứng dậy tiễn Sở
Bồi ly khai, liền cùng bọn người Sở Khiết ở bên trong phòng nói chuyện
phiếm giải sầu.
Khi Vân Thiên Mộng tới, chỉ thấy Sở Khiết, Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện đang ngồi ở bên giường Tạ thị buông lỏng lời ong tiếng ve (*to nhỏ) nói chuyện nhà.
"Đại tẩu!" Thấy Vân Thiên Mộng đến đây, Sở Khiết lập tức đứng dậy tiến lên đón, thần sắc trên mặt so với mấy ngày Tạ thị hôn mê tốt hơn rất nhiều, hai đầu lông mày đều là vui vẻ.
"Bái kiến biểu tẩu!" Tạ Uyển Uyển cùng Tạ Viện Viện cũng theo đó đứng dậy hành lễ, Vân Thiên Mộng gật đầu, sau đó đi đến trước giường, nhìn sắc mặt Tạ thị đang dần dần khôi phục, liền có chút hành lễ, nói khẽ: "Bái kiến Nhị nương. Hôm nay thấy khí sắc Nhị nương so mấy ngày trước đây tốt hơn nhiều, biết rằng không lâu nữa, Nhị nương liền có thể khỏi hẳn."
Nhìn thấy Vân Thiên Mộng, ánh mắt Tạ thị càng vui vẻ, đưa tay dặn dò bọn nha đầu phục vụ đang đứng một bên đưa đến ghế để cho Vân Thiên Mộng ngồi xuống, sau đó đưa tay sờ lên cái trâm ngọc, khách khí mở miệng: "Cái này cũng là nhờ phúc khí Mộng Nhi, ta mới có thể hồi phục nhanh như vậy, con lại còn để cho Khiết Nhi nhận hết công lao! Thân thể của ta không có gì đáng ngại, ngược lại, cha chồng con..."
Nói xong, đáy mắt Tạ thị không khỏi bịt kín một tầng lo lắng, chắc hẳn nàng đã nghe được tin tức Hổ Uy Tướng quân đi cùng Sở Bồi đến U Châu, nếu không há có thể lo lắng như vậy!
Vân Thiên Mộng gặp sắc mặt nàng quanh quẩn nhàn nhạt ưu sầu, liền biết Tạ thị cũng vì an toàn của Sở Bồi trên đường đi lần này, bộ dạng nhu thuận thoáng trầm tư, chậm rãi mở miệng: "Phụ thân thân bên cạnh có thị vệ, Hổ Uy Tướng quân phụng lệnh hoàng mệnh hộ tống Phụ thân đến U Châu, dọc đường chắn chắn là an toàn, trước mắt điều quan trọng nhất chính là Nhị nương an dưỡng tốt thân thể, chớ để cho Phụ thân ở ngoài ngàn dặm còn treo tâm."
Nghe Vân Thiên Mộng phân tích, lông mày hơi nhíu của Tạ thị không khỏi nhàn nhạt thả lỏng, đáy mắt dần hiển hiện mỉm cười, khóe miệng thoáng ánh lên ý cười yếu ớt khẽ gật đầu.
"Lời đại tẩu nói là có tác dụng nhất! Ta cùng với biểu tỷ khuyên bảo mẫu thân cả buổi, nhưng mẫu thân trong nội tâm như trước hết sức lo lắng, vậy mà lại chỉ có dăm ba câu từ chị dâu đã làm cho mẫu thân yên tâm!" Thấy Tạ thị rốt cục cũng nở nụ cười, Sở Khiết không khỏi thở dài một hơi, lập tức lên tiếng tán dương Vân Thiên Mộng lợi hại.
"Ta cũng chỉ là nói ra sự thật mà thôi. Khiết Nhi nói quá." Vân Thiên Mộng cười nhạt đem ngữ điệu ca ngợi của Sở Khiết hóa giải.
"Khiết Nhi, Uyển Uyển, Viện Viện, tất cả các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi! Ta với đại tẩu các ngươi trò chuyện một hồi!" Ai ngờ, Tạ thị lại lên tiếng đuổi ba người Sở Khiết, lưu lại một người Vân Thiên Mộng, chắc là có chuyện trọng yếu cần cùng Vân Thiên Mộng lén thương lượng.
Ba người Sở Khiết cũng nghe lời, chỉ hành lễ, liền dẫn nha đầu riêng của mình trước sau thối lui ra khỏi nội thất.
"Không biết Nhị nương có gì muốn phân phó Thiên Mộng?" Nhìn xem nội thất chỉ còn vài tên phục vụ thiếp thân của Tạ thị cùng Vú nha đầu, trong nội tâm Vân Thiên Mộng thoáng cẩn thận mở miệng.
Mà Tạ thị cười không nói, chỉ là kéo tay phải Vân Thiên Mộng qua, khẽ vuốt mu bàn tay của nàng, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Mấy ngày trước đây, mấy vị Phu nhân Văn gia tới thăm ta, lúc nói chuyện phiếm đã nói đến chuyện vương vị. Nghe nói Vương Gia đã hướng Hoàng thượng nhắc đến việc này tại cung yến nguyên tiêu, không biết là thật hay giả?"
Nói xong, Tạ thị mỉm cười mở to hai mắt, nhàn nhạt nhìn Vân Thiên Mộng, đáy mắt một mảnh lương thiện, làm cho người ta đọc không ra nàng lúc này suy nghĩ cái gì trong lòng.
Vân Thiên Mộng không trốn tránh chút nào mà nghênh tiếp ánh mắt Tạ thị, đáy mắt trước sau như cũ mỉm cười thân thiện, nghe hết lời của Tạ thị, lúc này mới không chút hoang mang, nhẹ gật đầu, chậm rãi mở miệng: "Thật có việc này."
Tạ thị đã đem mấy vị Phu nhân Văn gia ra, nếu mình không nhận, chối bỏ việc này, chỉ sợ sẽ bị người có địch ý gây mâu thuẫn, đến lúc đó vô duyên vô cớ đắc tội người nhà Văn gia, vậy coi như là oan uổng đến cực điểm.
Huống hồ, chuyện vương vị là do Sở Vương trước mặt Ngọc Càn Đế cùng đủ loại quan lại đưa ra, bằng chứng như núi, cho dù muốn phủ nhận, cũng không thể nào hạ khẩu.
Chỉ là, Vân Thiên Mộng tò mò, nếu mọi người đều biết sự tình, Tạ thị vì sao muốn một mình mình lưu lại đàm luận việc này?
Sở Bồi vừa rời kinh, Tạ thị liền thân mật cùng mình thảo luận việc này, là sợ Sở Phi Dương trong lúc Sở Bồi không có mặt mà đoạt vị, cố ý hạ thấp tư thái hướng mình lấy lòng, hay là đang thử dò xét thái độ của mình đối với vương vị ?
Con ngươi Vân Thiên Mộng đen thăm thẳm, thanh tịnh trong sáng, lại làm cho người ta cảm thấy phảng phất như thanh tuyền u đầm sâu không thấy đáy, tưởng chừng rõ ràng lại là nhìn không thấu. Đối mặt Vân Thiên Mộng, nội tâm Tạ thị cẩn trọng nghĩ cách.
Cô gái trước mắt này gương mặt luôn duy trì nét cười nhẹ, trong phong thái trầm ổn lại phảng phất khí chất của cả ngàn năm, Tạ thị trước giờ đánh giá thấp nàng không khỏi một phen chột dạ.
Vân Thiên Mộng trả lời câu hỏi sau cùng của Tạ thị thì không lên tiếng nữa, ở đáy mắt quang lưu khẽ chuyển động, cười nhẹ nhàng, không có vẻ gì mất kiên nhẫn, chờ Tạ thị mở miệng lần nữa.
"Thực tình, phụ thân ngươi đi chuyến này cũng không biết có thể trở về hay không. Vương vị chắc hẳn là vào tay Phi Dương rồi. Nhưng dù sao bây giờ hắn vẫn còn người phụ thân này, chỉ sợ Vương Gia cũng không thể nhảy qua Phu quân ta mà giao cho Phi Dương ngay được." Đôi mi thanh tú của Tạ thi có chút chau lại, nhìn Vân Thiên Mộng trước sau trầm mặc không nói mà đợi mình mở miệng, trong lòng lấy làm kinh ngạc với độ kiên nhẫn cùng định lực của nàng, mới chậm rãi nói ra mấy lời.
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng chỉ cười nhạt một tiếng, rèm mi chậm rãi rũ xuống, nhẹ giọng trả lời: "Trong cung, hậu cung không được can chính. Chúng ta với tư cách mệnh phụ, tự nhiên phải theo quy củ nội cung, nếu không có gì bất trắc, sợ sẽ bị người chọc gậy bánh xe. Là nữ quyến của Sở tướng, Mộng Nhi một lòng suy nghĩ quản lý tốt công việc của hậu viện Tướng phủ, Nhị nương nói những chuyện triều chính này, Mộng Nhi không dám tham dự thảo luận, lại càng không dám thay Phu quân quyết định cái gì. Kính xin Nhị nương thứ lỗi!"
Một phen, cứng mềm đều đủ, làm Tạ thị chẳng hỏi được cái gì, nàng muốn nổi giận lại tìm không thấy ngọn nguồn, cố nuốt xuống cơn tức này, rồi lại không cam lòng.
Chỉ thấy sắc mặt Tạ thị chớp mắt khó tả rồi lần nữa giãn ra, nụ cười trên mặt nhạt một chút, lập tức không để lại dấu vết nói sang chuyện khác: "Ngươi nói rất đúng, ta vì lo lắng phụ thân ngươi mà loạn tâm luôn rồi. Lại để cho Mộng Nhi chê cười!"
Thấy Tạ thị xuống nước không nói nữa, Vân Thiên Mộng cũng xuôi theo, nhẹ gật đầu cười nói: "Nhị nương quan tâm Phụ thân như vậy, Thiên Mộng tuyệt đối không dám cười nhạo."
"Mấy ngày nữa là Hàn phủ yến, ta với thân thể này thật sự khó khăn, mấy muội muội ngươi lại lạ mặt các Tiểu thư Kinh Đô, chỉ có thể nhờ Mộng Nhi đưa đám chúng nó đi cùng, có thể chiếu cố lẫn nhau, ta cũng có thể yên tâm chút ít. Không biết ý Mộng Nhi như thế nào?" Không tiếp tục đề tài trước, Tạ thị chuyển sang chuyện hậu viện.
Với địa vị Sở Vương Phủ, cháu gái ruột Sở Vương tự nhiên trở thành đối tượng của những kẻ nịnh bợ. Hàn phủ mặc dù là xuất phát từ lễ tiết, cũng không thể lơ đi sự tồn tại của họ mà phát thiệp.
Nếu Tạ thị đã mở miệng, Vân Thiên Mộng đương nhiên lấy mềm mỏng đáp lại, nếu không đến lúc đó nàng mang theo Vân Yên tham gia mà vứt bọn người Sở Khiết qua một bên, chẳng những sẽ mang tiếng, còn để cho người có tâm ý thừa dịp khích nên mâu thuẫn giữa Sở Vương Phủ cùng Sở Tướng Phủ.
Mỉm cười nâng mí mắt, Vân Thiên Mộng chậm rãi tiếp chuyện Tạ thị.
Mà lúc này trong thiên điện, Sở Vương đang cùng Văn Địch chém giết ầm ầm trên bàn cờ.
Song phương công thành chiếm đất không chút nào chịu nhượng bộ, quân đen của Sở Vương cùng quân trắng trong tay Văn Địch mỗi bên chiếm nửa giang sơn, bất phân thắng bại.
Sở Vương bố cục rầm rộ, một thân khí thế kinh bách, mỗi một bước đi đều có thể ẩn chứa bố cục chôn thây ngàn quân, đa mưu túc trí, trong công có thủ, làm cho quân trắng của Văn Địch không có khả năng đột phá phòng tuyến.
Mà Văn Địch tuy là văn nhân, nhưng quân cờ nơi hắn vô cùng chắc chắn, không vì Sở Vương trên bàn cờ sở hiển lộ sát khí nơi chiến trường mà sinh lòng khiếp đảm, cũng không vì Sở Vương xảo trá dùng quân cờ mà rối loạn kết cấu, hắn từng bước chiếu ý nghĩ của mình rơi lên thế trận, nhìn như không có gì lạ lại mang theo tầng tầng lớp lớp phòng thủ, làm cho Sở Vương nhất thời không thể tấn công vào thành lũy phía trong. Quân trắng chiếm nửa giang sơn, có thể nuốt gọn quân đen bất cứ lúc nào.
Hai phía thế lực ngang nhau, không thấy chút nào nhượng bộ, hai người chìm đắm trong một hồi chém giết, gặp kỳ phùng địch thủ, bọn họ đạt đến cảnh giới vô ngã (*tập trung cao độ), chỉ còn âm thanh quân cờ rơi trên bàn ngọc.
Sở Khinh Dương im lặng không nói, ngồi ở một bên tĩnh tâm xem, học tập khí phách Sở Vương, ghi nhớ Văn Địch nho nhã, tổng thể, hắn được ích lợi không nhỏ.
"Ai nha, thế cờ tiểu tử ngươi, bổn Vương phục!" Văn Địch thắng hiểm, Sở Vương lập tức cười vang nói.
Văn Địch hàm súc cười cười, phong thái nho nhã, khiêm tốn chắp tay: "Đa tạ Vương Gia, tiểu chất cũng là hết sức mới có thể thắng hiểm Vương Gia, thế cờ Vương Gia như cuồng phong, thật sự làm cho tiểu chất bội phục mà thưởng thức!"
Văn Địch nhìn bố cục nghiêm cẩn của quân đen trên bàn cờ, trong lòng không khỏi cảm thán, cũng chỉ có Sở Vương tung hoành nhiều năm tại sa trường, mới có thể có tâm tư cùng thái độ cẩn trọng như vậy, tuy lần này mình thắng hiểm, nhưng trí tuệ bao lấy thế cục từ Sở Vương, sợ là mình dốc cả một đời cũng không tài nào học được.
Sở Nam Sơn lúc này cũng nhìn quân trắng trên bàn cờ, tuy Văn Địch bố cục nhìn như bình thường, nhưng cẩn thận xem xét, sẽ thấy quân cờ Văn Địch gặp gió bình thản mà thao lược, không biến hoá kỳ lạ, cũng không sát khí, lại lập nên Bố La tiên đại trận, mịt mù vô hình, ẩn giấu cơ hội. Hậu nhân Văn gia quả thật không thể khinh thường.
Nhưng càng làm cho Sở Vương khâm phục ở chỗ, Văn Địch trên bàn cờ toàn lực ứng phó, không vì mình là Sở Vương mà nhân nhượng, như vậy đối với bất cứ chuyện gì đều sẽ có thái độ đối xử như nhau, lập tức chiếm được ấn tượng tốt với Sở vương, Văn Địch này là người chính trực, có thể tin.
Sở Vương bưng chén trà lên, hướng phía Văn Địch có chút ý mời, uống một ngụm, tâm tình khoan khoái dễ chịu nói: "Tiểu tử ngươi cùng gia gia của ngươi tính tình tương tự, không vì quyền quý mà khom lưng, bất kể là đối mặt người nào đều sẽ dốc toàn lực ứng phó. Bổn Vương thích điểm này."
Trong quá khứ, Tây Sở thịnh truyền đều là nhờ Sở Vương dụng binh ảo diệu, hôm nay cùng bàn cờ, Văn Địch trực tiếp đối mặt binh pháp Sở Nam Sơn, khó trách có thể dạy dỗ Sở Tướng trở thành nam tử đáng cao ngạo như vậy, trong lòng bội phục, lập tức nâng chén trà, cùng Sở Nam Sơn uống vào một ngụm, rồi hăng hái thảo luận tiếp.
"Gia gia, tôn nhi lại cảm thấy nếu quân đen đặt ở đây, có lẽ Gia gia sẽ thắng." Nhìn hai người thảo luận mặt mày hớn hở, Sở Khinh Dương thủy chung trầm mặc ngồi xem nãy giờ chậm rãi mở miệng, ngón tay thon dài đặt lên trên bàn cờ một quân.
Sở Vương cùng Văn Địch nhìn hắc tử vừa đặt ở vị trí Liên Hoa Lạc, rồi nhìn chung toàn cục, cảm thấy có cơn sóng dâng lên trong lòng, không khỏi đối với Sở Khinh Dương lau mắt mà nhìn (*nhìn bằng một con mắt khác).
"Không thể tưởng được, ngoài Sở Tướng, trong nhà Vương Gia vẫn còn cất giấu một người học rộng tài cao như nhị công tử." Sở Khinh Dương mới hiển lộ một ngón kia, lập tức để cho Văn Địch nhìn qua, trong mắt của hắn hiện rõ vui vẻ, cảm thấy gia môn Sở Vương quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, một Sở Phi Dương đã là kinh tài tuyệt diễm, lúc này lại thêm một Sở Khinh Dương xem ra cũng không hề thua kém vị huynh trưởng tài hoa.
Sở Nam Sơn nghe Văn Địch ca ngợi, chỉ cười nhạt một tiếng, ánh mắt không khỏi quét về phía Sở Khinh Dương một chút, thấy sự chú ý của hắn tựa hồ thủy chung đặt trên bàn cờ, liền khiêm tốn nói: "Hiền chất khen trật rồi, tiểu tử này còn phải chăm chỉ rèn luyện nhiều hơn! Nhưng đúng là người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn người trong cuộc, bổn vương già thật rồi, tính sót một bước."
Sở Khinh Dương thấy Sở Vương lên tiếng như vậy, liền khiêm tốn cười nói: "Gia gia càng già càng dẻo dai, tôn nhi làm sao mà bì kịp. Tôn nhi cũng là may mắn phát hiện một bước này mà thôi."
Sở Nam Sơn không đồng ý lắc đầu: "Đàn ông phải có tự tin, ngươi ở một bên tĩnh tâm quan kỳ (*ngồi xem đánh cờ), há lại trùng hợp mới phát hiện nước cờ này?"
"Hiền chất cũng cho rằng Sở công tử kỳ nghệ định cũng là bất phàm đấy!" Văn Địch như trước đắm chìm trong nước cờ của Sở Khinh Dương, không khỏi gật đầu theo lời nói của Sở Vương nói ra.
Sở Khinh Dương chợt ngẩng đầu lên, thành khẩn nhìn về phía Sở Nam Sơn, chậm rãi mở miệng: "Tôn nhi có một chuyện, muốn xin gia gia cùng Văn thế bá đáp ứng."
Nghe vậy, Sở Nam Sơn cùng Văn Địch không hiểu, nhìn về phía Sở Khinh Dương thấy hắn đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, trong mắt lộ vẻ nghiêm túc, đồng tử Sở Nam Sơn có chút co lại, tay phải không khỏi xoa mình râu bạc trắng, chậm rãi mở miệng: "Chuyện gì?"
Sở Khinh Dương thanh nhã cười cười, ánh mắt từ trên người Sở Nam Sơn chuyển tới Văn Địch, kiên định mở miệng: "Tôn nhi hôm nay trong ván cờ phát hiện bản thân còn thiếu sót rất nhiều, mà phụ thân thường nói Tây Sở Văn gia thư hương môn đệ (*tài hoa uyên bác qua các thế hệ, nhiều người theo học), tôn nhi muốn bái Văn thế bá làm sư phụ, hi vọng Gia gia có thể đáp ứng, cũng hi vọng Văn thế bá có thể giơ cao đánh khẽ nhận tôn nhi làm đồ đệ."
Nói xong, Sở Khinh Dương liền quỳ ở trước mặt, chờ hai người hồi phục.
Nghe xong, Sở Nam Sơn cùng Văn Địch nhanh chóng trao đổi ánh mắt, chỉ là trong mắt Sở Nam Sơn mang vẻ hồ nghi, mà Văn Địch trong ánh mắt lại lóe lên tia do dự.
Đối với Sở Nam Sơn mà nói, Sở Khinh Dương mặc dù là tôn nhi của hắn, cũng không thân cận như Sở Phi Dương, tuy có quan hệ máu mủ, nhưng muốn bàn về cảm tình thì thật sự là không có.
Văn Địch khó hiểu, Sở Vương tài tình hơn người, hoàn toàn có thể đảm nhiệm làm lão sư cho Sở Khinh Dương, vậy vì sao hắn lại chọn mình. Huống chi Văn gia thu nhận đệ tử thường sẽ chỉ thu nhận người trong tộc, Văn gia từ trước đến nay luôn tránh việc kết giao cùng người trong triều.
Chỉ là, chứng kiến Sở Khinh Dương hiển lộ một tay, Văn Địch trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm giác tốt, đối với người có tài, Văn Địch từ trước đến nay đều hết sức quý trọng.
"Cầu gia gia đáp ứng." Sở Khinh Dương nhìn ra Văn Địch trong mắt đối với mình rất có hứng, liền hướng Sở Nam Sơn thẳng tắp quỳ xuống.
"Ngươi quả nhiên là có ý hướng Văn thế bá học tập?" Sở Nam Sơn hỏi hết sức mịt mờ, nếu không phải quen thuộc gia sự Sở gia, tuyệt đối nghe không ra trong đó ẩn giấu hàm nghĩa.
Sở Khinh Dương nghe vậy nâng tuấn nhan lên, hai mắt kiên định nhìn về phía Sở Nam Sơn, vô cùng khẳng định mở miệng: "Vâng!"
Sở Nam Sơn coi thần sắc, nghe ngữ khí của hắn, đột nhiên nở nụ cười, trong mắt mang theo cơ trí tích lũy tháng ngày, mắt hổ đem hết thảy mọi chuyện cần thiết nhìn thấu, không có chỉ ra, ngược lại chuyển hướng Văn Địch mở miệng: "Việc này Bổn vương cũng không thể thay hiền chất làm chủ, hiền chất nếu là để ý tiểu tử này liền thu hắn. Nếu là chướng mắt, cũng không cần vì cho Bổn vương mặt mũi mà miễn cưỡng nhận."
Nói xong, Sở Nam Sơn liền ngậm miệng trầm mặc, không hề nhúng tay việc này.
Văn Địch thấy Sở Nam Sơn lên tiếng như vậy, liền biết Sở Nam Sơn trong lòng chắc chắc rõ ràng mấy quy định bất thành văn của Văn gia, mới cho hắn cơ hội lựa chọn.
Vốn muốn nói lời từ chối, lại bất giác nhìn theo hướng bàn cờ, Văn Địch chậm rãi đem lời cự tuyệt nuốt trở về trong bụng, nhìn mặt mày trong sáng của Sở Khinh Dương, Văn Địch thận trọng mở miệng: "Nếu như thế, ngày mai tiến hành luôn, ngươi giờ Dần đến Văn gia học tập."
Được Văn Địch đồng ý, Sở Khinh Dương lập tức hướng phía Văn Địch rất cung kính dập đầu lạy ba cái, trịnh trọng kêu một tiếng: "Sư phó!"
Vân Thiên Mộng rời khỏi sân nhỏ của Tạ gia, vừa đi liền nghe phía bên ngoài bọn nha đầu bàn tán việc Nhị thiếu gia trở thành đệ tử Văn gia, trong nội tâm không khỏi hơi kinh ngạc. Trong nháy mắt Sở Khinh Dương đã trở thành đồ đệ Văn Địch, thật khiến người ta bất ngờ.
Vốn nghĩ Tạ gia sẽ vì chuyện cứu người mà cùng Văn phủ đề cập đến việc quan hệ thông gia, lại không nghĩ được là Sở Khinh Dương sẽ trở thành đệ tử Văn gia.
Văn gia có một quốc sư, hôm nay lại thêm Thái tử thiếu sư (*thầy dạy của thái tử), nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thái tử tương lai trở thành đế vương, một nhà có hai người làm quốc sư, đây là vinh hạnh đặc biệt không phải ai cũng có thể có được.
Cái này chẳng những chứng minh gia đình có tiếng là học giỏi, nhận thức uyên bác, càng nói rõ Văn gia dạy bảo Thái tử trở thành Đế vương, đây là một chuyện thập phần tâm đắc. Thời gian qua Văn gia dạy dỗ đệ tử tám, chín phần mười đều là hữu dụng chi tài (*người tài giỏi, có ích cho xã tắc), nay Văn gia nhìn trúng Sở Khinh Dương, hy vọng trải qua dạy bảo của Văn gia cũng trở thành người tài, một đời sau đó...
Nghĩ đến một loại kết quả, mi tâm Vân Thiên Mộng bỗng nhiên xiết chặt, hai đầu lông mày mang đầy vẻ ngưng trọng, lập tức dẫn mấy nha đầu rời khỏi Vương phủ.
