Chương 19: Cảnh giác với người Mạc gia
Ruby Joy
04/01/2021
Âu Hoằng Phong đến đón Từ Phương Hiểu, thấy cô ngồi trên xem trầm ngâm, suy tư anh không nhịn được lên tiếng hỏi: “Hiểu Hiểu! Có chuyện gì mà nhìn em suy tư quá vậy? Mà sao hôm nay đột nhiên Đình Danh lại hẹn em thế?”
“Anh ấy hẹn em ra để hỏi về chuyện của Huệ Di, rõ ràng là hiện tại cô ấy đang làm việc cho anh ấy vậy mà anh ấy lại không hề biết tên của cô ấy, anh nói xem chuyện này có kì lạ không?” Từ Phương Hiểu quay sang kể cho Âu Hoằng Phong nghe.
Âu Hoằng Phong khẽ cau mày, cất tiếng nói: “Huệ Di? Sao anh nghe cái tên này quen quá vậy?” Từ Phương Hiểu ngay lập tức đáp lại: “Thì chính là Đỗ Huệ Di, người mà em đã từng kể với anh rằng anh hai của em đã cứu cô ấy vào mười bốn năm trước đó.”
Két!!!!!!! Âu Hoằng Phong đột ngột thắng gấp lại, anh quay nhanh người về phía Từ Phương Hiểu, mắt trợn ngược lên: “Em nói cô gái đó tên là Đỗ Huệ Di?” Từ Phương Hiểu ngơ ngác gật đầu liên tục, Âu Hoằng Phong bỗng có chút khó hiểu, hỏi cô: “Chẳng phải cô ấy tên là Lạc Thu Tử sao? Sao đột nhiên lại trở thành Đỗ Huệ Di?”
“Lạc Thu Tử cái gì chứ? Lạc Thu Tử là bạn của Huệ Di cơ mà, anh có nhầm lẫn gì ở đây rồi đó.” Cô nhíu mày đáp lại, một mực khẳng định cho anh biết.
Âu Hoằng Phong nhíu chặt đôi mày suy nghĩ rồi tiếp tục lái xe, anh không biết chuyện Đỗ Huệ Di còn sống là việc tốt hay xấu nữa đây.
Tập đoàn Tần thị
Tần Đình Danh quay trở về phòng làm việc, thái độ vẫn tỏ ra vô cùng bình thường xem như chưa biết chuyện gì cả, anh muốn chờ đợi chính miệng Đỗ Huệ Di nói cho anh biết và cũng muốn làm rõ tại sao cô lại che giấu không cho anh biết chuyện mình chính là Đỗ Huệ Di.
Bên ngoài, Đỗ Huệ Di đang làm việc thì nghe có tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy người gọi đến cho mình là Hà Lâm cô nhanh chóng nghe điện thoại: “Alo!”
“Tiểu mỹ nhân! Anh biết em đang trong giờ làm việc nên cũng không dài dòng, hôm nay, anh gọi cho em chính là muốn nhắc nhở em nên cảnh giác với người của Mạc gia, anh nghi ngờ người muốn ám sát em chính là người của Mạc gia, đây chỉ mới là nghi ngờ thôi chưa chắc chắn được điều gì.” Bên kia điện thoại, Hà Lâm lên tiếng nói với Đỗ Huệ Di giọng nói vừa có chút đùa giỡn vừa có chút nghiêm túc.
“Mạc gia? Ý của anh chính là gia đình của Mạc Kiều Nhiên? Tại sao bọn họ lại muốn ám sát em chứ? Chẳng lẽ là vì Mạc Kiều Nhiên sao?” Đỗ Huệ Di chau mày khó hiểu, giữa cô và Mạc gia không thù không oán tại sao lại muốn giết chết cô chứ? Chỉ có chuyện liên quan đến Mạc Kiều Nhiên là có khả năng nhất thôi.
