Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 22:
Yêu quái
18/06/2024
Tống Thần Dật sững sờ.
Bình thường những đứa trẻ sau khi bị thương chẳng phải sẽ nôn nóng muốn khoe ra để cho ba mẹ quan tâm mình sao.
Trước kia Vương Hằng không cẩn thận bị đập trúng đầu nên khóc lóc về nhà tìm ba mẹ, ngày hôm sau câu ta liền có được chiếc xe đua điều khiển từ xa mà cậu ta luôn ao ước.
Tại sao Chúc Trì không muốn nói cho mẹ biết chứ?
Tống Thần Dật không hiểu, liền hỏi: “Sao không thể nói?”
Chúc Trì nhẹ nhàng hạ mi mắt xuống, trong đôi mắt lờ mờ ẩn chứa sự lo lắng.
Trước khi xuyên sách, có lần cậu không cẩn thận nên bị ngã xe đạp trong lúc đến trường, cuối cùng chỉ có thể chỉ có thể kéo chiếc xe đạp bị đứt xích, bước khập khiễng đến trường.
Sau khi về nhà, mẹ cậu trách cậu rõ ràng đã lớn rồi vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng không cẩn thận được.
Khi bôi thuốc, Chúc Trì hơi rụt người lại, bị mẹ mắng là vô dụng.
Từ đó trở đi, Chúc Trì có chỗ nào không khỏe cũng không dám nói ra.
Nhưng làm sao Tống Thần Dật có thể tin được lý do như vậy?
Chúc Trì chậm rãi ngước đôi mắt ươn ướt lên, nắm chặt quần áo của mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ sẽ lo lắng.”
Như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho mẹ.
Tống Thần Dật sững sờ.
Nhóc hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Chúc Trì, sau đó thở dài: “Em là một đứa trẻ con, sao lại ngoan như vậy?”
Chúc Trì mím môi: “Em không phải là trẻ con… Hơn nữa, rõ ràng chúng ta bằng tuổi nhau.”
Về vấn đề này, Chúc Trì luôn nghiêm túc sửa lại cho Tống Thần Dật.
Tống Thần Dật mỉm cười: “Được, bằng tuổi nhau thì bằng tuổi nhau.”
Nhóc quay lưng lại, ngồi xổm trên mặt đất, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Chúc Trì: “Lên đi, anh cõng em.”
Chúc Trì hơi sững sờ, do dự nói: “Không cần đâu.”
Nhưng nhóc ngang ngược này lại chẳng thèm nghe, mỉm cười nói bằng giọng đe dọa: “Nếu không lên, anh sẽ nói với mẹ em.”
Lông mi Chúc Trì run lên, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cũng cẩn thận vòng tay qua cổ Tống Thần Dật, nhóc giữ chặt hai chân của Chúc Trì, sau khi đứng dậy thì trêu chọc cậu: “Em nhẹ quá đấy, có phải lúc trước không chịu ăn cơm không?”
Chúc Trì tựa cằm lên vai Tống Thần Dật, nghiêng đầu nói: “Có ăn đàng hoàng đấy.”
Lúc nói chuyện, cậu tiến lại rất gần, Tống Thần Dật chuyên trêu chọc trẻ con cũng ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, đột nhiên không nói nên lời, môi vô thức mím chặt, chóp tai hơi đỏ lên.
Chậc... còn nói không phải trẻ con.
Cơ thể của Chúc Trì rất mềm mại, Tống Thần Dật vừa đi vừa nói: “Sau này có đau chỗ nào thì phải nói ra, cho dù không nói với mẹ em thì cũng phải nói với anh, em không nói, anh sẽ cảm thấy đau lòng đấy có biết không?”
Nghe Tống Thần Dật lảm nhảm, Chúc Trì cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cậu vùi đầu sâu hơn, lẩm bẩm nói: “Em biết rồi.”
...
Tống Thần Dật đưa Chúc Trì về nhà an toàn.
Đáng tiếc, vết thương của Chúc Trì không thể che giấu được.
