Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 40:
Yêu quái
20/06/2024
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Chúc Trì, Tống Thần Dật cắn răng, ôm cậu vào trong lòng, rầu rĩ nói: "Em cứ làm một bé ngốc, cả đời đừng phiền muộn mới tốt.”
Chúc Trì bĩu môi, nghiêm trang phản bác: "Em không ngu ngốc.”
“Ngu ngốc, trọng điểm là không cần phiền muộn mới đúng chứ.”
“Em không phải ngu ngốc!”
...
Tiết học thứ hai vào buổi chiều là tiết thủ công.
Giáo viên sắp xếp mỗi bạn cùng bàn làm một nhóm, sau khi hai người làm thủ công, có thể trao đổi với bạn cùng bàn, coi như một món quà nhỏ tặng cho nhau.
Bởi vậy, thủ công cũng được làm cho có ý nghĩa.
Nhưng mà, Tống Thần Dật không thể ngồi cùng bàn với Chúc Trì chắc chắn là ngũ lôi oanh đỉnh.
Nhóc muốn Tiểu Trì tự tay làm thủ công!
Trước mắt, nhóc chỉ có thể trơ mắt nhìn Chúc Trì ngoan ngoãn ngồi đối diện Du Tiêu, làm theo chỉ dẫn của thầy, theo bản năng mím môi, ánh mắt chuyên chú, từng bước từng bước gấp tờ giấy, tạo thành hình dạng.
Đáng tiếc, tuy Chúc Trì giỏi học tập nhưng không có năng khiếu làm thủ công.
Thái độ của cậu nghiêm túc nhất cả lớp nhưng thứ làm ra cũng buồn cười nhất cả lớp.
Ngũ quan và tứ chi của hổ con đều dài, chủ yếu là loạn thất bát tao, không ra hình thù gì.
Một loạt các thao tác mạnh mẽ như hổ, vừa nhìn là đã biết chiến tích 250.
Gần tan học, Chúc Trì mang vẻ mặt thất vọng nhìn "rác" trong tay mình, thất vọng cúi đầu xuống.
Không ai muốn thứ này cả.
Tống Thần Dật thấy Chúc Trì như vậy, khóe môi khẽ nhếch đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra.
Thậm chí nhóc còn nghĩ chắc chắn sau đó Du Tiêu sẽ ghét bỏ ném đồ thủ công của Chúc Trì.
Nhóc nghĩ thế cho nên nhóc cố ý mất công sức làm hai phần thủ công, một phần theo yêu cầu của thầy giáo trao đổi với bạn cùng bàn của mình, một phần khác thì trao đổi với Chúc Trì.
Không ngờ sau khi Du Tiêu lấy được "một đống rác" của Chúc Trì, thế mà không có ghét bỏ, ngược lại không kìm lòng nổi nở nụ cười, sau đó dâng hổ con có dáng điệu thơ ngây đáng yêu của mình cho Chúc Trì.
Tống Thần Dật đang chuẩn bị đứng dậy thì ngẩn người ra.
Bọn họ... trao đổi rồi?
Chúc Trì xấu hổ nhận lấy con hổ nhỏ mà Du Tiêu làm ra, tò mò cầm lên lật qua lật lại nhìn, muốn tìm xem mình làm ra với Du Tiêu làm ra rốt cuộc có gì khác nhau.
Nhưng dáng vẻ này của cậu ở trong mắt Tống Thần Dật chính là yêu thích không buông tay thứ Du Tiêu làm ra.
Đặc biệt là ngày hôm sau, Tống Thần Dật đến nhà Chúc Trì làm khách, nhìn thấy hổ con thủ công được Chúc Trì coi như bảo bối treo trên tường, Tống Thần Dật ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cả buổi, ghen tuông trong lòng đã nhanh chóng tràn ra.
Nhóc cố nén ý chua hỏi: "Tiểu Trì rất thích thứ này sao?”
Chúc Trì gật đầu: "Ừ, thích.”
Tống Thần Dật nhìn về phía Chúc Trì, cuối cùng nhịn không được chua hỏi: "Tiểu Trì thích đồ Du Tiêu tặng hay thích Du Tiêu.”
