Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé
Chương 76:
Lâm Miên Miên
10/03/2023
Trên tay trái của Lục Dĩ Thành có đồng hồ đeo tay và nhẫn mà Lục Tư Nghiên vẽ.
Sau khi về nhà, Lục Dĩ Thành dẫn con trai vào phòng vệ sinh rửa tay theo thói quen. Lục Tư Nghiên mải mê nghĩ về bộ đồ chơi xếp hình mà Giang Nhược Kiều mua cho mình, sau khi rửa tay xong, cậu cũng chẳng buồn lau sạch tay mà đã chạy ra ngoài như con cá chạch. Lục Dĩ Thành đứng trước bồn rửa tay, liếc mắt nhìn tay trái của mình, anh chỉ thoáng chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn xả nước rửa tay sạch sẽ từng chút, từng chút một.
Xét theo một góc độ nào đó thì Lục Dĩ Thành cũng giống như Tưởng Diên, sâu trong nội tâm luôn khao khát có một gia đình ấm áp.
Con người là động vật sống theo bầy đàn, Lục Dĩ Thành cũng không phải một hòn đảo cô độc. Từ sau khi bà nội qua đời, anh chỉ sống một mình, một mình ăn Tết, một mình trải qua tất cả các dịp lễ lộc, bị bệnh cũng chỉ có một mình. Đôi khi bận rộn cả ngày, lúc về nhà cũng chỉ là một mảnh tối thui. Anh vốn cho rằng mình đã quen với sự cô độc này, mãi đến khi Lục Tư Nghiên xuất hiện...
Lúc mới đầu, anh thật sự rất lo lắng bất an, khoảng thời gian đó, mỗi tối nhắm mắt lại, lúc nào anh cũng mong chờ rằng sau khi mình thức dậy sẽ thấy Lục Tư Nghiên đã biến mất, trở về tương lai mà cậu nhóc nói.
Anh biết mình rất khó gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con cái.
Nhưng bây giờ anh đã quen với sự hiện diện của đứa nhỏ này, mỗi tối trước khi đi ngủ, lúc nào anh cũng phải chạy đi xem dáng vẻ khi ngủ của Lục Tư Nghiên. Không những vậy, nửa đêm còn thường xuyên tỉnh dậy đắp chăn lại cho Lục Tư Nghiên, hoặc là đánh thức Lục Tư Nghiên cho cậu đi vệ sinh,
Sự xuất hiện của Lục Tư Nghiên cũng khiến Giang Nhược Kiều bước vào cuộc sống của anh.
Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cũng khiến anh có cái nhìn hoàn toàn mới về bản thân.
Anh trở nên hỏng bét, đến cả chính anh cũng chẳng dám phân tích sâu những cảm xúc trong lòng mình lúc cô và Tưởng Diên vẫn chưa chia tay.
Anh trở nên dè dặt và thận trọng hơn, thậm chí còn cẩn thận hơn cả lúc đối mặt với đề thi đại học, chỉ ước gì có thể đem theo một cái thước đo bên người, lúc nào cũng phải chú ý giữ khoảng giữa mình với cô.
...
Lục Dĩ Thành cụp mắt, vết mực do cây bút của Lục Tư Nghiên để lại quá cứng đầu, vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu vết trên ngón áp út.
...
Hiển nhiên là Giang Nhược Kiều không thể cảm nhận được tâm trạng của Lục Dĩ Thành đã vì chuyện chiếc nhẫn kia mà dấy lên sóng to gió lớn tới cỡ nào.
Trong cuộc sống của cô, thật sự còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn so với việc yêu đương hẹn hò.
Học hành, công việc, con trai, tất nhiên còn có cả người nhà!
Giấc mơ ngày hôm đó, Giang Nhược Kiều không thể chỉ để tâm đến việc mẹ Tưởng hãm hại cô như thế nào, chế nhạo cô ra sao, vấn đề mà cô quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của ông ngoại và bà ngoại, chuyện này còn quan trọng hơn mấy trò vặt vãnh của mẹ Tưởng gấp nhiều lần.
Giang Nhược Kiều rất lấy làm tự trách vì chuyện này.
