Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 48:
Yêu quái
20/06/2024
Vì anh thích xem nên cậu cũng không thể làm phiền đến sự ngây thơ như trẻ con của anh được.
Kết quả là cả hai đều có tinh thần hy sinh, giả vờ xem kênh thiếu nhi như không có chuyện gì xảy ra.
...
Kể từ khi Chúc Trì bắt đầu ngủ trưa với Tống Thần Dật mỗi ngày thì thời gian trôi qua, tần số Chúc Trì ở lại ngủ vào ban đêm cũng ngày càng nhiều.
Tống Thần Dật mô tả một cách hoa mỹ là vì nhà anh gần chỗ học. Buổi tối cậu ngủ ở nhà anh thì buổi sáng có thể dậy trễ một chút.
Bây giờ cơ thể của Chúc Trì đang lớn lên nên mỗi sáng thức dậy đều phải ngơ ngác một lúc giống như một chiếc máy tính khởi động chậm chạp.
Bởi vì cậu ngủ không bao giờ đủ giấc nên thỉnh thoảng cậu đi trên đường thường dựa vào người Tống Thần Dật nhắm mắt lại để anh dắt đi.
Bề ngoài Tống Thần Dật nói: “Anh thật sự hết cách với em.” Nhưng thực ra trong lòng anh lại thầm vui mừng.
Vì vậy, dần dần, số lần Chúc Trì ngủ lại ngày càng nhiều, nhất là lúc việc học căng thẳng.
Tối hôm đó, Chúc Trì sau khi tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, trên đuôi tóc còn đọng lại vài giọt nước, cậu mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa sạch sẽ, cổ áo lộ ra xương quai xanh xinh đẹp thanh tú, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng vì nóng.
Tống Thần Dật đột nhiên nhớ tới bộ đồ ngủ hình con bò có đuôi mà Chúc Trì mặc khi còn nhỏ.
Anh thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng nếu Tiểu Trì mặc bộ đồ ngủ như vậy sẽ trông như thế nào với mái tóc ướt xõa xuống và chiếc đuôi nhỏ đung đưa.
Chắc là dễ thương lắm.
Lúc đó, mỗi khi anh túm lấy cái đuôi nhỏ sau mông của Chúc Trì, cậu sẽ tức giận nhìn anh giống như ở đó có một loại khu vực cấm nào đó.
Đáng tiếc bây giờ Tiểu Trì đã lớn rồi, cậu không muốn mặc những bộ đồ ngủ hình thú đó nữa.
Nói chung là không còn dễ trêu như trước nữa.
Buổi tối lúc nằm cùng nhau, Tống Thần Dật cảm thấy hạnh phúc đến mức cuộc sống hiện tại giống như một giấc mơ.
Bây giờ mỗi ngày sau giờ học anh có thể ở bên Tiểu Trì, vẫn có thể nằm chung giường với cậu, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu.
Tống Thần Dật cảm thấy hạnh phúc đến mức không thể chịu nổi, nhẹ nhàng tiến lại gần Chúc Trì, vòng tay qua lưng Chúc Trì, muốn ôm cậu cùng nhau ngủ đến sáng giống như hồi còn nhỏ.
Tiểu Trì luôn cư xử rất ngoan ngoãn, khi được hôn và ôm thì mềm mại như một con mèo vải.
Không ngờ lần này Chúc Trì luôn cư xử đúng mực lại vô thức đẩy anh ra.
Tống Thần Dật sửng sốt một lát, trong lòng trống rỗng ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
Lông mi dài của Chúc Trì run lên, cậu dùng đôi mắt nhợt nhạt nhìn anh: “Chúng ta đã là học sinh cấp hai rồi, khi ngủ mà vẫn có thể ôm nhau được sao?”
Tống Thần Dật hơi không hiểu: "Loại chuyện này không phải bất kể lớn nhỏ đều cũng có thể làm được sao?"
