Sở Vương Phi

Chương 157: Vương phủ yến hội đầy rẫy những nghi hoặc

Ninh Nhi

28/10/2016

"Vì sao Công chúa khi biết Bản thế tử phi đến đây lại không lập tức hiện thân? Chẳng lẽ lễ nghi cơ bản nhất Công chúa cũng không hiểu sao?" Hải Vương Phủ thế tử phi thế mà mang tiếng thư hương môn đệ, cha là đương kim Thái tử Thái Phó - Văn Bác, gia học uyên thâm, trước khi xuất giá cũng nổi danh tài nữ trong kinh thành, khẩu tài (*tài ăn nói) càng là nổi tiếng, mặc dù mới bị Vân Thiên Mộng cùng Hạ Hầu An trách móc, nhưng lập tức liền phản ứng lại, đúng lúc tìm ra sơ hở của Hạ Hầu An, lúc này trong mắt mang ý cười nhìn chằm chằm mặt Hạ Hầu An, xem nàng trả lời như thế nào.

"Người tới, đi bẩm báo thế tử, nói thế tử phi đang ở bên cạnh hòn non bộ." Ngoài ý muốn, Hạ Hầu An còn chưa mở miệng, mọi người liền nghe từ phía sau truyền đến một giọng nam âm tà.

Thế tử phi này nghe giọng nam quen thuộc, lông mày kẻ đen tinh xảo không khỏi nhíu lại một chút, trên mặt nhanh chóng cười đoan trang vừa vặn, lập tức dẫn chúng tỳ nữ xoay người, cười nói: "Thì ra là Ngũ đệ, yến hội còn chưa tiến hành, Ngũ đệ sao lại tự tiện đi tới hậu viện này vậy?"

Nói xong, ánh mắt Thế tử phi không khỏi nhìn về phía bên người Hải Trầm Khê, xác định không nhìn thấy bóng dáng Thế tử, trong lòng không khỏi phào.

Nhìn động tác và ánh mắt của Thế tử phi, Hải Trầm Khê âm tà cười cười, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, cuồng vọng nói: "Hành tung Bổn Quận Vương chẳng lẽ còn phải bẩm báo thế tử phi sao? Ngược lại là Thế tử phái người tìm Thế tử phi giống như là có chuyện, không thể tưởng được Thế tử phi lúc này nhàn nhã cùng Sở phu nhân nói chuyện phiếm, nếu là chuyện tình Thế tử cùng Hải Vương Phủ, phụ vương chắc chắn không hài lòng đi."

Thấy Hải Trầm Khê ở bên ngoài Hải Vương Phủ vẫn như trước, bộ dáng làm theo ý mình như vậy, không có chút nào đem Hải Vương Thế tử phi để ở trong mắt, Thế tử phi này bàn tay như ngọc trắng giấu ở ống tay áo không khỏi nắm thật chặt thành quyền, đáy lòng hiện lên một tia hận ý, trên mặt lại cười không chê vào đâu được, chỉ là đáy mắt vui vẻ lạnh lùng, mang theo mặt mày đặc hữu của thế tử phi chậm rãi mở miệng: "Ngũ đệ cũng không nên quên, chúng ta đều là con cái của phụ vương, đều không thể bôi đen Hải Vương Phủ! Mới vừa rồi trùng hợp gặp được Sở phu nhân cùng Hạ Hầu công chúa, thấy hai vị thật là hợp ý, liền nói chuyện phiếm một chút. Nếu Thế tử có việc, ta đi trước một bước!"

Nói xong, Thế tử phi cười yếu ớt chuyển hướng nhóm người Vân Thiên Mộng gật đầu ý bảo, rồi lập tức quay người đi về hướng con đường lúc mới đến, khi đi ngang qua Hải Trầm Khê lại hơi hơi dậm chân. Nhìn Hải Trầm Khê bất động thanh sắc, Thế tử phi đáy mắt nổi lên một vòng giễu cợt, thấp giọng nói: "Hạ Hầu công chúa đích thật là mỹ nhân khuynh thành, xem ra Ngũ đệ cũng là khó qua ải mỹ nhân nha!"

Nghe vậy, trong đôi mắt hung ác nham hiểm của Hải Trầm Khê xẹt qua một tia trào phúng, nhưng ánh nhìn lại bắn về phía Hạ Hầu An cách đó không xa, thấy sắc mặt nàng thản nhiên, lại nhìn thế tử phi bên cạnh đáy mắt không giấu được ghen ghét, trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Thế tử phi sống trong Hải Vương Phủ, ít tham gia yến hội, hẳn đối với kinh đô đã hết mặn nhạt, chẳng lẽ ngươi nghĩ có thể vĩnh viễn độc chiếm danh hiệu tài nữ mỹ nữ đệ nhất Kinh Đô? Bổn Quận Vương và những vị khác mới tới phát hiện ra không ít giai nhân thanh lệ, Thế tử phi nếu không nhanh chạy trở lại bên người Thế tử, với gia thế Thế tử, chắc hẳn những quý nhân kia sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu.

Nghe Hải Trầm Khê uy hiếp, thế tử phi lập tức nâng đôi mắt lên, đáy mắt hoàn toàn là phẫn nộ, nhưng nàng nhưng trong lòng thì tinh tường, Hải Việt hoàn toàn có tư cách để nữ tử yêu thương nhung nhớ, huống chi hơn một năm qua Hải Việt ít bước ra Hải Vương Phủ, cho dù mình sinh con rồi nạp vài nàng thiếp ưa nhìn cho hắn, vẫn khó bảo toàn hắn sẽ không nhìn đến những nữ tử khác.

Hải Trầm Khê quả thật là âm tàn, không để ý chút nào đến mặt mũi Hải Vương Phủ, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, trời có sập hắn cũng sẽ làm, không biết thu liễm như vậy, nàng thật muốn xem xem hắn sẽ có kết cục gì tốt.

Hung hăng trợn mắt nhìn Hải Trầm Khê, thế tử phi giẫm bước chân thật nặng, dẫn chúng tỳ nữ tạm thời rời khỏi hoa viên Đoan Vương phủ.

"Mợ và Biểu tỷ còn có chuyện? Nếu không quản được miệng mình, vào trong lương đình dùng chút ít trà bánh đi, miễn cho vô duyên vô cớ đắc tội người." Thấy Hải Trầm Khê cũng không theo thế tử phi rời đi, tránh cho Đàm thị cùng Khúc Cảnh Thanh bịa đặt sinh sự lần nữa, Vân Thiên Mộng lạnh giọng đuổi người.