Nhóc bĩu môi, quay đầu, rầu rĩ nói: "Tiểu Trì, có phải em muốn bỏ anh lại để làm bạn tốt với cậu ta không?"
Chúc Trì ngẩn người ra, không hiểu vì sao Tống Thần Dật nói như vậy.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ vứt bỏ nhóc làm bạn tốt với người khác.
Nhưng trong lòng Tống Thần Dật cảm thấy Chúc Trì đã sắp bị con quỷ đáng ghét Du Tiêu kia mê hoặc, trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện không ít cảm giác nguy cơ.
Đuôi lông mày nhóc nheo lại, không nói đùa: "Tiểu Trì, sau này đừng chơi với cậu ta nữa.”
Chúc Trì không hiểu tại sao Tống Thần Dật đột nhiên độc đoán như vậy, có hơi sốt ruột: "Tại sao?”
Tống Thần Dật cũng sốt ruột, nhóc nghĩ Du Tiêu chắc chắn đã cho Chúc Trì uống canh mê hồn gì đó, chắc chắn nói: "Không được chính là không được.”
Trông Tống Thần Dật giống như tức giận, Chúc Trì tức giận sao nhóc bá đạo như vậy, gấp đến độ nói không ra lời, hốc mắt không khỏi có hơi ướt át.
Tống Thần Dật còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nhóc nhìn thấy nước mắt của Chúc Trì, nhóc lập tức hoảng hốt.
Tại sao cậu... lại khóc.
...
Lúc Tống Thần Dật về nhà, nhóc vẫn còn hoang mang.
Tuy rằng trước khi đi, Dương Huyên vẫn nói với nhóc là Chúc Trì không sao, bảo nhóc đừng để ở trong lòng nhưng nhóc vẫn cực kỳ hối hận.
Từ khi nhóc gặp Tiểu Trì đến nay, cậu chưa từng khóc.
Nhưng lúc này đây, chính mình lại làm cho cậu khóc.
Tống Thần Dật muốn trở thành người có thể bảo vệ Tiểu Trì, tuyệt đối không để cậu chảy nước mắt nhưng bây giờ, người khiến Chúc Trì khóc đã trở thành chính bản thân nhóc.
Nhóc bực bội gãi tóc, thật sự hận không thể cho mình một cái tát.
Bà Tống thấy nhóc buồn rầu như thế nào, hỏi nhóc làm sao vậy.
Tống Thần Dật không nói lời nào.
Nhưng dù sao Tống Thần Dật chỉ mới một tuổi không giấu được tâm sự, dưới sự hỏi đi hỏi lại của bà Tống, nhóc vẫn khai.
Bà Tống nghĩ thầm quả nhiên Tống Thần Dật trông có trưởng thành hơn nữa thì vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ.
Bà ấy giáo dục nói: "Tống Thần Dật, con phải biết rằng Tiểu Trì cũng là một người độc lập, thằng bé có tư tưởng của riêng mình, đời này không thể chỉ có một người bạn là con, tương lai thằng bé sẽ có bạn gái, còn có thể kết hôn. Bây giờ con quản thằng bé gắt như thế, nói không chừng có khi Tiểu Trì còn ghét con đó.”
Tống Thần Dật ngẩn người ra.
Tiểu Trì sẽ ghét nhóc sao?
Điều này đối với Tống Thần Dật không khác gì một câu chuyện kinh dị khiến cho da đầu nhóc tê dại.
Tống Thần Dật cúi đầu, rơi vào tình cảnh khó xử.
Nhóc không hy vọng tương lai Tiểu Trì sẽ tìm được bạn gái, kết hôn với người khác, sau đó vĩnh viễn rời xa nhóc.
Nhưng nhóc không muốn Tiểu Trì ghét mình.
Nhóc không thể can thiệp Tiểu Trì muốn làm bạn với ai, muốn ở bên ai.
Nhóc lập tức hụt hẫng.
Hơn nữa lần này nhóc còn làm Tiểu Trì khóc.