Nếu như sức khỏe của bà ngoại xảy ra vấn đề, vậy thì tại sao trước đó cô lại không chú ý tới? Chuyện này không thể dùng từ sơ ý để giải thích cho qua chuyện được, chỉ có thể nói là cô đã trưởng thành, cô cũng có việc riêng của mình, hơn nữa lúc bấy giờ những chuyện này còn quan trọng với cô hơn cả ông ngoại và bà ngoại, cho nên cô mới phớt lờ đi.
Bây giờ cô rất biết ơn vì thế giới mà mình đang sống là trong một quyển tiểu thuyết.
Cũng rất cảm ơn những giấc mơ có liên quan đến tương lai của mình, như vậy thì cô mới có thể cố gắng tránh được những tiếc nuối.
Buổi tối, Giang Nhược Kiều gọi điện thoại về nhà mình ở thành phố Khê.
Mỗi cuối tuần cô đều gọi điện cho ông bà ngoại một lần, bây giờ tai của hai ông bà đã không còn thính như xưa, thế nên lúc nói chuyện điện thoại, bọn họ sẽ vô thức nói lớn tiếng.
“Cái gì?” Giọng nói hùng hậu của ông ngoại truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Bảo cuối tháng ông bà đến Bắc Kinh hả? Đến Bắc Kinh làm gì?”
Hình như bà ngoại ở bên kia hỏi cái gì đó, ông ngoại nói với bà ngoại: “Kiều Kiều bảo cuối tháng chúng ta đến Bắc Kinh! Ai biết con bé này đang nghĩ gì!”
Tất nhiên Giang Nhược Kiều không thể nói bảo bọn họ đến để đi khám bệnh.
Thành phố Khê cũng có bệnh viện không tệ, nhưng trong nguyên tác, ông bà ngoại đến Bắc Kinh, hình như ở Bắc Kinh có chuyên gia giỏi nhất về lĩnh vực đó, đồng thời cũng có tài liệu chữa bệnh tiên tiến nhất.
Chỉ tiếc là cô cũng không biết rốt cuộc trong nguyên tác bà ngoại mình mắc căn bệnh gì.
Nhưng nếu đã đến Bắc Kinh thì chắc chắn cũng có lý do, bây giờ cô không muốn bỏ lỡ bất cứ một giây một phút nào.
“Ông ngoại, bà ngoại.” Giang Nhược Kiều vô cùng kiên nhẫn khuyên bảo: “Lên đây khám một chút thôi, chẳng phải ông bà cũng rất muốn đến Bắc Kinh thăm thú đó đây hay sao? Vừa hay cuối tháng Chín ở đây không bị nóng, con lại được nghỉ, có thể dẫn hai người đi chơi thỏa thích một chuyến.”
Giọng bà ngoại vang lên: “Tốn tiền thế làm gì? Theo bà thấy thì phong cảnh trong nước chỗ nào cũng như nhau, chẳng có gì đáng xem.”
Giang Nhược Kiều khuyên nhủ cả buổi.
Thật ra hai ông bà không chịu đến cũng chỉ vì một lý do, đó là sợ tốn tiền.
Giang Nhược Kiều cũng hết cách, cô chỉ đành tung ra đòn sát thủ: “Con đã đặt vé hết rồi đó, trả vé phải tốn tiền làm thủ tục, khách sạn cũng đặt xong cả rồi, nếu như không ở thì cũng không lấy lại tiền được.”
Ông ngoại và bà ngoại: “...”
Cuối cùng hai ông bà chỉ có thể đồng ý đến Bắc Kinh.
Thật ra hai ông bà cũng rất vui, cả đời này còn chưa từng được đi xa nhà, hai người cũng thấy rất hứng thú đối với những thành phố lớn như Bắc Kinh.
Rõ ràng mấy phút trước còn ra sức chống cự không chịu đi, bây giờ lại hào hứng bắt đầu thảo luận xem nên mặc quần áo gì.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhược Kiều dựa vào ban công ngoài ký túc xá, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời.
Tốt quá. Rõ ràng chỉ mới đây thôi, nhưng những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều khiến cô có cảm giác như đã trải qua mấy năm trời.