“Theo anh thấy là không phải, có một chuyện em không biết đó chính là Mạc gia cũng trong hắc đạo, anh nghĩ bọn họ đã biết điều gì đó về sợi dây chuyền nên muốn giết em đoạt lấy sợi dây chuyền, họ nghĩ sợi dây chuyền lúc nào cũng ở trên người của em. Đây chỉ là những gì mà anh phỏng đoán, chưa chắc chắn em hãy đợi thêm một thời gian nữa anh sẽ cho em câu trả lời chính thức.” Anh chỉ tìm được một chút manh mối chứng minh có liên quan đến Mạc gia mà thôi, vẫn chưa chắc chắn anh không thể tùy tiện kết luận lung tung có thể sẽ gây nguy hiểm cho Đỗ Huệ Di.
“Em hiểu rồi, cảm ơn anh rất nhiều.” Đỗ Huệ Di gật gù đáp rồi cúp máy, xem ra cô phải cảnh giác, đề phòng mọi thứ xung quanh hơn rồi, nếu không phải sợi dây chuyền là của anh trai cô là vật mà ba cô dùng cả mạng để bảo vệ thì cô đã quăng đi từ lâu rồi, giữ sợi dây chuyền cứ như giữ một quả bom nổ chậm chỉ cần nó nổ là mất mạng ngay.
Đến chiều, gần tới giờ tan làm Đỗ Huệ Di nhìn thấy Tôn Nam bước nhanh vào bên trong phòng làm việc của Tần Đình Danh, dáng vẻ gấp gáp, vội vàng, không chú tâm đến nhiều cô mau chóng hoàn thành công việc của mình, lúc sáng cô thấy ngữ điệu nói chuyện của Lạc Thu Tử rất kì lạ, cô muốn gặp Lạc Thu Tử xem rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Bên trong phòng làm việc của Tần Đình Danh, Tôn Nam cúi người cung kính chào Tần Đình Danh rồi không nhanh không chậm cất giọng nói: “Thiếu gia! Đã bắt được kẻ ám sát trợ lý…Huệ Di tiểu thư rồi ạ.” Anh đã biết được thân phận của Đỗ Huệ Di nên đã ngay lập tức đổi cách xưng hô.
Vừa nghe Tôn Nam báo tin, Tần Đình Danh ngay tức khắc dừng làm việc lại, đứng dậy cầm điện thoại rồi lên tiếng: “Đi thôi.” Anh rất muốn biết là kẻ nào đã to gan như thế dám cho người ám sát cô, lúc trước khi anh chưa biết được cô là Đỗ Huệ Di thì vẫn còn nhân từ nhưng bây giờ đã biết thì bất cứ ai động đến cô thì sẽ không thể sống sót qua ngày mai.
Tôn Nam gật đầu bước nhanh mở cửa cho Tần Đình Danh cùng anh đi đến nơi giam giữ kẻ ám sát Đỗ Huệ Di, đi ngang qua bàn làm việc của cô, Tần Đình Danh dừng bước nói: “Hôm nay, cô hãy tan làm sớm đi.” Dứt câu, anh tiếp tục đi, bước vào thang máy.
Đỗ Huệ Di ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tần Đình Danh, hiếm khi thấy dáng vẻ hơi vội vàng, gấp gáp của anh như thế, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng mà khiến anh có dáng vẻ như vậy? Cô còn để ý phát hiện thêm một điều kì lạ nữa đó chính là ánh mắt của anh, ánh mắt anh nhìn cô rất ôn nhu, ấm áp, vô cùng tình cảm đây là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt như thế từ anh. Lúc trưa vẫn còn bình thường cơ mà, cô bị ảo giác sao?
Thu xếp đồ đạc xong, Đỗ Huệ Di đi xuống bãi đỗ xe vừa xuống đã nhìn thấy Mạc Kiều Nhiên, nhớ lại lời của Hà Lâm cô không để tâm đến lặng lẽ lướt ngang qua nhưng Mạc Kiều Nhiên bỗng kéo tay cô lại, giọng nói chua ngoa, đanh đá cất lên: “Này, chưa hết giờ làm mà cô đã tự ý đi về rồi sao? Cô to gan thật đấy, Đình Danh chỉ mới bảo vệ, sủng một chút đã vô phép vô thiên như vậy rồi.”