Đàm thị và Khúc Cảnh Thanh mặc dù không chào đón Vân Thiên Mộng cùng Hạ Hầu An, nhưng Hải Trầm Khê này tâm tình bất định như họa thần bên cạnh, các nàng đương nhiên sẽ không vì nhất thời miệng nhanh hơn não, mà đắc tội với một gã ôn thần.

Chỉ thấy hai người liếc trộm Hải Trầm Khê một cái, sau đó nhanh chóng hướng phía hắn hành lễ, rồi quay người theo một đường khác rời đi chỗ thị phi này.

Vân Thiên Mộng và Hạ Hầu An chuyển mắt nhìn về phía Hải Trầm Khê, nhẹ thi lễ một cái, định quay người rời khỏi.

"Bổn Quận Vương mới mở miệng giúp Sở phu nhân cùng Công chúa, không thể tưởng tượng được thái độ hai vị lãnh đạm như vậy." Nhìn hai thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp thân ảnh sắp rời đi, Hải Trầm Khê đứng tại chỗ không chút xê dịch, nhắm lại hai con ngươi, không có ý định buông tha, mang theo một tia trào phúng mở miệng.

Hai người nghe được lời Hải Trầm Khê, bất đắc dĩ dừng bước, song song quay người nhìn về phía nam tử sau lưng. Hắn mặc trường bào màu xanh đen, nổi bật lên thân thể cao to, vì dung mạo tuấn tú nên hoàn toàn không có cảm giác thô kệch mà đẹp mắt vô cùng, nếu như không phải của hắn ánh mắt quá mức âm tà, chắc hẳn đám tiểu thư kia chẳng ở phía xa liếc trộm Hải Trầm Khê mà đã sớm ùa lên rồi.

"Không biết Quận Vương còn có chuyện gì?" Người tới xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Vân Thiên Mộng lễ phép mở miệng, trong lòng thì nghĩ thoát khỏi Hải Trầm Khê như thế nào. Dính vào đám người Hải Vương Phủ, đối với Sở Tướng Phủ chỉ có bất lợi , ‘nhân ngôn khả úy' (*lời nói của người đời có sức ảnh hưởng rất lớn), bốn chữ này ở thế giới cổ đại hoàn toàn không thể coi nhẹ. Thực tế mọi người đều thấy Hải Vương Thế tử phi chủ động tới, các thiên kim tiểu thư nhàm chán thỏa sức tưởng tượng, đồn đại đủ thứ bất lợi cho Sở Tướng Phủ, mặc dù mình và Sở Phi Dương không thèm để ý, nhưng Ngọc Càn Đế sẽ nhạy cảm đấy.

"Bổn Quận Vương không phải hồng hoang dã thú, sao Sở phu nhân mỗi lần gặp đều vội vã cách ly? Hay là Sở phu nhân xem thường bổn Quận Vương?" Nhìn bộ dáng lãnh đạm của Vân Thiên Mộng, Hải Trầm Khê lại không để tâm lắm, chỉ cười cười, đôi con ngươi kia vốn hung ác nham hiểm lúc này lại vì chứa đầy vui vẻ mà sáng chói mù mắt người ta. Hạ Hầu An lúc nhìn về phía hắn chỉ cảm thấy kinh diễm không thôi, không thể tưởng tượng được cái gã Hải Trầm Khê này từ trước đến nay âm trầm lại cũng có thể biểu lộ như vậy.

Vân Thiên Mộng cũng không ngờ Hải Trầm Khê lại cười xán lạn như vậy, mi tâm không khỏi hơi nhíu lại, nâng hai con ngươi bình tĩnh lên, hữu lễ mà lạnh nhạt trả lời: "Quận Vương nói đùa. Chỉ là chúng ta cũng nên đi về phía chủ nhà chúc mừng, lúc này không thể ở lâu, kính xin Quận Vương thứ lỗi."

Nói xong, Vân Thiên Mộng ngay tức khắc kéo Vân Yên, mang theo Hạ Hầu An cùng nhau quay người rời đi.

"Quận Vương, Thế tử mời ngài trở lại tiền viện!" Ngay lúc này, một gã thị vệ của Hải vương phủ vội vàng đi tới, cúi đầu hướng Hải Trầm Khê bẩm báo.

"Lúc nào đến phiên Hải Vương Thế tử hắn ra lệnh cho bổn Quận Vương rồi hả? Hay hắn cho rằng bổn Quận Vương sẽ vì Hải Vương Phủ mà cho hắn ít mặt mũi?" Vui vẻ trong mắt Hải Trầm Khê biến mất, quay trở lại ánh nhìn hung ác nham hiểm, âm lãnh, bắn đến thị vệ cúi đầu trước mặt, mở miệng cười lạnh.

"Chuyện này..." Thị vệ kia từ nhỏ đi theo Hải Việt, tự nhiên là trung thành và tận tâm. Nhưng Hải Trầm Khê hôm nay nắm giữ thực quyền Hải Quận vương, không phải người mà một tên thị vệ nho nhỏ như hắn có thể đắc tội. Huống hồ, Hải Vương độc sủng Hải Quận vương, đắc tội Hải Quận Vương chính là đắc tội Vương gia, vì không thể cho Thế tử thêm phiền, mặc dù Hải Trầm Khê làm khó dễ, người thị vệ này nhịn xuống nộ khí.

"Chắc hẳn là thế tử phi nương nương của các ngươi lại thổi gió bên gối đi!" Nhìn bộ dáng thị vệ trầm mặc không nói ra lời nào, Hải Trầm Khê cũng chẳng thèm mở miệng, chỉ quay người hướng phía lối vào hoa viên mà đi.

"Mộng Nhi!" Dọc theo đường nhỏ chậm rãi đi về phía nhà chính, nghe được một tiếng thấp giọng hô, Vân Thiên Mộng theo hướng của thanh âm nhìn lại, thấy Khúc Phi Khanh đứng ở xa xa bên hồ sen đang vung vẩy cái khăn đẹp đẽ trong tay với mình, thấy mình đã chú ý tới nàng, Khúc Phi Khanh kéo làn váy đi dọc theo bờ hồ nhanh chóng đi đến bên cạnh.

"Biểu tỷ đến đây lúc nào?" Trông Khúc Phi Khanh hôm nay đã khôi phục tinh thần, Vân Thiên Mộng yên tâm nở nụ cười.

"Cùng mẫu thân mới tới một lúc, thấy xe ngựa Sở Tướng Phủ, ta liền qua đây trước tìm các ngươi rồi." Chào qua Hạ Hầu An, Vân Yên xong, Khúc Phi Khanh cùng Vân Thiên Mộng song song đi tới.