Thoắt cái cô đã sắp từ một sinh viên đại học bình thường vô ưu vô lo, thậm chí còn có một chút khôn vặt, một chút lòng hư vinh, trở thành một người trưởng thành trên có người già dưới có trẻ nhỏ.
...
Một ngày trước tết Trung thu, hiếm khi bà Lâm có một ngày rảnh rỗi, bà ta nói muốn ở bên đứa con gái đã lâu chưa về nhà.
Nhà bếp của nhà họ Lâm được xây theo kiểu mở, hôm nay rất đông vui.
Bà Lâm đích thân làm bánh Trung thu, mẹ Tưởng đứng bên cạnh làm trợ thủ, Lâm Khả Tinh thì cụp mắt ngồi trên chiếc ghế cao ở bên cạnh nghe mẹ mình và dì trò chuyện.
Bà Lâm vờ như lơ đễnh hỏi một câu: “Thời gian nghỉ của sinh viên đại học đều giống nhau chứ nhỉ, sao chỉ có Khả Tinh về thôi vậy, A Diên vẫn chưa về sao?” Không đợi mẹ Tưởng trả lời, bà ta đã cười trêu cô: “Chẳng lẽ là đến nhà bạn gái đón Trung thu à?”
Mẹ Tưởng nhìn sang Lâm Khả Tinh theo bản năng, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, tiếp tục lựa lòng đỏ trứng muối.
Bà ấy cười nói: “A Diên nói có việc, tết Trung thu sẽ không về.”
Bà Lâm mỉa mai: “Có phải là đi chơi với bạn gái rồi không? Người trẻ tuổi ấy mà, có thể hiểu được.”
Lâm Khả Tinh cầm điện thoại di động, trong mắt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng khi nghe nói Tưởng Diên sẽ không về, trong mắt cô ta lại lóe lên một chút đau đớn.
Mẹ Tưởng cười gật đầu, giống như đồng ý với lời của bà Lâm.
Bà Lâm chuyển đề tài, nhìn sang con gái của mình, sau đó lại hỏi: “Có phải tâm trạng Khả Tinh không vui không, sao lại gầy đi rồi?”
Mẹ Tưởng vừa nghe xong câu này thì trong lòng chợt giật thót, nhưng lại vờ bình tĩnh nói: “Tỳ vị của Khả Tinh không tốt, cứ mỗi khi vào mùa hè thì lại gầy đi rất nhiều, thật sự khiến người ta vô cùng lo lắng. Căn tin ở trường học chắc chắn cũng không dày công kết hợp như ở nhà, không thì sau này mỗi ngày dì sẽ đưa cơm canh đến trường bồi bổ cho Khả Tinh nhé?”
Nụ cười trên mặt bà Lâm càng lúc càng rõ ràng hơn: “Được thì cũng được đó.”
Sao trước đây lại không phát hiện nhỉ?
Lúc đó cứ cho rằng mẹ Tưởng thật sự quan tâm đến Khả Tinh.
Nhưng nếu như thật sự quan tâm, vậy tại sao con gái của bà ta càng ngày càng gầy đi, càng ngày càng ít nói, tính cách ngày càng nhút nhát và trầm tĩnh?
“Nhưng mà,” bà Lâm lại nói: “Khả Tinh, con cảm thấy thế nào?”
Bà ta vẫn muốn để con gái tự quyết định, từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ mỗi một việc nhỏ nhặt.
Lâm Khả Tinh ngơ ngác ngẩng đầu lên, nói: “Con? Cũng được thôi, cứ nghe theo lời của dì là được ạ.”
Bà Lâm mỉm cười: “Tốt lắm, nhưng vẫn nên để A Cầm đưa đi thì hơn.” Bà ta nhìn về phía mẹ Tưởng: “Có những chuyện tôi không yên tâm để cho người khác làm, sau này phải làm phiền bà rồi. Trước đó đám bà Vương muốn mở một câu lạc bộ, tôi cũng có ý tưởng này, bà giúp tôi đi xem xem, những người khác làm việc đều lóng nga lóng ngóng, chỉ có bà là cẩn thận hơn.”