Lúc này Sở Phi Dương vẫn chưa hạ triều, trong phòng không một bóng người, lúc ngồi trong xe ngưạ chạy như điên tâm Vân Thiên Mộng cũng đã bình tĩnh lại, bảo Mộ Xuân lấy ra một khối gấm vóc màu bạc in hoa lài, học theo Nghênh Hạ phối tốt sợi tơ, thêu theo bản vẽ bên trên đó.
"Đây là cái gì? Sao trông kỳ lạ vậy?" Thật tình không biết Vân Thiên Mộng thầm nghĩ sự tình gì, mà ngay cả Sở Phi Dương tiến đến cũng không có phát hiện.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng cười, Vân Thiên Mộng mới bừng tỉnh, nâng cái cổ có chút mỏi nhừ của mình lên, xoay người nhìn về phía Sở Phi Dương bên cạnh, phát hiện mấy nha đầu đứng ở nội thất sớm đã không thấy tăm hơi, còn Sở Phi Dương bên này mỉm cười nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khối vải trên tay mình. Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Vân Thiên Mộng nhìn gấm vóc tốt nhất trước kia đã bị thêu lên một mảnh lá cây màu xanh lục, hình dạng có chút quái dị, cũng khó trách Sở Phi Dương cười nhạo mình.
Nhìn mình lãng phí một khối gấm vóc, Vân Thiên Mộng ho nhẹ một tiếng, cầm khối gấm vóc đặt vào trong rổ trúc rồi mới ngồi thẳng người nhìn về phía Sở Phi Dương, rót cho hắn một chén trà nóng, cười nhẹ mở miệng: "Phụ thân đi lần này, chẳng biết lúc nào có thể trở về?"
Sở Phi Dương nhận lấy chén trà, thư thái uống một ngụm, rồi mới lên tiếng: "Sợ là phải mất một thời gian đấy. Nhị đệ hôm nay bái Văn Địch làm thầy, thật đúng là thủ đoạn."
Nhắc tới việc này, trong đầu Vân Thiên Mộng cũng không kinh ngạc, với năng lực của Sở Phi Dương, sao lại không biết Sở vương phủ xảy ra chuyện gì. Huống hồ Văn Địch lần này nhận đệ tử là cháu ruột của Sở Vương, tin tức như vậy, chỉ sợ lúc này đã sớm truyền khắp Kinh Đô.
Nghe Sở Phi Dương nói ‘thủ đoạn’, Vân Thiên Mộng nhìn kỹ sắc mặt của hắn, chỉ thấy Sở Phi Dương hai đầu lông mày mang ý cười ôn hòa, liền hơi sẵng giọng: "Chàng ngược lại là tự đắc kỳ nhạc nha (*nhơn nhơn vẻ không liên quan)."
Nghe vậy, Sở Phi Dương nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Văn Địch tâm không ở quan trường, nhiều năm qua chỉ đắm chìm trong sách vở, trong ván cờ, học đồ của hắn cả thể xác và tinh thần đều là đạm bạc chi nhân."
"Hiện nay Văn gia tử tôn trong Kinh Đô là nổi danh nhất, mặc dù lòng hắn không ở quan trường, nhưng danh tiếng của hắn lại là vũ khí tốt." Tức giận trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng nói.
Sau đó chỉ thấy Sở Phi Dương nghiêm trang gật đầu, rất nghiêm túc nhả bốn chữ: "Hoàn toàn chính xác."
Thấy hắn bộ dáng không nóng không vội như vậy, Vân Thiên Mộng nhẹ lắc đầu, lập tức lấy khối gấm vóc cùng cây kéo, đem cái lá xanh khó coi dỡ xuống, một lần nữa nghiêm túc thêu lên những thứ bịp bợm khác.
Sở Phi Dương đứng sau lưng ôm nàng, cái cằm chống khẽ tại đầu vai của nàng, lẳng lặng nhìn cây kim trên tay của nàng đúng lúc xuyên qua, cúi thấp mở miệng: "Hàn phủ yến hội, ta và nàng cùng đến."
Động tác hơi dừng, Vân Thiên Mộng không hiểu quay đầu nhìn về phía Sở Phi Dương, thấy tầm mắt hắn cụp xuống, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm khối gấm vóc, hỏi: "Vì sao?"
Hàn Thiếu Miễn chỉ là tam phẩm Thị lang, tựa hồ còn không đáng để Sở Phi Dương tự thân xuất mã. Mặc dù sau lưng Hàn Thiếu Miễn có Đoan Vương phủ nhưng chỉ là quan hệ thông gia, huống hồ trước một vị Đoan Vương phi qua đời vài chục năm, Sở Phi Dương vì sao phải coi trọng?
Sở Phi Dương bắt lấy hai tay Vân Thiên Mộng, cùng nàng đem cây kim đâm vào gấm vóc ở bên trên, chậm rãi giải thích nghi hoặc: "Chuyện ở U Châu đã có phụ thân, Vương phủ đã có ông nội, ta đi cùng phu nhân là điều tất nhiên."
Nhìn bộ dáng nhàn nhã của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lắc đầu không nói, nhưng trong lòng thì yên ổn vô cùng.
Mồng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu, Hàn phủ yến hội chính là ngày này.
Sau năm mới, tất cả các phủ trong Kinh Đô đều cử hành những yến hội đầu tiên, trước hết là yến hội Đoan Vương phủ, tất cả phủ phu nhân và tiểu thư hết sức coi trọng. Tuy là tiệc tối, nhưng sau buổi trưa, trước cửa Đoan Vương phủ đã sớm đậu đầy xe ngựa.
Sở Phi Dương để Tập Lẫm hộ tống Vân Thiên Mộng đến Đoan Vương phủ trước, chính hắn theo đám người trong cung và Đoan Vương cùng nhau hồi phủ.
Hôm nay Vân Thiên Mộng thay đổi một cỗ xe ngựa cực rộng rãi, cùng Hạ Hầu An cùng nhau tiếp ba người Sở Khiết, sau đó đi Vân tướng phủ đón Vân Yên, lúc này mới chạy tới Đoan Vương phủ.
"Yên Nhi hôm nay thực là sặc sỡ loá mắt." Nhìn Vân Yên đeo lên mình ngọc bích lăng hoa song hợp trường mà mình tặng, lại thấy hôm nay Vân Yên mặc là kiểu trang phục mùa xuân đang được lưu hành nhất trong kinh đô, sắc thái sáng ngời, làn váy trước thêu hoa tinh tế tỉ mỉ, Vân Thiên Mộng mỉm cười tán dương.
"Ở trong mắt Yên Nhi, tỷ tỷ vĩnh viễn là đẹp nhất đấy!" Được Vân Thiên Mộng khen ngợi, hai gò má Vân Yên không khỏi hơi đỏ lên, thấy Vân Thiên Mộng đáy mắt một mảnh chân thành, liền biết đại tỷ là thật tâm khoe mình, trong lòng Vân Yên mỉm cười nói vui mừng.
Chỉ là, ở trong mắt Vân Yên, Vân Thiên Mộng đẹp độc nhất vô nhị, tự tin mang theo cơ trí, thản nhiên mang theo chân thành, mặc dù đối mặt địch nhân khiêu khích vũ nhục, Vân Thiên Mộng vẫn có thể tỉnh táo mà chống đỡ, đặc biệt ở trong lòng Vân Yên để lại ấn tượng sâu sắc. Nhớ lại thời gian dài Vân Thiên Mộng chiếu cố mình, Vân Yên cảm kích nàng không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả.
"Không thể tưởng được nhà phụ mẫu của đại tẩu lại cất giấu một vị mỹ nhân như vậy!" Lúc này, Sở Khiết ngồi đối diện Vân Yên mỉm cười mở miệng, chỉ là ánh mắt khi nhìn đến cái ngọc bích lăng hoa song hợp trường trâm kia thoáng lóe lên một cái.
"Yên Nhi tính tình yên tĩnh, trước đó ít khi ra ngoài đi đi lại lại, cũng không được hoạt bát như Khiết Nhi cùng Uyển Uyển, Viện Viện." Vân Thiên Mộng tránh nặng tìm nhẹ.
Lời của Sở Khiết nghe qua thì như khen ngợi, thật ra là che dấu một bụng đầy ám phúng (*cười nhạo).
Vân Yên thân là thứ nữ, tất nhiên không có chân tham gia yến hội trọng yếu.
Sở Khiết nhìn như là tán dương Vân Yên tướng mạo đẹp bị nấp trong trong khuê các, kì thực lại mỉa mai nàng không có thân phận, mặc dù tướng mạo đẹp như tiên, vì thân phận thứ nữ cũng chỉ sợ mỹ mạo của nàng giảm đi.
Mà Tạ Uyển Uyển cùng Tạ Viện Viện mặc dù không mở miệng, nhưng bắt đầu từ giờ khắc đó, hai người các nàng bảo trì một khoảng cách cùng Vân Yên, bài xích mặc dù không rõ ràng, nhưng thực sự không khó phát giác.
Vân Thiên Mộng lại không như Sở Khiết đề cập thân phận của Vân Yên, mà chỉ là nhàn nhạt nói xong tính cách của nàng, rồi lấy việc ba người Sở Khiết vừa hồi kinh đã mau chóng tham gia các loại yến hội, cực kỳ châm chọc phản bác.
Hạ Hầu An ngồi bên cạnh Vân Thiên Mộng, nhìn mình biểu tẩu dăm ba câu liền đánh tan bẫy của Sở Khiết, hai mắt buồn cười nhìn trước mặt, nhàn nhạt mở miệng: "May mà muội không có nghe theo lời ông nội, nếu không một mình ngồi trong xe ngựa cho công chúa đi Đoan Vương phủ thì sẽ nhàm chán chết mất."
Nói xong, khóe mắt Hạ Hầu An liếc nhẹ qua lườm ba người Sở Khiết, thấy các nàng lập tức ngậm miệng lại, lúc này mới cười nhẹ nhìn về phía Vân Thiên Mộng.
Thấy Hạ Hầu An vì mình và Vân Yên bênh vực kẻ yếu, trong lòng Vân Thiên Mộng cười thầm. Hạ Hầu An này nha, lớn lên nhìn xinh đẹp như hoa nhưng tính tình nóng nảy, ai đắc tội với người quan tâm nàng, nàng sẽ lập tức đòi lại.
Sở Khiết còn chưa được phong quận chúa, về mặt thân phận tự nhiên là sau Hạ Hầu An một đoạn. Một công chúa nguyện ý cùng nàng ngồi chung một xe, hiển nhiên là vinh hạnh cho đám người Sở Khiết.
Mà Công chúa nếu không quan tâm thân phận cùng Vân Yên ngồi một chỗ, Sở Khiết càng hiển nhiên không có tư cách phàn nàn, huống chi hôm nay tỷ muội Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện chỉ là ăn nhờ ở đậu.
Vân Thiên Mộng chuyển mắt nhìn về phía Hạ Hầu An, cười nói: "Hôm nay yến hội chắc hẳn hết sức náo nhiệt, cũng không phải là cung yến, muội không cần lo lắng sẽ tịch mịch."
Nghe vậy, Hạ Hầu An hướng Vân Thiên Mộng thè lưỡi, sắc mặt nghiêm chỉnh thẳng lưng ngồi ở trong xe ngựa, chờ đến Đoan Vương phủ.
Vân Thiên Mộng nhấc màn xe, ánh mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy mặt mũi Đoan Vương phủ quả thật là lớn, nửa cái phố trước Đoan Vương phủ sớm đã là đậu đầy xe ngựa đặc biệt, chắc hẳn trong lòng mọi người đều hết sức tò mò nguyên nhân Đoan Vương đối với Hàn Thiếu Miễn tốt như vậy.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Vân Thiên Mộng cho Mộ Xuân đi đầu xuống, mang theo thiếp mời của nàng giao cho mấy tên sai vặt trước cửa Đoan Vương phủ.
Một tên sai vặt mắt nhìn tên thiếp mời này, lập tức chạy vào trong vương phủ, chỉ chốc lát liền thấy một ma ma nhanh bước ra ngoài, tự mình đến trước xe ngựa cung kính nói: "Lão nô bái kiến Sở phu nhân, Hạ Hầu công chúa, Sở tiểu thư, Vân Tiểu Thư!"
Nghe ra là vú Ảnh, Nguyên Đông lúc này mới vén rèm xe lên, cẩn thận đỡ Vân Thiên Mộng đi xuống.
