Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 75:

Lâm Miên Miên

10/03/2023

Vẻ mặt của Giang Nhược Kiều không thay đổi, cô nhìn Vân Giai.

 

Cô đã biết phòng ký túc xá của mình là một nhóm háo sắc từ lâu. Cái gọi là vật hợp theo loài… nhưng có phải Vân Giai thiếu năng lực quan sát không? Nếu như nhìn thấy thứ gì đó, sẽ ngồi nghiêm chỉnh như vậy sao? Sẽ ra vẻ thành khẩn tắm rửa dâng hương thế này ư? Là tri thức chất lượng cao của nhân loại về mặt học tập, muốn trở thành người mẹ thông minh chất lượng cao.

 

Giang Nhược Kiều không muốn phản bác, vì Vân Giai là kiểu người sẽ gặng hỏi đến cùng.

 

Nếu nói không phải, chắc chắn cô ấy sẽ nói, ‘hai chúng ta ai đi với ai, tớ còn không hiểu cậu là người như thế nào à, đừng giả bộ nữa’.

 

[Không phải cậu đang nhìn cái đó, thế cậu nói thử xem, cậu đang nhìn gì vậy?]

 

‘Bóp chết tất cả mọi vấn đề từ trong trứng nước’ đây là quan điểm làm người của Giang Nhược Kiều. Cô nhắn: [Chút nữa tớ gửi cậu.]

 

Vân Giai: [Hi hi.]

 

Giang Nhược Kiều: Tệ rồi.

 

Xem xong livestream dài một tiếng đồng hồ, hai mắt của Giang Nhược Kiều rã rời, tinh thần như thể được gột rửa, không quên chụp ảnh màn hình gửi cho nhóm lớp, cố ý tag giáo viên, phát biểu lưu loát một loạt những hiểu biết sâu sắc. Đồng thời, cô bày tỏ thái độ sau này sẽ phối hợp với giáo viên, tranh thủ để đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh. Như đã nói, ban đầu khi viết bài này, tôi chưa nhận thức được như thế.

 

Mẹ của người bạn kia nói chuyện riêng: [Cô mạnh miệng thật, tôi mở xem chừng vài phút là tắt rồi. Chẳng có gì thú vị, từ lớp nhỏ đã bắt như thế rồi.]

 

Giang Nhược Kiều ngạc nhiên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 

Tinh thần cô lúc này ngỡ ngàng giống như ‘người thật thà phát hiện mình bị người ta lừa và phản bội’: [Chỉ xem vài phút? Không phải thầy Hùng nói là phải xem xong rồi viết cảm tưởng sao?]

 

Mẹ bạn học: [Không phải cô định nói với tôi là cô xem hết đấy chứ?]

 

Giang Nhược Kiều: [Đúng.]

 

Một phút cũng không thiếu.

 

Mẹ bạn học: [Like! Like! Giỏi ghê, thật sự không cần phải như thế, nghe nhiều như vậy, đọc nhiều như thế, lúc nên giận thì cứ thế mà giận thôi.]

 

Giang Nhược Kiều: [Tôi nghĩ mọi người phải xem hết chứ.]

 

Mẹ bạn học: [Ha ha ha ha, vậy tôi là kẻ ranh ma rồi. Đứa nhỏ nhà tôi lúc học lớp nhỏ cũng nói câu này, tôi nói với ba nó cũng đồng ý xem hết, nhiều lần quá nên lười, quẹt thẻ xong rồi đi làm việc của mình.]

 

Giang Nhược Kiều: [Hoá ra là thế.]

 

Vậy thì, xem xong còn viết một bài cảm nhận phong phú, có phải là kẻ ngốc trong mắt phụ huynh không?

 

Cô đã bị thương, trầm cảm mất rồi.

 

Lục Dĩ Thành dẫn Lục Tư Nghiên đến công ty tăng ca. Cậu bé đang đọc sách và vẽ vời trong lúc anh đang chờ hệ thống khởi động lại để kiểm tra thử. Anh tranh thủ lấy điện thoại ở bên cạnh lên xem một chút, ấn vào thì thấy tin nhắn trong nhóm lớp.

 

Chỉ có Giang Nhược Kiều nghiêm túc gửi bài cảm nhận.

 

Thầy Hùng hồi âm: [Like nha, phụ huynh nhà Lục Tư Nghiên.]