Mẹ Tưởng không nghi ngờ bà ta.
Sau khi về nhà, Lục Dĩ Thành dẫn con trai vào phòng vệ sinh rửa tay theo thói quen. Lục Tư Nghiên mải mê nghĩ về bộ đồ chơi xếp hình mà Giang Nhược Kiều mua cho mình, sau khi rửa tay xong, cậu cũng chẳng buồn lau sạch tay mà đã chạy ra ngoài như con cá chạch. Lục Dĩ Thành đứng trước bồn rửa tay, liếc mắt nhìn tay trái của mình, anh chỉ thoáng chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn xả nước rửa tay sạch sẽ từng chút, từng chút một.
Xét theo một góc độ nào đó thì Lục Dĩ Thành cũng giống như Tưởng Diên, sâu trong nội tâm luôn khao khát có một gia đình ấm áp.
Con người là động vật sống theo bầy đàn, Lục Dĩ Thành cũng không phải một hòn đảo cô độc. Từ sau khi bà nội qua đời, anh chỉ sống một mình, một mình ăn Tết, một mình trải qua tất cả các dịp lễ lộc, bị bệnh cũng chỉ có một mình. Đôi khi bận rộn cả ngày, lúc về nhà cũng chỉ là một mảnh tối thui. Anh vốn cho rằng mình đã quen với sự cô độc này, mãi đến khi Lục Tư Nghiên xuất hiện...
Lúc mới đầu, anh thật sự rất lo lắng bất an, khoảng thời gian đó, mỗi tối nhắm mắt lại, lúc nào anh cũng mong chờ rằng sau khi mình thức dậy sẽ thấy Lục Tư Nghiên đã biến mất, trở về tương lai mà cậu nhóc nói.
Anh biết mình rất khó gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con cái.
Nhưng bây giờ anh đã quen với sự hiện diện của đứa nhỏ này, mỗi tối trước khi đi ngủ, lúc nào anh cũng phải chạy đi xem dáng vẻ khi ngủ của Lục Tư Nghiên. Không những vậy, nửa đêm còn thường xuyên tỉnh dậy đắp chăn lại cho Lục Tư Nghiên, hoặc là đánh thức Lục Tư Nghiên cho cậu đi vệ sinh,
Sự xuất hiện của Lục Tư Nghiên cũng khiến Giang Nhược Kiều bước vào cuộc sống của anh.
Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cũng khiến anh có cái nhìn hoàn toàn mới về bản thân.
Anh trở nên hỏng bét, đến cả chính anh cũng chẳng dám phân tích sâu những cảm xúc trong lòng mình lúc cô và Tưởng Diên vẫn chưa chia tay.
Anh trở nên dè dặt và thận trọng hơn, thậm chí còn cẩn thận hơn cả lúc đối mặt với đề thi đại học, chỉ ước gì có thể đem theo một cái thước đo bên người, lúc nào cũng phải chú ý giữ khoảng giữa mình với cô.
...
Lục Dĩ Thành cụp mắt, vết mực do cây bút của Lục Tư Nghiên để lại quá cứng đầu, vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu vết trên ngón áp út.
...
Hiển nhiên là Giang Nhược Kiều không thể cảm nhận được tâm trạng của Lục Dĩ Thành đã vì chuyện chiếc nhẫn kia mà dấy lên sóng to gió lớn tới cỡ nào.
Trong cuộc sống của cô, thật sự còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn so với việc yêu đương hẹn hò.
Học hành, công việc, con trai, tất nhiên còn có cả người nhà!
Giấc mơ ngày hôm đó, Giang Nhược Kiều không thể chỉ để tâm đến việc mẹ Tưởng hãm hại cô như thế nào, chế nhạo cô ra sao, vấn đề mà cô quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của ông ngoại và bà ngoại, chuyện này còn quan trọng hơn mấy trò vặt vãnh của mẹ Tưởng gấp nhiều lần.
Giang Nhược Kiều rất lấy làm tự trách vì chuyện này.