"Làm phiền vú dẫn đường rồi." Vân Thiên Mộng mắt nhìn lão ma ma năm mươi tuổi trước mặt, cười hòa khí mở miệng.
"Phu nhân khách khí! Xin mời!" Này lão ma ma không kiêu ngạo không siểm nịnh, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn đem mấy người dẫn vào Đoan Vương phủ.
Đoan Vương phủ so với Vương phủ khác cũng không quá kinh ngạc, tráng lệ, sặc sỡ, loá mắt.
Càng đi vào, cảm giác nội viện Thư Hương tục khí càng nặng, nhưng cảnh sắc chung quanh bố trí lịch sự tao nhã. Nghĩ đến Đoan Vương phi ở nơi hẻo lánh này đích thị là vị phu nhân rất biết thưởng thức, có thể đem Vương phủ tràn ngập tục khí cải tạo thành một phong cách riêng.
Mấy người theo sau lão ma ma cùng nhau bước vào trong hoa viên Đoan Vương phủ, chợt cảm thấy trước mắt muôn hoa đua sắc, oanh oanh yến yến tất cả các phủ sớm đã tụ chung một chỗ, nói trời nói đất đủ chuyện rồi.
Phóng mắt nhìn đi, hôm nay đám tiểu thư bọn họ đến đây đều là một thân trang bị mới cứng, đầu đeo đầy trang sức, không có chỗ nào mà không phải là thứ đắt đỏ đang thịnh hành ở Kinh đô, chương hiển địa vị của nhà các nàng.
Mọi người lúc này cũng chú ý mấy người trong hoa viên, Hạ Hầu An một thân quần áo và trang sức dị tộc tăng thêm dung mạo xuất chúng làm cho đám bọn họ ngừng động tác cười đùa, lại thêm Vân Thiên Mộng sau khi bị Thần Vương từ hôn được gả cho Sở Phi Dương, mọi người hoặc nhiều hoặc ít mang theo hâm mộ, ghen tỵ trừng mắt nhìn.
"Sở phu nhân!" Không nghĩ lần này Văn gia cũng có tên trong danh sách khách mời, chỉ thấy hai vị phu nhân Văn gia từ trong chòi nghỉ mát đi xuống, mặt cười nhẹ nhàng hướng tới chỗ Vân Thiên Mộng bọn họ.
"Vấn an hai vị phu nhân." Vân Thiên Mộng tức thì dẫn bọn muội muội hướng các nàng hành lễ.
"Nhị phu nhân thương thế tốt hơn chưa?" Văn Nhị phu nhân đi vào giữa Vân Thiên Mộng và Sở Khiết, quan tâm hỏi.
"Bẩm Nhị phu nhân, mẫu thân hôm nay đã có thể ngồi dậy rồi! Đa tạ Nhị phu nhân quan tâm!" Sở Khiết tiến lên một bước, đôi mắt đẹp mỉm cười trả lời Văn nhị phu nhân, thanh âm như hoàng oanh hót vang, hết sức êm tai.
"Ngày gần đây trong phủ nhiều chuyện không cách nào bứt ra, ngày khác ta cùng với đại tẩu lại vấn an Nhị nhu nhân!" Gặp Sở Khiết tiến lui thoả đáng, Văn nhị phu nhân lập tức cảm thấy có chút thật có lỗi.
"Mẫu thân cũng mong hai vị Phu nhân, thường nói cùng hai vị hết sức hợp ý! Chỉ là, mấy ngày nay lại là có chút bận tâm ca ca, sợ ca ca làm cho lão sư phiền não." Sở Khiết ứng đối thoả đáng, lập tức liền tìm được chủ đề cùng hai vị Văn phu nhân nói chuyện trời đất, không để lại dấu vết mang theo tỷ muội Tạ gia dời đến trong chòi nghỉ mát, cùng hai vị Văn phu nhân ngồi nói chuyện phiếm.
"Hừ!" Nhìn các nàng rời đi, Hạ Hầu An đáy mắt dấu diếm khinh thường, có chút bất bình thấp giọng mở miệng: "Đại tẩu, các nàng bỏ lại chúng ta đi theo đám bọn họ là có ý gì?"
"Nếu như muội không cam lòng, có thể đi qua đó." Vân Thiên Mộng thấy Hạ Hầu An tức giận như vậy, buồn cười nói.
Nhưng Hạ Hầu An lại lập tức lắc đầu: "Được rồi, hay là chúng ta đi tìm Phi Khanh tỷ tỷ đi!", đôi mắt đẹp óng ánh tìm kiếm bóng dáng Khúc Phi Khanh trong hoa viên.
"Biểu tỷ chỉ sợ còn chưa đến." Nếu là đến sớm, Khúc Phi Khanh nhất định sẽ lập tức tới, há lại đợi đến lúc các nàng đi tìm!
Ba người đang nói, đã thấy Đàm thị cùng Khúc Cảnh Thanh không có hảo ý đi tới.
"Không thể tưởng tượng lại còn có thể gặp được Sở phu nhân!" Khúc Cảnh Thanh nhớ tới ngày ấy bị Khúc Trường Khanh ném ra khỏi phủ Phụ Quốc công, lửa giận trong lòng liền không thể kìm nén xông lên đầu, nhìn về phía Vân Thiên Mộng, trong mắt lộ rõ vẻ hung ác.
"Thanh nhi, người ta là Sở phu nhân nhưng mà biết leo trèo đấy, lúc trước không có Thần Vương liền leo lên Sở Tướng, hôm nay Đoan Vương phủ thiết yến, nàng sao lại không tham gia? Thật không khó biết hôm nay Sở phu nhân có ý định thông đồng vị kia để làm vương tôn quý tộc!" Đàm thị vì Vân Thiên Mộng mà trước mặt trưởng bối mất hết thể diện, liền giận không chỗ phát tiết, hôm nay xem bên người Vân Thiên Mộng lại không thấy Sở Phi Dương cũng không có Khúc Trường Khanh, liền đánh bạo đem gáo nước hướng trên người Vân Thiên Mộng giội, không có chút nào cân nhắc đến hậu quả nói ra lời này.
Hạ Hầu An nhìn đức hạnh cùng sắc mặt hai người phía trước mặt, liền biết là loại người không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, muốn tiến lên lý luận, còn Vân Yên đứng ở một bên, chờ xem Vân Thiên Mộng dọn dẹp các nàng như thế nào.
"Mợ và biểu tỷ những ngày này trôi qua tốt chứ? Gặp hai vị hôm nay hoạt bính loạn khiêu (*vui vẻ hoạt bát, trường hợp này hiểu là tăng động), chắc hẳn ngày đó bọn hạ nhân Hầu phủ hạ thủ lưu tình, cũng chỉ để hai vị té bị thương thôi nhỉ. Chỉ là, mợ cùng biểu tỷ đầu óc không có bị thương, vì sao nói ra mấy thứ như không có đầu óc như thế? Như vậy là vu oan, chẳng lẽ không sợ chém gió to quá gãy lưỡi? Nay nhớ về uống đủ thuốc, nói lung tung rồi lời nói sẽ muốn mạng người đấy! A đúng rồi, mợ cùng biểu tỷ chẳng lẽ là bởi vì biểu tỷ đã qua 17 cũng không có người hỏi thăm, nên hôm nay lo lắng bố trí?" Vân Thiên Mộng nói chuyện rõ ràng, cong cong quấn quấn lại để cho người đau đầu, nhưng chỉ cần nghe hiểu, liền sẽ có người không nhịn được phình bụng cười to.
Lúc này Hạ Hầu An đang cùng Vân Yên đứng ở sau hòn non bộ cười trộm, còn Đàm thị và Khúc Cảnh Thanh thì mặt đỏ tới mang tai, mắt trợn lên giận dữ nhìn Vân Thiên Mộng.
"Sở phu nhân miệng lưỡi thật lợi hại! Lại đem người cãi lại một câu cũng nói không nên lời!" Lúc này, từ phía sau chậm rãi truyền đến một thanh âm cực lạnh.
Vân Thiên Mộng hơi xoay người, một nữ tử mặc cung trang ở giữa một đám nô tài túm tụm hạ khoản khoản bước liên tục đi tới.
Nàng kia hai mươi tuổi, khuôn mặt cực kỳ lịch sự tao nhã, mắt xếch, lông mi hình lá liễu, môi mỏng đỏ hồng, ngạo nghễ ưỡn cái mũi lên, da trắng như tuyết, tóc mai như mây, một thân cung trang màu xanh nhạt mặc ở trên người của nàng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, chỉ là thần sắc lại lạnh lùng, nhìn về phía Vân Thiên Mộng, trong mắt địch ý mãnh liệt.
Nữ tử này, Vân Thiên Mộng chưa bao giờ thấy qua, thậm chí Đàm thị cũng chưa từng.
Thấy mọi người đều nhìn về phía nàng không hành lễ cũng không nói lời nào, cô tỳ nữ bên cạnh lập tức lớn tiếng quát: "Lớn mật, nhìn thấy Thế tử phi vì sao không hành lễ?"
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lập tức quét mắt một cái lạnh lẽo về phía cung nữ này, cáo mượn oai hùm, ai không biết cầm quyền bên trong Hải Vương Phủ chính là Hải Vương, mà Hải Vương Thế tử chỉ là danh hiệu thế tử, không có thực quyền, vậy mà tỳ nữ ngược lại lợi hại lên, ở trước mặt các nàng đắc ý.
"Sở phu nhân không vừa mắt nha đầu của ta?" Hiểu rõ Vân Thiên Mộng đến mức này, ánh mắt sắc bén, Vương Thế tử phi không có thiện ý mở miệng.
Vân Thiên Mộng thu hồi ánh mắt phía tỳ nữ, mỉm cười nhìn lại thế tử phi, lạnh nhạt mở miệng: "Thế tử phi nói đùa. Chỉ là nô tì có chút khó hiểu, xưa nay nghe nói thế tử phi có tiếng thư hương môn đệ, Hải Vương gia cũng là người ưa thích vũ văn lộng mặc (*xuyên tạc chơi chữ), chắc hẳn đều hết sức coi trọng lễ nghi quy củ, nhưng bên cạnh thế tử phi có nha đầu vô lực này, thấy Hạ Hầu Công Chúa chẳng những không hành lễ, lại vẫn lớn tiếng quát, không biết thế tử phi nên giải thích thế nào?"
Nghe Vân Thiên Mộng đem mình kéo ra ngoài, Hạ Hầu An u oán nhìn, chỉ có thể theo hòn non bộ đằng sau chậm rãi đi ra, sắc mặt nàng hơi trầm xuống, nhìn về tỳ nữ phía này, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh thấu xương. Công chúa uy nghi chỉ dùng một ánh mắt liền biểu lộ không bỏ sót, mọi người tại đây đều là lau mắt mà nhìn.
Mà Hạ Hầu An mới trốn ở hòn non bộ nghe rõ cuộc đối thoại giữa mấy người, chỉ là không có nghĩ đến Hải Quận Vương lại có người nhà như vậy, chỉ sợ sau này Hải Vương Phủ định là đầm rồng hang hổ không dễ sinh tồn, mới có thể nuôi ra Hải Trầm Khê một nam tử vừa chính vừa tà.
Thế tử phi nhìn Hạ Hầu An đi ra, sắc mặt nao nao. Mấy ngày gần đây nghe nói Hạ Hầu công chúa mỹ lệ rung động lòng người, làm cho Thụy Vương ở trên đại điện cũng phải mở miệng xin ý chỉ tứ hôn.
Hôm nay gặp mặt, thấy Hạ Hầu An hoàn toàn chính xác có đem hồng nhan họa thủy làm tiền vốn.
Thế tử phi từ nhỏ bị coi như thế tử phi mà dạy bảo, tâm tính tự nhiên là cao ngạo, hôm nay chứng kiến Hạ Hầu An xuất xắc như vậy, trong lòng nàng liền không khỏi sinh ra một tia ganh tỵ: "Công chúa quả nhiên là xinh đẹp chiếu nhân, vì sao lại trốn ở sau hòn non bộ đó, đây không phải là hành vi mà danh môn nữ tử nên có?"
"Thế tử phi nói đùa, ta chỉ là đứng ở nơi thế tử phi không thấy được ngắm cảnh, tại sao lại coi là 'trốn'?" Đi đến bên người Vân Thiên Mộng, Hạ Hầu An nhìn phía xa thấy có bóng người đến gần, ánh mắt chớp lên, cười nhẹ hỏi lại.