Bọn họ không phải là bạn thân sao?
Đôi mắt đẹp của Chúc Trì hơi mở to.
Cậu cho rằng bây giờ Tống Thần Dật đã là một đứa trẻ lớn, lẽ ra nên học cách tránh bị nghi ngờ.
Suy cho cùng trong cốt truyện gốc, Tống Thần Dật lẽ ra là một bạn nhỏ chuyên bắt nạt không ai có thể chạm vào. Đặc biệt khi anh còn học trung học cơ sở, nhận thức về giới tính và tuổi tác của anh rất mạnh mẽ đến nỗi ngay cả mẹ anh cũng có lúc muốn hôn anh nhưng anh sẽ đưa tay che mặt, không chút lưu tình nói anh đã là đứa nhỏ lớn rồi xin mẹ anh hãy tự trọng.
Câu nói “xin mẹ tự trọng” này cứ kéo dài suốt ba ngày khiến bà Tống bàng hoàng không dứt, ước gì mình có thể sinh thêm một đứa nữa.
Vì vậy sau khi vở kịch lớp sáu kết thúc, Chúc Trì biết sau kỳ nghỉ hè, Tống Thần Dật sẽ trưởng thành và trở nên phản kháng với sự gần gũi của người khác.
Kiểu hành vi thân mật trước đây cũng sẽ không còn làm nữa khi anh lớn lên.
Chúc Trì đã chuẩn bị tinh thần cho việc này từ lâu rồi.
Nhưng không ngờ dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Tống Thần Dật vẫn như thuở nhỏ.
Không hề có tiến triển.
Chúc Trì cũng mờ mịt, chẳng lẽ mọi sự chuẩn bị tâm lý của cậu đều vô ích? !
Tống Thần Dật nhìn Chúc Trì không cho anh ôm, anh mím môi đưa tay nắm lấy cổ tay Chúc Trì, hơi tủi thân chọc vào lòng bàn tay cậu cẩn thận hỏi: "Tiểu Trì... Em không muốn thân thiết với anh sao?"
Anh nói chuyện đáng thương như vậy giống như cậu muốn tuyệt giao với anh vậy.
Chúc Trì co ngón tay lại rồi hạ mi xuống thấp giọng nói: "Không phải."
Quên đi, cậu đã nghĩ tới chuyện đó rồi.
Không biết tại sao bây giờ Tống Thần Dật vẫn là một thiếu niên thích xem các kênh dành cho trẻ em thậm chí còn quan tâm đến những chú heo con nhảy vào bùn trong phim hoạt hình, muốn anh phải phân biệt rõ ràng những việc cần tránh, có lẽ vẫn còn quá sớm.
Chúc Trì cũng dứt khoát mặc kệ anh.
Chỉ là cơ thể của cậu dường như vẫn có cảm giác khác lạ khi được anh ôm vào lòng.
Lúc trước khi Tống Thần Dật vẫn còn nhỏ, cơ thể còn mềm mại, bây giờ trên người có một lớp cơ bắp mỏng manh, khi chạm vào hoàn toàn khác với trước đây.
Thế này cũng được à? Điều này khiến cho Chúc Trì cảm nhận được rằng Tống Thần Dật đã trưởng thành thật rồi.
Nhưng Tống Thần Dật vẫn thích nghi tốt như cũ.
Bởi vì Chúc Trì vẫn mềm mại và thơm như vậy, chỉ là thân thể gầy hơn một chút, eo thon đến mức một tay cũng có thể ôm trọn, khi ôm vào lòng, cảm giác vô cùng thoải mái.
Tống Thần Dật vùi mặt vào hõm cổ của cậu rồi nghĩ anh nhất định phải cố gắng để Tiểu Trì béo lên, không thể chỉ ăn rau được.
...
Không biết từ khi nào ý thức của anh dần trở nên mờ hồ.