Đang nói, lối vào hoa viên truyền đến rối loạn tưng bừng, các phu nhân tiểu vốn là nhàn tản ở trong các ngõ ngách hoa viên nói chuyện phiếm ngắm cảnh lại đang thư nhao nhao tuôn ra hướng lối vào, thanh âm chúc mừng liên tiếp kéo dài không dứt.

"Chắc là Đoan Vương phi đã đến, chúng ta nhanh đi chúc mừng đi." Mặc dù không muốn chen vào chỗ nhiều người, nhưng đã đến tận đây, mấy người cũng chỉ có thể đường cũ trở về.

Lúc này, cùng Đoan Vương phi vào hoa viên còn có Hàn phủ Phu nhân, mẫu thân của Hàn Thiếu Miễn. Phóng mắt nhìn đi, Đoan Vương phi như một đóa sen xanh đơn độc lãnh đạm, mà Hàn phu nhân thì ôn hòa trang nhã, lộ ra một cỗ hòa thuận ý vị.

Đoan Vương phi sắc mặt thủy chung lãnh đạm, không vì phủ mình tổ chức yến hội mà nhoẻn miệng cười, ở sau lưng nàng, Hàn phu nhân lại cười ôn hòa hữu lễ.

Nhìn mặt hai người, Vân Thiên Mộng cảm thấy họ có vẻ không hợp nhau.

Chuyện này cũng khó trách, dù sao Hàn gia là nhà mẹ đẻ của Đoan Vương phi tiền nhiệm, Đoan Vương vào lúc này lại trải đường cho con cháu Hàn gia, cái này chỉ sợ không chỉ là vì thoả mãn Hàn Thiếu Miễn, mà còn bao hàm tình nghĩa đối với Đoan Vương phi tiền nhiệm đi.

Chuyện như vậy, với bất kỳ một người phụ nữ nào cũng sẽ không vui vẻ.

"Thần phụ bái kiến Vương phi, chúc mừng Vương phi, Hàn phu nhân!" Vân Thiên Mộng dẫn Hạ Hầu An cùng Vân Yên cùng nhau tiến lên, hướng phía Đoan Vương phi có chút cúi người, thiển âm thanh chúc mừng.

"Thì ra là Sở phu nhân cùng Công chúa, đa tạ! Mời ngồi!" Trước sau như một lãnh đạm, hai mắt Đoan Vương phi chỉ nhẹ nhàng quét qua ba người vừa hành lễ, qua loa nhưng không thất lễ mà trả lời một câu, sau đó không lên tiếng nữa.

Chỉ là, số lượng người có thể làm cho nàng mở miệng nói chuyện cực ít, Vân Thiên Mộng lại nằm trong số đó. Từ lúc nàng mới đi vào, đối mặt nhiều người thảo hảo chúc mừng như vậy, nhưng là ngay cả khóe mắt liếc qua đều keo kiệt không cho, lại đáp lại Vân Thiên Mộng một hai câu, trong mắt người ngoài, đã là mặt mũi cực lớn.

Hàn phu nhân mặc dù ít lộ diện ở các yến tiệc, lại cũng là xuất thân là đại gia khuê phòng, lúc này gặp được Tả Tướng Phu nhân đương triều cũng không kích động, cũng không vì sợ hãi thân phận của Sở Phi Dương mà khiếp đảm lùi bước, mà hướng phía Vân Thiên Mộng mỉm cười thanh nhã mở miệng: "Đa tạ Sở phu nhân, Sở phu nhân mời ngồi!"

Nói xong, Hàn phu nhân này cũng ngậm miệng, mặc dù trong mắt mỉm cười, thần sắc lại có vẻ hơi nhạt nhẽo.

Vân Thiên Mộng mắt đảo qua tìm trong đám người đang ngồi, thấy Quý Thư Vũ cùng thân ảnh Khúc Phi Khanh, mỉm cười định bụng đi về hướng hai người.

Mà lúc này ngoài hoa viên lại truyền đến một hồi ầm ỹ giọng nam nhân, nghe qua một mảnh nịnh nọt, hẳn là Đoan Vương dẫn chúng nam tân hướng phía hoa viên mà đến.

Không đến một lúc, một đám nam tử xuất hiện ở cổng vòm của hoa viên. Đoan Vương cùng Thần Vương một bộ Thân Vương phục cùng màu màu tím sậm, trước người thêu tứ trảo Bàn Long uy nghiêm mà tôn quý, biểu hiện ra thân phận vô cùng tôn quý của hai người.

Sở Phi Dương một thân cẩm bào màu đen cũng không thua kém. Thực tế, khóe môi hắn lúc nào cũng mỉm cười nên vẻ tươi đẹp lấn áp cả hai nam nhân phía trước, lại để cho chúng thiên kim ánh mắt không khỏi dán chặt theo sau thân ảnh của hắn.

Chỉ tiếc Sở Phi Dương từ lúc xuất hiện ở lối vào hoa viên, đôi mắt ẩn hàm cưng chiều vô hạn liền nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, đối với oanh oanh yến yến ái mộ đều là ánh mắt coi thường.

Mà lúc này, hấp dẫn ánh mắt Vân Thiên Mộng lại là một nam tử trẻ tuổi đi cùng Hải Trầm Khê. Hắn một thân quý khí bức người, trên mặt mang ý cười ôn hòa, nhưng đáy mắt giấu giếm dã tâm, đối với Hải Trầm Khê bên cạnh cùng hắn đồng hành càng là bẩm sinh bài xích, chắc hẳn hắn chính là Hải Vương Thế tử Hải Việt.

Theo mấy vị thân phận Vương gia, Thế tử cao quý này tiến vào, là Hàn Thiếu Miễn cùng một người đàn ông tuổi trung niên đi đến. Nam tử kia cực kỳ nho nhã, Hàn Thiếu Miễn đối với hắn cực kỳ tôn trọng, chắc hẳn chính là phụ thân của Hàn Thiếu Miễn - Hàn Úy Thăng đi.



Chỉ là, hai cha con nhà này trông không giống nhau cho lắm.

Ánh mắt Vân Thiên Mộng không khỏi chuyển hướng tới Hàn phu nhân, so sánh với dung mạo Hàn Thiếu Miễn, lại cũng chẳng tìm ra chỗ nào tương tự.