Tống Thần Dật bất an nghĩ lần này Tiểu Trì sẽ không tức giận thật chứ.
Chúc Trì bĩu môi, nghiêm trang phản bác: "Em không ngu ngốc.”
“Ngu ngốc, trọng điểm là không cần phiền muộn mới đúng chứ.”
“Em không phải ngu ngốc!”
...
Tiết học thứ hai vào buổi chiều là tiết thủ công.
Giáo viên sắp xếp mỗi bạn cùng bàn làm một nhóm, sau khi hai người làm thủ công, có thể trao đổi với bạn cùng bàn, coi như một món quà nhỏ tặng cho nhau.
Bởi vậy, thủ công cũng được làm cho có ý nghĩa.
Nhưng mà, Tống Thần Dật không thể ngồi cùng bàn với Chúc Trì chắc chắn là ngũ lôi oanh đỉnh.
Nhóc muốn Tiểu Trì tự tay làm thủ công!
Trước mắt, nhóc chỉ có thể trơ mắt nhìn Chúc Trì ngoan ngoãn ngồi đối diện Du Tiêu, làm theo chỉ dẫn của thầy, theo bản năng mím môi, ánh mắt chuyên chú, từng bước từng bước gấp tờ giấy, tạo thành hình dạng.
Đáng tiếc, tuy Chúc Trì giỏi học tập nhưng không có năng khiếu làm thủ công.
Thái độ của cậu nghiêm túc nhất cả lớp nhưng thứ làm ra cũng buồn cười nhất cả lớp.
Ngũ quan và tứ chi của hổ con đều dài, chủ yếu là loạn thất bát tao, không ra hình thù gì.
Một loạt các thao tác mạnh mẽ như hổ, vừa nhìn là đã biết chiến tích 250.
Gần tan học, Chúc Trì mang vẻ mặt thất vọng nhìn "rác" trong tay mình, thất vọng cúi đầu xuống.
Không ai muốn thứ này cả.
Tống Thần Dật thấy Chúc Trì như vậy, khóe môi khẽ nhếch đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra.
Thậm chí nhóc còn nghĩ chắc chắn sau đó Du Tiêu sẽ ghét bỏ ném đồ thủ công của Chúc Trì.
Nhóc nghĩ thế cho nên nhóc cố ý mất công sức làm hai phần thủ công, một phần theo yêu cầu của thầy giáo trao đổi với bạn cùng bàn của mình, một phần khác thì trao đổi với Chúc Trì.
Không ngờ sau khi Du Tiêu lấy được "một đống rác" của Chúc Trì, thế mà không có ghét bỏ, ngược lại không kìm lòng nổi nở nụ cười, sau đó dâng hổ con có dáng điệu thơ ngây đáng yêu của mình cho Chúc Trì.
Tống Thần Dật đang chuẩn bị đứng dậy thì ngẩn người ra.
Bọn họ... trao đổi rồi?
Chúc Trì xấu hổ nhận lấy con hổ nhỏ mà Du Tiêu làm ra, tò mò cầm lên lật qua lật lại nhìn, muốn tìm xem mình làm ra với Du Tiêu làm ra rốt cuộc có gì khác nhau.
Nhưng dáng vẻ này của cậu ở trong mắt Tống Thần Dật chính là yêu thích không buông tay thứ Du Tiêu làm ra.
Đặc biệt là ngày hôm sau, Tống Thần Dật đến nhà Chúc Trì làm khách, nhìn thấy hổ con thủ công được Chúc Trì coi như bảo bối treo trên tường, Tống Thần Dật ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cả buổi, ghen tuông trong lòng đã nhanh chóng tràn ra.
Nhóc cố nén ý chua hỏi: "Tiểu Trì rất thích thứ này sao?”
Chúc Trì gật đầu: "Ừ, thích.”
Tống Thần Dật nhìn về phía Chúc Trì, cuối cùng nhịn không được chua hỏi: "Tiểu Trì thích đồ Du Tiêu tặng hay thích Du Tiêu.”