Trong giấc mơ, Tống Thần Dật ngước mắt lên phát hiện mình vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cùng Chúc Trì xem chương trình trên TV.
Kết quả là cả hai đều có tinh thần hy sinh, giả vờ xem kênh thiếu nhi như không có chuyện gì xảy ra.
...
Kể từ khi Chúc Trì bắt đầu ngủ trưa với Tống Thần Dật mỗi ngày thì thời gian trôi qua, tần số Chúc Trì ở lại ngủ vào ban đêm cũng ngày càng nhiều.
Tống Thần Dật mô tả một cách hoa mỹ là vì nhà anh gần chỗ học. Buổi tối cậu ngủ ở nhà anh thì buổi sáng có thể dậy trễ một chút.
Bây giờ cơ thể của Chúc Trì đang lớn lên nên mỗi sáng thức dậy đều phải ngơ ngác một lúc giống như một chiếc máy tính khởi động chậm chạp.
Bởi vì cậu ngủ không bao giờ đủ giấc nên thỉnh thoảng cậu đi trên đường thường dựa vào người Tống Thần Dật nhắm mắt lại để anh dắt đi.
Bề ngoài Tống Thần Dật nói: “Anh thật sự hết cách với em.” Nhưng thực ra trong lòng anh lại thầm vui mừng.
Vì vậy, dần dần, số lần Chúc Trì ngủ lại ngày càng nhiều, nhất là lúc việc học căng thẳng.
Tối hôm đó, Chúc Trì sau khi tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, trên đuôi tóc còn đọng lại vài giọt nước, cậu mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa sạch sẽ, cổ áo lộ ra xương quai xanh xinh đẹp thanh tú, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng vì nóng.
Tống Thần Dật đột nhiên nhớ tới bộ đồ ngủ hình con bò có đuôi mà Chúc Trì mặc khi còn nhỏ.
Anh thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng nếu Tiểu Trì mặc bộ đồ ngủ như vậy sẽ trông như thế nào với mái tóc ướt xõa xuống và chiếc đuôi nhỏ đung đưa.
Chắc là dễ thương lắm.
Lúc đó, mỗi khi anh túm lấy cái đuôi nhỏ sau mông của Chúc Trì, cậu sẽ tức giận nhìn anh giống như ở đó có một loại khu vực cấm nào đó.
Đáng tiếc bây giờ Tiểu Trì đã lớn rồi, cậu không muốn mặc những bộ đồ ngủ hình thú đó nữa.
Nói chung là không còn dễ trêu như trước nữa.
Buổi tối lúc nằm cùng nhau, Tống Thần Dật cảm thấy hạnh phúc đến mức cuộc sống hiện tại giống như một giấc mơ.
Bây giờ mỗi ngày sau giờ học anh có thể ở bên Tiểu Trì, vẫn có thể nằm chung giường với cậu, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu.
Tống Thần Dật cảm thấy hạnh phúc đến mức không thể chịu nổi, nhẹ nhàng tiến lại gần Chúc Trì, vòng tay qua lưng Chúc Trì, muốn ôm cậu cùng nhau ngủ đến sáng giống như hồi còn nhỏ.
Tiểu Trì luôn cư xử rất ngoan ngoãn, khi được hôn và ôm thì mềm mại như một con mèo vải.
Không ngờ lần này Chúc Trì luôn cư xử đúng mực lại vô thức đẩy anh ra.
Tống Thần Dật sửng sốt một lát, trong lòng trống rỗng ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
Lông mi dài của Chúc Trì run lên, cậu dùng đôi mắt nhợt nhạt nhìn anh: “Chúng ta đã là học sinh cấp hai rồi, khi ngủ mà vẫn có thể ôm nhau được sao?”
Tống Thần Dật hơi không hiểu: "Loại chuyện này không phải bất kể lớn nhỏ đều cũng có thể làm được sao?"
Bọn họ không phải là bạn thân sao?
Đôi mắt đẹp của Chúc Trì hơi mở to.
