Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 23:
Yêu quái
19/06/2024
Tống Thần Dật đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ vệ sinh cá nhân trước khi đến, để có thể ở cạnh Chúc Trì nhóc đã phí rất nhiều tâm sức.
Sau khi về nhà, Chúc Trì chạy vào phòng thay bộ đồ ngủ con bò nhỏ.
Cậu có vẻ rất bận rộn, cất cặp vào phòng rồi đi đến bồn rửa, kiễng chân lên nặn kem đánh răng ra, chiếc đuôi nhỏ sau bộ đồ ngủ hình con bò đung đưa thật dễ thương.
Chúc Trì đánh răng xong, tiếp tục đi quanh phòng, muốn bưng cho Tống Thần Dật một cốc nước, còn muốn chia cho nhóc một ít đồ ăn vặt của mình.
Nhưng khi đi ngang qua Tống Thần Dật, phát hiện đôi chân nhỏ của mình vẫn đang lảo đảo, nhưng không thể di chuyển khỏi vị trí ban đầu.
Chúc Trì chớp chớp mắt, quay lại nhìn Tống Thần Dật đang có ác ý túm đuôi mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy lời buộc tội.
Tống Thần Dật buông tay ra, tỏ vẻ vô tội nhìn cậu, đúng là một tên khốn kiếp.
Chúc Trì ấm ức sờ cái đuôi nhỏ trên áo, nghĩ thầm nếu Tống Thần Dật lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một ác ma cực kỳ xấu xa.
Giây tiếp theo, Tống Thần Dật lại nhìn cậu, lo lắng nói: “Đầu gối của em bị thương, còn thích chạy lung tung, lỡ ngày mai đau hơn thì đừng có khóc.”
Chúc Trì phồng má nói: “Em không có khóc.”
“Đêm nay em khóc rồi đấy.”
“Em không có!”
“Ừm ừm, không có.”
“...”
...
Buổi tối, Chúc Trì và Tống Thần Dật đã mệt mỏi ngủ chung một giường.
Trước khi Dương Huyên đón đứa bé từ nhà bà Chúc Trì về, bà đã cố tình chất nhiều búp bê lên giường, nghĩ rằng đứa trẻ nhất định sẽ thích cái này.
Thế là nhóc ngang ngược và Chúc Trì vốn chưa bao giờ gần gũi với búp bê lại nằm nhìn nhau trên chiếc giường nhỏ chứa đầy búp bê.
Có một chiếc đèn ngủ nhỏ đặt trên chiếc tủ cạnh giường ngủ, nó phát ra ánh sáng màu vàng cam trong màn đêm mờ ảo, chiếu sáng Trúc Trì như một thiên thần nhỏ trong một bức tranh sơn dầu.
Tống Thần Dật không khỏi đưa tay chạm vào khuôn mặt mềm mại của Chúc Trì, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhóc hưởng thụ một cách mãn nguyện, nhóc từng nghe người ta nói, vợ chính là người sẽ ngủ cùng với mình.
Phải chăng điều này có nghĩa là mối quan hệ của nhóc và Chúc Trì đã tiến gần hơn một bước?
Chúc Trì không biết Tống Thần Dật đang nghĩ gì, nhưng nhìn nhóc cười vui vẻ như vậy, nhất định là đang nghĩ đến chuyện vui nào đó.
Tống Thần Dật rất trân trọng khoảng thời gian hai người ở một mình, kéo Chúc Trì nói rất nhiều chuyện, vừa dụ cậu gọi mình là anh, vừa bảo cậu đưa cái đuôi nhỏ của cậu cho mình.
Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến, Chúc Trì cảm giác được mí mắt của mình đang đánh nhau, giọng nói dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, cuối cùng chuyển thành tiếng lẩm bẩm vô thức.
Tống Thần Dật nhận ra con sâu ngủ Chúc Trì lại đến rồi nên không quấy rầy nói chuyện với cậu nữa, thay vào đó đặt tay lên lưng cậu vỗ nhẹ như dỗ dành một đứa trẻ: “Ngủ đi, ngủ đi.”