Nếu như sức khỏe của bà ngoại xảy ra vấn đề, vậy thì tại sao trước đó cô lại không chú ý tới? Chuyện này không thể dùng từ sơ ý để giải thích cho qua chuyện được, chỉ có thể nói là cô đã trưởng thành, cô cũng có việc riêng của mình, hơn nữa lúc bấy giờ những chuyện này còn quan trọng với cô hơn cả ông ngoại và bà ngoại, cho nên cô mới phớt lờ đi.
Bây giờ cô rất biết ơn vì thế giới mà mình đang sống là trong một quyển tiểu thuyết.
Cũng rất cảm ơn những giấc mơ có liên quan đến tương lai của mình, như vậy thì cô mới có thể cố gắng tránh được những tiếc nuối.
Buổi tối, Giang Nhược Kiều gọi điện thoại về nhà mình ở thành phố Khê.
Mỗi cuối tuần cô đều gọi điện cho ông bà ngoại một lần, bây giờ tai của hai ông bà đã không còn thính như xưa, thế nên lúc nói chuyện điện thoại, bọn họ sẽ vô thức nói lớn tiếng.
“Cái gì?” Giọng nói hùng hậu của ông ngoại truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Bảo cuối tháng ông bà đến Bắc Kinh hả? Đến Bắc Kinh làm gì?”
Hình như bà ngoại ở bên kia hỏi cái gì đó, ông ngoại nói với bà ngoại: “Kiều Kiều bảo cuối tháng chúng ta đến Bắc Kinh! Ai biết con bé này đang nghĩ gì!”
Tất nhiên Giang Nhược Kiều không thể nói bảo bọn họ đến để đi khám bệnh.
Thành phố Khê cũng có bệnh viện không tệ, nhưng trong nguyên tác, ông bà ngoại đến Bắc Kinh, hình như ở Bắc Kinh có chuyên gia giỏi nhất về lĩnh vực đó, đồng thời cũng có tài liệu chữa bệnh tiên tiến nhất.
Chỉ tiếc là cô cũng không biết rốt cuộc trong nguyên tác bà ngoại mình mắc căn bệnh gì.
Nhưng nếu đã đến Bắc Kinh thì chắc chắn cũng có lý do, bây giờ cô không muốn bỏ lỡ bất cứ một giây một phút nào.
“Ông ngoại, bà ngoại.” Giang Nhược Kiều vô cùng kiên nhẫn khuyên bảo: “Lên đây khám một chút thôi, chẳng phải ông bà cũng rất muốn đến Bắc Kinh thăm thú đó đây hay sao? Vừa hay cuối tháng Chín ở đây không bị nóng, con lại được nghỉ, có thể dẫn hai người đi chơi thỏa thích một chuyến.”
Giọng bà ngoại vang lên: “Tốn tiền thế làm gì? Theo bà thấy thì phong cảnh trong nước chỗ nào cũng như nhau, chẳng có gì đáng xem.”
Giang Nhược Kiều khuyên nhủ cả buổi.
Thật ra hai ông bà không chịu đến cũng chỉ vì một lý do, đó là sợ tốn tiền.
Giang Nhược Kiều cũng hết cách, cô chỉ đành tung ra đòn sát thủ: “Con đã đặt vé hết rồi đó, trả vé phải tốn tiền làm thủ tục, khách sạn cũng đặt xong cả rồi, nếu như không ở thì cũng không lấy lại tiền được.”
Ông ngoại và bà ngoại: “...”
Cuối cùng hai ông bà chỉ có thể đồng ý đến Bắc Kinh.
Thật ra hai ông bà cũng rất vui, cả đời này còn chưa từng được đi xa nhà, hai người cũng thấy rất hứng thú đối với những thành phố lớn như Bắc Kinh.
Rõ ràng mấy phút trước còn ra sức chống cự không chịu đi, bây giờ lại hào hứng bắt đầu thảo luận xem nên mặc quần áo gì.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhược Kiều dựa vào ban công ngoài ký túc xá, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời.
Tốt quá. Rõ ràng chỉ mới đây thôi, nhưng những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều khiến cô có cảm giác như đã trải qua mấy năm trời.