"Ha ha, Sở Tướng nói cực phải, vẫn là Sở Tướng suy nghĩ chu toàn!" Lúc này, không biết Sở Phi Dương thấp giọng nói gì đó bên tai Đoan Vương, chỉ thấy Đoan Vương nghiêm túc kính cẩn lại phá lên cười. Chứng kiến Đoan Vương dáng vẻ tươi cười như thế, đuôi lông mày Vân Thiên Mộng hơi nhướn lên, lần nữa nhìn về phía Hàn Triệt đang cười nhẹ trao đổi với Hàn Thiếu Miễn, cảm thấy Hàn Thiếu Miễn này cùng Đoan Vương mặt mày lại có chút tương tự. Hàn Thiếu Miễn trên người thủy chung mang theo sự vững vàng, phảng phất như là vẻ hồn nhiên bình thường này bôi giấu quý khí ở bên trong, hắn ngày thường lại bình dị gần gũi, làm cho người ta xem qua khó quên.

Cho dù Đoan Vương rất yêu vị Vương phi đã qua đời kia, hay là nói hắn yêu ai yêu cả đường đi nên muốn giúp người nhà nàng, nhưng nâng đỡ người của Hàn gia như thế, thật sự là có chút quá mức, trừ phi, trừ phi Hàn Thiếu Miễn và Đoan Vương có liên hệ máu mủ.

Nhớ đến những gì Đoan Vương phi và Hàn phu nhân mới biểu lộ, Vân Thiên Mộng đáy mắt nổi lên một vòng ngưng trọng, nếu đúng như mình phỏng đoán, Hàn Thiếu Miễn có biết việc này hay không?

Ánh mắt dần dần thu hồi, Vân Thiên Mộng cúi đầu xuống, dần dần tiêu hóa khiếp sợ trong lòng, không thể tưởng được cái hoàng gia này bí mật thật đúng là nhiều, chớ nói Hoàng cung, mà ngay cả trong vương phủ cũng tồn tại thiên ty vạn lũ quan hệ như vậy.

"Mộng Nhi!" Lúc này Đoan Vương đã ngồi xuống, Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng cúi đầu không nói, có chút lo lắng nói: "Có phải không thoải mái ở đâu hay không?"

Vân Thiên Mộng nghe vậy ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn đến bàn vị thế tử phi của Hải Vương phủ kia, con mắt nàng ta lúc này mang địch ý nhìn người bên cạnh mình là Hạ Hầu An khiến cho Vân Thiên Mộng không thể không buông xuống chuyện tình của Đoan Vương phủ, chăm chú canh chừng cái thái độ của vị thế tử phi này.

Lại nói, mình và Hải thế tử phi hôm nay là lần đầu gặp mặt, huống chi là Hạ Hầu An từ nhỏ ở tại Lạc Thành càng là không có cơ hội gặp nàng ta bao giờ, vậy mà nàng ta lại ba lần bốn lượt hướng An Nhi biểu hiện ra địch ý mãnh liệt, rốt cuộc là vì sao?

"Đoan vương gia thực là niệm tình cũ, Hàn vương phi qua đời nhiều năm, lại vẫn trông nom nhà mẹ đẻ Hàn vương phi như vậy, hôm nay còn dẫn theo Hàn thị lang, con đường làm quan trong tương lai của Hàn Thị lang chắc chắn thuận buồm xuôi gió đấy!" Bàn bên một vị Phu nhân tán gẫu nói ra, mọi người đều là gật đầu nói phải.

Đoan Vương danh khí mặc dù không kịp Thần Vương, quyền lực trong tay lại càng không bằng Sở Phi Dương, nhưng hắn nhiều năm như một ngày vẫn ổn thỏa ở vị trí Đoan Vương mà lại không để cho Ngọc Càn Đế sinh ra một tia nghi ngờ, một thân thâm tàng bất lộ lại bo bo giữ mình.

Bởi vậy trong triều, đám đại thần đối với vị trí Đoan vương gia này hết sức cung kính, nếu xảy ra việc gì cũng sẽ cho bọn hắn chút tình mọn.

Hôm nay, Hàn Thiếu Miễn được Đoan Vương phí hết tâm tư dẫn dắt như vậy, tin rằng trong tương lai, cộng sự có mắt đều sẽ không quá khó xử Hàn Thiếu Miễn, con đường làm quan hắn đi cũng sẽ không quá gian khổ.

"Suỵt, nhỏ giọng một chút! Không phát hiện Đoan Vương phi hôm nay so ngày xưa còn lạnh hơn hơn mấy phần sao? Con trai trưởng của Đoan Vương phi năm nay đã 14 tuổi, nhưng Vương Gia còn chưa có ý niệm lập hắn làm Thế tử đâu. Hôm nay trong vương phủ lại là người nhà Hàn vương phi tổ chức yến hội, cũng khó trách sắc mặt Đoan Vương phi càng phát lãnh đạm, một cái dáng tươi cười đều chưa từng có!" Cho dù vị phu nhân mới lên tiếng vừa nãy kia nói sự thật, nhưng có người sợ đắc tội với giới quyền quý mà ngăn lại giọng nói quá mức lớn tiếng của nàng, nếu không, phiền hà đến phu quân nhà mình, chẳng phải là tai bay vạ gió hay sao?

Các nàng nói chuyện lại cho Vân Thiên Mộng không ít tin tức, nhìn về phía bàn chủ nhà trên kia, ánh mắt lộ ra thêm phức tạp thâm trầm.

Như cảm nhận được ánh nhìn Vân Thiên Mộng bắn tới, Sở Phi Dương ngước mắt đúng lúc liền bắt được rồi giữ lấy ánh mắt của nàng, hai người nhìn nhau cười cười, hết thảy đều không nói ra.

"Không bằng Sở Tướng kính Đoan Vương một ly, tỏ hữu hảo!" Lúc này, Giang Mộc Thần đột nhiên lên tiếng đánh phá động tác qua lại giữa hai người, giơ lên chén rượu trong tay ngăn ánh mắt Sở Phi Dương nhìn về phía Vân Thiên Mộng, lạnh giọng mà cường ngạnh yêu cầu lấy.

"Bổn Tướng cũng có chén, không nhọc đến Vương Gia phí tâm." Sở Phi Dương há có thể không rõ dụng ý Giang Mộc Thần, ngón tay thon dài không để lại dấu vết đẩy chén rượu ngăn trở tầm mắt mình ra, hướng phía Vân Thiên Mộng gật đầu, rồi cầm lên ly rượu trước mặt, nhìn về phía Thần Vương, cất cao giọng nói: "Không bằng Vương Gia cùng Bổn Tướng cùng nhau kính Đoan Vương một ly, tỏ vẻ đồng liêu chuyện tốt!"