Bởi vì bị xuyên đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, Chúc Trì thường hay mất ngủ, không dễ dàng chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay có Tống Thần Dật ở bên cạnh, không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Cậu cuộn mình thành một quả bóng, giống như một con nhộng nhỏ, vùi đầu trong chăn, đôi mắt đẹp lộ ra ngoài, ngay cả bộ dạng khi ngủ cũng cực kỳ ngoan ngoãn.
Tống Thần Dật không nhịn được, từ từ nằm xuống như đang thực hiện nghi thức nào đó trước khi đi ngủ, cẩn thận đến gần, cúi xuống hôn lên má Chúc Trì.
Kể từ khi gặp Chúc Trì, Tống Thần Dật cảm thấy mọi bộ sưu tập quý giá của mình trước kia đều vô nghĩa.
Chúng không thể cử động, không thể nói chuyện và cũng không dễ thương như Chúc Trì.
Trong lòng nhóc thầm nghĩ, Chúc Trì là bộ sưu tập quan trọng nhất của mình.
...
Sau đó, Tống Thần Dật tìm đến Vương Tử Ngụy, người đã bắt nạt Chúc Trì ngày hôm đó.
Nhóc đã dạy cho cậu ta một bài học, đe dọa cậu ta nếu sau này cậu ta dám gây chuyện với Giang Nhiễu, thì mình sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Điều đáng nói là tài xế cao lớn cường tráng của nhà họ Tống lại đứng cạnh Tống Thần Dật càng tăng thêm vẻ hoành tráng.
Vương Tử Ngụy là một kẻ mềm nắn rắn buông, cậu ta ngây ngốc nhìn người đàn ông cao hơn cha mình rất nhiều, sau một hồi suy nghĩ, cảm thấy Giang Nhiễu đã quen biết với một đám người rất lợi hại, không còn bị người ta nắm thóp như trước nữa.
Thế là, trong khi Giang Nhiễu tưởng Vương Tử Ngụy sẽ đổ lỗi cho mình về chuyện đánh nhau hôm đó, nhưng ngạc nhiên là, cậu ta lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình, không nói một lời, chẳng dám làm gì cả.
Tống Thần Dật cảm thấy mình là người được lợi lớn nhất.
Bằng cách này, Chúc Trì sẽ không vì thương xót Giang Nhiễu mà phân tán sự chú ý đối với mình.
Còn Chúc Trì thì cho rằng Tống Thần Dật làm như thế là thật sự coi Giang Nhiễu là bạn tốt, cậu rất vui mừng, càng cảm thấy lần trước thuyết phục hai người trở thành bạn bè là một quyết định rất quan trọng và đúng đắn.
Ngày tháng trôi qua, chẳng bao lâu nữa, sinh nhật được nhiều người mong đợi của Chúc Trì cũng sắp đến.
Nhưng ngày hôm đó, Chúc Trì gặp phải một vấn đề.
Mẹ của Chúc Trì đã chuẩn bị rất nhiều thiệp mời sinh nhật cho cậu, bảo cậu tìm thêm mấy người bạn nữa đến nhà chơi.
Chúc Trì vốn sợ đám đông nhìn những tấm thiệp mời này mà cảm thấy lo lắng.
Làm sao đây? Cậu tệ nhất là chuyện này.
Tống Thần Dật bật cười nhìn Chúc Trì đang ngơ ngác, đi tới, nhịn không được nhéo má cậu nói: “Sao vậy, lơ đãng quá.”
Chúc Trì nhìn Tống Thần Dật, hai mắt sáng lên, quyết định thử nhóc trước, thế là lấy từ trong cặp sách ra một tấm thiệp mời, đưa vào tay Tống Thần Dật, có chút xấu hổ nói: “Cuối tuần mời anh đến nhà em ăn bánh kem.”
Tống Thần Dật nhìn tấm thiệp mời sinh nhật in hình các con vật hoạt hình, nhận ra đây là lần đầu tiên Chúc Trì chủ động mời mình về nhà nên vui vẻ nhận lời.