Thoắt cái cô đã sắp từ một sinh viên đại học bình thường vô ưu vô lo, thậm chí còn có một chút khôn vặt, một chút lòng hư vinh, trở thành một người trưởng thành trên có người già dưới có trẻ nhỏ.
...
Một ngày trước tết Trung thu, hiếm khi bà Lâm có một ngày rảnh rỗi, bà ta nói muốn ở bên đứa con gái đã lâu chưa về nhà.
Nhà bếp của nhà họ Lâm được xây theo kiểu mở, hôm nay rất đông vui.
Bà Lâm đích thân làm bánh Trung thu, mẹ Tưởng đứng bên cạnh làm trợ thủ, Lâm Khả Tinh thì cụp mắt ngồi trên chiếc ghế cao ở bên cạnh nghe mẹ mình và dì trò chuyện.
Bà Lâm vờ như lơ đễnh hỏi một câu: “Thời gian nghỉ của sinh viên đại học đều giống nhau chứ nhỉ, sao chỉ có Khả Tinh về thôi vậy, A Diên vẫn chưa về sao?” Không đợi mẹ Tưởng trả lời, bà ta đã cười trêu cô: “Chẳng lẽ là đến nhà bạn gái đón Trung thu à?”
Mẹ Tưởng nhìn sang Lâm Khả Tinh theo bản năng, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, tiếp tục lựa lòng đỏ trứng muối.
Bà ấy cười nói: “A Diên nói có việc, tết Trung thu sẽ không về.”
Bà Lâm mỉa mai: “Có phải là đi chơi với bạn gái rồi không? Người trẻ tuổi ấy mà, có thể hiểu được.”
Lâm Khả Tinh cầm điện thoại di động, trong mắt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng khi nghe nói Tưởng Diên sẽ không về, trong mắt cô ta lại lóe lên một chút đau đớn.
Mẹ Tưởng cười gật đầu, giống như đồng ý với lời của bà Lâm.
Bà Lâm chuyển đề tài, nhìn sang con gái của mình, sau đó lại hỏi: “Có phải tâm trạng Khả Tinh không vui không, sao lại gầy đi rồi?”
Mẹ Tưởng vừa nghe xong câu này thì trong lòng chợt giật thót, nhưng lại vờ bình tĩnh nói: “Tỳ vị của Khả Tinh không tốt, cứ mỗi khi vào mùa hè thì lại gầy đi rất nhiều, thật sự khiến người ta vô cùng lo lắng. Căn tin ở trường học chắc chắn cũng không dày công kết hợp như ở nhà, không thì sau này mỗi ngày dì sẽ đưa cơm canh đến trường bồi bổ cho Khả Tinh nhé?”
Nụ cười trên mặt bà Lâm càng lúc càng rõ ràng hơn: “Được thì cũng được đó.”
Sao trước đây lại không phát hiện nhỉ?
Lúc đó cứ cho rằng mẹ Tưởng thật sự quan tâm đến Khả Tinh.
Nhưng nếu như thật sự quan tâm, vậy tại sao con gái của bà ta càng ngày càng gầy đi, càng ngày càng ít nói, tính cách ngày càng nhút nhát và trầm tĩnh?
“Nhưng mà,” bà Lâm lại nói: “Khả Tinh, con cảm thấy thế nào?”
Bà ta vẫn muốn để con gái tự quyết định, từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ mỗi một việc nhỏ nhặt.
Lâm Khả Tinh ngơ ngác ngẩng đầu lên, nói: “Con? Cũng được thôi, cứ nghe theo lời của dì là được ạ.”
Bà Lâm mỉm cười: “Tốt lắm, nhưng vẫn nên để A Cầm đưa đi thì hơn.” Bà ta nhìn về phía mẹ Tưởng: “Có những chuyện tôi không yên tâm để cho người khác làm, sau này phải làm phiền bà rồi. Trước đó đám bà Vương muốn mở một câu lạc bộ, tôi cũng có ý tưởng này, bà giúp tôi đi xem xem, những người khác làm việc đều lóng nga lóng ngóng, chỉ có bà là cẩn thận hơn.”
Mẹ Tưởng không nghi ngờ bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.