Nói xong, Sở Phi Dương liền cử động cao cánh tay của mình, dùng ống tay áo che khuất ánh mắt Thần Vương nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, trong mắt mỉm cười nhìn hướng Giang Mộc Thần.

"Sở Tướng lại học theo thật nhanh." Một mảnh ống tay áo màu đen chặn ánh mắt của mình, làm cho Giang Mộc Thần cắn răng thấp giọng châm chọc Sở Phi Dương.

"Cũng vậy." Sở Phi Dương nhướng mày cười cười, ám phúng Giang Mộc Thần học theo mình nhìn về phía Vân Thiên Mộng.

"Thất đệ và Sở Tướng khách khí rồi, sau này còn xin ngươi chiếu cố đám bọn họ nhiều hơn." Mà Đoan Vương phảng phất không có chút nào chú ý tới mâu thuẫn giữa hai người, bưng lên ly rượu trước mặt, trên không trung hai cái chén chạm nhau một chút, đi đầu uống cạn ly rượu trong tay.

Ngồi cùng bàn, Hải Việt sắc mặt ôn hòa nhìn ba người ở giữa cụng rượu, so với Hải Trầm Khê âm trầm, vẻ ngoài của Hải Việt cho cảm giác tựa như Hải Vương, đôi mắt màu rám nắng toát ra ánh sáng ôn hòa, nho nhã lễ độ.

Tuy hắn ít lộ diện ở các yến hội, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến việc hắn hiểu rõ thế cục những người trong triều.

Nhìn Sở Phi Dương cùng Giang Mộc Thần trong lúc đó giả mù sa mưa vui vẻ, ánh mắt Hải Việt không khỏi chuyển hướng muốn nhìn Vân Thiên Mộng một chút, chỉ là con ngươi ôn hòa lại dừng lại trên người Hạ Hầu An bên cạnh.

Thấy Hạ Hầu An chân mày mang đầy ý cười cùng Vân Thiên Mộng thấp giọng tán gẫu cái gì, Hải Việt không khỏi nhớ đến Thuỵ Vương. Khó trách có thể làm cho Thụy Vương làm ra hành động như ngày đó, Hạ Hầu An này quả nhiên là khuynh thành mỹ nhân, quả thật có thể làm cho nam tử thần hồn điên đảo.

Thật tình không biết, tại thời điểm Hải Việt tập trung tinh thần thưởng thức Hạ Hầu An, ánh mắt Hải thế tử phi cũng đang đặt trên người phu quân của mình. Nhìn Hải Việt nghiêm túc dừng ở Hạ Hầu An như vậy, thế tử phi trong nội tâm vừa kinh vừa sợ, hai đầu lông mày hiện một vòng âm trầm, giơ lên chén rượu trong tay kính hướng Hạ Hầu An, thiển tiếng nói: "Mới vừa nãy nô tài trong phủ bất kính với Công chúa, kính xin Công chúa chớ để ý!"

Đột nhiên bị mời rượu, ánh mắt Hạ Hầu An không khỏi lộ ra vẻ ngờ vực, chỉ là cả bàn người này đều nhìn mình chăm chú, như ở nơi công cộng mà không cho tiền thế mặt mũi, chỉ sợ sẽ bị mọi người trong kinh xa lánh. Bất đắc dĩ, Hạ Hầu An dưới ánh mắt cổ vũ của Vân Thiên Mộng, chậm rãi giơ lên ly rượu trước mặt, cười nhẹ, đáp: "Thế tử phi khách khí!"

Hải thế tử phi ưu nhã uống hết rượu trong ly, lập tức cười nói: "Công chúa cành vàng lá ngọc, đã muốn gả cho ai hay chưa?"

Lời này vừa nói ra, đám phu nhân tiểu thư bốn phía nghe được đều phát ra tiếng trầm trầm cười trộm.

Thụy Vương trong cung cầu chỉ tứ hôn, ai không biết?

Cho dù Thụy Vương bị Ngọc Càn Đế cả đời giam lỏng tại Thụy vương phủ, nhưng những người từng có quan hệ với Thụy Vương, chỉ sợ là không còn ai dám hướng Hạ Hầu An cầu hôn nữa.

Thực tế, chuyện tình của Thụy Vương lại tựa hồ liên lụy Khúc Phi Khanh, điều này làm cho đám phu nhân tiểu thư linh thông một ít tin tức trong nội tâm được một trận cười trộm, thoáng cái giải quyết hết hai đối thủ mạnh mẽ, đối với các nàng mà nói, đây xem như chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

Mà những người vui vẻ nhất, là Đàm thị cùng Khúc Cảnh Thanh, vừa mới trước mặt Vân Thiên Mộng ăn thiệt thòi, giờ phút này Hải thế tử phi đúng là đều vì bọn nàng đòi trở về.

Nghe được Hải thế tử phi giống như quan tâm, kì thực lời nói mỉa mai đến cực hạn, Hạ Hầu An nhíu mày, ngón tay nắm chén rượu có chút dùng sức.

Khúc Phi Khanh ở một bên sắc mặt dần trầm xuống, nhìn về phía Hải thế tử phi, trong con ngươi lộ ra một tia chán ghét.

"Đa tạ thế tử phi quan tâm. An Nhi tuổi còn nhỏ, chuyện như vậy tự nhiên là không vội. Ngược lại là nghe nói thế tử phi là đoạn thời gian gần đây nạp cho Thế tử vài tiểu thiếp xinh đẹp, thế tử phi quả nhiên là xuất thân danh giá, dung nhan, trí tuệ hay khí độ quả nhiên là bất phàm, lại nghĩ cho phu quân, để cho chúng ta theo không kịp." Vân Thiên Mộng nâng chén, nhẹ nhàng thổi lá trà, đôi mắt mang ý cười nhẹ giọng trả lời, chỉ là đáy mắt lại giấu một tia không vui cùng cường ngạnh. Nếu nàng ta muốn chơi, các nàng làm sao có thể chịu yếu thế. Bị người xem nhẹ, rồi lại bị người khác cười nhạo nhân phẩm, Vân Thiên Mộng không phải quả hồng mềm muốn nắn sao thì nắn.

Tiền thế tử phi há có thể ngờ tới Vân Thiên Mộng sẽ nhục nhã mình trước mặt mọi người.

Tiểu thiếp bên cạnh Hải Việt là nàng tự mình chọn lựa đưa lên giường Hải Việt đấy, chỉ có như vậy, mới có thể tránh khỏi những người khác sắp xếp người bên cạnh mình.