Sau khi về nhà, Chúc Trì chạy vào phòng thay bộ đồ ngủ con bò nhỏ.
Cậu có vẻ rất bận rộn, cất cặp vào phòng rồi đi đến bồn rửa, kiễng chân lên nặn kem đánh răng ra, chiếc đuôi nhỏ sau bộ đồ ngủ hình con bò đung đưa thật dễ thương.
Chúc Trì đánh răng xong, tiếp tục đi quanh phòng, muốn bưng cho Tống Thần Dật một cốc nước, còn muốn chia cho nhóc một ít đồ ăn vặt của mình.
Nhưng khi đi ngang qua Tống Thần Dật, phát hiện đôi chân nhỏ của mình vẫn đang lảo đảo, nhưng không thể di chuyển khỏi vị trí ban đầu.
Chúc Trì chớp chớp mắt, quay lại nhìn Tống Thần Dật đang có ác ý túm đuôi mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy lời buộc tội.
Tống Thần Dật buông tay ra, tỏ vẻ vô tội nhìn cậu, đúng là một tên khốn kiếp.
Chúc Trì ấm ức sờ cái đuôi nhỏ trên áo, nghĩ thầm nếu Tống Thần Dật lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một ác ma cực kỳ xấu xa.
Giây tiếp theo, Tống Thần Dật lại nhìn cậu, lo lắng nói: “Đầu gối của em bị thương, còn thích chạy lung tung, lỡ ngày mai đau hơn thì đừng có khóc.”
Chúc Trì phồng má nói: “Em không có khóc.”
“Đêm nay em khóc rồi đấy.”
“Em không có!”
“Ừm ừm, không có.”
“...”
...
Buổi tối, Chúc Trì và Tống Thần Dật đã mệt mỏi ngủ chung một giường.
Trước khi Dương Huyên đón đứa bé từ nhà bà Chúc Trì về, bà đã cố tình chất nhiều búp bê lên giường, nghĩ rằng đứa trẻ nhất định sẽ thích cái này.
Thế là nhóc ngang ngược và Chúc Trì vốn chưa bao giờ gần gũi với búp bê lại nằm nhìn nhau trên chiếc giường nhỏ chứa đầy búp bê.
Có một chiếc đèn ngủ nhỏ đặt trên chiếc tủ cạnh giường ngủ, nó phát ra ánh sáng màu vàng cam trong màn đêm mờ ảo, chiếu sáng Trúc Trì như một thiên thần nhỏ trong một bức tranh sơn dầu.
Tống Thần Dật không khỏi đưa tay chạm vào khuôn mặt mềm mại của Chúc Trì, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhóc hưởng thụ một cách mãn nguyện, nhóc từng nghe người ta nói, vợ chính là người sẽ ngủ cùng với mình.
Phải chăng điều này có nghĩa là mối quan hệ của nhóc và Chúc Trì đã tiến gần hơn một bước?
Chúc Trì không biết Tống Thần Dật đang nghĩ gì, nhưng nhìn nhóc cười vui vẻ như vậy, nhất định là đang nghĩ đến chuyện vui nào đó.
Tống Thần Dật rất trân trọng khoảng thời gian hai người ở một mình, kéo Chúc Trì nói rất nhiều chuyện, vừa dụ cậu gọi mình là anh, vừa bảo cậu đưa cái đuôi nhỏ của cậu cho mình.
Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến, Chúc Trì cảm giác được mí mắt của mình đang đánh nhau, giọng nói dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, cuối cùng chuyển thành tiếng lẩm bẩm vô thức.
Tống Thần Dật nhận ra con sâu ngủ Chúc Trì lại đến rồi nên không quấy rầy nói chuyện với cậu nữa, thay vào đó đặt tay lên lưng cậu vỗ nhẹ như dỗ dành một đứa trẻ: “Ngủ đi, ngủ đi.”