Người lớn rất thông minh, nhìn thấy lớp bụi trên chiếc quần sạch sẽ của Chúc Trì là lập tức phát hiện ra điều bất thường.
Khi Dương Huyên vén ống quần lên, Chúc Trì mở to đôi mắt ướt đẫm, lắp ba lắp bắp khai hết mọi chuyện.
Nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình bị ngã như vậy, Dương Huyên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cũng may trong nhà của Tống Thần Dật có dụng cụ y tế, còn có bác sĩ tư nhân chuyên nghiệp.
Tiếp theo, Chúc Trì ngồi trên ghế bôi thuốc trước sự vây quanh của mọi người.
Cảm giác nghẹn ngào lần trước lại quay trở lại.
Khi que bông gòn được thấm dung dịch iodophor bôi lên vết thương, Chúc Trì vẫn chưa căng thẳng, mà người bên cạnh đã không nhịn được hít một hơi lạnh.
Dương Huyên lo lắng nói: “Tiểu Trì không cần làm nam tử hán đại trượng phu, đau thì khóc, không sao đâu.”
Bà Tống động viên: “Tiểu Trì đừng sợ, bôi thuốc xong sẽ cho con ăn kẹo.”
Tống Thần Dật lo lắng nói: “Tiểu Trì, nếu em thấy đau thì cứ nắm chặt tay anh, anh chịu đau cùng em.”
Chúc Trì bị mọi người vây quanh, thụ sủng nhược kinh, không dám động đậy.
Không cần, thực sự không cần.
Mặc dù linh hồn của Chúc Trì đã trưởng thành, nhưng cơ thể là của một đứa trẻ nên khá nhạy cảm với cơn đau, tuy cậu đã cố gắng kìm chế nhưng sau khi xử lý xong vết thương, khóe mắt cậu vẫn còn chứa đầy nước mắt, chực chờ rơi xuống.
Chúc Trì rất ít khi rơi nước mắt, vì vậy mỗi khi Tống Thần Dật nhìn thấy, nhóc đều cảm thấy đau lòng, tối đó nhóc đi theo cậu giống như một cái đuôi nhỏ, giống như một vị thần hộ mệnh, không bao giờ rời đi.
Ngay cả khi Dương Huyên muốn đưa Chúc Trì về nhà, Tống Thần Dật cũng háo hức đi theo và hỏi: “Tối nay con có thể ở cùng Chúc Trì được không?”
Chúc Trì và bà Tống đều ngơ ngác.
Dương Huyên vội vàng giải thích: “Nhưng ở đây không có đồ ngủ của Chúc Trì, phải làm sao?”
Tống Thần Dật mỉm cười: “Rất đơn giản, tối nay con chỉ cần đến nhà Chúc Trì ngủ là được.”
Bà Tống không ngờ đứa trẻ này có đầu óc toàn diện như vậy, nhưng bà không thể để Tống Thần Dật tự ý đến nhà người khác làm phiền nên ngồi xổm xuống hỏi Chúc Trì: “Con có muốn cùng ngủ với Tống Thần Dật không?”
Chúc Trì cảm thấy nếu từ chối sẽ cảm thấy hơi có lỗi với Tống Thần Dật vì đã cõng cậu về nhà, thế là cậu nhanh chóng gật đầu.
Dương Hiên rất ngạc nhiên, không ngờ quan hệ giữa hai đứa trẻ lại tốt đến mức muốn ngủ cùng nhau rồi.
Sau khi Chúc Trì đến thành phố này, lần đầu tiên gặp phải một người khiến cậu sẵn sàng mở rộng không gian của mình và chia sẻ nó với người khác.
Dẫu sao, Chúc Trì trước giờ vẫn luôn sợ người lạ, thực sự rất coi trọng không gian riêng tư của mình.
Cả hai đứa trẻ đều sẵn lòng... Nếu không cho phép thì sẽ hơi tàn nhẫn?
Thế là, đêm hôm đó, Chúc Trì cùng mẹ lên chiếc xe thể thao dài năm mét của Tống Thần Dật trở về nhà.