Trong Hải Vương Phủ, nàng nhìn như là một Hải Vương Thế tử phi vô cùng tôn quý, nhưng trước khi Hải Điềm xuất giá, Hải Vương phi cùng Hải Điềm trong tay đều nắm một nửa quyền lợi quản gia (*quản lý gia đình). Thật vất vả mới tống được Hải Điềm đi Bắc Tề, Hải Vương phi lại độc tài tất cả quyền hành, làm cho nàng trở thành một Thế tử phi có danh hiệu cũng không thực quyền.

Mặt khác, mấy người con trai của Hải Vương lấy thê tử cũng đều là xuất thân hào phú, ngày bình thường nhìn như ở chung hòa thuận, nhưng ai không muốn ngồi lên vị trí chủ mẫu kia?

Huống chi, ở Hải Vương Phủ, trong mắt Hải Vương thủy chung chỉ có một Hải Trầm Khê, còn nâng hắn lên làm Hải quận vương, càng làm cho nàng ta có cảm giác địa vị mình bị uy hiếp.

Nếu không tận lực bắt lấy tâm Hải Việt, nàng ở Hải Vương phủ chỉ sợ là bước đi liên tục khó khăn, Vân Thiên Mộng vận tốt như vậy, chưa từng phải đối mặt, nàng có tư cách gì chỉ trích, ám phúng mình? Nếu là nàng ở vị trí của mình hiện tại, chỉ sợ sẽ làm còn lớn hơn.

Nghe được xung quanh tất tất tác tác tiếng nghị luận, Hải thế tử phi trong nội tâm thầm hận, trên mặt lại cười cười nói nói dịu dàng, chậm rãi để ly rượu trong tay xuống, đoan trang đáp lại lời nói của Vân Thiên Mộng: "Có thể vì Thế tử phân ưu, là phúc phận bản phi! Các phu nhân ở đây, không phải đều nên như vậy sao? Sở phu nhân ngươi đang tân hôn, chỉ sợ còn chưa nghĩ ra tầng này, không bằng để bản thế tử phi đưa cho Phu nhân vài cô nương xinh đẹp, để các nàng vì Phu nhân bài ưu giải nạn!"

Một phen, lại để cho những phu nhân kia vốn đang chê cười Hải thế tử phi ngậm miệng. Nhà ai cũng đều có nỗi khó xử riêng, mọi người cũng không quá đáng là chó chê mèo lắm lông, nhìn mệnh nữ tử khác trôi qua bất hạnh, lại đối chiếu cuộc sống của mình, trong lòng liền thăng bằng trở lại.

Bất hạnh là xã hội này tạo thành, các nàng muốn trốn tránh, cũng tránh không nổi.

Nghĩ đến thê thiếp trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào mà lòng dạ ác độc trong nhà, các vị phu nhân đều vặn lông mày, âm thầm cắn răng.

Đám tiểu thư con vợ cả càng mang hận ý trong lòng, nếu không phải những tiện nhân này cướp đi phụ thân, mẹ của các nàng cũng sẽ không lạc tịch như vậy!



Nghĩ như thế, mọi người đối với Hải thế tử phi ngược lại sinh ra mấy phần đồng tình, dù sao chỉ có tự mình người đã trải qua, mới có thể hiểu rõ quá trình lo lắng cùng thống khổ này.

Trái lại, Sở Phi Dương nâng Vân Thiên Mộng trong lòng bàn tay, chỉ có thể thầm than đồng nghiệp bất đồng mệnh, lúc trước cười nhạo Vân Thiên Mộng bị Thần Vương từ hôn, há lại sẽ nghĩ đến thời thế xoay chuyển, đại nạn không chết tất có hậu phúc này?

Câu cuối cùng này của Hải thế tử phi vừa hỏi, khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, không biết Vân Thiên Mộng nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Đồng ý, là muốn cùng những cô gái khác chia trượng phu của mình.

Không đồng ý, cái danh đố phụ sẽ truyền bá ra cho toàn bộ thiên hạ.

Không thể không nói, Hải thế tử phi quả nhiên là mưu tính tốt, mặc kệ Vân Thiên Mộng lựa chọn như thế nào, đều sẽ chịu thiệt.

Vân Thiên Mộng quét mắt nhìn mọi người đang chờ xem kịch vui, chỉ là thanh nhã cười, mí mắt lơ đãng nâng lên một, con ngươi giấu cơ trí đếm không hết, nàng khẽ mở cặp môi đỏ mọng, chậm rãi nói: "Đa tạ ý tốt của thế tử phi. Chỉ là Sở Tướng phủ không thể so với Hải Vương Phủ giàu có, chúng ta ngày thường sinh kế là dựa vào bổng lộc của Phu quân, chàng xưa nay lại tiết kiệm, cũng thường xuyên dặn dò chúng ta không thể phô trương lãng phí, thật sự là không có có dư thừa ngân lượng mà nuôi sống những người khác. Chẳng như Thế tử phi, chẳng những đã tuyển thiếp thị xinh đẹp hầu hạ Thế tử, lại còn giữ đồ dự bị, quả nhiên là hiền lành rộng lượng, có thể nói là một nữ nhân mẫu mực."

Mọi người há có thể ngờ tới Vân Thiên Mộng cự tuyệt đề nghị của Tiền thế tử phi bằng cách nói lên chi phí ngày thường, chẳng những tạo hình tượng thanh liêm cho Sở Tướng Phủ, còn là nói ngược ra Hải Vương Phủ xa hoa lãng phí.

Thực tế mọi người đều biết Sở Vương và Sở Phi Dương đều không phải người ham hưởng lạc thú, lời này theo miệng Vân Thiên Mộng nói ra, chẳng những không có cảm giác keo kiệt, mà càng tăng thêm độ tin cậy.

"Nếu Phu nhân khó xử như vậy, việc này Bản thế tử phi cũng không miễn cưỡng!" Tại thời điểm tất cả mọi người cho rằng Hải thế tử phi sẽ cường hành nhét người vào Sở Tướng Phủ, nàng lại phản kỳ đạo mà đi, thu lại ý mình mới đưa ra.

Vân Thiên Mộng đối đầu như vậy, lại không để lại cái cớ nào cho Hải thế tử phi tức giận, lợi hại.