Cậu cho rằng bây giờ Tống Thần Dật đã là một đứa trẻ lớn, lẽ ra nên học cách tránh bị nghi ngờ.
Suy cho cùng trong cốt truyện gốc, Tống Thần Dật lẽ ra là một bạn nhỏ chuyên bắt nạt không ai có thể chạm vào. Đặc biệt khi anh còn học trung học cơ sở, nhận thức về giới tính và tuổi tác của anh rất mạnh mẽ đến nỗi ngay cả mẹ anh cũng có lúc muốn hôn anh nhưng anh sẽ đưa tay che mặt, không chút lưu tình nói anh đã là đứa nhỏ lớn rồi xin mẹ anh hãy tự trọng.
Câu nói “xin mẹ tự trọng” này cứ kéo dài suốt ba ngày khiến bà Tống bàng hoàng không dứt, ước gì mình có thể sinh thêm một đứa nữa.
Vì vậy sau khi vở kịch lớp sáu kết thúc, Chúc Trì biết sau kỳ nghỉ hè, Tống Thần Dật sẽ trưởng thành và trở nên phản kháng với sự gần gũi của người khác.
Kiểu hành vi thân mật trước đây cũng sẽ không còn làm nữa khi anh lớn lên.
Chúc Trì đã chuẩn bị tinh thần cho việc này từ lâu rồi.
Nhưng không ngờ dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Tống Thần Dật vẫn như thuở nhỏ.
Không hề có tiến triển.
Chúc Trì cũng mờ mịt, chẳng lẽ mọi sự chuẩn bị tâm lý của cậu đều vô ích? !
Tống Thần Dật nhìn Chúc Trì không cho anh ôm, anh mím môi đưa tay nắm lấy cổ tay Chúc Trì, hơi tủi thân chọc vào lòng bàn tay cậu cẩn thận hỏi: "Tiểu Trì... Em không muốn thân thiết với anh sao?"
Anh nói chuyện đáng thương như vậy giống như cậu muốn tuyệt giao với anh vậy.
Chúc Trì co ngón tay lại rồi hạ mi xuống thấp giọng nói: "Không phải."
Quên đi, cậu đã nghĩ tới chuyện đó rồi.
Không biết tại sao bây giờ Tống Thần Dật vẫn là một thiếu niên thích xem các kênh dành cho trẻ em thậm chí còn quan tâm đến những chú heo con nhảy vào bùn trong phim hoạt hình, muốn anh phải phân biệt rõ ràng những việc cần tránh, có lẽ vẫn còn quá sớm.
Chúc Trì cũng dứt khoát mặc kệ anh.
Chỉ là cơ thể của cậu dường như vẫn có cảm giác khác lạ khi được anh ôm vào lòng.
Lúc trước khi Tống Thần Dật vẫn còn nhỏ, cơ thể còn mềm mại, bây giờ trên người có một lớp cơ bắp mỏng manh, khi chạm vào hoàn toàn khác với trước đây.
Thế này cũng được à? Điều này khiến cho Chúc Trì cảm nhận được rằng Tống Thần Dật đã trưởng thành thật rồi.
Nhưng Tống Thần Dật vẫn thích nghi tốt như cũ.
Bởi vì Chúc Trì vẫn mềm mại và thơm như vậy, chỉ là thân thể gầy hơn một chút, eo thon đến mức một tay cũng có thể ôm trọn, khi ôm vào lòng, cảm giác vô cùng thoải mái.
Tống Thần Dật vùi mặt vào hõm cổ của cậu rồi nghĩ anh nhất định phải cố gắng để Tiểu Trì béo lên, không thể chỉ ăn rau được.
...
Không biết từ khi nào ý thức của anh dần trở nên mờ hồ.
Trong giấc mơ, Tống Thần Dật ngước mắt lên phát hiện mình vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cùng Chúc Trì xem chương trình trên TV.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.