Khi Vân Thiên Mộng tới, chỉ thấy Sở Khiết, Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện đang ngồi ở bên giường Tạ thị buông lỏng lời ong tiếng ve (*to nhỏ) nói chuyện nhà.
"Đại tẩu!" Thấy Vân Thiên Mộng đến đây, Sở Khiết lập tức đứng dậy tiến lên đón, thần sắc trên mặt so với mấy ngày Tạ thị hôn mê tốt hơn rất nhiều, hai đầu lông mày đều là vui vẻ.
"Bái kiến biểu tẩu!" Tạ Uyển Uyển cùng Tạ Viện Viện cũng theo đó đứng dậy hành lễ, Vân Thiên Mộng gật đầu, sau đó đi đến trước giường, nhìn sắc mặt Tạ thị đang dần dần khôi phục, liền có chút hành lễ, nói khẽ: "Bái kiến Nhị nương. Hôm nay thấy khí sắc Nhị nương so mấy ngày trước đây tốt hơn nhiều, biết rằng không lâu nữa, Nhị nương liền có thể khỏi hẳn."
Nhìn thấy Vân Thiên Mộng, ánh mắt Tạ thị càng vui vẻ, đưa tay dặn dò bọn nha đầu phục vụ đang đứng một bên đưa đến ghế để cho Vân Thiên Mộng ngồi xuống, sau đó đưa tay sờ lên cái trâm ngọc, khách khí mở miệng: "Cái này cũng là nhờ phúc khí Mộng Nhi, ta mới có thể hồi phục nhanh như vậy, con lại còn để cho Khiết Nhi nhận hết công lao! Thân thể của ta không có gì đáng ngại, ngược lại, cha chồng con..."
Nói xong, đáy mắt Tạ thị không khỏi bịt kín một tầng lo lắng, chắc hẳn nàng đã nghe được tin tức Hổ Uy Tướng quân đi cùng Sở Bồi đến U Châu, nếu không há có thể lo lắng như vậy!
Vân Thiên Mộng gặp sắc mặt nàng quanh quẩn nhàn nhạt ưu sầu, liền biết Tạ thị cũng vì an toàn của Sở Bồi trên đường đi lần này, bộ dạng nhu thuận thoáng trầm tư, chậm rãi mở miệng: "Phụ thân thân bên cạnh có thị vệ, Hổ Uy Tướng quân phụng lệnh hoàng mệnh hộ tống Phụ thân đến U Châu, dọc đường chắn chắn là an toàn, trước mắt điều quan trọng nhất chính là Nhị nương an dưỡng tốt thân thể, chớ để cho Phụ thân ở ngoài ngàn dặm còn treo tâm."
Nghe Vân Thiên Mộng phân tích, lông mày hơi nhíu của Tạ thị không khỏi nhàn nhạt thả lỏng, đáy mắt dần hiển hiện mỉm cười, khóe miệng thoáng ánh lên ý cười yếu ớt khẽ gật đầu.
"Lời đại tẩu nói là có tác dụng nhất! Ta cùng với biểu tỷ khuyên bảo mẫu thân cả buổi, nhưng mẫu thân trong nội tâm như trước hết sức lo lắng, vậy mà lại chỉ có dăm ba câu từ chị dâu đã làm cho mẫu thân yên tâm!" Thấy Tạ thị rốt cục cũng nở nụ cười, Sở Khiết không khỏi thở dài một hơi, lập tức lên tiếng tán dương Vân Thiên Mộng lợi hại.
"Ta cũng chỉ là nói ra sự thật mà thôi. Khiết Nhi nói quá." Vân Thiên Mộng cười nhạt đem ngữ điệu ca ngợi của Sở Khiết hóa giải.
"Khiết Nhi, Uyển Uyển, Viện Viện, tất cả các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi! Ta với đại tẩu các ngươi trò chuyện một hồi!" Ai ngờ, Tạ thị lại lên tiếng đuổi ba người Sở Khiết, lưu lại một người Vân Thiên Mộng, chắc là có chuyện trọng yếu cần cùng Vân Thiên Mộng lén thương lượng.
Ba người Sở Khiết cũng nghe lời, chỉ hành lễ, liền dẫn nha đầu riêng của mình trước sau thối lui ra khỏi nội thất.
"Không biết Nhị nương có gì muốn phân phó Thiên Mộng?" Nhìn xem nội thất chỉ còn vài tên phục vụ thiếp thân của Tạ thị cùng Vú nha đầu, trong nội tâm Vân Thiên Mộng thoáng cẩn thận mở miệng.
Mà Tạ thị cười không nói, chỉ là kéo tay phải Vân Thiên Mộng qua, khẽ vuốt mu bàn tay của nàng, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Mấy ngày trước đây, mấy vị Phu nhân Văn gia tới thăm ta, lúc nói chuyện phiếm đã nói đến chuyện vương vị. Nghe nói Vương Gia đã hướng Hoàng thượng nhắc đến việc này tại cung yến nguyên tiêu, không biết là thật hay giả?"
Nói xong, Tạ thị mỉm cười mở to hai mắt, nhàn nhạt nhìn Vân Thiên Mộng, đáy mắt một mảnh lương thiện, làm cho người ta đọc không ra nàng lúc này suy nghĩ cái gì trong lòng.
Vân Thiên Mộng không trốn tránh chút nào mà nghênh tiếp ánh mắt Tạ thị, đáy mắt trước sau như cũ mỉm cười thân thiện, nghe hết lời của Tạ thị, lúc này mới không chút hoang mang, nhẹ gật đầu, chậm rãi mở miệng: "Thật có việc này."
Tạ thị đã đem mấy vị Phu nhân Văn gia ra, nếu mình không nhận, chối bỏ việc này, chỉ sợ sẽ bị người có địch ý gây mâu thuẫn, đến lúc đó vô duyên vô cớ đắc tội người nhà Văn gia, vậy coi như là oan uổng đến cực điểm.
Huống hồ, chuyện vương vị là do Sở Vương trước mặt Ngọc Càn Đế cùng đủ loại quan lại đưa ra, bằng chứng như núi, cho dù muốn phủ nhận, cũng không thể nào hạ khẩu.
Chỉ là, Vân Thiên Mộng tò mò, nếu mọi người đều biết sự tình, Tạ thị vì sao muốn một mình mình lưu lại đàm luận việc này?
Sở Bồi vừa rời kinh, Tạ thị liền thân mật cùng mình thảo luận việc này, là sợ Sở Phi Dương trong lúc Sở Bồi không có mặt mà đoạt vị, cố ý hạ thấp tư thái hướng mình lấy lòng, hay là đang thử dò xét thái độ của mình đối với vương vị ?
Con ngươi Vân Thiên Mộng đen thăm thẳm, thanh tịnh trong sáng, lại làm cho người ta cảm thấy phảng phất như thanh tuyền u đầm sâu không thấy đáy, tưởng chừng rõ ràng lại là nhìn không thấu. Đối mặt Vân Thiên Mộng, nội tâm Tạ thị cẩn trọng nghĩ cách.
Cô gái trước mắt này gương mặt luôn duy trì nét cười nhẹ, trong phong thái trầm ổn lại phảng phất khí chất của cả ngàn năm, Tạ thị trước giờ đánh giá thấp nàng không khỏi một phen chột dạ.
Vân Thiên Mộng trả lời câu hỏi sau cùng của Tạ thị thì không lên tiếng nữa, ở đáy mắt quang lưu khẽ chuyển động, cười nhẹ nhàng, không có vẻ gì mất kiên nhẫn, chờ Tạ thị mở miệng lần nữa.
"Thực tình, phụ thân ngươi đi chuyến này cũng không biết có thể trở về hay không. Vương vị chắc hẳn là vào tay Phi Dương rồi. Nhưng dù sao bây giờ hắn vẫn còn người phụ thân này, chỉ sợ Vương Gia cũng không thể nhảy qua Phu quân ta mà giao cho Phi Dương ngay được." Đôi mi thanh tú của Tạ thi có chút chau lại, nhìn Vân Thiên Mộng trước sau trầm mặc không nói mà đợi mình mở miệng, trong lòng lấy làm kinh ngạc với độ kiên nhẫn cùng định lực của nàng, mới chậm rãi nói ra mấy lời.
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng chỉ cười nhạt một tiếng, rèm mi chậm rãi rũ xuống, nhẹ giọng trả lời: "Trong cung, hậu cung không được can chính. Chúng ta với tư cách mệnh phụ, tự nhiên phải theo quy củ nội cung, nếu không có gì bất trắc, sợ sẽ bị người chọc gậy bánh xe. Là nữ quyến của Sở tướng, Mộng Nhi một lòng suy nghĩ quản lý tốt công việc của hậu viện Tướng phủ, Nhị nương nói những chuyện triều chính này, Mộng Nhi không dám tham dự thảo luận, lại càng không dám thay Phu quân quyết định cái gì. Kính xin Nhị nương thứ lỗi!"
Một phen, cứng mềm đều đủ, làm Tạ thị chẳng hỏi được cái gì, nàng muốn nổi giận lại tìm không thấy ngọn nguồn, cố nuốt xuống cơn tức này, rồi lại không cam lòng.
Chỉ thấy sắc mặt Tạ thị chớp mắt khó tả rồi lần nữa giãn ra, nụ cười trên mặt nhạt một chút, lập tức không để lại dấu vết nói sang chuyện khác: "Ngươi nói rất đúng, ta vì lo lắng phụ thân ngươi mà loạn tâm luôn rồi. Lại để cho Mộng Nhi chê cười!"
Thấy Tạ thị xuống nước không nói nữa, Vân Thiên Mộng cũng xuôi theo, nhẹ gật đầu cười nói: "Nhị nương quan tâm Phụ thân như vậy, Thiên Mộng tuyệt đối không dám cười nhạo."
"Mấy ngày nữa là Hàn phủ yến, ta với thân thể này thật sự khó khăn, mấy muội muội ngươi lại lạ mặt các Tiểu thư Kinh Đô, chỉ có thể nhờ Mộng Nhi đưa đám chúng nó đi cùng, có thể chiếu cố lẫn nhau, ta cũng có thể yên tâm chút ít. Không biết ý Mộng Nhi như thế nào?" Không tiếp tục đề tài trước, Tạ thị chuyển sang chuyện hậu viện.
Với địa vị Sở Vương Phủ, cháu gái ruột Sở Vương tự nhiên trở thành đối tượng của những kẻ nịnh bợ. Hàn phủ mặc dù là xuất phát từ lễ tiết, cũng không thể lơ đi sự tồn tại của họ mà phát thiệp.
Nếu Tạ thị đã mở miệng, Vân Thiên Mộng đương nhiên lấy mềm mỏng đáp lại, nếu không đến lúc đó nàng mang theo Vân Yên tham gia mà vứt bọn người Sở Khiết qua một bên, chẳng những sẽ mang tiếng, còn để cho người có tâm ý thừa dịp khích nên mâu thuẫn giữa Sở Vương Phủ cùng Sở Tướng Phủ.
Mỉm cười nâng mí mắt, Vân Thiên Mộng chậm rãi tiếp chuyện Tạ thị.
Mà lúc này trong thiên điện, Sở Vương đang cùng Văn Địch chém giết ầm ầm trên bàn cờ.
Song phương công thành chiếm đất không chút nào chịu nhượng bộ, quân đen của Sở Vương cùng quân trắng trong tay Văn Địch mỗi bên chiếm nửa giang sơn, bất phân thắng bại.
Sở Vương bố cục rầm rộ, một thân khí thế kinh bách, mỗi một bước đi đều có thể ẩn chứa bố cục chôn thây ngàn quân, đa mưu túc trí, trong công có thủ, làm cho quân trắng của Văn Địch không có khả năng đột phá phòng tuyến.
Mà Văn Địch tuy là văn nhân, nhưng quân cờ nơi hắn vô cùng chắc chắn, không vì Sở Vương trên bàn cờ sở hiển lộ sát khí nơi chiến trường mà sinh lòng khiếp đảm, cũng không vì Sở Vương xảo trá dùng quân cờ mà rối loạn kết cấu, hắn từng bước chiếu ý nghĩ của mình rơi lên thế trận, nhìn như không có gì lạ lại mang theo tầng tầng lớp lớp phòng thủ, làm cho Sở Vương nhất thời không thể tấn công vào thành lũy phía trong. Quân trắng chiếm nửa giang sơn, có thể nuốt gọn quân đen bất cứ lúc nào.
