Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 41:
Yêu quái
20/06/2024
Cậu sẽ không bao giờ muốn chơi với mình nữa.
Sự bất an này lên đến đỉnh điểm trong bữa ăn tối.
Bởi vì dì Dương bưng thức ăn lên bàn nhưng không dẫn Chúc Trì đến.
Nhìn vị trí Chúc Trì từng ngồi trước bàn ăn nay trống rỗng, Tống Thần Dật cầm đũa, cảm giác trái tim mình cũng trống rỗng.
Nhóc chỉ có thể hướng ánh mắt về phía dì Dương.
Bà Tống nhìn hiểu Tống Thần Dật muốn hỏi điều gì, hỏi Dương Huyên: "Dương Huyên à, sao hôm nay Tiểu Trì không đến?”
Dương Huyên nói: "Hôm nay Tiểu Trì đói bụng sớm, tôi giúp thằng bé làm cơm tối xong rồi mới đến.”
Nghe vậy, đầu Tống Thần Dật cúi thấp xuống.
Chắc chắn Tiểu Trì không muốn để ý đến mình, ngay cả gặp cũng không muốn gặp, mới dùng cái lý do vụng về như đói bụng sớm.
...
Ngày hôm sau, Tống Thần Dật muốn chủ động tìm Chúc Trì nói vài câu.
Nhưng lúc vào lớp Chúc Trì mới vào phòng học, Tống Thần Dật hoàn toàn không kịp nói chuyện với cậu.
Sau giờ học, giáo viên chân trước vừa đi, Chúc Trì "soạt" một cái đứng lên, tự mình tìm một chỗ lén trốn đi, cho đến tiếng chuông vào tiết tiếp theo vang lên mới xuất hiện.
Cứ như thế, Tống Thần Dật muốn nói với Chúc Trì một câu cũng không được.
Lúc này Tống Thần Dật thật sự sợ hãi.
Từ nay về sau Chúc Trì thật sự không thèm để ý đến nhóc nữa chứ.
Còn bên này, Chúc Trì trốn trên sân thượng trường học mất mát cúi đầu xuống.
Cậu luôn như vậy bởi vì là người mắc chứng ám ảnh xã hội, không giỏi xã giao nên nhiều năm như vậy vẫn chỉ biết trốn tránh.
Cậu nghĩ nếu sau này Tống Thần Dật không bao giờ muốn làm bạn với cậu nữa thì làm sao bây giờ.
Thậm chí cậu còn hơi ngây thơ nghĩ nếu như không gặp mặt, có phải mâu thuẫn của bọn họ sẽ không tăng lên hay không?
Mấy ngày sau đó, Chúc Trì không đến nhà họ Tống ăn cơm tối.
Nỗi khủng hoảng của Tống Thần Dật cuối cùng đã đến cực hạn.
…
Buổi tối, Chúc Trì mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Cậu nhìn đèn bên ngoài phòng, phát hiện vẫn sáng.
“Mẹ?”
Chúc Trì mặc áo ngủ bé bò sữa, dụi mắt đi ra ngoài, phát hiện mẹ vẫn chưa về.
Trong khoảng thời gian ngắn, nỗi bất an ngập tràn nuốt chửng cậu.
Trong nhà không có điện thoại, Chúc Trì không biết liên lạc với mẹ như thế nào, cũng không biết vì sao bây giờ mẹ vẫn chưa về.
Đối với mỗi đứa trẻ có gia đình thì ba mẹ chính là trời, mẹ về muộn chút cũng rơi vào lo âu.
Có phải đã xảy ra chuyện không?
Có chuyện gì không ổn sao?
Chúc Trì không buồn ngủ nữa, đi giày xong muốn ra ngoài tìm mẹ.
Buổi tối gió âm u, dọc theo đường đi không gặp được người nào.
Chúc Trì nho nhỏ một mình đi trên đường nhỏ, cực kỳ căng thẳng.
Đúng lúc này, cậu nghe được phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.
Cậu giật mình trong lòng, bước nhanh hơn, đi về phía ánh sáng.
Đi đến một đường giao, cậu quẹo vào một khúc cua, tìm được một góc trốn đi, cuộn thành một cục nhỏ, người không ngừng phát run.
