Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 39:
Yêu quái
20/06/2024
Tất cả những gì có liên quan đến Chúc Trì, nhóc đều phải thật trân trọng.
...
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là tiết tự học do giáo viên chủ nhiệm phụ trách.
Tiết học này rất nhẹ nhàng, cũng là một tiết học mà bọn nhỏ vô cùng thích.
Trong tiết học này, bọn nhỏ có thể tùy ý lấy từ một quyển sách ngoại khóa từ trong giá sách nhỏ phía sau lớp học hoặc tự mang từ nhà quyển sách mà mình cảm thấy hứng thú, ngồi ở trong phòng học, ở trong lớp lặng lẽ mà đọc.
Chỉ là hôm nay tương đối đặc biệt, bởi vì chủ nhiệm lớp phải dựa theo yêu cầu của trường học, làm tốt thống kê thông tin đối với các học sinh.
Học sinh khi được gọi tên phải lên bục giảng hoàn thành bảng tình hình gia đình với giáo viên, những học sinh còn lại có thể tiếp tục ở dưới đọc sách.
Không biết vì sao, khi bọn nhỏ lần lượt được gọi lên xuống, trong lòng Tống Thần Dật mơ hồ có một loại bất an.
Khi tên của Chúc Trì được giáo viên gọi vào, cũng ngoan ngoãn mà đi lên bục giảng, cuối cùng Tống Thần Dật cũng hiểu rõ vì sao bản thân lại bất an như vậy rồi.
Chủ nhiệm lớp vừa điền thông tin, vừa không ngẩng đầu lên mà hỏi Chúc Trì: “Ba em tên là gì?”
Tống Thần Dật ngừng thở, tại một khắc kia, đau lòng đến muốn chết.
Tiểu Trì không có ba.
Lúc bị hỏi vấn đề này, Chúc Trì rõ ràng đang ngẩn người.
Cậu suýt nữa buộc miệng thốt ra tên ba của mình trước khi xuyên sách.
Nhưng trong thế giới này, ba của Chúc Trì qua đời rất sớm. Hơn nữa, trong tiểu thuyết cũng không đề cập quá nhiều về ông.
Dương Huyên sợ cậu đau buồn nên chưa từng nói với cậu chuyện của ba.
Cho nên...
Đôi mắt xinh đẹp của Chúc Trì ủ rũ, không biết làm sao nói: "Em... không biết.”
“Không biết?” Giáo viên chủ nhiệm ngẩng mặt lên, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Chúc Trì.
Sao có thể có đứa trẻ không biết tên ba mình chứ?
Nhìn Chúc Trì một mình bất lực đứng ở đó, Tống Thần Dật sốt ruột đứng lên: "Soạt" một tiếng, suýt nữa làm đổ ghế dựa phía sau, há miệng, muốn nói giáo viên đừng hỏi nữa.
Nhưng nhóc vẫn chưa nói ra lời, đã nghe thấy tiếng Chúc Trì nói rất nhỏ: "Ba em, ba không còn nữa.”
...
Trong lớp không ít đứa trẻ không chăm chú đọc sách đều nghe thấy.
Du Tiêu vẫn luôn chú ý bạn cùng bàn, mở to đôi mắt, chưa từng nghĩ rằng Chúc Trì xuất thân từ gia đình đơn thân.
Khó trách lần trước đến nhà Chúc Trì thăm bệnh, chỉ thấy mẹ cậu, nhưng không thấy bóng dáng ba cậu.
Thì ra...
Lúc Chúc Trì bước xuống khỏi bục giảng vẫn luôn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt của cậu. Du Tiêu muốn nhìn xem hốc mắt cậu có đỏ hay không, mắt có ướt hay không, có phải đang khóc không.
Nhưng sau khi Chúc Trì ngồi vào vị trí, vẫn luôn quay lưng về phía nhóc ta, nhóc ta hoàn toàn không nhìn thấy.
Du Tiêu gấp đến độ rối như tơ vò, vò đầu bứt tai.