"Vân tam tiểu thư trên đầu mang ngọc bích lăng hoa song hợp trường trâm này, đây là trân phẩm của Phú Quý Đường, không thể nghĩ được Sở Tướng phủ tiết kiệm như vậy, Vân Tướng phủ lại vung tiền như rác để Tam tiểu thư đặt mua đồ trang sức! Theo ta được biết, hai vị Tể tướng bổng lộc không kém bao nhiêu đi." Hải thế tử phi bưng lên chén trà, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt quét qua Vân Yên ngồi ở bàn khác, nhàn nhạt mở miệng.

Theo lời nàng, mọi người chuyển sang nhìn về phía Vân Yên, ánh mắt đều tập trung lên cái mũi ngọc bích lăng hoa song hợp trường trâm kia, thấy ngọc trâm này điêu khắc rất sống động, bên trên khảm nạm bảo thạch càng không chê vào đâu được, nếu nói không phải danh gia chi tác (*người lành nghề chế tác), sợ là chả ai tin.

Hải thế tử phi moi ra được Vân Yên, một mực nhằm vào ngọc bích lăng hoa song hợp trường trâm nho nhỏ, Vân Thiên Mộng không thể không bội phục năng lực quan sát của nàng, chỉ có điều, nếu như đã khai chiến, nàng tự nhiên không thể lùi bước, nếu không bọn phu nhân phong kiến này còn không biết sẽ bịa đặt chuyện hôm nay như thế nào.

Vân Thiên Mộng ánh mắt thanh đạm đảo qua tóc đen nhánh của Vân Yên, khóe môi treo một vẻ tươi cười hiển nhiên, lập tức giải thích: "Là con gái, ai chẳng muốn chăm chút trang phục một phen. Các tiểu thư ở đây, đều là trang phục lộng lẫy dự dạ tiệc, Hải thế tử phi lại càng xinh đẹp động lòng, phú quý bức người, Yên Nhi chỉ mang cây trâm nho nhỏ, so làm sao với viên ngọc san hô kích cỡ tương đương hạt gạo trên đầu thế tử phi chứ."

Qua giây lát, Vân Thiên Mộng làm ánh mắt của mọi người chuyển hướng trở về phía Hải thế tử phi.

Châu sai (ngọc trai, cài tóc) này giá trị liên thành, mặc dù chỉ khảm một hạt châu, cũng là thứ người thường khó mà tìm được.

Xem ra, Hải Vương Phủ quả thật là phú khả địch quốc.

Hải Việt nãy giờ nhìn chăm chú bên này thu hồi ánh mắt, quay sang cười với Sở Phi Dương, mở miệng: "Sở phu nhân quả nhiên là năng ngôn thiện biện (*ăn nói khéo léo)! Chỉ tiếc, nàng lại không đem diễm phúc Sở Tướng cùng ban cho ngoại nhân! Thật tiếc, thật đáng tiếc."

Sở Phi Dương vẫn luôn đặt một nửa chú ý trông nom bên người Vân Thiên Mộng, há lại không biết nàng và Hải thế tử phi vừa nói cái gì. Thấy Hải Việt giúp đỡ thế tử phi của mình, hắn đương nhiên không thể rớt lại phía sau, phải tích cực tích cực tích cực phụng bồi phu nhân.

Sở Phi Dương tạm thời cùng Thần Vương đình chiến, chuyển hướng Hải Việt cười cười, khẽ nhếch đôi môi không có chút phẫn nộ vì Hải Việt cười nhạo, ngược lại, tâm tình thật tốt mở miệng: "Phu nhân phụ trách quản gia, với hết thảy chi phí trong Tướng phủ, chẳng ai rõ hơn nàng, mà nàng có thể vì tướng phủ mà suy nghĩ là phúc khí của Tướng phủ! Huống hồ, Bổn tướng ngày bình thường công vụ bề bộn, không giống Thế tử thanh nhàn có thể cùng mỹ nữ ngắm hoa ngắm trăng, trong tướng phủ đương nhiên không cần nhiều người vô sở sự sự (*rỗi việc) như vậy. Hôm nay là ngày tốt lành của Đoan Vương phủ và Hàn phủ, chúng ta há có thể chỉ trò chuyện chuyện của mình, nên vì Vương gia chúc mừng mới đúng."

Ôn hòa trả lời, lại mang theo bá đạo như thường thấy, Sở Phi Dương hết mỉa mai Hải Việt không có việc gì, còn không cho đối phương cơ hội phản bác, trực tiếp đổi chủ đề, bưng chén rượu cùng Đoan Vương đối ẩm một ly.

Giang Mộc Thần lạnh nhạt liếc qua Hải Việt, thấy hắn quả nhiên là kế thừa tính cách của cha, mặc dù bị trào phúng trước mặt mọi người vẫn như trước cười nhẹ, liền lạnh nhạt mở miệng cười: "Nam tử ba vợ bốn nàng hầu đúng là bình thường, Sở Tướng việc gì không thành toàn ý tốt của Thế tử cùng Thế tử phi."

"Bổn Tướng cùng Vương Gia tuổi đều như nhau, Bổn Tướng cũng không thể ba vợ bốn nàng hầu, mà Vương Gia lại vẫn một thân một mình được. Hay là Vương Gia thu vài tỳ nữ đẹp mắt, làm tròn tâm nguyện Thái phi?" Trong lời nói Sở Phi Dương mang ngụ ý sâu thẳm, chỉ có điều vào tai mọi người sáng như gương. Nguyên Đức Thái Phi lúc trước vừa ý Hải Điềm quận chúa cũng không che giấu sự tình, chỉ có điều thật không ngờ Sở Phi Dương phản ứng nhanh như vậy, lập tức đem cái sự tình tầm thường này đào móc ra, ngăn miệng Thần Vương.

"Sở Tướng há lại không biết Bổn Vương lòng có đã có một người, trừ người đó ra, những kẻ khác đều là thô son tục phấn!" Lạnh lẽo liếc Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần mở miệng, ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng lên người Vân Thiên Mộng.

"Không biết là thiên kim nhà ai có vinh hạnh như vậy? Nhưng mà, Vương Gia cần phải tăng thêm tốc độ, nếu bị người khác nhanh chân đến trước, chẳng phải hối hận cả đời sao?" Sở Phi Dương giả ngu, rồi ưu nhã kẹp lên trước mặt một khối măng đưa vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt, chậm rãi thưởng thức, nhìn Thần Vương đáy mắt chợt lóe qua hối hận, tâm tình hắn rộng mở trong sáng.