Nhóc bĩu môi, quay đầu, rầu rĩ nói: "Tiểu Trì, có phải em muốn bỏ anh lại để làm bạn tốt với cậu ta không?"
Chúc Trì ngẩn người ra, không hiểu vì sao Tống Thần Dật nói như vậy.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ vứt bỏ nhóc làm bạn tốt với người khác.
Nhưng trong lòng Tống Thần Dật cảm thấy Chúc Trì đã sắp bị con quỷ đáng ghét Du Tiêu kia mê hoặc, trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện không ít cảm giác nguy cơ.
Đuôi lông mày nhóc nheo lại, không nói đùa: "Tiểu Trì, sau này đừng chơi với cậu ta nữa.”
Chúc Trì không hiểu tại sao Tống Thần Dật đột nhiên độc đoán như vậy, có hơi sốt ruột: "Tại sao?”
Tống Thần Dật cũng sốt ruột, nhóc nghĩ Du Tiêu chắc chắn đã cho Chúc Trì uống canh mê hồn gì đó, chắc chắn nói: "Không được chính là không được.”
Trông Tống Thần Dật giống như tức giận, Chúc Trì tức giận sao nhóc bá đạo như vậy, gấp đến độ nói không ra lời, hốc mắt không khỏi có hơi ướt át.
Tống Thần Dật còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nhóc nhìn thấy nước mắt của Chúc Trì, nhóc lập tức hoảng hốt.
Tại sao cậu... lại khóc.
...
Lúc Tống Thần Dật về nhà, nhóc vẫn còn hoang mang.
Tuy rằng trước khi đi, Dương Huyên vẫn nói với nhóc là Chúc Trì không sao, bảo nhóc đừng để ở trong lòng nhưng nhóc vẫn cực kỳ hối hận.
Từ khi nhóc gặp Tiểu Trì đến nay, cậu chưa từng khóc.
Nhưng lúc này đây, chính mình lại làm cho cậu khóc.
Tống Thần Dật muốn trở thành người có thể bảo vệ Tiểu Trì, tuyệt đối không để cậu chảy nước mắt nhưng bây giờ, người khiến Chúc Trì khóc đã trở thành chính bản thân nhóc.
Nhóc bực bội gãi tóc, thật sự hận không thể cho mình một cái tát.
Bà Tống thấy nhóc buồn rầu như thế nào, hỏi nhóc làm sao vậy.
Tống Thần Dật không nói lời nào.
Nhưng dù sao Tống Thần Dật chỉ mới một tuổi không giấu được tâm sự, dưới sự hỏi đi hỏi lại của bà Tống, nhóc vẫn khai.
Bà Tống nghĩ thầm quả nhiên Tống Thần Dật trông có trưởng thành hơn nữa thì vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ.
Bà ấy giáo dục nói: "Tống Thần Dật, con phải biết rằng Tiểu Trì cũng là một người độc lập, thằng bé có tư tưởng của riêng mình, đời này không thể chỉ có một người bạn là con, tương lai thằng bé sẽ có bạn gái, còn có thể kết hôn. Bây giờ con quản thằng bé gắt như thế, nói không chừng có khi Tiểu Trì còn ghét con đó.”
Tống Thần Dật ngẩn người ra.
Tiểu Trì sẽ ghét nhóc sao?
Điều này đối với Tống Thần Dật không khác gì một câu chuyện kinh dị khiến cho da đầu nhóc tê dại.
Tống Thần Dật cúi đầu, rơi vào tình cảnh khó xử.
Nhóc không hy vọng tương lai Tiểu Trì sẽ tìm được bạn gái, kết hôn với người khác, sau đó vĩnh viễn rời xa nhóc.
Nhưng nhóc không muốn Tiểu Trì ghét mình.
Nhóc không thể can thiệp Tiểu Trì muốn làm bạn với ai, muốn ở bên ai.
Nhóc lập tức hụt hẫng.
Hơn nữa lần này nhóc còn làm Tiểu Trì khóc.
Tống Thần Dật bất an nghĩ lần này Tiểu Trì sẽ không tức giận thật chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.