Nhưng khi Chúc Trì lộ sườn mặt, Du Tiêu phát hiện trên mặt cậu không có chút nước mắt, cũng không nhìn thấy đau buồn quá nhiều nhưng môi nhẹ nhàng mím lại, giống như đang nhẫn nại cảm xúc gì đó.
Trong lòng Du Tiêu rối loạn hơn.
Nhóc ta sợ nhất là những đứa trẻ khóc bởi vì nhóc ta là một người ăn nói không khéo, không giỏi nhất chính là an ủi người khác.
Nhưng nhóc ta càng sợ một đứa trẻ đáng lẽ nên khóc nhưng vẫn không khóc như Chúc Trì.
Nhóc ta nghĩ thầm còn không bằng cậu cứ khóc.
Ít nhất còn có thể giải tỏa đau buồn.
Ở trong lòng nhóc ta, một đứa trẻ ngoan ngoãn như Chúc Trì, dường như có đau khổ và tủi thân gì đều giấu ở trong lòng, không nói với người khác.
Đầu óc Du Tiêu muốn nổ tung, không biết làm thế nào mới có thể khiến tâm trạng Chúc Trì tốt hơn.
Còn bên kia, Chúc Trì nhẹ nhàng mở quyển sách trước đó chưa đọc xong ra, mi mắt rủ xuống, cảm xúc căng thẳng cuối cùng đã thả lỏng.
Cũng may không bị giáo viên phát hiện.
Chúc Trì nhắm mắt, điều chỉnh lại tâm trạng thái bình tĩnh, không coi sự kiện điền đơn nho nhỏ này ra gì.
Cho nên khi cậu nghiêm túc đọc sách ngoài giờ, cậu không ý thức được ánh mắt các bạn trong lớp nhìn cậu đều đã khác.
Mới đầu, mọi người cảm thấy Chúc Trì lớn lên đáng yêu, tính cách cũng tốt, chắc chắn là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu từ nhỏ.
Không ngờ, trong gia đình cậu thế mà trải qua biến cố như vậy.
Đứa trẻ không có ba yêu thương, thật đáng thương biết bao.
Bọn nhóc thật sự không dám tưởng tượng.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt đau lòng ném về phía Chúc Trì, đều hận không thể ôm Chúc Trì vào trong lòng an ủi một phen.
Chúc Trì đắm chìm trong thế giới sách vở, không biết gì về chuyện này.
...
Ngày đó qua đi, Chúc Trì - người mắc chứng sợ xã hội, kinh ngạc phát hiện, dường như bản thân đã trở thành đối tượng chiếu cố trọng điểm của lớp.
Ai ăn socola đều cố ý qua đây chia cho cậu một miếng, ai lột vỏ kẹo trái cây cũng phải cố ý hỏi cậu có muốn ăn một viên hay không, còn có bạn nữ nhỏ hỏi tan học cậu có muốn cùng cô bé về nhà sờ mèo Ragdoll của nhà cô bé hay không.
Mới đầu, Chúc Trì còn nghĩ bản thân là người mắc chứng sợ xã hội như vậy, chỉ giỏi làm bé vô hình, hoàn toàn không có cách nào giống như trong tiểu thuyết viết, từ nhỏ đến lớn đã có thể làm badboy.
Cậu còn lo lắng, nếu như không thể phát triển theo cốt truyện gốc khiến cho thế giới xảy ra sai lệch thì nên làm gì bây giờ.
Không ngờ, hình như cậu chó ngáp phải ruồi, trở thành một badboy được chú ý.
Nhưng tất cả những điều này rốt cuộc là vì điều gì?
Chúc Trì suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra đáp án.
Hơn nữa lúc Tống Thần Dật ở chung với cậu thì vẻ mặt luôn lo lắng nói nếu cậu cảm thấy có chuyện gì không vui, nhất định phải nói ra, đừng giữ trong lòng.