Bình thường những đứa trẻ sau khi bị thương chẳng phải sẽ nôn nóng muốn khoe ra để cho ba mẹ quan tâm mình sao.
Trước kia Vương Hằng không cẩn thận bị đập trúng đầu nên khóc lóc về nhà tìm ba mẹ, ngày hôm sau câu ta liền có được chiếc xe đua điều khiển từ xa mà cậu ta luôn ao ước.
Tại sao Chúc Trì không muốn nói cho mẹ biết chứ?
Tống Thần Dật không hiểu, liền hỏi: “Sao không thể nói?”
Chúc Trì nhẹ nhàng hạ mi mắt xuống, trong đôi mắt lờ mờ ẩn chứa sự lo lắng.
Trước khi xuyên sách, có lần cậu không cẩn thận nên bị ngã xe đạp trong lúc đến trường, cuối cùng chỉ có thể chỉ có thể kéo chiếc xe đạp bị đứt xích, bước khập khiễng đến trường.
Sau khi về nhà, mẹ cậu trách cậu rõ ràng đã lớn rồi vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng không cẩn thận được.
Khi bôi thuốc, Chúc Trì hơi rụt người lại, bị mẹ mắng là vô dụng.
Từ đó trở đi, Chúc Trì có chỗ nào không khỏe cũng không dám nói ra.
Nhưng làm sao Tống Thần Dật có thể tin được lý do như vậy?
Chúc Trì chậm rãi ngước đôi mắt ươn ướt lên, nắm chặt quần áo của mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ sẽ lo lắng.”
Như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho mẹ.
Tống Thần Dật sững sờ.
Nhóc hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Chúc Trì, sau đó thở dài: “Em là một đứa trẻ con, sao lại ngoan như vậy?”
Chúc Trì mím môi: “Em không phải là trẻ con… Hơn nữa, rõ ràng chúng ta bằng tuổi nhau.”
Về vấn đề này, Chúc Trì luôn nghiêm túc sửa lại cho Tống Thần Dật.
Tống Thần Dật mỉm cười: “Được, bằng tuổi nhau thì bằng tuổi nhau.”
Nhóc quay lưng lại, ngồi xổm trên mặt đất, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Chúc Trì: “Lên đi, anh cõng em.”
Chúc Trì hơi sững sờ, do dự nói: “Không cần đâu.”
Nhưng nhóc ngang ngược này lại chẳng thèm nghe, mỉm cười nói bằng giọng đe dọa: “Nếu không lên, anh sẽ nói với mẹ em.”
Lông mi Chúc Trì run lên, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cũng cẩn thận vòng tay qua cổ Tống Thần Dật, nhóc giữ chặt hai chân của Chúc Trì, sau khi đứng dậy thì trêu chọc cậu: “Em nhẹ quá đấy, có phải lúc trước không chịu ăn cơm không?”
Chúc Trì tựa cằm lên vai Tống Thần Dật, nghiêng đầu nói: “Có ăn đàng hoàng đấy.”
Lúc nói chuyện, cậu tiến lại rất gần, Tống Thần Dật chuyên trêu chọc trẻ con cũng ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, đột nhiên không nói nên lời, môi vô thức mím chặt, chóp tai hơi đỏ lên.
Chậc... còn nói không phải trẻ con.
Cơ thể của Chúc Trì rất mềm mại, Tống Thần Dật vừa đi vừa nói: “Sau này có đau chỗ nào thì phải nói ra, cho dù không nói với mẹ em thì cũng phải nói với anh, em không nói, anh sẽ cảm thấy đau lòng đấy có biết không?”
Nghe Tống Thần Dật lảm nhảm, Chúc Trì cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cậu vùi đầu sâu hơn, lẩm bẩm nói: “Em biết rồi.”
...
Tống Thần Dật đưa Chúc Trì về nhà an toàn.
Đáng tiếc, vết thương của Chúc Trì không thể che giấu được.