Hai phía thế lực ngang nhau, không thấy chút nào nhượng bộ, hai người chìm đắm trong một hồi chém giết, gặp kỳ phùng địch thủ, bọn họ đạt đến cảnh giới vô ngã (*tập trung cao độ), chỉ còn âm thanh quân cờ rơi trên bàn ngọc.
Sở Khinh Dương im lặng không nói, ngồi ở một bên tĩnh tâm xem, học tập khí phách Sở Vương, ghi nhớ Văn Địch nho nhã, tổng thể, hắn được ích lợi không nhỏ.
"Ai nha, thế cờ tiểu tử ngươi, bổn Vương phục!" Văn Địch thắng hiểm, Sở Vương lập tức cười vang nói.
Văn Địch hàm súc cười cười, phong thái nho nhã, khiêm tốn chắp tay: "Đa tạ Vương Gia, tiểu chất cũng là hết sức mới có thể thắng hiểm Vương Gia, thế cờ Vương Gia như cuồng phong, thật sự làm cho tiểu chất bội phục mà thưởng thức!"
Văn Địch nhìn bố cục nghiêm cẩn của quân đen trên bàn cờ, trong lòng không khỏi cảm thán, cũng chỉ có Sở Vương tung hoành nhiều năm tại sa trường, mới có thể có tâm tư cùng thái độ cẩn trọng như vậy, tuy lần này mình thắng hiểm, nhưng trí tuệ bao lấy thế cục từ Sở Vương, sợ là mình dốc cả một đời cũng không tài nào học được.
Sở Nam Sơn lúc này cũng nhìn quân trắng trên bàn cờ, tuy Văn Địch bố cục nhìn như bình thường, nhưng cẩn thận xem xét, sẽ thấy quân cờ Văn Địch gặp gió bình thản mà thao lược, không biến hoá kỳ lạ, cũng không sát khí, lại lập nên Bố La tiên đại trận, mịt mù vô hình, ẩn giấu cơ hội. Hậu nhân Văn gia quả thật không thể khinh thường.
Nhưng càng làm cho Sở Vương khâm phục ở chỗ, Văn Địch trên bàn cờ toàn lực ứng phó, không vì mình là Sở Vương mà nhân nhượng, như vậy đối với bất cứ chuyện gì đều sẽ có thái độ đối xử như nhau, lập tức chiếm được ấn tượng tốt với Sở vương, Văn Địch này là người chính trực, có thể tin.
Sở Vương bưng chén trà lên, hướng phía Văn Địch có chút ý mời, uống một ngụm, tâm tình khoan khoái dễ chịu nói: "Tiểu tử ngươi cùng gia gia của ngươi tính tình tương tự, không vì quyền quý mà khom lưng, bất kể là đối mặt người nào đều sẽ dốc toàn lực ứng phó. Bổn Vương thích điểm này."
Trong quá khứ, Tây Sở thịnh truyền đều là nhờ Sở Vương dụng binh ảo diệu, hôm nay cùng bàn cờ, Văn Địch trực tiếp đối mặt binh pháp Sở Nam Sơn, khó trách có thể dạy dỗ Sở Tướng trở thành nam tử đáng cao ngạo như vậy, trong lòng bội phục, lập tức nâng chén trà, cùng Sở Nam Sơn uống vào một ngụm, rồi hăng hái thảo luận tiếp.
"Gia gia, tôn nhi lại cảm thấy nếu quân đen đặt ở đây, có lẽ Gia gia sẽ thắng." Nhìn hai người thảo luận mặt mày hớn hở, Sở Khinh Dương thủy chung trầm mặc ngồi xem nãy giờ chậm rãi mở miệng, ngón tay thon dài đặt lên trên bàn cờ một quân.
Sở Vương cùng Văn Địch nhìn hắc tử vừa đặt ở vị trí Liên Hoa Lạc, rồi nhìn chung toàn cục, cảm thấy có cơn sóng dâng lên trong lòng, không khỏi đối với Sở Khinh Dương lau mắt mà nhìn (*nhìn bằng một con mắt khác).
"Không thể tưởng được, ngoài Sở Tướng, trong nhà Vương Gia vẫn còn cất giấu một người học rộng tài cao như nhị công tử." Sở Khinh Dương mới hiển lộ một ngón kia, lập tức để cho Văn Địch nhìn qua, trong mắt của hắn hiện rõ vui vẻ, cảm thấy gia môn Sở Vương quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, một Sở Phi Dương đã là kinh tài tuyệt diễm, lúc này lại thêm một Sở Khinh Dương xem ra cũng không hề thua kém vị huynh trưởng tài hoa.
Sở Nam Sơn nghe Văn Địch ca ngợi, chỉ cười nhạt một tiếng, ánh mắt không khỏi quét về phía Sở Khinh Dương một chút, thấy sự chú ý của hắn tựa hồ thủy chung đặt trên bàn cờ, liền khiêm tốn nói: "Hiền chất khen trật rồi, tiểu tử này còn phải chăm chỉ rèn luyện nhiều hơn! Nhưng đúng là người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn người trong cuộc, bổn vương già thật rồi, tính sót một bước."
Sở Khinh Dương thấy Sở Vương lên tiếng như vậy, liền khiêm tốn cười nói: "Gia gia càng già càng dẻo dai, tôn nhi làm sao mà bì kịp. Tôn nhi cũng là may mắn phát hiện một bước này mà thôi."
Sở Nam Sơn không đồng ý lắc đầu: "Đàn ông phải có tự tin, ngươi ở một bên tĩnh tâm quan kỳ (*ngồi xem đánh cờ), há lại trùng hợp mới phát hiện nước cờ này?"
"Hiền chất cũng cho rằng Sở công tử kỳ nghệ định cũng là bất phàm đấy!" Văn Địch như trước đắm chìm trong nước cờ của Sở Khinh Dương, không khỏi gật đầu theo lời nói của Sở Vương nói ra.
Sở Khinh Dương chợt ngẩng đầu lên, thành khẩn nhìn về phía Sở Nam Sơn, chậm rãi mở miệng: "Tôn nhi có một chuyện, muốn xin gia gia cùng Văn thế bá đáp ứng."
Nghe vậy, Sở Nam Sơn cùng Văn Địch không hiểu, nhìn về phía Sở Khinh Dương thấy hắn đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, trong mắt lộ vẻ nghiêm túc, đồng tử Sở Nam Sơn có chút co lại, tay phải không khỏi xoa mình râu bạc trắng, chậm rãi mở miệng: "Chuyện gì?"
Sở Khinh Dương thanh nhã cười cười, ánh mắt từ trên người Sở Nam Sơn chuyển tới Văn Địch, kiên định mở miệng: "Tôn nhi hôm nay trong ván cờ phát hiện bản thân còn thiếu sót rất nhiều, mà phụ thân thường nói Tây Sở Văn gia thư hương môn đệ (*tài hoa uyên bác qua các thế hệ, nhiều người theo học), tôn nhi muốn bái Văn thế bá làm sư phụ, hi vọng Gia gia có thể đáp ứng, cũng hi vọng Văn thế bá có thể giơ cao đánh khẽ nhận tôn nhi làm đồ đệ."
Nói xong, Sở Khinh Dương liền quỳ ở trước mặt, chờ hai người hồi phục.
Nghe xong, Sở Nam Sơn cùng Văn Địch nhanh chóng trao đổi ánh mắt, chỉ là trong mắt Sở Nam Sơn mang vẻ hồ nghi, mà Văn Địch trong ánh mắt lại lóe lên tia do dự.
Đối với Sở Nam Sơn mà nói, Sở Khinh Dương mặc dù là tôn nhi của hắn, cũng không thân cận như Sở Phi Dương, tuy có quan hệ máu mủ, nhưng muốn bàn về cảm tình thì thật sự là không có.
Văn Địch khó hiểu, Sở Vương tài tình hơn người, hoàn toàn có thể đảm nhiệm làm lão sư cho Sở Khinh Dương, vậy vì sao hắn lại chọn mình. Huống chi Văn gia thu nhận đệ tử thường sẽ chỉ thu nhận người trong tộc, Văn gia từ trước đến nay luôn tránh việc kết giao cùng người trong triều.
Chỉ là, chứng kiến Sở Khinh Dương hiển lộ một tay, Văn Địch trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm giác tốt, đối với người có tài, Văn Địch từ trước đến nay đều hết sức quý trọng.
"Cầu gia gia đáp ứng." Sở Khinh Dương nhìn ra Văn Địch trong mắt đối với mình rất có hứng, liền hướng Sở Nam Sơn thẳng tắp quỳ xuống.
"Ngươi quả nhiên là có ý hướng Văn thế bá học tập?" Sở Nam Sơn hỏi hết sức mịt mờ, nếu không phải quen thuộc gia sự Sở gia, tuyệt đối nghe không ra trong đó ẩn giấu hàm nghĩa.
Sở Khinh Dương nghe vậy nâng tuấn nhan lên, hai mắt kiên định nhìn về phía Sở Nam Sơn, vô cùng khẳng định mở miệng: "Vâng!"
Sở Nam Sơn coi thần sắc, nghe ngữ khí của hắn, đột nhiên nở nụ cười, trong mắt mang theo cơ trí tích lũy tháng ngày, mắt hổ đem hết thảy mọi chuyện cần thiết nhìn thấu, không có chỉ ra, ngược lại chuyển hướng Văn Địch mở miệng: "Việc này Bổn vương cũng không thể thay hiền chất làm chủ, hiền chất nếu là để ý tiểu tử này liền thu hắn. Nếu là chướng mắt, cũng không cần vì cho Bổn vương mặt mũi mà miễn cưỡng nhận."
Nói xong, Sở Nam Sơn liền ngậm miệng trầm mặc, không hề nhúng tay việc này.
Văn Địch thấy Sở Nam Sơn lên tiếng như vậy, liền biết Sở Nam Sơn trong lòng chắc chắc rõ ràng mấy quy định bất thành văn của Văn gia, mới cho hắn cơ hội lựa chọn.
Vốn muốn nói lời từ chối, lại bất giác nhìn theo hướng bàn cờ, Văn Địch chậm rãi đem lời cự tuyệt nuốt trở về trong bụng, nhìn mặt mày trong sáng của Sở Khinh Dương, Văn Địch thận trọng mở miệng: "Nếu như thế, ngày mai tiến hành luôn, ngươi giờ Dần đến Văn gia học tập."
Được Văn Địch đồng ý, Sở Khinh Dương lập tức hướng phía Văn Địch rất cung kính dập đầu lạy ba cái, trịnh trọng kêu một tiếng: "Sư phó!"
Vân Thiên Mộng rời khỏi sân nhỏ của Tạ gia, vừa đi liền nghe phía bên ngoài bọn nha đầu bàn tán việc Nhị thiếu gia trở thành đệ tử Văn gia, trong nội tâm không khỏi hơi kinh ngạc. Trong nháy mắt Sở Khinh Dương đã trở thành đồ đệ Văn Địch, thật khiến người ta bất ngờ.
Vốn nghĩ Tạ gia sẽ vì chuyện cứu người mà cùng Văn phủ đề cập đến việc quan hệ thông gia, lại không nghĩ được là Sở Khinh Dương sẽ trở thành đệ tử Văn gia.
Văn gia có một quốc sư, hôm nay lại thêm Thái tử thiếu sư (*thầy dạy của thái tử), nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thái tử tương lai trở thành đế vương, một nhà có hai người làm quốc sư, đây là vinh hạnh đặc biệt không phải ai cũng có thể có được.
Cái này chẳng những chứng minh gia đình có tiếng là học giỏi, nhận thức uyên bác, càng nói rõ Văn gia dạy bảo Thái tử trở thành Đế vương, đây là một chuyện thập phần tâm đắc. Thời gian qua Văn gia dạy dỗ đệ tử tám, chín phần mười đều là hữu dụng chi tài (*người tài giỏi, có ích cho xã tắc), nay Văn gia nhìn trúng Sở Khinh Dương, hy vọng trải qua dạy bảo của Văn gia cũng trở thành người tài, một đời sau đó...
Nghĩ đến một loại kết quả, mi tâm Vân Thiên Mộng bỗng nhiên xiết chặt, hai đầu lông mày mang đầy vẻ ngưng trọng, lập tức dẫn mấy nha đầu rời khỏi Vương phủ.