Chúc Trì cắn kẹo mút, nghiêng đầu, nghĩ thầm mình chẳng có chuyện gì không vui.
...
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là tiết tự học do giáo viên chủ nhiệm phụ trách.
Tiết học này rất nhẹ nhàng, cũng là một tiết học mà bọn nhỏ vô cùng thích.
Trong tiết học này, bọn nhỏ có thể tùy ý lấy từ một quyển sách ngoại khóa từ trong giá sách nhỏ phía sau lớp học hoặc tự mang từ nhà quyển sách mà mình cảm thấy hứng thú, ngồi ở trong phòng học, ở trong lớp lặng lẽ mà đọc.
Chỉ là hôm nay tương đối đặc biệt, bởi vì chủ nhiệm lớp phải dựa theo yêu cầu của trường học, làm tốt thống kê thông tin đối với các học sinh.
Học sinh khi được gọi tên phải lên bục giảng hoàn thành bảng tình hình gia đình với giáo viên, những học sinh còn lại có thể tiếp tục ở dưới đọc sách.
Không biết vì sao, khi bọn nhỏ lần lượt được gọi lên xuống, trong lòng Tống Thần Dật mơ hồ có một loại bất an.
Khi tên của Chúc Trì được giáo viên gọi vào, cũng ngoan ngoãn mà đi lên bục giảng, cuối cùng Tống Thần Dật cũng hiểu rõ vì sao bản thân lại bất an như vậy rồi.
Chủ nhiệm lớp vừa điền thông tin, vừa không ngẩng đầu lên mà hỏi Chúc Trì: “Ba em tên là gì?”
Tống Thần Dật ngừng thở, tại một khắc kia, đau lòng đến muốn chết.
Tiểu Trì không có ba.
Lúc bị hỏi vấn đề này, Chúc Trì rõ ràng đang ngẩn người.
Cậu suýt nữa buộc miệng thốt ra tên ba của mình trước khi xuyên sách.
Nhưng trong thế giới này, ba của Chúc Trì qua đời rất sớm. Hơn nữa, trong tiểu thuyết cũng không đề cập quá nhiều về ông.
Dương Huyên sợ cậu đau buồn nên chưa từng nói với cậu chuyện của ba.
Cho nên...
Đôi mắt xinh đẹp của Chúc Trì ủ rũ, không biết làm sao nói: "Em... không biết.”
“Không biết?” Giáo viên chủ nhiệm ngẩng mặt lên, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Chúc Trì.
Sao có thể có đứa trẻ không biết tên ba mình chứ?
Nhìn Chúc Trì một mình bất lực đứng ở đó, Tống Thần Dật sốt ruột đứng lên: "Soạt" một tiếng, suýt nữa làm đổ ghế dựa phía sau, há miệng, muốn nói giáo viên đừng hỏi nữa.
Nhưng nhóc vẫn chưa nói ra lời, đã nghe thấy tiếng Chúc Trì nói rất nhỏ: "Ba em, ba không còn nữa.”
...
Trong lớp không ít đứa trẻ không chăm chú đọc sách đều nghe thấy.
Du Tiêu vẫn luôn chú ý bạn cùng bàn, mở to đôi mắt, chưa từng nghĩ rằng Chúc Trì xuất thân từ gia đình đơn thân.
Khó trách lần trước đến nhà Chúc Trì thăm bệnh, chỉ thấy mẹ cậu, nhưng không thấy bóng dáng ba cậu.
Thì ra...
Lúc Chúc Trì bước xuống khỏi bục giảng vẫn luôn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt của cậu. Du Tiêu muốn nhìn xem hốc mắt cậu có đỏ hay không, mắt có ướt hay không, có phải đang khóc không.
Nhưng sau khi Chúc Trì ngồi vào vị trí, vẫn luôn quay lưng về phía nhóc ta, nhóc ta hoàn toàn không nhìn thấy.
Du Tiêu gấp đến độ rối như tơ vò, vò đầu bứt tai.