Người lớn rất thông minh, nhìn thấy lớp bụi trên chiếc quần sạch sẽ của Chúc Trì là lập tức phát hiện ra điều bất thường.
Khi Dương Huyên vén ống quần lên, Chúc Trì mở to đôi mắt ướt đẫm, lắp ba lắp bắp khai hết mọi chuyện.
Nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình bị ngã như vậy, Dương Huyên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cũng may trong nhà của Tống Thần Dật có dụng cụ y tế, còn có bác sĩ tư nhân chuyên nghiệp.
Tiếp theo, Chúc Trì ngồi trên ghế bôi thuốc trước sự vây quanh của mọi người.
Cảm giác nghẹn ngào lần trước lại quay trở lại.
Khi que bông gòn được thấm dung dịch iodophor bôi lên vết thương, Chúc Trì vẫn chưa căng thẳng, mà người bên cạnh đã không nhịn được hít một hơi lạnh.
Dương Huyên lo lắng nói: “Tiểu Trì không cần làm nam tử hán đại trượng phu, đau thì khóc, không sao đâu.”
Bà Tống động viên: “Tiểu Trì đừng sợ, bôi thuốc xong sẽ cho con ăn kẹo.”
Tống Thần Dật lo lắng nói: “Tiểu Trì, nếu em thấy đau thì cứ nắm chặt tay anh, anh chịu đau cùng em.”
Chúc Trì bị mọi người vây quanh, thụ sủng nhược kinh, không dám động đậy.
Không cần, thực sự không cần.
Mặc dù linh hồn của Chúc Trì đã trưởng thành, nhưng cơ thể là của một đứa trẻ nên khá nhạy cảm với cơn đau, tuy cậu đã cố gắng kìm chế nhưng sau khi xử lý xong vết thương, khóe mắt cậu vẫn còn chứa đầy nước mắt, chực chờ rơi xuống.
Chúc Trì rất ít khi rơi nước mắt, vì vậy mỗi khi Tống Thần Dật nhìn thấy, nhóc đều cảm thấy đau lòng, tối đó nhóc đi theo cậu giống như một cái đuôi nhỏ, giống như một vị thần hộ mệnh, không bao giờ rời đi.
Ngay cả khi Dương Huyên muốn đưa Chúc Trì về nhà, Tống Thần Dật cũng háo hức đi theo và hỏi: “Tối nay con có thể ở cùng Chúc Trì được không?”
Chúc Trì và bà Tống đều ngơ ngác.
Dương Huyên vội vàng giải thích: “Nhưng ở đây không có đồ ngủ của Chúc Trì, phải làm sao?”
Tống Thần Dật mỉm cười: “Rất đơn giản, tối nay con chỉ cần đến nhà Chúc Trì ngủ là được.”
Bà Tống không ngờ đứa trẻ này có đầu óc toàn diện như vậy, nhưng bà không thể để Tống Thần Dật tự ý đến nhà người khác làm phiền nên ngồi xổm xuống hỏi Chúc Trì: “Con có muốn cùng ngủ với Tống Thần Dật không?”
Chúc Trì cảm thấy nếu từ chối sẽ cảm thấy hơi có lỗi với Tống Thần Dật vì đã cõng cậu về nhà, thế là cậu nhanh chóng gật đầu.
Dương Hiên rất ngạc nhiên, không ngờ quan hệ giữa hai đứa trẻ lại tốt đến mức muốn ngủ cùng nhau rồi.
Sau khi Chúc Trì đến thành phố này, lần đầu tiên gặp phải một người khiến cậu sẵn sàng mở rộng không gian của mình và chia sẻ nó với người khác.
Dẫu sao, Chúc Trì trước giờ vẫn luôn sợ người lạ, thực sự rất coi trọng không gian riêng tư của mình.
Cả hai đứa trẻ đều sẵn lòng... Nếu không cho phép thì sẽ hơi tàn nhẫn?
Thế là, đêm hôm đó, Chúc Trì cùng mẹ lên chiếc xe thể thao dài năm mét của Tống Thần Dật trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.