 

Những bậc phụ huynh khác thấy có người khác lạ như thế, trong lòng nghĩ thì lại xoắn lên? Một số phụ huynh cũng nói vài câu, trong thời gian ngắn, bầu không khí trong nhóm rất náo nhiệt, nhưng Lục Dĩ Thành phát hiện Giang Nhược Kiều cũng chưa thảo luận.

 

Anh đại khái có thể đoán được nguyên nhân, muốn cười lại sợ khi cười thì sẽ thu hút sự chú ý của đứa trẻ loài người.

 

Lục Dĩ Thành nghĩ ngợi một lúc, vẫn nhắn tin riêng cho Giang Nhược Kiều: [Vất vả rồi. Tôi cảm thấy cậu nói rất… cũng rất đúng. Quan điểm cẩn thận, logic trôi chảy, đáng để đọc, khiến người khác phải nghĩ lại chuyện nuôi dạy trẻ. Tôi còn con đường rất dài cần đi.]

 

Giang Nhược Kiều: [Hả? Làm khó cậu rồi nhỉ.]

 

Cũng may anh còn có thể gửi tin nhắn chính thức thế này, vất vả rồi.

 

Lục Dĩ Thành: [Vất vả cho cậu rồi.]

 

Giang Nhược Kiều: [.]



 

Lục Dĩ Thành mỉm cười, biết cô không vui, anh liếc nhìn màn hình máy tính, chắc vẫn còn vài phút, ngón tay thon dài nhanh chóng chỉnh sửa trên màn hình: ‘Tôi chỉ là lính mới, trong nhóm phụ huynh là tiền bối của tôi, anh ấy làm ba mẹ ít nhất cũng được năm năm rồi. Ngay cả năm tháng tôi còn chưa có nữa, tôi nghĩ mình đã làm rất tốt.’

 

Giang Nhược Kiều nằm trên giường lăn qua lăn lại một chút, nghiêng mặt úp vào gối, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cô trả lời tin nhắn: [Ồ ồ, lúc trước cậu nói tôi là người mẹ bảy mươi điểm, vậy cậu cảm thấy bây giờ tôi được bao nhiêu điểm?]

 

Lục Dĩ Thành mang vẻ mặt tươi cười và trả lời: [Ít nhất cũng được chín mươi lăm điểm.]

 

Giang Nhược Kiều nhoẻn miệng cười: [Vậy sao? Thế cậu chấm cho bản thân bao nhiêu điểm?]

 

Lục Dĩ Thành: [Chín mươi điểm.]

 

Wow!

 

Bây giờ cô còn hơn anh năm điểm cơ à?

 

Giang Nhược Kiều: [Vậy sao? Tôi không tin đâu.] 

Lục Dĩ Thành nhìn gói biểu tượng cảm xúc được gửi tới, thật sự không kiềm được mà cười nhẹ, cũng may Lục Tư Nghiên đang nghiêm túc đọc sách, chưa để ý đến động tác bên này. Nếu không thì tên ranh con sẽ bay nhanh giống như quả bóng lăn qua đây.

 

Lục Dĩ Thành: [Ừ.]

 

Ở bên kia, bà Lâm đã mệt rã rời, một mặt phải chăm lo tổ chức đêm hội từ thiện thuận lợi, không được xảy ra sơ sót. Nhưng mặt khác, bà ta lại vô cùng phẫn nộ. Giang Nhược Kiều này, chuyện mà đứa học sinh hai tuổi có thể nghĩ tới, dĩ nhiên bà Lâm cũng có thể nghĩ tới. Chỉ là buổi tối hôm đó mẹ Tưởng nói dối, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng giấu trót lọt cũng đủ khiến bà Lâm hoàn toàn tỉnh ngộ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 

Bà Lâm đến trường con gái đang học.

 

Ngay giây phút gặp được con gái, bà ta vừa đau vừa giận.

 

Khoảng thời gian này, Lâm Khả Tinh luôn chịu giày vò. Sự rời đi và không thèm quan tâm của Tưởng Diên, khiến cô ta vừa đau khổ vừa luống cuống. Vì chuyện đã xảy ra như thế, muốn tìm anh cũng không thể làm được. Hơn nữa, Lâm Khả Tinh muốn gặp Tưởng Diên nhưng lại sợ gặp anh ta, tâm trạng này còn dằn vặt hơn cả lúc thất tình. Khoảng thời gian ngắn ngủi, cô ta đã gầy đi nhiều, rõ ràng lúc trước gương mặt nhỏ nhắn còn chút thịt, bây giờ gầy đến mức gần như có thể nhìn thấy xương gò má của cô ta.