Nhưng khi Chúc Trì lộ sườn mặt, Du Tiêu phát hiện trên mặt cậu không có chút nước mắt, cũng không nhìn thấy đau buồn quá nhiều nhưng môi nhẹ nhàng mím lại, giống như đang nhẫn nại cảm xúc gì đó.
Trong lòng Du Tiêu rối loạn hơn.
Nhóc ta sợ nhất là những đứa trẻ khóc bởi vì nhóc ta là một người ăn nói không khéo, không giỏi nhất chính là an ủi người khác.
Nhưng nhóc ta càng sợ một đứa trẻ đáng lẽ nên khóc nhưng vẫn không khóc như Chúc Trì.
Nhóc ta nghĩ thầm còn không bằng cậu cứ khóc.
Ít nhất còn có thể giải tỏa đau buồn.
Ở trong lòng nhóc ta, một đứa trẻ ngoan ngoãn như Chúc Trì, dường như có đau khổ và tủi thân gì đều giấu ở trong lòng, không nói với người khác.
Đầu óc Du Tiêu muốn nổ tung, không biết làm thế nào mới có thể khiến tâm trạng Chúc Trì tốt hơn.
Còn bên kia, Chúc Trì nhẹ nhàng mở quyển sách trước đó chưa đọc xong ra, mi mắt rủ xuống, cảm xúc căng thẳng cuối cùng đã thả lỏng.
Cũng may không bị giáo viên phát hiện.
Chúc Trì nhắm mắt, điều chỉnh lại tâm trạng thái bình tĩnh, không coi sự kiện điền đơn nho nhỏ này ra gì.
Cho nên khi cậu nghiêm túc đọc sách ngoài giờ, cậu không ý thức được ánh mắt các bạn trong lớp nhìn cậu đều đã khác.
Mới đầu, mọi người cảm thấy Chúc Trì lớn lên đáng yêu, tính cách cũng tốt, chắc chắn là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu từ nhỏ.
Không ngờ, trong gia đình cậu thế mà trải qua biến cố như vậy.
Đứa trẻ không có ba yêu thương, thật đáng thương biết bao.
Bọn nhóc thật sự không dám tưởng tượng.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt đau lòng ném về phía Chúc Trì, đều hận không thể ôm Chúc Trì vào trong lòng an ủi một phen.
Chúc Trì đắm chìm trong thế giới sách vở, không biết gì về chuyện này.
...
Ngày đó qua đi, Chúc Trì - người mắc chứng sợ xã hội, kinh ngạc phát hiện, dường như bản thân đã trở thành đối tượng chiếu cố trọng điểm của lớp.
Ai ăn socola đều cố ý qua đây chia cho cậu một miếng, ai lột vỏ kẹo trái cây cũng phải cố ý hỏi cậu có muốn ăn một viên hay không, còn có bạn nữ nhỏ hỏi tan học cậu có muốn cùng cô bé về nhà sờ mèo Ragdoll của nhà cô bé hay không.
Mới đầu, Chúc Trì còn nghĩ bản thân là người mắc chứng sợ xã hội như vậy, chỉ giỏi làm bé vô hình, hoàn toàn không có cách nào giống như trong tiểu thuyết viết, từ nhỏ đến lớn đã có thể làm badboy.
Cậu còn lo lắng, nếu như không thể phát triển theo cốt truyện gốc khiến cho thế giới xảy ra sai lệch thì nên làm gì bây giờ.
Không ngờ, hình như cậu chó ngáp phải ruồi, trở thành một badboy được chú ý.
Nhưng tất cả những điều này rốt cuộc là vì điều gì?
Chúc Trì suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra đáp án.
Hơn nữa lúc Tống Thần Dật ở chung với cậu thì vẻ mặt luôn lo lắng nói nếu cậu cảm thấy có chuyện gì không vui, nhất định phải nói ra, đừng giữ trong lòng.
Chúc Trì cắn kẹo mút, nghiêng đầu, nghĩ thầm mình chẳng có chuyện gì không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.