"Nếu nói tất cả các tiểu thư trong này, biểu muội Sở Tướng - Hạ Hầu công chúa nổi tiếng nhất rồi." Lúc này, Hải Việt lại chậm rãi mở miệng, ánh mắt mỉm cười ôn hòa, làm cho người ta nhìn không ra nửa tia ý đồ.

"Như thế nào? Thế tử đúng là ái mộ Hạ Hầu công chúa rồi hả?" Hải Trầm Khê vuốt vuốt chén rượu trong tay, ánh mắt làm cho người ta nhìn không thấu, cười lạnh.

Nghe Hải Trầm Khê hỏi lại, Hải Việt không khỏi hơi nhíu mày, mặc dù chỉ là động tác trong nháy mắt, lại bị những người khác trên bàn chủ nhìn ra toàn bộ.

Hắn trong khoảnh khắc đã khôi phục lại bộ dáng, vì lời nói của Hải Trầm Khê mà cười lắc đầu nói: "Ngũ đệ khẩn trương như vậy, không phải là vừa ý Hạ Hầu công chúa đi à nha? Nói đến Hạ Hầu công chúa đích thật là nghiêng nước nghiêng thành, quả thật có bản lãnh làm cho người ta vừa gặp đã thương! Không biết ý Sở Tướng như thế nào?"

"Thế tử coi trọng Phi Dương rồi! An Nhi trên có Tổ phụ, Phụ thân, dưới có huynh trưởng, khi nào đến phiên biểu ca ta đây làm chủ việc hôn nhân? Cho dù là muốn nghị hôn, cũng phải đến Lạc Thành cùng cậu ta trò chuyện, Thế tử hỏi sai người rồi!" Sở Phi Dương từ chối.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, với lực ảnh hưởng của Sở Phi Dương, đừng nói là làm chủ hôn sự Hạ Hầu An, cho dù là lúc này đem Hạ Hầu An gả luôn cho ai, Hạ Hầu tộc cũng sẽ không phản đối.

Hiển nhiên, dòng dõi Hải Vương Phủ không được Sở Phi Dương nhìn trúng, hắn chẳng qua là kéo trưởng bối ra cân hết phiền phức mà thôi.

Mà Hàn Thiếu Miễn ngồi ở một bên, vì mấy người ở giữa đối thoại, trong lòng bàn tay không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhìn như trêu ghẹo bình thường, lại tiết lộ quá nhiều tin tức rồi!

Nếu như Hải Trầm Khê thật đúng muốn cưới Hạ Hầu An, Hải – Sở, hai nhà là quan hệ thông gia, chỉ sợ thế cục trong kinh muốn thay đổi rồi, đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì, chẳng ai biết được.

Ánh mắt không khỏi nhìn về phía Đoan Vương bên cạnh, chỉ thấy dượng mình trầm ổn ngồi ở thủ tọa, không có chút nào vì mấy người tranh chấp mà rối loạn suy nghĩ, sắc mặt trước sau như một lạnh nhạt làm cho người ta khâm phục. Khó trách Phụ thân thường thường dạy bảo mình phải hướng Đoan Vương học tập.

Chú ý tới ánh mắt Hàn Thiếu Miễn nhìn về phía mình, Đoan Vương vốn nguội lạnh lại tỏa ra một vòng vui vẻ, thò tay vỗ vỗ trên vai Hàn Thiếu Miễn, cười nói: "Thiếu Miễn, hôm nay là những ngày an nhàn hiếm có của cháu, nhanh hướng Thần Vương, Sở Tướng, Thế tử, Hải quận Vương kính rượu đi!"

Được Đoan Vương nhắc nhở, Hàn Thiếu Miễn nâng chén đứng lên, cười nhẹ hướng mấy người lần lượt mời rượu xong, ánh mắt quét về bàn Hàn Triệt phía xa xa, chỉ thấy hắn giống thường ngày lãnh đạm ngồi, người bên cạnh nóng bỏng khơi chuyện hay hành động tình cảm gì cũng làm như không thấy, người bên ngoài ném lên người hắn ánh mắt xen lẫn vài tia bài xích, hắn vẫn ngồi im một chỗ.

Nhìn chén rượu vô ích trong tay mình, Hàn Thiếu Miễn mỉm cười ngồi xuống, trong lòng lại là có chút hâm mộ Hàn Triệt.

Tiệc rượu vừa mới bắt đầu chỉ chốc lát, liền gặp Ô đại nhân thẳng tắp xông vào, đôi mắt ngay thẳng lập tức nhìn về phía chủ vị, mang theo thị vệ sau lưng bước nhanh tới: "Ty chức bái kiến mấy vị Vương Gia, Sở Tướng, Hải quận Vương!"

Mọi người thấy thủ vệ Hoàng Cung - Ô đại nhân xuất hiện ở Đoan Vương phủ, trong lòng kinh ngạc. Đoan Vương tỉnh táo hỏi: "Không biết Ô Đại nhân đến đây có chuyện gì quan trọng? Nếu là không có chuyện gì, mời Ô đại nhân ngồi vào xuống đối ẩm một phen!"

Nhưng Ô đại nhân lắc đầu, ngay sau đó trầm giọng nói: "Hoàng thượng mời Đoan Vương, Thần Vương, Sở Tướng cùng Hải quận Vương lập tức vào cung!"

"Không biết có chuyện gì quan trọng?" Sở Phi Dương nhìn biểu lộ ngưng trọng của Ô đại nhân, thần sắc của hắn cũng trở nên thận trọng.

"Tướng gia , Hoàng thượng mời các vị lập tức tiến cung, chi tiết thế nào, sẽ nói sau!" Lúc này phần đông là nữ quyến, cũng có không ít phẩm quan viên cấp thấp, Ô Đại nhân tự nhiên không thể công khai nói chuyện triều chính, chỉ có thể kiên trì theo chức trách của mình mở miệng, chỉ là khi nhìn về phía Sở Phi Dương, ánh mắt hơi hơi ám thêm vài phần.

"Nếu như thế, vậy chúng ta cũng chỉ có thể phụng mệnh làm việc." Để ly rượu trong tay xuống, Sở Phi Dương dẫn đầu đứng lên, ánh mắt lại cùng Vân Thiên Mộng trên không trung chạm nhau, lập tức cùng mấy người khác rời khỏi Đoan Vương phủ.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nhìn Ô đại nhân rời đi, lúc này mọi người mới lên tiếng, mới nhìn sắc mặt ngưng trọng của Ô đại nhân, thật là có chút dọa người.

"Trước mắt cứ ca múa đi." Lúc này, Đoan Vương phi thở nhẹ một tiếng, đè lại thanh âm bàn tán xì xào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook