Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 47:
Yêu quái
20/06/2024
Đùa thôi, thật vất vả mới có thể giữa trưa được ở cùng một chỗ, làm sao có thể chia giường ngủ được!
Sau khi hai người cơm nước xong, lại ở một chỗ cùng nhau làm bài tập.
Vì để đảm bảo buổi chiều đi học có thể có đầy đủ năng lượng, bọn họ dành ra ba mươi phút để ngủ trưa.
Chúc Trì nhanh chóng đi vào giấc ngủ, đầu mới vừa đến gối, bên tai của Tống Thần Dật rất nhanh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Tống Thần Dật lại có tâm sự, rất lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Anh nghiêng mắt nhìn Chúc Trì đã ngủ say, nghĩ thầm, nhiều năm như thế cậu vẫn như vậy, mùi hương ngọt ngào, khi nhắm mắt lại, lông mi vừa dài vừa cong, cực kỳ giống với người đẹp ngủ trong rừng.
Xinh đẹp như vậy, khó trách lại được nhiều người thích như thế.
Dù sao bản thân Tống Thần Dật cũng thích muốn chết.
Tống Thần Dật có một bí mật.
Mỗi lần sau khi vở kịch biểu diễn kết thúc, Tống Thần Dật đều cố ý tìm người giúp rửa ảnh chụp ra rồi lưu giữ lại.
Tấm hình người đẹp ngủ trong rừng kia của Tiểu Trì lại càng được anh lưu giữ thật tốt.
Lúc ấy sau khi vở kịch Người đẹp ngủ trong rừng kết thúc, ảnh chụp Chúc Trì hoá trang thành người đẹp ngủ trong rừng được giữ lại, đặt ở trong bảng triển lãm của trường học để tuyên truyền.
Tính cách của Chúc Trì vốn dễ xấu hổ, nhìn thấy ảnh chụp mình mặc váy công chúa còn đội tóc giả xuất hiện ở nơi người người đều có thể nhìn thấy, mặt đỏ muốn chết.
Mỗi lần Tống Thần Dật lại gần muốn nhìn, Chúc Trì đều sẽ kéo góc áo của anh, vô cùng đáng thương mà cầu xin anh đừng nhìn.
Tống Thần Dật liền “Ồ?” Một tiếng, xấu xa nói: “Nhưng mà dáng vẻ Tiểu Trì mặc váy cũng rất đẹp đó nha.”
Chúc Trì mím môi, không để ý tới anh, chỉ bướng bỉnh nhấn mạnh: “Tôi không phải là con gái.”
Khi nói chuyện, đuôi mắt của cậu hơi phiếm hồng, bởi vì khó xử nên đôi mắt nhàn nhạt thật đáng thương, giống bị người xấu bắt nạt.
Tống Thần Dật xem sửng sốt.
Sau đó ảnh chụp trên bảng thông tin rất nhanh đã bị gỡ bỏ.
Bởi vì Tống Thần Dật suy nghĩ trong lòng, nhóc chỉ muốn một mình mình lưu giữ từ từ xem dáng vẻ kia của Tiểu Trì.
Nói chung đều là cha mẹ của đứa đang cố gắng ghi chép lại sự trưởng thành của đứa trẻ ấy. Mỗi khi đứa trẻ lớn lên một chút đều khiến cho người ta vô cùng mừng rỡ.
Nhưng dáng vẻ Chúc Trì lớn lên từng chút từng chút một, Tống Thần Dật dám nói album ảnh mà anh sưu tầm được nhiều như sao trên trời, tuyệt đối đầy đủ và phong phú hơn so với những gì dì Dương.
Dáng vẻ lúc năm tuổi ngủ chảy nước miếng.
Dáng vẻ ngẩn người mặc đồ ngủ bò sữa.
Dáng vẻ ngồi xổm bên bụi cỏ vuốt ve con mèo.
Dáng vẻ khóe môi dính kem, cố gắng dùng đầu lưỡi liếm đi.
Dáng vẻ che ô nhỏ trong suốt, mang ủng đi mưa nhỏ ở dưới đèn đường vui vẻ giẫm nước.
Anh từng chút từng chút nhìn Tiểu Trì lớn lên, sao lại có thể bị người khác dùng một bức thư tình cướp đi dễ như trở bàn tay như vậy được?
Tống Thần Dật càng thêm kiên định, thừa dịp Chúc Trì vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lén lút mà từ trên giường bò dậy, thật cẩn thận mà đi đến giá áo bên cạnh, mò mẫm ở trong túi của Chúc Trì.
Cuối cùng, nhóc cũng mò được đến bức thư tình kia.
Tống Thần Dật lấy nó ra, giơ lên lật qua lật lại kiểm tra.
Cũng may cũng may, thoạt nhìn vẫn chưa bị mở ra.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ đây đã là bức thư tình thứ hai mà anh tịch thu hôm nay.
Sau này còn có thể có bao nhiêu bức nữa?
Còn có bao nhiêu người muốn cướp Tiểu Trì ra khỏi anh?
Nghĩ đến đây, lông mi anh lại rũ xuống, có chút mất mát.
Luôn luôn có người để ý Tiểu Trì, muốn bắt cóc cậu ra khỏi anh.
Thừa dịp lúc Chúc Trì vẫn chưa tỉnh lại, Tống Thần Dật thô bạo mà vò bức thư tình kia thành một cục, giấu vào trong ngăn tủ.
Anh hung tợn mà liếc nhìn tờ giấy kia một cái, đang muốn khép ngăn tủ lại, động tĩnh kéo ngăn tủ ra đã đánh thức người đang ngủ trên giường.
Chúc Trì nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, chậm rãi mà từ trên giường ngồi dậy ngẩn người.
Tống Thần Dật có tật giật mình bị dọa một phát, xoay người sang chỗ khác, nói chuyện đều có chút lắp bắp, chần chờ nói: “Em... dậy rồi à?”
Mỗi lần Chúc Trì mới vừa tỉnh ngủ đều sẽ ngây ngốc một chút, trên khuôn mặt trắng nõn còn có dấu đỏ bị hằn lên lúc ngủ, tóc đen trên trán hơi dựng lên vài sợi, đôi mắt ươn ướt mà phủ kín một tầng sương mù, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Chúc Trì nghe được Tống Thần Dật đang nói chuyện, cậu lập tức vô thức mà gật đầu, sau đó há miệng ngáp nhỏ một cái, giống như mèo con vừa mới tỉnh ngủ.
Tống Thần Dật thích ngủ cùng với Chúc Trì chính là bởi vì điểm này.
Tiểu Trì từ nhỏ chính là như vậy, lúc tỉnh ngủ thì sẽ không có sức rời giường, tỉnh dậy liền ngoan ngoãn tự mình ngồi dậy ngẩn người, chờ qua cơn sâu ngủ rồi mới chậm rãi mà từ trên giường bò xuống.
Khi cậu ngẩn người, anh có thể chọc chọc vào má lúm đồng tiền của cậu hoặc là xoa xoa khuôn mặt của cậu, cậu đều sẽ không có bất kỳ phản kháng nào mặc cho người ta vo tròn nắn dẹp, vô cùng thú vị.
Tống Thần Dật đưa lưng về phía ngăn tủ, dùng tay nhẹ nhàng lén lút mà đẩy tủ vào.
Anh nghĩ ai cũng không thể yêu đương với Tiểu Trì.
Không thể để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy của Tiểu Trì.
Tiểu Trì như vậy, chỉ có một mình anh mới có thể nhìn.
Sau khi hai người cơm nước xong, lại ở một chỗ cùng nhau làm bài tập.
Vì để đảm bảo buổi chiều đi học có thể có đầy đủ năng lượng, bọn họ dành ra ba mươi phút để ngủ trưa.
Chúc Trì nhanh chóng đi vào giấc ngủ, đầu mới vừa đến gối, bên tai của Tống Thần Dật rất nhanh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Tống Thần Dật lại có tâm sự, rất lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Anh nghiêng mắt nhìn Chúc Trì đã ngủ say, nghĩ thầm, nhiều năm như thế cậu vẫn như vậy, mùi hương ngọt ngào, khi nhắm mắt lại, lông mi vừa dài vừa cong, cực kỳ giống với người đẹp ngủ trong rừng.
Xinh đẹp như vậy, khó trách lại được nhiều người thích như thế.
Dù sao bản thân Tống Thần Dật cũng thích muốn chết.
Tống Thần Dật có một bí mật.
Mỗi lần sau khi vở kịch biểu diễn kết thúc, Tống Thần Dật đều cố ý tìm người giúp rửa ảnh chụp ra rồi lưu giữ lại.
Tấm hình người đẹp ngủ trong rừng kia của Tiểu Trì lại càng được anh lưu giữ thật tốt.
Lúc ấy sau khi vở kịch Người đẹp ngủ trong rừng kết thúc, ảnh chụp Chúc Trì hoá trang thành người đẹp ngủ trong rừng được giữ lại, đặt ở trong bảng triển lãm của trường học để tuyên truyền.
Tính cách của Chúc Trì vốn dễ xấu hổ, nhìn thấy ảnh chụp mình mặc váy công chúa còn đội tóc giả xuất hiện ở nơi người người đều có thể nhìn thấy, mặt đỏ muốn chết.
Mỗi lần Tống Thần Dật lại gần muốn nhìn, Chúc Trì đều sẽ kéo góc áo của anh, vô cùng đáng thương mà cầu xin anh đừng nhìn.
Tống Thần Dật liền “Ồ?” Một tiếng, xấu xa nói: “Nhưng mà dáng vẻ Tiểu Trì mặc váy cũng rất đẹp đó nha.”
Chúc Trì mím môi, không để ý tới anh, chỉ bướng bỉnh nhấn mạnh: “Tôi không phải là con gái.”
Khi nói chuyện, đuôi mắt của cậu hơi phiếm hồng, bởi vì khó xử nên đôi mắt nhàn nhạt thật đáng thương, giống bị người xấu bắt nạt.
Tống Thần Dật xem sửng sốt.
Sau đó ảnh chụp trên bảng thông tin rất nhanh đã bị gỡ bỏ.
Bởi vì Tống Thần Dật suy nghĩ trong lòng, nhóc chỉ muốn một mình mình lưu giữ từ từ xem dáng vẻ kia của Tiểu Trì.
Nói chung đều là cha mẹ của đứa đang cố gắng ghi chép lại sự trưởng thành của đứa trẻ ấy. Mỗi khi đứa trẻ lớn lên một chút đều khiến cho người ta vô cùng mừng rỡ.
Nhưng dáng vẻ Chúc Trì lớn lên từng chút từng chút một, Tống Thần Dật dám nói album ảnh mà anh sưu tầm được nhiều như sao trên trời, tuyệt đối đầy đủ và phong phú hơn so với những gì dì Dương.
Dáng vẻ lúc năm tuổi ngủ chảy nước miếng.
Dáng vẻ ngẩn người mặc đồ ngủ bò sữa.
Dáng vẻ ngồi xổm bên bụi cỏ vuốt ve con mèo.
Dáng vẻ khóe môi dính kem, cố gắng dùng đầu lưỡi liếm đi.
Dáng vẻ che ô nhỏ trong suốt, mang ủng đi mưa nhỏ ở dưới đèn đường vui vẻ giẫm nước.
Anh từng chút từng chút nhìn Tiểu Trì lớn lên, sao lại có thể bị người khác dùng một bức thư tình cướp đi dễ như trở bàn tay như vậy được?
Tống Thần Dật càng thêm kiên định, thừa dịp Chúc Trì vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lén lút mà từ trên giường bò dậy, thật cẩn thận mà đi đến giá áo bên cạnh, mò mẫm ở trong túi của Chúc Trì.
Cuối cùng, nhóc cũng mò được đến bức thư tình kia.
Tống Thần Dật lấy nó ra, giơ lên lật qua lật lại kiểm tra.
Cũng may cũng may, thoạt nhìn vẫn chưa bị mở ra.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ đây đã là bức thư tình thứ hai mà anh tịch thu hôm nay.
Sau này còn có thể có bao nhiêu bức nữa?
Còn có bao nhiêu người muốn cướp Tiểu Trì ra khỏi anh?
Nghĩ đến đây, lông mi anh lại rũ xuống, có chút mất mát.
Luôn luôn có người để ý Tiểu Trì, muốn bắt cóc cậu ra khỏi anh.
Thừa dịp lúc Chúc Trì vẫn chưa tỉnh lại, Tống Thần Dật thô bạo mà vò bức thư tình kia thành một cục, giấu vào trong ngăn tủ.
Anh hung tợn mà liếc nhìn tờ giấy kia một cái, đang muốn khép ngăn tủ lại, động tĩnh kéo ngăn tủ ra đã đánh thức người đang ngủ trên giường.
Chúc Trì nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, chậm rãi mà từ trên giường ngồi dậy ngẩn người.
Tống Thần Dật có tật giật mình bị dọa một phát, xoay người sang chỗ khác, nói chuyện đều có chút lắp bắp, chần chờ nói: “Em... dậy rồi à?”
Mỗi lần Chúc Trì mới vừa tỉnh ngủ đều sẽ ngây ngốc một chút, trên khuôn mặt trắng nõn còn có dấu đỏ bị hằn lên lúc ngủ, tóc đen trên trán hơi dựng lên vài sợi, đôi mắt ươn ướt mà phủ kín một tầng sương mù, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Chúc Trì nghe được Tống Thần Dật đang nói chuyện, cậu lập tức vô thức mà gật đầu, sau đó há miệng ngáp nhỏ một cái, giống như mèo con vừa mới tỉnh ngủ.
Tống Thần Dật thích ngủ cùng với Chúc Trì chính là bởi vì điểm này.
Tiểu Trì từ nhỏ chính là như vậy, lúc tỉnh ngủ thì sẽ không có sức rời giường, tỉnh dậy liền ngoan ngoãn tự mình ngồi dậy ngẩn người, chờ qua cơn sâu ngủ rồi mới chậm rãi mà từ trên giường bò xuống.
Khi cậu ngẩn người, anh có thể chọc chọc vào má lúm đồng tiền của cậu hoặc là xoa xoa khuôn mặt của cậu, cậu đều sẽ không có bất kỳ phản kháng nào mặc cho người ta vo tròn nắn dẹp, vô cùng thú vị.
Tống Thần Dật đưa lưng về phía ngăn tủ, dùng tay nhẹ nhàng lén lút mà đẩy tủ vào.
Anh nghĩ ai cũng không thể yêu đương với Tiểu Trì.
Không thể để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy của Tiểu Trì.
Tiểu Trì như vậy, chỉ có một mình anh mới có thể nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.