Bởi vì bị xuyên đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, Chúc Trì thường hay mất ngủ, không dễ dàng chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay có Tống Thần Dật ở bên cạnh, không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Cậu cuộn mình thành một quả bóng, giống như một con nhộng nhỏ, vùi đầu trong chăn, đôi mắt đẹp lộ ra ngoài, ngay cả bộ dạng khi ngủ cũng cực kỳ ngoan ngoãn.
Tống Thần Dật không nhịn được, từ từ nằm xuống như đang thực hiện nghi thức nào đó trước khi đi ngủ, cẩn thận đến gần, cúi xuống hôn lên má Chúc Trì.
Kể từ khi gặp Chúc Trì, Tống Thần Dật cảm thấy mọi bộ sưu tập quý giá của mình trước kia đều vô nghĩa.
Chúng không thể cử động, không thể nói chuyện và cũng không dễ thương như Chúc Trì.
Trong lòng nhóc thầm nghĩ, Chúc Trì là bộ sưu tập quan trọng nhất của mình.
...
Sau đó, Tống Thần Dật tìm đến Vương Tử Ngụy, người đã bắt nạt Chúc Trì ngày hôm đó.
Nhóc đã dạy cho cậu ta một bài học, đe dọa cậu ta nếu sau này cậu ta dám gây chuyện với Giang Nhiễu, thì mình sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Điều đáng nói là tài xế cao lớn cường tráng của nhà họ Tống lại đứng cạnh Tống Thần Dật càng tăng thêm vẻ hoành tráng.
Vương Tử Ngụy là một kẻ mềm nắn rắn buông, cậu ta ngây ngốc nhìn người đàn ông cao hơn cha mình rất nhiều, sau một hồi suy nghĩ, cảm thấy Giang Nhiễu đã quen biết với một đám người rất lợi hại, không còn bị người ta nắm thóp như trước nữa.
Thế là, trong khi Giang Nhiễu tưởng Vương Tử Ngụy sẽ đổ lỗi cho mình về chuyện đánh nhau hôm đó, nhưng ngạc nhiên là, cậu ta lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình, không nói một lời, chẳng dám làm gì cả.
Tống Thần Dật cảm thấy mình là người được lợi lớn nhất.
Bằng cách này, Chúc Trì sẽ không vì thương xót Giang Nhiễu mà phân tán sự chú ý đối với mình.
Còn Chúc Trì thì cho rằng Tống Thần Dật làm như thế là thật sự coi Giang Nhiễu là bạn tốt, cậu rất vui mừng, càng cảm thấy lần trước thuyết phục hai người trở thành bạn bè là một quyết định rất quan trọng và đúng đắn.
Ngày tháng trôi qua, chẳng bao lâu nữa, sinh nhật được nhiều người mong đợi của Chúc Trì cũng sắp đến.
Nhưng ngày hôm đó, Chúc Trì gặp phải một vấn đề.
Mẹ của Chúc Trì đã chuẩn bị rất nhiều thiệp mời sinh nhật cho cậu, bảo cậu tìm thêm mấy người bạn nữa đến nhà chơi.
Chúc Trì vốn sợ đám đông nhìn những tấm thiệp mời này mà cảm thấy lo lắng.
Làm sao đây? Cậu tệ nhất là chuyện này.
Tống Thần Dật bật cười nhìn Chúc Trì đang ngơ ngác, đi tới, nhịn không được nhéo má cậu nói: “Sao vậy, lơ đãng quá.”
Chúc Trì nhìn Tống Thần Dật, hai mắt sáng lên, quyết định thử nhóc trước, thế là lấy từ trong cặp sách ra một tấm thiệp mời, đưa vào tay Tống Thần Dật, có chút xấu hổ nói: “Cuối tuần mời anh đến nhà em ăn bánh kem.”
Tống Thần Dật nhìn tấm thiệp mời sinh nhật in hình các con vật hoạt hình, nhận ra đây là lần đầu tiên Chúc Trì chủ động mời mình về nhà nên vui vẻ nhận lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.