Một trận gió thổi ngã một bản báo ven đường, phát ra tiếng vang lộp bộp, Chúc Trì sợ đến mức che lỗ tai, trong mắt nghẹn nước mắt.
Cho đến khi một ánh đèn pin chiếu vào người cậu.
“Tiểu Trì, sao em ở đây?”
Hoá ra Dương Huyên có chuyện ở nhà họ Tống phải về trễ nên nhà họ Tống đã kêu tài xế đưa bà trở về, để cho đứa trẻ không phải sốt ruột.
Tống Thần Dật ở trường học tìm không thấy cơ hội xin lỗi, vì thế cũng đi theo đến.
Không ngờ sau khi về nhà, Chúc Trì đã biến mất.
Hồn của hai người sắp bị dọa bay.
Sau khi nhìn thấy Tống Thần Dật, lòng Chúc Trì rất nhanh đã thả lỏng, đứng lên ôm lấy nhóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, còn nấc cục: "Anh Thần Dật, em rất sợ.”
Tống Thần Dật vô cùng đau lòng, không ngừng dọc theo sống lưng của Chúc Trì mà xoa dịu cậu.
Rất nhanh, người lớn cũng đi đến, nhìn thấy Chúc Trì thì thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối hôm đó, Tống Thần Dật ngủ qua đêm với Chúc Trì.
Đương nhiên Chúc Trì đã bị dọa, cả đêm nắm tay nhóc không thả ra.
Đương nhiên Tống Thần Dật đã cảm nhận được tầm quan trọng của mình, ôm Chúc Trì vào trong lòng, lúc ngủ giống như dỗ trẻ con, không ngừng vỗ lưng cậu.
Chúc Trì cảm nhận được cảm giác an toàn, cẩn thận hỏi: "Anh còn giận em không?”
Đôi mắt Tống Thần Dật mở to: "Anh giận em lúc nào chứ?”
Chúc Trì chui vào lòng Tống Thần Dật, có hơi tủi thân: "Ngày đó, anh dọa em sợ.”
Tống Thần Dật tủi thân hơn: "Mấy ngày nay em không để ý đến anh, mới làm anh sợ.”
Hai cục bông nhỏ rốt cục nói lời muốn nói ra, khó được nở nụ cười.
Ngày hôm sau, trong khu dân cư đang thảo luận, tối hôm qua trên một con phố gần đó đã xảy ra sự kiện ẩu đả của gã say.
Chính là con đường đêm qua Chúc Trì đi.
Hơn nữa tính toán thời gian là sự việc xảy ra không lâu sau khi bọn họ rời đi.
Nghĩ đến đây, Tống Thần Dật cứ vừa nghĩ đã sợ.
Lỡ như Chúc Trì đến kịp lúc và đến địa điểm kia thì phải làm sao bây giờ.
Khả năng tồi tệ này khiến Tống Thần Dật toát mồ hôi lạnh.
Tuy rằng chỉ là một khả năng nhưng đêm qua nhóc suýt nữa sẽ mất đi Chúc Trì.
Bởi vì khả năng này, mấy ngày kế tiếp, Tống Thần Dật vẫn dính ở bên cạnh Chúc Trì, lo lắng cậu có sơ xuất gì.
Lớp 2 và lớp 3 cách nhau rất gần, trong lớp 3 có mấy đứa bướng bỉnh, mỗi ngày chạy loạn trong hành lang.
Hôm nay, lúc bọn nhóc chạy loạn suýt nữa đụng vào Chúc Trì, bị Tống Thần Dật chặn lại.
Nhóc lạnh lùng quét mắt nhìn bọn nhóc, mấy đứa nhóc lập tức run lên, chạy đi.
Trong khoảng thời gian này, Tống Thần Dật thật sự rất giống vệ sĩ của cậu.
Du Tiêu hỏi Tống Thần Dật sao canh chừng cậu chặt như vậy, nhóc im lặng, nói: “Em không hiểu đâu.”
Hôm nay trước giờ học, Tống Thần Dật và Du Tiêu bị gọi đi lấy ít đồ cho thầy.
Trước khi đi Tống Thần Dật lo lắng nhìn Chúc Trì.
Sự bất an này lên đến đỉnh điểm trong bữa ăn tối.
Bởi vì dì Dương bưng thức ăn lên bàn nhưng không dẫn Chúc Trì đến.
Nhìn vị trí Chúc Trì từng ngồi trước bàn ăn nay trống rỗng, Tống Thần Dật cầm đũa, cảm giác trái tim mình cũng trống rỗng.
Nhóc chỉ có thể hướng ánh mắt về phía dì Dương.
Bà Tống nhìn hiểu Tống Thần Dật muốn hỏi điều gì, hỏi Dương Huyên: "Dương Huyên à, sao hôm nay Tiểu Trì không đến?”
Dương Huyên nói: "Hôm nay Tiểu Trì đói bụng sớm, tôi giúp thằng bé làm cơm tối xong rồi mới đến.”
Nghe vậy, đầu Tống Thần Dật cúi thấp xuống.
Chắc chắn Tiểu Trì không muốn để ý đến mình, ngay cả gặp cũng không muốn gặp, mới dùng cái lý do vụng về như đói bụng sớm.
...
Ngày hôm sau, Tống Thần Dật muốn chủ động tìm Chúc Trì nói vài câu.
Nhưng lúc vào lớp Chúc Trì mới vào phòng học, Tống Thần Dật hoàn toàn không kịp nói chuyện với cậu.
Sau giờ học, giáo viên chân trước vừa đi, Chúc Trì "soạt" một cái đứng lên, tự mình tìm một chỗ lén trốn đi, cho đến tiếng chuông vào tiết tiếp theo vang lên mới xuất hiện.
Cứ như thế, Tống Thần Dật muốn nói với Chúc Trì một câu cũng không được.
Lúc này Tống Thần Dật thật sự sợ hãi.
Từ nay về sau Chúc Trì thật sự không thèm để ý đến nhóc nữa chứ.
Còn bên này, Chúc Trì trốn trên sân thượng trường học mất mát cúi đầu xuống.
Cậu luôn như vậy bởi vì là người mắc chứng ám ảnh xã hội, không giỏi xã giao nên nhiều năm như vậy vẫn chỉ biết trốn tránh.
Cậu nghĩ nếu sau này Tống Thần Dật không bao giờ muốn làm bạn với cậu nữa thì làm sao bây giờ.
Thậm chí cậu còn hơi ngây thơ nghĩ nếu như không gặp mặt, có phải mâu thuẫn của bọn họ sẽ không tăng lên hay không?
Mấy ngày sau đó, Chúc Trì không đến nhà họ Tống ăn cơm tối.
Nỗi khủng hoảng của Tống Thần Dật cuối cùng đã đến cực hạn.
…
Buổi tối, Chúc Trì mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Cậu nhìn đèn bên ngoài phòng, phát hiện vẫn sáng.
“Mẹ?”
Chúc Trì mặc áo ngủ bé bò sữa, dụi mắt đi ra ngoài, phát hiện mẹ vẫn chưa về.
Trong khoảng thời gian ngắn, nỗi bất an ngập tràn nuốt chửng cậu.
Trong nhà không có điện thoại, Chúc Trì không biết liên lạc với mẹ như thế nào, cũng không biết vì sao bây giờ mẹ vẫn chưa về.
Đối với mỗi đứa trẻ có gia đình thì ba mẹ chính là trời, mẹ về muộn chút cũng rơi vào lo âu.
Có phải đã xảy ra chuyện không?
Có chuyện gì không ổn sao?
Chúc Trì không buồn ngủ nữa, đi giày xong muốn ra ngoài tìm mẹ.
Buổi tối gió âm u, dọc theo đường đi không gặp được người nào.
Chúc Trì nho nhỏ một mình đi trên đường nhỏ, cực kỳ căng thẳng.
Đúng lúc này, cậu nghe được phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.
Cậu giật mình trong lòng, bước nhanh hơn, đi về phía ánh sáng.
Đi đến một đường giao, cậu quẹo vào một khúc cua, tìm được một góc trốn đi, cuộn thành một cục nhỏ, người không ngừng phát run.
Một trận gió thổi ngã một bản báo ven đường, phát ra tiếng vang lộp bộp, Chúc Trì sợ đến mức che lỗ tai, trong mắt nghẹn nước mắt.
Cho đến khi một ánh đèn pin chiếu vào người cậu.
“Tiểu Trì, sao em ở đây?”
Hoá ra Dương Huyên có chuyện ở nhà họ Tống phải về trễ nên nhà họ Tống đã kêu tài xế đưa bà trở về, để cho đứa trẻ không phải sốt ruột.
Tống Thần Dật ở trường học tìm không thấy cơ hội xin lỗi, vì thế cũng đi theo đến.
Không ngờ sau khi về nhà, Chúc Trì đã biến mất.
Hồn của hai người sắp bị dọa bay.
Sau khi nhìn thấy Tống Thần Dật, lòng Chúc Trì rất nhanh đã thả lỏng, đứng lên ôm lấy nhóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, còn nấc cục: "Anh Thần Dật, em rất sợ.”
Tống Thần Dật vô cùng đau lòng, không ngừng dọc theo sống lưng của Chúc Trì mà xoa dịu cậu.
Rất nhanh, người lớn cũng đi đến, nhìn thấy Chúc Trì thì thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối hôm đó, Tống Thần Dật ngủ qua đêm với Chúc Trì.
Đương nhiên Chúc Trì đã bị dọa, cả đêm nắm tay nhóc không thả ra.
Đương nhiên Tống Thần Dật đã cảm nhận được tầm quan trọng của mình, ôm Chúc Trì vào trong lòng, lúc ngủ giống như dỗ trẻ con, không ngừng vỗ lưng cậu.
Chúc Trì cảm nhận được cảm giác an toàn, cẩn thận hỏi: "Anh còn giận em không?”
Đôi mắt Tống Thần Dật mở to: "Anh giận em lúc nào chứ?”
Chúc Trì chui vào lòng Tống Thần Dật, có hơi tủi thân: "Ngày đó, anh dọa em sợ.”
Tống Thần Dật tủi thân hơn: "Mấy ngày nay em không để ý đến anh, mới làm anh sợ.”
Hai cục bông nhỏ rốt cục nói lời muốn nói ra, khó được nở nụ cười.
Ngày hôm sau, trong khu dân cư đang thảo luận, tối hôm qua trên một con phố gần đó đã xảy ra sự kiện ẩu đả của gã say.
Chính là con đường đêm qua Chúc Trì đi.
Hơn nữa tính toán thời gian là sự việc xảy ra không lâu sau khi bọn họ rời đi.
Nghĩ đến đây, Tống Thần Dật cứ vừa nghĩ đã sợ.
Lỡ như Chúc Trì đến kịp lúc và đến địa điểm kia thì phải làm sao bây giờ.
Khả năng tồi tệ này khiến Tống Thần Dật toát mồ hôi lạnh.
Tuy rằng chỉ là một khả năng nhưng đêm qua nhóc suýt nữa sẽ mất đi Chúc Trì.
Bởi vì khả năng này, mấy ngày kế tiếp, Tống Thần Dật vẫn dính ở bên cạnh Chúc Trì, lo lắng cậu có sơ xuất gì.
Lớp 2 và lớp 3 cách nhau rất gần, trong lớp 3 có mấy đứa bướng bỉnh, mỗi ngày chạy loạn trong hành lang.
Hôm nay, lúc bọn nhóc chạy loạn suýt nữa đụng vào Chúc Trì, bị Tống Thần Dật chặn lại.
Nhóc lạnh lùng quét mắt nhìn bọn nhóc, mấy đứa nhóc lập tức run lên, chạy đi.
Trong khoảng thời gian này, Tống Thần Dật thật sự rất giống vệ sĩ của cậu.
Du Tiêu hỏi Tống Thần Dật sao canh chừng cậu chặt như vậy, nhóc im lặng, nói: “Em không hiểu đâu.”
Hôm nay trước giờ học, Tống Thần Dật và Du Tiêu bị gọi đi lấy ít đồ cho thầy.
Trước khi đi Tống Thần Dật lo lắng nhìn Chúc Trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.