 

Trong mắt của Lâm Khả Tinh cũng không còn tia sáng, cô ta thấy mẹ của mình đi tới, rất muốn bản thân trông tươi tỉnh một chút, giương khóe miệng, gượng cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

 

Bà Lâm nhìn thấy con gái như vậy, gần như không cần phải chứng thực chuyện gì nữa.

 

Trái tim đau nhói khó mà nhịn được, bà ta rất muốn mắng con gái mình, nhưng kịp thời nghĩ ra, nếu làm vậy, bà Lâm chỉ đẩy con gái ngày càng xa.

 

“Tới thăm bé cưng của mẹ. Khả Tinh, sao con lại gầy đi nhiều thế này?” Bà Lâm bắt lấy cổ tay trắng nõn của con gái, trong lòng càng thống hận: “Ở trường ăn không quen hả?”

 

Lâm Khả Tinh lắc đầu: “Không phải, có thể do thời tiết quá nóng, con nuốt không trôi ạ.”

 

Bà Lâm mới nhớ đến câu này, thật ra hai năm nay, nhất là nửa năm này cũng đã xảy ra chuyện tương tự vài lần.

 

Nhưng con gái nói dạ dày không ổn, mẹ Tưởng cũng nói tỳ vị của Lâm Khả Tinh yếu nên để bà ấy và đầu bếp bên đó điều hoà sức khoẻ cho con gái bà ta.

 

Nhưng bây giờ nhớ lại… nửa năm trước, có lẽ Tưởng Diên đã sống chung với cô Giang rồi thì phải.

 

Thật ra, ngay từ đầu bà Lâm vốn không yên tâm về mẹ Tưởng cho lắm. Chính xác mà nói, bà ta không yên tâm về bất kỳ ai. Trước khi con gái tám tuổi, hận không thể chuyện gì cũng tự mình đi làm. Sau khi mẹ Tưởng đưa Tưởng Diên tới nhà họ Lâm, dưới sự nhắc nhở của bà ấy, bà Lâm mới phát hiện mình đã dồn quá nhiều tâm tư của mình vào mấy chuyện vặt vãnh này. Với sự mong đợi của chồng mình, bà ta bắt đầu nhận làm từ thiện.

 

Bà Lâm vốn không phải kẻ ngốc. Ban đầu đề nghị của mẹ Tưởng quả thật là vì lợi ích nên bà ta mới tiếp nhận.

 

Năm gần đây, bà ta bận việc từ thiện, lại phải bận việc giao thiệp với các quý bà của những tập đoàn khác nên không còn quan tâm Khả Tinh như trước.

 

Bà ta không phòng bị mẹ Tưởng từ khi nào thế?

 

Mấy ngày này, bà Lâm đang nghĩ về vấn đề này, mới phát hiện tâm tư kín đáo của bạn mình khiến người ta thấy sợ. Ròng rã nhiều năm qua, nước chảy đá mòn, bà ta đã buông lỏng cảnh giác. Hơn nữa, mẹ Tưởng quả thật chăm sóc cho Khả Tinh đủ kiểu, không hề tệ. Năm nay, mẹ Tưởng trong trạng thái ẩn nấp, chưa hề ‘lộ’ ra chút dã tâm và tính toán gì. Lúc đầu bà ấy đeo mặt nạ, có thể có người sẽ không tin, nhưng năm tháng trôi qua, những người xung quanh đã thay đổi một cách vô tri vô giác từ lâu.

 

Thậm chí bà Lâm cũng không dám nghĩ, rốt cuộc là mẹ Tưởng dụ dỗ con gái mình có tâm tư kia với Tưởng Diên, hay con gái mình có tâm tư với Tưởng Diên, sau đó bị bà ấy lợi dụng.

 

Mặc kệ là khía cạnh nào, với tư cách là mẹ ruột, bà ta không cách nào chấp nhận.

 

“Hay là, con về nhà ở đi.” Bà Lâm nói.

 



Lâm Khả Tinh lắc đầu: “Con ở đây cũng ổn. Hơn nữa, tuần nào dì cũng tới thăm con, dì chăm sóc con rất chu đáo ạ.”