Lúc này Sở Phi Dương vẫn chưa hạ triều, trong phòng không một bóng người, lúc ngồi trong xe ngưạ chạy như điên tâm Vân Thiên Mộng cũng đã bình tĩnh lại, bảo Mộ Xuân lấy ra một khối gấm vóc màu bạc in hoa lài, học theo Nghênh Hạ phối tốt sợi tơ, thêu theo bản vẽ bên trên đó.
"Đây là cái gì? Sao trông kỳ lạ vậy?" Thật tình không biết Vân Thiên Mộng thầm nghĩ sự tình gì, mà ngay cả Sở Phi Dương tiến đến cũng không có phát hiện.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng cười, Vân Thiên Mộng mới bừng tỉnh, nâng cái cổ có chút mỏi nhừ của mình lên, xoay người nhìn về phía Sở Phi Dương bên cạnh, phát hiện mấy nha đầu đứng ở nội thất sớm đã không thấy tăm hơi, còn Sở Phi Dương bên này mỉm cười nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khối vải trên tay mình. Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Vân Thiên Mộng nhìn gấm vóc tốt nhất trước kia đã bị thêu lên một mảnh lá cây màu xanh lục, hình dạng có chút quái dị, cũng khó trách Sở Phi Dương cười nhạo mình.
Nhìn mình lãng phí một khối gấm vóc, Vân Thiên Mộng ho nhẹ một tiếng, cầm khối gấm vóc đặt vào trong rổ trúc rồi mới ngồi thẳng người nhìn về phía Sở Phi Dương, rót cho hắn một chén trà nóng, cười nhẹ mở miệng: "Phụ thân đi lần này, chẳng biết lúc nào có thể trở về?"
Sở Phi Dương nhận lấy chén trà, thư thái uống một ngụm, rồi mới lên tiếng: "Sợ là phải mất một thời gian đấy. Nhị đệ hôm nay bái Văn Địch làm thầy, thật đúng là thủ đoạn."
Nhắc tới việc này, trong đầu Vân Thiên Mộng cũng không kinh ngạc, với năng lực của Sở Phi Dương, sao lại không biết Sở vương phủ xảy ra chuyện gì. Huống hồ Văn Địch lần này nhận đệ tử là cháu ruột của Sở Vương, tin tức như vậy, chỉ sợ lúc này đã sớm truyền khắp Kinh Đô.
Nghe Sở Phi Dương nói ‘thủ đoạn’, Vân Thiên Mộng nhìn kỹ sắc mặt của hắn, chỉ thấy Sở Phi Dương hai đầu lông mày mang ý cười ôn hòa, liền hơi sẵng giọng: "Chàng ngược lại là tự đắc kỳ nhạc nha (*nhơn nhơn vẻ không liên quan)."
Nghe vậy, Sở Phi Dương nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Văn Địch tâm không ở quan trường, nhiều năm qua chỉ đắm chìm trong sách vở, trong ván cờ, học đồ của hắn cả thể xác và tinh thần đều là đạm bạc chi nhân."
"Hiện nay Văn gia tử tôn trong Kinh Đô là nổi danh nhất, mặc dù lòng hắn không ở quan trường, nhưng danh tiếng của hắn lại là vũ khí tốt." Tức giận trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng nói.
Sau đó chỉ thấy Sở Phi Dương nghiêm trang gật đầu, rất nghiêm túc nhả bốn chữ: "Hoàn toàn chính xác."
Thấy hắn bộ dáng không nóng không vội như vậy, Vân Thiên Mộng nhẹ lắc đầu, lập tức lấy khối gấm vóc cùng cây kéo, đem cái lá xanh khó coi dỡ xuống, một lần nữa nghiêm túc thêu lên những thứ bịp bợm khác.
Sở Phi Dương đứng sau lưng ôm nàng, cái cằm chống khẽ tại đầu vai của nàng, lẳng lặng nhìn cây kim trên tay của nàng đúng lúc xuyên qua, cúi thấp mở miệng: "Hàn phủ yến hội, ta và nàng cùng đến."
Động tác hơi dừng, Vân Thiên Mộng không hiểu quay đầu nhìn về phía Sở Phi Dương, thấy tầm mắt hắn cụp xuống, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm khối gấm vóc, hỏi: "Vì sao?"
Hàn Thiếu Miễn chỉ là tam phẩm Thị lang, tựa hồ còn không đáng để Sở Phi Dương tự thân xuất mã. Mặc dù sau lưng Hàn Thiếu Miễn có Đoan Vương phủ nhưng chỉ là quan hệ thông gia, huống hồ trước một vị Đoan Vương phi qua đời vài chục năm, Sở Phi Dương vì sao phải coi trọng?
Sở Phi Dương bắt lấy hai tay Vân Thiên Mộng, cùng nàng đem cây kim đâm vào gấm vóc ở bên trên, chậm rãi giải thích nghi hoặc: "Chuyện ở U Châu đã có phụ thân, Vương phủ đã có ông nội, ta đi cùng phu nhân là điều tất nhiên."
Nhìn bộ dáng nhàn nhã của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lắc đầu không nói, nhưng trong lòng thì yên ổn vô cùng.
Mồng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu, Hàn phủ yến hội chính là ngày này.
Sau năm mới, tất cả các phủ trong Kinh Đô đều cử hành những yến hội đầu tiên, trước hết là yến hội Đoan Vương phủ, tất cả phủ phu nhân và tiểu thư hết sức coi trọng. Tuy là tiệc tối, nhưng sau buổi trưa, trước cửa Đoan Vương phủ đã sớm đậu đầy xe ngựa.
Sở Phi Dương để Tập Lẫm hộ tống Vân Thiên Mộng đến Đoan Vương phủ trước, chính hắn theo đám người trong cung và Đoan Vương cùng nhau hồi phủ.
Hôm nay Vân Thiên Mộng thay đổi một cỗ xe ngựa cực rộng rãi, cùng Hạ Hầu An cùng nhau tiếp ba người Sở Khiết, sau đó đi Vân tướng phủ đón Vân Yên, lúc này mới chạy tới Đoan Vương phủ.
"Yên Nhi hôm nay thực là sặc sỡ loá mắt." Nhìn Vân Yên đeo lên mình ngọc bích lăng hoa song hợp trường mà mình tặng, lại thấy hôm nay Vân Yên mặc là kiểu trang phục mùa xuân đang được lưu hành nhất trong kinh đô, sắc thái sáng ngời, làn váy trước thêu hoa tinh tế tỉ mỉ, Vân Thiên Mộng mỉm cười tán dương.
"Ở trong mắt Yên Nhi, tỷ tỷ vĩnh viễn là đẹp nhất đấy!" Được Vân Thiên Mộng khen ngợi, hai gò má Vân Yên không khỏi hơi đỏ lên, thấy Vân Thiên Mộng đáy mắt một mảnh chân thành, liền biết đại tỷ là thật tâm khoe mình, trong lòng Vân Yên mỉm cười nói vui mừng.
Chỉ là, ở trong mắt Vân Yên, Vân Thiên Mộng đẹp độc nhất vô nhị, tự tin mang theo cơ trí, thản nhiên mang theo chân thành, mặc dù đối mặt địch nhân khiêu khích vũ nhục, Vân Thiên Mộng vẫn có thể tỉnh táo mà chống đỡ, đặc biệt ở trong lòng Vân Yên để lại ấn tượng sâu sắc. Nhớ lại thời gian dài Vân Thiên Mộng chiếu cố mình, Vân Yên cảm kích nàng không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả.
"Không thể tưởng được nhà phụ mẫu của đại tẩu lại cất giấu một vị mỹ nhân như vậy!" Lúc này, Sở Khiết ngồi đối diện Vân Yên mỉm cười mở miệng, chỉ là ánh mắt khi nhìn đến cái ngọc bích lăng hoa song hợp trường trâm kia thoáng lóe lên một cái.
"Yên Nhi tính tình yên tĩnh, trước đó ít khi ra ngoài đi đi lại lại, cũng không được hoạt bát như Khiết Nhi cùng Uyển Uyển, Viện Viện." Vân Thiên Mộng tránh nặng tìm nhẹ.
Lời của Sở Khiết nghe qua thì như khen ngợi, thật ra là che dấu một bụng đầy ám phúng (*cười nhạo).
Vân Yên thân là thứ nữ, tất nhiên không có chân tham gia yến hội trọng yếu.
Sở Khiết nhìn như là tán dương Vân Yên tướng mạo đẹp bị nấp trong trong khuê các, kì thực lại mỉa mai nàng không có thân phận, mặc dù tướng mạo đẹp như tiên, vì thân phận thứ nữ cũng chỉ sợ mỹ mạo của nàng giảm đi.
Mà Tạ Uyển Uyển cùng Tạ Viện Viện mặc dù không mở miệng, nhưng bắt đầu từ giờ khắc đó, hai người các nàng bảo trì một khoảng cách cùng Vân Yên, bài xích mặc dù không rõ ràng, nhưng thực sự không khó phát giác.
Vân Thiên Mộng lại không như Sở Khiết đề cập thân phận của Vân Yên, mà chỉ là nhàn nhạt nói xong tính cách của nàng, rồi lấy việc ba người Sở Khiết vừa hồi kinh đã mau chóng tham gia các loại yến hội, cực kỳ châm chọc phản bác.
Hạ Hầu An ngồi bên cạnh Vân Thiên Mộng, nhìn mình biểu tẩu dăm ba câu liền đánh tan bẫy của Sở Khiết, hai mắt buồn cười nhìn trước mặt, nhàn nhạt mở miệng: "May mà muội không có nghe theo lời ông nội, nếu không một mình ngồi trong xe ngựa cho công chúa đi Đoan Vương phủ thì sẽ nhàm chán chết mất."
Nói xong, khóe mắt Hạ Hầu An liếc nhẹ qua lườm ba người Sở Khiết, thấy các nàng lập tức ngậm miệng lại, lúc này mới cười nhẹ nhìn về phía Vân Thiên Mộng.
Thấy Hạ Hầu An vì mình và Vân Yên bênh vực kẻ yếu, trong lòng Vân Thiên Mộng cười thầm. Hạ Hầu An này nha, lớn lên nhìn xinh đẹp như hoa nhưng tính tình nóng nảy, ai đắc tội với người quan tâm nàng, nàng sẽ lập tức đòi lại.
Sở Khiết còn chưa được phong quận chúa, về mặt thân phận tự nhiên là sau Hạ Hầu An một đoạn. Một công chúa nguyện ý cùng nàng ngồi chung một xe, hiển nhiên là vinh hạnh cho đám người Sở Khiết.
Mà Công chúa nếu không quan tâm thân phận cùng Vân Yên ngồi một chỗ, Sở Khiết càng hiển nhiên không có tư cách phàn nàn, huống chi hôm nay tỷ muội Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện chỉ là ăn nhờ ở đậu.
Vân Thiên Mộng chuyển mắt nhìn về phía Hạ Hầu An, cười nói: "Hôm nay yến hội chắc hẳn hết sức náo nhiệt, cũng không phải là cung yến, muội không cần lo lắng sẽ tịch mịch."
Nghe vậy, Hạ Hầu An hướng Vân Thiên Mộng thè lưỡi, sắc mặt nghiêm chỉnh thẳng lưng ngồi ở trong xe ngựa, chờ đến Đoan Vương phủ.
Vân Thiên Mộng nhấc màn xe, ánh mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy mặt mũi Đoan Vương phủ quả thật là lớn, nửa cái phố trước Đoan Vương phủ sớm đã là đậu đầy xe ngựa đặc biệt, chắc hẳn trong lòng mọi người đều hết sức tò mò nguyên nhân Đoan Vương đối với Hàn Thiếu Miễn tốt như vậy.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Vân Thiên Mộng cho Mộ Xuân đi đầu xuống, mang theo thiếp mời của nàng giao cho mấy tên sai vặt trước cửa Đoan Vương phủ.
Một tên sai vặt mắt nhìn tên thiếp mời này, lập tức chạy vào trong vương phủ, chỉ chốc lát liền thấy một ma ma nhanh bước ra ngoài, tự mình đến trước xe ngựa cung kính nói: "Lão nô bái kiến Sở phu nhân, Hạ Hầu công chúa, Sở tiểu thư, Vân Tiểu Thư!"
Nghe ra là vú Ảnh, Nguyên Đông lúc này mới vén rèm xe lên, cẩn thận đỡ Vân Thiên Mộng đi xuống.
"Làm phiền vú dẫn đường rồi." Vân Thiên Mộng mắt nhìn lão ma ma năm mươi tuổi trước mặt, cười hòa khí mở miệng.
"Phu nhân khách khí! Xin mời!" Này lão ma ma không kiêu ngạo không siểm nịnh, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn đem mấy người dẫn vào Đoan Vương phủ.
Đoan Vương phủ so với Vương phủ khác cũng không quá kinh ngạc, tráng lệ, sặc sỡ, loá mắt.
Càng đi vào, cảm giác nội viện Thư Hương tục khí càng nặng, nhưng cảnh sắc chung quanh bố trí lịch sự tao nhã. Nghĩ đến Đoan Vương phi ở nơi hẻo lánh này đích thị là vị phu nhân rất biết thưởng thức, có thể đem Vương phủ tràn ngập tục khí cải tạo thành một phong cách riêng.
Mấy người theo sau lão ma ma cùng nhau bước vào trong hoa viên Đoan Vương phủ, chợt cảm thấy trước mắt muôn hoa đua sắc, oanh oanh yến yến tất cả các phủ sớm đã tụ chung một chỗ, nói trời nói đất đủ chuyện rồi.
Phóng mắt nhìn đi, hôm nay đám tiểu thư bọn họ đến đây đều là một thân trang bị mới cứng, đầu đeo đầy trang sức, không có chỗ nào mà không phải là thứ đắt đỏ đang thịnh hành ở Kinh đô, chương hiển địa vị của nhà các nàng.
Mọi người lúc này cũng chú ý mấy người trong hoa viên, Hạ Hầu An một thân quần áo và trang sức dị tộc tăng thêm dung mạo xuất chúng làm cho đám bọn họ ngừng động tác cười đùa, lại thêm Vân Thiên Mộng sau khi bị Thần Vương từ hôn được gả cho Sở Phi Dương, mọi người hoặc nhiều hoặc ít mang theo hâm mộ, ghen tỵ trừng mắt nhìn.
"Sở phu nhân!" Không nghĩ lần này Văn gia cũng có tên trong danh sách khách mời, chỉ thấy hai vị phu nhân Văn gia từ trong chòi nghỉ mát đi xuống, mặt cười nhẹ nhàng hướng tới chỗ Vân Thiên Mộng bọn họ.
"Vấn an hai vị phu nhân." Vân Thiên Mộng tức thì dẫn bọn muội muội hướng các nàng hành lễ.
"Nhị phu nhân thương thế tốt hơn chưa?" Văn Nhị phu nhân đi vào giữa Vân Thiên Mộng và Sở Khiết, quan tâm hỏi.
"Bẩm Nhị phu nhân, mẫu thân hôm nay đã có thể ngồi dậy rồi! Đa tạ Nhị phu nhân quan tâm!" Sở Khiết tiến lên một bước, đôi mắt đẹp mỉm cười trả lời Văn nhị phu nhân, thanh âm như hoàng oanh hót vang, hết sức êm tai.
"Ngày gần đây trong phủ nhiều chuyện không cách nào bứt ra, ngày khác ta cùng với đại tẩu lại vấn an Nhị nhu nhân!" Gặp Sở Khiết tiến lui thoả đáng, Văn nhị phu nhân lập tức cảm thấy có chút thật có lỗi.
"Mẫu thân cũng mong hai vị Phu nhân, thường nói cùng hai vị hết sức hợp ý! Chỉ là, mấy ngày nay lại là có chút bận tâm ca ca, sợ ca ca làm cho lão sư phiền não." Sở Khiết ứng đối thoả đáng, lập tức liền tìm được chủ đề cùng hai vị Văn phu nhân nói chuyện trời đất, không để lại dấu vết mang theo tỷ muội Tạ gia dời đến trong chòi nghỉ mát, cùng hai vị Văn phu nhân ngồi nói chuyện phiếm.
"Hừ!" Nhìn các nàng rời đi, Hạ Hầu An đáy mắt dấu diếm khinh thường, có chút bất bình thấp giọng mở miệng: "Đại tẩu, các nàng bỏ lại chúng ta đi theo đám bọn họ là có ý gì?"
"Nếu như muội không cam lòng, có thể đi qua đó." Vân Thiên Mộng thấy Hạ Hầu An tức giận như vậy, buồn cười nói.
Nhưng Hạ Hầu An lại lập tức lắc đầu: "Được rồi, hay là chúng ta đi tìm Phi Khanh tỷ tỷ đi!", đôi mắt đẹp óng ánh tìm kiếm bóng dáng Khúc Phi Khanh trong hoa viên.
"Biểu tỷ chỉ sợ còn chưa đến." Nếu là đến sớm, Khúc Phi Khanh nhất định sẽ lập tức tới, há lại đợi đến lúc các nàng đi tìm!
Ba người đang nói, đã thấy Đàm thị cùng Khúc Cảnh Thanh không có hảo ý đi tới.
"Không thể tưởng tượng lại còn có thể gặp được Sở phu nhân!" Khúc Cảnh Thanh nhớ tới ngày ấy bị Khúc Trường Khanh ném ra khỏi phủ Phụ Quốc công, lửa giận trong lòng liền không thể kìm nén xông lên đầu, nhìn về phía Vân Thiên Mộng, trong mắt lộ rõ vẻ hung ác.
"Thanh nhi, người ta là Sở phu nhân nhưng mà biết leo trèo đấy, lúc trước không có Thần Vương liền leo lên Sở Tướng, hôm nay Đoan Vương phủ thiết yến, nàng sao lại không tham gia? Thật không khó biết hôm nay Sở phu nhân có ý định thông đồng vị kia để làm vương tôn quý tộc!" Đàm thị vì Vân Thiên Mộng mà trước mặt trưởng bối mất hết thể diện, liền giận không chỗ phát tiết, hôm nay xem bên người Vân Thiên Mộng lại không thấy Sở Phi Dương cũng không có Khúc Trường Khanh, liền đánh bạo đem gáo nước hướng trên người Vân Thiên Mộng giội, không có chút nào cân nhắc đến hậu quả nói ra lời này.
Hạ Hầu An nhìn đức hạnh cùng sắc mặt hai người phía trước mặt, liền biết là loại người không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, muốn tiến lên lý luận, còn Vân Yên đứng ở một bên, chờ xem Vân Thiên Mộng dọn dẹp các nàng như thế nào.
"Mợ và biểu tỷ những ngày này trôi qua tốt chứ? Gặp hai vị hôm nay hoạt bính loạn khiêu (*vui vẻ hoạt bát, trường hợp này hiểu là tăng động), chắc hẳn ngày đó bọn hạ nhân Hầu phủ hạ thủ lưu tình, cũng chỉ để hai vị té bị thương thôi nhỉ. Chỉ là, mợ cùng biểu tỷ đầu óc không có bị thương, vì sao nói ra mấy thứ như không có đầu óc như thế? Như vậy là vu oan, chẳng lẽ không sợ chém gió to quá gãy lưỡi? Nay nhớ về uống đủ thuốc, nói lung tung rồi lời nói sẽ muốn mạng người đấy! A đúng rồi, mợ cùng biểu tỷ chẳng lẽ là bởi vì biểu tỷ đã qua 17 cũng không có người hỏi thăm, nên hôm nay lo lắng bố trí?" Vân Thiên Mộng nói chuyện rõ ràng, cong cong quấn quấn lại để cho người đau đầu, nhưng chỉ cần nghe hiểu, liền sẽ có người không nhịn được phình bụng cười to.
Lúc này Hạ Hầu An đang cùng Vân Yên đứng ở sau hòn non bộ cười trộm, còn Đàm thị và Khúc Cảnh Thanh thì mặt đỏ tới mang tai, mắt trợn lên giận dữ nhìn Vân Thiên Mộng.
"Sở phu nhân miệng lưỡi thật lợi hại! Lại đem người cãi lại một câu cũng nói không nên lời!" Lúc này, từ phía sau chậm rãi truyền đến một thanh âm cực lạnh.
Vân Thiên Mộng hơi xoay người, một nữ tử mặc cung trang ở giữa một đám nô tài túm tụm hạ khoản khoản bước liên tục đi tới.
Nàng kia hai mươi tuổi, khuôn mặt cực kỳ lịch sự tao nhã, mắt xếch, lông mi hình lá liễu, môi mỏng đỏ hồng, ngạo nghễ ưỡn cái mũi lên, da trắng như tuyết, tóc mai như mây, một thân cung trang màu xanh nhạt mặc ở trên người của nàng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, chỉ là thần sắc lại lạnh lùng, nhìn về phía Vân Thiên Mộng, trong mắt địch ý mãnh liệt.
Nữ tử này, Vân Thiên Mộng chưa bao giờ thấy qua, thậm chí Đàm thị cũng chưa từng.
Thấy mọi người đều nhìn về phía nàng không hành lễ cũng không nói lời nào, cô tỳ nữ bên cạnh lập tức lớn tiếng quát: "Lớn mật, nhìn thấy Thế tử phi vì sao không hành lễ?"
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lập tức quét mắt một cái lạnh lẽo về phía cung nữ này, cáo mượn oai hùm, ai không biết cầm quyền bên trong Hải Vương Phủ chính là Hải Vương, mà Hải Vương Thế tử chỉ là danh hiệu thế tử, không có thực quyền, vậy mà tỳ nữ ngược lại lợi hại lên, ở trước mặt các nàng đắc ý.
"Sở phu nhân không vừa mắt nha đầu của ta?" Hiểu rõ Vân Thiên Mộng đến mức này, ánh mắt sắc bén, Vương Thế tử phi không có thiện ý mở miệng.
Vân Thiên Mộng thu hồi ánh mắt phía tỳ nữ, mỉm cười nhìn lại thế tử phi, lạnh nhạt mở miệng: "Thế tử phi nói đùa. Chỉ là nô tì có chút khó hiểu, xưa nay nghe nói thế tử phi có tiếng thư hương môn đệ, Hải Vương gia cũng là người ưa thích vũ văn lộng mặc (*xuyên tạc chơi chữ), chắc hẳn đều hết sức coi trọng lễ nghi quy củ, nhưng bên cạnh thế tử phi có nha đầu vô lực này, thấy Hạ Hầu Công Chúa chẳng những không hành lễ, lại vẫn lớn tiếng quát, không biết thế tử phi nên giải thích thế nào?"
Nghe Vân Thiên Mộng đem mình kéo ra ngoài, Hạ Hầu An u oán nhìn, chỉ có thể theo hòn non bộ đằng sau chậm rãi đi ra, sắc mặt nàng hơi trầm xuống, nhìn về tỳ nữ phía này, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh thấu xương. Công chúa uy nghi chỉ dùng một ánh mắt liền biểu lộ không bỏ sót, mọi người tại đây đều là lau mắt mà nhìn.
Mà Hạ Hầu An mới trốn ở hòn non bộ nghe rõ cuộc đối thoại giữa mấy người, chỉ là không có nghĩ đến Hải Quận Vương lại có người nhà như vậy, chỉ sợ sau này Hải Vương Phủ định là đầm rồng hang hổ không dễ sinh tồn, mới có thể nuôi ra Hải Trầm Khê một nam tử vừa chính vừa tà.
Thế tử phi nhìn Hạ Hầu An đi ra, sắc mặt nao nao. Mấy ngày gần đây nghe nói Hạ Hầu công chúa mỹ lệ rung động lòng người, làm cho Thụy Vương ở trên đại điện cũng phải mở miệng xin ý chỉ tứ hôn.
Hôm nay gặp mặt, thấy Hạ Hầu An hoàn toàn chính xác có đem hồng nhan họa thủy làm tiền vốn.
Thế tử phi từ nhỏ bị coi như thế tử phi mà dạy bảo, tâm tính tự nhiên là cao ngạo, hôm nay chứng kiến Hạ Hầu An xuất xắc như vậy, trong lòng nàng liền không khỏi sinh ra một tia ganh tỵ: "Công chúa quả nhiên là xinh đẹp chiếu nhân, vì sao lại trốn ở sau hòn non bộ đó, đây không phải là hành vi mà danh môn nữ tử nên có?"
"Thế tử phi nói đùa, ta chỉ là đứng ở nơi thế tử phi không thấy được ngắm cảnh, tại sao lại coi là 'trốn'?" Đi đến bên người Vân Thiên Mộng, Hạ Hầu An nhìn phía xa thấy có bóng người đến gần, ánh mắt chớp lên, cười nhẹ hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.