Vốn không hề muốn gây chuyện nhưng Mạc Kiều Nhiên cứ năm lần bảy lượt muốn gây sự, Đỗ Huệ Di cô không phải là người hay nhịn nhục, im lặng, cô cười như không, ánh mắt đầy vẻ khinh thường đáp trả: “Cô nói đúng, tôi chính là cậy sủng nên vô phép vô thiên như vậy đấy, thì đã sao? Cô có được như tôi không? Hơn nữa hình như tôi nhớ chủ tịch đã cấm cô không được phép bước vào Tần thị nửa bước cơ mà, sao cô dám đến đây? Cô dám xem lời nói của chủ tịch như gió thoảng qua tai sao?”
“Cô…” Mạc Kiều Nhiên nghẹn lại không thể nói, cô vốn không hề đấu lại Đỗ Huệ Di, tức tối, thẹn quá hóa giận Mạc Kiều Nhiên tiến đến, giơ tay định đánh Đỗ Huệ Di thì bị Đỗ Huệ Di bắt lấy cánh tay: “Mạc tiểu thư! Cô không nói lại liền muốn động thủ sao? Cô thử đánh tôi thử xem, ở đây có camera nếu cô dám đánh tôi thì tôi sẽ kiện cô đấy không những như vậy nếu chuyện này để cho chủ tịch biết được thì cô có biết hậu quả nó sẽ như thế nào không? Chủ tịch không phải là người chỉ biết nói suông không thôi.”
Mạc Kiều Nhiên thu tay lại, cắn môi giận dữ nhưng không thể bộc phát ra ngoài, Đỗ Huệ Di nói đúng nếu để cho Tần Đình Danh biết chuyện thì sẽ rắc rối to, để lần sau cô tìm cách để gặp anh vậy, tuyệt đối không thể để vuột mất con rùa vàng như anh.
Thấy Mạc Kiều Nhiên quay người bỏ đi, Đỗ Huệ Di phủi phủi tay, lườm lườm, lên tiếng mắng: “Đúng là bà điên, nếu không phải Hà Lâm bảo tôi cảnh giác, tránh động chạm Mạc gia của cô thì tôi đã mạnh tay hơn rồi.”
“Anh ấy hẹn em ra để hỏi về chuyện của Huệ Di, rõ ràng là hiện tại cô ấy đang làm việc cho anh ấy vậy mà anh ấy lại không hề biết tên của cô ấy, anh nói xem chuyện này có kì lạ không?” Từ Phương Hiểu quay sang kể cho Âu Hoằng Phong nghe.
Âu Hoằng Phong khẽ cau mày, cất tiếng nói: “Huệ Di? Sao anh nghe cái tên này quen quá vậy?” Từ Phương Hiểu ngay lập tức đáp lại: “Thì chính là Đỗ Huệ Di, người mà em đã từng kể với anh rằng anh hai của em đã cứu cô ấy vào mười bốn năm trước đó.”
Két!!!!!!! Âu Hoằng Phong đột ngột thắng gấp lại, anh quay nhanh người về phía Từ Phương Hiểu, mắt trợn ngược lên: “Em nói cô gái đó tên là Đỗ Huệ Di?” Từ Phương Hiểu ngơ ngác gật đầu liên tục, Âu Hoằng Phong bỗng có chút khó hiểu, hỏi cô: “Chẳng phải cô ấy tên là Lạc Thu Tử sao? Sao đột nhiên lại trở thành Đỗ Huệ Di?”
“Lạc Thu Tử cái gì chứ? Lạc Thu Tử là bạn của Huệ Di cơ mà, anh có nhầm lẫn gì ở đây rồi đó.” Cô nhíu mày đáp lại, một mực khẳng định cho anh biết.
Âu Hoằng Phong nhíu chặt đôi mày suy nghĩ rồi tiếp tục lái xe, anh không biết chuyện Đỗ Huệ Di còn sống là việc tốt hay xấu nữa đây.
Tập đoàn Tần thị
Tần Đình Danh quay trở về phòng làm việc, thái độ vẫn tỏ ra vô cùng bình thường xem như chưa biết chuyện gì cả, anh muốn chờ đợi chính miệng Đỗ Huệ Di nói cho anh biết và cũng muốn làm rõ tại sao cô lại che giấu không cho anh biết chuyện mình chính là Đỗ Huệ Di.
Bên ngoài, Đỗ Huệ Di đang làm việc thì nghe có tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy người gọi đến cho mình là Hà Lâm cô nhanh chóng nghe điện thoại: “Alo!”
“Tiểu mỹ nhân! Anh biết em đang trong giờ làm việc nên cũng không dài dòng, hôm nay, anh gọi cho em chính là muốn nhắc nhở em nên cảnh giác với người của Mạc gia, anh nghi ngờ người muốn ám sát em chính là người của Mạc gia, đây chỉ mới là nghi ngờ thôi chưa chắc chắn được điều gì.” Bên kia điện thoại, Hà Lâm lên tiếng nói với Đỗ Huệ Di giọng nói vừa có chút đùa giỡn vừa có chút nghiêm túc.
“Mạc gia? Ý của anh chính là gia đình của Mạc Kiều Nhiên? Tại sao bọn họ lại muốn ám sát em chứ? Chẳng lẽ là vì Mạc Kiều Nhiên sao?” Đỗ Huệ Di chau mày khó hiểu, giữa cô và Mạc gia không thù không oán tại sao lại muốn giết chết cô chứ? Chỉ có chuyện liên quan đến Mạc Kiều Nhiên là có khả năng nhất thôi.
“Theo anh thấy là không phải, có một chuyện em không biết đó chính là Mạc gia cũng trong hắc đạo, anh nghĩ bọn họ đã biết điều gì đó về sợi dây chuyền nên muốn giết em đoạt lấy sợi dây chuyền, họ nghĩ sợi dây chuyền lúc nào cũng ở trên người của em. Đây chỉ là những gì mà anh phỏng đoán, chưa chắc chắn em hãy đợi thêm một thời gian nữa anh sẽ cho em câu trả lời chính thức.” Anh chỉ tìm được một chút manh mối chứng minh có liên quan đến Mạc gia mà thôi, vẫn chưa chắc chắn anh không thể tùy tiện kết luận lung tung có thể sẽ gây nguy hiểm cho Đỗ Huệ Di.
“Em hiểu rồi, cảm ơn anh rất nhiều.” Đỗ Huệ Di gật gù đáp rồi cúp máy, xem ra cô phải cảnh giác, đề phòng mọi thứ xung quanh hơn rồi, nếu không phải sợi dây chuyền là của anh trai cô là vật mà ba cô dùng cả mạng để bảo vệ thì cô đã quăng đi từ lâu rồi, giữ sợi dây chuyền cứ như giữ một quả bom nổ chậm chỉ cần nó nổ là mất mạng ngay.
Đến chiều, gần tới giờ tan làm Đỗ Huệ Di nhìn thấy Tôn Nam bước nhanh vào bên trong phòng làm việc của Tần Đình Danh, dáng vẻ gấp gáp, vội vàng, không chú tâm đến nhiều cô mau chóng hoàn thành công việc của mình, lúc sáng cô thấy ngữ điệu nói chuyện của Lạc Thu Tử rất kì lạ, cô muốn gặp Lạc Thu Tử xem rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Bên trong phòng làm việc của Tần Đình Danh, Tôn Nam cúi người cung kính chào Tần Đình Danh rồi không nhanh không chậm cất giọng nói: “Thiếu gia! Đã bắt được kẻ ám sát trợ lý…Huệ Di tiểu thư rồi ạ.” Anh đã biết được thân phận của Đỗ Huệ Di nên đã ngay lập tức đổi cách xưng hô.
Vừa nghe Tôn Nam báo tin, Tần Đình Danh ngay tức khắc dừng làm việc lại, đứng dậy cầm điện thoại rồi lên tiếng: “Đi thôi.” Anh rất muốn biết là kẻ nào đã to gan như thế dám cho người ám sát cô, lúc trước khi anh chưa biết được cô là Đỗ Huệ Di thì vẫn còn nhân từ nhưng bây giờ đã biết thì bất cứ ai động đến cô thì sẽ không thể sống sót qua ngày mai.
Tôn Nam gật đầu bước nhanh mở cửa cho Tần Đình Danh cùng anh đi đến nơi giam giữ kẻ ám sát Đỗ Huệ Di, đi ngang qua bàn làm việc của cô, Tần Đình Danh dừng bước nói: “Hôm nay, cô hãy tan làm sớm đi.” Dứt câu, anh tiếp tục đi, bước vào thang máy.
Đỗ Huệ Di ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tần Đình Danh, hiếm khi thấy dáng vẻ hơi vội vàng, gấp gáp của anh như thế, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng mà khiến anh có dáng vẻ như vậy? Cô còn để ý phát hiện thêm một điều kì lạ nữa đó chính là ánh mắt của anh, ánh mắt anh nhìn cô rất ôn nhu, ấm áp, vô cùng tình cảm đây là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt như thế từ anh. Lúc trưa vẫn còn bình thường cơ mà, cô bị ảo giác sao?
Thu xếp đồ đạc xong, Đỗ Huệ Di đi xuống bãi đỗ xe vừa xuống đã nhìn thấy Mạc Kiều Nhiên, nhớ lại lời của Hà Lâm cô không để tâm đến lặng lẽ lướt ngang qua nhưng Mạc Kiều Nhiên bỗng kéo tay cô lại, giọng nói chua ngoa, đanh đá cất lên: “Này, chưa hết giờ làm mà cô đã tự ý đi về rồi sao? Cô to gan thật đấy, Đình Danh chỉ mới bảo vệ, sủng một chút đã vô phép vô thiên như vậy rồi.”
Vốn không hề muốn gây chuyện nhưng Mạc Kiều Nhiên cứ năm lần bảy lượt muốn gây sự, Đỗ Huệ Di cô không phải là người hay nhịn nhục, im lặng, cô cười như không, ánh mắt đầy vẻ khinh thường đáp trả: “Cô nói đúng, tôi chính là cậy sủng nên vô phép vô thiên như vậy đấy, thì đã sao? Cô có được như tôi không? Hơn nữa hình như tôi nhớ chủ tịch đã cấm cô không được phép bước vào Tần thị nửa bước cơ mà, sao cô dám đến đây? Cô dám xem lời nói của chủ tịch như gió thoảng qua tai sao?”
“Cô…” Mạc Kiều Nhiên nghẹn lại không thể nói, cô vốn không hề đấu lại Đỗ Huệ Di, tức tối, thẹn quá hóa giận Mạc Kiều Nhiên tiến đến, giơ tay định đánh Đỗ Huệ Di thì bị Đỗ Huệ Di bắt lấy cánh tay: “Mạc tiểu thư! Cô không nói lại liền muốn động thủ sao? Cô thử đánh tôi thử xem, ở đây có camera nếu cô dám đánh tôi thì tôi sẽ kiện cô đấy không những như vậy nếu chuyện này để cho chủ tịch biết được thì cô có biết hậu quả nó sẽ như thế nào không? Chủ tịch không phải là người chỉ biết nói suông không thôi.”
Mạc Kiều Nhiên thu tay lại, cắn môi giận dữ nhưng không thể bộc phát ra ngoài, Đỗ Huệ Di nói đúng nếu để cho Tần Đình Danh biết chuyện thì sẽ rắc rối to, để lần sau cô tìm cách để gặp anh vậy, tuyệt đối không thể để vuột mất con rùa vàng như anh.
Thấy Mạc Kiều Nhiên quay người bỏ đi, Đỗ Huệ Di phủi phủi tay, lườm lườm, lên tiếng mắng: “Đúng là bà điên, nếu không phải Hà Lâm bảo tôi cảnh giác, tránh động chạm Mạc gia của cô thì tôi đã mạnh tay hơn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.