 

Lúc trước, bà Lâm nghe những câu này thì không cảm thấy có gì cả. Bây giờ đột nhiên bị người ta tháo tấm voan mỏng trước mặt xuống, bà ta nhìn sang con gái, trong lòng cả kinh. Bắt đầu từ khi nào… con gái mình lưu luyến mẹ Tưởng hơn cả người mẹ này chứ?

 

Bà Lâm nắm chặt tay lại.

 

Trong lòng không ngừng nói với chính mình, đừng nóng, đừng nóng, con gái mới mười tám tuổi, chỉ cần dùng chút tâm tư, chung quy cũng trở về bên mình.

 

Còn về…

 

Bà Lâm ôm lấy Lâm Khả Tinh, trong lòng nghĩ lấy ơn báo oán, lấy gì báo đức? Thế thì ăn miếng trả miếng vậy.

 

Sau khi Lục Dĩ Thành vận hành thử hệ thống, công việc cũng đã hoàn thành.

 

Mặc kệ Lục Tư Nghiên ở trong nhà bướng bỉnh gây sự cỡ nào, nhưng ở bên ngoài, cậu bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cố gắng không mang lại phiền phức cho người lớn. Thấy Lục Tư Nghiên đang vẽ gì đó, Lục Dĩ Thành đứng dậy đi qua, một tay chống trên bàn: “Con đang vẽ gì vậy?”

 

Lục Tư Nghiên đáp: “Con vẽ ba, mẹ và con ạ.”

 

Lục Dĩ Thành muốn xem, Lục Tư Nghiên không cho anh xem.

 

“Được. Ba tôn trọng sự riêng tư của con.” Anh nói.

 

Lục Tư Nghiên để ý đến bàn tay của ba mình, lại xoè tay mình ra ngắm nghía. Lòng bàn tay của ba lớn, sao tay của cậu lại nhỏ như thế?

 

Lục Dĩ Thành hỏi: “Con đang nhìn gì vậy?”

 

“Nhìn tay của ba.” Lục Tư Nghiên thành thật trả lời: “Mẹ nói, tay của ba rất đẹp, con đang nghĩ tay của mình có đẹp vậy không?”

 

Lục Dĩ Thành giật thót.

 

Nói tay của anh đẹp?

 

Anh bất chợt di chuyển tầm mắt đến bàn tay của mình. Anh không nhìn ra, cũng không thể đánh giá là có đẹp hay không, chỉ nghĩ đến câu nói đó thôi cũng khó tránh khỏi trố mắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 

“Là lúc nào thế?” Lục Dĩ Thành hỏi.

 

Lục Tư Nghiên nhìn anh: “Lúc trước ạ.”

 

Lục Dĩ Thành: “…”

 

Vâng, anh đã hiểu, là cái tương lai kia. Trái tim anh khôi phục lại nhịp đập bình thường. Lục Dĩ Thành chợt cười giễu, ngẫm lại cũng biết, anh cơ bản sẽ không nói những lời như vậy với một đứa nhỏ.

 

“Nhưng tay của ba vẫn có khác biệt so với lúc trước.” Lục Tư Nghiên nói.

 

Lục Dĩ Thành vẫn chưa hỏi có khác biệt gì, cậu bé bèn cầm cây bút bi và bắt đầu vẽ loạn xạ lên tay anh.

 

Lục Dĩ Thành cũng không ngăn cậu lại.

 

Đứa nhỏ nghiêm túc vẽ một chiếc đồng hồ trên cổ tay của Lục Dĩ Thành, nhấc nó lên và tự hào nói: “Ba, bây giờ ba có đồng hồ rồi!”

 

Bây giờ Lục Dĩ Thành quả thật không có một chiếc đồng hồ tử tế. Anh cũng không quen đeo đồng hồ.

 

Lục Dĩ Thành cười: “Cảm ơn đồng hồ của con.”

 

“Còn chưa xong đâu.” Lục Tư Nghiên lại vẽ một chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của anh: “Như vậy mới hoàn chỉnh. Ba đeo đồng hồ và đeo cả nhẫn nữa.”

 

Lục Dĩ Thành đơ người, ánh mắt ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út do đứa nhỏ vẽ.

 

Chính ngay lúc này, anh không khỏi băn khoăn về kiểu nhẫn cưới mình sẽ đeo ở tương lai.

 

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook